• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (62 Viewers)

  • Chương 976: Đại quân tiến sát

Nhưng điều khiến người ta sợ hãi hơn là thiếu chủ của Kim Ô Môn đang điều khiển chiếc chiến xa Kim Ô có hai con Kim Ô kéo xe đi đầu nhóm chiến thuyền.

Vân Thần!

“Cộp cộp cộp!”

Vân Thần đứng trên chiến xa bình tĩnh nhìn về phía trước.

Hắn không nói một lời nào, vẻ mặt trông vô cùng thờ ơ, nhưng hàng tỉ người trên trái đất lúc này đều không dám thở mạnh, dường như có một nhân vật lớn kinh thiên động địa vừa tiến vào hệ Mặt Trời vậy.

“Làm sao có thể, Vân Thần làm sao có thể đến tinh vực bị quên lãng này cơ chứ, hắn là thiếu chủ của môn phái lớn có Chân Tiên, là người mà Kim Ô Môn nhận định là người thứ tư có thể tiến vào cảnh giới Chân Tiên. Kim Ô Chân Tiên làm sao có thể cho phép hắn đến nơi này cơ chứ, ngộ nhỡ chết ở đây thì làm sao bây giờ”.

Có người trợn tròn mắt ngạc nhiên nói.

“Hừ, Vân thiếu chủ chính là chiến tướng số một của Kim Ô Môn, được mệnh danh là tồn tại bất khả chiến bại. Chỉ cần không phải là Chân Tiên Hợp Đạo xuất thế thì ai có thể làm tổn thương đến hắn cơ chứ?”

Ở bên cạnh có một tu sĩ trung niên châm chọc: “Chỉ là không biết Vân thiếu chủ có mang theo món bảo vật tiên bảo mạnh mẽ đó đến nơi này không, nếu nó cũng đến thì quả thực là bất khả chiến bại, thậm chí nếu phải đối mặt với Chân Tiên chân chính thì hắn cũng không cần phải sợ”.

Mọi người đều biết thứ mà người đó nói đến là cái gì.

Bảo vật trấn giáo của Kim Ô Môn, cũng chính là tiên bảo hàng thật giá thật - Trảm Long Đao!

Đây chính là món tiên bảo tuyệt thế trong truyền thuyết do vị Đại Đế đầu tiên của Kim Ô Môn luyện thành từ chính cơ thể của mình, được mệnh danh là có thể phá nát được cả các ngôi sao, chém giết được cả Chân Long.

Món tiên bảo đó vẫn luôn nằm trong tay của thiếu chủ Vân Thần, có nó trong tay hắn có thể đấu được với cả Chân Tiên Hợp Đạo trong thời gian ngắn. Nếu Trảm Long Đao cũng mang đến đây thì cho dù Diệp Thành có mạnh hơn đi nữa, cho dù có thăng cấp Chân Tiên cũng không thể nào là đối thủ của Vân Thần.

“Không thể nào, mảnh tinh vực này có tiên nhân thượng cổ lưu lại lời nguyền và cấm chế ở đây, thiên đạo thiếu hụt, cấm toàn bộ tất cả sức mạnh trên Hợp Đạo. Tiên bảo cũng tương đương với sự tiếp diễn sinh mệnh của một vị Chân Tiên. Với sức mạnh thuần túy từ Chân Tiên, không thể nào có khả năng tiến vào hành tinh bị quên lãng này được”.

“Nhưng Vân thiếu chủ vẫn có những chiêu bài khác, ví dụ như là thần phù và bí bảo do Chân Tiên tặng cho, hơn nữa chỉ dựa vào hàng trăm chiếc chiến thuyền này thì bất luận là hành tinh nào cũng sẽ bị tiêu diệt thôi”.

Tu sĩ lâu năm của môn phái khác khẽ ho nhẹ rồi nói.

Trong thế giới tu tiên, một khi số lượng tu sĩ cấp thấp đạt đến một số lượng nhất định thì hoàn toàn khác hẳn. Có hàng trăm tu sĩ Nguyên Anh trên các chiến thuyền, Diệp Thành có thể không cần quan tâm đến, nhưng nếu số lượng Nguyên Anh đạt đến hàng nghìn người thì sao?

Hàng nghìn tu sĩ Nguyên Anh liên thủ đánh ra một đòn có thể chấn dộng cả trời đất, thậm chí là làm rung chuyển cả vũ trụ, uy lực khủng khiếp đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Sợ rằng còn có thể sánh ngang cả Hợp Đạo, mạnh mẽ như Diệp Thành thì cũng phải gục ngã trước một đòn liên thủ này mà thôi.

Có thể nhìn thấy rất nhiều chiến thuyền ở phía sau, cho dù không có hàng ngàn Nguyên Anh thì cũng có hàng trăm chiếc chiến thuyền và thêm vô số tu sĩ Kim Đan, Diệp Thành và Địa Cầu đang rơi vào mối nguy trước nay chưa từng có.

Trong cục diện này, không chỉ những người đứng xem có thể nhìn rõ mà đám Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan và những người của phái Sương Diệp đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ là trước đây bọn họ đã trải qua rất nhiều tình huống như thế trước đây, đều có sự tin tưởng tuyệt đối với Diệp Thành, không còn tỏ ra lo lắng quá nhiều nữa.

Nhưng Vân Cực lại không nghĩ như thế.

Ông ta vẫn điên cuồng cười ha ha: “Diệp Thành, thiếu chủ Kim Ô Môn đã dẫn đại quân đến đây rồi, chỉ tính Bán Bộ Chân Quân thôi cũng đã đủ mười người, càng đừng nói đến mấy trăm Nguyên Anh và chiến thuyền kia, mày làm sao chống cự lại nổi đây?”

Vân Cực lúc này chỉ còn lại một bên chân, ba bộ phận khác của ông ta đều bị chém đứt, trên vết thương vẫn còn những luồng đao khí xung quanh đang liên tục thiêu đốt cả cơ thể và thần hồn của ông ta.

Tuy rằng thanh kiếm gãy chỉ đạt chuẩn tiên binh chưa đạt đến sức mạnh thật sự của thần bảo, nhưng vẫn tạo ra vết thương nặng không thể phục hồi đối với Vân Cực, đến cả cơ thể máu thịt của ông ta cũng không cách nào phục hồi được, khí tức suýt chút nữa rơi khỏi cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên.

“Thả em ấy ra!”

Vân Thần cưỡi chiến xa tới, ánh mắt quét về phía Vân Cực bị tàn tật, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình tĩnh, nói với giọng cực kỳ uy nghiêm.

Gần mười vị Thái Thượng trưởng lão đi theo Vân Thần im lặng không nói.

Bảy tám món chuẩn tiên bảo sáng rực trong tay bọn họ. Những món bảo vật vốn dĩ đã bị rơi mất như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệt Huyết Ma Đao đều đã quay trở lại trong tay của bọn họ, khí thế như muốn nuốt cả đất trời.

Mà các Thần Tử ở phía sau bọn họ đều nói: “Nghiệt chủng, còn không mau thả Kháo Sơn Vương điện hạ ra đi!”

“Diệp Thành, cậu dám giết chết Thần Tử và Thái Thượng trưởng lão của môn phái chúng tôi, giết người phóng hỏa, môn phái chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu, giờ đây thiếu chủ điện hạ đã đích thân đến nơi đây, còn không mau tới đây quỳ xuống xin tha mạng đi!”

“Còn phí lời cái gì, trực tiếp phái đại quân xuống dưới diệt sát cậu ta là xong!”

“…..”

Vô số người đều hướng ánh mắt về phía Diệp Thành, một số người giống các trưởng lão và Thần Tử của Trường Sinh Môn, Vô Cực Tông, hận không thể trực tiếp xông lên chém chết Diệp Thành.

Mọi người đều hiểu rõ, các Thần Tử bảo Diệp Thành cầu xin tha mạng nhưng không hề bảo đảm sẽ miễn tội chết, Diệp Thành nếu quỳ xuống chỉ có một con đường chết mà thôi, thậm chí đến môn phái và tất cả những người sống trên Trái Đất đều sẽ chôn theo anh.

Mối thù hận giữa Diệp Thành và các môn phái lớn quá sâu đậm, cho dù là nước từ trên chín tầng trời cũng không thể nào rửa sạch nổi.

Vì vậy rất nhiều người bị Diệp Thành đánh bại, cho dù là Thần Tử của các môn phái lớn hay là tu sĩ Nguyên Anh của ngoại vực lúc này đang vô cùng đắc thắng, liên tục cười lạnh chờ đợi cái chết của Diệp Thành.

“Răng rắc!”

Diệp Thành liếc mắt nhìn qua đám người này, qua một lúc sau cũng không nhìn về phía thiếu chủ Vân Thần và đám chiến thuyền kia nữa mà quay đầu lại, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người lại chặt đứt chân trái của Vân Cực.

“A!”

Vân Cực cũng không thể nào chịu đựng nổi nữa, phát ra âm thanh vô cùng đau đớn.

Ông ta vừa rống lên vừa nhìn Diệp Thành với sự chua xót và phẫn uất không gì sánh được. Vết thương do Cửu Thiên thần binh tạo ra không thể nào phục hồi lại được. Vân Cực tuy rằng không biết được lai lịch thật sự của thanh kiếm gãy kia nhưng ông ta biết rất nhiều, biết rằng tứ chi của mình không thể nào hồi phục lại như xưa được nữa, cho dù có hồi phục lại được cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt.

“Diệp Thành, tao muốn mày chết! Tao muốn cả môn phái của mày bị diệt vong, cả Trái Đất đều phải chôn theo mày, tao muốn…”

Vân Cực vô cùng phẫn nộ hét lớn.

“Bụp!”

Diệp Thành vung kiếm chém ra, đánh thẳng lên mặt ông ta, làm cho ông ta bị bắn ra xa mấy trăm thước, cả nửa khuôn mặt đều bị đánh nát, trong miệng răng và máu hòa trộn lại tạo nên một cảnh tượng vô cùng thê thảm, liên tục va chạm với đất đá hàng chục lần mới dừng lại được, mặt mũi ông ta đã hoàn toàn biến dạng, không thể nào nhận ra được nữa.

“Ồn ào”.

Lúc này Diệp Thành mới lạnh nhạt nói ra.

“Hử?”

Thiếu chủ Vân Thần híp mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ.

Hắn đường đường là thiếu chủ của Kim Ô Môn đích thân tới đây, mang theo cả trăm vạn đại quân, vậy mà Diệp Thành này vẫn dám ở trước mặt hắn chém giết Vân Cực, cho dù hắn hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói người em trai này , nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận.

“Diệp Thành, cậu thật sự không sợ sau khi bại trận, cả nhà cậu sẽ bị diệt, hàng tỉ người trên Địa Cầu này sẽ phải dùng mạng để trả giá chỉ vì sự ngông cuồng của cậu hay sao? Cậu muốn trở thành tội nhân của hành tinh này hay sao chứ”.

Có Thái Thượng trưởng lão của môn phái khác âm trầm nói ra.

Một vị trưởng lão trung niên khác cười lớn nói:

“Sợ rằng cậu ta còn đang mơ đến giấc mộng làm Chân Tiên kìa, lại không biết được rằng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cũng xứng làm Chân Tiên ư? Cho dù là thiếu chủ điện hạ và Thiên Lôi Giao Vương Nam Tuyệt thì khoảng cách với Chân Tiên vẫn còn một đoạn rất dài”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom