• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (114 Viewers)

  • Chương 974: Xin tha

Nhưng Diệp Thành quả thật quá mạnh, thủ đoạn cũng khá kỳ dị, cho dù là họ cũng không muốn đối đầu với Diệp Thành, ít nhất là bây giờ thì không.

Phù Đồ cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng thiêu đố tinh huyết tuổi thọ trốn chạy khỏi Địa Cầu, trốn vào sâu trong vũ trụ.

"Muộn rồi".

Diệp Thành chỉ một ngón tay ra khiến Phù Đồ đang chạy trốn nổ tung ngay tại chỗ. Quả cầu thủy tinh chứa nguyên anh và thần hồn của tôn giả Bằng cũng được anh tóm lấy đưa vào trong ngọc Lưu Ly Thuần Thanh Như Ý để chuẩn bị tái tạo cơ thể.

Ngay sau đó anh cầm thanh đao gãy trong tay chém tiếp ra.

"Thần Lôi Khai Thiên Đao!"

Sức mạnh Bán Nguyên đáng sợ khống chế thanh đao thần bảo, tuy chỉ là tàn đao nhưng uy lực vẫn đáng sợ đến đỉnh điểm.

"Không!"

Mấy Thái Thượng trưởng lão kinh hãi hét lên.

Nhưng vô ích, nhát đao này lại chém đôi vũ trụ, phá nát bầu trời, vết đao vô hình ấn lên mặt trăng khiến trên bề mặt của mặt trăng xuất hiện một vết đao dài hơn nghìn dặm.

Trong hư không, hỗn độn bị xé nát, âm dương tách rời, cứ như có thể nhìn thấy Thanh Long thời Thái cổ đầu rồng mình người kia nắm giữ tạo hóa, một đao tách rời sinh tử!

"Bốp!"

Mấy món tiên bảo lần lượt bị Diệp Thành chém bay. Mà lần này Thái Thượng trưởng lão của Vạn Yêu Môn lại không chạy trốn, trực tiếp bị Diệp Thành chém thanh hai nửa. Mà chuẩn tiên bảo lão nắm trong tay phát ra tiếng kêu đau đớn, biến thành một luồng sáng đen bay vào trong vũ trụ.

Lại một Thái Thượng trưởng lão nữa chết đi!

Đây mới chỉ là bắt đầu, cho dù những người còn lại có xin tha, uy hiếp hay mưu đồ trốn thoát như thế nào thì mặt Diệp Thành vẫn nghiêm khắc, hoàn toàn không quan tâm.

Đao thứ ba!

Đao thứ tư!

Thân hình anh chuyển động liên tục, nơi đâu cũng thấy bóng dáng, cứ như anh lúc nào cũng có thể xuyên qua hàng tỉ thế giới để tìm và diệt gọn các trưởng lão của các giáo. Lão già gầy đét chết đi, chuẩn tiên bảo trong tay lão ta là Diệt Huyết Ma Đao suýt nữa bị đánh thành binh khí phàm tục.

Đao thứ năm!

Đao thứ sáu!

Mỗi một nhát đao Diệp Thành vung ra là lại lấy đi tính mạng của ít nhất một Thái Thượng trưởng lão. Đến sau cùng, ngay cả người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ cổ trang trốn trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ định biến thành một luồng sáng bay đi nhưng không trốn chạy được. Diệp Thành chém đôi Sơ Hà Xã Tắc Đồ, ánh đao tung hoành chém nát bức đồ.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ diễn hóa ra một thế giới thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên quyển trục hiện ra một vết đao có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó biến thành một luồng sáng bay đi.

Chỉ thoáng cái mà Diệp Thành đã chém ra sáu nhát đao giết chết sáu Bán Bộ Chân Tiên.

Chỉ còn lại một mình Vân Cực.

Dù ông ta có biệt danh là Kháo Sơn Vương, trên người có vô số pháp bảo phòng ngự, lại có chuẩn tiên bảo Long Diệu, nhưng lúc này cũng run lẩy bẩy. Dưới ánh đao của Diệp Thành ông ta tựa như một con kiến hôi! Vô số người vây xem trợn mắt há mồm, sự hung tàn của Diệp Thành vượt quá sức tưởng tượng của họ.

"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?"

Thần Tử cuối cùng đi theo Vân Cực lúc này sững sờ nhìn cảnh trước mặt. Vừa mới nãy họ còn cầm chuẩn tiên bảo định tàn sát Địa Cầu, giết sạch phái Sương Diệp, ép Diệp Thành đường đường là Chuẩn Chân Tiên phải cúi đầu, hoàn thành sự nghiệp hào hùng mà bảy Thầy Tử đám Vân Lam liên thủ lại vẫn chưa hoàn thành được, nhưng ngay sau đó thế sự đã đổi thay.

Diệp Thành liên tiếp chém ra sáu nhát đao giết sáu Thái Thượng trưởng lão.

Giờ đây bên ngoài Địa Cầu chỉ còn lại một mình Vân Cực cố gắng chống đỡ.

Dù vị Kháo Sơn Vương này có biệt danh là chuyên cướp đoạt bảo vật, có thể giết Bán Bộ Chân Tiên nhưng đối mặt với một Diệp Thành hung tàn, dường như ông ta cũng chẳng có mấy phần thắng. Hơn nữa một khi ông ta chết thì sao hắn có thể chạy thoát được?

Muốn nhân cơ hội chạy thoát thì Phù Đồ chính là minh chứng rõ nhất cho kết cục của việc chạy trốn!

"Mình rốt cuộc đã chọc phải một kẻ địch đáng sợ đến thế nào chứ..."

Nhất thời, sự tuyệt vọng ập lên trong lòng hai người.

"Chưa chắc đã thua, Vân lão tổ là đích tử của bệ hạ, có nhiều bảo vật, bảo vật trên người vô vàn không kể xiết, còn có bí bảo tối cao do bệ hạ ban tặng, cho dù đối mặt với Chân Tiên Hợp Đạo cũng có thể giữ được tính mạng nhất thời. Tên họ Diệp đó dùng thần binh mạnh như vậy thì chắc chắn không duy trì được bao lâu, thậm chí có thể sẽ bị thần binh cắn nuốt, bị thương nặng".

Có người đột nhiên cúi đầu nói.

Đây chính là kiến thức cơ bản. Thần binh cấp bậc chuẩn tiên bảo cho dù có nằm trong tay Bán Bộ Chân Tiên thì cũng không thể nào sử dụng quá lâu. Tiên bảo còn đáng sợ hơn, Bán Bộ Chân Tiên đỉnh phong cùng lắm cũng chỉ có thể dùng tiên bảo tung ra một đòn.

Tất nhiên đòn đó đủ để hủy diệt trời đất, chém rụng mặt trăng trên trời, đủ để sánh bằng bảy phần năng lượng trở lên của Chân Tiên Hợp Đạo.

Tiếc là họ không biết, thứ Diệp Thành cầm không phải thần binh tiên bảo gì cả mà chỉ là một mảnh gãy của thần bảo, tuy vô cùng sắc nhọn nhưng sử dụng nó không hề mất sức quá nhiều.

"Cộp cộp cộp!"

Diệp Thành ánh mắt sắc bén tựa kiếm. Anh đi từng bước trên hư không tới chỗ Vân Cực.

"Diệp đạo hữu, có gì từ từ nói. Trước đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, Kim Ô Môn chúng tôi không hề có ý định khai chiến với phái Sương Diệp và Địa Cầu, đều là do đám Trường Sinh Giáo xúi giục. Giờ sáu người bọn chúng đã chết rồi, hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta không cần chém giết nữa".

Vân Cực nở nụ cười hòa nhã, vô cùng chân thành ôn hòa. Có một số người Địa Cầu thậm chí còn bị lừa bởi dáng vẻ của ông ta, họ tin ông ta thật.

"Soạt!"

Diệp Thành không nói gì mà chỉ chém một đao ra.

Chiêu đầu tiên của Thần Lôi Khai Thiên Đao khởi nguồn từ trong hỗn độn, ánh đao trắng xóa trực tiếp xé tan bầu trời, chém lên người Vân Cực. Tuy nhát đao này bị thần kiếm Long Diệu chém lên phát ra tiếng kêu ong ong, liều mạng chắn lấy, nhưng thần kiếm Long Diệu cũng đã bị tổn hại nặng nề, không thể không phát ra tiếng kêu thảm thiết, thu ánh sáng lại rồi rơi vào trong ngực Vân Cực.

"Diệp đạo hữu, cậu có ý gì?", nụ cười của Vân Cực cứng đờ.

"Tiếp!"

Diệp Thành quát khẽ một tiếng, nhát đao thứ hai lại chém ra.

Chiêu thứ hai của Thần Lôi Khai Thiên Đao!

"Soạt soạt soạt!"

Tựa như tuyệt thế Tiên Vương trong vũ trụ thuở hồng hoang chém một nhát đao rạch ròi trời và đất, ngày và đêm, tạo ra âm dương vạn vật, thanh khí dâng lên làm tiên, địa khí hạ xuống làm khí đục, mang theo ánh sáng chói lòa, thêm cả sự đóng góp của tiên binh thì càng sắc bén đến cực điểm.

"Rắc rắc!"

Tiên kiếm Long Diệu không thể ngăn cản, bên ngoài cơ thể Vân Cực hiện lên mười mấy món pháp bảo, có la bàn đồng cổ xưa, có đỉnh lớn màu vàng kim trông vô cùng kỳ lạ, có cây quyền trượng có khắc vô số dị tộc thần linh...

Từng món đều là pháp bảo phòng ngự hoặc bảo vệ tính mạng, chúng lơ lửng trên không trung biến thành từng lớp ánh sáng, ngăn cản đòn này của Diệp Thành. Cuối cùng khi một đợt tiếng rắc rắc vang lên mới miễn cưỡng ngăn được.

"Diệp Thành, cậu định đấu với Kim Ô Môn chúng tôi đến mức một sống một còn sao?", Vân Cực tức giận nói.

Nhưng Vân Cực còn chưa kịp nghỉ xả hơi thì nhát đao thứ ba của Diệp Thành đã chém đến.

"Chiêu thứ ba của Thần Lôi Khai Thiên Đao!"

Thần Lôi Khai Thiên Đao, chiêu sau còn mạnh hơn chiêu trước, mất đi tiên kiếm Long Diệu và các pháp bảo phòng ngự quanh thân, Vân Cực không thể chống đỡ được nữa, bị một đao chém thành hai nửa. Nếu không phải lúc nguy cấp có một thần phù đột nhiên hiện ra tỏa ra ánh sáng chặn lấy đao xé rách hư không của Diệp Thành thì Vân Cực đã chết rồi.

Tiếc là thần phù này dưới nhát đao của Diệp Thành cũng nhanh chóng bị đốt cháy, không còn gì cả.

Lúc đã tung ra hết những con át chủ bài mà chỉ chặn được ba nhát đao của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại sắp tung ra nhát thứ tư, Vân Cực cuối cùng cũng thấy kinh hoàng.

"Diệp đạo hữu tha mạng, xin hãy nương tay, xin hãy nương tay!"

Lúc đó những tu sĩ của tinh hà ngoại vực chứng kiến cảnh này đều nín lặng.

Kháo Sơn Vương Vân Cực tung hoành vũ trụ vô địch mà giờ lại xin tha?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom