-
Chương 56-60
Chương 56 Nỗi sợ hãi của đời người (2)
Hai cỗ thi thể không đầu cứ thế đổ rạp trên đất không động đậy.
Bây giờ nơi này chỉ còn lại Liễu Phồn Kiếm cùng với vị Nhị trưởng lão kia.
Nhìn thấy bên cạnh nhiều thêm hai cỗ thi thể không đầu, cho dù tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm người trước giờ vẫn luôn được ca ngợi là thiên tài của Liễu gia có vững đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng đứng trên bờ vực suy sụp tinh thần.
“Ta… ta là thiên tài của Liễu gia… tương lai đã định sẵn sẽ đạt tới tuyệt đại thiên kiêu Dưỡng Thần Cảnh… làm sao có thể chết ở đây được...”
“Bình tĩnh một chút! Phồn Kiếm, bình tĩnh một chút, Phồn Kiếm!”
Nhị trưởng lão tự nhiên cũng thấy được tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm đã bắt đầu có hiện tượng rạn vỡ, vội vàng quát lên.
Nhưng làm sao Liễu Phồn Kiếm người sắp suy sụp có thể nghe thấy được lời ông ta nói chứ.
Hắn ta vẫn không ngừng lẩm bẩm, thậm chí cũng nắm không vững thanh kiếm trong tay, rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Nhị trưởng lão trở nên khó coi.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang Liễu Trì Vân: “Ngươi… làm thế nào mới chịu tha cho chúng ta?”
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Trì Vân nhìn thấy vẻ mặt này của người cha mang dòng giống mình.
Nhưng… điều này chỉ càng khiến hắn ta bừng bừng lửa giận!
Trong lòng như thể nổi lên sóng gió cuộn trào tích tụ đã lâu.
Gương mặt Liễu Trì Vân không có cảm xúc gì.
Chỉ có điều khóe miệng hắn ta khẽ cong lên: “Ta có thể thả các người đi, chẳng qua muốn hai người phải làm một việc khiến ta hài lòng.”
“Làm chuyện khiến ngươi hài lòng?”
Nhị trưởng lão nhíu mày.
Nhị trưởng lão đang định mở miệng nói rốt cuộc là chuyện như thế nào.
‘Phụt!’
Một thanh kiếm sắc bén bất ngờ đâm xuyên qua ngực của ông ta!
Vẻ mặt Nhị trưởng lão ngây dại, hơi quay đầu lại.
Hung thủ thế nhưng lại là Liễu Phồn Kiếm.
Hai tay cầm chuôi kiếm của Liễu Phồn Kiếm run lên.
Hắn ta nuốt nước bọt: “Nhị, nhị thúc đừng trách cháu, cháu cũng muốn sống sót, cháu là nòi giống của nhà họ Liễu, sau này có thể chấn hưng Liễu gia, thúc, thúc cứ yên tâm mà đi...”
Nói xong, Liễu Phồn Kiếm lại rút thanh trường kiếm ra.
Máu bắn tung tóe.
Còn cả người Nhị trưởng lão cũng ngã nhào xuống đất.
Liễu Phồn Kiếm nhìn Liễu Trì Vân nói ra một câu khiếp người: “Ta làm chuyện mà ngươi hài lòng, kẻ ngươi hận nhất chính là nhị thúc, bởi vì ông ta đã bỏ rơi các ngươi. Bây giờ ta đã giết chết ông ta, như vậy có khiến ngươi hài lòng hay chưa? Liệu ngươi có thể tha cho ta một mạng được không?”
E rằng toàn bộ Liễu gia cũng không ngờ rằng Liễu Phồn Kiếm – thiên kiêu Liễu gia được họ gọi là thiên tài lại làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.
“Tất nhiên là ta sẽ giữ lời, chẳng qua là tha cho một cái mạng quỷ của ngươi.”
“Ý của ngươi là gì?”
Liễu Phồn Kiếm cau mày.
“Nghĩ xem, có lẽ bây giờ chất độc đã phát ra hoàn toàn rồi.”
Liễu Trì Vân lẩm bẩm.
Ngay sau đó.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhói vô cùng, như thể cả người bị thiêu đốt trên lò nướng vậy, đau đớn vô cùng.
“Tiểu tiện chủng nhà ngươi lại gạt ta!”
Liễu Phồn Kiếm đương nhiên là đoán ra được đối phương đang trêu mình, cả người như thể phát điên lên vậy.
Hắn ta nhấc thanh kiếm sắc lên rồi lao về phía Liễu Trì Vân.
Tuy nhiên, hắn ta chạy chưa được vài bước thì cả người đã loạng choạng ngã xuống.
Lúc này, Liễu Trì Vân đã cầm một con dao găm và chậm rãi bước đến trước mặt hắn ta.
Liễu Phồn Kiếm lúc này đâu còn khí độ nên có của trưởng tử Liễu gia nữa, sợ vỡ mật giống như Phương Thiên Minh trước đó. Khổ sở van nài: “Đừng, đừng… Nếu ngươi giết…”
Liễu Trì Vân chẳng thèm nghe hắn ta nói nhảm.
Ánh mắt lạnh băng như thể một con dã thú đang khoá chặt con mồi vậy.
“Tha cho ngươi? Ta vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện ngươi đã làm với ta đấy!”
Con dao găm lập tức hạ xuống!
Máu lập tức bắn ra.
“Á!”
…
Cùng lúc đó.
Ở Ngạo Vân Thiên Thành xa xôi.
Phủ đệ Phương gia.
Huyết dịch từ đại sảnh của Phương gia chảy ra đến ngoài cổng như một dòng sông vậy.
Thi thể giống như rác rưởi bỏ đi, ở đâu cũng có thể nhìn thấy.
“Báo tin này cho Toán đại nhân biết, nói với ngài ấy rằng tất cả mọi người trong Phương gia đều bị giết chết.”
“Vâng.”
Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân nói với một sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân.
…
Trở về Lạc Li thành.
Trên bầu trời, cuộc giao chiến đã kéo dài gần một khắc.
Ưu điểm và nhược điểm giữa hai bên đã bộc lộ ra trong một khắc này.
Toại Quảng và Phương Chính Quân lại ở thế bất lợi!
“Ha ha ha, hai lão già đã nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh của Dưỡng Thần bát trọng thiên. Chắc chắn không phải là thứ mà hai ngươi Dưỡng Thần lục trọng thiên hợp sức có thể chống lại được!”
Liễu Phật Nhiên bật cười ha hả khi thấy khí tức của hai người dần dần suy yếu.
Sau khi bước vào bát trọng thiên, không chỉ sức mạnh được tăng lên, thậm chí đến trình độ thu nạp linh khí cũng được nâng lên đến một cấp đáng kể!
Chương 57 Cuộc chiến đấu kịch liệt
Giải thích bằng lời lẽ rõ ràng hơn.
Tức là nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Liễu Phật Nhiên không thể nhanh chóng đánh bại hai người, nhưng cũng có thể sử dụng lợi thế của linh khí để tiêu hao họ đến chết.
Đợi đến khi linh khí của họ cạn kiệt gần hết thì chính là lúc ông ta thu hoạch!
“Hai lão già các ngươi, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, hiện giờ có một cơ hội đặt ở trước mặt các ngươi. Nếu Phương gia và vương thất các ngươi bây giờ chịu cúi đầu phục tùng với Liễu gia của ta thì ta có thể cân nhắc không để hai gia đình các ngươi tuyệt chủng.”
“Hừ! Mộng tưởng hão huyền!” Toại Quảng tức giận cười một tiếng khi nghe thấy vậy.
Sau đó lại lấy một vật hình vuông từ trước ngực mình ra.
“Đây là…”
Sắc mặt của Liễu Phật Nhiên khẽ thay đổi, ông ta lại cảm thấy một tia nguy hiểm từ trong thứ này.
“Hôm nay bổn vương sẽ cho đám nghịch tặc nhà ngươi hiểu tại sao Toại gia của ta có thể gây dựng nên một triều đại và đạt thành bá nghiệp!”
“Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc, tụ lại cho bổn vương!”
Âm thanh của Toại Quảng rất lớn và vang vọng khắp xung quanh vài vạn mét.
Chỉ thấy Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay của Toại Quảng đang từ từ nâng lên.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều vô hình trung dâng lên từng luồng long khí màu vàng. Và quy tụ về ngọc thạch màu vàng kem.
“Không ngờ là pháp bảo Huyền Giai cực phẩm, không được, phải ngăn ông ta lại!”
Liễu Phật Nhiên có cảm giác không tốt, lập tức muốn ra tay ngăn cản.
Hai con sư tử tranh thuỷ mặc đột nhiên xuất hiện trên hư không và lao về phía ông ta.
“Hừm. Tài năng thấp kém!” Liễu Phật Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
Vung thanh kiếm sắc bén trong tay và tung hoành ngang dọc về phía trước.
Thẳng tay giết chết hai con sư tử tranh thuỷ mặc.
“Ta sẽ không cho ngươi đến gần bệ hạ.”
Phương Chính Quân chặn ở trước mặt Liễu Phật Nhiên với vẻ mặt không chút dao động.
Hai bức tranh sư tử treo lơ lửng ở hai bên trái phải.
Có thể thấy chiêu vừa rồi chính là do ông ta thi triển ra.
“Chỉ một mình ngươi mà cũng muốn chặn được ta à, cút ra cho ta!”
“Đừng hòng.”
Liễu Phật Nhiên lập tức rơi vào cuộc hỗn chiến với Phương Chính Quân.
Khoảng gần một phút thì Phương Chính Quân đã rơi vào thế bất lợi.
“Khụ khụ.” Phương Chính Quân lùi về sau hàng chục mét và ho ra một ít máu, khí tức uể oải đi vài phần.
“Lão già Phương gia, để ta một nhát tống ngươi xuống địa ngục!”
Liễu Phật Nhiên cầm Kình Thiên kiếm trong tay, muốn giết chết Phương Chính Quân ngay tại chỗ.
Nhưng vào giây tiếp theo thì trong đầu ông ta dâng lên một linh cảm về nguy cơ chết chóc.
Liễu Phật Nhiên đột nhiên quay người lại.
Cái bóng của Khí Vận Kim Long dài hàng chục mét đang lao nhanh về phía ông ta!
“Chết tiệt!” Con ngươi của Liễu Phật Nhiên hơi co lại.
Nhưng ông ta bây giờ đã không còn kịp lấy ra những pháp bảo phòng ngự khác để ngăn lại.
Chỉ có thể dựa vào Kình Thiên kiếm cố gắng chống đỡ.
Kim Long há to miệng và cắn lấy Kình Thiên kiếm của Liễu Phật Nhiên. Sau đó mang Liễu Phật Nhiên va vào một dãy núi không xa ở bên dưới.
Rầm!
Gió thổi cát bay.
Tiếng ầm ầm khổng lồ khiến cho mặt đất ở xung quanh hàng chục mét đều rung chuyển.
“Không cảm nhận được khí tức của ông ta, có lẽ đã giải quyết rồi.”
Toại Quảng nhẹ nhàng thở ra.
“Thi thể của tên nghịch tặc này lát nữa bổn vương sẽ cho người xử lý, Phương thừa tướng, bổn vương đưa ngươi đi chữa trị vết thương trước.” Toại Quảng nhìn sang Phương Chính Quân có khí tức yếu ớt và nói.
“Cám ơn bệ hạ đã yêu mến.” Phương Chính Quân khẽ cúi người xuống.
Ngay lúc hai người thả lỏng cảnh giác, xoay người chuẩn bị rời đi thì vang lên một tiếng xì xì.
Toại Quảng ngơ ngác liếc nhìn một cái lỗ lớn đột nhiên xuất hiện ở ngực. Thanh Kình Thiên kiếm đã xuyên qua ngực ông ta.
“Lão già Toại Quảng, ta đã thắng!”
Trong tầm nhìn, Liễu Phật Nhiên với bộ quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu me và vết sẹo đang từng bước một ra khỏi dãy núi.
Sau đó đạp không phi lên trời cao.
Liễu Phật Nhiên ý niệm chuyển động.
Thanh Kình Thiên kiếm dính đầu máy lập tức từ phía Toại Quảng bay về tay ông ta.
“Bệ hạ, ngài như thế nào, bệ hạ!” Phương Chính Quân hoảng hốt nói.
Toại Quảng không lên tiếng mà chỉ liếc nhìn Liễu Phật Nhiên bị thương nặng qua khoé mắt.
“Một đòn tập hợp hết sức mạnh của cả vương triều cũng không thể giết được ngươi, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất…” Toại Quảng nhìn sang Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay.
“Vương triều sắp sụp đổ, khí vận đã giáng xuống đến một cực điểm… Ha ha ha, hoá ra là ông trời muốn tiêu diệt Toại Nguyên Vương Triều của ta!”
Toại Quảng cười điên cuồng.
Sau đó, ông ta đưa mắt nhìn sang Phương Chính Quân đang dìu lấy mình ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi đi đi. Vương triều đã định sẵn phải diệt vong, nếu không muốn chết thì chạy đi ngay bây giờ.”
“Không, thần quyết liều chiến đến chết với ông ta, tại sao bệ hạ lại đầu hàng trước? Bệ hạ, ngài chạy trước đi, ta giữ chân ông ta lại!” Dứt lời, Phương Chính Quân đứng ở phía trước Toại Quảng.
Chương 58 Xúi giục
“Ô, đúng là giống y như lúc trước… Được thôi.”
Hình như Toại Quảng đã nghĩ ra điều gì đó khi nhìn thấy cảnh tượng vào lúc này, khẽ thở dài.
Bỏ chạy về vương cung Toại Nguyên ở phía dưới.
Phương Chính Quân ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Liễu Phật Nhiên: “Ngươi đã bị thương nặng, chỉ cần có sơ hở thì không hẳn không có cơ hội giết chết ngươi.”
“Ngươi có thể thử xem.”
Lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới trên bầu trời.
…
Vương cung Toại Nguyên.
Toại Quảng lảo đảo quay lại đây.
Tay phải sử dụng linh khí để miễn cưỡng làm chậm tốc độ chảy ra của dòng máu đang không ngừng tuôn ra ở ngực.
“Phương thừa tướng nói đúng, là bổn vương đã quá tự phụ, cho dù vận khí của vương triều hiện đã cạn kiệt, nhưng chỉ cần có thể dưỡng lành vết thương này thì chưa chắc không thể giao chiến với Liễu Phật Nhiên đang trọng thương, cố gắng xoay chuyển tình thế!” Toại Quảng chịu đựng cơn đau và lẩm bẩm.
“Từ đốc trưởng, ngươi đến đúng lúc lắm, bổn vương hiện đang bị thương nặng, ngươi dìu bổn vương đến vương thất cấm địa để dưỡng thương đi.” Toại Quảng nhìn thấy Từ Nhai Sinh đột nhiên xuất hiện thì lên tiếng phân phó.
“Vâng.” Từ Nhai Sinh khẽ gật đầu.
Điều mà Toại Quảng không nhận ra chính là sắc mặt và giọng điệu của Từ Nhai Sinh lúc này đã hoàn toàn khác với trước đây.
Chỉ là Toại Quảng hiện đang bị trọng thương và đang ở trên bờ vực của cái chết, đâu còn có thời gian để ý đến chi tiết này.
Khi Từ Nhai Sinh chỉ còn cách Toại Quảng một mét thì lập tức cảm nhận được sát khí, Toại Quảng sợ hãi: “Ngươi!”
Chỉ thấy trong mắt Từ Nhai Sinh lộ ra tia lạnh lùng, trong tay cầm một con dao nhỏ lập tức đâm vào bụng của Toại Quảng!
“Bệ hạ, xin lỗi!” Giọng nói thì thầm của Từ Nhai Sinh truyền vào bên tai của Toại Quảng.
Toại Quảng trợn to hai mắt.
Chức vị Đốc Sát Sứ này chính là lưỡi dao của vương thất kể từ khi khai quốc đến nay.
Trong mỗi một nhiệm kỳ Tổng Đốc Sát Sứ, không người nào là không trung thành với vương thất, bọn họ luôn sẵn lòng vào nơi nước sôi lửa bỏng vì vương thất.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đốc Sát Sứ của nhiệm kỳ này lại phản bội vương thất.
Làm ra hành vi giết vua đại nghịch bất đạo này!
“Tại, tại sao?”
Khi nghe thấy tiếng nghi ngờ này thì trong mắt của Từ Nhai Sinh vẫn không chút tình cảm, nhanh nhẹn rút con dao ra khỏi bụng Toại Quảng.
Cơ thể ngã phịch một tiếng xuống đất.
Nhìn chằm chằm vào Toại Quảng có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn ta nói: “Bệ hạ, ta hỏi ngươi một câu, trong mắt của ngươi, mạng sống của bá tánh là gì?”
Toại Quảng – người cảm nhận thấy mạng sống đang trôi đi nhanh chóng đã thành thật nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình khi nghe thấy vậy: “Như là rơm rác, là con cờ có thể vứt bỏ và lợi dụng bất cứ khi nào.”
“Ha.” Từ Nhai Sinh cười lạnh lùng.
“Khi ta vừa mới gia nhập Đốc Sát Sứ thì vốn muốn làm hết sức mình để giúp đỡ bàn dân thiên hạ. Nhưng khi địa vị của ta ngày càng lên cao thì ta phát hiện rằng sự việc không như ta tưởng tượng, ta đã nhìn thấy sự xấu xa của vương thất, hôn quân không ngừng, số lượng người chết khổng lồ của bá tánh ở biên giới. Lúc đó ta đã biết, nếu thực sự muốn giải cứu thì phải loại bỏ khối u ác tính thực sự!”
“Cho nên, ngươi giết bổn vương?”
Sau khi Toại Quảng nói xong câu cuối cùng thì sắc mặt nhợt nhạt cười nhạo: “Ha ha, vậy ngươi có biết rằng nếu bây giờ không còn vương triều của ta thì những vương triều nhìn chằm chằm như hổ đói ở xung quanh chắc chắn sẽ tấn công ồ ạt vào Toại Nguyên Vương Triều của ta. Tất cả lúc đó mới thực sự là sinh linh đồ thán!”
Dứt lời.
Một gợn sóng xuất hiện trong hư không ở bên cạnh Từ Nhai Sinh.
Hắc Vệ đột nhiên xuất hiện.
Từ Nhai Sinh nhìn thấy Hắc Vệ đột nhiên xuất hiện, tuy giật mình nhưng vội vàng chắp tay: “Bái kiến Hắc Vệ đại nhân.”
“Ngươi làm rất tốt, yên tâm, sau khi Huyết Sát Các nắm quyền kiểm soát của vương triều thì Huyết Sát Các bọn ta chắc chắn có thể làm được những gì ngươi đã nói.” Hắc Vệ bình tĩnh nói.
Trước đây cũng từng nói rằng Huyết Sát Các thực sự đã xúi giục rất nhiều người trong Đốc Sát Sứ.
Và trong số đó có Tổng Đốc Sát Sứ trưởng của Bộ Đốc Sát đương thời – Từ Nhai Sinh!
Sau đó, gã ta đưa mắt nhìn sang Toại Quảng đang thoi thóp.
“Còn ngươi… Sẽ trở thành nền tảng cho Huyết Sát Các của ta đi lên một tầng cao hơn!”
Một luồng khí tức kiềm nén dâng lên!
Con ngươi của Toại Quảng cũng mở to đến cực điểm trước khi chết: “Dưỡng Thần bát trọng thiên!”
…
Quay trở lại bầu trời ở Lạc Li thành.
“Tại sao lại như vậy?”
Phương Chính Quân ngơ ngác nhìn Kình Thiên kiếm đâm xuyên qua mình, phất trần trong tay cũng rơi xuống.
Liễu Phật Nhiên cười nhẹ: “Yếu kém!”
Hất mạnh một cái, Phương Chính Quân bị chém thẳng thành hai khúc!
Ở nơi không xa.
Khi Phương Hùng Bá nhìn thấy lão tổ của mình qua đời thì không nhịn được buồn bã kêu lên: “Lão tổ!”
Chương 59 Xúi giục (2)
“Ha ha ha, xem ra đúng là ông trời cũng giúp Liễu gia của ta. Phương gia chủ, nếu ngươi bây giờ quỳ xuống van xin ta thì nói không chừng có lẽ ta sẽ để lại chút giống nòi Phương gia của ngươi.” Liễu Thanh Phong bật cười ha hả.
“Đáng chết, cho dù Phương gia của ta có chết cũng sẽ không chịu thua trước đám nghịch thần tặc tử các ngươi!” Phương Hùng Bá tức giận, toàn thân cố gắng thúc đẩy, linh khí bộc phát đến cực điểm.
“Hay lắm, vậy thì một trận quyết định thắng thua đi!”
…
“Liễu Phật Nhiên ta đây tuyên bố… Bắt đầu từ ngày hôm nay, Toại Nguyên Vương Triều sẽ đổi tên thành Liễu Nguyên Vương Triều, và ta, không, trẫm chính là hoàng đế khai triều của Liễu Nguyên Vương Triều, kẻ trái lại thì sẽ bị tiêu diệt, người thuận theo thì sẽ sống!”
Liễu Phật Nhiên dùng cạn linh khí trên cả người và hét lớn trong phạm vi hàng chục dặm!
Lạc Li thành ở phía dưới.
Những quyền quý vương triều đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Tuy trong lòng có chút không phục nhưng họ không muốn chết.
Nhiều quan to hiển quý rất thông minh, ngay khi nghe thấy câu nói này thì lập tức vội vã chạy ra khỏi phủ đệ sang trọng của mình và quỳ bái với Liễu Phật Nhiên ở trên trời: “Ngô gia của ta nguyện quy phục vương triều mới.”
“Lư gia của ta cũng vậy…”
“Ta…”
Trong chớp mắt, gần chín phần những quan to hiển quý sống ở Lạc Li thành đều lần lượt bày tỏ sẵn lòng thừa nhận Liễu Phật Nhiên là tân hoàng.
Suy cho cùng thì họ đến bây giờ vẫn ghi nhớ rất rõ từng cảnh tượng của đối phương đã một mình giết chết lão tổ vương thất và lão tổ Phương gia.
Dưỡng Thần bát trọng thiên!
Tu vi kinh hãi đáng sợ này quả thực đã đủ khiến cho họ thần phục rồi.
Lắng nghe những tiếng cung kính không ngừng vang đến.
Liễu Phật Nhiên đứng ở trên trời cao đương nhiên là phấn khích đến cực điểm. Thậm chí phấn khích đến mức quên đi việc mình đang bị trọng thương.
“Tuy rằng để lão thất phu Toại Quảng kia chạy mất, nhưng ít ra hắn phải chịu trọng thương nặng hơn ta mấy lần.”
“Đến lúc đó lại phái những người khác giải quyết hắn cũng không muộn.”
Liễu Phật Nhiên nhìn thoáng về hướng hoàng cung.
Ngay khi hắn muốn lại hưởng thụ những lời tâng bốc khiến người ta sảng khoái này thêm một hồi nữa thì một giọng nói xa lạ chợt truyền tới từ hướng hoàng cung.
“Tuân mệnh Các chủ, phàm là người Liễu Gia, giết không tha!”
Chỉ thoáng chốc, một luồng khí thế ngập trời điên cuồng tràn tới từ phía hoàng cung.
“Dưỡng, Dưỡng Thần át trọng thiên! Sao lại thế được! Trong vương triều còn có người có thể đạt tới cảnh giới ngang với ta ư!”
Mặt Liễu Phật Nhiên trắng bệch.
Giờ hắn đang trọng thương, nếu chủ nhân khí tức này thật sự là Dưỡng Thần Bát trọng thiên thì hắn tuyệt đối phải chết không nghi ngờ.
Mà hắn khiếp sợ chưa được một thoáng, đám người đã thấy một dải ánh sáng chói ngời vọt từ hoàng cung tới thẳng bên này.
Chớp mắt sau đó, một người xuất hiện trước mặt Liễu Phật Nhiên.
Người tới là một nam tử trung niên ăn mặc trang phục Liễu Phật Nhiên chưa thấy qua bao giờ.
Khí tức tối tăm kỳ quái bao trùm quanh thân nam tử này không chút che giấu.
Liễu Phật Nhiên dám khẳng định, đối phương chắc chắn là một vị cường giả Dưỡng Thần Bát trọng thiên!
“Xin hỏi các hạ từ đâu tới?”
Liễu phật chắp tay hỏi Hắc Vệ.
Trong mắt hắn ta, Hắc Vệ rất có khả năng là cường giả của Kỳ Dư Vương triều.
Dù sao trận chiến vừa rồi cũng đủ để cường giả của Kỳ Dư Vương Triều thoải mái nhìn trộm.
Mà nếu đối phương thật sự là người của Kỳ Dư Vương Triều thì mục đích đối phương tới đây cũng rất rõ ràng, đơn giản là muốn nhân cơ hội cắn một khối thịt heo nhân lúc Toại Nguyên Vương Triều suy yếu mà thôi!
Cùng với đó, trong thời gian ngắn Liễu Phật Nhiên cũng đã nhanh chóng nghĩ ra đối sách tương ứng rồi.
Nếu người này thật sự là người của Kỳ Dư Vương Triều thì cùng lắm ông ta cắt đất đền tiền là được, chờ vết thương của ông ta khỏi hẳn lại đoạt trở về cũng không muộn.
Giờ ông ta đã không còn dư lực để đối kháng với một Dưỡng Thần Bát trọng thiên nữa rồi, chỉ có thể hỏi lai lịch và mục đích của đối phương trước, chuyện sau đó thì sau đó lại tính.
Chẳng qua, lời Hắc Vệ đáp lại khiến ông ta cau chặt lông mày:
“Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, đặc biệt phụng lệnh Các chủ đến để lấy đầu ngươi!”
Hắc Vệ lạnh băng vô tình nói.
Liễu Phật Nhiên sửng sốt: “Huyết Sát Các?”
Trong thời gian trăm năm ông ta bế quan tiềm tu, gần Toại Nguyên Vương Triều đã xuất hiện thế lực mạnh đến vậy cơ à?
Nhưng khi ông ta nghe rõ nửa câu sau thì tái mặt.
Liễu Phật Nhiên vội nói: “Các hạ Huyết Sát Các này, ta cảm thấy chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau. Huyết Sát Các các vị muốn gì cứ việc nói ra, ta chính là thủy hoàng của Liễu Nguyên Vương Triều, muốn...”
Xẹt!
Bóng Hắc Vệ nhoáng lên, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Liễu Phật Nhiên.
Trong chớp mắt, hắn rút Huyết Phù bên hông ra, chém thẳng về phía cổ Liễu Phật Nhiên!
Chương 60 Bắt đầu thu lưới
“Nhanh quá!”
Liễu Phật Nhiên hoảng hốt, đáy lòng luống cuống mặc niệm: 'Kình Thiên Kiếm.'
Kình Thiên Kiếm từ tay phải Liễu Phật Nhiên bay ra, chắn lại Huyết Phù của Hắc Vệ.
Hai pháp bảo va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa hai người.
Uỳnh!
“Chắc là các hạ cũng biết rõ uy lực khi hai pháp bảo Huyền giai bùng nổ. Nếu không muốn chết, ta khuyên các hạ từ bỏ thì hơn.”
Liễu Phật Nhiên căng thẳng nhìn luồng khí không ngừng bộc phát giữa Huyết Phù và Kình Thiên Kiếm.
“Huyền giai? Ai nói với ngươi đây là Huyền giai?”
Hắc Vệ nhếch miệng cười: “Huyết Tì, cởi bỏ cấm chế!”
Trường đao màu đen thoáng cái trào ra lực lượng khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
“Chờ... chờ đã, lực lượng này... chẳng lẽ là pháp bảo Địa giai?”
Đáy mắt Liễu Phật Nhiên càng thêm khiếp sợ.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao một gã Dưỡng Thần bát trọng thiên lại có được một thanh pháp bảo mà chỉ có tông môn lớn mới có thể sở hữu!
“Mời... thu đầu!”
Sát ý trong mắt Hắc Vệ quay cuồng.
Huyết Phù trong tay hắn chém Kình Thiên Kiếm thành hai nửa!
Hắc Vệ vung Huyết Phù, ầm ầm chém thẳng vào cổ Liễu Phật Nhiên.
Phập!
Không trung trình diễn màn thịnh yến máu tươi vô cùng phấn khích.
Dưới Lạc Li thành.
Đa số các quyền quý đều dại ra.
“Bệ hạ... Bệ hạ... cứ thế băng hà à?”
“Huyết... Huyết Sát Các! Huyết Sát Các lại có thể có cường giả bực này.”
“Xong rồi, đều xong rồi. Từ giờ trở đi xem ra Toại Nguyên Vương Triều sẽ rơi vào trong tay một tổ chức sát thủ rồi.”
Không ít quyền quý có cái nhìn lâu dài đều đã đoán được kết cục trắc trở của vương triều ngày sau.
Bọn họ vội vàng chạy về phía các phủ đệ thân thích, báo cho người trong cả tộc thu dọn quần áo hoặc ngân lượng, chuẩn bị chạy tới vương triều khác tị nạn.
Sau khi giải quyết Liễu Phật Nhiên, Hắc Vệ nhìn thoáng qua các quyền quý rối loạn không chịu nổi dưới Lạc Li thành, sau đó lại chuyển mắt về phía hoàng cung, truyền âm nói: “Giao cho ngươi.”
“Được.” Từ Nhai Sinh thở dài.
Sau khi truyền âm, thân hình Hắc Vệ lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, mặt Liễu Thanh Phong bên kia trắng bệch như đắp một tầng phấn thật dày.
Phương Hùng Bá bị trọng thương thở hổn hển cũng không nhịn được cười nói: “Xem ra đại mộng xuân thu của Liễu Gia chủ ngươi cứ vậy tan biến rồi. Đúng là thế sự khó lường, không ngờ con kiến hôi trong mắt chúng ta lại biến hóa nhanh chóng, trở thành một con hổ lớn rồi.”
“Sao lại thế được? Một Huyết Sát Các nho nhỏ sao lại có cường giả Dưỡng Thần Bát trọng thiên được chứ? Sao có thể!”
Liễu Thanh Phong phẫn nộ nói.
Ông ta đương nhiên thấy rõ ràng hình ảnh Liễu Phật Nhiên bị Hắc Vệ một kích chém giết.
Nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được.
Huyết Sát Các sao có thể có cường giả tuyệt thế như vậy?
Kế hoạch cả trăm năm của Liễu Gia cứ vậy bị hủy trong nháy mắt!
“Liễu gia chủ, như đã nói trước đó rồi đấy, bây giờ tình huống có thay đổi, chúng ta không thể theo nữa.”
Mười mấy gã đầu mục đến từ các thế lực hắc ám lớn lúc này đã giảm mạnh thành tám gã.
“Ta cũng vậy.”
“Nếu Liễu gia không thể hoàn thành chuyện đã hẹn trước, Ngô mỗ cũng không thể để người của mình ngu ngốc dâng mạng lên được.”
Tám người còn lại cũng đều nói ra ý kiến, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Trường hợp cuối cùng lại biến thành một đối hai, trong đó còn vài tên đệ tử Động Tiên Cảnh do Phương gia để lại.
“Các ngươi!”
Liễu Thanh Phong thấy thế thì căm phẫn.
Lúc trước ông ta không nên nhắm một con mắt mở một con mắt, mà nên dứt khoát diệt sạch toàn bộ thế lực hắc ám này mới đúng.
“Á!”
“Khoan đã!”
“Các người là ai?”
Tình huống bất ngờ thay đổi!
Tiếng kêu rên thảm thiết của tám gã Động Tiên Cảnh từ các thế lực hắc ám vang lên liên tiếp.
Liễu Thanh Phong vừa quay đầu lại thì một khối thi thể đã ngã xuống trước mặt.
Sau đó một gã cao thủ Động Tiên Cảnh tràn ngập sát ý bước tới trước mắt đám người.
“Lệnh bài này là... Huyết Sát Các!”
Liễu Thanh Phong chú ý tới lệnh bài sát thủ mấy người này treo bên hông, đồng tử co rụt lại.
“Hừ, hơn mười Động Linh Cảnh đã muốn đánh bại một Dưỡng Thần Cảnh ư, Huyết Sát Các các người cũng quá cuồng vọng!”
Liễu Thanh Phong nhìn một lượt đám người kia, tức giận bật cười.
“Sao thế được, ba gã Dưỡng Thần Cảnh đương nhiên khiến Các chủ đại nhân lo lắng. Vậy nên đại nhân phái ta đến rồi đấy thôi.”
Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên.
Liễu Thanh Phong thấy một nữ tử thần bí mặc váy dài màu trắng đội đấu lạp bước từ giữa đám sát thủ Huyết Sát Các ra tới.
“Khí tức này... Dưỡng...”
Liễu Thanh Phong vừa há miệng nói được một nửa thì bóng nữ tử đã xẹt ngang qua người ông ta.
“Cái...”
Liễu Thanh Phong rũ mắt nhìn cổ mình, trên cổ bấy giờ mới hiện ra một vết máu.
Máu từ từ chảy khỏi miệng vết thương.
Nháy mắt sau đó.
Phụt!
Máu phụt ra, văng tung tóe khắp nơi.
Liễu gia chủ chết!
Phương Thiên Bá đứng cạnh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Liễu gia chủ, cường giả Dưỡng Thần tiếng tăm lừng lẫy Toại Nguyên Vương Triều cứ thế mà chết ư?
Hai cỗ thi thể không đầu cứ thế đổ rạp trên đất không động đậy.
Bây giờ nơi này chỉ còn lại Liễu Phồn Kiếm cùng với vị Nhị trưởng lão kia.
Nhìn thấy bên cạnh nhiều thêm hai cỗ thi thể không đầu, cho dù tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm người trước giờ vẫn luôn được ca ngợi là thiên tài của Liễu gia có vững đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng đứng trên bờ vực suy sụp tinh thần.
“Ta… ta là thiên tài của Liễu gia… tương lai đã định sẵn sẽ đạt tới tuyệt đại thiên kiêu Dưỡng Thần Cảnh… làm sao có thể chết ở đây được...”
“Bình tĩnh một chút! Phồn Kiếm, bình tĩnh một chút, Phồn Kiếm!”
Nhị trưởng lão tự nhiên cũng thấy được tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm đã bắt đầu có hiện tượng rạn vỡ, vội vàng quát lên.
Nhưng làm sao Liễu Phồn Kiếm người sắp suy sụp có thể nghe thấy được lời ông ta nói chứ.
Hắn ta vẫn không ngừng lẩm bẩm, thậm chí cũng nắm không vững thanh kiếm trong tay, rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Nhị trưởng lão trở nên khó coi.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang Liễu Trì Vân: “Ngươi… làm thế nào mới chịu tha cho chúng ta?”
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Trì Vân nhìn thấy vẻ mặt này của người cha mang dòng giống mình.
Nhưng… điều này chỉ càng khiến hắn ta bừng bừng lửa giận!
Trong lòng như thể nổi lên sóng gió cuộn trào tích tụ đã lâu.
Gương mặt Liễu Trì Vân không có cảm xúc gì.
Chỉ có điều khóe miệng hắn ta khẽ cong lên: “Ta có thể thả các người đi, chẳng qua muốn hai người phải làm một việc khiến ta hài lòng.”
“Làm chuyện khiến ngươi hài lòng?”
Nhị trưởng lão nhíu mày.
Nhị trưởng lão đang định mở miệng nói rốt cuộc là chuyện như thế nào.
‘Phụt!’
Một thanh kiếm sắc bén bất ngờ đâm xuyên qua ngực của ông ta!
Vẻ mặt Nhị trưởng lão ngây dại, hơi quay đầu lại.
Hung thủ thế nhưng lại là Liễu Phồn Kiếm.
Hai tay cầm chuôi kiếm của Liễu Phồn Kiếm run lên.
Hắn ta nuốt nước bọt: “Nhị, nhị thúc đừng trách cháu, cháu cũng muốn sống sót, cháu là nòi giống của nhà họ Liễu, sau này có thể chấn hưng Liễu gia, thúc, thúc cứ yên tâm mà đi...”
Nói xong, Liễu Phồn Kiếm lại rút thanh trường kiếm ra.
Máu bắn tung tóe.
Còn cả người Nhị trưởng lão cũng ngã nhào xuống đất.
Liễu Phồn Kiếm nhìn Liễu Trì Vân nói ra một câu khiếp người: “Ta làm chuyện mà ngươi hài lòng, kẻ ngươi hận nhất chính là nhị thúc, bởi vì ông ta đã bỏ rơi các ngươi. Bây giờ ta đã giết chết ông ta, như vậy có khiến ngươi hài lòng hay chưa? Liệu ngươi có thể tha cho ta một mạng được không?”
E rằng toàn bộ Liễu gia cũng không ngờ rằng Liễu Phồn Kiếm – thiên kiêu Liễu gia được họ gọi là thiên tài lại làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.
“Tất nhiên là ta sẽ giữ lời, chẳng qua là tha cho một cái mạng quỷ của ngươi.”
“Ý của ngươi là gì?”
Liễu Phồn Kiếm cau mày.
“Nghĩ xem, có lẽ bây giờ chất độc đã phát ra hoàn toàn rồi.”
Liễu Trì Vân lẩm bẩm.
Ngay sau đó.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhói vô cùng, như thể cả người bị thiêu đốt trên lò nướng vậy, đau đớn vô cùng.
“Tiểu tiện chủng nhà ngươi lại gạt ta!”
Liễu Phồn Kiếm đương nhiên là đoán ra được đối phương đang trêu mình, cả người như thể phát điên lên vậy.
Hắn ta nhấc thanh kiếm sắc lên rồi lao về phía Liễu Trì Vân.
Tuy nhiên, hắn ta chạy chưa được vài bước thì cả người đã loạng choạng ngã xuống.
Lúc này, Liễu Trì Vân đã cầm một con dao găm và chậm rãi bước đến trước mặt hắn ta.
Liễu Phồn Kiếm lúc này đâu còn khí độ nên có của trưởng tử Liễu gia nữa, sợ vỡ mật giống như Phương Thiên Minh trước đó. Khổ sở van nài: “Đừng, đừng… Nếu ngươi giết…”
Liễu Trì Vân chẳng thèm nghe hắn ta nói nhảm.
Ánh mắt lạnh băng như thể một con dã thú đang khoá chặt con mồi vậy.
“Tha cho ngươi? Ta vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện ngươi đã làm với ta đấy!”
Con dao găm lập tức hạ xuống!
Máu lập tức bắn ra.
“Á!”
…
Cùng lúc đó.
Ở Ngạo Vân Thiên Thành xa xôi.
Phủ đệ Phương gia.
Huyết dịch từ đại sảnh của Phương gia chảy ra đến ngoài cổng như một dòng sông vậy.
Thi thể giống như rác rưởi bỏ đi, ở đâu cũng có thể nhìn thấy.
“Báo tin này cho Toán đại nhân biết, nói với ngài ấy rằng tất cả mọi người trong Phương gia đều bị giết chết.”
“Vâng.”
Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân nói với một sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân.
…
Trở về Lạc Li thành.
Trên bầu trời, cuộc giao chiến đã kéo dài gần một khắc.
Ưu điểm và nhược điểm giữa hai bên đã bộc lộ ra trong một khắc này.
Toại Quảng và Phương Chính Quân lại ở thế bất lợi!
“Ha ha ha, hai lão già đã nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh của Dưỡng Thần bát trọng thiên. Chắc chắn không phải là thứ mà hai ngươi Dưỡng Thần lục trọng thiên hợp sức có thể chống lại được!”
Liễu Phật Nhiên bật cười ha hả khi thấy khí tức của hai người dần dần suy yếu.
Sau khi bước vào bát trọng thiên, không chỉ sức mạnh được tăng lên, thậm chí đến trình độ thu nạp linh khí cũng được nâng lên đến một cấp đáng kể!
Chương 57 Cuộc chiến đấu kịch liệt
Giải thích bằng lời lẽ rõ ràng hơn.
Tức là nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Liễu Phật Nhiên không thể nhanh chóng đánh bại hai người, nhưng cũng có thể sử dụng lợi thế của linh khí để tiêu hao họ đến chết.
Đợi đến khi linh khí của họ cạn kiệt gần hết thì chính là lúc ông ta thu hoạch!
“Hai lão già các ngươi, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, hiện giờ có một cơ hội đặt ở trước mặt các ngươi. Nếu Phương gia và vương thất các ngươi bây giờ chịu cúi đầu phục tùng với Liễu gia của ta thì ta có thể cân nhắc không để hai gia đình các ngươi tuyệt chủng.”
“Hừ! Mộng tưởng hão huyền!” Toại Quảng tức giận cười một tiếng khi nghe thấy vậy.
Sau đó lại lấy một vật hình vuông từ trước ngực mình ra.
“Đây là…”
Sắc mặt của Liễu Phật Nhiên khẽ thay đổi, ông ta lại cảm thấy một tia nguy hiểm từ trong thứ này.
“Hôm nay bổn vương sẽ cho đám nghịch tặc nhà ngươi hiểu tại sao Toại gia của ta có thể gây dựng nên một triều đại và đạt thành bá nghiệp!”
“Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc, tụ lại cho bổn vương!”
Âm thanh của Toại Quảng rất lớn và vang vọng khắp xung quanh vài vạn mét.
Chỉ thấy Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay của Toại Quảng đang từ từ nâng lên.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều vô hình trung dâng lên từng luồng long khí màu vàng. Và quy tụ về ngọc thạch màu vàng kem.
“Không ngờ là pháp bảo Huyền Giai cực phẩm, không được, phải ngăn ông ta lại!”
Liễu Phật Nhiên có cảm giác không tốt, lập tức muốn ra tay ngăn cản.
Hai con sư tử tranh thuỷ mặc đột nhiên xuất hiện trên hư không và lao về phía ông ta.
“Hừm. Tài năng thấp kém!” Liễu Phật Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
Vung thanh kiếm sắc bén trong tay và tung hoành ngang dọc về phía trước.
Thẳng tay giết chết hai con sư tử tranh thuỷ mặc.
“Ta sẽ không cho ngươi đến gần bệ hạ.”
Phương Chính Quân chặn ở trước mặt Liễu Phật Nhiên với vẻ mặt không chút dao động.
Hai bức tranh sư tử treo lơ lửng ở hai bên trái phải.
Có thể thấy chiêu vừa rồi chính là do ông ta thi triển ra.
“Chỉ một mình ngươi mà cũng muốn chặn được ta à, cút ra cho ta!”
“Đừng hòng.”
Liễu Phật Nhiên lập tức rơi vào cuộc hỗn chiến với Phương Chính Quân.
Khoảng gần một phút thì Phương Chính Quân đã rơi vào thế bất lợi.
“Khụ khụ.” Phương Chính Quân lùi về sau hàng chục mét và ho ra một ít máu, khí tức uể oải đi vài phần.
“Lão già Phương gia, để ta một nhát tống ngươi xuống địa ngục!”
Liễu Phật Nhiên cầm Kình Thiên kiếm trong tay, muốn giết chết Phương Chính Quân ngay tại chỗ.
Nhưng vào giây tiếp theo thì trong đầu ông ta dâng lên một linh cảm về nguy cơ chết chóc.
Liễu Phật Nhiên đột nhiên quay người lại.
Cái bóng của Khí Vận Kim Long dài hàng chục mét đang lao nhanh về phía ông ta!
“Chết tiệt!” Con ngươi của Liễu Phật Nhiên hơi co lại.
Nhưng ông ta bây giờ đã không còn kịp lấy ra những pháp bảo phòng ngự khác để ngăn lại.
Chỉ có thể dựa vào Kình Thiên kiếm cố gắng chống đỡ.
Kim Long há to miệng và cắn lấy Kình Thiên kiếm của Liễu Phật Nhiên. Sau đó mang Liễu Phật Nhiên va vào một dãy núi không xa ở bên dưới.
Rầm!
Gió thổi cát bay.
Tiếng ầm ầm khổng lồ khiến cho mặt đất ở xung quanh hàng chục mét đều rung chuyển.
“Không cảm nhận được khí tức của ông ta, có lẽ đã giải quyết rồi.”
Toại Quảng nhẹ nhàng thở ra.
“Thi thể của tên nghịch tặc này lát nữa bổn vương sẽ cho người xử lý, Phương thừa tướng, bổn vương đưa ngươi đi chữa trị vết thương trước.” Toại Quảng nhìn sang Phương Chính Quân có khí tức yếu ớt và nói.
“Cám ơn bệ hạ đã yêu mến.” Phương Chính Quân khẽ cúi người xuống.
Ngay lúc hai người thả lỏng cảnh giác, xoay người chuẩn bị rời đi thì vang lên một tiếng xì xì.
Toại Quảng ngơ ngác liếc nhìn một cái lỗ lớn đột nhiên xuất hiện ở ngực. Thanh Kình Thiên kiếm đã xuyên qua ngực ông ta.
“Lão già Toại Quảng, ta đã thắng!”
Trong tầm nhìn, Liễu Phật Nhiên với bộ quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu me và vết sẹo đang từng bước một ra khỏi dãy núi.
Sau đó đạp không phi lên trời cao.
Liễu Phật Nhiên ý niệm chuyển động.
Thanh Kình Thiên kiếm dính đầu máy lập tức từ phía Toại Quảng bay về tay ông ta.
“Bệ hạ, ngài như thế nào, bệ hạ!” Phương Chính Quân hoảng hốt nói.
Toại Quảng không lên tiếng mà chỉ liếc nhìn Liễu Phật Nhiên bị thương nặng qua khoé mắt.
“Một đòn tập hợp hết sức mạnh của cả vương triều cũng không thể giết được ngươi, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất…” Toại Quảng nhìn sang Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay.
“Vương triều sắp sụp đổ, khí vận đã giáng xuống đến một cực điểm… Ha ha ha, hoá ra là ông trời muốn tiêu diệt Toại Nguyên Vương Triều của ta!”
Toại Quảng cười điên cuồng.
Sau đó, ông ta đưa mắt nhìn sang Phương Chính Quân đang dìu lấy mình ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi đi đi. Vương triều đã định sẵn phải diệt vong, nếu không muốn chết thì chạy đi ngay bây giờ.”
“Không, thần quyết liều chiến đến chết với ông ta, tại sao bệ hạ lại đầu hàng trước? Bệ hạ, ngài chạy trước đi, ta giữ chân ông ta lại!” Dứt lời, Phương Chính Quân đứng ở phía trước Toại Quảng.
Chương 58 Xúi giục
“Ô, đúng là giống y như lúc trước… Được thôi.”
Hình như Toại Quảng đã nghĩ ra điều gì đó khi nhìn thấy cảnh tượng vào lúc này, khẽ thở dài.
Bỏ chạy về vương cung Toại Nguyên ở phía dưới.
Phương Chính Quân ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Liễu Phật Nhiên: “Ngươi đã bị thương nặng, chỉ cần có sơ hở thì không hẳn không có cơ hội giết chết ngươi.”
“Ngươi có thể thử xem.”
Lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới trên bầu trời.
…
Vương cung Toại Nguyên.
Toại Quảng lảo đảo quay lại đây.
Tay phải sử dụng linh khí để miễn cưỡng làm chậm tốc độ chảy ra của dòng máu đang không ngừng tuôn ra ở ngực.
“Phương thừa tướng nói đúng, là bổn vương đã quá tự phụ, cho dù vận khí của vương triều hiện đã cạn kiệt, nhưng chỉ cần có thể dưỡng lành vết thương này thì chưa chắc không thể giao chiến với Liễu Phật Nhiên đang trọng thương, cố gắng xoay chuyển tình thế!” Toại Quảng chịu đựng cơn đau và lẩm bẩm.
“Từ đốc trưởng, ngươi đến đúng lúc lắm, bổn vương hiện đang bị thương nặng, ngươi dìu bổn vương đến vương thất cấm địa để dưỡng thương đi.” Toại Quảng nhìn thấy Từ Nhai Sinh đột nhiên xuất hiện thì lên tiếng phân phó.
“Vâng.” Từ Nhai Sinh khẽ gật đầu.
Điều mà Toại Quảng không nhận ra chính là sắc mặt và giọng điệu của Từ Nhai Sinh lúc này đã hoàn toàn khác với trước đây.
Chỉ là Toại Quảng hiện đang bị trọng thương và đang ở trên bờ vực của cái chết, đâu còn có thời gian để ý đến chi tiết này.
Khi Từ Nhai Sinh chỉ còn cách Toại Quảng một mét thì lập tức cảm nhận được sát khí, Toại Quảng sợ hãi: “Ngươi!”
Chỉ thấy trong mắt Từ Nhai Sinh lộ ra tia lạnh lùng, trong tay cầm một con dao nhỏ lập tức đâm vào bụng của Toại Quảng!
“Bệ hạ, xin lỗi!” Giọng nói thì thầm của Từ Nhai Sinh truyền vào bên tai của Toại Quảng.
Toại Quảng trợn to hai mắt.
Chức vị Đốc Sát Sứ này chính là lưỡi dao của vương thất kể từ khi khai quốc đến nay.
Trong mỗi một nhiệm kỳ Tổng Đốc Sát Sứ, không người nào là không trung thành với vương thất, bọn họ luôn sẵn lòng vào nơi nước sôi lửa bỏng vì vương thất.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đốc Sát Sứ của nhiệm kỳ này lại phản bội vương thất.
Làm ra hành vi giết vua đại nghịch bất đạo này!
“Tại, tại sao?”
Khi nghe thấy tiếng nghi ngờ này thì trong mắt của Từ Nhai Sinh vẫn không chút tình cảm, nhanh nhẹn rút con dao ra khỏi bụng Toại Quảng.
Cơ thể ngã phịch một tiếng xuống đất.
Nhìn chằm chằm vào Toại Quảng có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn ta nói: “Bệ hạ, ta hỏi ngươi một câu, trong mắt của ngươi, mạng sống của bá tánh là gì?”
Toại Quảng – người cảm nhận thấy mạng sống đang trôi đi nhanh chóng đã thành thật nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình khi nghe thấy vậy: “Như là rơm rác, là con cờ có thể vứt bỏ và lợi dụng bất cứ khi nào.”
“Ha.” Từ Nhai Sinh cười lạnh lùng.
“Khi ta vừa mới gia nhập Đốc Sát Sứ thì vốn muốn làm hết sức mình để giúp đỡ bàn dân thiên hạ. Nhưng khi địa vị của ta ngày càng lên cao thì ta phát hiện rằng sự việc không như ta tưởng tượng, ta đã nhìn thấy sự xấu xa của vương thất, hôn quân không ngừng, số lượng người chết khổng lồ của bá tánh ở biên giới. Lúc đó ta đã biết, nếu thực sự muốn giải cứu thì phải loại bỏ khối u ác tính thực sự!”
“Cho nên, ngươi giết bổn vương?”
Sau khi Toại Quảng nói xong câu cuối cùng thì sắc mặt nhợt nhạt cười nhạo: “Ha ha, vậy ngươi có biết rằng nếu bây giờ không còn vương triều của ta thì những vương triều nhìn chằm chằm như hổ đói ở xung quanh chắc chắn sẽ tấn công ồ ạt vào Toại Nguyên Vương Triều của ta. Tất cả lúc đó mới thực sự là sinh linh đồ thán!”
Dứt lời.
Một gợn sóng xuất hiện trong hư không ở bên cạnh Từ Nhai Sinh.
Hắc Vệ đột nhiên xuất hiện.
Từ Nhai Sinh nhìn thấy Hắc Vệ đột nhiên xuất hiện, tuy giật mình nhưng vội vàng chắp tay: “Bái kiến Hắc Vệ đại nhân.”
“Ngươi làm rất tốt, yên tâm, sau khi Huyết Sát Các nắm quyền kiểm soát của vương triều thì Huyết Sát Các bọn ta chắc chắn có thể làm được những gì ngươi đã nói.” Hắc Vệ bình tĩnh nói.
Trước đây cũng từng nói rằng Huyết Sát Các thực sự đã xúi giục rất nhiều người trong Đốc Sát Sứ.
Và trong số đó có Tổng Đốc Sát Sứ trưởng của Bộ Đốc Sát đương thời – Từ Nhai Sinh!
Sau đó, gã ta đưa mắt nhìn sang Toại Quảng đang thoi thóp.
“Còn ngươi… Sẽ trở thành nền tảng cho Huyết Sát Các của ta đi lên một tầng cao hơn!”
Một luồng khí tức kiềm nén dâng lên!
Con ngươi của Toại Quảng cũng mở to đến cực điểm trước khi chết: “Dưỡng Thần bát trọng thiên!”
…
Quay trở lại bầu trời ở Lạc Li thành.
“Tại sao lại như vậy?”
Phương Chính Quân ngơ ngác nhìn Kình Thiên kiếm đâm xuyên qua mình, phất trần trong tay cũng rơi xuống.
Liễu Phật Nhiên cười nhẹ: “Yếu kém!”
Hất mạnh một cái, Phương Chính Quân bị chém thẳng thành hai khúc!
Ở nơi không xa.
Khi Phương Hùng Bá nhìn thấy lão tổ của mình qua đời thì không nhịn được buồn bã kêu lên: “Lão tổ!”
Chương 59 Xúi giục (2)
“Ha ha ha, xem ra đúng là ông trời cũng giúp Liễu gia của ta. Phương gia chủ, nếu ngươi bây giờ quỳ xuống van xin ta thì nói không chừng có lẽ ta sẽ để lại chút giống nòi Phương gia của ngươi.” Liễu Thanh Phong bật cười ha hả.
“Đáng chết, cho dù Phương gia của ta có chết cũng sẽ không chịu thua trước đám nghịch thần tặc tử các ngươi!” Phương Hùng Bá tức giận, toàn thân cố gắng thúc đẩy, linh khí bộc phát đến cực điểm.
“Hay lắm, vậy thì một trận quyết định thắng thua đi!”
…
“Liễu Phật Nhiên ta đây tuyên bố… Bắt đầu từ ngày hôm nay, Toại Nguyên Vương Triều sẽ đổi tên thành Liễu Nguyên Vương Triều, và ta, không, trẫm chính là hoàng đế khai triều của Liễu Nguyên Vương Triều, kẻ trái lại thì sẽ bị tiêu diệt, người thuận theo thì sẽ sống!”
Liễu Phật Nhiên dùng cạn linh khí trên cả người và hét lớn trong phạm vi hàng chục dặm!
Lạc Li thành ở phía dưới.
Những quyền quý vương triều đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Tuy trong lòng có chút không phục nhưng họ không muốn chết.
Nhiều quan to hiển quý rất thông minh, ngay khi nghe thấy câu nói này thì lập tức vội vã chạy ra khỏi phủ đệ sang trọng của mình và quỳ bái với Liễu Phật Nhiên ở trên trời: “Ngô gia của ta nguyện quy phục vương triều mới.”
“Lư gia của ta cũng vậy…”
“Ta…”
Trong chớp mắt, gần chín phần những quan to hiển quý sống ở Lạc Li thành đều lần lượt bày tỏ sẵn lòng thừa nhận Liễu Phật Nhiên là tân hoàng.
Suy cho cùng thì họ đến bây giờ vẫn ghi nhớ rất rõ từng cảnh tượng của đối phương đã một mình giết chết lão tổ vương thất và lão tổ Phương gia.
Dưỡng Thần bát trọng thiên!
Tu vi kinh hãi đáng sợ này quả thực đã đủ khiến cho họ thần phục rồi.
Lắng nghe những tiếng cung kính không ngừng vang đến.
Liễu Phật Nhiên đứng ở trên trời cao đương nhiên là phấn khích đến cực điểm. Thậm chí phấn khích đến mức quên đi việc mình đang bị trọng thương.
“Tuy rằng để lão thất phu Toại Quảng kia chạy mất, nhưng ít ra hắn phải chịu trọng thương nặng hơn ta mấy lần.”
“Đến lúc đó lại phái những người khác giải quyết hắn cũng không muộn.”
Liễu Phật Nhiên nhìn thoáng về hướng hoàng cung.
Ngay khi hắn muốn lại hưởng thụ những lời tâng bốc khiến người ta sảng khoái này thêm một hồi nữa thì một giọng nói xa lạ chợt truyền tới từ hướng hoàng cung.
“Tuân mệnh Các chủ, phàm là người Liễu Gia, giết không tha!”
Chỉ thoáng chốc, một luồng khí thế ngập trời điên cuồng tràn tới từ phía hoàng cung.
“Dưỡng, Dưỡng Thần át trọng thiên! Sao lại thế được! Trong vương triều còn có người có thể đạt tới cảnh giới ngang với ta ư!”
Mặt Liễu Phật Nhiên trắng bệch.
Giờ hắn đang trọng thương, nếu chủ nhân khí tức này thật sự là Dưỡng Thần Bát trọng thiên thì hắn tuyệt đối phải chết không nghi ngờ.
Mà hắn khiếp sợ chưa được một thoáng, đám người đã thấy một dải ánh sáng chói ngời vọt từ hoàng cung tới thẳng bên này.
Chớp mắt sau đó, một người xuất hiện trước mặt Liễu Phật Nhiên.
Người tới là một nam tử trung niên ăn mặc trang phục Liễu Phật Nhiên chưa thấy qua bao giờ.
Khí tức tối tăm kỳ quái bao trùm quanh thân nam tử này không chút che giấu.
Liễu Phật Nhiên dám khẳng định, đối phương chắc chắn là một vị cường giả Dưỡng Thần Bát trọng thiên!
“Xin hỏi các hạ từ đâu tới?”
Liễu phật chắp tay hỏi Hắc Vệ.
Trong mắt hắn ta, Hắc Vệ rất có khả năng là cường giả của Kỳ Dư Vương triều.
Dù sao trận chiến vừa rồi cũng đủ để cường giả của Kỳ Dư Vương Triều thoải mái nhìn trộm.
Mà nếu đối phương thật sự là người của Kỳ Dư Vương Triều thì mục đích đối phương tới đây cũng rất rõ ràng, đơn giản là muốn nhân cơ hội cắn một khối thịt heo nhân lúc Toại Nguyên Vương Triều suy yếu mà thôi!
Cùng với đó, trong thời gian ngắn Liễu Phật Nhiên cũng đã nhanh chóng nghĩ ra đối sách tương ứng rồi.
Nếu người này thật sự là người của Kỳ Dư Vương Triều thì cùng lắm ông ta cắt đất đền tiền là được, chờ vết thương của ông ta khỏi hẳn lại đoạt trở về cũng không muộn.
Giờ ông ta đã không còn dư lực để đối kháng với một Dưỡng Thần Bát trọng thiên nữa rồi, chỉ có thể hỏi lai lịch và mục đích của đối phương trước, chuyện sau đó thì sau đó lại tính.
Chẳng qua, lời Hắc Vệ đáp lại khiến ông ta cau chặt lông mày:
“Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, đặc biệt phụng lệnh Các chủ đến để lấy đầu ngươi!”
Hắc Vệ lạnh băng vô tình nói.
Liễu Phật Nhiên sửng sốt: “Huyết Sát Các?”
Trong thời gian trăm năm ông ta bế quan tiềm tu, gần Toại Nguyên Vương Triều đã xuất hiện thế lực mạnh đến vậy cơ à?
Nhưng khi ông ta nghe rõ nửa câu sau thì tái mặt.
Liễu Phật Nhiên vội nói: “Các hạ Huyết Sát Các này, ta cảm thấy chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau. Huyết Sát Các các vị muốn gì cứ việc nói ra, ta chính là thủy hoàng của Liễu Nguyên Vương Triều, muốn...”
Xẹt!
Bóng Hắc Vệ nhoáng lên, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Liễu Phật Nhiên.
Trong chớp mắt, hắn rút Huyết Phù bên hông ra, chém thẳng về phía cổ Liễu Phật Nhiên!
Chương 60 Bắt đầu thu lưới
“Nhanh quá!”
Liễu Phật Nhiên hoảng hốt, đáy lòng luống cuống mặc niệm: 'Kình Thiên Kiếm.'
Kình Thiên Kiếm từ tay phải Liễu Phật Nhiên bay ra, chắn lại Huyết Phù của Hắc Vệ.
Hai pháp bảo va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa hai người.
Uỳnh!
“Chắc là các hạ cũng biết rõ uy lực khi hai pháp bảo Huyền giai bùng nổ. Nếu không muốn chết, ta khuyên các hạ từ bỏ thì hơn.”
Liễu Phật Nhiên căng thẳng nhìn luồng khí không ngừng bộc phát giữa Huyết Phù và Kình Thiên Kiếm.
“Huyền giai? Ai nói với ngươi đây là Huyền giai?”
Hắc Vệ nhếch miệng cười: “Huyết Tì, cởi bỏ cấm chế!”
Trường đao màu đen thoáng cái trào ra lực lượng khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
“Chờ... chờ đã, lực lượng này... chẳng lẽ là pháp bảo Địa giai?”
Đáy mắt Liễu Phật Nhiên càng thêm khiếp sợ.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao một gã Dưỡng Thần bát trọng thiên lại có được một thanh pháp bảo mà chỉ có tông môn lớn mới có thể sở hữu!
“Mời... thu đầu!”
Sát ý trong mắt Hắc Vệ quay cuồng.
Huyết Phù trong tay hắn chém Kình Thiên Kiếm thành hai nửa!
Hắc Vệ vung Huyết Phù, ầm ầm chém thẳng vào cổ Liễu Phật Nhiên.
Phập!
Không trung trình diễn màn thịnh yến máu tươi vô cùng phấn khích.
Dưới Lạc Li thành.
Đa số các quyền quý đều dại ra.
“Bệ hạ... Bệ hạ... cứ thế băng hà à?”
“Huyết... Huyết Sát Các! Huyết Sát Các lại có thể có cường giả bực này.”
“Xong rồi, đều xong rồi. Từ giờ trở đi xem ra Toại Nguyên Vương Triều sẽ rơi vào trong tay một tổ chức sát thủ rồi.”
Không ít quyền quý có cái nhìn lâu dài đều đã đoán được kết cục trắc trở của vương triều ngày sau.
Bọn họ vội vàng chạy về phía các phủ đệ thân thích, báo cho người trong cả tộc thu dọn quần áo hoặc ngân lượng, chuẩn bị chạy tới vương triều khác tị nạn.
Sau khi giải quyết Liễu Phật Nhiên, Hắc Vệ nhìn thoáng qua các quyền quý rối loạn không chịu nổi dưới Lạc Li thành, sau đó lại chuyển mắt về phía hoàng cung, truyền âm nói: “Giao cho ngươi.”
“Được.” Từ Nhai Sinh thở dài.
Sau khi truyền âm, thân hình Hắc Vệ lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, mặt Liễu Thanh Phong bên kia trắng bệch như đắp một tầng phấn thật dày.
Phương Hùng Bá bị trọng thương thở hổn hển cũng không nhịn được cười nói: “Xem ra đại mộng xuân thu của Liễu Gia chủ ngươi cứ vậy tan biến rồi. Đúng là thế sự khó lường, không ngờ con kiến hôi trong mắt chúng ta lại biến hóa nhanh chóng, trở thành một con hổ lớn rồi.”
“Sao lại thế được? Một Huyết Sát Các nho nhỏ sao lại có cường giả Dưỡng Thần Bát trọng thiên được chứ? Sao có thể!”
Liễu Thanh Phong phẫn nộ nói.
Ông ta đương nhiên thấy rõ ràng hình ảnh Liễu Phật Nhiên bị Hắc Vệ một kích chém giết.
Nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được.
Huyết Sát Các sao có thể có cường giả tuyệt thế như vậy?
Kế hoạch cả trăm năm của Liễu Gia cứ vậy bị hủy trong nháy mắt!
“Liễu gia chủ, như đã nói trước đó rồi đấy, bây giờ tình huống có thay đổi, chúng ta không thể theo nữa.”
Mười mấy gã đầu mục đến từ các thế lực hắc ám lớn lúc này đã giảm mạnh thành tám gã.
“Ta cũng vậy.”
“Nếu Liễu gia không thể hoàn thành chuyện đã hẹn trước, Ngô mỗ cũng không thể để người của mình ngu ngốc dâng mạng lên được.”
Tám người còn lại cũng đều nói ra ý kiến, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Trường hợp cuối cùng lại biến thành một đối hai, trong đó còn vài tên đệ tử Động Tiên Cảnh do Phương gia để lại.
“Các ngươi!”
Liễu Thanh Phong thấy thế thì căm phẫn.
Lúc trước ông ta không nên nhắm một con mắt mở một con mắt, mà nên dứt khoát diệt sạch toàn bộ thế lực hắc ám này mới đúng.
“Á!”
“Khoan đã!”
“Các người là ai?”
Tình huống bất ngờ thay đổi!
Tiếng kêu rên thảm thiết của tám gã Động Tiên Cảnh từ các thế lực hắc ám vang lên liên tiếp.
Liễu Thanh Phong vừa quay đầu lại thì một khối thi thể đã ngã xuống trước mặt.
Sau đó một gã cao thủ Động Tiên Cảnh tràn ngập sát ý bước tới trước mắt đám người.
“Lệnh bài này là... Huyết Sát Các!”
Liễu Thanh Phong chú ý tới lệnh bài sát thủ mấy người này treo bên hông, đồng tử co rụt lại.
“Hừ, hơn mười Động Linh Cảnh đã muốn đánh bại một Dưỡng Thần Cảnh ư, Huyết Sát Các các người cũng quá cuồng vọng!”
Liễu Thanh Phong nhìn một lượt đám người kia, tức giận bật cười.
“Sao thế được, ba gã Dưỡng Thần Cảnh đương nhiên khiến Các chủ đại nhân lo lắng. Vậy nên đại nhân phái ta đến rồi đấy thôi.”
Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên.
Liễu Thanh Phong thấy một nữ tử thần bí mặc váy dài màu trắng đội đấu lạp bước từ giữa đám sát thủ Huyết Sát Các ra tới.
“Khí tức này... Dưỡng...”
Liễu Thanh Phong vừa há miệng nói được một nửa thì bóng nữ tử đã xẹt ngang qua người ông ta.
“Cái...”
Liễu Thanh Phong rũ mắt nhìn cổ mình, trên cổ bấy giờ mới hiện ra một vết máu.
Máu từ từ chảy khỏi miệng vết thương.
Nháy mắt sau đó.
Phụt!
Máu phụt ra, văng tung tóe khắp nơi.
Liễu gia chủ chết!
Phương Thiên Bá đứng cạnh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Liễu gia chủ, cường giả Dưỡng Thần tiếng tăm lừng lẫy Toại Nguyên Vương Triều cứ thế mà chết ư?
Bình luận facebook