Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 136: Khoảnh khắc đáng nhớ.
Ôn Giai Tuệ bị câu vừa rồi của anh làm cho biến hóa biểu cảm chỉ trong phút chốc, từ rụt rè lo sợ đã ngay lập tức chuyển sang vừa thẹn vừa giận. Cô hơi cao giọng mà mắng.
- Anh, biến thái! Không bao giờ nói được câu gì đàng hoàng cả.
Người đàn ông đang lái xe chưa chắc chắn là có còn tức giận nữa hay không, ánh mắt nhìn cô lại lộ rõ ham muốn nguyên thủy nhất, khiến cô không khỏi chột dạ, bất giác nấc cụt một cái, né tránh ánh nhìn như lửa đốt của anh.
- Vừa có thế cùng em vận động thêm vài hiệp, lại tránh được việc em tự ý trốn ra ngoài. Một việc nhiều lợi ích như vậy, anh nên xem xét lại thôi.
Viên Trác Nghiên nở một nụ cười tà mị nhìn cô, giọng điệu có chút trêu đùa xen lẫn cảnh cáo ngầm. Lúc nằm dưới thân của anh thì van nài xin anh dừng lại, vì sợ làm cô đau nên anh mới để cô được ngủ, thật không ngờ cô lợi dụng điểm này để qua mặt anh. Có vẻ như anh đã quá nhẹ tay với cô rồi.
Ánh mắt sâu hút không thấy đáy của anh khiến Ôn Giai Tuệ không dám có một hành động hay lời nói nào động vào cơn thịnh nộ của anh hiện giờ.
- Là chỗ này, anh dừng xe lại đi.
May quá, vừa đúng lúc đã đến quán mỳ mà Ôn Giai Tuệ nói, nếu không cô sẽ sớm bị cái không khí ngột ngạt, quỷ dị trong xe bóp chết rồi.
Viên Trác Nghiên nghe cô nhắc, cũng cẩn thận tắp xe vào bãi.
Hai người một trước một sau, đi vào trong quán mỳ trước mặt.
Đột nhiên, Ôn Giai Tuệ buộc phải dừng bước vì cô cảm giác được Viên Trác Nghiên không đi cùng cô nữa, mà anh đã đứng bất động tại chỗ. Cách anh một khoảng, cô thấy anh đang loay hoay có chút lúng túng. Chẳng lẽ là vì....
- Trác Nghiên, sao vậy? Anh không vào ư?
Cô vừa bước tới gần anh đã hỏi ngay. Còn chưa đợi anh trả lời thì cô lại nói thêm, tỏ vẻ kinh ngạc.
- Anh không phải là lần đầu tiên thấy quán ăn như vậy đó chứ?
Nhìn vẻ mặt giống như bị rớt đế giày của anh, Ôn Giai Tuệ đã tự hiểu rồi. Anh là ai chứ, đại thiếu gia hào môn, thủ lĩnh tổ chức hắc đạo, thân phận cao quý như anh sao có thể đến những quán ăn bình dân như vậy được. Vừa nghĩ, cô liền tự biên tự diễn trông vô cùng đắc ý.
- Em hiểu rồi, anh nghĩ chỗ này không đảm bảo vệ sinh đúng không? Nó không giống như vẻ ngoài đâu, mỳ ở đây ngon không kém gì nhà hàng cao cấp đâu nhé. Mau vào đi, anh đứng ngoài đây làm tâm điểm chú ý của mọi người à?
Cô biến hóa thành một nhân viên lôi kéo khách chuyên nghiệp. Viên Trác Nghiên chỉ có thể miễn cưỡng cùng cô vào trong.
Cuộc sống về đêm ở một thành phố xa hoa tráng lệ này không một giây nào là ngừng nhộn nhịp, ánh đèn vẫn sáng từng con đường, từng con ngõ. Ban đêm, vừa là thời gian bắt đầu cho người đi kiếm miếng ăn mưu sinh, lại cũng là lúc những người lao mình vào những cuộc vui. Chỉ cách một con đường thôi, đã thấy được sự khác nhau giữa hai thế giới rồi. Cuộc vui của những tiểu thư công tử ngậm thìa vàng đốt tiền cho từng quán bar xập xình, chìm trong men rượu, bên đó mới chính là cuộc sống của Viên Trác Nghiên. Không phải như ở đoạn đường này, những quán ăn bình dân, vỉ hè, chỉ dành cho những người thuộc tầng lớp dưới của xã hội, nhưng lại có những tình yêu rất giản dị và hạnh phúc.
Quán mỳ truyền thống với quy mô lẫn phong cách bình dân, khách đến đây cũng chỉ có những người bình thường nhất. Trước sự xuất hiện của đôi nam nữ này, ai nấy cũng đều đưa mắt hướng nhìn một lần.
Mà Viên Trác Nghiên vốn dĩ đã quen với ánh mắt của đám đông hướng về mình rồi nên chẳng mấy để tâm đến. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng vẫn là lần đầu tiên anh ngồi ở một nơi gần như khu ổ chuột này. Ở đây mà có thể thưởng thức đồ ăn sao?
Ôn Giai Tuệ gọi hai bát mỳ hoành thánh, trố mắt nhìn người đàn ông vẫn còn loay hoay trước mặt.
Mì đã được bưng lên rồi, nhưng hình như anh không định ăn thì phải.
- Anh thử ăn một miếng đi. Còn nhớ món mì đầu tiên mà em làm cho anh không? Em đã học công thức của cô chú của quán này đấy, cô chú nấu còn ngon hơn cả em nữa. Mau nếm thử đi!
Vốn đang phân vân mà nghe cô nhắc lại lần đó, Viên Trác Nghiên liền thay đổi suy nghĩ, cầm đũa và muỗng lên ăn thử một miếng.
Ôn Giai Tuệ theo dõi cả quá trình anh nếm thử, chờ đợi biểu cảm của anh để hỏi.
- Thế nào? Ngon đúng không?
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên có vẻ khá hài lòng, gật đầu một cái, nhàn nhạt đáp.
- Cũng không tệ.
Nghe được câu trả lời như vậy, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng yên tâm, cầm đũa chuẩn bị ăn.
- Lúc em còn học đại học, ngày nào em cũng phải ăn một tô mì hoành thánh. Nhưng sau khi vào Viên gia, muốn ăn mì cũng rất khó. Đây là quán đầu tiên và duy nhất em có thể trốn đến ăn đấy.
Mang thân phận là tam phu nhân của đại gia tộc hào môn, mọi nhất của nhất động đều có thể bị đưa lên báo. Cho nên cô chỉ có thể lén lút mà đến những chỗ bình dân theo sở thích. Nhưng bây giờ ở bên cạnh Viên Trác Nghiên, cô cảm thấy thoải mái vô cùng, không cần lo lắng ánh mắt của những người khác, vì cô biết người đàn ông này chắc chắn sẽ luôn chiều theo ý cô.
- Không phải chỉ là ăn mì thôi sao? Nếu em muốn thì anh mua cả quán lại cho em.
Nếu là những đôi yêu nhau khác, trong tình huống này người đàn ông sẽ trả lời bằng câu ngày nào cũng dẫn em đi ăn, sẽ không ai định mua cả quán mì như anh cả. Ôn Giai Tuệ vừa cúi đầu ăn vừa cười trộm.
Cô không phát hiện mái tóc đang xõa ra của mình đã sắp phủ xuống. Vậy mà Viên Trác Nghiên lại phản ứng nhanh hơn, anh ngồi sát bên cạnh cô, trước tiên là anh dùng một tay giữ tóc cô lại, để cô thuận lợi ăn hết gắp mì trên đũa. Động tác của anh rất nhanh, dùng giấy ăn tạo thành một sợi dây buộc, giúp cô buộc gọn lại tóc.
Anh ở gần như vậy, cảm giác ấm áp lẫn ngượng ngùng lại len lỏi trong tim của Ôn Giai Tuệ. Để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, cô mới hỏi tiếp một vấn đề vẫn còn thắc mắc.
- Trác Nghiên, lỡ như, lỡ như anh vì em mà trắng tay thì anh có bằng lòng cùng em sống một cuộc sống bình thường không? Mỗi ngày thức dậy trong một ngôi nhà nhỏ, bữa cơm cũng chỉ có vài ba món, khi đêm đến, cùng nhau nắm tay đi dạo, ngồi ăn mì như thế này. Anh bằng lòng sống một cuộc sống như vậy cùng em chứ?
Đến khi cô kết thúc câu hỏi thì Viên Trác Nghiên cũng đã cột tóc xong cho cô rồi. Anh yên lặng nhìn cô, không nhanh không chậm đáp lại.
- Nếu em muốn, anh có thể cùng em đi ăn mày. Chỉ là, em có thể khiến anh trắng tay thì nhất định cũng đã có kế hoạch đâm sâu lưng anh rồi, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp, muốn tìm một người khác sao? Thế thì anh sẽ giết em trước rồi sau đó tự sát, em sẽ không thể ngoại tình sau lưng anh nữa.
Ôn Giai Tuệ nhất thời á khẩu trước cách anh trả lời tình huống mà cô đưa ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng trợn tròn vì khó tin. Không giống như anh thường ngày mà...
- Trác Nghiên! Có phải anh còn giận em không?
Viên Trác Nghiên chỉ cười nhạt một cái, không nói thêm câu nào. Anh như vậy thì chắc chắn là còn giận rồi. Con người này sao lại có thể dai như vậy chứ, vậy mà cô cứ nghĩ anh hết giận từ lâu rồi. Giận dai đến vậy thật ư?
Anh im lặng như vậy mà chỉ cầm bát mì của Ôn Giai Tuệ lên, một tay kia gắp một miếng đưa tới trước miệng của cô, thấp giọng ra lệnh.
- Há miệng!
Ôn Giai Tuệ định đưa tay giành lại bát mì muốn tự ăn thì liền bị anh quát thêm một tiếng.
- Há miệng!
Kểu này là gì đây chứ? Không phải đang giận cô ư? Đã giận cô như vậy rồi còn quan tâm cô làm gì nữa? Hết buộc tóc giúp cô, bây giờ còn giữ thói quen đút cho cô ăn? Giận dỗi nửa mùa à?
Nhai được một miếng, cô không nhịn được mà hỏi thẳng.
- Anh đang giận em thì còn quan tâm em làm gì nữa chứ? Em tự mình ăn được.
Thấy cô đang định đưa tay giành lấy bát mì trong tay mình, Viên Trác Nghiên ngay lập tức cảnh cáo.
- Yên lặng và ngoan ngoãn ăn hết cho anh.
Ôn Giai Tuệ vừa ăn vừa vắt óc suy nghĩ, nhất định phải có cách gì đó khiển cho người này hết giận mình. Dùng lại cách ở bệnh viện lần trước liệu còn hiệu quả không đây?!
Sau khi đút cho cô ăn hết rồi, Viên Trác Nghiên cũng rất cẩn thận lau miệng giúp cô. Tuy nhiên vẫn là chẳng chịu nói gì với cô cả. Xong xuôi, anh giơ tay gọi chủ quán đến thanh toán.
Cô chủ quán cầm một quyển sổ ghi ghi chép chép một lúc rồi đưa cho Viên Trác Nghiên một tờ hóa đơn viết tay.
- Của hai người hết 20 tệ.
Giống như thói quen bình thường, sau khi xem xong tờ giấy nháp trong tay và nghe thanh toán miệng của chủ quán, Viên Trác Nghiên rút trong người ra một cái thẻ tín dụng đen mà vẫn thường sử dụng, đưa thẳng cho chủ quán.
Ặc ặc!
Ôn Giai Tuệ đang uống nước mà suýt nữa thì phun hết ra bàn, mở to mắt nhìn hành động của người đàn ông trước mặt như đang nhìn người ngoài hành tinh. Mà cô chủ quán khi nhìn thấy cái thẻ đen trong tay anh, sắc mặt liền biến đổi, khinh bỉ rõ ràng, bà vừa chống nạnh vừa nhắc lại.
- Tôi nói của cậu là 20 tệ. Cậu đưa cho tôi tờ tiền nhân dân tệ đấy. Này là gì đây? Đồ chơi à?
Chủ quán cầm tấm thẻ đen kia lên lật qua lật lại xem, ném trở lại bàn một cách khinh bỉ, thái độ giễu cợt.
Thái độ này, Viên Trác Nghiên quả là chưa từng thấy qua, trên đời này có người không biết đến thẻ tín dụng ư?
- Cậu không có tiền mặt thì cũng phải có thẻ chứ? Gì vậy chứ? Cậu lấy miếng đồ chơi này đưa cho tôi tưởng tôi tin đây là thẻ à? Tôi không dễ gạt vậy đâu nhé?
Trước thái độ không thể nào ngờ hơn của chủ quán, Viên Trác Nghiên thật sự đã mất khả năng ngôn ngữ. Mà Ôn Giai Tuệ ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt anh đen như nhọ nồi kia thì không thể nào nhịn được cười nữa, một tay cô đè chặt bụng để kìm nén cười thành tiếng, vừa lấy ví tiền ra vừa nhắc chủ quán.
- Cô ơi, để cháu thanh toán.
Quay đầu lại thấy nữ nhân bên cạnh lại tự móc tiền trả tiền một bữa ăn, lòng tự trọng của Viên Trác Nghiên sao có thể cho phép điều đó chứ. Anh liền đưa tay ra ngăn cản cô.
- Tuệ nhi, em đang làm gì đấy?
Trả lời anh là một nụ cười lịch thiệp cùng gương mặt đang cố nhịn cười lớn của Ôn Giai Tuệ, cô đẩy tay anh ra, nhẹ nhành nhắc nhở.
- Anh không có tiền mặt đúng không? Nếu không có thì ngồi yên cho em đi.
Nói xong, cô liền quay ngoắt mặt đi, bỏ mặc anh một mình, tươi cười đưa tờ 50 tệ bằng hai tay cho cô chủ quán.
- Đây ạ, cháu gửi cô.
Chủ quán nhiệt tình nhận lấy, nhanh chóng lấy tiền thừa trả lại cho Ôn Giai Tuệ.
- Cô gái, tôi nhớ ra cô rồi. Cô không phải phu nhân lúc nào cũng đi ra từ biệt thự lớn đầu đường kia sao? Cậu này, chẳng lẽ là....
- Tôi là chồng của cô ấy, có vấn đề gì sao?
Không để chủ quán hỏi hết câu, Viên Trác Nghiên đã lên tiếng trả lời trước, giọng anh lạnh nhạt tỏ vẻ không vui. Nhưng không ngờ trong mắt cô chủ quán thì lại bắt được một điểm suy luận mới. Bà dùng ánh mắt thương xót mà nhìn Ôn Giai Tuệ trước mặt, tặc lưỡi cảm thán.
- Tôi còn tự hỏi một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô sao lại may mắn sinh ra trong gia đình giàu có như vậy. Hóa ra đây là chồng cô sao? Cô gái à, đồng tiền cũng quan trọng thật đó, nhưng không nên vì tiền mà chôn vùi thanh xuân của mình đâu. Trông cậu ta già hơn cô cũng phải một con giáp, còn mắc bệnh thần kinh nữa, không nên ép buộc bản thân đâu. Mạnh mẽ đi tìm hạnh phúc đích thực của cô đi nhé.
Nói hết những lời đó, bà không quên nhắc nhở lại lần nữa trước khi trở lại vào trong bếp.
Mặt mũi Viên Trác Nghiên lúc này đã xám xịt như gan heo rồi, nghiến chặt răng định bước tới đính chính với chủ quán thì liền bị Ôn Giai Tuệ kéo trở lại.
- Trác Nghiên, được rồi, được rồi, chúng ta mau về thôi.
Chưa bao giờ Viên Trác Nghiên rơi vào tình huống mất mặt và tức tối như hôm nay, đầu tiên là để nữ nhân đi cùng mình trả tiền bữa ăn đã đành. Còn bị một bà cô tự tiện nhận xét tuổi tác, khuyên vợ anh đi tìm tên nam nhân khác ư! Gì chứ? Nói anh mắc bệnh thần kinh! Đúng là bà cô già lú lẫn mà.
Vừa kéo anh ra xe, Ôn Giai Tuệ đã không nhịn được mà cười nghiêng cười ngã, một tay cô ôm bụng, tay kia chỉ vào anh mà lặp lại mấy lời cô chủ quán vừa nói.
- Hahaha.....!!! Trác Nghiên, em không nghĩ anh lại đưa cả thẻ tín dụng đen cho chủ quán vỉ hè luôn đấy. Trời à, cười chết em mất.
Cô cười đến miệng sắp rộng đến vành tai rồi, mặt mũi cũng đỏ bừng lên, vừa ôm bụng bị co thắt do cười lớn mà trêu anh tiếp.
- Cô ấy nói quả không sai mà. Giờ em nhìn lại thì trông anh già thật, em có nên thay đổi cách gọi không đây? Hay gọi là đại thúc nhé!
Bị bà cô chủ quán kia chê thì không sao, nhưng bây giờ lại bị chính Ôn Giai Tuệ chê mình già, Viên Trác Nghiên mặt đanh lại, đen hơn cả nhọ nồi. Anh kéo cô vào trong ngực, nghiến răng cảnh cáo.
- Em còn dám mở miệng nhắc lại câu này lần nữa, anh cam đoan em sẽ không thể bước xuống giường trong ba ngày.
Ôn Giai Tuệ vờ giương đôi mắt ủy khuất nhìn anh, nhưng cũng chỉ được một lúc đã bật cười như cũ, vừa che miệng cười lại rồi bỏ tay ra nói tiếp.
- Anh còn không chịu nhận mình già sao? Hơn em đến tám tuổi đấy, thành ông chú rồi còn gì? Anh già rồi thì nên tiết kiệm chút sức lực, không may bị liệt thì rất khó coi đấy.
Người phụ nữ này, hôm nay đúng là lớn gan lớn mật rồi mà. Vì tức tối chuyện này mà Viên Trác Nghiên có vẻ cũng đã quên luôn chuyện cô trốn anh ra ngoài. Anh siết chặt cô trong ngực, nghiên răng nghiến lợi đang đè nén cơn cuồng thịnh sắp dâng trào.
- Em đúng là nhỏ thật. Rất hợp với hai tiếng "mẹ nhỏ" đấy. Mẹ nhỏ à, em có muốn biết ai sẽ liệt trước không?
Mỗi lần nghe anh gọi mình bằng hai tiếng này thì Ôn Giai Tuệ lại không thể không nổi hết da gà. Nhưng vẫn cười không nhặt được mồm.
- Đừng có gọi em như vậy nữa, sao em có thể có một đứa con lớn hơn mình tận tám tuổi được chứ. Mau thả em ra đi!
Viên Trác Nghiên đâu còn quan tâm cô kêu gào gì nữa, dễ dàng bắt lấy cô như diều hâu quắp lấy gà con, bế cô nhét vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, nhưng giống như đang trói cô lại vậy.
- Xem ra anh đã chiều em đến mức em muốn leo lên đầu anh ngồi rồi nhỉ?
Anh ngồi vào trong xe, lập tức khởi động máy.
Ôn Giai Tuệ liếc mắt nhìn qua biểu cảm trên gương mặt anh, chuyển sang giận dỗi chuyện khác rồi ư?
Trên môi cô treo một nụ cười mờ ám, nhào tới ôm ngang hông anh, vừa gọi một tiếng đã cọ cọ vào trong bụng của anh.
- Chồng à, em biết lỗi rồi. Đừng giận em nữa được không? Chồng à....!!!
Một tiếng "chồng" của cô khiến cho lớp băng trong lòng Viên Trác Nghiên tan chảy trong phút chốc. Không nhịn được mà quay đầu sang nhìn cô.
- Tuệ nhi, em vừa gọi anh là gì? Gọi lại lần nữa đi.
Ôn Giai Tuệ chôn mặt trong người anh cười khoái chí, cách này có vẻ có hiệu quả rồi. Cô thừa thắng tiến lên.
- Chồng à....chồng, em biết lỗi rồi. Đừng nổi giận với em nữa mà....chồng...anh làm em sợ đó....
Viên Trác Nghiên nghe như mật rót vào tai, trái tim ấm áp có một dòng nước ấm chảy qua, nghe tiếng chồng từ miệng cô thốt ra, cơn giận trong lòng anh đã bị dập tắt từ lúc nào không hay. Nhưng nếu nói anh sẽ bỏ ý định vận động thêm vài hiệp với cô thì quả là sai lầm rồi, vì càng nghe cô nũng nịu gọi anh là chồng thì anh càng muốn hung hăng đặt cô dưới thân mà xâm nhập, ăn cô đến sạch sẽ.
- Anh, biến thái! Không bao giờ nói được câu gì đàng hoàng cả.
Người đàn ông đang lái xe chưa chắc chắn là có còn tức giận nữa hay không, ánh mắt nhìn cô lại lộ rõ ham muốn nguyên thủy nhất, khiến cô không khỏi chột dạ, bất giác nấc cụt một cái, né tránh ánh nhìn như lửa đốt của anh.
- Vừa có thế cùng em vận động thêm vài hiệp, lại tránh được việc em tự ý trốn ra ngoài. Một việc nhiều lợi ích như vậy, anh nên xem xét lại thôi.
Viên Trác Nghiên nở một nụ cười tà mị nhìn cô, giọng điệu có chút trêu đùa xen lẫn cảnh cáo ngầm. Lúc nằm dưới thân của anh thì van nài xin anh dừng lại, vì sợ làm cô đau nên anh mới để cô được ngủ, thật không ngờ cô lợi dụng điểm này để qua mặt anh. Có vẻ như anh đã quá nhẹ tay với cô rồi.
Ánh mắt sâu hút không thấy đáy của anh khiến Ôn Giai Tuệ không dám có một hành động hay lời nói nào động vào cơn thịnh nộ của anh hiện giờ.
- Là chỗ này, anh dừng xe lại đi.
May quá, vừa đúng lúc đã đến quán mỳ mà Ôn Giai Tuệ nói, nếu không cô sẽ sớm bị cái không khí ngột ngạt, quỷ dị trong xe bóp chết rồi.
Viên Trác Nghiên nghe cô nhắc, cũng cẩn thận tắp xe vào bãi.
Hai người một trước một sau, đi vào trong quán mỳ trước mặt.
Đột nhiên, Ôn Giai Tuệ buộc phải dừng bước vì cô cảm giác được Viên Trác Nghiên không đi cùng cô nữa, mà anh đã đứng bất động tại chỗ. Cách anh một khoảng, cô thấy anh đang loay hoay có chút lúng túng. Chẳng lẽ là vì....
- Trác Nghiên, sao vậy? Anh không vào ư?
Cô vừa bước tới gần anh đã hỏi ngay. Còn chưa đợi anh trả lời thì cô lại nói thêm, tỏ vẻ kinh ngạc.
- Anh không phải là lần đầu tiên thấy quán ăn như vậy đó chứ?
Nhìn vẻ mặt giống như bị rớt đế giày của anh, Ôn Giai Tuệ đã tự hiểu rồi. Anh là ai chứ, đại thiếu gia hào môn, thủ lĩnh tổ chức hắc đạo, thân phận cao quý như anh sao có thể đến những quán ăn bình dân như vậy được. Vừa nghĩ, cô liền tự biên tự diễn trông vô cùng đắc ý.
- Em hiểu rồi, anh nghĩ chỗ này không đảm bảo vệ sinh đúng không? Nó không giống như vẻ ngoài đâu, mỳ ở đây ngon không kém gì nhà hàng cao cấp đâu nhé. Mau vào đi, anh đứng ngoài đây làm tâm điểm chú ý của mọi người à?
Cô biến hóa thành một nhân viên lôi kéo khách chuyên nghiệp. Viên Trác Nghiên chỉ có thể miễn cưỡng cùng cô vào trong.
Cuộc sống về đêm ở một thành phố xa hoa tráng lệ này không một giây nào là ngừng nhộn nhịp, ánh đèn vẫn sáng từng con đường, từng con ngõ. Ban đêm, vừa là thời gian bắt đầu cho người đi kiếm miếng ăn mưu sinh, lại cũng là lúc những người lao mình vào những cuộc vui. Chỉ cách một con đường thôi, đã thấy được sự khác nhau giữa hai thế giới rồi. Cuộc vui của những tiểu thư công tử ngậm thìa vàng đốt tiền cho từng quán bar xập xình, chìm trong men rượu, bên đó mới chính là cuộc sống của Viên Trác Nghiên. Không phải như ở đoạn đường này, những quán ăn bình dân, vỉ hè, chỉ dành cho những người thuộc tầng lớp dưới của xã hội, nhưng lại có những tình yêu rất giản dị và hạnh phúc.
Quán mỳ truyền thống với quy mô lẫn phong cách bình dân, khách đến đây cũng chỉ có những người bình thường nhất. Trước sự xuất hiện của đôi nam nữ này, ai nấy cũng đều đưa mắt hướng nhìn một lần.
Mà Viên Trác Nghiên vốn dĩ đã quen với ánh mắt của đám đông hướng về mình rồi nên chẳng mấy để tâm đến. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng vẫn là lần đầu tiên anh ngồi ở một nơi gần như khu ổ chuột này. Ở đây mà có thể thưởng thức đồ ăn sao?
Ôn Giai Tuệ gọi hai bát mỳ hoành thánh, trố mắt nhìn người đàn ông vẫn còn loay hoay trước mặt.
Mì đã được bưng lên rồi, nhưng hình như anh không định ăn thì phải.
- Anh thử ăn một miếng đi. Còn nhớ món mì đầu tiên mà em làm cho anh không? Em đã học công thức của cô chú của quán này đấy, cô chú nấu còn ngon hơn cả em nữa. Mau nếm thử đi!
Vốn đang phân vân mà nghe cô nhắc lại lần đó, Viên Trác Nghiên liền thay đổi suy nghĩ, cầm đũa và muỗng lên ăn thử một miếng.
Ôn Giai Tuệ theo dõi cả quá trình anh nếm thử, chờ đợi biểu cảm của anh để hỏi.
- Thế nào? Ngon đúng không?
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên có vẻ khá hài lòng, gật đầu một cái, nhàn nhạt đáp.
- Cũng không tệ.
Nghe được câu trả lời như vậy, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng yên tâm, cầm đũa chuẩn bị ăn.
- Lúc em còn học đại học, ngày nào em cũng phải ăn một tô mì hoành thánh. Nhưng sau khi vào Viên gia, muốn ăn mì cũng rất khó. Đây là quán đầu tiên và duy nhất em có thể trốn đến ăn đấy.
Mang thân phận là tam phu nhân của đại gia tộc hào môn, mọi nhất của nhất động đều có thể bị đưa lên báo. Cho nên cô chỉ có thể lén lút mà đến những chỗ bình dân theo sở thích. Nhưng bây giờ ở bên cạnh Viên Trác Nghiên, cô cảm thấy thoải mái vô cùng, không cần lo lắng ánh mắt của những người khác, vì cô biết người đàn ông này chắc chắn sẽ luôn chiều theo ý cô.
- Không phải chỉ là ăn mì thôi sao? Nếu em muốn thì anh mua cả quán lại cho em.
Nếu là những đôi yêu nhau khác, trong tình huống này người đàn ông sẽ trả lời bằng câu ngày nào cũng dẫn em đi ăn, sẽ không ai định mua cả quán mì như anh cả. Ôn Giai Tuệ vừa cúi đầu ăn vừa cười trộm.
Cô không phát hiện mái tóc đang xõa ra của mình đã sắp phủ xuống. Vậy mà Viên Trác Nghiên lại phản ứng nhanh hơn, anh ngồi sát bên cạnh cô, trước tiên là anh dùng một tay giữ tóc cô lại, để cô thuận lợi ăn hết gắp mì trên đũa. Động tác của anh rất nhanh, dùng giấy ăn tạo thành một sợi dây buộc, giúp cô buộc gọn lại tóc.
Anh ở gần như vậy, cảm giác ấm áp lẫn ngượng ngùng lại len lỏi trong tim của Ôn Giai Tuệ. Để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, cô mới hỏi tiếp một vấn đề vẫn còn thắc mắc.
- Trác Nghiên, lỡ như, lỡ như anh vì em mà trắng tay thì anh có bằng lòng cùng em sống một cuộc sống bình thường không? Mỗi ngày thức dậy trong một ngôi nhà nhỏ, bữa cơm cũng chỉ có vài ba món, khi đêm đến, cùng nhau nắm tay đi dạo, ngồi ăn mì như thế này. Anh bằng lòng sống một cuộc sống như vậy cùng em chứ?
Đến khi cô kết thúc câu hỏi thì Viên Trác Nghiên cũng đã cột tóc xong cho cô rồi. Anh yên lặng nhìn cô, không nhanh không chậm đáp lại.
- Nếu em muốn, anh có thể cùng em đi ăn mày. Chỉ là, em có thể khiến anh trắng tay thì nhất định cũng đã có kế hoạch đâm sâu lưng anh rồi, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp, muốn tìm một người khác sao? Thế thì anh sẽ giết em trước rồi sau đó tự sát, em sẽ không thể ngoại tình sau lưng anh nữa.
Ôn Giai Tuệ nhất thời á khẩu trước cách anh trả lời tình huống mà cô đưa ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng trợn tròn vì khó tin. Không giống như anh thường ngày mà...
- Trác Nghiên! Có phải anh còn giận em không?
Viên Trác Nghiên chỉ cười nhạt một cái, không nói thêm câu nào. Anh như vậy thì chắc chắn là còn giận rồi. Con người này sao lại có thể dai như vậy chứ, vậy mà cô cứ nghĩ anh hết giận từ lâu rồi. Giận dai đến vậy thật ư?
Anh im lặng như vậy mà chỉ cầm bát mì của Ôn Giai Tuệ lên, một tay kia gắp một miếng đưa tới trước miệng của cô, thấp giọng ra lệnh.
- Há miệng!
Ôn Giai Tuệ định đưa tay giành lại bát mì muốn tự ăn thì liền bị anh quát thêm một tiếng.
- Há miệng!
Kểu này là gì đây chứ? Không phải đang giận cô ư? Đã giận cô như vậy rồi còn quan tâm cô làm gì nữa? Hết buộc tóc giúp cô, bây giờ còn giữ thói quen đút cho cô ăn? Giận dỗi nửa mùa à?
Nhai được một miếng, cô không nhịn được mà hỏi thẳng.
- Anh đang giận em thì còn quan tâm em làm gì nữa chứ? Em tự mình ăn được.
Thấy cô đang định đưa tay giành lấy bát mì trong tay mình, Viên Trác Nghiên ngay lập tức cảnh cáo.
- Yên lặng và ngoan ngoãn ăn hết cho anh.
Ôn Giai Tuệ vừa ăn vừa vắt óc suy nghĩ, nhất định phải có cách gì đó khiển cho người này hết giận mình. Dùng lại cách ở bệnh viện lần trước liệu còn hiệu quả không đây?!
Sau khi đút cho cô ăn hết rồi, Viên Trác Nghiên cũng rất cẩn thận lau miệng giúp cô. Tuy nhiên vẫn là chẳng chịu nói gì với cô cả. Xong xuôi, anh giơ tay gọi chủ quán đến thanh toán.
Cô chủ quán cầm một quyển sổ ghi ghi chép chép một lúc rồi đưa cho Viên Trác Nghiên một tờ hóa đơn viết tay.
- Của hai người hết 20 tệ.
Giống như thói quen bình thường, sau khi xem xong tờ giấy nháp trong tay và nghe thanh toán miệng của chủ quán, Viên Trác Nghiên rút trong người ra một cái thẻ tín dụng đen mà vẫn thường sử dụng, đưa thẳng cho chủ quán.
Ặc ặc!
Ôn Giai Tuệ đang uống nước mà suýt nữa thì phun hết ra bàn, mở to mắt nhìn hành động của người đàn ông trước mặt như đang nhìn người ngoài hành tinh. Mà cô chủ quán khi nhìn thấy cái thẻ đen trong tay anh, sắc mặt liền biến đổi, khinh bỉ rõ ràng, bà vừa chống nạnh vừa nhắc lại.
- Tôi nói của cậu là 20 tệ. Cậu đưa cho tôi tờ tiền nhân dân tệ đấy. Này là gì đây? Đồ chơi à?
Chủ quán cầm tấm thẻ đen kia lên lật qua lật lại xem, ném trở lại bàn một cách khinh bỉ, thái độ giễu cợt.
Thái độ này, Viên Trác Nghiên quả là chưa từng thấy qua, trên đời này có người không biết đến thẻ tín dụng ư?
- Cậu không có tiền mặt thì cũng phải có thẻ chứ? Gì vậy chứ? Cậu lấy miếng đồ chơi này đưa cho tôi tưởng tôi tin đây là thẻ à? Tôi không dễ gạt vậy đâu nhé?
Trước thái độ không thể nào ngờ hơn của chủ quán, Viên Trác Nghiên thật sự đã mất khả năng ngôn ngữ. Mà Ôn Giai Tuệ ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt anh đen như nhọ nồi kia thì không thể nào nhịn được cười nữa, một tay cô đè chặt bụng để kìm nén cười thành tiếng, vừa lấy ví tiền ra vừa nhắc chủ quán.
- Cô ơi, để cháu thanh toán.
Quay đầu lại thấy nữ nhân bên cạnh lại tự móc tiền trả tiền một bữa ăn, lòng tự trọng của Viên Trác Nghiên sao có thể cho phép điều đó chứ. Anh liền đưa tay ra ngăn cản cô.
- Tuệ nhi, em đang làm gì đấy?
Trả lời anh là một nụ cười lịch thiệp cùng gương mặt đang cố nhịn cười lớn của Ôn Giai Tuệ, cô đẩy tay anh ra, nhẹ nhành nhắc nhở.
- Anh không có tiền mặt đúng không? Nếu không có thì ngồi yên cho em đi.
Nói xong, cô liền quay ngoắt mặt đi, bỏ mặc anh một mình, tươi cười đưa tờ 50 tệ bằng hai tay cho cô chủ quán.
- Đây ạ, cháu gửi cô.
Chủ quán nhiệt tình nhận lấy, nhanh chóng lấy tiền thừa trả lại cho Ôn Giai Tuệ.
- Cô gái, tôi nhớ ra cô rồi. Cô không phải phu nhân lúc nào cũng đi ra từ biệt thự lớn đầu đường kia sao? Cậu này, chẳng lẽ là....
- Tôi là chồng của cô ấy, có vấn đề gì sao?
Không để chủ quán hỏi hết câu, Viên Trác Nghiên đã lên tiếng trả lời trước, giọng anh lạnh nhạt tỏ vẻ không vui. Nhưng không ngờ trong mắt cô chủ quán thì lại bắt được một điểm suy luận mới. Bà dùng ánh mắt thương xót mà nhìn Ôn Giai Tuệ trước mặt, tặc lưỡi cảm thán.
- Tôi còn tự hỏi một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô sao lại may mắn sinh ra trong gia đình giàu có như vậy. Hóa ra đây là chồng cô sao? Cô gái à, đồng tiền cũng quan trọng thật đó, nhưng không nên vì tiền mà chôn vùi thanh xuân của mình đâu. Trông cậu ta già hơn cô cũng phải một con giáp, còn mắc bệnh thần kinh nữa, không nên ép buộc bản thân đâu. Mạnh mẽ đi tìm hạnh phúc đích thực của cô đi nhé.
Nói hết những lời đó, bà không quên nhắc nhở lại lần nữa trước khi trở lại vào trong bếp.
Mặt mũi Viên Trác Nghiên lúc này đã xám xịt như gan heo rồi, nghiến chặt răng định bước tới đính chính với chủ quán thì liền bị Ôn Giai Tuệ kéo trở lại.
- Trác Nghiên, được rồi, được rồi, chúng ta mau về thôi.
Chưa bao giờ Viên Trác Nghiên rơi vào tình huống mất mặt và tức tối như hôm nay, đầu tiên là để nữ nhân đi cùng mình trả tiền bữa ăn đã đành. Còn bị một bà cô tự tiện nhận xét tuổi tác, khuyên vợ anh đi tìm tên nam nhân khác ư! Gì chứ? Nói anh mắc bệnh thần kinh! Đúng là bà cô già lú lẫn mà.
Vừa kéo anh ra xe, Ôn Giai Tuệ đã không nhịn được mà cười nghiêng cười ngã, một tay cô ôm bụng, tay kia chỉ vào anh mà lặp lại mấy lời cô chủ quán vừa nói.
- Hahaha.....!!! Trác Nghiên, em không nghĩ anh lại đưa cả thẻ tín dụng đen cho chủ quán vỉ hè luôn đấy. Trời à, cười chết em mất.
Cô cười đến miệng sắp rộng đến vành tai rồi, mặt mũi cũng đỏ bừng lên, vừa ôm bụng bị co thắt do cười lớn mà trêu anh tiếp.
- Cô ấy nói quả không sai mà. Giờ em nhìn lại thì trông anh già thật, em có nên thay đổi cách gọi không đây? Hay gọi là đại thúc nhé!
Bị bà cô chủ quán kia chê thì không sao, nhưng bây giờ lại bị chính Ôn Giai Tuệ chê mình già, Viên Trác Nghiên mặt đanh lại, đen hơn cả nhọ nồi. Anh kéo cô vào trong ngực, nghiến răng cảnh cáo.
- Em còn dám mở miệng nhắc lại câu này lần nữa, anh cam đoan em sẽ không thể bước xuống giường trong ba ngày.
Ôn Giai Tuệ vờ giương đôi mắt ủy khuất nhìn anh, nhưng cũng chỉ được một lúc đã bật cười như cũ, vừa che miệng cười lại rồi bỏ tay ra nói tiếp.
- Anh còn không chịu nhận mình già sao? Hơn em đến tám tuổi đấy, thành ông chú rồi còn gì? Anh già rồi thì nên tiết kiệm chút sức lực, không may bị liệt thì rất khó coi đấy.
Người phụ nữ này, hôm nay đúng là lớn gan lớn mật rồi mà. Vì tức tối chuyện này mà Viên Trác Nghiên có vẻ cũng đã quên luôn chuyện cô trốn anh ra ngoài. Anh siết chặt cô trong ngực, nghiên răng nghiến lợi đang đè nén cơn cuồng thịnh sắp dâng trào.
- Em đúng là nhỏ thật. Rất hợp với hai tiếng "mẹ nhỏ" đấy. Mẹ nhỏ à, em có muốn biết ai sẽ liệt trước không?
Mỗi lần nghe anh gọi mình bằng hai tiếng này thì Ôn Giai Tuệ lại không thể không nổi hết da gà. Nhưng vẫn cười không nhặt được mồm.
- Đừng có gọi em như vậy nữa, sao em có thể có một đứa con lớn hơn mình tận tám tuổi được chứ. Mau thả em ra đi!
Viên Trác Nghiên đâu còn quan tâm cô kêu gào gì nữa, dễ dàng bắt lấy cô như diều hâu quắp lấy gà con, bế cô nhét vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, nhưng giống như đang trói cô lại vậy.
- Xem ra anh đã chiều em đến mức em muốn leo lên đầu anh ngồi rồi nhỉ?
Anh ngồi vào trong xe, lập tức khởi động máy.
Ôn Giai Tuệ liếc mắt nhìn qua biểu cảm trên gương mặt anh, chuyển sang giận dỗi chuyện khác rồi ư?
Trên môi cô treo một nụ cười mờ ám, nhào tới ôm ngang hông anh, vừa gọi một tiếng đã cọ cọ vào trong bụng của anh.
- Chồng à, em biết lỗi rồi. Đừng giận em nữa được không? Chồng à....!!!
Một tiếng "chồng" của cô khiến cho lớp băng trong lòng Viên Trác Nghiên tan chảy trong phút chốc. Không nhịn được mà quay đầu sang nhìn cô.
- Tuệ nhi, em vừa gọi anh là gì? Gọi lại lần nữa đi.
Ôn Giai Tuệ chôn mặt trong người anh cười khoái chí, cách này có vẻ có hiệu quả rồi. Cô thừa thắng tiến lên.
- Chồng à....chồng, em biết lỗi rồi. Đừng nổi giận với em nữa mà....chồng...anh làm em sợ đó....
Viên Trác Nghiên nghe như mật rót vào tai, trái tim ấm áp có một dòng nước ấm chảy qua, nghe tiếng chồng từ miệng cô thốt ra, cơn giận trong lòng anh đã bị dập tắt từ lúc nào không hay. Nhưng nếu nói anh sẽ bỏ ý định vận động thêm vài hiệp với cô thì quả là sai lầm rồi, vì càng nghe cô nũng nịu gọi anh là chồng thì anh càng muốn hung hăng đặt cô dưới thân mà xâm nhập, ăn cô đến sạch sẽ.