Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 134: Nhanh chóng có con.
Nguyệt Phủ
Điểm đến đầu tiên khi Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ về đến Thượng Hải là Nguyệt Phủ.
Nhận được thông báo Ôn tiểu thư và Viên thiếu sẽ cùng về hôm nay, dì Uyên háo hức hơn cả sắp đi trẩy hội nữa, chỉ dẫn tất cả người hầu chuẩn bị cơm tối và đặc biệt là dọn phòng nữa. Mới đó đã gần nửa năm rồi, bà vẫn nhớ như in ngày Ôn tiểu thư bị bệnh được Viên thiếu đưa về, săn sóc yêu thương hơn cả bảo vật, nhưng sau khi bọn họ cùng rời khỏi Nguyệt Phủ thì không còn thấy Ôn tiểu thư cùng về nữa, bà thoáng biết được họ lại chia li rồi. Bà trải đời hơn ba mươi năm, chỉ liếc qua thôi cũng đủ để biết Viên thiếu yêu Ôn tiểu thư nhiều như thế nào, mà tiểu thư cũng rất yêu thiếu gia, tại sao một đôi uyên ương đẹp như vậy lại không được ông tơ bà nguyệt se duyên chứ.
Hôm nay nhận được tin họ cùng trở về, trong lòng bà lại nhen nhóm lên hy vọng, không biết có phải là tin vui không đây.
Năm phút trước khi xe của Viên Trác Nghiên về đến nơi, dì Uyên cùng người hầu đã đứng sẵn hai bên chào đón.
A Châu và A Phúc đứng hai bên mở cửa. Từ trên xe, Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên cùng một lúc bước xuống. Cô gái mặc chiếc váy xanh nhạt, thân hình mảnh mai không vươn chút bụi trần, gương mặt nhỏ nhắn bị mái tóc che khuất một nửa, cô đưa tay vuốt hết ra phía sau, xúc động nhìn dì Uyên và những người hầu thân thuộc nhất.
- Dì Uyên! Cháu về rồi đây....
Dì Uyên cười cười trong đôi mắt đã phiếm hồng, không quên lễ nghi chào hỏi.
- Viên thiếu! Ôn tiểu thư! Mừng hai người trở về.
Viên Trác Nghiên từ phía đối diện đi đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ, vòng tay ôm ngang hông của cô, nhàn nhạt cất giọng dặn dò dì Uyên và người hầu, vẻ mặt anh phơi bày một chút tự hào khi khoe chiến tích.
- Từ hôm nay gọi cô ấy là thiếu phu nhân.
Đây đúng là tin mừng mà dì Uyên luôn mong đợi rồi. Tuy nhiên bất thình lình nghe chính miệng thiếu gia tuyên bố, tất cả đều nhất thời không tiếp thu được. Phải đến khi nghe giọng Ôn Giai Tuệ đuổi người đàn ông bên cạnh.
- Anh vội gì vậy? Chúng ta còn chưa có kết hôn đâu, gọi như vậy có chút không được tự nhiên lắm.
Viên Trác Nghiên nhìn sắc mặt đang háo hức mong đợi của người hầu, cố tình nắm bàn tay đang đeo nhẫn của cô gái lên cho tất cả đều nhìn thấy, phô trương quá mức và rõ ràng.
- Nhẫn cũng đã đeo rồi, sớm muộn gì em chẳng phải gả cho anh. Tập quen dần cũng tốt.
Dì Uyên thiếu chút nữa mà nhảy dựng lên vì vui mừng rồi, vậy là hai người sắp về chung một nhà rồi ư? Thật là tin tốt nhất trong mấy tháng qua đây. Cảm tạ trời phật, cảm tạ ông tơ bà nguyệt đã nhìn thấy họ.
Viên Trác Nghiên đúng là không để Ôn Giai Tuệ có cơ hội được phát biểu ý kiến, tuyên bố xong thì liền ôm eo cô đi thẳng vào trong biệt thự.
....................
Viên gia.
Cho dù Viên Trác Việt đã nhận được bản án của Tòa tuyên, nhưng Mục Lan Nhi vẫn không chịu từ bỏ việc cứu con trai. Từ ngày Viên lão thái gia bỏ mặc con mình, bà đã nghĩ đến việc dọn đồ ra khỏi Viên gia, nhưng bà biết con mụ già Tần Mộc Du kia nhất định sẽ không cho bà đi, hơn nữa, nếu không phải bà còn có cái vị trí nhị phu nhân của Viên gia thì bà cũng khó mà chạy án cho con trai từ ba năm tù xuống một năm, còn có thể bố trí cho con ở trong đó một điều kiện tốt nhất không kém gì bên ngoài, mỗi ngày đều được vào thăm con. Bà biết đây cũng chính là chút lòng thương cuối cùng mà Viên lão thái gia cho hai mẹ con bà. Vốn dĩ ngay từ lúc bà bước chân vào Viên gia này làm vợ hai thì đã không vừa mắt ai rồi, bọn họ không đuổi bà đi vì khi đó bà còn người chồng để chống lưng, sau khi chồng mất, bọn họ cũng không để bà đi vì cái danh dự điên khùng gì đó. Ở Viên gia bà được ăn sung mặc sương, chẳng cần phải nhúng tay làm bất cứ việc gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ăn nhờ ở đậu. Cả đời bà làm hẫu thuận cho Viên Trác Việt để có thể lấy lòng mấy lão già kia, nhưng trong mắt bọn họ, chỉ có Viên Trác Nghiên mới là người của Viên gia.
Đợi sau khi Viên Trác Việt ra tù, bà nhất định phải rời khỏi nơi này, dù phải ăn cháo sống qua ngày cũng được. Bà thật sự hối hận vì sai lầm lúc trẻ, vì bản tính ham vinh hoa mà tin những lời đường mật của lão già đó.
- Mẹ, mẹ lại đang nghĩ đến chuyện của anh trai sao?
Viên Trác Bình bưng một cái khay bước vào phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi người mẹ đang nằm trên giường.
- Từ ngày anh con bị bắt đến bây giờ, mẹ chỉ toàn nhốt mình trong phòng. Lúc đi thăm anh thì mẹ trang điểm tỉ mỉ, mẹ nghĩ là anh ấy không biết sao ạ?
Cô ta vừa nói vừa đỡ Mục Lan Nhi ngồi dậy, đem cái bát trong khay đưa tới.
- Gì vậy?
Mục Lan Nhi mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, nhìn cái bát trong tay con gái mà hỏi.
- Là chè hạt sen, con tự tay nấu cho mẹ đấy. Em ăn đi, sẽ tốt cho tinh thần đấy.
Viên Trác Bình nhẹ giọng trả lời, đưa cái bát cho mẹ. Nhìn mẹ múc từng muỗng ăn, cô ta đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Mẹ, mẹ yêu cha nhiều không?
Động tác đang ăn của Mục Lan Nhi vì câu hỏi này mà dừng lại, bà ngẩng đầu nhìn đứa con gái trước mặt, có vẻ rất kinh ngạc khi con gái lại hỏi vấn đề này. Bà trầm tư một lúc rồi thở dài.
- Thật ra lúc đầu mẹ đồng ý gả cho cha con, về Viên gia làm lẻ chỉ với một lí do duy nhất là mẹ cần tiền thôi. Từ nhỏ mẹ đã quen với cảnh ăn sung mặc sướng, vốn không chịu khổ được. Ông bà ngoại của con mặc dù chỉ là thương nhân nhỏ, nhưng chưa bao giờ để mẹ phải chịu khổ một ngày. Sau khi ông bà ngoại phá sản và qua đời, mẹ không biết làm gì để tự lập cả. Lúc đó, mẹ gặp cha con, dù biết ông ấy đã có gia đình, nhưng vì không muốn chịu khổ một ngày nữa, mẹ tiếp cận ông ấy. Rất may mắn cho mẹ, ông ấy yêu mẹ điên cuồng. Nếu không phải lúc đó Tần Mộc Du có thằng cả làm bùa hộ mệnh thì mẹ đã được làm vợ cả rồi. Viên gia nhất quyết không đồng ý cho ông ấy li hôn Tần Mộc Du.
- Trên dưới Viên gia đều không xem mẹ là bà chủ của cái nhà này. Ở Viên gia, chỗ dựa duy nhất của mẹ chỉ có cha con. Thời gian đầu mẹ chỉ nghĩ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa, nhưng dần dần, mẹ tham lam hơn, mẹ nhận ra bản thân đã yêu cha con, mẹ bắt đầu đố kỵ với Tần Mộc Du. Dù cha con cũng rất yêu mẹ, luôn ủng hộ anh con. Nhưng mẹ vẫn không thể nào yên lòng được, Viên gia rất khó để sống. Mẹ đã từng nghĩ, giá như mẹ gặp ông ấy trước thì có phải mọi thứ đã khác rồi không.
Bà nắm chặt bát chè trong tay đến run bần bật, đôi mắt đỏ hoe khi nhớ lại chuyện cũ.
- Trác Bình, con sẽ không hiểu được đâu. Yêu một người mà phải chia sẻ cho một người phụ nữ khác, mẹ cũng có tim có phổi, biết ghen biết đau chứ. Nhưng càng đau thì mẹ lại càng yêu ông ấy. Đó là lí do dù có chịu uất ức thế nào mẹ cũng không muốn rời khỏi đây.
Viên Trác Bình nghe mẹ kể lại những chuyện đã qua mà trong đáy mắt cô ta hình như chẳng có chút cảm xúc đặc biệt gì cả, chỉ lành lạnh hỏi thêm.
- Vì cha mà mẹ phải sống khổ sở ở Viên gia như vậy, chẳng lẽ mẹ chưa từng hận ông ấy sao? Dù chỉ là một chút, cũng chưa từng sao mẹ?
Mục Lan Nhi để bát chè lên cái khay trên bàn, thở dài một hơi.
- Nếu ông ấy còn sống, nhất định vẫn sẽ bảo vệ mẹ và hai anh em con. Ông ấy chưa từng để mẹ con chúng ta chịu thiệt thòi gì mà. Thật ra mẹ cũng từng hận ông ấy, nhưng yêu vẫn nhiều hơn hận.
Gương mặt Viên Trác Bình hình như có chút biến sắc khi nghe một câu đầu của mẹ mình, lẩm bẩm một mình, còn kèm theo một nụ cười châm chọc.
- Vậy sao?
Mục Lan Nhi không nghe rõ cô ta vừa nói gì, cũng không thấy được vẻ mặt châm biếm vừa rồi của cô ta. Lúc bà gặn hỏi lại thì cô ta đã thu lại hết biểu hiện vừa nãy mới thoáng qua rồi.
- Trác Bình, sao đột nhiên con lại hỏi vấn đề này vậy? Có chuyện gì sao?
Viên Trác Bình che giấu rất kỹ, khéo léo trả lời cho qua chuyện mà không bị nghi ngờ gì.
- Không có gì đâu mẹ. Chắc mẹ cũng mệt rồi, mẹ nằm nghỉ đi, mẹ phải ăn hết chè mới được ngủ đó. Con còn có hẹn với bạn, xin phép mẹ nhé.
Nói xong, cô ta đi thẳng ra khỏi phòng của Mục Lan Nhi mà không quay đầu lại nhìn.
..................
Phô trương có lẽ là sở trường của Viên Trác Nghiên rồi. Chỉ vừa mới về thôi, anh đã dặn quản gia chuẩn bị bữa tối bằng một bàn tiệc rồi.
Tắm rửa và thay đồ xong, anh dẫn cô đi xuống phòng ăn thì dọa cho cô một phen mất hồn.
- Trác Nghiên, anh có cần mở tiệc vậy không?
Viên Trác Nghiên kéo ghế ra, nhét cô vào trong, đồng thời ấn hai bên vai của cô xuống. Anh vừa di chuyển sang chỗ ngồi của mình vừa nói.
- Không phải anh đã nhắc từ trước rồi à? Em gầy như vậy phải bổ béo nhiều vào. Có da có thịt một chút mới dễ sinh.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh múc canh vào bát cho mình, lại mới nghe câu tự tưởng tượng của anh, nhịn không được mà chỉnh lại ngay.
- Ai nói em sẽ sinh con cho anh chứ? Đúng là ảo tưởng mà.
Viên Trác Nghiên không ngạc nhiên lắm khi cô nói lời này, vẻ mặt vẫn đắc ý như cũ, vô cùng tự nhiên mà phản bác.
- Sinh hay không em cũng chắc được sao? Em cũng biết mấy ngày qua anh không dùng bao mà. Không phải, mà trước giờ anh có bao giờ dùng bao với em đâu...uhm...
- Suỵt! Anh điên rồi hả?
Thật khiến người khác vừa bất ngờ vừa xấu hổ mà. Nghe anh nói cả vấn đề riêng tư của hai người, còn là chuyện nhạy cảm kia trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô thật muốn cắn chết anh ngay bây giờ.
Bàn tay cô che trước miệng của anh, tay còn lại làm động tác ra hiệu im lặng. Còn có đôi mắt xinh đẹp đang trợn lên cảnh cáo nữa. Thấy tạm thời anh không thể nói thêm nữa, cô cũng từ từ thử quan sát biểu hiện của những người hầu đứng xung quanh.
Trời à! Thôi lần này thì xong rồi. Bọn họ đều nghe hết cả, những gương mặt đó rõ ràng là đang nhịn cười mà. Xấu hổ chết mất thôi.
- Anh còn nói nữa em sẽ cắn chết anh thật đấy.
Cô cũng biết mỏi tay nên không muốn bịt miệng anh lâu hơn nữa, cảnh cáo một câu xong thì thu tay về, cúi mặt uống canh trên bàn, thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn những người hầu đứng xung quanh nữa rồi.
Ngược lại với bộ dạng xấu hổ, lúng túng của cô thì Viên Trác Nghiên lại vô cùng đắc ý. Anh thích nhất là nhìn cô đỏ mặt ngượng ngùng như thế này.
- Bảo bối, thật không tin nổi da mặt em lại mỏng như vậy. Lúc em vồ lấy anh đâu giống bây giờ nhỉ?
Quay mặt qua nhìn thì thấy tên đàn ông thối kia đang vờ làm dáng vẻ trầm ngâm suy tư. Cô thật muốn đục vào mặt anh mà, vô sỉ có thừa rồi. Khi cô đang định cất lời thì dì Uyên đã chạy vào báo.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân. Phu nhân đến ạ!
Phu nhân? Là Tần Mộc Du sao?
Trong nháy mắt, Ôn Giai Tuệ đã quên phắn luôn chuyện khiến mình xấu hổ vừa nãy, chiếc thìa đang ngậm trong miệng suýt nữa thì rơi xuống sàn, cũng may cô vừa đưa tay đỡ kịp.
Sao Tần Mộc Du lại đến đây vào giờ này chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện của Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên....?
Vừa liếc mắt nhìn qua thì Viên Trác Nghiên đã hiểu được tâm trạng của cô gái này là gì rồi. Anh đẩy ghế đứng lên, bước tới bên cạnh cô, không một dấu hiệu báo trước đã nắm tay cô đứng lên, kéo cô cùng đi ra phòng khách.
Ôn Giai Tuệ thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với Tần Mộc Du. Liệu cô có bị bà nghiền nát tại đây không?
Tần Mộc Du đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách, thấy Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra, ánh mắt bà cũng chính là rơi trên cái nắm tay thật chặt của hai người, bà không có biểu cảm gì khác ngoài cười trừ cả.
- Hôm qua là ngày con xuất viện nhưng ta lại nghe được tin con đến Hải Nam. Sức khỏe vừa mới ổn định mà con đã không biết nghe lời dặn của bác sĩ.
Bà cất giọng điềm tĩnh, uy nghiêm nhưng vẫn nghe được sự quan tâm dành cho con trai của mình.
Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ ngồi xuống đối diện với mẹ, chính là cố tình để bà thấy chiếc nhẫn cầu hôn trên tay của cô, để tuyên bố luôn một lúc.
- Muộn như vậy rồi người còn đến tận đây, nhất định không phải để phàn nàn mấy chuyện này rồi. Có chuyện gì khiến người phiền lòng sao?
Bây giờ hai người mới để ý đến túi đồ mà Tần Mộc Du mang tới. Theo lẽ đương nhiên thì đó chắc chắn là đưa cho Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng thật không ngờ bà lại gọi Ôn Giai Tuệ trước.
- Giai Tuệ, ta biết con thường gặp ác mộng khi trời mưa lớn. Đây là mộc trà ta vừa mua ở Nhật về, con thử xem có hiệu quả không.
Nếu không phải còn nhiệt độ từ bàn tay của Viên Trác Nghiên thì Ôn Giai Tuệ đã ngỡ mình vừa nằm mơ rồi. Tần Mộc Du lại mua quà cho cô ư? Còn là vì quan tâm đến giấc ngủ của cô? Trời à! Đây là dụ ý gì đây? Điềm tốt hay xấu chứ?
Người đàn ông bên cạnh lại không để ý nhiều như vậy, chỉ nghe mẹ mình nhắc đến chuyện Ôn Giai Tuệ gặp ác mộng khi mưa lớn thì anh liền muốn chen ngang.
- Mẹ, đúng là trước đây Tuệ nhi thường gặp ác mộng. Nhưng bây giờ.....
- Phu nhân, cảm ơn người. Món quà này cháu xin nhận.
Không để Viên Trác Nghiên nói hết, Ôn Giai Tuệ đã lên tiếng cắt ngang lời của anh. Vốn dĩ không cần phải nghe hết thì cô cũng đủ biết anh định nói gì tiếp theo rồi, anh chính là muốn nói bây giờ chứng mất ngủ hay gặp ác mộng của cô đã được cải thiện nhờ vào anh nên không cần đến trà của bà nữa.
Nhưng sao Ôn Giai Tuệ có thể từ chối thành ý của bà được chứ. Dù cô chưa rõ ý tứ của bà nhưng để hạn chế đến mức thấp nhất ác cảm đối với bà, cô vẫn nên chú ý mọi hành động.
Tần Mộc Du đã sớm nhìn thấy chiếc nhẫn mà Viên Trác Nghiên muốn khoe với bà. Trước khi rời đi, bà chỉ nói một câu bâng quơ nhưng chính xác là mấy câu nhắc nhở ngầm.
- Nhanh chóng mang thai thì đám người đó sẽ không thể làm khó dễ hai đứa nữa. Sinh cháu trai thì vị trí của con ở Viên gia nhất định được đảm bảo.
....................
Câu cuối cùng mà Tần Mộc Du nói trước khi ra về vẫn còn đọng lại trong đầu của Ôn Giai Tuệ, thậm chí là đang dần in đậm rồi.
Từ lúc trở về phòng đến giờ, cô cứ ngồi mãi trên giường suy ngẫm gì đó.
Viên Trác Nghiên đi tới bên cạnh, đứng trên cao nhìn xuống, dò hỏi.
- Bảo bối, em lại làm sao vậy? Em đã ngồi như vậy hơn nửa tiếng rồi.
Ôn Giai Tuệ xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, có vẻ lo lắng mà hỏi.
- Em vẫn không hiểu, và không tin được, sao phu nhân hôm nay lại đặc biệt tốt với em như vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ bà ấy đang từ từ đẩy em ra khỏi anh sao? Hoặc không thì bà ấy đã tác hợp cho chúng ta, nhưng điều này có khả năng sao?
Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười trước mấy lời phân tích này của cô. Anh ngồi xuống, lùi vào trong, thuận tay nắm lấy tay cô.
- Em nghĩ đi đâu vậy? Lời nói lẫn hành động của bà ấy không phải quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta vừa qua được một ải rồi đấy.
Vừa mới nói xong thì anh liền tiến tới gần cô, dễ dàng tóm được cô khóa chặt giữa giường và ngực của mình.
- Trác Nghiên! Anh, anh định làm gì đó?
Ôn Giai Tuệ kích động vung tay đánh liên tục vào ngực của anh, đôi mắt to tròn nhìn anh trong hoảng loạn.
- Viên Trác Nghiên! Anh định làm gì? Mau bỏ em ra!
Viên Trác Nghiên hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì cô đang nói, đưa tay tắt đèn trong phòng.
- Vừa nãy em không nghe mẹ nói chúng ta phải nhanh chóng có con sao? Vợ à, nên tranh thủ thôi.
Điểm đến đầu tiên khi Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ về đến Thượng Hải là Nguyệt Phủ.
Nhận được thông báo Ôn tiểu thư và Viên thiếu sẽ cùng về hôm nay, dì Uyên háo hức hơn cả sắp đi trẩy hội nữa, chỉ dẫn tất cả người hầu chuẩn bị cơm tối và đặc biệt là dọn phòng nữa. Mới đó đã gần nửa năm rồi, bà vẫn nhớ như in ngày Ôn tiểu thư bị bệnh được Viên thiếu đưa về, săn sóc yêu thương hơn cả bảo vật, nhưng sau khi bọn họ cùng rời khỏi Nguyệt Phủ thì không còn thấy Ôn tiểu thư cùng về nữa, bà thoáng biết được họ lại chia li rồi. Bà trải đời hơn ba mươi năm, chỉ liếc qua thôi cũng đủ để biết Viên thiếu yêu Ôn tiểu thư nhiều như thế nào, mà tiểu thư cũng rất yêu thiếu gia, tại sao một đôi uyên ương đẹp như vậy lại không được ông tơ bà nguyệt se duyên chứ.
Hôm nay nhận được tin họ cùng trở về, trong lòng bà lại nhen nhóm lên hy vọng, không biết có phải là tin vui không đây.
Năm phút trước khi xe của Viên Trác Nghiên về đến nơi, dì Uyên cùng người hầu đã đứng sẵn hai bên chào đón.
A Châu và A Phúc đứng hai bên mở cửa. Từ trên xe, Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên cùng một lúc bước xuống. Cô gái mặc chiếc váy xanh nhạt, thân hình mảnh mai không vươn chút bụi trần, gương mặt nhỏ nhắn bị mái tóc che khuất một nửa, cô đưa tay vuốt hết ra phía sau, xúc động nhìn dì Uyên và những người hầu thân thuộc nhất.
- Dì Uyên! Cháu về rồi đây....
Dì Uyên cười cười trong đôi mắt đã phiếm hồng, không quên lễ nghi chào hỏi.
- Viên thiếu! Ôn tiểu thư! Mừng hai người trở về.
Viên Trác Nghiên từ phía đối diện đi đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ, vòng tay ôm ngang hông của cô, nhàn nhạt cất giọng dặn dò dì Uyên và người hầu, vẻ mặt anh phơi bày một chút tự hào khi khoe chiến tích.
- Từ hôm nay gọi cô ấy là thiếu phu nhân.
Đây đúng là tin mừng mà dì Uyên luôn mong đợi rồi. Tuy nhiên bất thình lình nghe chính miệng thiếu gia tuyên bố, tất cả đều nhất thời không tiếp thu được. Phải đến khi nghe giọng Ôn Giai Tuệ đuổi người đàn ông bên cạnh.
- Anh vội gì vậy? Chúng ta còn chưa có kết hôn đâu, gọi như vậy có chút không được tự nhiên lắm.
Viên Trác Nghiên nhìn sắc mặt đang háo hức mong đợi của người hầu, cố tình nắm bàn tay đang đeo nhẫn của cô gái lên cho tất cả đều nhìn thấy, phô trương quá mức và rõ ràng.
- Nhẫn cũng đã đeo rồi, sớm muộn gì em chẳng phải gả cho anh. Tập quen dần cũng tốt.
Dì Uyên thiếu chút nữa mà nhảy dựng lên vì vui mừng rồi, vậy là hai người sắp về chung một nhà rồi ư? Thật là tin tốt nhất trong mấy tháng qua đây. Cảm tạ trời phật, cảm tạ ông tơ bà nguyệt đã nhìn thấy họ.
Viên Trác Nghiên đúng là không để Ôn Giai Tuệ có cơ hội được phát biểu ý kiến, tuyên bố xong thì liền ôm eo cô đi thẳng vào trong biệt thự.
....................
Viên gia.
Cho dù Viên Trác Việt đã nhận được bản án của Tòa tuyên, nhưng Mục Lan Nhi vẫn không chịu từ bỏ việc cứu con trai. Từ ngày Viên lão thái gia bỏ mặc con mình, bà đã nghĩ đến việc dọn đồ ra khỏi Viên gia, nhưng bà biết con mụ già Tần Mộc Du kia nhất định sẽ không cho bà đi, hơn nữa, nếu không phải bà còn có cái vị trí nhị phu nhân của Viên gia thì bà cũng khó mà chạy án cho con trai từ ba năm tù xuống một năm, còn có thể bố trí cho con ở trong đó một điều kiện tốt nhất không kém gì bên ngoài, mỗi ngày đều được vào thăm con. Bà biết đây cũng chính là chút lòng thương cuối cùng mà Viên lão thái gia cho hai mẹ con bà. Vốn dĩ ngay từ lúc bà bước chân vào Viên gia này làm vợ hai thì đã không vừa mắt ai rồi, bọn họ không đuổi bà đi vì khi đó bà còn người chồng để chống lưng, sau khi chồng mất, bọn họ cũng không để bà đi vì cái danh dự điên khùng gì đó. Ở Viên gia bà được ăn sung mặc sương, chẳng cần phải nhúng tay làm bất cứ việc gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ăn nhờ ở đậu. Cả đời bà làm hẫu thuận cho Viên Trác Việt để có thể lấy lòng mấy lão già kia, nhưng trong mắt bọn họ, chỉ có Viên Trác Nghiên mới là người của Viên gia.
Đợi sau khi Viên Trác Việt ra tù, bà nhất định phải rời khỏi nơi này, dù phải ăn cháo sống qua ngày cũng được. Bà thật sự hối hận vì sai lầm lúc trẻ, vì bản tính ham vinh hoa mà tin những lời đường mật của lão già đó.
- Mẹ, mẹ lại đang nghĩ đến chuyện của anh trai sao?
Viên Trác Bình bưng một cái khay bước vào phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi người mẹ đang nằm trên giường.
- Từ ngày anh con bị bắt đến bây giờ, mẹ chỉ toàn nhốt mình trong phòng. Lúc đi thăm anh thì mẹ trang điểm tỉ mỉ, mẹ nghĩ là anh ấy không biết sao ạ?
Cô ta vừa nói vừa đỡ Mục Lan Nhi ngồi dậy, đem cái bát trong khay đưa tới.
- Gì vậy?
Mục Lan Nhi mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, nhìn cái bát trong tay con gái mà hỏi.
- Là chè hạt sen, con tự tay nấu cho mẹ đấy. Em ăn đi, sẽ tốt cho tinh thần đấy.
Viên Trác Bình nhẹ giọng trả lời, đưa cái bát cho mẹ. Nhìn mẹ múc từng muỗng ăn, cô ta đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Mẹ, mẹ yêu cha nhiều không?
Động tác đang ăn của Mục Lan Nhi vì câu hỏi này mà dừng lại, bà ngẩng đầu nhìn đứa con gái trước mặt, có vẻ rất kinh ngạc khi con gái lại hỏi vấn đề này. Bà trầm tư một lúc rồi thở dài.
- Thật ra lúc đầu mẹ đồng ý gả cho cha con, về Viên gia làm lẻ chỉ với một lí do duy nhất là mẹ cần tiền thôi. Từ nhỏ mẹ đã quen với cảnh ăn sung mặc sướng, vốn không chịu khổ được. Ông bà ngoại của con mặc dù chỉ là thương nhân nhỏ, nhưng chưa bao giờ để mẹ phải chịu khổ một ngày. Sau khi ông bà ngoại phá sản và qua đời, mẹ không biết làm gì để tự lập cả. Lúc đó, mẹ gặp cha con, dù biết ông ấy đã có gia đình, nhưng vì không muốn chịu khổ một ngày nữa, mẹ tiếp cận ông ấy. Rất may mắn cho mẹ, ông ấy yêu mẹ điên cuồng. Nếu không phải lúc đó Tần Mộc Du có thằng cả làm bùa hộ mệnh thì mẹ đã được làm vợ cả rồi. Viên gia nhất quyết không đồng ý cho ông ấy li hôn Tần Mộc Du.
- Trên dưới Viên gia đều không xem mẹ là bà chủ của cái nhà này. Ở Viên gia, chỗ dựa duy nhất của mẹ chỉ có cha con. Thời gian đầu mẹ chỉ nghĩ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa, nhưng dần dần, mẹ tham lam hơn, mẹ nhận ra bản thân đã yêu cha con, mẹ bắt đầu đố kỵ với Tần Mộc Du. Dù cha con cũng rất yêu mẹ, luôn ủng hộ anh con. Nhưng mẹ vẫn không thể nào yên lòng được, Viên gia rất khó để sống. Mẹ đã từng nghĩ, giá như mẹ gặp ông ấy trước thì có phải mọi thứ đã khác rồi không.
Bà nắm chặt bát chè trong tay đến run bần bật, đôi mắt đỏ hoe khi nhớ lại chuyện cũ.
- Trác Bình, con sẽ không hiểu được đâu. Yêu một người mà phải chia sẻ cho một người phụ nữ khác, mẹ cũng có tim có phổi, biết ghen biết đau chứ. Nhưng càng đau thì mẹ lại càng yêu ông ấy. Đó là lí do dù có chịu uất ức thế nào mẹ cũng không muốn rời khỏi đây.
Viên Trác Bình nghe mẹ kể lại những chuyện đã qua mà trong đáy mắt cô ta hình như chẳng có chút cảm xúc đặc biệt gì cả, chỉ lành lạnh hỏi thêm.
- Vì cha mà mẹ phải sống khổ sở ở Viên gia như vậy, chẳng lẽ mẹ chưa từng hận ông ấy sao? Dù chỉ là một chút, cũng chưa từng sao mẹ?
Mục Lan Nhi để bát chè lên cái khay trên bàn, thở dài một hơi.
- Nếu ông ấy còn sống, nhất định vẫn sẽ bảo vệ mẹ và hai anh em con. Ông ấy chưa từng để mẹ con chúng ta chịu thiệt thòi gì mà. Thật ra mẹ cũng từng hận ông ấy, nhưng yêu vẫn nhiều hơn hận.
Gương mặt Viên Trác Bình hình như có chút biến sắc khi nghe một câu đầu của mẹ mình, lẩm bẩm một mình, còn kèm theo một nụ cười châm chọc.
- Vậy sao?
Mục Lan Nhi không nghe rõ cô ta vừa nói gì, cũng không thấy được vẻ mặt châm biếm vừa rồi của cô ta. Lúc bà gặn hỏi lại thì cô ta đã thu lại hết biểu hiện vừa nãy mới thoáng qua rồi.
- Trác Bình, sao đột nhiên con lại hỏi vấn đề này vậy? Có chuyện gì sao?
Viên Trác Bình che giấu rất kỹ, khéo léo trả lời cho qua chuyện mà không bị nghi ngờ gì.
- Không có gì đâu mẹ. Chắc mẹ cũng mệt rồi, mẹ nằm nghỉ đi, mẹ phải ăn hết chè mới được ngủ đó. Con còn có hẹn với bạn, xin phép mẹ nhé.
Nói xong, cô ta đi thẳng ra khỏi phòng của Mục Lan Nhi mà không quay đầu lại nhìn.
..................
Phô trương có lẽ là sở trường của Viên Trác Nghiên rồi. Chỉ vừa mới về thôi, anh đã dặn quản gia chuẩn bị bữa tối bằng một bàn tiệc rồi.
Tắm rửa và thay đồ xong, anh dẫn cô đi xuống phòng ăn thì dọa cho cô một phen mất hồn.
- Trác Nghiên, anh có cần mở tiệc vậy không?
Viên Trác Nghiên kéo ghế ra, nhét cô vào trong, đồng thời ấn hai bên vai của cô xuống. Anh vừa di chuyển sang chỗ ngồi của mình vừa nói.
- Không phải anh đã nhắc từ trước rồi à? Em gầy như vậy phải bổ béo nhiều vào. Có da có thịt một chút mới dễ sinh.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh múc canh vào bát cho mình, lại mới nghe câu tự tưởng tượng của anh, nhịn không được mà chỉnh lại ngay.
- Ai nói em sẽ sinh con cho anh chứ? Đúng là ảo tưởng mà.
Viên Trác Nghiên không ngạc nhiên lắm khi cô nói lời này, vẻ mặt vẫn đắc ý như cũ, vô cùng tự nhiên mà phản bác.
- Sinh hay không em cũng chắc được sao? Em cũng biết mấy ngày qua anh không dùng bao mà. Không phải, mà trước giờ anh có bao giờ dùng bao với em đâu...uhm...
- Suỵt! Anh điên rồi hả?
Thật khiến người khác vừa bất ngờ vừa xấu hổ mà. Nghe anh nói cả vấn đề riêng tư của hai người, còn là chuyện nhạy cảm kia trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô thật muốn cắn chết anh ngay bây giờ.
Bàn tay cô che trước miệng của anh, tay còn lại làm động tác ra hiệu im lặng. Còn có đôi mắt xinh đẹp đang trợn lên cảnh cáo nữa. Thấy tạm thời anh không thể nói thêm nữa, cô cũng từ từ thử quan sát biểu hiện của những người hầu đứng xung quanh.
Trời à! Thôi lần này thì xong rồi. Bọn họ đều nghe hết cả, những gương mặt đó rõ ràng là đang nhịn cười mà. Xấu hổ chết mất thôi.
- Anh còn nói nữa em sẽ cắn chết anh thật đấy.
Cô cũng biết mỏi tay nên không muốn bịt miệng anh lâu hơn nữa, cảnh cáo một câu xong thì thu tay về, cúi mặt uống canh trên bàn, thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn những người hầu đứng xung quanh nữa rồi.
Ngược lại với bộ dạng xấu hổ, lúng túng của cô thì Viên Trác Nghiên lại vô cùng đắc ý. Anh thích nhất là nhìn cô đỏ mặt ngượng ngùng như thế này.
- Bảo bối, thật không tin nổi da mặt em lại mỏng như vậy. Lúc em vồ lấy anh đâu giống bây giờ nhỉ?
Quay mặt qua nhìn thì thấy tên đàn ông thối kia đang vờ làm dáng vẻ trầm ngâm suy tư. Cô thật muốn đục vào mặt anh mà, vô sỉ có thừa rồi. Khi cô đang định cất lời thì dì Uyên đã chạy vào báo.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân. Phu nhân đến ạ!
Phu nhân? Là Tần Mộc Du sao?
Trong nháy mắt, Ôn Giai Tuệ đã quên phắn luôn chuyện khiến mình xấu hổ vừa nãy, chiếc thìa đang ngậm trong miệng suýt nữa thì rơi xuống sàn, cũng may cô vừa đưa tay đỡ kịp.
Sao Tần Mộc Du lại đến đây vào giờ này chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện của Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên....?
Vừa liếc mắt nhìn qua thì Viên Trác Nghiên đã hiểu được tâm trạng của cô gái này là gì rồi. Anh đẩy ghế đứng lên, bước tới bên cạnh cô, không một dấu hiệu báo trước đã nắm tay cô đứng lên, kéo cô cùng đi ra phòng khách.
Ôn Giai Tuệ thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với Tần Mộc Du. Liệu cô có bị bà nghiền nát tại đây không?
Tần Mộc Du đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách, thấy Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra, ánh mắt bà cũng chính là rơi trên cái nắm tay thật chặt của hai người, bà không có biểu cảm gì khác ngoài cười trừ cả.
- Hôm qua là ngày con xuất viện nhưng ta lại nghe được tin con đến Hải Nam. Sức khỏe vừa mới ổn định mà con đã không biết nghe lời dặn của bác sĩ.
Bà cất giọng điềm tĩnh, uy nghiêm nhưng vẫn nghe được sự quan tâm dành cho con trai của mình.
Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ ngồi xuống đối diện với mẹ, chính là cố tình để bà thấy chiếc nhẫn cầu hôn trên tay của cô, để tuyên bố luôn một lúc.
- Muộn như vậy rồi người còn đến tận đây, nhất định không phải để phàn nàn mấy chuyện này rồi. Có chuyện gì khiến người phiền lòng sao?
Bây giờ hai người mới để ý đến túi đồ mà Tần Mộc Du mang tới. Theo lẽ đương nhiên thì đó chắc chắn là đưa cho Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng thật không ngờ bà lại gọi Ôn Giai Tuệ trước.
- Giai Tuệ, ta biết con thường gặp ác mộng khi trời mưa lớn. Đây là mộc trà ta vừa mua ở Nhật về, con thử xem có hiệu quả không.
Nếu không phải còn nhiệt độ từ bàn tay của Viên Trác Nghiên thì Ôn Giai Tuệ đã ngỡ mình vừa nằm mơ rồi. Tần Mộc Du lại mua quà cho cô ư? Còn là vì quan tâm đến giấc ngủ của cô? Trời à! Đây là dụ ý gì đây? Điềm tốt hay xấu chứ?
Người đàn ông bên cạnh lại không để ý nhiều như vậy, chỉ nghe mẹ mình nhắc đến chuyện Ôn Giai Tuệ gặp ác mộng khi mưa lớn thì anh liền muốn chen ngang.
- Mẹ, đúng là trước đây Tuệ nhi thường gặp ác mộng. Nhưng bây giờ.....
- Phu nhân, cảm ơn người. Món quà này cháu xin nhận.
Không để Viên Trác Nghiên nói hết, Ôn Giai Tuệ đã lên tiếng cắt ngang lời của anh. Vốn dĩ không cần phải nghe hết thì cô cũng đủ biết anh định nói gì tiếp theo rồi, anh chính là muốn nói bây giờ chứng mất ngủ hay gặp ác mộng của cô đã được cải thiện nhờ vào anh nên không cần đến trà của bà nữa.
Nhưng sao Ôn Giai Tuệ có thể từ chối thành ý của bà được chứ. Dù cô chưa rõ ý tứ của bà nhưng để hạn chế đến mức thấp nhất ác cảm đối với bà, cô vẫn nên chú ý mọi hành động.
Tần Mộc Du đã sớm nhìn thấy chiếc nhẫn mà Viên Trác Nghiên muốn khoe với bà. Trước khi rời đi, bà chỉ nói một câu bâng quơ nhưng chính xác là mấy câu nhắc nhở ngầm.
- Nhanh chóng mang thai thì đám người đó sẽ không thể làm khó dễ hai đứa nữa. Sinh cháu trai thì vị trí của con ở Viên gia nhất định được đảm bảo.
....................
Câu cuối cùng mà Tần Mộc Du nói trước khi ra về vẫn còn đọng lại trong đầu của Ôn Giai Tuệ, thậm chí là đang dần in đậm rồi.
Từ lúc trở về phòng đến giờ, cô cứ ngồi mãi trên giường suy ngẫm gì đó.
Viên Trác Nghiên đi tới bên cạnh, đứng trên cao nhìn xuống, dò hỏi.
- Bảo bối, em lại làm sao vậy? Em đã ngồi như vậy hơn nửa tiếng rồi.
Ôn Giai Tuệ xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, có vẻ lo lắng mà hỏi.
- Em vẫn không hiểu, và không tin được, sao phu nhân hôm nay lại đặc biệt tốt với em như vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ bà ấy đang từ từ đẩy em ra khỏi anh sao? Hoặc không thì bà ấy đã tác hợp cho chúng ta, nhưng điều này có khả năng sao?
Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười trước mấy lời phân tích này của cô. Anh ngồi xuống, lùi vào trong, thuận tay nắm lấy tay cô.
- Em nghĩ đi đâu vậy? Lời nói lẫn hành động của bà ấy không phải quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta vừa qua được một ải rồi đấy.
Vừa mới nói xong thì anh liền tiến tới gần cô, dễ dàng tóm được cô khóa chặt giữa giường và ngực của mình.
- Trác Nghiên! Anh, anh định làm gì đó?
Ôn Giai Tuệ kích động vung tay đánh liên tục vào ngực của anh, đôi mắt to tròn nhìn anh trong hoảng loạn.
- Viên Trác Nghiên! Anh định làm gì? Mau bỏ em ra!
Viên Trác Nghiên hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì cô đang nói, đưa tay tắt đèn trong phòng.
- Vừa nãy em không nghe mẹ nói chúng ta phải nhanh chóng có con sao? Vợ à, nên tranh thủ thôi.
Bình luận facebook