Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 114: Cô nhớ anh rồi.
- Tuệ Tuệ, ai đến vậy?
Mẹ Ôn từ trong phòng vệ sinh đi ra, chưa ngẩng đầu nhìn đã hỏi rồi. Vừa hỏi xong thì đã nghe tiếng của A Phong.
- Bác gái, đương nhiên là cháu rồi ạ. Vừa nhận được điện thoại của bác là cháu đã chạy thẳng đến đây đấy.
Ôn Giai Tuệ đang nếm canh mà nghe được câu này thì lập tức quay đầu nhìn lại, vừa kinh ngạc vừa bất mãn mà hỏi mẹ mình.
- Mẹ, là mẹ gọi A Phong sao? Mẹ gọi anh ấy làm gì vậy? Hôm nay là ngày đoàn tụ của mẹ con mình mà....
- Thời gian con bị bệnh là A Phong đã chạy tới chạy lui chăm sóc mẹ đấy, trong khi đứa con gái duy nhất lại đi nhận tên mặt người dạ thú là chồng thì thân già này chỉ có A Phong lo cho thôi. Con còn định đuổi cậu ấy à? Con nên cảm ơn A Phong đấy, từ giờ A Phong cũng là người nhà của chúng ta, con muốn đuổi cậu ấy thì thử hỏi xem mẹ có đồng ý không đã.
Chưa để Ôn Giai Tuệ được nói trọn câu thì mẹ Ôn đã chen vào cắt ngang rồi, vả lại bà còn hơi nặng lời như vậy nên trong phút chốc mà không khí trong nhà bếp đã trùng xuống khó tin. Nhưng Ôn Giai Tuệ không để mẹ khó chịu lâu, cô chủ động xuống nước xin lỗi trước.
- Mẹ, con chỉ muốn mẹ con mình có không gian riêng thôi. Nếu mẹ muốn mời A Phong ăn tối với chúng ta thì con không phản đối nữa, mẹ đừng giận mà.
A Phong đứng bên cạnh thấy một màn căng thẳng như vậy cũng đi tới khuyên lơn.
- Bác gái, chuyện cũng đã qua rồi chúng ta không nên nhắc lại làm gì, đó cũng chỉ là vì Tuệ Tuệ bị bệnh mới hành xử như vậy thôi mà bác.
Ôn Giai Tuệ đứng tránh qua một bên để nhường chỗ đứng cho A Phong, nhưng vừa nghe mấy câu anh nói thì cô đã đứng bất động trong mấy giây. Ai cũng sẽ nghĩ rằng lúc cô bị bệnh và nhận Viên Trác Nghiên là chồng, đi theo anh và luôn bám dính lấy anh chỉ là triệu chứng bệnh mà thôi. Nhưng, cô đã nhớ được lời kết luận của bác sĩ tâm lý, lúc bị bệnh chính là lúc không bị bất kỳ một tác động nào ràng buộc, lựa chọn ở bên cạnh một người mà trong tiềm thức cô luôn muốn ở cạnh mà không thể, người mà cô chọn để dựa vào chính là người thật sự có vị trí quan trọng trong lòng cô. Như vậy nghĩa là....đó là thật rồi, là bởi vì cô yêu Viên Trác Nghiên, nhưng cô chưa từng được nắm lấy tình yêu trọn vẹn bên cạnh anh, cô đã yêu anh đến mức đó ư? Cũng vì bị bệnh nên cô mới lựa chọn theo trái tim thay vì lí trí?
Mẹ Ôn và A Phong đang đứng nói chuyện mà không hề chú ý đến sự biến đổi sắc mặt của Ôn Giai Tuệ. Dù sao thì con gái cũng vừa mới khỏi bệnh trở về, mẹ Ôn chỉ nói mấy câu rồi cũng bớt giận. A Phong đang ở đây, bà cũng biết ý mà đi ra ngoài trước.
Sau khi mẹ đi ra phòng khách rồi, Ôn Giai Tuệ cũng tháo xuống vẻ mặt tươi cười vừa rồi, thay vào đó là thở dài chán trườn, thì ra thời gian qua cô lại để mẹ lo lắng cô đơn như vậy.
- Tuệ Tuệ, cô không sao đấy chứ? Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm.
A Phong gọi Ôn Giai Tuệ đang thẩn thờ hoàn hồn lại. Cũng đã lấy luôn cái muỗng trên tay của cô đi tới nếm canh.
Ôn Giai Tuệ được gọi hồn về, phản ứng bất ngời nhìn A Phong đang làm hết những việc cô chưa làm xong. Cô đứng nhìn một lúc rồi cũng gọi.
- A Phong, bây giờ tôi không còn là bà chủ của anh nữa. Những việc này đâu phải nghĩa vụ của anh. Từ giờ anh đừng đến đây sẽ tốt hơn. Chuyện của mẹ tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng....
- Tôi không lấy thân phận là quản gia để đến đây, tôi lấy thân phận là A Phong, tôi muốn làm bạn của cô, không phải quản gia của cô nữa.
A Phong nhanh chóng cướp lời của Ôn Giai Tuệ, ánh mắt nhìn cô vô cùng điềm tĩnh và chân thành. Cho nên nhất thời Ôn Giai Tuệ cũng không biết nên xử trí thế nào nữa. Người này nói muốn làm bạn với cô? Bạn ư? Tại sao từ này đối với cô lại lạ lẫm như vậy nhỉ? À, cũng phải thôi, từ sau khi cô tốt nghiệp rồi gả vào Viên gia, cô chẳng có đến một người bạn nữa, cuộc sống của cô ở Viên gia chỉ xoay quanh quyền lực và địa vị, người duy nhất ở bên cạnh cô, luôn đồng hành cùng cô cũng chỉ có mỗi mình A Phong, không phải từ lâu anh đã là người bạn tốt nhất của cô rồi ư?
- Đương nhiên là có thể rồi. Chúng ta có thể làm bạn nếu anh không ngại.
Nghe câu đầu tiên thì phấn khởi, nhưng nghe đến câu sau thì A Phong lại không khỏi nhíu mày vì khó hiểu.
- Tôi ngại gì chứ? Chẳng lẽ cô còn mặt nào chưa lộ ra sao?
Ôn Giai Tuệ bật cười thành tiếng, vừa cầm miếng dưa chuột trên dĩa lên nhai vừa nói.
- Bây giờ tôi vừa thất nghiệp, thẻ vừa không có tiền, tôi còn đang lo không biết ngày mai sẽ ăn gì nữa. Anh làm bạn với tôi không sợ tôi sẽ suốt ngày vay tiền à?
Từ lúc biết cô đến giờ, A Phong chưa từng thấy cô vui vẻ thoải mái như bây giờ, có lẽ đây mới chính là cuộc sống của cô, anh cũng bị cô chọc cười không ít.
- Vậy thì chúng ta giống nhau rồi. Tôi đã sớm nộp đơn xin nghỉ việc ở Viên gia rồi, bây giờ tôi cũng là một kẻ thất nghiệp đấy.
Nghe anh nói, Ôn Giai Tuệ không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
- Sao anh lại nghỉ việc chứ? Anh làm việc cho Viên gia chứ đâu phải tôi.
A Phong cười cười rất vui vẻ, bắt chước cô cầm một quả dưa chuột lên ăn.
- Biết sao bây giờ, lí do tôi ở lại Viên gia cũng vì có bà chủ tốt như cô. Giờ cô đi khỏi đó rồi thì tôi cũng không còn lí do gì để ở lại nữa.
.......................
Thay đồ xong đi xuống hoa viên, Viên Trác Nghiên thấy tên nhãi Lucas đang ngồi nghiên cứu gì đó chăm chú vô cùng.
- Mới sáng sớm, cậu đã đến đây để ăn đòn à?
Nghe giọng người bạn tốt của mình, Lucas liền bỏ chiếc tablet đang xem lên bàn, hơi quay đầu nhìn lại, giọng điệu châm chọc quen thuộc.
- Tớ nghe được tin tức cậu vừa bị vợ bỏ nên mới đến để an ủi cậu đấy.
Đúng là miệng chó không bao giờ mọc được ngà voi, Viên Trác Nghiên lườm nguýt anh ta một cái, đi thẳng tới ghế đối diện mà ngồi xuống.
- Nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì nên tập trung hoàn thành thiết bị mới đi. Không còn nhiều thời gian đâu.
Phong cách của Lucas luôn là ham vui, chuyện thú vị như vậy sao anh ta có thể bỏ qua được chứ.
- Cảm giác bị vợ bỏ thế nào vậy? Có thể chia sẻ với tớ một chút không? Này, trên người cậu xộc mùi thuốc đấy, cậu đừng nói là đau lòng quá nên hút thuốc cả đêm đấy?
Vừa nói anh ta vừa đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói thêm.
- Cậu có cần cả ma túy không, tớ có vài chỗ quen, nếu cần thì tớ sẽ mua giúp cậu.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng cái nhìn rất rõ ràng là đang ngầm cảnh cáo.
- Cậu nói nhảm xong chưa? Vào chuyện chính đi.
Lucas cố gắng nhịn cười để khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc khi bàn chuyện công việc.
- Chuyện của Thanh Ngọc, cậu đã sẵn sàng đón nhận hậu quả chưa?
Anh ta hỏi nhưng lại chẳng để Viên Trác Nghiên nói mà tự mình trả lời luôn.
- Cậu chuẩn bị hay chưa thì bây giờ cũng phải chống lại rồi. Cả đêm qua William nổi điên đã cho trực thăng thiêu cháy hai tàu hàng vừa mới xuất cảng của chúng ta. Đám A Châu vì không muốn làm cậu phân tâm nên mới không chịu báo cáo, bây giờ đều đang lo dọn dẹp tàn cuộc, còn chưa biết trong hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lần này cậu gây chuyện lớn rồi đấy.
...............
Một A Phong ăn nói nhu tình như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút không thích ứng kịp. Vì vậy mà trở nên lúng túng trong vài giây.
- Anh lại nói linh tinh gì đấy. Mặc dù tôi là bà chủ của anh nhưng cũng trả lương cho anh bằng tiền của Viên gia, không phải sao? Nói thế nào cũng được, anh đã làm một việc ngốc đấy.
A Phong cũng không quan tâm gì đến chuyện của Viên gia nữa. Thật ra mà nói thì ông chủ của anh chỉ có Viên lão gia, sau khi gặp Ôn Giai Tuệ thì đã có sự thay đổi, đó là lí do khiến anh ở lại Viên gia bằng mọi giá, bởi vì người phụ nữ đó, người phụ nữ mà anh đã đem lòng yêu.
- Tuệ Tuệ, tôi nói đến vậy mà cô còn chưa hiểu sao? Tôi nghỉ việc để có thể làm bạn với cô đấy, chúng ta cùng thất nghiệp thì cô sẽ không ngại mà. Tôi đang lo cô mới là người thấy ngại khi được làm bạn với tôi nhé.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa tự cắn vào đầu lưỡi rồi, vừa đi theo sau A Phong lúc anh bưng canh lên bàn vừa nhắc khéo.
- Dù sao thì tôi vẫn thấy anh phù hợp làm quản gia của tôi hơn, hay là thế này đi, tôi thuê anh làm quản gia, tiền lương sẽ trả bằng ba bữa một ngày, thế nào, đồng ý giao dịch chứ?
A Phong để canh xuống bàn ăn xong thì lại dọn từng món lên, vừa làm vừa trả lời.
- Không đủ, với kinh nghiệm làm quản gia như tôi thì cô trả lương như vậy không phải là bóc lột sức lao động rồi à?
Thật ra khi nói ra câu đó, Ôn Giai Tuệ đã có một phút chạnh lòng. Cô chưa từng nấu cơm cho ai cả, ngoại trừ mẹ của cô. Người đàn ông đầu tiên và duy nhất được ăn cơm cô nấu là người đó.... Không ổn rồi, cô lại nhớ đến anh ta nữa. Thật sự khó mà quên ngay được.
......................
Sở dĩ biết rõ chuyện Viên Trác Nghiên làm đều là vì Ôn Giai Tuệ nhưng Lucas lại không tẩy não anh cũng vì bất lực rồi, hơn nữa bọn họ đều nhìn ra hai kẻ ngốc đó đang tự giày vò nhau, còn gì khó chịu hơn điều này.
Viên Trác Nghiên sau khi nghe xong, liền khôi phục lại tinh thần ngay, đưa tay về phía Lucas, hành động thay cho yêu cầu anh ta đưa chiếc tablet kia cho anh kiểm tra.
- Hệ thống bảo mật ở thung lũng thì sao? Có dấu hiệu xâm nhập.
Anh vừa xem những dãy số liệu trên màn hình vừa nghe Lucas thông báo lại tình hình.
- Hiện giờ lớp khóa đầu tiên đang có dấu hiệu bị tấn công. Nếu không thể ngăn chặn ngay thì chỉ trong vòng sáu tiếng nữa vị trí của thung lũng sẽ lọt vào hệ thống rada của bọn họ.
................
Lắc đầu gạt đi hết những dòng suy nghĩ không đâu, Ôn Giai Tuệ lấy lại nụ cười tươi tắn từ nãy đến giờ mà đáp lời của A Phong.
- Không phải cùng lắm anh cũng chỉ ăn được ba bữa một ngày sao? Yêu cầu vô lý quá chứ?
A Phong lắc đầu bất lực, bĩu môi cười trừ, anh không thèm trả lời nữa mà đưa tay đẩy luôn mặt của cô qua một bên, đi thẳng ra ngoài mời mẹ Ôn vào ăn cơm.
......................
Viên Trác Nghiên trầm ngâm nghiên cứu từng dãy mã hóa đang nhấp nháy trên màn hình. Anh đoán không sai chiêu thức phản đòn của William, mặc dù đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt nhưng đã hết thời gian để anh buồn rầu rồi. Mục tiêu của William chính là diệt trừ hết thế lực của anh rồi sẽ lấy mạng anh cuối cùng, chỉ là anh đang vô cùng mong đợi ông ta có phải có khả năng đó hay không.
- Gọi A Châu!
Trông anh vô cùng khẩn trương và đang dồn hết tâm trí vào việc này, vừa ra lệnh cho thủ hạ vừa đứng lên. Cũng có vấn đề đang bàn luận với Lucas.
- Cậu mở cộng bảo mật ngay. Chúng ta tiêu diệt kho đạn của tộc Ula trước.
Nghe quyết định của anh, Lucas không khỏi sửng sốt rồi đến bất mãn, vừa đuổi theo vừa phản đối.
- Cậu bị điên sao? Bây giờ việc chúng ta cần làm là ngăn chặn và tự vệ. Cậu đã gây hấn với William dẫn đến hậu quả như vậy rồi mà cậu còn định tấn công tộc Ula? Cậu bị thất tình đến mức bỏ quên cả não trong vali của Ôn Giai Tuệ rồi à?
Quyết định của Viên Trác Nghiên chưa bao giờ là chưa suy xét trước cả, nhưng quyết định liều lĩnh như vậy không phải có thể cứ làm theo mà không tính toán gì.
Mấy câu phản đối của Lucas, Viên Trác Nghiên cũng đã đoán trước được hết rồi, anh chỉ quay lại giải thích đúng một vấn đề.
- Khi chuẩn bị đối phó với William và tộc Ula, chính là một sống một còn với bọn họ. Không phải phòng bị hay ngăn chặn tấn công nữa, trước khi chúng cắn thì tớ sẽ bóp chết chúng trước.
Tất cả thủ hạ đang bắt đầu chuẩn bị vào nhiệm vụ, sắp tới sẽ có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra rồi.
...................
Rõ ràng đây mới là giường của mình, nhưng sao Ôn Giai Tuệ lại khó ngủ như vậy. Cứ hễ nằm xuống thì cô lại ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc kia, cảm giác vòng tay ấm áp đang ôm qua eo mình, đây là ảo giác của cô sao?
Lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cuối cùng cô cũng ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc tín dụng đen.
Trong ngực ôm một chiếc gối, ngồi dựa lưng vào đầu giường, đăm chiêu nhìn chiếc thẻ trong tay.
Đây là chiếc thẻ mà trước khi cô rời khỏi thủ phủ, A Châu đã đưa cho cô, nói là Viên Trác Nghiên đặc biệt căn dặn. Anh từng nói với cô nếu một ngày cô rời khỏi Viên gia, anh cũng không bao giờ để cô phải túng tiền, chỉ là anh không nghĩ cô cũng rời khỏi anh, nhưng dù sao anh đã thực hiện đúng lời hứa. Số tiền trong này, đủ để cô và mẹ tiêu cả đời cũng không hết. Cô gả vào Viên gia với địa vị là vợ ba của Viên lão gia, lúc ra đi lại ra đi tay trắng, mà người đảm bảo miếng ăn của cô sau khi rời đi lại là anh. Thật nực cười làm sao, rốt cuộc thì ai mới là chồng cô ở Viên gia vậy? Cô đã thật sự được gả cho ai chứ?
.....................
Thung lũng Wolfgang.
Tình trạng bây giờ của cả tổ chức đang khẩn trương hết mức có thể, chỉ cần lơ là một phút thôi sẽ trả giá bằng mạng sống của hàng trăm người.
Las Vegas từ thời thủ lĩnh trước vẫn chưa hoàn toàn trở thành địa bàn của tổ chức Wolf. Lúc Ác Tân Lĩnh còn là thủ lĩnh của Wolf, luôn phải dè chừng tộc Ula. Khi Viên Trác Nghiên trở thành tân thủ lĩnh, vị thế của Wolf so với tộc Ula đã gần như sắp vượt qua, chỉ là chưa hoàn toàn loại bỏ được chúng. Hôn ước của Viên Trác Nghiên và Thanh Ngọc từ đầu chính là xuất phát từ lí do này. Bây giờ đã đến lúc chiếm trọn địa bàn rồi, Wolf không thể tiếp tục thận trọng trước tộc Ula nữa.
- Trác Nghiên, mã hóa không thành công, thời gian không còn nhiều nữa, cậu xâm nhập trống như vậy được chứ?
Trong phòng công nghệ, hàng loạt màn hình treo khắp phòng đang nhảy từng dòng ký tự phức tạp. Một đầu là Lucas đang đau đầu vì mấy thông số mã hóa không thành công.
Đầu máy bên kia, mười ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên không ngừng múa trên bàn phím với tốc độ ánh sáng, đôi mắt liếc lên nhìn rồi lại cụp xuống rất nhanh. Anh vừa tập trung phần công việc của mình vừa trả lời.
- Tớ đang vào. Năm, bốn,ba,....
- A Châu, gọi anh em chuẩn bị hành động. A Minh, chuẩn bị mở kho.
- Vâng thưa boss!
- Vâng thưa boss!
A Châu và A Minh luôn đứng bên cạnh đợi lệnh. Khi nghe được dặn dò của ông chủ, cả hai đều cùng lúc gật đầu. A Minh đi ra khỏi phòng công nghệ để làm nhiệm vụ được giao. A Châu thì liên kết qua bộ đàm hạ lệnh cho những tên thủ hạ trong vị trí bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Một vài phút sau thì A Phúc lại chạy vào báo cáo..
- Boss, tàu đã cập cảng thành công, tạm thời không có mai phục nữa.
Viên Trác Nghiên hài lòng gật đầu, còn nhếch môi cười đắc ý nữa.
Lucas ngồi bên kia nghe được liền gào lên.
- Cậu cũng quá đáng lắm đấy, chuyện này không để tớ biết! Tớ đã nghĩ đó là tổn thất thật sự, còn đang định đến tìm William tính sổ đây.
Viên Trác Nghiên mặc kệ anh ta luyên thuyên, chỉ nhắc nhở anh ta tập trung vào việc quan trọng nhất hiện giờ.
.....................
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng muốn đụng đến số tiền này, cô muốn trả lại nó nhưng sẽ phải gặp lại anh....mà gặp anh, cô không muốn, cũng không đủ dũng khí nữa.
Nước mắt đây sao? Cô khóc ư? Tại sao cô lại khóc chứ? Cô khóc từ bao giờ vậy?
Cô không ngừng đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt trong kẽ mắt đến hai bên má, nhưng làm sao đây? Cô càng lau thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Sao cô lại khóc chứ? Phải làm sao bây giờ?
Càng cố lau thì cô lại không thể ngừng khóc.
Viên Trác Nghiên....cô nhớ anh đến vậy sao? Cô nhớ người đó đến mức này ư?
Mẹ Ôn từ trong phòng vệ sinh đi ra, chưa ngẩng đầu nhìn đã hỏi rồi. Vừa hỏi xong thì đã nghe tiếng của A Phong.
- Bác gái, đương nhiên là cháu rồi ạ. Vừa nhận được điện thoại của bác là cháu đã chạy thẳng đến đây đấy.
Ôn Giai Tuệ đang nếm canh mà nghe được câu này thì lập tức quay đầu nhìn lại, vừa kinh ngạc vừa bất mãn mà hỏi mẹ mình.
- Mẹ, là mẹ gọi A Phong sao? Mẹ gọi anh ấy làm gì vậy? Hôm nay là ngày đoàn tụ của mẹ con mình mà....
- Thời gian con bị bệnh là A Phong đã chạy tới chạy lui chăm sóc mẹ đấy, trong khi đứa con gái duy nhất lại đi nhận tên mặt người dạ thú là chồng thì thân già này chỉ có A Phong lo cho thôi. Con còn định đuổi cậu ấy à? Con nên cảm ơn A Phong đấy, từ giờ A Phong cũng là người nhà của chúng ta, con muốn đuổi cậu ấy thì thử hỏi xem mẹ có đồng ý không đã.
Chưa để Ôn Giai Tuệ được nói trọn câu thì mẹ Ôn đã chen vào cắt ngang rồi, vả lại bà còn hơi nặng lời như vậy nên trong phút chốc mà không khí trong nhà bếp đã trùng xuống khó tin. Nhưng Ôn Giai Tuệ không để mẹ khó chịu lâu, cô chủ động xuống nước xin lỗi trước.
- Mẹ, con chỉ muốn mẹ con mình có không gian riêng thôi. Nếu mẹ muốn mời A Phong ăn tối với chúng ta thì con không phản đối nữa, mẹ đừng giận mà.
A Phong đứng bên cạnh thấy một màn căng thẳng như vậy cũng đi tới khuyên lơn.
- Bác gái, chuyện cũng đã qua rồi chúng ta không nên nhắc lại làm gì, đó cũng chỉ là vì Tuệ Tuệ bị bệnh mới hành xử như vậy thôi mà bác.
Ôn Giai Tuệ đứng tránh qua một bên để nhường chỗ đứng cho A Phong, nhưng vừa nghe mấy câu anh nói thì cô đã đứng bất động trong mấy giây. Ai cũng sẽ nghĩ rằng lúc cô bị bệnh và nhận Viên Trác Nghiên là chồng, đi theo anh và luôn bám dính lấy anh chỉ là triệu chứng bệnh mà thôi. Nhưng, cô đã nhớ được lời kết luận của bác sĩ tâm lý, lúc bị bệnh chính là lúc không bị bất kỳ một tác động nào ràng buộc, lựa chọn ở bên cạnh một người mà trong tiềm thức cô luôn muốn ở cạnh mà không thể, người mà cô chọn để dựa vào chính là người thật sự có vị trí quan trọng trong lòng cô. Như vậy nghĩa là....đó là thật rồi, là bởi vì cô yêu Viên Trác Nghiên, nhưng cô chưa từng được nắm lấy tình yêu trọn vẹn bên cạnh anh, cô đã yêu anh đến mức đó ư? Cũng vì bị bệnh nên cô mới lựa chọn theo trái tim thay vì lí trí?
Mẹ Ôn và A Phong đang đứng nói chuyện mà không hề chú ý đến sự biến đổi sắc mặt của Ôn Giai Tuệ. Dù sao thì con gái cũng vừa mới khỏi bệnh trở về, mẹ Ôn chỉ nói mấy câu rồi cũng bớt giận. A Phong đang ở đây, bà cũng biết ý mà đi ra ngoài trước.
Sau khi mẹ đi ra phòng khách rồi, Ôn Giai Tuệ cũng tháo xuống vẻ mặt tươi cười vừa rồi, thay vào đó là thở dài chán trườn, thì ra thời gian qua cô lại để mẹ lo lắng cô đơn như vậy.
- Tuệ Tuệ, cô không sao đấy chứ? Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm.
A Phong gọi Ôn Giai Tuệ đang thẩn thờ hoàn hồn lại. Cũng đã lấy luôn cái muỗng trên tay của cô đi tới nếm canh.
Ôn Giai Tuệ được gọi hồn về, phản ứng bất ngời nhìn A Phong đang làm hết những việc cô chưa làm xong. Cô đứng nhìn một lúc rồi cũng gọi.
- A Phong, bây giờ tôi không còn là bà chủ của anh nữa. Những việc này đâu phải nghĩa vụ của anh. Từ giờ anh đừng đến đây sẽ tốt hơn. Chuyện của mẹ tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng....
- Tôi không lấy thân phận là quản gia để đến đây, tôi lấy thân phận là A Phong, tôi muốn làm bạn của cô, không phải quản gia của cô nữa.
A Phong nhanh chóng cướp lời của Ôn Giai Tuệ, ánh mắt nhìn cô vô cùng điềm tĩnh và chân thành. Cho nên nhất thời Ôn Giai Tuệ cũng không biết nên xử trí thế nào nữa. Người này nói muốn làm bạn với cô? Bạn ư? Tại sao từ này đối với cô lại lạ lẫm như vậy nhỉ? À, cũng phải thôi, từ sau khi cô tốt nghiệp rồi gả vào Viên gia, cô chẳng có đến một người bạn nữa, cuộc sống của cô ở Viên gia chỉ xoay quanh quyền lực và địa vị, người duy nhất ở bên cạnh cô, luôn đồng hành cùng cô cũng chỉ có mỗi mình A Phong, không phải từ lâu anh đã là người bạn tốt nhất của cô rồi ư?
- Đương nhiên là có thể rồi. Chúng ta có thể làm bạn nếu anh không ngại.
Nghe câu đầu tiên thì phấn khởi, nhưng nghe đến câu sau thì A Phong lại không khỏi nhíu mày vì khó hiểu.
- Tôi ngại gì chứ? Chẳng lẽ cô còn mặt nào chưa lộ ra sao?
Ôn Giai Tuệ bật cười thành tiếng, vừa cầm miếng dưa chuột trên dĩa lên nhai vừa nói.
- Bây giờ tôi vừa thất nghiệp, thẻ vừa không có tiền, tôi còn đang lo không biết ngày mai sẽ ăn gì nữa. Anh làm bạn với tôi không sợ tôi sẽ suốt ngày vay tiền à?
Từ lúc biết cô đến giờ, A Phong chưa từng thấy cô vui vẻ thoải mái như bây giờ, có lẽ đây mới chính là cuộc sống của cô, anh cũng bị cô chọc cười không ít.
- Vậy thì chúng ta giống nhau rồi. Tôi đã sớm nộp đơn xin nghỉ việc ở Viên gia rồi, bây giờ tôi cũng là một kẻ thất nghiệp đấy.
Nghe anh nói, Ôn Giai Tuệ không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
- Sao anh lại nghỉ việc chứ? Anh làm việc cho Viên gia chứ đâu phải tôi.
A Phong cười cười rất vui vẻ, bắt chước cô cầm một quả dưa chuột lên ăn.
- Biết sao bây giờ, lí do tôi ở lại Viên gia cũng vì có bà chủ tốt như cô. Giờ cô đi khỏi đó rồi thì tôi cũng không còn lí do gì để ở lại nữa.
.......................
Thay đồ xong đi xuống hoa viên, Viên Trác Nghiên thấy tên nhãi Lucas đang ngồi nghiên cứu gì đó chăm chú vô cùng.
- Mới sáng sớm, cậu đã đến đây để ăn đòn à?
Nghe giọng người bạn tốt của mình, Lucas liền bỏ chiếc tablet đang xem lên bàn, hơi quay đầu nhìn lại, giọng điệu châm chọc quen thuộc.
- Tớ nghe được tin tức cậu vừa bị vợ bỏ nên mới đến để an ủi cậu đấy.
Đúng là miệng chó không bao giờ mọc được ngà voi, Viên Trác Nghiên lườm nguýt anh ta một cái, đi thẳng tới ghế đối diện mà ngồi xuống.
- Nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì nên tập trung hoàn thành thiết bị mới đi. Không còn nhiều thời gian đâu.
Phong cách của Lucas luôn là ham vui, chuyện thú vị như vậy sao anh ta có thể bỏ qua được chứ.
- Cảm giác bị vợ bỏ thế nào vậy? Có thể chia sẻ với tớ một chút không? Này, trên người cậu xộc mùi thuốc đấy, cậu đừng nói là đau lòng quá nên hút thuốc cả đêm đấy?
Vừa nói anh ta vừa đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói thêm.
- Cậu có cần cả ma túy không, tớ có vài chỗ quen, nếu cần thì tớ sẽ mua giúp cậu.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng cái nhìn rất rõ ràng là đang ngầm cảnh cáo.
- Cậu nói nhảm xong chưa? Vào chuyện chính đi.
Lucas cố gắng nhịn cười để khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc khi bàn chuyện công việc.
- Chuyện của Thanh Ngọc, cậu đã sẵn sàng đón nhận hậu quả chưa?
Anh ta hỏi nhưng lại chẳng để Viên Trác Nghiên nói mà tự mình trả lời luôn.
- Cậu chuẩn bị hay chưa thì bây giờ cũng phải chống lại rồi. Cả đêm qua William nổi điên đã cho trực thăng thiêu cháy hai tàu hàng vừa mới xuất cảng của chúng ta. Đám A Châu vì không muốn làm cậu phân tâm nên mới không chịu báo cáo, bây giờ đều đang lo dọn dẹp tàn cuộc, còn chưa biết trong hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lần này cậu gây chuyện lớn rồi đấy.
...............
Một A Phong ăn nói nhu tình như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút không thích ứng kịp. Vì vậy mà trở nên lúng túng trong vài giây.
- Anh lại nói linh tinh gì đấy. Mặc dù tôi là bà chủ của anh nhưng cũng trả lương cho anh bằng tiền của Viên gia, không phải sao? Nói thế nào cũng được, anh đã làm một việc ngốc đấy.
A Phong cũng không quan tâm gì đến chuyện của Viên gia nữa. Thật ra mà nói thì ông chủ của anh chỉ có Viên lão gia, sau khi gặp Ôn Giai Tuệ thì đã có sự thay đổi, đó là lí do khiến anh ở lại Viên gia bằng mọi giá, bởi vì người phụ nữ đó, người phụ nữ mà anh đã đem lòng yêu.
- Tuệ Tuệ, tôi nói đến vậy mà cô còn chưa hiểu sao? Tôi nghỉ việc để có thể làm bạn với cô đấy, chúng ta cùng thất nghiệp thì cô sẽ không ngại mà. Tôi đang lo cô mới là người thấy ngại khi được làm bạn với tôi nhé.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa tự cắn vào đầu lưỡi rồi, vừa đi theo sau A Phong lúc anh bưng canh lên bàn vừa nhắc khéo.
- Dù sao thì tôi vẫn thấy anh phù hợp làm quản gia của tôi hơn, hay là thế này đi, tôi thuê anh làm quản gia, tiền lương sẽ trả bằng ba bữa một ngày, thế nào, đồng ý giao dịch chứ?
A Phong để canh xuống bàn ăn xong thì lại dọn từng món lên, vừa làm vừa trả lời.
- Không đủ, với kinh nghiệm làm quản gia như tôi thì cô trả lương như vậy không phải là bóc lột sức lao động rồi à?
Thật ra khi nói ra câu đó, Ôn Giai Tuệ đã có một phút chạnh lòng. Cô chưa từng nấu cơm cho ai cả, ngoại trừ mẹ của cô. Người đàn ông đầu tiên và duy nhất được ăn cơm cô nấu là người đó.... Không ổn rồi, cô lại nhớ đến anh ta nữa. Thật sự khó mà quên ngay được.
......................
Sở dĩ biết rõ chuyện Viên Trác Nghiên làm đều là vì Ôn Giai Tuệ nhưng Lucas lại không tẩy não anh cũng vì bất lực rồi, hơn nữa bọn họ đều nhìn ra hai kẻ ngốc đó đang tự giày vò nhau, còn gì khó chịu hơn điều này.
Viên Trác Nghiên sau khi nghe xong, liền khôi phục lại tinh thần ngay, đưa tay về phía Lucas, hành động thay cho yêu cầu anh ta đưa chiếc tablet kia cho anh kiểm tra.
- Hệ thống bảo mật ở thung lũng thì sao? Có dấu hiệu xâm nhập.
Anh vừa xem những dãy số liệu trên màn hình vừa nghe Lucas thông báo lại tình hình.
- Hiện giờ lớp khóa đầu tiên đang có dấu hiệu bị tấn công. Nếu không thể ngăn chặn ngay thì chỉ trong vòng sáu tiếng nữa vị trí của thung lũng sẽ lọt vào hệ thống rada của bọn họ.
................
Lắc đầu gạt đi hết những dòng suy nghĩ không đâu, Ôn Giai Tuệ lấy lại nụ cười tươi tắn từ nãy đến giờ mà đáp lời của A Phong.
- Không phải cùng lắm anh cũng chỉ ăn được ba bữa một ngày sao? Yêu cầu vô lý quá chứ?
A Phong lắc đầu bất lực, bĩu môi cười trừ, anh không thèm trả lời nữa mà đưa tay đẩy luôn mặt của cô qua một bên, đi thẳng ra ngoài mời mẹ Ôn vào ăn cơm.
......................
Viên Trác Nghiên trầm ngâm nghiên cứu từng dãy mã hóa đang nhấp nháy trên màn hình. Anh đoán không sai chiêu thức phản đòn của William, mặc dù đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt nhưng đã hết thời gian để anh buồn rầu rồi. Mục tiêu của William chính là diệt trừ hết thế lực của anh rồi sẽ lấy mạng anh cuối cùng, chỉ là anh đang vô cùng mong đợi ông ta có phải có khả năng đó hay không.
- Gọi A Châu!
Trông anh vô cùng khẩn trương và đang dồn hết tâm trí vào việc này, vừa ra lệnh cho thủ hạ vừa đứng lên. Cũng có vấn đề đang bàn luận với Lucas.
- Cậu mở cộng bảo mật ngay. Chúng ta tiêu diệt kho đạn của tộc Ula trước.
Nghe quyết định của anh, Lucas không khỏi sửng sốt rồi đến bất mãn, vừa đuổi theo vừa phản đối.
- Cậu bị điên sao? Bây giờ việc chúng ta cần làm là ngăn chặn và tự vệ. Cậu đã gây hấn với William dẫn đến hậu quả như vậy rồi mà cậu còn định tấn công tộc Ula? Cậu bị thất tình đến mức bỏ quên cả não trong vali của Ôn Giai Tuệ rồi à?
Quyết định của Viên Trác Nghiên chưa bao giờ là chưa suy xét trước cả, nhưng quyết định liều lĩnh như vậy không phải có thể cứ làm theo mà không tính toán gì.
Mấy câu phản đối của Lucas, Viên Trác Nghiên cũng đã đoán trước được hết rồi, anh chỉ quay lại giải thích đúng một vấn đề.
- Khi chuẩn bị đối phó với William và tộc Ula, chính là một sống một còn với bọn họ. Không phải phòng bị hay ngăn chặn tấn công nữa, trước khi chúng cắn thì tớ sẽ bóp chết chúng trước.
Tất cả thủ hạ đang bắt đầu chuẩn bị vào nhiệm vụ, sắp tới sẽ có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra rồi.
...................
Rõ ràng đây mới là giường của mình, nhưng sao Ôn Giai Tuệ lại khó ngủ như vậy. Cứ hễ nằm xuống thì cô lại ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc kia, cảm giác vòng tay ấm áp đang ôm qua eo mình, đây là ảo giác của cô sao?
Lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cuối cùng cô cũng ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc tín dụng đen.
Trong ngực ôm một chiếc gối, ngồi dựa lưng vào đầu giường, đăm chiêu nhìn chiếc thẻ trong tay.
Đây là chiếc thẻ mà trước khi cô rời khỏi thủ phủ, A Châu đã đưa cho cô, nói là Viên Trác Nghiên đặc biệt căn dặn. Anh từng nói với cô nếu một ngày cô rời khỏi Viên gia, anh cũng không bao giờ để cô phải túng tiền, chỉ là anh không nghĩ cô cũng rời khỏi anh, nhưng dù sao anh đã thực hiện đúng lời hứa. Số tiền trong này, đủ để cô và mẹ tiêu cả đời cũng không hết. Cô gả vào Viên gia với địa vị là vợ ba của Viên lão gia, lúc ra đi lại ra đi tay trắng, mà người đảm bảo miếng ăn của cô sau khi rời đi lại là anh. Thật nực cười làm sao, rốt cuộc thì ai mới là chồng cô ở Viên gia vậy? Cô đã thật sự được gả cho ai chứ?
.....................
Thung lũng Wolfgang.
Tình trạng bây giờ của cả tổ chức đang khẩn trương hết mức có thể, chỉ cần lơ là một phút thôi sẽ trả giá bằng mạng sống của hàng trăm người.
Las Vegas từ thời thủ lĩnh trước vẫn chưa hoàn toàn trở thành địa bàn của tổ chức Wolf. Lúc Ác Tân Lĩnh còn là thủ lĩnh của Wolf, luôn phải dè chừng tộc Ula. Khi Viên Trác Nghiên trở thành tân thủ lĩnh, vị thế của Wolf so với tộc Ula đã gần như sắp vượt qua, chỉ là chưa hoàn toàn loại bỏ được chúng. Hôn ước của Viên Trác Nghiên và Thanh Ngọc từ đầu chính là xuất phát từ lí do này. Bây giờ đã đến lúc chiếm trọn địa bàn rồi, Wolf không thể tiếp tục thận trọng trước tộc Ula nữa.
- Trác Nghiên, mã hóa không thành công, thời gian không còn nhiều nữa, cậu xâm nhập trống như vậy được chứ?
Trong phòng công nghệ, hàng loạt màn hình treo khắp phòng đang nhảy từng dòng ký tự phức tạp. Một đầu là Lucas đang đau đầu vì mấy thông số mã hóa không thành công.
Đầu máy bên kia, mười ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên không ngừng múa trên bàn phím với tốc độ ánh sáng, đôi mắt liếc lên nhìn rồi lại cụp xuống rất nhanh. Anh vừa tập trung phần công việc của mình vừa trả lời.
- Tớ đang vào. Năm, bốn,ba,....
- A Châu, gọi anh em chuẩn bị hành động. A Minh, chuẩn bị mở kho.
- Vâng thưa boss!
- Vâng thưa boss!
A Châu và A Minh luôn đứng bên cạnh đợi lệnh. Khi nghe được dặn dò của ông chủ, cả hai đều cùng lúc gật đầu. A Minh đi ra khỏi phòng công nghệ để làm nhiệm vụ được giao. A Châu thì liên kết qua bộ đàm hạ lệnh cho những tên thủ hạ trong vị trí bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Một vài phút sau thì A Phúc lại chạy vào báo cáo..
- Boss, tàu đã cập cảng thành công, tạm thời không có mai phục nữa.
Viên Trác Nghiên hài lòng gật đầu, còn nhếch môi cười đắc ý nữa.
Lucas ngồi bên kia nghe được liền gào lên.
- Cậu cũng quá đáng lắm đấy, chuyện này không để tớ biết! Tớ đã nghĩ đó là tổn thất thật sự, còn đang định đến tìm William tính sổ đây.
Viên Trác Nghiên mặc kệ anh ta luyên thuyên, chỉ nhắc nhở anh ta tập trung vào việc quan trọng nhất hiện giờ.
.....................
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng muốn đụng đến số tiền này, cô muốn trả lại nó nhưng sẽ phải gặp lại anh....mà gặp anh, cô không muốn, cũng không đủ dũng khí nữa.
Nước mắt đây sao? Cô khóc ư? Tại sao cô lại khóc chứ? Cô khóc từ bao giờ vậy?
Cô không ngừng đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt trong kẽ mắt đến hai bên má, nhưng làm sao đây? Cô càng lau thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Sao cô lại khóc chứ? Phải làm sao bây giờ?
Càng cố lau thì cô lại không thể ngừng khóc.
Viên Trác Nghiên....cô nhớ anh đến vậy sao? Cô nhớ người đó đến mức này ư?
Bình luận facebook