-
Chương 61-64
Chương 61 Ba gia tộc bị diệt
Sâu trong nội tâm Phương Thiên Bá không thể tin tưởng.
Thậm chí ông ta còn không nhìn ra Bạch Vệ công kích thế nào.
Nhìn tốc độ này, đối phương ít nhất cũng phải là Dưỡng Thần Ngũ trọng thiên trở lên!
“Vị Huyết Sát Các này, tại hạ là gia chủ Phương gia. Lúc trước có nhiều hiểu lầm, thỉnh thứ lỗi, ta...”
Phương hùng bá chắp tay muốn thoái thác một phen, mà ngay sau đó hai mắt ông ta trừng lớn.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang chói mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó là tiếng đầu rơi xuống đất.
Bạch Vệ nhỏ nhẹ nói: “Không cần, nói vô nghĩa quá nhiều.”
“Gia chủ!”
Lão cung phụng già Dưỡng Thần Nhất trọng thiên của Phương gia bi thương quát lên, muốn ra tay báo thù.
Đáng tiếc, lại một luồng kiếm quang không thấy rõ bóng dáng nhoáng lên, thêm một chiếc đầu lăn xuống đất.
“Quái vật!”
“Một chiêu giết một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, sao Huyết Sát Các lại đáng sợ như vậy!”
“Mau... Chạy mau đi!”
Vài đệ tử Phương gia còn sót lại bắt đầu cuống cuồng chạy tứ tán, nhưng không ai chạy được quá mười mét cả.
Các sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đang ẩn núp xung quanh đều cho đám người này một kích mất mạng.
“Khởi bẩm đại nhân, không có cá lọt lưới.”
Một sát thủ quỳ một chân trước mặt Bạch Vệ báo lại.
“Tốt. Các ngươi đi báo Toán tiên sinh giao nhiệm vụ đi.” Bạch Vệ nói.
“Rõ.”
...
Ngũ Thủy Quận là dải đất trung tâm của Toại Nguyên Vương Triều, cũng là địa điểm chiến lược một khi phát sinh phản loạn.
Vốn dĩ nơi này bị vây cánh của Liễu Gia chiếm lĩnh, chẳng qua lúc này đã đổi một chủ nhân mới.
“Thế nào?”
Toán Loạn Thiên đang đánh cờ với võ trấn thì chợt xoay người nhìn sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân vừa bước ra từ hư không.
“Bẩm đại nhân, Hắc Vệ đại nhân đã giết lão tổ Liễu Gia thành công.”
“Bạch Vệ đại nhân bên kia cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.”
Toán Loạn Thiên hơi gật đầu, tay phải gắp lên một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, miệng lại khẽ lẩm bẩm: “Giờ chỉ còn chờ gió Đông thôi.”
...
Nhờ sự kích động âm thầm của Huyết Sát Các, tin tức khiếp người Liễu Gia, Phương gia và vương thất bị diệt nhanh chóng lan tràn khắp trên dưới toàn triều.
Sau khi biết tin, dù là quyền quý hay dân đen đều nơm nớp lo sợ không yên.
Không có lý do gì khác, bởi vì tin tức này nói lên một việc trọng đại khác...
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ là vô chủ.
Trong lúc rất nhiều người bất an không yên, cũng có không ít người âm thầm dâng lên ý tưởng.
Vương hầu tướng quân quý hơn ta sao!
Đang lúc có vài người nào đó định thừa dịp cơ hội này khởi nghĩa tạo phản thì một chuyện khiếp sợ hơn cả tin tức lúc trước lại truyền ra.
Liễu Gia, Phương gia và vương thất đều là bị Huyết Sát Các làm quyền quý vương triều run sợ mấy tháng này ám sát mà diệt!
Có thể trực tiếp tiêu diệt ba thế lực lớn nhất Toại Nguyên Vương Triều, Huyết Sát Các này phải mạnh đến nhường nào chứ?
Tin tức này vừa ra lập tức tưới lạnh hơn một nửa tâm tư muốn khởi binh tạo phản của không ít người.
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ có thể xem như đã nằm dưới lòng bàn chân Huyết Sát Các rồi.
Đương nhiên, trên đời này không thiếu kẻ không biết tự lượng sức mình.
Có vài quận thủ tại phương Bắc liên hợp tạo thành một đội quân thảo phạt Huyết Sát Các.
Giương cao cờ hiệu vì bách tính trong thiên hạ mà diệt trừ ung nhọt Huyết Sát Các này.
Chẳng qua đội quân liên hợp này còn chưa kịp xuất chinh, ngay hôm sau người ta đã phát hiện đầu của ba quận thủ treo cao trong sảnh khách tại phủ đệ của chính mình.
Chuyện này khiến cho vài người còn mưu toan tạo phản phải âm thầm dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Giữa trưa hôm sau, tại hoàng cung Toại Nguyên.
“Toán đại nhân, ý ngài là sao?”
Từ Nhai Sinh giật mình nhìn nam tử nho sam khí chất ôn hòa trước mắt.
Toán Loạn Thiên phe phẩy cây quạt trong tay, cười nói với hắn ta: “Không nghe rõ à? Vậy ta lặp lại lần nữa cũng được.”
“Bây giờ Toại Nguyên Vương Triều rung chuyển không thôi, cần gấp một người cầm quyền. Mà trong mắt ta, ngươi chính là lựa chọn thích hợp nhất.”
Từ Nhai Sinh do dự: “Nhưng...”
Toán Loạn Thiên cau mày: “Chẳng lẽ ngươi muốn chống đối mệnh lệnh của Huyết Sát Các hay sao?”
“Không phải.” Từ Nhai Sinh vội lắc đầu: “Nếu Từ Nhai Sinh ta đã gia nhập Huyết Sát Các thì vĩnh viễn đều là người của Huyết Sát Các.”
“Chỉ là ta cảm thấy bản thân không có tài đức gì, e rằng khó quản lý được cả một vương triều.”
Nghe vậy, Toán Loạn Thiên khẽ nheo mắt lại: “Yên tâm đi, ngươi chỉ cần làm gì ngươi muốn là được, Huyết Sát Các sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ chướng ngại hoặc mấy con rệp nhỏ.”
“Vậy... Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lát sau, Từ Nhai Sinh chậm rãi bước ra khỏi Toại Nguyên hoàng cung, đi từng bước lên giữa không trung.
Mà ở dưới Lạc Li Thành cũng có không ít người thấy Từ Nhai Sinh.
Thấy Từ Nhai Sinh, trong mắt rất nhiều người lấp lánh ánh sáng.
“Đúng rồi, chúng ta còn có Đôn Đốc Sử ở đây. Từ đại nhân tu vi cái thế, chắc chắn có thể chống đỡ qua nguy cơ lần này!”
“Đúng vậy. Ta từng chính mắt thấy oai phong của Từ đại nhân. Mấy năm trước cũng có vài kẻ từ vương triều khác muốn ám sát bệ hạ, chẳng qua không địch lại nổi một bàn tay của Từ đại nhân. Chỉ một khắc trôi qua, bốn cao thủ Động Linh Cửu trọng đều bị Từ đại nhân giết chết.”
Chương 62 Tân hoàng đăng cơ
Không chờ đám người mở miệng hỏi bây giờ Toại Nguyên Vương Triều nên làm gì thì Từ Nhai Sinh đã dẫn đầu nói ra một câu khiến cả đám người khiếp sợ.
“Hiện nay hôn quân ngu ngốc đã bị tru, hai khối ung nhọt của vương triều là Phương gia và Liễu Gia cũng đã bị diệt trừ. Từ Nhai Sinh ta quyết định tạm thời tiếp quản mọi sự vụ của vương triều, đồng thời Huyết Sát Các là công thần tiêu diệt ba gia tộc lần này cũng tiếp nhận chức vụ Đôn Đốc Sử của vương triều...”
Tiếng nói vừa dứt đã dẫn tới một mảnh xôn xao!
“Cái quỷ gì? Huyết Sát Các? Công thần? Ta không nghe lầm chứ?”
“Nhận chức vụ Đôn Đốc Sử! Huyết Sát Các đều là ác ma giết người không chớp mắt, không giết chúng ta đã là tốt lắm rồi!”
“Xong rồi, xem ra ngay cả Từ đại nhân cũng đã gia nhập Huyết Sát Các.”
“...”
Đám quyền quý đều khủng hoảng vô cùng.
Trong mắt bọn họ thì Huyết Sát Các chính là ác quỷ chuyên môn lấy mạng quan lại đại thần như bọn họ.
Để thế lực tà ác như vậy tiếp nhận chức đôn đốc sử đúng là muốn mạng già đám quan to quyền quý bọn họ rồi còn gì.
Rất nhanh sau đó, một ông cụ mặc trang phục đỏ thẫm bước ra, ánh mắt sắc bén trừng thẳng Từ Nhai Sinh:
“Vương Thừa tướng có dị nghị sao?
Từ Nhai Sinh cúi đầu nhìn ông cụ, giọng nói bình thản.
Ông cụ áo đỏ này là Vương Trần Phong, là thừa tướng đương nhiệm của Toại Nguyên Vương Triều, là bạn tâm giao với Toại Bình Thương, đồng thời cũng là Vương gia nắm trong tay thế lực đứng thứ tư sau ba gia tộc họ Phương, họ Liễu và vương thất.
Tuy nói là thế lực đứng thứ tư, nhưng so với ba gia tộc kia thì Vương gia thua kém nhiều lắm.
Vậy nên suốt vài thập niên này, Vương gia vẫn luôn phụ thuộc vào vương thất.
Nói khó nghe điểm thì là chó săn.
“Có dị nghị à? Bản Thừa tướng muốn hỏi ngươi, ngươi để hung thủ ám sát bệ hạ thay ngươi làm Đôn Đốc Sử là có âm mưu gì?”
Vương Trần Phong chỉ tay vào Từ Nhai Sinh, phẫn nộ quát.
Từ Nhai Sinh không trả lời vấn đề của ông ta mà chỉ nhìn ông ta: “Vậy theo ý Thừa tướng thì ngài muốn...”
Nghe vậy, Vương Trần Phong nheo đôi mắt trên gương mặt già nua của mình lại, trong đáy mắt là ánh sáng nở rộ.
Tiếp đó, ông ta ung dung xoay người hướng về phía mọi người: “Các vị đều biết, mấy năm trước đại hoàng tử bất chợt mất tích, các hoàng tử còn lại bây giờ lại quá nhỏ tuổi, không thể đảm nhiệm trọng trách chưởng quản vương triều, vậy nên bản Thừa tướng nguyện tự tiến cử bản thân, tạm thời thay thể chức vụ của bệ hạ.”
“Về phần Từ Tổng Đốc Sát Sử, bản Thừa tướng cảm thấy ngươi vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại của mình cho thỏa đáng. Dù sao triều đình không có Từ đại nhân ngươi là không được đâu.”
Vương Trần Phong cười nhìn phía Từ Nhai Sinh.
Vừa dứt lời. Không ít người đều lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy vương Thừa tướng nói có lý.”
“Chỉ cần không phải kẻ điên, ai lai để một tổ chức sát thủ thay thế chức vụ Đôn Đốc Sử cơ chứ!”
“Ta đồng ý đề nghị của Thừa tướng đại nhân.”
Ước chừng gần tám phần quan viên triều đình và phú hào đều tỏ vẻ duy trì Vương Trần Phong.
Vương Trần Phong nhìn về phía Từ Nhai Sinh: “Từ tổng đốc sát sử cảm thấy ý kiến này của bản Thừa tướng thế nào?”
Ai biết, khắc tiếp theo bên môi Từ Nhai Sinh đã lộ ra ý cười nồng đậm.
“Vương Thừa tướng, xem ra ngươi làm tay sai của vương thất lâu rồi, cũng muốn thể nghiệm cảm giác làm chủ nhân đúng không?”
Nghe hắn ta nói vậy, Vương Trần Phong phẫn nộ quát: “Ngươi nói gì?”
Mà ngay sau đó, mặt hắn tái nhợt, bên má chảy dài một giọt mồ hôi lạnh.
Thân hình Từ Nhai Sinh bất chợt xuất hiện ngay trước mặt Vương Trần Phong.
Hai mắt Từ Nhai Sinh rất lạnh, uy áp Dưỡng Thần Nhị trọng thiên ép tới Vương Trần Phong không dám thở mạnh.
“Ngươi... ngươi có ý gì?”
Toàn thân Vương Trần Phong như muốn rơi vào hầm băng, đáy lòng khiếp sợ vô cùng.
Ông ta dám nói năng kiêu ngạo như vậy với cường già Dưỡng Thần như Từ Nhai Sinh chẳng qua là nhận chuẩn tính tình đối phương mà thôi.
Theo lý mà nói, bây giờ Từ Nhai Sinh nên thừa nhận địa vị của ông ta mới phải.
Sao tình huống lại thành ra thế này?
Từ Nhai Sinh không ra tay, chỉ lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng ra, đặt lên mặt Vương Trần Phong: “Không biết vương Thừa tướng có biết thứ này không?”
“Đây... đây là...”
Ông ta cầm lấy sổ trong tay Từ Nhai Sinh, mở ra nhìn thoáng qua, ngay sau đó mắt thường cũng thấy được cơ thể ông ta run lên bần bật.
“Ngươi... ngươi...”
Vương Trần Phong khiếp sợ nhìn Từ Nhai Sinh.
Mà Từ Nhai Sinh vẫn lạnh như băng, âm trầm nói: “Vương Trần Phong trong lúc đảm nhiệm chức vụ Thừa tướng vương triều tham ô tổng cộng mười hai nghìn vạn bạc trắng, hơn năm vạn khối linh thạch hạ phẩm, bao che ba đệ tử trong tộc giết người, còn có...”
Mỗi chứng cứ phạm tội đều khiến quan viên trong phạm vi mười dặm nghe nà trợn mắt há hốc mồm.
“Tội ác tày trời, ấn pháp luật Toại Nguyên ta, tử hình tại chỗ!”
“Chờ đã... chắc chắn là có người hãm hải bản...”
Vương Trần Phong không kịp nói dứt lời, hình ảnh trước mắt đã xoay vần, trời đất đảo điên.
Thì ra đầu hắn rơi xuống đất rồi.
Chương 63 Tân hoàng đăng cơ (2)
Sau khi giải quyết Vương Trần Phong, Từ Nhai Sinh lại đưa mắt nhìn về phía mấy quan lớn và phú hào vừa lên tiếng.
Rất nhiều người bị Từ Nhai Sinh nhìn còn chẳng phải người tu luyện, nào dám làm càn.
Bọn họ vội vàng quỳ phục xuống lạy Từ Nhai Sinh, đồng thanh nói: “Thần cung nghênh Tân Đế đăng cơ!”
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, dần dần, bốn phương tám hướng vang lên đều nhịp:
“Thần cung nghênh Tân Đế đăng cơ!”
“Thần cung...”
Mà Từ Nhai Sinh nghe vậy cũng không lộ vẻ vui sướng chút nào.
Ngược lại, hắn nhíu chặt lông mày, trong mắt ý lạnh lấp lóe.
Bây giờ hắn càng thêm thấy rõ sự mục nát thối rữa của triều đình này.
Quan viên trong triều đình đều là hạng người sợ chết, là hạng người hám lợi.
Thần tử như vậy còn cần làm gì?
Từ Nhai Sinh giương tay phải lên.
Bốn phương tám hướng lần lượt xuất hiện các sát thủ nhất đẳng hàng chữ nhân của Huyết Sát Các.
“Sát thủ Huyết Sát Các ư? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?”
“Không muốn chết thì đừng nói gì cả. Không thấy vừa rồi vương Thừa tướng chết thế nào à?”
“Nhưng... chỉ cần hầu hạ tốt Từ đại nhân thì sau này vương triều vẫn là thiên hạ của chúng ta.”
Vài tên châu phó sử nhỏ giọng nghị luận ở đằng kia thì trước mắt xuất hiện một sát thủ Huyết Sát Các.
“Phó sử Tây Châu Tiếu Quân Thân, Phó sử Bắc Châu Quách Hoan Thành, Phó sử Nam Châu Trịnh Lưu Tinh đúng không?”
Sát thủ Huyết Sát Các lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Xin hỏi Huyết Sát Các đại nhân tìm chúng ta có việc sao?”
Sát thủ liếc mắt nhìn bức họa trong tay mình, sau đó so sánh với ba người trước mặt một hồi, xác nhận không lầm thì giọng nói càng lạnh: “Mời ba vị... xuống dưới đi thôi.”
Ba người còn chưa phục hồi tinh thần lại, ánh kiếm chớp qua, ba cái đầu lăn lông lốc xuống dưới.
Chuyện tương tự không ngừng trình diễn khắp nơi trong Lạc Li thành.
“Từ Nhai Sinh! Ngươi chính là phản đồ vương triều. Ngươi vậy mà đầu phục Huyết Sát Các!”
Có người trước khi chết còn kịp rống giận về phía Từ Nhai Sinh.
Từ Nhai Sinh nghe được cũng chỉ cảm thấy nực cười.
Hắn nhìn con đường nhuốm máu trước mặt, vô số đầu người rơi trên mặt đất.
“Ta nghĩ trong lòng các ngươi cũng biết vì sao mình bị giết cả rồi, cần gì nói mấy câu vô nghĩa thế làm gì. Bản thân các ngươi làm gì cũng không cần ta đích thân niệm ra chứ?”
Từ Nhai Sinh cười lạnh liên tục.
Lần thanh tẩy này không phải do Huyết Sát Các an bài mà là đích thân hắn âm thầm tính toán từ mấy năm trước rồi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn nhìn rõ bộ mặt thật của triều đình này, hắn đã âm thầm vơ vét rất nhiều chứng cứ quan lớn triều đình cấu kết với phú hào tham ô và đủ loại chứng cứ khác.
Đến giờ hắn đã nắm rõ một danh sách cụ thể trong tay, mà người chấp hành danh sách đương nhiên là Huyết Sát Các.
Chỉ vài khắc sau, dân cư Lạc Li thành giảm mạnh gần tám phần!
Vô số thi thể không đếm hết nằm rải rác khắp ngõ ngách đường lớn trong thành như rác rưởi.
“Các vị còn lại có thể lựa chọn phò tá ta, hoặc muốn cáo lão hồi hương cũng được.”
Từ Nhai Sinh nói với số người ít ỏi còn lại.
“Từ Tổng Đốc trưởng, ta biết sơ tâm của ngươi là tốt, nhưng thứ ta bất lực. Bộ xương già này của ta đã không thể chịu nổi áp lực nữa rồi, xin cho ta cáo lão hồi hương.”
Một vị lão giả lắc đầu.
Từ Nhai Sinh gật đầu: “Được, đây lựa chọn của ngài.”
Tiếp đó, hơn một nửa trong số mười người còn lại đều lựa chọn bỏ đi, chỉ có vài người lác đác nguyện ý lưu lại.
Từ Nhai Sinh có vẻ đã sớm đoán được tình huống sẽ như vậy, nét mặt hắn không biến đổi chút nào.
Những người còn sống sót đều là các lão giả đã cao tuổi.
Nếu không phải mạch nước ngầm trong triều đình bắt đầu khởi động, lo lắng bản thân cáo lão hồi hương sẽ khiến người nhà bị cuốn vào phong ba triều đình thì mấy vị này đã sớm cáo lão, an hưởng tuổi già từ lâu rồi.
Trong khi Từ Nhai Sinh suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào thì tại Viễn Biên...
“Sao rồi?”
Dạ Mệnh nhìn Hắc Vệ quỳ gối trước mặt mình.
“Hồi bẩm Các chủ đại nhân, Từ Nhai Sinh đã làm theo chỉ thị của tính tiên sinh rồi.”
“Tốt. Vậy ngươi lui xuống trước đi.”
Dạ Mệnh khoát tay áo.
“Rõ!”
Thân hình Hắc Vệ nhoáng lên biến mất.
Chờ hắn đi rồi, rốt cuộc Dạ Mệnh cũng lộ ra nụ cười: “Hệ Thống, ta muốn lĩnh thưởng.”
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.]
[Phần thưởng một sát thủ nhị đẳng chữ Huyền, mười sát thủ tam đẳng chữ Huyền, một trăm sát thủ nhất đẳng chữ Nhân. Một trăm Trảm hồn đao - phẩm dưới cấp Huyền, năm trăm hắc bào chữ Nhân - thượng phẩm Hoàng giai, năm mười hắc bào chữ Huyền - thượng phẩm Huyền giai.]
[Hiện tại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến mới, mời ký chủ tự mình kiểm tra.]
Giọng nói lạnh băng vô tình của Hệ Thống vang lên bên tai dễ nghe như âm thanh của tự nhiên vậy.
Chương 64 Đại quân đột kích
“Tạm thời không nói những thứ khác, một sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền, một cường giả Động Phủ Cảnh là có thể để Huyết Sát Các tung hoành mấy vương triều xung quanh rồi.”
“Càng đừng nói còn có mười Dưỡng Thần Cảnh, bây giờ dù có phải chống lại một tông môn lục phẩm ta cũng có thể dễ dàng tru sát bọn họ.”
Ở tiên huyền đại lục này, mỗi thế lực đều phân chia phẩm giai nhất định.
Từ cao nhất là Thánh địa nhất phẩm đến thấp nhất là thế lực bất nhập lưu thất phẩm.
Mỗi phẩm giai đều cách nhau một khoảng rất dài.
Ví như Thánh địa nhất phẩm đại biểu cho có cường giả Thánh Cảnh trấn thủ.
Mà Toại Nguyên Vương Triều này vẫn là một thế lực bất nhập lưu thất phẩm mà thôi.
Thế lực lục phẩm cao hơn một bậc tuy rằng cũng không có mấy Dưỡng Thần Cảnh, nhưng chắc chắn số lượng người đạt tới Dưỡng Thần Cảnh cũng không thưa thớt như Toại Nguyên Vương Triều.
“Trước tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, triệu hồi người ra tới lại nói.”
Dạ Mệnh ngăn chặn nội tâm kích động của mình.
Ý niệm vừa ra, trước mắt lập tức sáng lòa.
Một bóng người xinh đẹp thướt tha chợt xuất hiện trong phòng.
Nữ tử mặc áo màu xanh lục, trong ngực ôm một chiếc đàn tỳ bà cùng màu, tuy rằng đeo mạng che mặt nhưng lại không giấu được vẻ tuyệt sắc của nàng.
“Thiếp thân ra mắt công tử.”
Nữ tử hơi hơi hướng cung người làm lễ vạn phúc với Dạ Mệnh.
Cùng lúc đó, giá trị thuộc tính của nàng cũng xuất hiện trước mặt hắn
[Tên: Phong Thanh Trúc.
Thân phận: Sát thủ đệ nhị đẳng chữ Huyền của Huyết Sát Các.
Tu vi: Động Phủ thất trọng thiên
Công pháp: Tam hồn tấu nhạc khúc, vô tình âm phổ, sinh chi bất tức pháp...
Giới thiệu vắn tắt: Đến từ thế giới huyền huyễn trung đẳng, Phường chủ Nhạc Âm Phường, cầm kỹ đạt tới Trăn Hóa Cảnh tuyệt mỹ.]
'Lần đầu ta thấy Âm tu mà sách cổ nhắc tới.'
Dạ Mệnh thầm nghĩ trong lòng.
Trước đây hắn từng đọc rất nhiều con đường tu luyện phát triển của các tu luyện giả Tiên Huyền đại lục.
Con đường tu luyện giả phát triển đa dạng kỳ quái, từ Pháp tu cơ bản nhất đến Thể tu, Khí tu, Thú tu, vân vân.
Mà này Âm tu là một trong số đó.
Phong Thanh Trúc mỉm cười: “Xem công tử như vậy là xem thường Âm tu sao?”
Nghe nàng hỏi, Dạ Mệnh phục hồi tinh thần lại, khoát tay áo đáp: “Không có chuyện đó, chỉ là lần đầu gặp được Âm tu, trong lòng hơi kinh ngạc.”
Sau đó, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa rất khẽ.
“Vào đi.” Dạ Mệnh lên tiếng.
Một vị sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân đẩy cửa mà vào, sau đó quỳ một gối trên mặt đất: “Các chủ đại nhân.”
“Chuyện gì?”
“Người của chúng ta vừa phát hiện phía xa có một đám đại quân đang nhanh chóng hướng về phía này. Dự đoán còn ba canh giờ nữa sẽ vượt qua biên cảnh, tiến tới dưới thành trì của Toại Nguyên Vương Triều.”
“Bạch Vệ đại nhân báo lại, trong đội quân này có ít nhất năm gã Dưỡng Thần Cảnh trở lên.”
“Ồ, tuy rằng là không ngoài dự đoán, nhưng đúng là không ngờ tới nhanh như vậy.”
Dạ Mệnh nghe tin tức khiến người khiếp sợ này lại chỉ hơi giật mình một thoáng.
Trước khi hắn và Toán Loạn Thiên ra tay cũng đã tính tới chuyện này rồi.
Từ lập triều tới nay, Toại Nguyên Vương Triều vẫn luôn không hòa thuận với các vương triều xung quanh.
Giờ Toại Nguyên Vương Triều gặp chuyện lớn đã truyền khắp cao thấp cả triều, các vương triều khác không lý nào không biết.
Quả nhiên...
Bọn họ lập tức phái đại quân tiếp cận rồi.
Hơn nữa, nghe báo lại thì đại quân này hẳn là vài vương triều liên hợp một chỗ tạo thành một đội quân liên hợp, bằng không sẽ không có nhiều cường giả Dưỡng Thần như vậy được.
Rất rõ ràng.
Các vương triều xung quanh muốn nhân cơ hội chia cắt khối thịt vô chủ là Toại Nguyên Vương Triều này…
“Đáng tiếc, phải để bọn họ thất vọng rồi.”
Dạ Mệnh nhếch môi cười.
Hắn nhìn sang tên sát thủ kia: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Sau khi tên đó rời đi, Dạ Mệnh vẫn không nói gì.
Phong Thanh Trúc lại xin đi: “Công tử có thể giao những người này cho thiếp thân được không?”
“Ngươi đã muốn thì cứ làm thế đi.”
Dạ Mệnh gật đầu, vừa lúc hắn cũng muốn xem thử thực lực của Động Phủ Cảnh.
“Thiếp thân đa tạ công tử.”
Phong Thanh Trúc cười dịu dàng nói.
...
Ở nơi xa.
Một đội quân đông đúc đang đi qua một vùng hoang mạc.
“Ha ha ha, bệ hạ cũng thật là, đối phó với một vương triều thoi thóp thôi mà, phái đến nhiều Dưỡng Thần Cảnh như chúng ta cũng thôi đi, lại còn liên hợp với những vương triều còn lại.”
Một vị đại hán nói xong thì ánh mắt cũng nhìn về phía vài người Dưỡng Thần Cảnh cách đó không xa.
Một lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở mắt: “Toại Nguyên Vương Triều... Có cường giả.”
“Ha ha ha, cường giả? Theo như tình báo ta nhận được thì hiện giờ Toại Nguyên Vương Triều chỉ là một cái xác rỗng thôi.
“Dưỡng Thần Cảnh chân chính chỉ còn lại có Đốc Sát Sứ Từ Nhai Sinh, nơi biên cảnh thì chỉ có Dưỡng Thần nhất trọng thiên Trần Phá Hiểu, còn một tên cuối cùng đến từ Huyết Sát Các, là cao thủ Dưỡng Thần bát trọng thiên không rõ thực hư.”
“Nói đến đây đúng là cười chết ta rồi, vương thất của Toại Nguyên Vương Triều đã vô dụng đến mức này rồi sao? Vậy mà lại để một tổ chức sát thủ tầm thường tiêu diệt!”
Một người cao một thước ba, là một nam tử dáng lùn cười gằn.
Sâu trong nội tâm Phương Thiên Bá không thể tin tưởng.
Thậm chí ông ta còn không nhìn ra Bạch Vệ công kích thế nào.
Nhìn tốc độ này, đối phương ít nhất cũng phải là Dưỡng Thần Ngũ trọng thiên trở lên!
“Vị Huyết Sát Các này, tại hạ là gia chủ Phương gia. Lúc trước có nhiều hiểu lầm, thỉnh thứ lỗi, ta...”
Phương hùng bá chắp tay muốn thoái thác một phen, mà ngay sau đó hai mắt ông ta trừng lớn.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang chói mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó là tiếng đầu rơi xuống đất.
Bạch Vệ nhỏ nhẹ nói: “Không cần, nói vô nghĩa quá nhiều.”
“Gia chủ!”
Lão cung phụng già Dưỡng Thần Nhất trọng thiên của Phương gia bi thương quát lên, muốn ra tay báo thù.
Đáng tiếc, lại một luồng kiếm quang không thấy rõ bóng dáng nhoáng lên, thêm một chiếc đầu lăn xuống đất.
“Quái vật!”
“Một chiêu giết một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, sao Huyết Sát Các lại đáng sợ như vậy!”
“Mau... Chạy mau đi!”
Vài đệ tử Phương gia còn sót lại bắt đầu cuống cuồng chạy tứ tán, nhưng không ai chạy được quá mười mét cả.
Các sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đang ẩn núp xung quanh đều cho đám người này một kích mất mạng.
“Khởi bẩm đại nhân, không có cá lọt lưới.”
Một sát thủ quỳ một chân trước mặt Bạch Vệ báo lại.
“Tốt. Các ngươi đi báo Toán tiên sinh giao nhiệm vụ đi.” Bạch Vệ nói.
“Rõ.”
...
Ngũ Thủy Quận là dải đất trung tâm của Toại Nguyên Vương Triều, cũng là địa điểm chiến lược một khi phát sinh phản loạn.
Vốn dĩ nơi này bị vây cánh của Liễu Gia chiếm lĩnh, chẳng qua lúc này đã đổi một chủ nhân mới.
“Thế nào?”
Toán Loạn Thiên đang đánh cờ với võ trấn thì chợt xoay người nhìn sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân vừa bước ra từ hư không.
“Bẩm đại nhân, Hắc Vệ đại nhân đã giết lão tổ Liễu Gia thành công.”
“Bạch Vệ đại nhân bên kia cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.”
Toán Loạn Thiên hơi gật đầu, tay phải gắp lên một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, miệng lại khẽ lẩm bẩm: “Giờ chỉ còn chờ gió Đông thôi.”
...
Nhờ sự kích động âm thầm của Huyết Sát Các, tin tức khiếp người Liễu Gia, Phương gia và vương thất bị diệt nhanh chóng lan tràn khắp trên dưới toàn triều.
Sau khi biết tin, dù là quyền quý hay dân đen đều nơm nớp lo sợ không yên.
Không có lý do gì khác, bởi vì tin tức này nói lên một việc trọng đại khác...
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ là vô chủ.
Trong lúc rất nhiều người bất an không yên, cũng có không ít người âm thầm dâng lên ý tưởng.
Vương hầu tướng quân quý hơn ta sao!
Đang lúc có vài người nào đó định thừa dịp cơ hội này khởi nghĩa tạo phản thì một chuyện khiếp sợ hơn cả tin tức lúc trước lại truyền ra.
Liễu Gia, Phương gia và vương thất đều là bị Huyết Sát Các làm quyền quý vương triều run sợ mấy tháng này ám sát mà diệt!
Có thể trực tiếp tiêu diệt ba thế lực lớn nhất Toại Nguyên Vương Triều, Huyết Sát Các này phải mạnh đến nhường nào chứ?
Tin tức này vừa ra lập tức tưới lạnh hơn một nửa tâm tư muốn khởi binh tạo phản của không ít người.
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ có thể xem như đã nằm dưới lòng bàn chân Huyết Sát Các rồi.
Đương nhiên, trên đời này không thiếu kẻ không biết tự lượng sức mình.
Có vài quận thủ tại phương Bắc liên hợp tạo thành một đội quân thảo phạt Huyết Sát Các.
Giương cao cờ hiệu vì bách tính trong thiên hạ mà diệt trừ ung nhọt Huyết Sát Các này.
Chẳng qua đội quân liên hợp này còn chưa kịp xuất chinh, ngay hôm sau người ta đã phát hiện đầu của ba quận thủ treo cao trong sảnh khách tại phủ đệ của chính mình.
Chuyện này khiến cho vài người còn mưu toan tạo phản phải âm thầm dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Giữa trưa hôm sau, tại hoàng cung Toại Nguyên.
“Toán đại nhân, ý ngài là sao?”
Từ Nhai Sinh giật mình nhìn nam tử nho sam khí chất ôn hòa trước mắt.
Toán Loạn Thiên phe phẩy cây quạt trong tay, cười nói với hắn ta: “Không nghe rõ à? Vậy ta lặp lại lần nữa cũng được.”
“Bây giờ Toại Nguyên Vương Triều rung chuyển không thôi, cần gấp một người cầm quyền. Mà trong mắt ta, ngươi chính là lựa chọn thích hợp nhất.”
Từ Nhai Sinh do dự: “Nhưng...”
Toán Loạn Thiên cau mày: “Chẳng lẽ ngươi muốn chống đối mệnh lệnh của Huyết Sát Các hay sao?”
“Không phải.” Từ Nhai Sinh vội lắc đầu: “Nếu Từ Nhai Sinh ta đã gia nhập Huyết Sát Các thì vĩnh viễn đều là người của Huyết Sát Các.”
“Chỉ là ta cảm thấy bản thân không có tài đức gì, e rằng khó quản lý được cả một vương triều.”
Nghe vậy, Toán Loạn Thiên khẽ nheo mắt lại: “Yên tâm đi, ngươi chỉ cần làm gì ngươi muốn là được, Huyết Sát Các sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ chướng ngại hoặc mấy con rệp nhỏ.”
“Vậy... Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lát sau, Từ Nhai Sinh chậm rãi bước ra khỏi Toại Nguyên hoàng cung, đi từng bước lên giữa không trung.
Mà ở dưới Lạc Li Thành cũng có không ít người thấy Từ Nhai Sinh.
Thấy Từ Nhai Sinh, trong mắt rất nhiều người lấp lánh ánh sáng.
“Đúng rồi, chúng ta còn có Đôn Đốc Sử ở đây. Từ đại nhân tu vi cái thế, chắc chắn có thể chống đỡ qua nguy cơ lần này!”
“Đúng vậy. Ta từng chính mắt thấy oai phong của Từ đại nhân. Mấy năm trước cũng có vài kẻ từ vương triều khác muốn ám sát bệ hạ, chẳng qua không địch lại nổi một bàn tay của Từ đại nhân. Chỉ một khắc trôi qua, bốn cao thủ Động Linh Cửu trọng đều bị Từ đại nhân giết chết.”
Chương 62 Tân hoàng đăng cơ
Không chờ đám người mở miệng hỏi bây giờ Toại Nguyên Vương Triều nên làm gì thì Từ Nhai Sinh đã dẫn đầu nói ra một câu khiến cả đám người khiếp sợ.
“Hiện nay hôn quân ngu ngốc đã bị tru, hai khối ung nhọt của vương triều là Phương gia và Liễu Gia cũng đã bị diệt trừ. Từ Nhai Sinh ta quyết định tạm thời tiếp quản mọi sự vụ của vương triều, đồng thời Huyết Sát Các là công thần tiêu diệt ba gia tộc lần này cũng tiếp nhận chức vụ Đôn Đốc Sử của vương triều...”
Tiếng nói vừa dứt đã dẫn tới một mảnh xôn xao!
“Cái quỷ gì? Huyết Sát Các? Công thần? Ta không nghe lầm chứ?”
“Nhận chức vụ Đôn Đốc Sử! Huyết Sát Các đều là ác ma giết người không chớp mắt, không giết chúng ta đã là tốt lắm rồi!”
“Xong rồi, xem ra ngay cả Từ đại nhân cũng đã gia nhập Huyết Sát Các.”
“...”
Đám quyền quý đều khủng hoảng vô cùng.
Trong mắt bọn họ thì Huyết Sát Các chính là ác quỷ chuyên môn lấy mạng quan lại đại thần như bọn họ.
Để thế lực tà ác như vậy tiếp nhận chức đôn đốc sử đúng là muốn mạng già đám quan to quyền quý bọn họ rồi còn gì.
Rất nhanh sau đó, một ông cụ mặc trang phục đỏ thẫm bước ra, ánh mắt sắc bén trừng thẳng Từ Nhai Sinh:
“Vương Thừa tướng có dị nghị sao?
Từ Nhai Sinh cúi đầu nhìn ông cụ, giọng nói bình thản.
Ông cụ áo đỏ này là Vương Trần Phong, là thừa tướng đương nhiệm của Toại Nguyên Vương Triều, là bạn tâm giao với Toại Bình Thương, đồng thời cũng là Vương gia nắm trong tay thế lực đứng thứ tư sau ba gia tộc họ Phương, họ Liễu và vương thất.
Tuy nói là thế lực đứng thứ tư, nhưng so với ba gia tộc kia thì Vương gia thua kém nhiều lắm.
Vậy nên suốt vài thập niên này, Vương gia vẫn luôn phụ thuộc vào vương thất.
Nói khó nghe điểm thì là chó săn.
“Có dị nghị à? Bản Thừa tướng muốn hỏi ngươi, ngươi để hung thủ ám sát bệ hạ thay ngươi làm Đôn Đốc Sử là có âm mưu gì?”
Vương Trần Phong chỉ tay vào Từ Nhai Sinh, phẫn nộ quát.
Từ Nhai Sinh không trả lời vấn đề của ông ta mà chỉ nhìn ông ta: “Vậy theo ý Thừa tướng thì ngài muốn...”
Nghe vậy, Vương Trần Phong nheo đôi mắt trên gương mặt già nua của mình lại, trong đáy mắt là ánh sáng nở rộ.
Tiếp đó, ông ta ung dung xoay người hướng về phía mọi người: “Các vị đều biết, mấy năm trước đại hoàng tử bất chợt mất tích, các hoàng tử còn lại bây giờ lại quá nhỏ tuổi, không thể đảm nhiệm trọng trách chưởng quản vương triều, vậy nên bản Thừa tướng nguyện tự tiến cử bản thân, tạm thời thay thể chức vụ của bệ hạ.”
“Về phần Từ Tổng Đốc Sát Sử, bản Thừa tướng cảm thấy ngươi vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại của mình cho thỏa đáng. Dù sao triều đình không có Từ đại nhân ngươi là không được đâu.”
Vương Trần Phong cười nhìn phía Từ Nhai Sinh.
Vừa dứt lời. Không ít người đều lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy vương Thừa tướng nói có lý.”
“Chỉ cần không phải kẻ điên, ai lai để một tổ chức sát thủ thay thế chức vụ Đôn Đốc Sử cơ chứ!”
“Ta đồng ý đề nghị của Thừa tướng đại nhân.”
Ước chừng gần tám phần quan viên triều đình và phú hào đều tỏ vẻ duy trì Vương Trần Phong.
Vương Trần Phong nhìn về phía Từ Nhai Sinh: “Từ tổng đốc sát sử cảm thấy ý kiến này của bản Thừa tướng thế nào?”
Ai biết, khắc tiếp theo bên môi Từ Nhai Sinh đã lộ ra ý cười nồng đậm.
“Vương Thừa tướng, xem ra ngươi làm tay sai của vương thất lâu rồi, cũng muốn thể nghiệm cảm giác làm chủ nhân đúng không?”
Nghe hắn ta nói vậy, Vương Trần Phong phẫn nộ quát: “Ngươi nói gì?”
Mà ngay sau đó, mặt hắn tái nhợt, bên má chảy dài một giọt mồ hôi lạnh.
Thân hình Từ Nhai Sinh bất chợt xuất hiện ngay trước mặt Vương Trần Phong.
Hai mắt Từ Nhai Sinh rất lạnh, uy áp Dưỡng Thần Nhị trọng thiên ép tới Vương Trần Phong không dám thở mạnh.
“Ngươi... ngươi có ý gì?”
Toàn thân Vương Trần Phong như muốn rơi vào hầm băng, đáy lòng khiếp sợ vô cùng.
Ông ta dám nói năng kiêu ngạo như vậy với cường già Dưỡng Thần như Từ Nhai Sinh chẳng qua là nhận chuẩn tính tình đối phương mà thôi.
Theo lý mà nói, bây giờ Từ Nhai Sinh nên thừa nhận địa vị của ông ta mới phải.
Sao tình huống lại thành ra thế này?
Từ Nhai Sinh không ra tay, chỉ lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng ra, đặt lên mặt Vương Trần Phong: “Không biết vương Thừa tướng có biết thứ này không?”
“Đây... đây là...”
Ông ta cầm lấy sổ trong tay Từ Nhai Sinh, mở ra nhìn thoáng qua, ngay sau đó mắt thường cũng thấy được cơ thể ông ta run lên bần bật.
“Ngươi... ngươi...”
Vương Trần Phong khiếp sợ nhìn Từ Nhai Sinh.
Mà Từ Nhai Sinh vẫn lạnh như băng, âm trầm nói: “Vương Trần Phong trong lúc đảm nhiệm chức vụ Thừa tướng vương triều tham ô tổng cộng mười hai nghìn vạn bạc trắng, hơn năm vạn khối linh thạch hạ phẩm, bao che ba đệ tử trong tộc giết người, còn có...”
Mỗi chứng cứ phạm tội đều khiến quan viên trong phạm vi mười dặm nghe nà trợn mắt há hốc mồm.
“Tội ác tày trời, ấn pháp luật Toại Nguyên ta, tử hình tại chỗ!”
“Chờ đã... chắc chắn là có người hãm hải bản...”
Vương Trần Phong không kịp nói dứt lời, hình ảnh trước mắt đã xoay vần, trời đất đảo điên.
Thì ra đầu hắn rơi xuống đất rồi.
Chương 63 Tân hoàng đăng cơ (2)
Sau khi giải quyết Vương Trần Phong, Từ Nhai Sinh lại đưa mắt nhìn về phía mấy quan lớn và phú hào vừa lên tiếng.
Rất nhiều người bị Từ Nhai Sinh nhìn còn chẳng phải người tu luyện, nào dám làm càn.
Bọn họ vội vàng quỳ phục xuống lạy Từ Nhai Sinh, đồng thanh nói: “Thần cung nghênh Tân Đế đăng cơ!”
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, dần dần, bốn phương tám hướng vang lên đều nhịp:
“Thần cung nghênh Tân Đế đăng cơ!”
“Thần cung...”
Mà Từ Nhai Sinh nghe vậy cũng không lộ vẻ vui sướng chút nào.
Ngược lại, hắn nhíu chặt lông mày, trong mắt ý lạnh lấp lóe.
Bây giờ hắn càng thêm thấy rõ sự mục nát thối rữa của triều đình này.
Quan viên trong triều đình đều là hạng người sợ chết, là hạng người hám lợi.
Thần tử như vậy còn cần làm gì?
Từ Nhai Sinh giương tay phải lên.
Bốn phương tám hướng lần lượt xuất hiện các sát thủ nhất đẳng hàng chữ nhân của Huyết Sát Các.
“Sát thủ Huyết Sát Các ư? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?”
“Không muốn chết thì đừng nói gì cả. Không thấy vừa rồi vương Thừa tướng chết thế nào à?”
“Nhưng... chỉ cần hầu hạ tốt Từ đại nhân thì sau này vương triều vẫn là thiên hạ của chúng ta.”
Vài tên châu phó sử nhỏ giọng nghị luận ở đằng kia thì trước mắt xuất hiện một sát thủ Huyết Sát Các.
“Phó sử Tây Châu Tiếu Quân Thân, Phó sử Bắc Châu Quách Hoan Thành, Phó sử Nam Châu Trịnh Lưu Tinh đúng không?”
Sát thủ Huyết Sát Các lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Xin hỏi Huyết Sát Các đại nhân tìm chúng ta có việc sao?”
Sát thủ liếc mắt nhìn bức họa trong tay mình, sau đó so sánh với ba người trước mặt một hồi, xác nhận không lầm thì giọng nói càng lạnh: “Mời ba vị... xuống dưới đi thôi.”
Ba người còn chưa phục hồi tinh thần lại, ánh kiếm chớp qua, ba cái đầu lăn lông lốc xuống dưới.
Chuyện tương tự không ngừng trình diễn khắp nơi trong Lạc Li thành.
“Từ Nhai Sinh! Ngươi chính là phản đồ vương triều. Ngươi vậy mà đầu phục Huyết Sát Các!”
Có người trước khi chết còn kịp rống giận về phía Từ Nhai Sinh.
Từ Nhai Sinh nghe được cũng chỉ cảm thấy nực cười.
Hắn nhìn con đường nhuốm máu trước mặt, vô số đầu người rơi trên mặt đất.
“Ta nghĩ trong lòng các ngươi cũng biết vì sao mình bị giết cả rồi, cần gì nói mấy câu vô nghĩa thế làm gì. Bản thân các ngươi làm gì cũng không cần ta đích thân niệm ra chứ?”
Từ Nhai Sinh cười lạnh liên tục.
Lần thanh tẩy này không phải do Huyết Sát Các an bài mà là đích thân hắn âm thầm tính toán từ mấy năm trước rồi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn nhìn rõ bộ mặt thật của triều đình này, hắn đã âm thầm vơ vét rất nhiều chứng cứ quan lớn triều đình cấu kết với phú hào tham ô và đủ loại chứng cứ khác.
Đến giờ hắn đã nắm rõ một danh sách cụ thể trong tay, mà người chấp hành danh sách đương nhiên là Huyết Sát Các.
Chỉ vài khắc sau, dân cư Lạc Li thành giảm mạnh gần tám phần!
Vô số thi thể không đếm hết nằm rải rác khắp ngõ ngách đường lớn trong thành như rác rưởi.
“Các vị còn lại có thể lựa chọn phò tá ta, hoặc muốn cáo lão hồi hương cũng được.”
Từ Nhai Sinh nói với số người ít ỏi còn lại.
“Từ Tổng Đốc trưởng, ta biết sơ tâm của ngươi là tốt, nhưng thứ ta bất lực. Bộ xương già này của ta đã không thể chịu nổi áp lực nữa rồi, xin cho ta cáo lão hồi hương.”
Một vị lão giả lắc đầu.
Từ Nhai Sinh gật đầu: “Được, đây lựa chọn của ngài.”
Tiếp đó, hơn một nửa trong số mười người còn lại đều lựa chọn bỏ đi, chỉ có vài người lác đác nguyện ý lưu lại.
Từ Nhai Sinh có vẻ đã sớm đoán được tình huống sẽ như vậy, nét mặt hắn không biến đổi chút nào.
Những người còn sống sót đều là các lão giả đã cao tuổi.
Nếu không phải mạch nước ngầm trong triều đình bắt đầu khởi động, lo lắng bản thân cáo lão hồi hương sẽ khiến người nhà bị cuốn vào phong ba triều đình thì mấy vị này đã sớm cáo lão, an hưởng tuổi già từ lâu rồi.
Trong khi Từ Nhai Sinh suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào thì tại Viễn Biên...
“Sao rồi?”
Dạ Mệnh nhìn Hắc Vệ quỳ gối trước mặt mình.
“Hồi bẩm Các chủ đại nhân, Từ Nhai Sinh đã làm theo chỉ thị của tính tiên sinh rồi.”
“Tốt. Vậy ngươi lui xuống trước đi.”
Dạ Mệnh khoát tay áo.
“Rõ!”
Thân hình Hắc Vệ nhoáng lên biến mất.
Chờ hắn đi rồi, rốt cuộc Dạ Mệnh cũng lộ ra nụ cười: “Hệ Thống, ta muốn lĩnh thưởng.”
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.]
[Phần thưởng một sát thủ nhị đẳng chữ Huyền, mười sát thủ tam đẳng chữ Huyền, một trăm sát thủ nhất đẳng chữ Nhân. Một trăm Trảm hồn đao - phẩm dưới cấp Huyền, năm trăm hắc bào chữ Nhân - thượng phẩm Hoàng giai, năm mười hắc bào chữ Huyền - thượng phẩm Huyền giai.]
[Hiện tại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến mới, mời ký chủ tự mình kiểm tra.]
Giọng nói lạnh băng vô tình của Hệ Thống vang lên bên tai dễ nghe như âm thanh của tự nhiên vậy.
Chương 64 Đại quân đột kích
“Tạm thời không nói những thứ khác, một sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền, một cường giả Động Phủ Cảnh là có thể để Huyết Sát Các tung hoành mấy vương triều xung quanh rồi.”
“Càng đừng nói còn có mười Dưỡng Thần Cảnh, bây giờ dù có phải chống lại một tông môn lục phẩm ta cũng có thể dễ dàng tru sát bọn họ.”
Ở tiên huyền đại lục này, mỗi thế lực đều phân chia phẩm giai nhất định.
Từ cao nhất là Thánh địa nhất phẩm đến thấp nhất là thế lực bất nhập lưu thất phẩm.
Mỗi phẩm giai đều cách nhau một khoảng rất dài.
Ví như Thánh địa nhất phẩm đại biểu cho có cường giả Thánh Cảnh trấn thủ.
Mà Toại Nguyên Vương Triều này vẫn là một thế lực bất nhập lưu thất phẩm mà thôi.
Thế lực lục phẩm cao hơn một bậc tuy rằng cũng không có mấy Dưỡng Thần Cảnh, nhưng chắc chắn số lượng người đạt tới Dưỡng Thần Cảnh cũng không thưa thớt như Toại Nguyên Vương Triều.
“Trước tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, triệu hồi người ra tới lại nói.”
Dạ Mệnh ngăn chặn nội tâm kích động của mình.
Ý niệm vừa ra, trước mắt lập tức sáng lòa.
Một bóng người xinh đẹp thướt tha chợt xuất hiện trong phòng.
Nữ tử mặc áo màu xanh lục, trong ngực ôm một chiếc đàn tỳ bà cùng màu, tuy rằng đeo mạng che mặt nhưng lại không giấu được vẻ tuyệt sắc của nàng.
“Thiếp thân ra mắt công tử.”
Nữ tử hơi hơi hướng cung người làm lễ vạn phúc với Dạ Mệnh.
Cùng lúc đó, giá trị thuộc tính của nàng cũng xuất hiện trước mặt hắn
[Tên: Phong Thanh Trúc.
Thân phận: Sát thủ đệ nhị đẳng chữ Huyền của Huyết Sát Các.
Tu vi: Động Phủ thất trọng thiên
Công pháp: Tam hồn tấu nhạc khúc, vô tình âm phổ, sinh chi bất tức pháp...
Giới thiệu vắn tắt: Đến từ thế giới huyền huyễn trung đẳng, Phường chủ Nhạc Âm Phường, cầm kỹ đạt tới Trăn Hóa Cảnh tuyệt mỹ.]
'Lần đầu ta thấy Âm tu mà sách cổ nhắc tới.'
Dạ Mệnh thầm nghĩ trong lòng.
Trước đây hắn từng đọc rất nhiều con đường tu luyện phát triển của các tu luyện giả Tiên Huyền đại lục.
Con đường tu luyện giả phát triển đa dạng kỳ quái, từ Pháp tu cơ bản nhất đến Thể tu, Khí tu, Thú tu, vân vân.
Mà này Âm tu là một trong số đó.
Phong Thanh Trúc mỉm cười: “Xem công tử như vậy là xem thường Âm tu sao?”
Nghe nàng hỏi, Dạ Mệnh phục hồi tinh thần lại, khoát tay áo đáp: “Không có chuyện đó, chỉ là lần đầu gặp được Âm tu, trong lòng hơi kinh ngạc.”
Sau đó, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa rất khẽ.
“Vào đi.” Dạ Mệnh lên tiếng.
Một vị sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân đẩy cửa mà vào, sau đó quỳ một gối trên mặt đất: “Các chủ đại nhân.”
“Chuyện gì?”
“Người của chúng ta vừa phát hiện phía xa có một đám đại quân đang nhanh chóng hướng về phía này. Dự đoán còn ba canh giờ nữa sẽ vượt qua biên cảnh, tiến tới dưới thành trì của Toại Nguyên Vương Triều.”
“Bạch Vệ đại nhân báo lại, trong đội quân này có ít nhất năm gã Dưỡng Thần Cảnh trở lên.”
“Ồ, tuy rằng là không ngoài dự đoán, nhưng đúng là không ngờ tới nhanh như vậy.”
Dạ Mệnh nghe tin tức khiến người khiếp sợ này lại chỉ hơi giật mình một thoáng.
Trước khi hắn và Toán Loạn Thiên ra tay cũng đã tính tới chuyện này rồi.
Từ lập triều tới nay, Toại Nguyên Vương Triều vẫn luôn không hòa thuận với các vương triều xung quanh.
Giờ Toại Nguyên Vương Triều gặp chuyện lớn đã truyền khắp cao thấp cả triều, các vương triều khác không lý nào không biết.
Quả nhiên...
Bọn họ lập tức phái đại quân tiếp cận rồi.
Hơn nữa, nghe báo lại thì đại quân này hẳn là vài vương triều liên hợp một chỗ tạo thành một đội quân liên hợp, bằng không sẽ không có nhiều cường giả Dưỡng Thần như vậy được.
Rất rõ ràng.
Các vương triều xung quanh muốn nhân cơ hội chia cắt khối thịt vô chủ là Toại Nguyên Vương Triều này…
“Đáng tiếc, phải để bọn họ thất vọng rồi.”
Dạ Mệnh nhếch môi cười.
Hắn nhìn sang tên sát thủ kia: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Sau khi tên đó rời đi, Dạ Mệnh vẫn không nói gì.
Phong Thanh Trúc lại xin đi: “Công tử có thể giao những người này cho thiếp thân được không?”
“Ngươi đã muốn thì cứ làm thế đi.”
Dạ Mệnh gật đầu, vừa lúc hắn cũng muốn xem thử thực lực của Động Phủ Cảnh.
“Thiếp thân đa tạ công tử.”
Phong Thanh Trúc cười dịu dàng nói.
...
Ở nơi xa.
Một đội quân đông đúc đang đi qua một vùng hoang mạc.
“Ha ha ha, bệ hạ cũng thật là, đối phó với một vương triều thoi thóp thôi mà, phái đến nhiều Dưỡng Thần Cảnh như chúng ta cũng thôi đi, lại còn liên hợp với những vương triều còn lại.”
Một vị đại hán nói xong thì ánh mắt cũng nhìn về phía vài người Dưỡng Thần Cảnh cách đó không xa.
Một lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở mắt: “Toại Nguyên Vương Triều... Có cường giả.”
“Ha ha ha, cường giả? Theo như tình báo ta nhận được thì hiện giờ Toại Nguyên Vương Triều chỉ là một cái xác rỗng thôi.
“Dưỡng Thần Cảnh chân chính chỉ còn lại có Đốc Sát Sứ Từ Nhai Sinh, nơi biên cảnh thì chỉ có Dưỡng Thần nhất trọng thiên Trần Phá Hiểu, còn một tên cuối cùng đến từ Huyết Sát Các, là cao thủ Dưỡng Thần bát trọng thiên không rõ thực hư.”
“Nói đến đây đúng là cười chết ta rồi, vương thất của Toại Nguyên Vương Triều đã vô dụng đến mức này rồi sao? Vậy mà lại để một tổ chức sát thủ tầm thường tiêu diệt!”
Một người cao một thước ba, là một nam tử dáng lùn cười gằn.