Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 986: Chân Tiên giá lâm!
Vô Đao Khách đã là một trong những tán tu mạnh nhất, trên nữa là nhân vật hạng nhất Thiên Lôi Giao Vương Nam Tuyệt. Loại cao thủ có thể sánh ngang với Bán Bộ Chân Tiên này hiển nhiên không dễ gì hạ quyết tâm đầu quân cho Diệp Thành. Bọn họ ngao du biển sao, ngay cả đạo thống Chân Tiên cũng phải kính nhường, càng không cần phải nói bọn họ vẫn chưa biết Nam Tuyệt có thù với Diệp Thành.
Ở trên Địa Cầu, nhiều tu sĩ ngoại vực đang lăm le muốn bắt thanh niên áo đen cũng giật nảy mình.
“Sao Thần Tử Lăng Tiêu lại trở nên mạnh như vậy?”, ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều ngây ra, không dám tin vào mắt mình.
“Phải, lần trước gặp mặt, tuy cậu ta mạnh nhưng vẫn có thể nhìn ra nông sâu, cùng lắm là Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, đâu có mạnh như vậy nhỉ?”
Mấy Nguyên Anh của thiên tông khác từng gặp Thần Tử Lăng Tiêu cũng kinh ngạc.
Còn những tán tu biển sao biết lai lịch của Vô Đao Khách thì như bị một gáo nước lạnh tạt lên đầu, lạnh đến thấu xương.
Một chỉ giết chết Vô Đao Khách, thực lực này đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ. Bán Bộ Chân Tiên bình thường cũng chưa chắc làm được. Lẽ nào lại là một sự tồn tại giống như Diệp Thành, dưới cảnh giới Hợp Đạo không có đối thủ?
“Chỉ đến thế mà thôi”.
Thanh niên áo đen lại nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu là ai?”
Một tán tu kích động la lên, nhiều người cũng nghi ngờ hắn không phải là Thần Tử Lăng Tiêu.
Thần Tử Lăng Tiêu là con trai út của Lăng Tiêu Chân Tiên, vừa sinh ra đã được Lăng Tiêu Chân Tiên chôn ở sâu trong ngôi sao nào đó nơi tinh vực bị lãng quên, dùng tinh nguyên vô tận của ngôi sao nuôi dưỡng, khiến hắn ngủ say.
Tu vi của hắn hẳn là không mạnh lắm, không thể nào một đòn giết chết Vô Đao Khách được. Đây đã không phải là biểu hiện của một Thần Tử, mà thuộc về lĩnh vực Bán Bộ Chân Tiên. Có người đoán, phải chăng thanh niên áo đen này là một trong những đứa con khác của Lăng Tiêu Chân Tiên, năm xưa bọn họ đều theo Lăng Tiêu Chân Tiên chinh chiến khắp nơi, xưng danh vô địch.
“Bất kể là ai, dám khiêu chiến Diệp Chân Tiên đều là tự tìm chết”.
Có trưởng lão của thiên tông lạnh lùng nói.
Những tán tu biển sao đều không hẹn mà cùng xông lên, bao gồm cả Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi đều muốn thử sức, muốn vung kiếm chém về phía thanh niên áo đen, nhưng lúc ấy Diệp Thành lại lên tiếng.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt vô cùng chăm chú:
“Lăng Tiêu?”
Diệp Thành hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn. Anh bình tĩnh nhìn thanh niên áo đen, trong mắt chỉ còn lại ý chí chiến đấu, tóc dài đằng sau lưng tung bay, áo bay phần phật như cờ chiến.
“Lăng Tiêu? Lăng Tiêu gì?”
Mọi người ngẩn ra.
Lúc này, mấy tu sĩ ngoại vực đều đã biến sắc, ngẩng đầu nhìn Thần Tử Lăng Tiêu, giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Ý… Ý của Diệp Chân Tiên, không… không phải… là Lăng… Lăng Tiêu Chân Tiên đấy chứ?”
Quán Vân tiên tử đột nhiên nghĩ tới một điều, lắp bắp nói.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổi sắc mặt.
Lúc bọn họ đang định mở miệng quở mắng, thanh niên áo đen đã ra tay. Đối mặt với những tán tu ở biển sao cùng xông lên, hắn chỉ bước ra một bước.
“Ầm!”
Khoảnh khắc đó, khí tức đáng sợ không thể tưởng tượng cuốn qua toàn bộ tinh vực.
Lúc này, tất cả sinh vật trên Địa Cầu cho đến hệ Mặt Trời đều sợ đến mức ruột gan nứt toác, hồn phách vỡ tan, cảm giác như có một vị thần linh mạnh mẽ không thể hình dung, không thể miêu tả đang dần dần hiện lên trong tinh vực, ngay cả ánh trăng dưới chân hắn cũng hóa thành viên bi trong suốt.
Hắn gánh nhật nguyệt trên lưng, sánh vai với mặt trời, cao hàng tỷ trượng. Sông U Minh lượn vòng quanh người, chín con sông Hoàng Tuyền như chảy xuôi trên không trung, uốn lượn bên người hắn. Thanh niên áo đen đội mũ Bình thiên trên đầu, mặc áo bào màu đen hoa văn bạc, giống như thần linh từ trên trời cao giáng xuống, một chân đạp trời xanh, chúng sinh run rẩy sợ hãi dưới chân hắn.
“Ầm!”
Thần linh áo đen kia chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên, ấn một chưởng xuống.
“Ầm ầm!”
Tựa như sấm đánh vang dội, hư không mấy vạn dặm xung quanh đều bùng nổ. Hàng nghìn tán tu biển sao, bất kể là Kim Đan hay là Nguyên Anh, bất kể là tán tu độc hành hay là trưởng lão đại tông đều hóa thành cát bụi dưới một chưởng này. Thậm chí chưởng lực còn chưa tới, cả người bọn họ kèm pháp bảo và xác thịt đã nổ tung, hóa thành đám sương máu.
“Không hay!”
Có hai người là Bán Bộ Chân Tiên cũng biến sắc, hóa thành luồng sáng định chạy đi. Nhưng dưới một chưởng đó của thần linh áo đen, bọn họ đều ngã xuống ngay tại chỗ, bị đánh tan xác, đến một tia hồn phách cũng không thể trốn thoát.
“Ầm ầm!”
Chỉ một chưởng, hơn một nửa tán tu biển sao vây xem đã bỏ mạng, thậm chí mấy vạn đệ tử đại giáo còn sót lại cũng chết theo, hệ Mặt Trời bỗng chốc trở nên trống trải.
Tu sĩ trên khắp Địa Cầu và những tán tu biển sao còn lại đối diện với thần linh áo đen kia đều run lẩy bẩy, cả người căng cứng, sững sờ ngẩng đầu lên, sợ đến mức hồn phách như đông cứng lại.
“Đúng là Lăng Tiêu Chân Tiên, chuyện này sao có thể?”
Ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều sững sờ, không dám tin.
Nhưng thanh niên áo đen chân đạp hư không, pháp tướng cao hàng tỷ trượng, so với mặt trăng ở bên cạnh cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Thậm chí đứng ở mặt đất nhìn lên cũng có thể nhìn rõ được mặt hắn.
Uy thế cực kỳ đáng sợ, như núi như biển trên người hắn mạnh gấp mười, gấp trăm lần thần niệm của Kim Ô Chân Tiên trước kia, không phải Chân Tiên Hợp Đạo thì là gì? Cho dù Diệp Thành ở dưới chân hắn cũng giống như sâu kiến. Về phần đại quân triệu người của tinh hà ngoại vực lại càng giống như trò cười, không kham nổi một đòn.
“Tiêu rồi!”
Khoảnh khắc đó, trên Địa Cầu, không biết bao nhiêu người đồng thời đau lòng nhắm mắt lại, cảm thấy buồn thương.
Chân Tiên đích thân tới, Địa Cầu xong đời rồi, tinh vực bị lãng quên xong đời rồi!
…
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Một vài tán tu biển sao may mắn tránh thoát ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đòn hủy diệt đất trời kia lập tức mất hồn mất vía, răng đánh lập cập, nói.
Tất cả mọi người đều không ngờ, khi vạn giáo bị tiêu diệt, Địa Cầu sắp quật khởi, lại có Chân Tiên đích thân tới.
Một chưởng hủy thiên diệt địa, phá nát ngôi sao, giết chết Bán Bộ Chân Tiên, ngoài Chân Tiên Hợp Đạo trong truyền thuyết thì còn ai có thể làm được chứ?
Cho dù Diệp Thành một kiếm trảm mười Bán Bộ Chân Tiên, nhưng chung quy cũng dựa vào sức mạnh của pháp bảo thần thông, dốc sức liều mạng mà thôi. Đâu thể bằng thanh niên áo đen này, một đòn nhẹ nhàng, thuần túy dựa vào pháp lực bản thân.
“Sao có thể? Không phải bảo tinh vực bị lãng quên được tiên trận của tiên nhân Thượng cổ trấn ấp, pháp tắc không đầy đủ, thiên đạo thiếu sót à? Sao lại có Chân Tiên đến đây, lẽ nào quy tắc của tinh vực bị lãng quên đột nhiên biến mất rồi ư?”
Một trưởng lão của tinh hà ngoại vực run rẩy hai tay, ông ta đứng ở phía rìa ngoài cùng, khi đó không tiến lên vây công thanh niên áo đen nên còn sống. Nhưng đối mặt với thanh niên áo đen nhẹ nhàng nhấc tay một chưởng đã tiêu diệt hơn một trăm tán tu biển sao, trong đó còn không thiếu cao thủ Bán Bộ Chân Tiên, ngay cả ông lão đã sống mấy vạn năm như ông ta cũng sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Không phải, ông không nghe Diệp Chân Tiên nói đó là Lăng Tiêu Chân Tiên à?”, có người hỏi.
“Nói bậy, Lăng Tiêu Chân Tiên của thánh địa Lăng Tiêu đã tọa hóa vào mười vạn năm trước. Cho dù là Chân Tiên Hợp Đạo cũng không thể sống lâu như vậy được, lẽ nào là xác chết vùng dậy?”, một người khác lập tức trừng mắt phản bác.
“Hay là Thần Tử Lăng Tiêu đã chứng đạo Hợp Đạo?”, người khác nói.
“Không thể, bất cứ Hợp Đạo nào chứng đạo cũng sẽ để lại dấu tích đạo văn trong cả tinh vực, đến lúc đó thiên đạo cộng hưởng, pháp tắc chấn động, tuyệt đối không thể che giấu. Mặc dù nơi này là tinh vực bị lãng quên, chỉ có thể chứng đạo Ngụy Hợp Đạo, nhưng cũng không ngoại lệ”, bên cạnh có người mau chóng phản bác.
Một triệu năm nay, số Hợp Đạo ra đời ở tinh vực bị lãng quên có thể đếm trên đầu ngón tay, bất cứ người nào cũng được ghi chép rõ ràng trong sách cổ của các giáo biển sao, truyền bá khắp nơi. Nếu có Hợp Đạo mới xuất hiện thì chắc chắn không thể bỏ sót.
Ở trên Địa Cầu, nhiều tu sĩ ngoại vực đang lăm le muốn bắt thanh niên áo đen cũng giật nảy mình.
“Sao Thần Tử Lăng Tiêu lại trở nên mạnh như vậy?”, ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều ngây ra, không dám tin vào mắt mình.
“Phải, lần trước gặp mặt, tuy cậu ta mạnh nhưng vẫn có thể nhìn ra nông sâu, cùng lắm là Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, đâu có mạnh như vậy nhỉ?”
Mấy Nguyên Anh của thiên tông khác từng gặp Thần Tử Lăng Tiêu cũng kinh ngạc.
Còn những tán tu biển sao biết lai lịch của Vô Đao Khách thì như bị một gáo nước lạnh tạt lên đầu, lạnh đến thấu xương.
Một chỉ giết chết Vô Đao Khách, thực lực này đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ. Bán Bộ Chân Tiên bình thường cũng chưa chắc làm được. Lẽ nào lại là một sự tồn tại giống như Diệp Thành, dưới cảnh giới Hợp Đạo không có đối thủ?
“Chỉ đến thế mà thôi”.
Thanh niên áo đen lại nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu là ai?”
Một tán tu kích động la lên, nhiều người cũng nghi ngờ hắn không phải là Thần Tử Lăng Tiêu.
Thần Tử Lăng Tiêu là con trai út của Lăng Tiêu Chân Tiên, vừa sinh ra đã được Lăng Tiêu Chân Tiên chôn ở sâu trong ngôi sao nào đó nơi tinh vực bị lãng quên, dùng tinh nguyên vô tận của ngôi sao nuôi dưỡng, khiến hắn ngủ say.
Tu vi của hắn hẳn là không mạnh lắm, không thể nào một đòn giết chết Vô Đao Khách được. Đây đã không phải là biểu hiện của một Thần Tử, mà thuộc về lĩnh vực Bán Bộ Chân Tiên. Có người đoán, phải chăng thanh niên áo đen này là một trong những đứa con khác của Lăng Tiêu Chân Tiên, năm xưa bọn họ đều theo Lăng Tiêu Chân Tiên chinh chiến khắp nơi, xưng danh vô địch.
“Bất kể là ai, dám khiêu chiến Diệp Chân Tiên đều là tự tìm chết”.
Có trưởng lão của thiên tông lạnh lùng nói.
Những tán tu biển sao đều không hẹn mà cùng xông lên, bao gồm cả Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi đều muốn thử sức, muốn vung kiếm chém về phía thanh niên áo đen, nhưng lúc ấy Diệp Thành lại lên tiếng.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt vô cùng chăm chú:
“Lăng Tiêu?”
Diệp Thành hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn. Anh bình tĩnh nhìn thanh niên áo đen, trong mắt chỉ còn lại ý chí chiến đấu, tóc dài đằng sau lưng tung bay, áo bay phần phật như cờ chiến.
“Lăng Tiêu? Lăng Tiêu gì?”
Mọi người ngẩn ra.
Lúc này, mấy tu sĩ ngoại vực đều đã biến sắc, ngẩng đầu nhìn Thần Tử Lăng Tiêu, giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Ý… Ý của Diệp Chân Tiên, không… không phải… là Lăng… Lăng Tiêu Chân Tiên đấy chứ?”
Quán Vân tiên tử đột nhiên nghĩ tới một điều, lắp bắp nói.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổi sắc mặt.
Lúc bọn họ đang định mở miệng quở mắng, thanh niên áo đen đã ra tay. Đối mặt với những tán tu ở biển sao cùng xông lên, hắn chỉ bước ra một bước.
“Ầm!”
Khoảnh khắc đó, khí tức đáng sợ không thể tưởng tượng cuốn qua toàn bộ tinh vực.
Lúc này, tất cả sinh vật trên Địa Cầu cho đến hệ Mặt Trời đều sợ đến mức ruột gan nứt toác, hồn phách vỡ tan, cảm giác như có một vị thần linh mạnh mẽ không thể hình dung, không thể miêu tả đang dần dần hiện lên trong tinh vực, ngay cả ánh trăng dưới chân hắn cũng hóa thành viên bi trong suốt.
Hắn gánh nhật nguyệt trên lưng, sánh vai với mặt trời, cao hàng tỷ trượng. Sông U Minh lượn vòng quanh người, chín con sông Hoàng Tuyền như chảy xuôi trên không trung, uốn lượn bên người hắn. Thanh niên áo đen đội mũ Bình thiên trên đầu, mặc áo bào màu đen hoa văn bạc, giống như thần linh từ trên trời cao giáng xuống, một chân đạp trời xanh, chúng sinh run rẩy sợ hãi dưới chân hắn.
“Ầm!”
Thần linh áo đen kia chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên, ấn một chưởng xuống.
“Ầm ầm!”
Tựa như sấm đánh vang dội, hư không mấy vạn dặm xung quanh đều bùng nổ. Hàng nghìn tán tu biển sao, bất kể là Kim Đan hay là Nguyên Anh, bất kể là tán tu độc hành hay là trưởng lão đại tông đều hóa thành cát bụi dưới một chưởng này. Thậm chí chưởng lực còn chưa tới, cả người bọn họ kèm pháp bảo và xác thịt đã nổ tung, hóa thành đám sương máu.
“Không hay!”
Có hai người là Bán Bộ Chân Tiên cũng biến sắc, hóa thành luồng sáng định chạy đi. Nhưng dưới một chưởng đó của thần linh áo đen, bọn họ đều ngã xuống ngay tại chỗ, bị đánh tan xác, đến một tia hồn phách cũng không thể trốn thoát.
“Ầm ầm!”
Chỉ một chưởng, hơn một nửa tán tu biển sao vây xem đã bỏ mạng, thậm chí mấy vạn đệ tử đại giáo còn sót lại cũng chết theo, hệ Mặt Trời bỗng chốc trở nên trống trải.
Tu sĩ trên khắp Địa Cầu và những tán tu biển sao còn lại đối diện với thần linh áo đen kia đều run lẩy bẩy, cả người căng cứng, sững sờ ngẩng đầu lên, sợ đến mức hồn phách như đông cứng lại.
“Đúng là Lăng Tiêu Chân Tiên, chuyện này sao có thể?”
Ba vị lão tổ của Hắc Thủy Môn đều sững sờ, không dám tin.
Nhưng thanh niên áo đen chân đạp hư không, pháp tướng cao hàng tỷ trượng, so với mặt trăng ở bên cạnh cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Thậm chí đứng ở mặt đất nhìn lên cũng có thể nhìn rõ được mặt hắn.
Uy thế cực kỳ đáng sợ, như núi như biển trên người hắn mạnh gấp mười, gấp trăm lần thần niệm của Kim Ô Chân Tiên trước kia, không phải Chân Tiên Hợp Đạo thì là gì? Cho dù Diệp Thành ở dưới chân hắn cũng giống như sâu kiến. Về phần đại quân triệu người của tinh hà ngoại vực lại càng giống như trò cười, không kham nổi một đòn.
“Tiêu rồi!”
Khoảnh khắc đó, trên Địa Cầu, không biết bao nhiêu người đồng thời đau lòng nhắm mắt lại, cảm thấy buồn thương.
Chân Tiên đích thân tới, Địa Cầu xong đời rồi, tinh vực bị lãng quên xong đời rồi!
…
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Một vài tán tu biển sao may mắn tránh thoát ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đòn hủy diệt đất trời kia lập tức mất hồn mất vía, răng đánh lập cập, nói.
Tất cả mọi người đều không ngờ, khi vạn giáo bị tiêu diệt, Địa Cầu sắp quật khởi, lại có Chân Tiên đích thân tới.
Một chưởng hủy thiên diệt địa, phá nát ngôi sao, giết chết Bán Bộ Chân Tiên, ngoài Chân Tiên Hợp Đạo trong truyền thuyết thì còn ai có thể làm được chứ?
Cho dù Diệp Thành một kiếm trảm mười Bán Bộ Chân Tiên, nhưng chung quy cũng dựa vào sức mạnh của pháp bảo thần thông, dốc sức liều mạng mà thôi. Đâu thể bằng thanh niên áo đen này, một đòn nhẹ nhàng, thuần túy dựa vào pháp lực bản thân.
“Sao có thể? Không phải bảo tinh vực bị lãng quên được tiên trận của tiên nhân Thượng cổ trấn ấp, pháp tắc không đầy đủ, thiên đạo thiếu sót à? Sao lại có Chân Tiên đến đây, lẽ nào quy tắc của tinh vực bị lãng quên đột nhiên biến mất rồi ư?”
Một trưởng lão của tinh hà ngoại vực run rẩy hai tay, ông ta đứng ở phía rìa ngoài cùng, khi đó không tiến lên vây công thanh niên áo đen nên còn sống. Nhưng đối mặt với thanh niên áo đen nhẹ nhàng nhấc tay một chưởng đã tiêu diệt hơn một trăm tán tu biển sao, trong đó còn không thiếu cao thủ Bán Bộ Chân Tiên, ngay cả ông lão đã sống mấy vạn năm như ông ta cũng sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Không phải, ông không nghe Diệp Chân Tiên nói đó là Lăng Tiêu Chân Tiên à?”, có người hỏi.
“Nói bậy, Lăng Tiêu Chân Tiên của thánh địa Lăng Tiêu đã tọa hóa vào mười vạn năm trước. Cho dù là Chân Tiên Hợp Đạo cũng không thể sống lâu như vậy được, lẽ nào là xác chết vùng dậy?”, một người khác lập tức trừng mắt phản bác.
“Hay là Thần Tử Lăng Tiêu đã chứng đạo Hợp Đạo?”, người khác nói.
“Không thể, bất cứ Hợp Đạo nào chứng đạo cũng sẽ để lại dấu tích đạo văn trong cả tinh vực, đến lúc đó thiên đạo cộng hưởng, pháp tắc chấn động, tuyệt đối không thể che giấu. Mặc dù nơi này là tinh vực bị lãng quên, chỉ có thể chứng đạo Ngụy Hợp Đạo, nhưng cũng không ngoại lệ”, bên cạnh có người mau chóng phản bác.
Một triệu năm nay, số Hợp Đạo ra đời ở tinh vực bị lãng quên có thể đếm trên đầu ngón tay, bất cứ người nào cũng được ghi chép rõ ràng trong sách cổ của các giáo biển sao, truyền bá khắp nơi. Nếu có Hợp Đạo mới xuất hiện thì chắc chắn không thể bỏ sót.
Bình luận facebook