Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 983 Cảnh giới Bán Tiên
Có thể nói, mỗi Bán Bộ Chân Tiên đều là một nhân vật chấn động vũ trụ, là nền tảng thực sự của một đại giáo cổ xưa, là người cấp Thái Thượng trưởng lão, sống được năm sáu vạn năm. Thậm chí nghe nói, trong Kim Ô Môn có một lão bất tử siêu cấp đã sống gần tám chín vạn năm, chỉ cách Hợp Đạo, Chân Tiên một chút xíu, sức mạnh như rồng như thần, không thể tưởng tượng được.
“Không thể nào, hắn mới chỉ mấy chục tuổi, cho dù che giấu tuổi tác tu luyện, thì sao có thể là Bán Bộ Chân Tiên được? Tinh vực cổ này đã bị thần linh lãng quên từ lâu, mười vạn năm mới có một người chứng đạo, còn chỉ là Ngụy Hợp Đạo, một kẻ nhà quê như hắn sao có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên thần thánh được chứ?”
Thần Tử áo đen buột miệng thốt lên.
Mấy Thần Tử còn lại cũng đỏ mắt ghen tị.
Tuy bọn họ được gọi là Chân Tiên dự bị, nhưng trong mấy chục Thần Tử mới có một người có thể chứng đạo Hợp Đạo. Đây là tỷ lệ một phần mười, thậm chí là một phần trăm.
Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là đời này có thể đặt chân vào cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên. Như vậy thì tuổi thọ có thể phá vỡ hạn chế vạn năm của Nguyên Anh, sống được lâu dài hơn.
VietWriter
Nếu sống được bảy tám vạn năm, thì cách Chân Tiên Hợp Đạo cũng không còn xa nữa.
Nhưng thiếu niên áo đen trước mắt này khí huyết sung mãn, rõ ràng đang ở đỉnh cao nhất của tuổi tác, không biết bao nhiêu năm nữa mới già yếu, vậy mà bây giờ đã là Bán Bộ Chân Tiên, trở thành sự tồn tại ngang với Bán Thần rồi? Sao các Thần Tử có thể không ghen ghét cho được?
Lúc này, lòng bàn tay của Diệp Thành mang theo khí huyết ngút trời, ánh sáng xanh lạnh lẽo như nước, giống như cối xay trên cửu thiên nghiền ép xuống. Trưởng lão Nguyên Anh bình thường đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ có các Thần Tử có thể chống đỡ.
“Giết! Tôi không tin hắn đã thực sự đặt chân vào cảnh giới Bán Tiên!”
Một thần tướng Vô Cực Tông cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong điên cuồng gầm lên, điều khiển Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng, hóa thành một luồng cầu vồng bạc, phát ra tiếng rền vang. Cả Vô Cực Tinh Chu bao trùm trong ánh bạc chói lòa, hóa thành một luồng cầu vồng dài kinh thiên, bắn về phía Diệp Thành.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh cũng tỉnh táo lại, lần lượt tung các pháp bảo thần thông ra.
“Ầm!”
Trời đất dường như bị đâm thành một cái hố khổng lồ, năng lượng cuồn cuộn như biển cả sôi trào, hóa thành những luồng năng lượng đủ màu sắc đánh về phía Diệp Thành. Các thần tướng cũng chỉ huy mười vạn tu sĩ Kim Đan, hóa thành từng chiến trận, thôi thúc pháp lực, bao vây tấn công Diệp Thành.
Các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, trong chớp mắt, ma nhật nuốt trời, hư không rách toạc, trời đất sinh diệt, cộng thêm mấy thần thú, các loại phép thần thông đánh điên cuồng về phía Diệp Thành.
“Lũ kiến hôi”.
Trong đôi mắt Diệp Thành không vui không buồn, chỉ khẽ giơ tay lên rồi ép xuống.
“Bốp!”
Thần tướng Vô Cực Tông đang bay tới giống như một con ruồi, bị Diệp Thành giơ tay đập nát bét một cách dễ dàng, không có chút sức phản kháng nào. Xác thịt được bọc trong giáp thần màu bạc của hắn giống như một quả trứng gà bị chiếc búa sắt nện xuống, lồng bảo vệ do vô số ánh bạc tạo thành chỉ chống đỡ được 0,01 giây liền vỡ nát.
Dưới bàn tay của Diệp Thành, tu vi đáng sợ của Nguyên Anh đỉnh phong vẫn yếu ớt chẳng khác gì con kiến, vô số mảnh vụn, vô số mẩu tay chân mang theo máu màu bạc nhạt bay tứ tán như thiên nữ rải hoa.
Dư chấn của một chưởng kia vẫn chưa kết thúc,
thậm chí còn nện vào chiến thuyền do hắn điều khiển.
“Ầm!”
“Không thể nào, hắn mới chỉ mấy chục tuổi, cho dù che giấu tuổi tác tu luyện, thì sao có thể là Bán Bộ Chân Tiên được? Tinh vực cổ này đã bị thần linh lãng quên từ lâu, mười vạn năm mới có một người chứng đạo, còn chỉ là Ngụy Hợp Đạo, một kẻ nhà quê như hắn sao có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên thần thánh được chứ?”
Thần Tử áo đen buột miệng thốt lên.
Mấy Thần Tử còn lại cũng đỏ mắt ghen tị.
Tuy bọn họ được gọi là Chân Tiên dự bị, nhưng trong mấy chục Thần Tử mới có một người có thể chứng đạo Hợp Đạo. Đây là tỷ lệ một phần mười, thậm chí là một phần trăm.
Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là đời này có thể đặt chân vào cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên. Như vậy thì tuổi thọ có thể phá vỡ hạn chế vạn năm của Nguyên Anh, sống được lâu dài hơn.
VietWriter
Nếu sống được bảy tám vạn năm, thì cách Chân Tiên Hợp Đạo cũng không còn xa nữa.
Nhưng thiếu niên áo đen trước mắt này khí huyết sung mãn, rõ ràng đang ở đỉnh cao nhất của tuổi tác, không biết bao nhiêu năm nữa mới già yếu, vậy mà bây giờ đã là Bán Bộ Chân Tiên, trở thành sự tồn tại ngang với Bán Thần rồi? Sao các Thần Tử có thể không ghen ghét cho được?
Lúc này, lòng bàn tay của Diệp Thành mang theo khí huyết ngút trời, ánh sáng xanh lạnh lẽo như nước, giống như cối xay trên cửu thiên nghiền ép xuống. Trưởng lão Nguyên Anh bình thường đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ có các Thần Tử có thể chống đỡ.
“Giết! Tôi không tin hắn đã thực sự đặt chân vào cảnh giới Bán Tiên!”
Một thần tướng Vô Cực Tông cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong điên cuồng gầm lên, điều khiển Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng, hóa thành một luồng cầu vồng bạc, phát ra tiếng rền vang. Cả Vô Cực Tinh Chu bao trùm trong ánh bạc chói lòa, hóa thành một luồng cầu vồng dài kinh thiên, bắn về phía Diệp Thành.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh cũng tỉnh táo lại, lần lượt tung các pháp bảo thần thông ra.
“Ầm!”
Trời đất dường như bị đâm thành một cái hố khổng lồ, năng lượng cuồn cuộn như biển cả sôi trào, hóa thành những luồng năng lượng đủ màu sắc đánh về phía Diệp Thành. Các thần tướng cũng chỉ huy mười vạn tu sĩ Kim Đan, hóa thành từng chiến trận, thôi thúc pháp lực, bao vây tấn công Diệp Thành.
Các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, trong chớp mắt, ma nhật nuốt trời, hư không rách toạc, trời đất sinh diệt, cộng thêm mấy thần thú, các loại phép thần thông đánh điên cuồng về phía Diệp Thành.
“Lũ kiến hôi”.
Trong đôi mắt Diệp Thành không vui không buồn, chỉ khẽ giơ tay lên rồi ép xuống.
“Bốp!”
Thần tướng Vô Cực Tông đang bay tới giống như một con ruồi, bị Diệp Thành giơ tay đập nát bét một cách dễ dàng, không có chút sức phản kháng nào. Xác thịt được bọc trong giáp thần màu bạc của hắn giống như một quả trứng gà bị chiếc búa sắt nện xuống, lồng bảo vệ do vô số ánh bạc tạo thành chỉ chống đỡ được 0,01 giây liền vỡ nát.
Dưới bàn tay của Diệp Thành, tu vi đáng sợ của Nguyên Anh đỉnh phong vẫn yếu ớt chẳng khác gì con kiến, vô số mảnh vụn, vô số mẩu tay chân mang theo máu màu bạc nhạt bay tứ tán như thiên nữ rải hoa.
Dư chấn của một chưởng kia vẫn chưa kết thúc,
thậm chí còn nện vào chiến thuyền do hắn điều khiển.
“Ầm!”
Bình luận facebook