Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 113: Con về rồi.
Bốn gã đàn ông đã sợ đến mất mật rồi, mặt mũi tái mét, thiếu chút nữa là đái cả ra quần. Khi thấy Viên Trác Nghiên đang dần bước tới thì liền dập đầu xin tha mạng.
- Viên lão đại, xin anh hãy tha cho chúng tôi, xin anh hãy suy xét, tha cho cái mạng quèn của chúng tôi.
- Viên lão đại, chúng tôi thật sự chưa làm gì phu nhân của anh. Là chúng tôi ngu ngốc, có mắt như mù, nếu biết đó là phu nhân của anh thì có đánh chết chúng tôi cũng không dám đụng đến.
Ngày hôm đó khi nhìn thấy hình xăm trên bụng người phụ nữ, bọn họ biết nhất định tính mạng đã bị đe dọa rồi. Nhưng không phải bọn họ đã không tiếp tục đụng đến người phụ nữ đó rồi ư? Tại sao vẫn còn muốn giết bọn họ chứ? Hơn nữa bọn họ đã cật lực chạy trốn hơn cả tuần nay, vậy mà vẫn bị bắt như thế này, chẳng lẽ đúng là không còn giữ được mạng nữa sao?
Viên Trác Nghiên cũng từ từ ngồi xuống trước mặt bọn họ, không biết từ bao giờ đã rút khẩu súng luôn mang theo bên người ra, nhắm thẳng vào thái dương của tên cầm đầu, dùng họng súng để điều khiển mọi động tác của gã.
Bị dí súng vào đầu như vậy, tên da trắng sợ đến sắp đái ra quần rồi, miệng lắp bắp mà sụt sùi cả nước bọt ra hai bên, mồ hôi túa ra ướt hết cả vùng trán và thái dương.
- Viên, Viên lão đại, đừng mà, anh tha cho tôi với, đừng giết tôi, đừng giết tôi.
Ba tên còn lại nhìn thấy cảnh này cũng đã sợ đến hồn bay phách lạc rồi, lúc nhận vụ này cũng chỉ nghĩ như lúc thực hiện những vụ trước đó thôi, không nghĩ tới lại có thể mất mạng trong tay một ông trùm như vậy.
- Cầu xin anh tha cho chúng tôi đi mà.
Với phong cách làm việc của Viên Trác Nghiên thì làm gì có chuyện sẽ nghe đối phương khóc lóc van xin.
Cạch!
Pằng!
- A!!!!
Chỉ trong tích tắc, anh lên nòng, nổ súng về phía tên da đen phía sau, viên đạn lướt qua đầu vai của gã, nhưng cũng làm cho bả vai bị rách một miếng da, máu chảy ra trong chốc lát.
Đây không phải bắn trượt mà là bắn cảnh cáo!
Sau tiếng súng, tất cả đều đang hít thở từng hơi thở cuối cùng trước khi bị tiễn xuống địa ngục. Viên Trác Nghiên lại cầm khẩu súng dí vào thái dương của tên da trắng trước mặt, không nhanh không chậm ra lệnh.
- Nếu muốn sống thì tao gợi ý cho mày một cách.
- Bốn người bọn mày, chơi cô ta đi!
Lời của anh vừa dứt thì cả bốn gã đàn ông cùng Thanh Ngọc đều bàng hoàng vì không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được. Phản ứng đầu tiên là Thanh Ngọc, cô ta vừa lắc đầu vừa hỏi trong sợ hãi.
- Trác Nghiên, anh vừa nói gì vậy? Anh, anh, anh vừa nói gì vậy?
Viên Trác Nghiên chẳng thèm để lời của cô ta vào tai, chỉ hướng sang bốn gã kia mà tiếp tục bổ sung.
- Thế nào? Cho bọn mày được giải quyết nhu cầu và còn giữ được mạng nữa, điều kiện tốt như vậy còn không muốn?
Bốn gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau trong sợ hãi, rồi lại nhìn sang Thanh Ngọc đang quỳ rạp dưới chân của Viên Trác Nghiên, chiếc váy màu đen vì động tác mạnh đã xốc lên tận đùi, phơi bày đôi chân thon thả, mỹ nữ như vậy lại được bày ra trước miệng, còn có thể bảo toàn mạng sống, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối thôi.
- Được được, Viên lão đại, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.
Thanh Ngọc nghe được câu này, phản ứng dữ dội chưa từng thấy, ôm chặt chân của Viên Trác Nghiên như níu lấy một tia hy vọng cuối cùng.
- Trác Nghiên, không được, Trác Nghiên, anh không thể làm vậy với em, không được, không được đâu, Trác Nghiên, anh không thể để bọn họ làm chuyện đó với em được, em van cầu anh, xin anh hãy rút lại lời nói đi mà, em cầu xin anh, xin anh mà.
Viên Trác Nghiên nắm cái cằm nhỏ của cô ta, nâng gương mặt đẫm lệ của cô ta lên nhìn thật rõ, giọng anh lạnh lùng đến tuyệt tình.
- Cô thì có thể làm với Tuệ nhi, còn tôi thì lại không thể làm với cô? Thanh Ngọc, cô dựa vào gia thế của mình nên nghĩ có thể hành động tùy hứng? Hôm nay coi như một bài học dành cho cô, sau đó thì biến khỏi tầm mắt tôi, đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Thanh Ngọc khóc đến mặt mũi tèm lem hết, lớp trang điểm cũng nhòe đi trông thật đáng sợ. Hai tay đã đuối sức nhưng vẫn nhất quyết sẽ không buông ra, phải cho đến khi bị người đàn ông hất ngã sang một bên.
- Còn ngồi đó? Đến làm cô ta!
Anh dứt khoát ra lệnh, giống như trong mắt anh chuyện này rất đỗi bình thường. Đồng thời lùi lại ghế, thong thả ngồi xuống để xem một màn kịch hay trước mắt.
- Không được, Trác Nghiên, anh không thể làm vậy với em. Em giữ gìn cho anh đợi ngày chúng ta kết hôn, anh không thể làm vậy với em được, Trác Nghiên....A!!! Đừng qua đây, các người không được qua đây, ba ba của tôi sẽ giết tất cả các người nếu các người dám đụng đến tôi.
Gì nữa chứ? Tộc Ula đúng là con hổ trong giới hắc đạo. Nhưng bây giờ Viên Trác Nghiên đã kề dao lên cổ bọn họ rồi, trước mắt không lo giữ mạng thì còn lo được gì nữa đây?
Bốn gã đàn ông cười gian manh lao tới bao vây nữ nhân đang hoảng loạn, vồ lấy cô ta như đang vồ một con mồi đã mất khả năng phản kháng.
- Tiểu thư, đến đây nào! Bọn tôi sẽ phục vụ cô nhiệt tình a!
Viên Trác Nghiên châm một điếu xì gà, thong thả rít một hơi rồi chậm rãi nhả khói qua hơi thở. Nghe tiếng hét trong bất lực, tuyệt vọng của Thanh Ngọc cùng tiếng vải bị xé mới từ từ khiến anh hài lòng, cơn phẫn nộ trong thời gian qua cũng tiêu tan đi được một chút.
Giữ căn phòng, bốn gã đàn ông trần truồng đang giữ chặt tay chân của cô gái, hành động thô bạo tục tĩu, từng tên một lần lượt thay phiên nhau cường bạo cô gái đang la hét trong đau đớn.
- Viên Trác Nghiên, anh là đồ tồi, sao anh có thể làm vậy với em hả????
Xung quanh còn mấy tên thủ hạ đứng đợi lệnh nữa. Nhìn một màn này, bọn họ cũng đang rạo rực trong người, nhưng vẫn duy trì tác phong uy nghiêm cần có.
Viên Trác Nghiên chỉ xem đến đây, dụi tắt điếu xì gà và đứng lên, anh nhàn nhạt thốt ra một câu, là nói với mấy tên thủ hạ đứng hai bên.
- Ai muốn thì thưởng. Dọn dẹp cho sạch sẽ chút.
- Vâng thưa boss!
Đôi chân thon dài của người đàn ông sải bước tiêu sái, mặc kệ nữ nhân đang gào khóc xin tha.
Về tộc Ula, trước khi ra quyết định này, anh đã chuẩn bị sẵn mọi chiêu đòn đáp trả rồi, đụng đến người anh yêu thì đừng nói tộc Ula, dù là cả giới hắc đạo thì anh cũng sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ A Phúc đi theo ông chủ ra ngoài thì bốn tên thủ hạ kia vẫn còn đứng tại chỗ, vừa là đợi được chén một trận, cũng vừa là còn nhiệm vụ chưa thực hiện mà.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Viên Trác Nghiên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
- A!!!!!
Tiếng súng từ trong phòng vang lên đúng bốn phát, chính là thời khắc mà bốn gã kia được tiễn lên đường.
Viên Trác Nghiên nghe xong cũng chẳng có một cái nhíu mày, gương mặt lạnh tanh tàn khốc như cũ, tiếp tục cất bước đi thẳng về hướng thang máy. A Phúc không thắc mắc gì cả, đi theo sau ông chủ.
Còn ở trong căn phòng kia, tiếng cởi thắt lưng, khóa quần của mấy tên thủ hạ lần lượt xé tan bầu không khí chết chóc.
Chỉ vừa mới bị bốn gã kia phá thân và phát tiết xong, bây giờ lại bị bốn tên khác thay nhau cường bạo. Nước mắt cũng đã cạn rồi, chẳng còn sức lực để phản kháng hay gào thét nữa, Thanh Ngọc như con búp bê rách nát để mặt cho chúng thỏa mãn cơn dục vọng.
Thời gian tối nay sao lại trôi chậm như vậy....
.....................
Lẽ ra sau khi xử lý chuyện này thì tâm trạng của Viên Trác Nghiên sẽ tốt hơn, nhưng sao lại nặng nề như vậy chứ. Là bởi vì anh đang làm một chuyện vô nghĩa ư? Dù sao thì người cũng đã đi rồi, Tuệ nhi của anh cũng không cần anh phải thay cô trút giận nữa. Anh có trả thù giúp cô thì cũng không thể khiến cô trở về bên cạnh, vậy thì anh làm vậy vì điều gì nữa chứ? Càng có cảm giác trống rỗng hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Viên Trác Nghiên không khỏi cười trừ, tự lắc đầu giễu cợt chính bản thân mình.
Không biết từ bao giờ mà anh lại hình thành thói quen hút thuốc thường xuyên rồi, vừa thả người ra sau thì anh lại rút một điếu xì gà ra châm lửa, ngã lưng ra sau ghế nghỉ ngơi một lúc.
A Phúc vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt ông chủ qua gương chiếu hậu, chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm. Thật không nghĩ sự tình lại thành ra như vậy.
......................
Lúc Jayce nhận được điện thoại và chạy đến thì thấy Thanh Ngọc đang ngồi chồm hổm bên lề đường trước khách sạn.
- Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, đã xảy ra chuyện.....
Anh ta gấp gáp bước tới trước mặt cô mà hỏi, nhưng vừa đặt tay lên hai vai cô, cũng đang định hỏi trọn câu thì nhận ra ngay điểm bất thường, cũng chính là câu trả lời cho chính câu hỏi của mình.
- Thanh, Thanh Ngọc, chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?
Trên người Thanh Ngọc đầy rẫy những ấn ký mờ ám, mái tóc rũ rượi, mặt mũi nhem nhuốc, quần áo cũng xộc xệch đến khó coi. Cô ngồi ôm người, ánh mắt thẩn thờ nhìn về khoảng không vô định. Lúc Jayce đến, cô cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn, duy trì mãi một tư thế này.
Nhìn cô trong bộ dạng này, trong lòng Jayce nóng lên như lửa đốt, vừa tức giận vừa lo lắng mà gằn giọng.
- Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra như vậy? Là tên khốn nào? Em trả lời anh đi Thanh Ngọc!!!
Thanh Ngọc như lớp băng bị tan ra, không nói câu nào mà đã nhào vào lòng Jayce, hai tay ôm thật chặt qua bụng của anh ta, khóc đến mức chưa từng được khóc.
- Hức, hức, hức, Jayce, có phải em quá ngốc không? Em hối hận rồi, em không nên giữ chấp niệm quá lớn, em sai rồi, em hối hận rồi.
Chỉ cần nghe như vậy thôi, Jayce đã đủ hiểu là chuyện gì vừa xảy ra với người phụ nữ của mình rồi, cô lại còn ngồi trước khách sạn của tổ chức Wolf. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là Viên Trác Nghiên! Tên khốn đó lại dám làm tổn thương đến nữ nhân của anh ta. Viên Trác Nghiên! Thằng súc sinh!!!
Ôm cô gái mềm nhũn trong ngực, nghe tiếng cô khóc, trái tim của Jayce cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến khó thở.
- Thanh Ngọc, đừng khóc nữa, anh sẽ trả lại cho bọn chúng tất cả, đừng khóc nữa, em khóc như vậy anh thật sự không chịu nổi. Đứng lên, anh đưa em về, về thôi, quên hết đi....
Thanh Ngọc giờ phút này không còn chút sức lực nào nữa, người đàn ông nâng cô lên thì cô cứ đứng lên thôi, dựa hoàn toàn vào người của Jayce mà đi từng bước một.
Sự căm hận trong lòng Jayce ngày càng tăng lên, hận ý tràn ngập trong đôi mắt xanh lãng tử, anh ta tự thề với lòng mình, nhất định sẽ lột da róc xương của Viên Trác Nghiên ra mà rửa hận cho cô gái của mình!
...................
Thượng Hải.
Khi Ôn Giai Tuệ xuống máy bay thì rơi vào tầm thời gian xế chiều, ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng, gân cốt cũng dần đông cứng lại rồi.
Chỉ mới vài tháng trôi qua mà cứ như mấy năm rồi, đứng giữa thành phố thân thuộc, được hít thở không khí này, tâm tình của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Thượng Hải, đây là nơi gắn với cả cuộc đời cô, từ hôm nay, cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình, làm những việc mà đã bỏ lỡ hơn ba năm.
- Ôn Giai Tuệ, đi thôi nào! Về nhà gặp mẹ thôi!
Mang theo tâm trạng hân hoan, cô bắt một chiếc taxi trở về tiểu khu nơi mẹ cô ở.
Không mất quá nhiều thời gian để taxi đến tiểu khu. Bác tài còn rất tốt bụng nhiệt tình giúp cô kéo vali vào tận trong hẻm.
- Cô gái, đến đây thôi nhé, tôi không giúp cô mang lên lầu được rồi.
Ôn Giai Tuệ cười tươi tắn, không ngừng cúi đầu cảm ơn, còn không lấy lại tiền thừa nữa.
Thật không ngờ bác tài hòa đồng này lại hòa đồng đến mức khó tin, trước khi rời đi còn nhắc nhở một câu.
- Cô gái trẻ, tuổi trẻ ai cũng có lúc nông nổi cả, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thôi. Đừng bỏ về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, chồng cô sẽ rất lo đấy.
Ôn Giai Tuệ đứng hình mất mấy giây, chuyện gì đây vậy? Trông cô giống như cãi nhau với chồng rồi bỏ về nhà mẹ đẻ lắm sao? Trong phút chốc, cô đã nghĩ mình rơi vào một thế giới siêu nhiên mà Viên Trác Nghiên cho người giả dạng thành tài xế đến để nhắc nhở cô rồi.
Khoan đã!
Sao mới đó cô lại nghĩ đến người đàn ông đó rồi chứ? Haiza, đúng là nhất thời khó mà xóa bỏ tất cả trong tích tắc như vậy được.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, có phải Tuệ Tuệ đó không?
Đây là giọng của mẹ mà!
Nghe giọng thân thuộc phía sau, Ôn Giai Tuệ liền ném những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mà quay đầu lại nhìn. Nhất thời như bị điểm phải tử huyệt, nhìn người mẹ thân thương vừa chạy đến vừa gọi tên con gái, phải mất vài giây thì Ôn Giai Tuệ mới cất giọng được.
- Mẹ, mẹ, là con đây, Tuệ Tuệ của mẹ đây...!!
Cô ném luôn cả vali mà chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ.
Hai mẹ con ôm chặt nhau ngỡ như đã xa cách hơn mười năm rồi. Sụt sùi nước mắt, nhất thời không biết phải nói gì.
- Tuệ Tuệ, con, con nhận ra mẹ rồi sao?
- Vâng, con nhận ra mẹ là mẹ của con rồi.
- Con, con khỏi bệnh rồi ư? Tuệ Tuệ của mẹ, con khỏi bệnh rồi đúng không?
- Vâng, con không còn bệnh nữa. Con xin lỗi, xin lỗi mẹ vì đã để mẹ phải lo lắng.
Nói được một đoạn, hai mẹ con lại ôm chầm lấy nhau mà òa khóc trong hạnh phúc đến nghẹn ngào. Cảnh vật xung quanh có vẻ cũng đang dừng lại để chúc mừng cho họ.
......................
Cả đêm không ngủ, Viên Trác Nghiên ngồi mãi trong thư phòng mà hút thuốc, đến nỗi gạt tàn đã đầy đến mức không còn chỗ để dụi nữa.
Một đêm dài không ngủ, vừa sáng sớm, anh lại theo thói quen như cả đêm nhìn đồng hồ. Giờ này, chắc cô đã về đến nhà rồi. Anh nở một nụ cười cô độc, đẩy ghế đứng lên và đi ra khỏi thư phòng.
- Thiếu gia, cậu Lucas vừa đến, nói là có chuyện quan trọng. Đang đợi dưới hoa viên rồi.
Vừa sáng sớm đã bị tên nhãi kia đến làm phiền, Viên Trác Nghiên đưa tay bóp bóp mi tâm để tỉnh táo lại, đồng thời phất tay cho chú Cựu lui xuống trước. Đôi mắt hiện rõ từng tơ máu vì cả đêm không ngủ, anh trở về phòng thay đồ trước.
................
Nghe tin Ôn Giai Tuệ đã trở về và còn hết bệnh nữa, A Phong chạy nhanh như bay đến nhà mẹ Ôn.
Người mở cửa cho anh lại là Ôn Giai Tuệ, vừa mới nhìn thấy cô thôi, anh đã ôm chặt cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, cô trở về rồi, cô biết tôi đã lo lắng cho cô như thế nào không? Tôi đã rất nhớ cô, thời gian qua không thể đi cùng cô, tôi gần như sắp phát điên rồi.
Anh nói rất nhiều, còn ôm chặt Ôn Giai Tuệ hơn nữa, không để cho cô có cơ hội trả lời.
- Tuệ Tuệ, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã trở về. Từ giờ tôi sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của tôi nữa.
Người này nắm bắt thông tin nhanh vậy sao? Xem cách ứng xử và xưng hô của anh, đã biết cô ký giấy chuyển nhượng cổ phần và rời khỏi Viên gia rồi ư? Trước giờ chưa từng dám hành động quá giới hạn như vậy mà.
- A Phong, anh muốn tôi ngợp thở mà chết à? Mau buông ra đi, tôi xin ghi nhận tấm lòng của anh mà.
A Phong nghe cô cất tiếng nói vậy thì mới vội vàng buông tay ra, để cho cô có không gian hít thở.
- Tuệ Tuệ, thật xin lỗi, tôi vui quá nên nhất thời không kìm chế được. Cô không sao chứ? Không đau ở đâu chứ?
Ôn Giai Tuệ sẵn cầm cái thìa trên tay mà gõ vào đầu anh, lên giọng giáo huấn.
- Đau cái đầu anh đấy, tôi suýt nữa bị chết ngạt rồi. Anh có cần kích động vậy không?
Cô vừa nói vừa trở lại vào trong phòng bếp, làm tiếp việc đang dang dở.
A Phong hệt như một đứa trẻ, cô đi đến đâu là bám theo đến đó, còn tranh làm với cô nữa.
- Viên lão đại, xin anh hãy tha cho chúng tôi, xin anh hãy suy xét, tha cho cái mạng quèn của chúng tôi.
- Viên lão đại, chúng tôi thật sự chưa làm gì phu nhân của anh. Là chúng tôi ngu ngốc, có mắt như mù, nếu biết đó là phu nhân của anh thì có đánh chết chúng tôi cũng không dám đụng đến.
Ngày hôm đó khi nhìn thấy hình xăm trên bụng người phụ nữ, bọn họ biết nhất định tính mạng đã bị đe dọa rồi. Nhưng không phải bọn họ đã không tiếp tục đụng đến người phụ nữ đó rồi ư? Tại sao vẫn còn muốn giết bọn họ chứ? Hơn nữa bọn họ đã cật lực chạy trốn hơn cả tuần nay, vậy mà vẫn bị bắt như thế này, chẳng lẽ đúng là không còn giữ được mạng nữa sao?
Viên Trác Nghiên cũng từ từ ngồi xuống trước mặt bọn họ, không biết từ bao giờ đã rút khẩu súng luôn mang theo bên người ra, nhắm thẳng vào thái dương của tên cầm đầu, dùng họng súng để điều khiển mọi động tác của gã.
Bị dí súng vào đầu như vậy, tên da trắng sợ đến sắp đái ra quần rồi, miệng lắp bắp mà sụt sùi cả nước bọt ra hai bên, mồ hôi túa ra ướt hết cả vùng trán và thái dương.
- Viên, Viên lão đại, đừng mà, anh tha cho tôi với, đừng giết tôi, đừng giết tôi.
Ba tên còn lại nhìn thấy cảnh này cũng đã sợ đến hồn bay phách lạc rồi, lúc nhận vụ này cũng chỉ nghĩ như lúc thực hiện những vụ trước đó thôi, không nghĩ tới lại có thể mất mạng trong tay một ông trùm như vậy.
- Cầu xin anh tha cho chúng tôi đi mà.
Với phong cách làm việc của Viên Trác Nghiên thì làm gì có chuyện sẽ nghe đối phương khóc lóc van xin.
Cạch!
Pằng!
- A!!!!
Chỉ trong tích tắc, anh lên nòng, nổ súng về phía tên da đen phía sau, viên đạn lướt qua đầu vai của gã, nhưng cũng làm cho bả vai bị rách một miếng da, máu chảy ra trong chốc lát.
Đây không phải bắn trượt mà là bắn cảnh cáo!
Sau tiếng súng, tất cả đều đang hít thở từng hơi thở cuối cùng trước khi bị tiễn xuống địa ngục. Viên Trác Nghiên lại cầm khẩu súng dí vào thái dương của tên da trắng trước mặt, không nhanh không chậm ra lệnh.
- Nếu muốn sống thì tao gợi ý cho mày một cách.
- Bốn người bọn mày, chơi cô ta đi!
Lời của anh vừa dứt thì cả bốn gã đàn ông cùng Thanh Ngọc đều bàng hoàng vì không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được. Phản ứng đầu tiên là Thanh Ngọc, cô ta vừa lắc đầu vừa hỏi trong sợ hãi.
- Trác Nghiên, anh vừa nói gì vậy? Anh, anh, anh vừa nói gì vậy?
Viên Trác Nghiên chẳng thèm để lời của cô ta vào tai, chỉ hướng sang bốn gã kia mà tiếp tục bổ sung.
- Thế nào? Cho bọn mày được giải quyết nhu cầu và còn giữ được mạng nữa, điều kiện tốt như vậy còn không muốn?
Bốn gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau trong sợ hãi, rồi lại nhìn sang Thanh Ngọc đang quỳ rạp dưới chân của Viên Trác Nghiên, chiếc váy màu đen vì động tác mạnh đã xốc lên tận đùi, phơi bày đôi chân thon thả, mỹ nữ như vậy lại được bày ra trước miệng, còn có thể bảo toàn mạng sống, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối thôi.
- Được được, Viên lão đại, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.
Thanh Ngọc nghe được câu này, phản ứng dữ dội chưa từng thấy, ôm chặt chân của Viên Trác Nghiên như níu lấy một tia hy vọng cuối cùng.
- Trác Nghiên, không được, Trác Nghiên, anh không thể làm vậy với em, không được, không được đâu, Trác Nghiên, anh không thể để bọn họ làm chuyện đó với em được, em van cầu anh, xin anh hãy rút lại lời nói đi mà, em cầu xin anh, xin anh mà.
Viên Trác Nghiên nắm cái cằm nhỏ của cô ta, nâng gương mặt đẫm lệ của cô ta lên nhìn thật rõ, giọng anh lạnh lùng đến tuyệt tình.
- Cô thì có thể làm với Tuệ nhi, còn tôi thì lại không thể làm với cô? Thanh Ngọc, cô dựa vào gia thế của mình nên nghĩ có thể hành động tùy hứng? Hôm nay coi như một bài học dành cho cô, sau đó thì biến khỏi tầm mắt tôi, đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Thanh Ngọc khóc đến mặt mũi tèm lem hết, lớp trang điểm cũng nhòe đi trông thật đáng sợ. Hai tay đã đuối sức nhưng vẫn nhất quyết sẽ không buông ra, phải cho đến khi bị người đàn ông hất ngã sang một bên.
- Còn ngồi đó? Đến làm cô ta!
Anh dứt khoát ra lệnh, giống như trong mắt anh chuyện này rất đỗi bình thường. Đồng thời lùi lại ghế, thong thả ngồi xuống để xem một màn kịch hay trước mắt.
- Không được, Trác Nghiên, anh không thể làm vậy với em. Em giữ gìn cho anh đợi ngày chúng ta kết hôn, anh không thể làm vậy với em được, Trác Nghiên....A!!! Đừng qua đây, các người không được qua đây, ba ba của tôi sẽ giết tất cả các người nếu các người dám đụng đến tôi.
Gì nữa chứ? Tộc Ula đúng là con hổ trong giới hắc đạo. Nhưng bây giờ Viên Trác Nghiên đã kề dao lên cổ bọn họ rồi, trước mắt không lo giữ mạng thì còn lo được gì nữa đây?
Bốn gã đàn ông cười gian manh lao tới bao vây nữ nhân đang hoảng loạn, vồ lấy cô ta như đang vồ một con mồi đã mất khả năng phản kháng.
- Tiểu thư, đến đây nào! Bọn tôi sẽ phục vụ cô nhiệt tình a!
Viên Trác Nghiên châm một điếu xì gà, thong thả rít một hơi rồi chậm rãi nhả khói qua hơi thở. Nghe tiếng hét trong bất lực, tuyệt vọng của Thanh Ngọc cùng tiếng vải bị xé mới từ từ khiến anh hài lòng, cơn phẫn nộ trong thời gian qua cũng tiêu tan đi được một chút.
Giữ căn phòng, bốn gã đàn ông trần truồng đang giữ chặt tay chân của cô gái, hành động thô bạo tục tĩu, từng tên một lần lượt thay phiên nhau cường bạo cô gái đang la hét trong đau đớn.
- Viên Trác Nghiên, anh là đồ tồi, sao anh có thể làm vậy với em hả????
Xung quanh còn mấy tên thủ hạ đứng đợi lệnh nữa. Nhìn một màn này, bọn họ cũng đang rạo rực trong người, nhưng vẫn duy trì tác phong uy nghiêm cần có.
Viên Trác Nghiên chỉ xem đến đây, dụi tắt điếu xì gà và đứng lên, anh nhàn nhạt thốt ra một câu, là nói với mấy tên thủ hạ đứng hai bên.
- Ai muốn thì thưởng. Dọn dẹp cho sạch sẽ chút.
- Vâng thưa boss!
Đôi chân thon dài của người đàn ông sải bước tiêu sái, mặc kệ nữ nhân đang gào khóc xin tha.
Về tộc Ula, trước khi ra quyết định này, anh đã chuẩn bị sẵn mọi chiêu đòn đáp trả rồi, đụng đến người anh yêu thì đừng nói tộc Ula, dù là cả giới hắc đạo thì anh cũng sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ A Phúc đi theo ông chủ ra ngoài thì bốn tên thủ hạ kia vẫn còn đứng tại chỗ, vừa là đợi được chén một trận, cũng vừa là còn nhiệm vụ chưa thực hiện mà.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Viên Trác Nghiên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
- A!!!!!
Tiếng súng từ trong phòng vang lên đúng bốn phát, chính là thời khắc mà bốn gã kia được tiễn lên đường.
Viên Trác Nghiên nghe xong cũng chẳng có một cái nhíu mày, gương mặt lạnh tanh tàn khốc như cũ, tiếp tục cất bước đi thẳng về hướng thang máy. A Phúc không thắc mắc gì cả, đi theo sau ông chủ.
Còn ở trong căn phòng kia, tiếng cởi thắt lưng, khóa quần của mấy tên thủ hạ lần lượt xé tan bầu không khí chết chóc.
Chỉ vừa mới bị bốn gã kia phá thân và phát tiết xong, bây giờ lại bị bốn tên khác thay nhau cường bạo. Nước mắt cũng đã cạn rồi, chẳng còn sức lực để phản kháng hay gào thét nữa, Thanh Ngọc như con búp bê rách nát để mặt cho chúng thỏa mãn cơn dục vọng.
Thời gian tối nay sao lại trôi chậm như vậy....
.....................
Lẽ ra sau khi xử lý chuyện này thì tâm trạng của Viên Trác Nghiên sẽ tốt hơn, nhưng sao lại nặng nề như vậy chứ. Là bởi vì anh đang làm một chuyện vô nghĩa ư? Dù sao thì người cũng đã đi rồi, Tuệ nhi của anh cũng không cần anh phải thay cô trút giận nữa. Anh có trả thù giúp cô thì cũng không thể khiến cô trở về bên cạnh, vậy thì anh làm vậy vì điều gì nữa chứ? Càng có cảm giác trống rỗng hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Viên Trác Nghiên không khỏi cười trừ, tự lắc đầu giễu cợt chính bản thân mình.
Không biết từ bao giờ mà anh lại hình thành thói quen hút thuốc thường xuyên rồi, vừa thả người ra sau thì anh lại rút một điếu xì gà ra châm lửa, ngã lưng ra sau ghế nghỉ ngơi một lúc.
A Phúc vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt ông chủ qua gương chiếu hậu, chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm. Thật không nghĩ sự tình lại thành ra như vậy.
......................
Lúc Jayce nhận được điện thoại và chạy đến thì thấy Thanh Ngọc đang ngồi chồm hổm bên lề đường trước khách sạn.
- Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, đã xảy ra chuyện.....
Anh ta gấp gáp bước tới trước mặt cô mà hỏi, nhưng vừa đặt tay lên hai vai cô, cũng đang định hỏi trọn câu thì nhận ra ngay điểm bất thường, cũng chính là câu trả lời cho chính câu hỏi của mình.
- Thanh, Thanh Ngọc, chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?
Trên người Thanh Ngọc đầy rẫy những ấn ký mờ ám, mái tóc rũ rượi, mặt mũi nhem nhuốc, quần áo cũng xộc xệch đến khó coi. Cô ngồi ôm người, ánh mắt thẩn thờ nhìn về khoảng không vô định. Lúc Jayce đến, cô cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn, duy trì mãi một tư thế này.
Nhìn cô trong bộ dạng này, trong lòng Jayce nóng lên như lửa đốt, vừa tức giận vừa lo lắng mà gằn giọng.
- Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra như vậy? Là tên khốn nào? Em trả lời anh đi Thanh Ngọc!!!
Thanh Ngọc như lớp băng bị tan ra, không nói câu nào mà đã nhào vào lòng Jayce, hai tay ôm thật chặt qua bụng của anh ta, khóc đến mức chưa từng được khóc.
- Hức, hức, hức, Jayce, có phải em quá ngốc không? Em hối hận rồi, em không nên giữ chấp niệm quá lớn, em sai rồi, em hối hận rồi.
Chỉ cần nghe như vậy thôi, Jayce đã đủ hiểu là chuyện gì vừa xảy ra với người phụ nữ của mình rồi, cô lại còn ngồi trước khách sạn của tổ chức Wolf. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là Viên Trác Nghiên! Tên khốn đó lại dám làm tổn thương đến nữ nhân của anh ta. Viên Trác Nghiên! Thằng súc sinh!!!
Ôm cô gái mềm nhũn trong ngực, nghe tiếng cô khóc, trái tim của Jayce cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến khó thở.
- Thanh Ngọc, đừng khóc nữa, anh sẽ trả lại cho bọn chúng tất cả, đừng khóc nữa, em khóc như vậy anh thật sự không chịu nổi. Đứng lên, anh đưa em về, về thôi, quên hết đi....
Thanh Ngọc giờ phút này không còn chút sức lực nào nữa, người đàn ông nâng cô lên thì cô cứ đứng lên thôi, dựa hoàn toàn vào người của Jayce mà đi từng bước một.
Sự căm hận trong lòng Jayce ngày càng tăng lên, hận ý tràn ngập trong đôi mắt xanh lãng tử, anh ta tự thề với lòng mình, nhất định sẽ lột da róc xương của Viên Trác Nghiên ra mà rửa hận cho cô gái của mình!
...................
Thượng Hải.
Khi Ôn Giai Tuệ xuống máy bay thì rơi vào tầm thời gian xế chiều, ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng, gân cốt cũng dần đông cứng lại rồi.
Chỉ mới vài tháng trôi qua mà cứ như mấy năm rồi, đứng giữa thành phố thân thuộc, được hít thở không khí này, tâm tình của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Thượng Hải, đây là nơi gắn với cả cuộc đời cô, từ hôm nay, cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình, làm những việc mà đã bỏ lỡ hơn ba năm.
- Ôn Giai Tuệ, đi thôi nào! Về nhà gặp mẹ thôi!
Mang theo tâm trạng hân hoan, cô bắt một chiếc taxi trở về tiểu khu nơi mẹ cô ở.
Không mất quá nhiều thời gian để taxi đến tiểu khu. Bác tài còn rất tốt bụng nhiệt tình giúp cô kéo vali vào tận trong hẻm.
- Cô gái, đến đây thôi nhé, tôi không giúp cô mang lên lầu được rồi.
Ôn Giai Tuệ cười tươi tắn, không ngừng cúi đầu cảm ơn, còn không lấy lại tiền thừa nữa.
Thật không ngờ bác tài hòa đồng này lại hòa đồng đến mức khó tin, trước khi rời đi còn nhắc nhở một câu.
- Cô gái trẻ, tuổi trẻ ai cũng có lúc nông nổi cả, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thôi. Đừng bỏ về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, chồng cô sẽ rất lo đấy.
Ôn Giai Tuệ đứng hình mất mấy giây, chuyện gì đây vậy? Trông cô giống như cãi nhau với chồng rồi bỏ về nhà mẹ đẻ lắm sao? Trong phút chốc, cô đã nghĩ mình rơi vào một thế giới siêu nhiên mà Viên Trác Nghiên cho người giả dạng thành tài xế đến để nhắc nhở cô rồi.
Khoan đã!
Sao mới đó cô lại nghĩ đến người đàn ông đó rồi chứ? Haiza, đúng là nhất thời khó mà xóa bỏ tất cả trong tích tắc như vậy được.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, có phải Tuệ Tuệ đó không?
Đây là giọng của mẹ mà!
Nghe giọng thân thuộc phía sau, Ôn Giai Tuệ liền ném những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mà quay đầu lại nhìn. Nhất thời như bị điểm phải tử huyệt, nhìn người mẹ thân thương vừa chạy đến vừa gọi tên con gái, phải mất vài giây thì Ôn Giai Tuệ mới cất giọng được.
- Mẹ, mẹ, là con đây, Tuệ Tuệ của mẹ đây...!!
Cô ném luôn cả vali mà chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ.
Hai mẹ con ôm chặt nhau ngỡ như đã xa cách hơn mười năm rồi. Sụt sùi nước mắt, nhất thời không biết phải nói gì.
- Tuệ Tuệ, con, con nhận ra mẹ rồi sao?
- Vâng, con nhận ra mẹ là mẹ của con rồi.
- Con, con khỏi bệnh rồi ư? Tuệ Tuệ của mẹ, con khỏi bệnh rồi đúng không?
- Vâng, con không còn bệnh nữa. Con xin lỗi, xin lỗi mẹ vì đã để mẹ phải lo lắng.
Nói được một đoạn, hai mẹ con lại ôm chầm lấy nhau mà òa khóc trong hạnh phúc đến nghẹn ngào. Cảnh vật xung quanh có vẻ cũng đang dừng lại để chúc mừng cho họ.
......................
Cả đêm không ngủ, Viên Trác Nghiên ngồi mãi trong thư phòng mà hút thuốc, đến nỗi gạt tàn đã đầy đến mức không còn chỗ để dụi nữa.
Một đêm dài không ngủ, vừa sáng sớm, anh lại theo thói quen như cả đêm nhìn đồng hồ. Giờ này, chắc cô đã về đến nhà rồi. Anh nở một nụ cười cô độc, đẩy ghế đứng lên và đi ra khỏi thư phòng.
- Thiếu gia, cậu Lucas vừa đến, nói là có chuyện quan trọng. Đang đợi dưới hoa viên rồi.
Vừa sáng sớm đã bị tên nhãi kia đến làm phiền, Viên Trác Nghiên đưa tay bóp bóp mi tâm để tỉnh táo lại, đồng thời phất tay cho chú Cựu lui xuống trước. Đôi mắt hiện rõ từng tơ máu vì cả đêm không ngủ, anh trở về phòng thay đồ trước.
................
Nghe tin Ôn Giai Tuệ đã trở về và còn hết bệnh nữa, A Phong chạy nhanh như bay đến nhà mẹ Ôn.
Người mở cửa cho anh lại là Ôn Giai Tuệ, vừa mới nhìn thấy cô thôi, anh đã ôm chặt cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, cô trở về rồi, cô biết tôi đã lo lắng cho cô như thế nào không? Tôi đã rất nhớ cô, thời gian qua không thể đi cùng cô, tôi gần như sắp phát điên rồi.
Anh nói rất nhiều, còn ôm chặt Ôn Giai Tuệ hơn nữa, không để cho cô có cơ hội trả lời.
- Tuệ Tuệ, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã trở về. Từ giờ tôi sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của tôi nữa.
Người này nắm bắt thông tin nhanh vậy sao? Xem cách ứng xử và xưng hô của anh, đã biết cô ký giấy chuyển nhượng cổ phần và rời khỏi Viên gia rồi ư? Trước giờ chưa từng dám hành động quá giới hạn như vậy mà.
- A Phong, anh muốn tôi ngợp thở mà chết à? Mau buông ra đi, tôi xin ghi nhận tấm lòng của anh mà.
A Phong nghe cô cất tiếng nói vậy thì mới vội vàng buông tay ra, để cho cô có không gian hít thở.
- Tuệ Tuệ, thật xin lỗi, tôi vui quá nên nhất thời không kìm chế được. Cô không sao chứ? Không đau ở đâu chứ?
Ôn Giai Tuệ sẵn cầm cái thìa trên tay mà gõ vào đầu anh, lên giọng giáo huấn.
- Đau cái đầu anh đấy, tôi suýt nữa bị chết ngạt rồi. Anh có cần kích động vậy không?
Cô vừa nói vừa trở lại vào trong phòng bếp, làm tiếp việc đang dang dở.
A Phong hệt như một đứa trẻ, cô đi đến đâu là bám theo đến đó, còn tranh làm với cô nữa.