Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 985: Thần Tử Lăng Tiêu
Giọng nói ấy rất bình thản, chỉ lan ra một nửa Địa Cầu, nhiều người còn không nghe được. Chỉ từ giọng nói là có thể biết tu vi của người này không mạnh, không thể so với đám người Vân Thần, Vân Cực, nhưng khoảnh khắc Diệp Thành nghe thấy, đồng tử lại co rụt.
“Ai? Ai đang nói lời ngông cuồng đấy!”
Aokawa Sakura trừng mắt nhìn lại.
Một thanh niên mặc áo bào đen hoa lệ thêu hoa văn ngôi sao giống như rồng bạc, cổ xưa trang trọng, khí thế trang nghiêm, giống như đế vương của nhân gian. Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới trong sự vây quanh của một nhóm Nguyên Anh.
Áo bào trên người thanh niên rất quen mắt với nhiều người, chính là áo của Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu. Khí tức của thanh niên cũng không mạnh, nhiều lắm là cùng cấp bậc với Đại Thần Tử Vân Lam của Kim Ô Môn, còn chưa tới Bán Bộ Chân Tiên.
“Thần Tử Lăng Tiêu?”
Mấy lão tổ của Hắc Thủy Môn kinh ngạc, buột miệng nói.
“Cậu ta là Thần Tử Lăng Tiêu sao? Con trai của Lăng Tiêu Chân Tiên? Ngay cả Kim Ô Môn cũng đã ngã xuống, một đứa con của Chân Tiên nhỏ bé như cậu ta còn dám khiêu chiến với Diệp Chân Tiên à?”
Lúc mọi người đang cười cợt, Diệp Thành đã chậm rãi quay lại, nhìn về phía thanh niên mặc áo Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Thần Tử Lăng Tiêu, sao hắn lại đến đây?”
Ngay khi nhìn thấy thanh niên áo đen, các tu sĩ Nguyên Anh của các thiên tông như Bồng Lai Tiên Sơn, Phục Ma Tông đều nhíu mày. Lúc Thần Tử Lăng Tiêu xuất thế từng ghé đến vài ngôi sao, dẫn một vài hậu bối trong tông của bọn họ đi. Chẳng hạn như ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn nhìn thấy lão tổ thứ tư của Hắc Thủy Môn đang cung kính đứng sau lưng thanh niên áo đen.
Nhưng điều khiến ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn không hiểu đó là tứ sư đệ của họ cúi đầu khom lưng, cung kính cực kỳ, ánh mắt nhìn thanh niên áo đen như nhìn một vị thần linh.
“Lần này rắc rối lớn rồi”.
Mấy vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều run rẩy trong lòng.
Bọn họ trăm tính ngàn tính, muốn giấu chuyện lão tổ thứ tư đầu quân cho Thần Tử Lăng Tiêu. Vốn nghĩ rằng Diệp Thành mạnh như vậy, ngay cả đại giáo Chân Tiên của tinh hà ngoại vực cũng không phải là đối thủ của anh, Thần Tử Lăng Tiêu nên ngoan ngoãn nấp ở một góc tinh vực bị lãng quên mà run rẩy, thậm chí chạy trốn ra ngoài tinh hà ngoại vực, mãi mãi không về mới phải.
Nào ngờ hắn lại nhảy ra đây khiêu khích Diệp Thành.
“Thật không thức thời, Diệp Chân Tiên mạnh nhất đương thời, một Thần Tử cỏn con như hắn há có thể khiêu chiến?”
“Mặc dù Thần Tử Lăng Tiêu là con ruột của Lăng Tiêu Chân Tiên, nhưng có lẽ mạnh nhất cũng không qua được Thiếu chủ của Kim Ô Môn, Vân Thần. Xét về quy mô và độ mạnh, Kim Ô Môn mạnh gấp mười lần thánh địa Lăng Tiêu, Kim Ô Chân Tiên cũng hơn xa Lăng Tiêu Chân Tiên. Bây giờ hắn hiện thân không phải để dâng mạng hay sao?”
“Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”
“…”
Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.
Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.
“Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.
Có người còn xoa tay muốn hành động.
Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?
“Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”
Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên. Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.
Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng. Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.
“Đi!”
Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.
Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi. Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.
“Vù!”
Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến. Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.
“Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.
Đám tán tu biển sao cười ầm lên.
“Ai nói đấy!”
Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên.
“Ha ha ha ha ha!”, đám đông lại cười lớn.
“Hãy nhìn tôi đây!”
Một tán tu trong số đó bước ra, người xung quanh lập tức đơ mặt, ngay cả mấy trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn cũng chăm chú nhìn lại.
Người đàn ông trung niên dáng vẻ thô kệch kia tên là Vô Đao Khách, một tán tu danh tiếng lẫy lừng ở biển sao, tuổi thọ hơn ba vạn năm, là một trong vài người mạnh nhất dưới Bán Bộ Chân Tiên.
Nhất là Vô Đao Khách còn là võ tu rất hiếm thấy, chuyên tu xác thịt và võ đạo. Nghe nói thanh Vô Ảnh Đao trong tay gã được chế tạo bằng thiên thạch sắt. Thân đao đen nhánh, kiên cố vô cùng, có thể đỡ được một đòn của bán tiên bảo, chuyên phá chân nguyên của người tu tiên, là thiên bảo đỉnh cấp.
Nghe nói Đại Thần Tử Kim Ô Môn cũng cực kỳ tán thưởng gã, từng mở lời chiêu mộ nhưng lại bị Vô Đao Khách từ chối. Lúc này, đứng trước Chân Tiên tương lai có tiềm lực vô hạn như Diệp Thành, ngay cả gã cũng có ý nghĩ muốn đầu quân.
“Biến cho ta!”
Vô Đao Khách bước ra một bước, nháy mắt đã vượt qua mấy trăm dặm. Xác thịt của gã mạnh vô cùng, phá thủng vô số tầng không gian, tạo thành một lối đi như khe nứt tối đen trên không trung. Tóc gã bung xõa, hai con ngươi hung hăng, thanh đao phá chân nguyên trong tay gã tỏa ra ánh đao vô cùng chói sáng.
Một đao ấy thậm chí sắp đuổi kịp một đòn Bán Bộ Chân Tiên.
Tất cả những tu sĩ thấy Vô Đao Khách vung đao đều thay đổi vẻ mặt. Nhiều người từng xem thường võ tu cũng không thể không thừa nhận, võ đạo xác thịt tu hành đến đỉnh cao, các loại thần thông quả thật không thua kém gì những người luyện khí.
Nhưng Vô Đao Khách lại thất bại còn thê thảm hơn Chung Ly.
“Rắc!”
Thanh niên áo đen kia chỉ tùy ý nhấc tay lên, nhẹ nhàng chỉ tới.
Một cái chỉ tay hời hợt, không mang theo chút khói lửa nào, cũng không hề có pháp lực thần thông gì, chạm lên Vô Ảnh Đao. Ngay sau đó, thanh Vô Ảnh Đao được mệnh danh là vô cùng kiên cố, được chế tạo bằng thiên thạch sắt, gần đến cấp bậc bán tiên bảo lại từ từ nứt ra từ mũi đao. Thân đao dài một trượng năm vỡ tan còn hơn cả thủy tinh.
Còn Vô Đao Khách đã rèn luyện ba vạn năm, tự xưng là xác thịt có thể sánh với bán tiên bảo, cũng tan vỡ theo, giống như một quả trứng gà bị búa sắt đập vỡ. Gã hóa thành đám sương máu, hồn phách lẫn nguyên anh đều không thoát khỏi, hoàn toàn vỡ nát.
“Ôi!”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Ai? Ai đang nói lời ngông cuồng đấy!”
Aokawa Sakura trừng mắt nhìn lại.
Một thanh niên mặc áo bào đen hoa lệ thêu hoa văn ngôi sao giống như rồng bạc, cổ xưa trang trọng, khí thế trang nghiêm, giống như đế vương của nhân gian. Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới trong sự vây quanh của một nhóm Nguyên Anh.
Áo bào trên người thanh niên rất quen mắt với nhiều người, chính là áo của Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu. Khí tức của thanh niên cũng không mạnh, nhiều lắm là cùng cấp bậc với Đại Thần Tử Vân Lam của Kim Ô Môn, còn chưa tới Bán Bộ Chân Tiên.
“Thần Tử Lăng Tiêu?”
Mấy lão tổ của Hắc Thủy Môn kinh ngạc, buột miệng nói.
“Cậu ta là Thần Tử Lăng Tiêu sao? Con trai của Lăng Tiêu Chân Tiên? Ngay cả Kim Ô Môn cũng đã ngã xuống, một đứa con của Chân Tiên nhỏ bé như cậu ta còn dám khiêu chiến với Diệp Chân Tiên à?”
Lúc mọi người đang cười cợt, Diệp Thành đã chậm rãi quay lại, nhìn về phía thanh niên mặc áo Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Thần Tử Lăng Tiêu, sao hắn lại đến đây?”
Ngay khi nhìn thấy thanh niên áo đen, các tu sĩ Nguyên Anh của các thiên tông như Bồng Lai Tiên Sơn, Phục Ma Tông đều nhíu mày. Lúc Thần Tử Lăng Tiêu xuất thế từng ghé đến vài ngôi sao, dẫn một vài hậu bối trong tông của bọn họ đi. Chẳng hạn như ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn nhìn thấy lão tổ thứ tư của Hắc Thủy Môn đang cung kính đứng sau lưng thanh niên áo đen.
Nhưng điều khiến ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn không hiểu đó là tứ sư đệ của họ cúi đầu khom lưng, cung kính cực kỳ, ánh mắt nhìn thanh niên áo đen như nhìn một vị thần linh.
“Lần này rắc rối lớn rồi”.
Mấy vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều run rẩy trong lòng.
Bọn họ trăm tính ngàn tính, muốn giấu chuyện lão tổ thứ tư đầu quân cho Thần Tử Lăng Tiêu. Vốn nghĩ rằng Diệp Thành mạnh như vậy, ngay cả đại giáo Chân Tiên của tinh hà ngoại vực cũng không phải là đối thủ của anh, Thần Tử Lăng Tiêu nên ngoan ngoãn nấp ở một góc tinh vực bị lãng quên mà run rẩy, thậm chí chạy trốn ra ngoài tinh hà ngoại vực, mãi mãi không về mới phải.
Nào ngờ hắn lại nhảy ra đây khiêu khích Diệp Thành.
“Thật không thức thời, Diệp Chân Tiên mạnh nhất đương thời, một Thần Tử cỏn con như hắn há có thể khiêu chiến?”
“Mặc dù Thần Tử Lăng Tiêu là con ruột của Lăng Tiêu Chân Tiên, nhưng có lẽ mạnh nhất cũng không qua được Thiếu chủ của Kim Ô Môn, Vân Thần. Xét về quy mô và độ mạnh, Kim Ô Môn mạnh gấp mười lần thánh địa Lăng Tiêu, Kim Ô Chân Tiên cũng hơn xa Lăng Tiêu Chân Tiên. Bây giờ hắn hiện thân không phải để dâng mạng hay sao?”
“Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”
“…”
Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.
Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.
“Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.
Có người còn xoa tay muốn hành động.
Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?
“Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”
Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên. Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.
Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng. Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.
“Đi!”
Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.
Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi. Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.
“Vù!”
Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến. Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.
“Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.
Đám tán tu biển sao cười ầm lên.
“Ai nói đấy!”
Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên.
“Ha ha ha ha ha!”, đám đông lại cười lớn.
“Hãy nhìn tôi đây!”
Một tán tu trong số đó bước ra, người xung quanh lập tức đơ mặt, ngay cả mấy trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn cũng chăm chú nhìn lại.
Người đàn ông trung niên dáng vẻ thô kệch kia tên là Vô Đao Khách, một tán tu danh tiếng lẫy lừng ở biển sao, tuổi thọ hơn ba vạn năm, là một trong vài người mạnh nhất dưới Bán Bộ Chân Tiên.
Nhất là Vô Đao Khách còn là võ tu rất hiếm thấy, chuyên tu xác thịt và võ đạo. Nghe nói thanh Vô Ảnh Đao trong tay gã được chế tạo bằng thiên thạch sắt. Thân đao đen nhánh, kiên cố vô cùng, có thể đỡ được một đòn của bán tiên bảo, chuyên phá chân nguyên của người tu tiên, là thiên bảo đỉnh cấp.
Nghe nói Đại Thần Tử Kim Ô Môn cũng cực kỳ tán thưởng gã, từng mở lời chiêu mộ nhưng lại bị Vô Đao Khách từ chối. Lúc này, đứng trước Chân Tiên tương lai có tiềm lực vô hạn như Diệp Thành, ngay cả gã cũng có ý nghĩ muốn đầu quân.
“Biến cho ta!”
Vô Đao Khách bước ra một bước, nháy mắt đã vượt qua mấy trăm dặm. Xác thịt của gã mạnh vô cùng, phá thủng vô số tầng không gian, tạo thành một lối đi như khe nứt tối đen trên không trung. Tóc gã bung xõa, hai con ngươi hung hăng, thanh đao phá chân nguyên trong tay gã tỏa ra ánh đao vô cùng chói sáng.
Một đao ấy thậm chí sắp đuổi kịp một đòn Bán Bộ Chân Tiên.
Tất cả những tu sĩ thấy Vô Đao Khách vung đao đều thay đổi vẻ mặt. Nhiều người từng xem thường võ tu cũng không thể không thừa nhận, võ đạo xác thịt tu hành đến đỉnh cao, các loại thần thông quả thật không thua kém gì những người luyện khí.
Nhưng Vô Đao Khách lại thất bại còn thê thảm hơn Chung Ly.
“Rắc!”
Thanh niên áo đen kia chỉ tùy ý nhấc tay lên, nhẹ nhàng chỉ tới.
Một cái chỉ tay hời hợt, không mang theo chút khói lửa nào, cũng không hề có pháp lực thần thông gì, chạm lên Vô Ảnh Đao. Ngay sau đó, thanh Vô Ảnh Đao được mệnh danh là vô cùng kiên cố, được chế tạo bằng thiên thạch sắt, gần đến cấp bậc bán tiên bảo lại từ từ nứt ra từ mũi đao. Thân đao dài một trượng năm vỡ tan còn hơn cả thủy tinh.
Còn Vô Đao Khách đã rèn luyện ba vạn năm, tự xưng là xác thịt có thể sánh với bán tiên bảo, cũng tan vỡ theo, giống như một quả trứng gà bị búa sắt đập vỡ. Gã hóa thành đám sương máu, hồn phách lẫn nguyên anh đều không thoát khỏi, hoàn toàn vỡ nát.
“Ôi!”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bình luận facebook