Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 978: Phá quân chém sạch
Trong số mười Thái Thượng trưởng lão này, không phải là không ai có bí pháp thế mạng hoặc bí bảo đỉnh cao, không chừng một đòn của Hợp Đạo cũng có thể trốn thoát được.
Nhưng thứ mà Diệp Thành dùng để giết bọn họ là thanh đao gãy thần binh.
Thanh đao gãy này tuy chỉ là một đoạn nhỏ của thần bảo nhưng dù sao vẫn là tiên binh thực sự, uy lực mạnh tới nỗi không thể tin được. Trừ việc vô cùng rắn chắc kiên cố thì điều đáng sợ nhất của nó là vết thương nó tạo ra không thể lành được.
Nếu là vết thương chí mạng thì sẽ chết ngay tại trận, e là Chân Tiên Hợp Đạo cũng không dám chính diện đối đầu với đòn này.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."
Vân Thần điên cuồng lùi ra sau, cánh tay trái của hắn bị Diệp Thành chém xuống, máu tươi bắn tứ tung. Vốn ban đầu hắn khí thế tràn đầy, kiêu ngạo vô cùng, cao quý tựa như rồng giữa nhân gian, nhưng lúc này đầu tóc hắn rối tung, ngực bắn đầy vết máu, đâu còn chút tôn quý nào.
"Giết!"
Diệp Thành thừa thế truy đuổi, lại chém thêm một đao nữa khiến mười mấy tu sĩ Nguyên Anh vây công bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.
"Tiếc là chiêu Nhất Kiếm Cách Thế này chỉ có thể dùng một lần", Diệp Thành cảm thán.
Nhất Kiếm Cách Thế là phép thần thông kinh thế mà Thiên Đế tạo ra, có thể kích động ý chí hồn niệm mà người chủ nhân trước để lại trong binh khí, từ đó bộc phát ra một đòn đáng sợ vô cùng, chói lóa khó có thể tưởng tượng nổi. Người chủ nhân dùng thanh binh khí năm đó càng mạnh thì chiêu kiếm của phi tiên cũng càng đáng sợ.
Theo như suy đoán của Diệp Thành, mảnh đao gãy này năm đó là thần binh của vua Viên Ma, một phần của gậy Kim Cang Như Ý. Tuy không thể phát huy ra lực lượng hoàn chỉnh nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.
"Giết, toàn bộ ra tay, giết cậu ta!"
Vân Thần gào lên tức giận, hắn vô cùng phẫn nộ và cả kinh hoàng. Lúc này vị thiếu chủ Kim Ô Môn này cuối cùng cũng hiểu vì sao em trai mình và sáu vị Thái Thượng trưởng lão liên thủ, lại có cả chuẩn tiên bảo thế mà lại bị Diệp Thành đánh bại hết, thì ra tên Diệp Thành này lại mạnh mẽ như thế.
Từ nhát kiếm đó, hắn thậm chí có cảm giác như đang đối mặt với phụ hoàng của mình là Kim Ô Chân Tiên!
"Cùng lên!"
"Rắc rắc!"
Khoảnh khắc đó trên bầu trời cờ bay ngập trời, chiến tướng nhiều như mưa. Vô số tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh của giáo phái lớn ngoại vực hoàn hồn lại thì đỏ cả mắt lên, điên cuồng xông lên không màng sinh tử. Nhiều chiến thuyền thì dùng đến pháp trận mạnh nhất, chín mươi chín luồng thần lôi đồng thời vang lên, một đòn có thể sánh với cường giả Nguyên Anh đỉnh phong.
"Giết!"
Vô số tiếng chém giết chấn động bầu trời, hàng nghìn hàng vạn ánh sáng tràn đầy hư không, ánh sáng xuyên thủng cả mặt trời. Làn sóng năng lượng đáng sợ đập lên mặt đất khiến đất trời đều run rẩy, hư không nứt toác.
Đây quả thật là trận chiến của thần mà trước nay chưa bao giờ có. Tu sĩ Kim Đan chỉ như con kiến hôi trong cuộc chiến này, Diệp Thành vỗ một cái đã chết hàng trăm hàng nghìn, tu sĩ Nguyên Anh thì cũng bị giết vô số.
"Ầm ầm ầm!"
Nơi trung tâm của trận chiến mà Diệp Thành đứng đã hoàn toàn biến thành một biển ánh sáng. Vô số xích thần trật tự và sức mạnh pháp tắc dao động trong đó, ánh chớp lập lòe giao thoa. Gần như bất cứ lúc này cũng có hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh chết đi.
Diệp Thành chém một kiếm xuống đã có bảy tám chiến thuyền nổ tung, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh bị giết.
Nhưng họ vẫn liều chết quên mình, điên cuồng lao về phía trước. Mười Thái Thượng trưởng lão thì có hai ba người trong số đó vì ở vùng ngoài rìa nhất nên miễn cưỡng trốn thoát được đòn tấn công chí mạng nhất. Tuy bị thương nặng suýt nữa tụt khỏi cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên nhưng vẫn ăn thần dược, thúc giục pháp lực đến mức đỉnh cao nhất để sử dụng chuẩn tiên bảo tiếp tục tấn công.
"Ầm ầm ầm!"
Khoảnh khắc đó ngay cả hư không cũng bị đánh nát!
Họ sử dụng sức mạnh lên đến mức cao nhất, sử dụng cả chuẩn tiên bảo, một đòn gần như có thể sánh bằng một đòn tấn công của Bán Bộ Chân Tiên, khiến cả không gian mấy trăm dặm xuất hiện một cái lỗ khổng lồ. Nhiều tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh vì không kịp chạy trốn nên bị cuốn vào trong sức mạnh của đòn tấn công này, cuối cùng thậm chí còn không kịp kêu lên mà đã bị cuốn vào trong, ngay cả thần hồn và nguyên anh cũng bị xé nát còn một mảng mơ hồ.
"Một đám tép riu mà thôi".
Mặt Diệp Thành lặng lẽo như băng, ánh mắt lạnh nhạt, anh dùng kiếm chém ra mà hoàn toàn không hề sợ hãi.
Tuy không thể dùng Nhất Kiếm Cách Thế, nhưng Diệp Thành vẫn có sức mạnh Bán Nguyên. Thần thể, thần hồn và thần anh của anh đã đến trên cảnh giới Xuất Khiếu, thể xác và hồn phách mạnh tới nỗi không thể tin được. Pháp lực có nguồn năng lượng liên tục không ngừng, tựa như một động cơ chiến đấu vô hạn.
Diệp Thành không hề quan tâm những kẻ này xông lên đánh như thế nào, anh chỉ bổ một nhát ra chém đôi cả nhật nguyệt.
"Bốp bốp bốp!"
Mỗi một lần thanh tiên kiếm trong tay Diệp Thành va chạm với mấy món chuẩn tiên bảo là lại phát ra tiếng kêu như sấm rền. Nó tạo ra dư chấn tới nỗi tu sĩ trong mấy nghìn dặm xung quanh hồn phách như muốn nứt ra, cơ thể gần như vỡ nát, khí tức thần thánh cuồn cuộn và ánh tiên lan đầy khu vực đó.
Đánh đến cuối cùng khu vực đó gần như biến thành một vùng đất chết.
Chỉ có chiến trận do Bán Bộ Chân Tiên tạo ra, hoặc là các Thần Tử có chuẩn tiên bảo mới có thể miễn cưỡng tham gia cuộc chiến này. Các Thần Tử tuy pháp lực kém xa Bán Bộ Chân Tiên, pháp lực toàn thân chỉ đủ dùng cho chuẩn tiên bảo tung ra một hai kích, nhưng thế cũng đủ rồi. Một Thần Tử đi lên là một đòn. Mười mấy Thần Tử là mười mấy đòn.
Họ quấy nhiễu Diệp Thành khá nhiều, bởi muốn làm Diệp Thành bị thương thì chỉ có chuẩn tiên bảo và sức mạnh của Bán Bộ Chân Tiên mới được. Đòn tấn cồn của Diệp Thành tuy rằng độc nhất vô nhị, nhưng thể xác và hồn phách của anh dù sao mãi vẫn chưa hoàn toàn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, sau khi chịu vô số sức mạnh lớn ập vào thì cũng lung lay chực đổ, cơ thể có nhiều vết xước.
Tam đại thần thể quy về một gần như viên mãn thì cũng không phải hoàn hảo.
Nhưng kẻ thù của Diệp Thành rất thảm. Mười vị Thái Thượng trưởng lão, mấy chục Thần Tử, mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh, hàng triệu chiến binh liên thủ với nhau, nhưng giờ thì sao?
Chỉ còn sót lại ba Thái Thượng trưởng lão, Thần Tử tổn thất nghiên trọng, tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan còn lại chưa tới một phần ba. Cuộc chiến đấu trong hư không chỉ bùng nổ trong nửa tiếng mà tu sĩ chết đi lên đến hàng trăm nghìn người.
"Diệp Thành, mày chết đi cho tao!"
Vân Thần cầm chuẩn tiên bảo Long Diệu, lúc này toàn thân hắn bộc phát, một thiếu chủ Kim Ô Môn vô địch dưới Chân Tiên tung một kiếm vạch ngang bầu trời, chấn động khắp nơi, muốn giết Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ lật tay chém ra đã dễ dàng đánh bay hắn ra ngoài. Tuy hắn được xưng là vô địch dưới Chân Tiên nhưng dù sao vẫn có sự cách biệt quá lớn với sức mạnh Bán Nguyên.
"Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?"
Vân Cực đã mất đi cả tứ chi nằm bên rìa chiến trường nhìn cảnh này mà kêu lên mất hồn mất vía.
Không thể nào, hàng vạn giáo phái liên thủ, riêng đạo thống Chân Tiên đã có gần mười, những tông môn lớn nhỏ khác có đến hàng trăm, sao lại không thể chinh phục tinh vực này?
Trừ khi Chân Tiên Hợp Đạo thực sự ra tay, nếu không đáng lẽ phải dễ dàng bị san bằng mới đúng, vì sao Diệp Thành lại mạnh như vậy? Khi liên tiếp đánh bại những Bán Bộ Chân Tiên mà anh vẫn hừng hực khí thế, nhìn như lung lay chực đổ nhưng lại như ngọn núi sừng sững trong mưa bão, ngạo nghễ đứng thẳng, không hề lay động.
Lúc này Vân Cực đã không nói nổi gì nữa, chỉ có thể điên cuồng kêu lên trong đầu:
"Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Chân Tiên chuyển thế trong lời đồn thật sao?"
Nhưng thứ mà Diệp Thành dùng để giết bọn họ là thanh đao gãy thần binh.
Thanh đao gãy này tuy chỉ là một đoạn nhỏ của thần bảo nhưng dù sao vẫn là tiên binh thực sự, uy lực mạnh tới nỗi không thể tin được. Trừ việc vô cùng rắn chắc kiên cố thì điều đáng sợ nhất của nó là vết thương nó tạo ra không thể lành được.
Nếu là vết thương chí mạng thì sẽ chết ngay tại trận, e là Chân Tiên Hợp Đạo cũng không dám chính diện đối đầu với đòn này.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."
Vân Thần điên cuồng lùi ra sau, cánh tay trái của hắn bị Diệp Thành chém xuống, máu tươi bắn tứ tung. Vốn ban đầu hắn khí thế tràn đầy, kiêu ngạo vô cùng, cao quý tựa như rồng giữa nhân gian, nhưng lúc này đầu tóc hắn rối tung, ngực bắn đầy vết máu, đâu còn chút tôn quý nào.
"Giết!"
Diệp Thành thừa thế truy đuổi, lại chém thêm một đao nữa khiến mười mấy tu sĩ Nguyên Anh vây công bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.
"Tiếc là chiêu Nhất Kiếm Cách Thế này chỉ có thể dùng một lần", Diệp Thành cảm thán.
Nhất Kiếm Cách Thế là phép thần thông kinh thế mà Thiên Đế tạo ra, có thể kích động ý chí hồn niệm mà người chủ nhân trước để lại trong binh khí, từ đó bộc phát ra một đòn đáng sợ vô cùng, chói lóa khó có thể tưởng tượng nổi. Người chủ nhân dùng thanh binh khí năm đó càng mạnh thì chiêu kiếm của phi tiên cũng càng đáng sợ.
Theo như suy đoán của Diệp Thành, mảnh đao gãy này năm đó là thần binh của vua Viên Ma, một phần của gậy Kim Cang Như Ý. Tuy không thể phát huy ra lực lượng hoàn chỉnh nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.
"Giết, toàn bộ ra tay, giết cậu ta!"
Vân Thần gào lên tức giận, hắn vô cùng phẫn nộ và cả kinh hoàng. Lúc này vị thiếu chủ Kim Ô Môn này cuối cùng cũng hiểu vì sao em trai mình và sáu vị Thái Thượng trưởng lão liên thủ, lại có cả chuẩn tiên bảo thế mà lại bị Diệp Thành đánh bại hết, thì ra tên Diệp Thành này lại mạnh mẽ như thế.
Từ nhát kiếm đó, hắn thậm chí có cảm giác như đang đối mặt với phụ hoàng của mình là Kim Ô Chân Tiên!
"Cùng lên!"
"Rắc rắc!"
Khoảnh khắc đó trên bầu trời cờ bay ngập trời, chiến tướng nhiều như mưa. Vô số tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh của giáo phái lớn ngoại vực hoàn hồn lại thì đỏ cả mắt lên, điên cuồng xông lên không màng sinh tử. Nhiều chiến thuyền thì dùng đến pháp trận mạnh nhất, chín mươi chín luồng thần lôi đồng thời vang lên, một đòn có thể sánh với cường giả Nguyên Anh đỉnh phong.
"Giết!"
Vô số tiếng chém giết chấn động bầu trời, hàng nghìn hàng vạn ánh sáng tràn đầy hư không, ánh sáng xuyên thủng cả mặt trời. Làn sóng năng lượng đáng sợ đập lên mặt đất khiến đất trời đều run rẩy, hư không nứt toác.
Đây quả thật là trận chiến của thần mà trước nay chưa bao giờ có. Tu sĩ Kim Đan chỉ như con kiến hôi trong cuộc chiến này, Diệp Thành vỗ một cái đã chết hàng trăm hàng nghìn, tu sĩ Nguyên Anh thì cũng bị giết vô số.
"Ầm ầm ầm!"
Nơi trung tâm của trận chiến mà Diệp Thành đứng đã hoàn toàn biến thành một biển ánh sáng. Vô số xích thần trật tự và sức mạnh pháp tắc dao động trong đó, ánh chớp lập lòe giao thoa. Gần như bất cứ lúc này cũng có hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh chết đi.
Diệp Thành chém một kiếm xuống đã có bảy tám chiến thuyền nổ tung, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh bị giết.
Nhưng họ vẫn liều chết quên mình, điên cuồng lao về phía trước. Mười Thái Thượng trưởng lão thì có hai ba người trong số đó vì ở vùng ngoài rìa nhất nên miễn cưỡng trốn thoát được đòn tấn công chí mạng nhất. Tuy bị thương nặng suýt nữa tụt khỏi cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên nhưng vẫn ăn thần dược, thúc giục pháp lực đến mức đỉnh cao nhất để sử dụng chuẩn tiên bảo tiếp tục tấn công.
"Ầm ầm ầm!"
Khoảnh khắc đó ngay cả hư không cũng bị đánh nát!
Họ sử dụng sức mạnh lên đến mức cao nhất, sử dụng cả chuẩn tiên bảo, một đòn gần như có thể sánh bằng một đòn tấn công của Bán Bộ Chân Tiên, khiến cả không gian mấy trăm dặm xuất hiện một cái lỗ khổng lồ. Nhiều tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh vì không kịp chạy trốn nên bị cuốn vào trong sức mạnh của đòn tấn công này, cuối cùng thậm chí còn không kịp kêu lên mà đã bị cuốn vào trong, ngay cả thần hồn và nguyên anh cũng bị xé nát còn một mảng mơ hồ.
"Một đám tép riu mà thôi".
Mặt Diệp Thành lặng lẽo như băng, ánh mắt lạnh nhạt, anh dùng kiếm chém ra mà hoàn toàn không hề sợ hãi.
Tuy không thể dùng Nhất Kiếm Cách Thế, nhưng Diệp Thành vẫn có sức mạnh Bán Nguyên. Thần thể, thần hồn và thần anh của anh đã đến trên cảnh giới Xuất Khiếu, thể xác và hồn phách mạnh tới nỗi không thể tin được. Pháp lực có nguồn năng lượng liên tục không ngừng, tựa như một động cơ chiến đấu vô hạn.
Diệp Thành không hề quan tâm những kẻ này xông lên đánh như thế nào, anh chỉ bổ một nhát ra chém đôi cả nhật nguyệt.
"Bốp bốp bốp!"
Mỗi một lần thanh tiên kiếm trong tay Diệp Thành va chạm với mấy món chuẩn tiên bảo là lại phát ra tiếng kêu như sấm rền. Nó tạo ra dư chấn tới nỗi tu sĩ trong mấy nghìn dặm xung quanh hồn phách như muốn nứt ra, cơ thể gần như vỡ nát, khí tức thần thánh cuồn cuộn và ánh tiên lan đầy khu vực đó.
Đánh đến cuối cùng khu vực đó gần như biến thành một vùng đất chết.
Chỉ có chiến trận do Bán Bộ Chân Tiên tạo ra, hoặc là các Thần Tử có chuẩn tiên bảo mới có thể miễn cưỡng tham gia cuộc chiến này. Các Thần Tử tuy pháp lực kém xa Bán Bộ Chân Tiên, pháp lực toàn thân chỉ đủ dùng cho chuẩn tiên bảo tung ra một hai kích, nhưng thế cũng đủ rồi. Một Thần Tử đi lên là một đòn. Mười mấy Thần Tử là mười mấy đòn.
Họ quấy nhiễu Diệp Thành khá nhiều, bởi muốn làm Diệp Thành bị thương thì chỉ có chuẩn tiên bảo và sức mạnh của Bán Bộ Chân Tiên mới được. Đòn tấn cồn của Diệp Thành tuy rằng độc nhất vô nhị, nhưng thể xác và hồn phách của anh dù sao mãi vẫn chưa hoàn toàn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, sau khi chịu vô số sức mạnh lớn ập vào thì cũng lung lay chực đổ, cơ thể có nhiều vết xước.
Tam đại thần thể quy về một gần như viên mãn thì cũng không phải hoàn hảo.
Nhưng kẻ thù của Diệp Thành rất thảm. Mười vị Thái Thượng trưởng lão, mấy chục Thần Tử, mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh, hàng triệu chiến binh liên thủ với nhau, nhưng giờ thì sao?
Chỉ còn sót lại ba Thái Thượng trưởng lão, Thần Tử tổn thất nghiên trọng, tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan còn lại chưa tới một phần ba. Cuộc chiến đấu trong hư không chỉ bùng nổ trong nửa tiếng mà tu sĩ chết đi lên đến hàng trăm nghìn người.
"Diệp Thành, mày chết đi cho tao!"
Vân Thần cầm chuẩn tiên bảo Long Diệu, lúc này toàn thân hắn bộc phát, một thiếu chủ Kim Ô Môn vô địch dưới Chân Tiên tung một kiếm vạch ngang bầu trời, chấn động khắp nơi, muốn giết Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ lật tay chém ra đã dễ dàng đánh bay hắn ra ngoài. Tuy hắn được xưng là vô địch dưới Chân Tiên nhưng dù sao vẫn có sự cách biệt quá lớn với sức mạnh Bán Nguyên.
"Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?"
Vân Cực đã mất đi cả tứ chi nằm bên rìa chiến trường nhìn cảnh này mà kêu lên mất hồn mất vía.
Không thể nào, hàng vạn giáo phái liên thủ, riêng đạo thống Chân Tiên đã có gần mười, những tông môn lớn nhỏ khác có đến hàng trăm, sao lại không thể chinh phục tinh vực này?
Trừ khi Chân Tiên Hợp Đạo thực sự ra tay, nếu không đáng lẽ phải dễ dàng bị san bằng mới đúng, vì sao Diệp Thành lại mạnh như vậy? Khi liên tiếp đánh bại những Bán Bộ Chân Tiên mà anh vẫn hừng hực khí thế, nhìn như lung lay chực đổ nhưng lại như ngọn núi sừng sững trong mưa bão, ngạo nghễ đứng thẳng, không hề lay động.
Lúc này Vân Cực đã không nói nổi gì nữa, chỉ có thể điên cuồng kêu lên trong đầu:
"Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Chân Tiên chuyển thế trong lời đồn thật sao?"
Bình luận facebook