• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (88 Viewers)

  • Chương 987: Đường cùng

“Đúng… đúng là Lăng Tiêu Chân Tiên thật sao?”

Mọi người trên Địa Cầu tin tưởng Diệp Thành hơn, Ma La không khỏi sợ sệt nói.

“Diệp Chân Tiên đã lên tiếng, sao có thể sai được chứ?”

Bạch Phượng Thiên Quân ở bên cạnh cười khổ: “Chỉ là không biết Lăng Tiêu Chân Tiên làm sao sống lại được, hơn nữa còn trong vỏ bọc của Thần Tử Lăng Tiêu, chắc chắn trong này có nguyên do”.

“Thế thì chúng ta chết chắc rồi, nếu Lăng Tiêu Chân Tiên quả thực sống lại, thì chắc chắn lão ta sẽ truy cứu chuyện của thánh địa Lăng Tiêu. Chúng ta đi theo Diệp Chân Tiên, tất cả đều sẽ tiêu đời!”

Lão tổ của các thiên tông lớn ở dải Ngân Hà đều biến sắc nói.

Còn đám người Tần Sương, Minh Sương, các trưởng lão của Hoa tộc cũng thay đổi sắc mặt.

Chỉ có ba lão tổ của Hắc Thủy Môn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, nhưng cũng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương. Lần này Hắc Thủy Môn đi hai nước cờ, cuối cùng cũng đi đúng đường rồi.

“Đại trưởng lão, Lăng Tiêu Chân Tiên này là ai vậy?”

Có một người trẻ tuổi của phái Sương Diệp ngẩng đầu lên hỏi.

Dù sao Lăng Tiêu Chân Tiên đã tọa hóa mười vạn năm, ngoài tu sĩ ngoại vực và các tầng lớp cấp cao còn biết đến, những tu sĩ thế hệ mới của Địa Cầu kia cũng không rõ lắm. Bao gồm rất nhiều người đang ngồi trước tivi, máy tính xem livestream cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Lăng Tiêu Chân Tiên là chủ của thánh địa Lăng Tiêu, vị Chân Tiên thứ sáu của cả tinh vực chứng đạo Hợp Đạo. Tuy ông ấy chỉ chứng đạo Ngụy Hợp Đạo, nhưng cũng là Chân Tiên thực sự của tinh vực chúng ta, là sự tồn tại vô địch, chỉ có điều nghe nói đã tọa hóa vào mười vạn năm trước, không biết tại sao hôm nay lại xuất hiện”.

Thiên Huệ Thiên Quân trong phòng livestream lên tiếng giải thích. Khuôn mặt lão không chút cảm xúc, nhưng trong lòng thì vô cùng kinh hãi.

Ngụy Hợp Đạo cũng là Hợp Đạo!

Tuy ra khỏi tinh vực bị lãng quên, thì Lăng Tiêu Chân Tiên sẽ rơi xuống cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên, nhưng trong tinh vực, lão ta vẫn là một cường giả vô địch, là Chân Tiên chân chính. Cho dù các Chân Tiên của đại giáo biển sao đặt chân vào tinh vực này thì cũng chưa chắc là đối thủ của lão ta.

Đây cũng là nguyên nhân khi Lăng Tiêu Chân Tiên còn sống, các đại giáo biển sao phải nhường nhịn vài phần.

“Là Chân Tiên thật sao?”

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người trên Địa Cầu đều ồ lên.

Trải qua mấy phen chiến đấu liên tục, bọn họ đã được phổ cập kiến thức, biết đến sự lớn mạnh của Chân Tiên Hợp Đạo. Chỉ một Bán Bộ Chân Tiên đã dám xưng là chí cường, muốn một chân giẫm nát Địa Cầu. Nếu không nhờ Diệp Thành ra tay thì chắc là không ai có thể ngăn được Kháo Sơn Vương Vân Cực. Bây giờ Chân Tiên chân chính đã xuất hiện, liệu Diệp Thành có thể chống lại được không?

Ngay cả mọi người phái Sương Diệp cũng thấp thỏm.

Mấy người Dương Lâm và Tần Sương lại càng cuống đến mức giậm chân. Còn các cô gái như Aokawa Sakura vẫn ở bên cạnh Diệp Thành, thời khắc quan trọng này, một trận đại chiến sắp nổ ra, tu vi Kim Đan như bọn họ chẳng khác nào làm vướng chân Diệp Thành thêm.



“Chủ nhân…”

Ba cô gái đều nhìn anh với vẻ sợ hãi.

“Mau chóng trở về Địa Cầu, chỗ này cứ để tôi”, sắc mặt Diệp Thành nghiêm túc nói.

“Không, tôi không về, tôi muốn kề vai sát cánh chiến đấu với chủ nhân”.

Aokawa Sakura cắn răng, bước lên phía trước, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu ngăn trước mặt Diệp Thành.

Mấy người Thẩm Minh Nhan cũng lặng lẽ đứng bên cạnh anh.

Không phải bọn họ không hiểu chuyện, mà chính vì quá hiểu chuyện, nên mới biết tình hình hiện giờ tồi tệ đến mức nào. Các con át chủ bài của Diệp Thành đã được tung ra gần hết trong trận chiến trước đó, chúng rất mạnh, đánh bại được cả Bán Bộ Chân Tiên, nhưng vẫn chưa thể hiện được sức mạnh vượt trên Bán Bộ Chân Tiên.

Nhưng người thanh niên áo bào đen trước mắt này, bất kể là Thần Tử Lăng Tiêu, hay là Lăng Tiêu Chân Tiên đã chết đi sống lại, thì hắn cũng là Chân Tiên thực sự, sở hữu uy lực đáng sợ vô địch, càn quét tất cả dưới Chân Tiên.

Chân Tiên xuất hiện, trận chiến này của Diệp Thành không còn đường sống!

“Ha ha ha, Diệp Thành, không ngờ mày cũng có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù là đứa con của trời, thiên tài tuyệt thế thì có sao chứ? Cho dù một mình đánh bại liên quân vạn giáo, đánh bại tao rồi giết ngũ ca của tao thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải hóa thành bột mịn dưới chân người khác sao? Ngay cả đệ tử, người thân và tộc nhân mày cũng không bảo vệ được!”

Vân Cực cười sằng sặc.

Hắn bị Diệp Thành chém đứt một bàn tay và một cái chân, sức mạnh của thanh thần binh gãy thẩm thấu vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, khiến thần thể khí hải của hắn gần như bị phế sạch, pháp lực toàn thân bị tiêu tán gần hết, ngay cả nguyên anh cũng suýt nữa nứt vỡ, không thể động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ chờ chết. Nhưng lúc này, sắc mặt hắn đầy chế giễu, trong khóe mắt vô cùng hả hê.

“Diệp Thành, đây là Lăng Tiêu Chân Tiên chân chính, ở tinh vực này có pháp lực không kém hơn phụ hoàng tao bao nhiêu. Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao? Để tao chống mắt lên xem Ngụy Chân Tiên như mày và Chân Tiên hàng thật giá thật có sự cách biệt lớn đến mức nào”.

Vân Cực mỉa mai.

“Ồn ào”.

Diệp Thành vả một chưởng, đánh cho hắn bay xa mấy nghìn trượng, sau đó anh xách binh khí lên, bước lên một bước, chặn trước mặt mấy cô gái, nhanh chóng truyền thần niệm.

“Lập tức rời khỏi đây, trận này chưa chắc tôi sẽ thua, nhưng các cô ở đây thì tôi sẽ không thể thi triển toàn lực được, mà phải bảo vệ các cô nữa. Các cô hãy nhanh chóng trở về Địa Cầu, ở đó có tiên trận bảo vệ, hắn dù mạnh đến đâu cũng không vào được Địa Cầu”.

Tuy nhìn bên ngoài Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng đây là ngôi sao phong ấn trấn áp Ma Thần Thái cổ, cấm tuyệt đối mọi sức mạnh từ Hợp Đạo trở lên.

Nếu người thanh niên áo bào đen này dám đặt chân vào Địa Cầu nửa bước, thì sẽ lập tức bị các tiên trận chém giết, thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút.

“Chủ nhân, chúng ta cùng trở về đi, nếu hắn đã không vào được thì chúng ta không đánh với hắn nữa, trốn ở trong Địa Cầu là được…”

Thần niệm của Aokawa Sakura kêu lên.

“Mau đi đi”.

Diệp Thành chỉ lắc đầu.

Sở dĩ thanh niên áo bào đen không ra tay mà trơ mắt nhìn mấy người Aokawa Sakura rút về Địa Cầu, chỉ vì trong mắt hắn, bọn họ chỉ là những con kiến Kim Đan, không đáng nhắc đến. Hơn cả là vì Diệp Thành đã tọa trấn ở đây, thu hút phần lớn sự chú ý của hắn.

Nếu anh cũng trốn về Địa Cầu thì chắc chắn thanh niên áo bào đen sẽ không cho phép. Diệp Thành không thể chắc chắn đỡ được đòn tấn công của một Hợp Đạo trên con đường về nhà kéo dài mấy vạn dặm.

“Huống hồ, cho dù chạy được về thì sao chứ? Hắn không thể vào Địa Cầu với thân phận Hợp Đạo, thì hoàn toàn có thể áp chế pháp lực xuống dưới Hợp Đạo. Dù sao cũng phải đánh một trận, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ quên mối thù máu của Hoa tộc và Hiên Viên Đại Đế năm đó!”

Diệp Thành thầm nghĩ, nâng kiếm lên ngang mày, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Huyền Thần Tiên Đế tung hoành một đời, đã bao giờ lùi nửa bước đâu chứ?

Sau khi mấy người Aokawa Sakura lưu luyến rời đi, trở về Địa Cầu, Diệp Thành ngẩng đầu kêu lên: “Lăng Tiêu”.

Người thanh niên áo bào đen hờ hững, sắc mặt bình thản, như ngọn núi sừng sững.

“Sống lại nhờ thân xác con cháu của mình, gửi gắm nguyên thần trên người hắn rồi cưỡng chế đoạt xá. Sợ là khi phong ấn con mình vào năm đó, ông đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi nhỉ?”

Giọng nói Diệp Thành lạnh lùng.

“Hử?”

Cuối cùng thanh niên áo bào đen cũng hé mắt, pháp tướng của hắn vô cùng cao to, gần như sánh bằng Mặt Trăng. Đôi mắt hắn lớn bằng ngọn núi, hờ hững nhìn xuống Diệp Thành.

Thần Tử Lăng Tiêu, à không, Lăng Tiêu Chân Tiên lên tiếng:

“Thực lực chẳng ra sao, nhưng mắt nhìn cũng miễn cưỡng nên hồn”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom