Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 984 Nghiệp chướng, dừng tay !
Vô Cực Tinh Chu đúc từ mẫu kim ngôi sao, được xưng là bất diệt, có thể chống được đòn ra tay của Nguyên Anh đỉnh phong mà không sứt mẻ, nay bị Diệp Thành đánh vỡ tan tành. Quá nửa thân thuyền bị Diệp Thành đập thành chiếc bánh sắt, chín mươi chín pháp trận mạnh mẽ khắc vẽ trên đó cũng bị phá hủy một cách dễ dàng.
Nhìn lại mới phát hiện, Vô Cực Tinh Chu vốn có hình bầu dục, bây giờ đã biến thành một miếng bánh sắt.
“Chết!”
Sau khi đập bẹp thần tướng Vô Cực Tông chỉ bằng một chưởng, Diệp Thành phớt lờ các pháp thuật thần thông đang tấn công cuồn cuộn đến, hung hãn lao vào giữa đám trưởng lão Nguyên Anh. Anh tiện tay tóm lấy mẩu “bánh sắt” to nghìn trượng kia, dùng sức mạnh khủng khiếp quăng nó quét ngang trời.
“Bốp bốp bốp!”
Mười bảy, mười tám thần tướng bị bánh sắt va trúng, lập tức phải lùi lại nghìn trượng, thân xác nứt toác, khí huyết nhộn nhạo, suýt nữa bị đánh tan xác ngay tại chỗ. Còn các trưởng lão Nguyên Anh thì càng thê thảm hơn.
VietWriter
Thân xác Nguyên Anh vô cùng yếu ớt của bọn họ, đứng trước thần thể tiểu thành của Diệp Thành chẳng khác gì miếng đậu phụ gặp phải búa sắt, chỉ sượt qua đã nghiền nát miếng đậu.
“Tùng tùng tùng!”
Chỉ nhìn thấy Diệp Thành xách chiếc bánh sắt do Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng hóa thành chỉ bằng một tay, giống như xách một chiếc khiên lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Trước sức mạnh xác thịt khủng khiếp của Diệp Thành, Vô Cực Tinh Chu nặng mấy tỷ tấn nhẹ như lông hồng, bị anh coi thành cái chổi, trái hất phải bổ, chẳng có chút chương pháp võ công nào, giống như một đứa trẻ đang hất đồ lung tung.
Nhưng các trưởng lão Nguyên Anh kia lại kêu la dậy đất.
Sao bọn họ có thể đỡ được kiểu đánh này của Diệp Thành chứ? Nhất là Vô Cực Tinh Chu còn to lớn đến như vậy, không thể tránh né được. Trong chớp mắt đã có mười mấy Nguyên Anh bị đập chết, và mấy chục trưởng lão bị thương.
Cuối cùng, các trưởng lão Nguyên Anh sợ đến vỡ mật, ai cũng điều khiển độn quang, thi triển tất cả thủ đoạn thần thông mà mình có, liều mạng bỏ chạy tứ tán.
“Nghiệp chướng, dừng tay!”, mấy Thần Tử tức giận.
Nhất là Trùng Dương, hắn điều khiển Đạp Tinh Ngưu, sức mạnh của đôi mắt âm dương hội tụ, quanh người ánh bạc chói lòa, tay cầm một cây thương bạc, giống như thần kỵ sĩ, phá vỡ tinh hà lao về phía Diệp Thành.
Không chỉ Trùng Dương mà các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, bao gồm cả Huyền Không của Trường Sinh Giáo cũng ép về phía trước, lần nữa thi triển Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm. Thần quân mười vạn Kim Đan ào ào xông tới như một đàn kiến đông đúc, che rợp cả trời đất.
Tiếng giết ngập trời, giáp sắt leng keng, đao kiếm như mưa, bao vây Diệp Thành vào giữa.
"Ha ha".
Diệp Thành chỉ khẽ nắm thành quyền, rồi tung một cú đấm ra.
"Xẹt!"
Một cột sáng màu xanh xuyên qua vũ trụ hiện lên, cột sáng kia vô cùng vô tận, giống như thần kiếm xuyên thấu trời xanh, trong chớp mắt đâm thủng tầng tầng lớp lớp chiến trận, nghiền ép hàng nghìn Kim Đan, thần trận cũng rối loạn, mấy nghìn tu sĩ Kim Đan chắn trước cột sáng bị cú đấm của Diệp Thành hủy diệt.
Sau đó, Diệp Thành lại lật bàn tay, phất ống tay áo.
"Bốp!"
Mấy Thần Tử xông đến đồng thời bị Diệp Thành đánh lui.
Nhìn lại mới phát hiện, Vô Cực Tinh Chu vốn có hình bầu dục, bây giờ đã biến thành một miếng bánh sắt.
“Chết!”
Sau khi đập bẹp thần tướng Vô Cực Tông chỉ bằng một chưởng, Diệp Thành phớt lờ các pháp thuật thần thông đang tấn công cuồn cuộn đến, hung hãn lao vào giữa đám trưởng lão Nguyên Anh. Anh tiện tay tóm lấy mẩu “bánh sắt” to nghìn trượng kia, dùng sức mạnh khủng khiếp quăng nó quét ngang trời.
“Bốp bốp bốp!”
Mười bảy, mười tám thần tướng bị bánh sắt va trúng, lập tức phải lùi lại nghìn trượng, thân xác nứt toác, khí huyết nhộn nhạo, suýt nữa bị đánh tan xác ngay tại chỗ. Còn các trưởng lão Nguyên Anh thì càng thê thảm hơn.
VietWriter
Thân xác Nguyên Anh vô cùng yếu ớt của bọn họ, đứng trước thần thể tiểu thành của Diệp Thành chẳng khác gì miếng đậu phụ gặp phải búa sắt, chỉ sượt qua đã nghiền nát miếng đậu.
“Tùng tùng tùng!”
Chỉ nhìn thấy Diệp Thành xách chiếc bánh sắt do Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng hóa thành chỉ bằng một tay, giống như xách một chiếc khiên lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Trước sức mạnh xác thịt khủng khiếp của Diệp Thành, Vô Cực Tinh Chu nặng mấy tỷ tấn nhẹ như lông hồng, bị anh coi thành cái chổi, trái hất phải bổ, chẳng có chút chương pháp võ công nào, giống như một đứa trẻ đang hất đồ lung tung.
Nhưng các trưởng lão Nguyên Anh kia lại kêu la dậy đất.
Sao bọn họ có thể đỡ được kiểu đánh này của Diệp Thành chứ? Nhất là Vô Cực Tinh Chu còn to lớn đến như vậy, không thể tránh né được. Trong chớp mắt đã có mười mấy Nguyên Anh bị đập chết, và mấy chục trưởng lão bị thương.
Cuối cùng, các trưởng lão Nguyên Anh sợ đến vỡ mật, ai cũng điều khiển độn quang, thi triển tất cả thủ đoạn thần thông mà mình có, liều mạng bỏ chạy tứ tán.
“Nghiệp chướng, dừng tay!”, mấy Thần Tử tức giận.
Nhất là Trùng Dương, hắn điều khiển Đạp Tinh Ngưu, sức mạnh của đôi mắt âm dương hội tụ, quanh người ánh bạc chói lòa, tay cầm một cây thương bạc, giống như thần kỵ sĩ, phá vỡ tinh hà lao về phía Diệp Thành.
Không chỉ Trùng Dương mà các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, bao gồm cả Huyền Không của Trường Sinh Giáo cũng ép về phía trước, lần nữa thi triển Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm. Thần quân mười vạn Kim Đan ào ào xông tới như một đàn kiến đông đúc, che rợp cả trời đất.
Tiếng giết ngập trời, giáp sắt leng keng, đao kiếm như mưa, bao vây Diệp Thành vào giữa.
"Ha ha".
Diệp Thành chỉ khẽ nắm thành quyền, rồi tung một cú đấm ra.
"Xẹt!"
Một cột sáng màu xanh xuyên qua vũ trụ hiện lên, cột sáng kia vô cùng vô tận, giống như thần kiếm xuyên thấu trời xanh, trong chớp mắt đâm thủng tầng tầng lớp lớp chiến trận, nghiền ép hàng nghìn Kim Đan, thần trận cũng rối loạn, mấy nghìn tu sĩ Kim Đan chắn trước cột sáng bị cú đấm của Diệp Thành hủy diệt.
Sau đó, Diệp Thành lại lật bàn tay, phất ống tay áo.
"Bốp!"
Mấy Thần Tử xông đến đồng thời bị Diệp Thành đánh lui.
Bình luận facebook