Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 137: Nhất định cưới em.
Vừa mới sáng sớm, Mục Lan Nhi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên dưới phòng khách. Bà ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy, trước mặt bà là con gái Viên Trác Bình.
- Trác Bình? Có ai đến sao?
Viên Trác Bình đang điều chỉnh hương liệu rửa mặt cho mẹ, quay đầu lại trả lời.
- Là anh cả và Ôn Giai Tuệ. Tâm trạng của mẹ hiện không được tốt, không cần để ý đến bọn họ làm gì. Con đã pha nước cho mẹ rồi, mẹ dậy rửa mặt đi.
Không cần Viên Trác Bình dặn, Mục Lan Nhi chỉ nghe đến tên của Viên Trác Nghiên thôi đã không muốn nghe thêm bất cứ một thông tin nào nữa, từ lúc Viên Trác Việt bị bắt đi, tâm tình của bà không còn ổn định nữa, nếu bây giờ còn xuống phòng khách mà nhìn thấy Viên Trác Nghiên thì chắc phải nhập viện vì xông máu não mất.
Viên Trác Bình nhắc mẹ mấy câu rồi cũng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ của bà.
Dưới phòng khách, một nhà bốn người đang sum họp rất hòa thuận. Viên lão thái gia đối với chuyện của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ vốn cũng không có ý kiến gì nữa, đối với ông thì đứa cháu đích tôn này hạnh phúc thì ông cũng hài lòng rồi. Thái độ của Tần Mộc Du cũng đã thay đổi trong thời gian gần đây.
Nhưng khi đề cập đến chuyện kết hôn của hai người, Viên lão thái gia vẫn còn chút vướng mắc. Ông đặt tách trà vừa uống xong xuống bàn, nhìn Ôn Giai Tuệ đang được Viên Trác Nghiên ôm bảo bọc trong vòng tay, thở dài một hơi.
- Giai Tuệ, chắc con cũng biết gia quy của Viên gia rồi. Ta không phản đối chuyện kết hôn của hai con. Nhưng gia quy của chúng ta đã được giữ gìn hơn bao nhiêu đời rồi. Con được gả cho A Khoan, đã từng bước vào cửa lớn của Viên gia trước sự chứng giám của các vị trưởng bối, xét về vai vế, hiện tại con vẫn là mẹ nhỏ của Trác Nghiên. Chuyện hôn lễ, để đám người kia không gây khó dễ, vẫn nên là đợi hết thời gian con thụ thân thờ vong linh của A Khoan hãy cử hành. Như vậy vừa có thể dẹp yên đám người kia, còn không làm trái quy tắc của tổ tông chúng ta.
Viên Trác Nghiên vừa nghe hết lời ông nội nói đã lên tiếng phản bác ngay, biểu hiện không hài lòng rồi.
- Ông nội. Thật ra hôm nay chúng con đến đây cũng là muốn thưa chuyện này với ông. Chúng ta đang sống ở thời đại nào rồi chứ? Có cần phải rập khuôn tuân thủ những quy tắc đó không? Con không quan tâm đám người kia nói gì, Tuệ nhi sẽ gả cho con, danh chính ngôn thuận trở thành vợ của con. Hôn lễ, con đã quyết định rồi, tháng sau sẽ tổ chức, mọi người có đồng ý hay không cũng không thể ngăn cản con đâu.
Thái độ của anh kiên quyết vô cùng, chắc chắn đến mức không có uy lực nào có thể đánh gục.
Tần Mộc Du ngồi đối diện đang cảm giác bất an vô cùng. Bà cố gắng ra ám thị với Ôn Giai Tuệ rồi lại nhìn con trai mà nhẹ lắc đầu, tất cả đều cùng một ý là muốn Viên Trác Nghiên đừng nóng vội lúc này.
Ôn Giai Tuệ ngồi cạnh anh, nghe hết những điều kiện vừa nãy mà Viên lão thái gia nói. Vốn dĩ cô cũng đã đoán trước được kết quả này rồi, gia quy của Viên gia, cô phải thủ tiết thờ chồng trong ba năm mới được kết hôn, nghĩa là cô phải đợi ba năm nữa mới có thể được gả cho Viên Trác Nghiên. Cô và anh, đã định sẵn không dễ dàng ở bên nhau rồi.
Nhưng về thời gian tổ chức hôn lễ, cô đã rất bất ngờ khi nghe Viên Trác Nghiên tuyên bố, trước đó anh chưa từng nhắc đến dù chỉ một lần. Cô quay mặt nhìn anh thì anh càng nắm chặt tay cô hơn, thể hiện ý tứ rõ ràng, không một người nào có thể ngăn cản bọn họ nữa cả.
Viên lão thái gia hết nhìn Ôn Giai Tuệ lại nhìn đến cháu trai của mình, có chút bực dọc mà quát.
- Trác Nghiên, cháu đừng hồ đồ nữa! Chuyện này nếu cháu cố gắng chống đối đến cùng thì vị trí thừa kế của cháu sẽ khó mà giữ được đấy. Ta không bắt hai đứa phải chia tay, chỉ là trong thời hạn ba năm này, Giai Tuệ vẫn chưa thể gả vào Viên gia một lần nữa.
Viên Trác Nghiên kiên định nhìn ông nội, nhất quyết không nhượng bộ, khảng khái tuyên bố lại.
- Ông nội, cháu không cần vị trí thừa kế gì đó nữa, cháu chỉ cần Tuệ nhi, cháu cần cô ấy là vợ của cháu.
Hai ông cháu đang dần bắt đầu một cuộc chiến tranh ngầm. Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du ngồi bên cạnh cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Viên lão thái gia gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, bắt đầu giận dữ trước thái độ không chịu thỏa hiệp của cháu trai rồi.
- Trác Nghiên, cháu nhất định phải chống đối lại ta sao? Không phải cháu muốn cho Giai Tuệ một danh phận sao? Bây giờ cháu từ bỏ vị trí người thừa kế thì cháu còn có thể cho nó danh phận gì đây?
- Nếu cháu để cô ấy phải đợi ba năm. Ba năm cô ấy ở bên cạnh con mà không được gọi là vợ của con mới chính là không có danh phận.
- Ta không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Con muốn cưới nó thì đợi hết thời hạn ba năm mới được phép cưới. Còn không, Viên gia sẽ không để nó bước vào lần nữa.
Không khí căng thẳng thế này, Tần Mộc Du vẫn là không chịu được mà lên tiếng khuyên giải.
- Thôi nào, Trác Nghiên, con tạm thời nghe theo sự sắp xếp của ông nội đã. Cha, người đừng nóng giận, con sẽ từ từ khuyên nhủ hai đứa nhỏ.
Viên lão thái gia nhìn đôi nam nữ đang nắm chặt tay nhau, ông hừ nhẹ một tiếng, chống gậy đứng lên, dựa vào Vương quản gia để lên lầu.
Sau khi Viên lão thái gia đi khỏi rồi, Tần Mộc Du thở phào một hơi, nhìn qua Ôn Giai Tuệ nhưng không có biểu hiện gì, chuyển qua gọi con trai.
- Trác Nghiên, con ra đây gặp ta một lát.
Viên Trác Nghiên cũng không có ý định từ chối, anh quay qua dặn dò Ôn Giai Tuệ mấy câu mới đi ra ngoài cùng Tần Mộc Du.
Ở lại trong phòng khách, tinh thần của Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hồi phục thì đã đụng mặt Viên Trác Bình vừa mới từ trên lầu đi xuống.
- Ồ! Nghe tiếng tranh cãi to như vậy, hẳn là anh cả lại vì cô mà chọc giận ông nội rồi đúng không nhỉ? Mẹ nhỏ.
Cô ta nhất định là cố tình đến để châm chọc, xát muối vào vết thương của người khác. Thế nhưng, Ôn Giai Tuệ sao có thể để để cô ta được đắc ý chứ, cô cũng tiến đến đối diện cô ta mà đáp trả lại.
- Tam tiểu thư, tôi nhìn không ra cô lại quan tâm đến lão thái gia đấy.
Câu này của cô, nếu là người bình thường nghe được thì cũng nghĩ đây là một câu đá xéo bình thường. Cũng chẳng biết Viên Trác Bình không hiểu hay cố tình không hiểu ẩn ý trong câu trả lời của cô. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu.
- Mẹ nhỏ, ngoài việc chỉ mang lại rắc rối cho người đàn ông của mình thì cô không thể làm được gì khác sao? Thật đáng buồn cho anh cả mà.
Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hiểu lí do thật sự mà cô ta đến chọc ngoáy cô như vậy, nên vẫn là cẩn thận thì hơn. Cô mỉm cười nhã nhặn, theo thói quen đưa tay vén lại tóc ra sau tai, tự tin đáp lời.
- Đúng vậy, tôi không thể làm được những chuyện vĩ đại hơn. Chẳng hạn như giết cả người nhà vì người đàn đàn ông mình yêu.
Thật ra cô không quên chuyện cô đã vì Viên Trác Nghiên mà giết William, nhưng việc đó so với cái chết của Viên lão gia là khác nhau hoàn toàn. Cô rất muốn thấy biểu cảm khác lạ một chút của Viên Trác Bình khi cô nhắc đến vấn đề này. Nhưng hình như cô ta đã đoán được, vì vậy mà không hề bị mắc lừa, tỏ vẻ thản nhiên như không hề liên quan gì đến mình.
- Nếu tôi là cô thì không nhu nhược ngồi nhìn người đàn ông vì mình mà chống lại tất cả đâu. Cô từng nghĩ bản thân đã xứng với những gì anh ta làm cho cô lần nào chưa?
Ở ngoài hoa viên, Viên Trác Nghiên và Tần Mộc Du cùng dừng bước. Bà xoay người lại nhìn con trai đứng cách vài bước chân. Vẻ mặt bà nghiêm nghị vô cùng, cất giọng điềm đạm mà nêu lên ý kiến.
- Trác Nghiên, vừa rồi con phản ứng như vậy thật sự đã chọc giận ông nội rồi đấy.
- Người gọi con ra đây là để nói những chuyện này thôi sao? Nếu vậy thì con không muốn nghe thêm nữa.
Viên Trác Nghiên lười nhác gãi gãi mi tâm, hờ hững hỏi lại. Khi anh đang định bỏ đi thì Tần Mộc Du liền nói thêm.
- Ta không có ý này. Trác Nghiên, ông nội nói vậy không phải là không có lí do đâu. Đám người kia luôn lăm le dòm ngó vị trí của con, chỉ cần con có sơ sót gì thì bọn họ sẽ ngay lập tức bắt lấy. Như những gì ta đã nói lần trước, con và Giai Tuệ, hai đứa phải nhanh có con đi. Nếu có cái thai, sẽ không cần lo đám người đó gây khó dễ nữa, Giai Tuệ sẽ được gả vào Viên gia làm vợ của con. Bằng không, e là phải chấp nhận đợi hết thòi gian ba năm thôi.
Trước đây, bà là người phản đối dữ dội nhất chuyện của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, đừng nói là để bọn họ đợi ba năm, dù thế nào bà cũng nhất quyết không đồng ý cho hai người ở bên nhau....Nhưng ngày hôm đó trước phòng phẫu thuật, sau khi Ôn Giai Tuệ giành lại được Viên Trác Nghiên từ tay của diêm la, bà mới nhận ra đến cả thần tiên cũng khó mà chia cắt được hai người, bà không muốn phá vỡ mối tình đẹp như này nữa. Cho nên hiện giờ, bà sẽ cố gắng hết sức để giúp hai đứa nhỏ ở bên nhau và có một cái kết viên mãn. Bà cũng tin chồng mình ở dưới suối vàng đang chúc phúc cho chúng.
Bước chân đang chuẩn bị của Viên Trác Nghiên cũng vì những câu vừa rồi của mẹ mà khựng lại, quay đầu lại lần nữa, vô cùng kiên định mà thông báo.
- Cảm ơn người đã tác hợp cho chúng con. Chuyện Giai Tuệ mang thai, người cứ yên tâm, sẽ sớm có tin vui cho người thôi.
................
Vừa nhét Ôn Giai Tuệ vào trong xe, Viên Trác Nghiên đã nhận ra sắc mặt không được tốt lắm của cô. Anh ngồi vào chỗ của mình xong, chưa khởi động máy mà nhướn người qua, một tay ôm mặt cô, nhẹ giọng thủ thỉ.
- Tuệ nhi, có phải vì những lời của ông nội khiến em lo lắng không?
Ôn Giai Tuệ khôi phục lại chút tinh thần, mỉm cười nhìn anh mà lắc đầu, mục đích cũng là để anh yên tâm về mình.
- Em không sao. Trác Nghiên, anh yên tâm, em vẫn ổn mà.
Viên Trác Nghiên mím môi, cầm hai tay cô để trong lòng bàn tay của mình, hơi nhướn đôi mày kiếm đen rậm lên mà vạch trần cô.
- Ổn thế nào được chứ? Bảo bối, em đã lo lắng đến hai tay đều lạnh run lên hết rồi này. Đúng là đồ ngốc mà.
Anh kéo cô vào trong ngực, vòng tay vừa ôm vừa xoa đầu cô mà động viên.
- Đừng lo lắng gì cả, cho dù bọn họ có phản đối cũng không thể ngăn cản chúng ta đâu.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh mà cọ qua cọ lại, giọng nỉ non buồn bã.
- Trác Nghiên, có phải em rất nhu nhược không....? Em không dám chống lại họ, nhút nhát đứng sau lưng anh thôi. Vừa nãy, suýt chút nữa thì em đã đồng ý với sự sắp xếp của ông nội, em đã định nói với ông, chỉ cần cho em được ở bên cạnh anh thôi, ba năm hay lâu hơn cũng không sao, em có thể đợi được, em cũng không cần danh phận gì cả....Em đã rất sợ, em sợ chúng ta sẽ phải chia xa một lần nữa. Trác Nghiên, suýt nữa thì em đã nói ra những lời này rồi, có phải, có phải em quá nhu nhược không?
Nghe tiếng cô nức nở trong ngực mình, Viên Trác Nghiên càng siết chặt tay hơn, liên tục vỗ về cô bằng những nụ hôn nhỏ vụn, cất giọng trầm ấm bên tai cô.
- Tuệ nhi, em còn nhớ hôm trước em từng hỏi anh không? Nếu anh vì em mà trắng tay, anh có bằng lòng ở cùng em không? Chúng ta rời khỏi Thượng Hải, đến Las Vegas chỉ có chúng ta, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa? Từ giờ em hãy nghe rõ câu trả lời của anh. Chỉ cần em muốn, bất cứ nơi nào, anh cũng đi cùng em. Nếu bọn họ phản đối hôn lễ của chúng ta, anh đưa em đến Las Vegas, không cần phải quan tâm sắc mặt kẻ khác nữa.
Nói đến mấy câu cuối, anh chầm chậm nâng mặt cô lên, hai tay áp vào hai bên mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên má của cô.
- Tuệ nhi, bảo bối của anh, đừng khóc, chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ cố nuốt nước mắt vào mà gật đầu liên tục, lần nữa vùi đầu vào trong ngực của anh.
....................
Lá thư cùng chiếc máy bay giấy được gửi chuyển phát nhanh đến hôm đó, A Phong đã nhìn đi nhìn lại nó rất nhiều lần, rồi lại nhìn lịch để bàn, chính là ngày mai rồi. Đã hơn mười năm không gặp anh trai, anh không biết bây giờ anh trai trông như thế nào nữa, có cao hơn anh không, anh vẫn còn ánh mắt hiền hậu và nụ cười ấm áp khi xưa chứ. Trong đầu anh hình dung ra không biết bao nhiêu câu để hỏi anh trai. Ngày mai, anh nên chuẩn bị thế nào đây, sẽ không khiến anh trai thất vọng chứ.
Đứng lên cầm áo khoác ra ngoài, đến giờ anh phải qua thăm mẹ Ôn rồi.
Vừa đi đến cửa thang máy, vì đụng phải một người đàn ông mà đánh rơi một vật gì đó.
Người đàn ông kia nhanh hơn cúi xuống nhặt vật kia lên.
A Lôi vừa cầm trên tay đã nhận ra đây là sợi dây chuyền mà anh ta luôn giữ bên mình hơn mười năm qua, sợi dây chuyền gắn liền với kỷ niệm của hai anh em. Trong lần giao đấu với Viên Trác Nghiên, anh ta đã đánh rơi nó, tìm kiếm nó khắp nơi, thật không ngờ sợi dây chuyền này lại trở về tay của em trai mình. Cầm sợi dây chuyền này, bàn tay anh ta đã run lên. Đối diện với A Phong mà trả lại sợi dây chuyền cho anh.
- Thật xin lỗi, của cậu đây.
A Phong nhìn người đàn ông trước mặt, gật đầu xã giao, nhận lại sợi dây chuyền, cẩn thận xem xét kỹ lại có hư hỏng gì không, giống như đang trân trọng một bảo vật đáng quý nhất.
- Cảm ơn anh. Thật may là không sao.
Anh gật đầu chào một cái rồi bước thẳng vào trong thang máy vừa mở ra.
A Lôi nhìn theo bóng dáng của em trai đến khi cửa thang máy khép lại. Gặp nhau như vậy rồi, nhưng lại không thể nhận nhau, cảm giác bất lực đến cùng cực chính là vậy...
..................
Một tay Viên Trác Nghiên giữ vô lăng, một tay nắm tay của Ôn Giai Tuệ, anh lái xe với tốc độ vừa phải. Thỉnh thoảng lại nhìn qua cô mà mỉm cười trìu mến. Nữ nhân bên cạnh cũng cười đáp lại anh, ngón tay mảnh mai của cô động đậy vài cái, nắm chặt tay của anh hơn.
- Tuệ nhi, vừa nãy Viên Trác Bình đã nói gì với em sao?
Không khí đang yên ắng giữa hai người chợt bị Viên Trác Nghiên phá vỡ, anh nhớ đến cảnh đã nhìn thấy lúc đi ra nói chuyện riêng với Tần Mộc Du, Viên Trác Bình đã chủ động tiếp cận Ôn Giai Tuệ, anh lo lắng không biết cô ta có nói gì ảnh hưởng đến người phụ nữ của anh không.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh một cái, thở mạnh một hơi, ậm ừ một lát rồi lắc đầu.
- Cũng chẳng có gì quan trọng. Có vẻ cô ta vẫn còn cố gắng giấu đuôi của mình, em cố tình khơi ra những việc cô ta đang che đậy thì không thấy cô ta để lộ chút sơ hở. E là rất khó vạch trần cô ta ngay.
Viên Trác Nghiên nghe xong, cặp chân mày đen rậm nhíu nhẹ lại, khẩn trương nhắc một câu.
- Từ giờ em nên tránh xa cô ta một chút.
Đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này nên Ôn Giai Tuệ cũng muốn cùng anh bàn bạc vài vấn đề.
- Trác Nghiên, chuyện hôn lễ của chúng ta. Em muốn tổ chức sau khi đã giải quyết xong vấn đề của Viên Trác Bình, chúng ta đều không biết cô ta còn âm mưu gì với Viên gia không. Mẹ và ông nội cả ngày đi ra đi vào đều chung một mái nhà với cô ta, em sợ là.....
- Được thôi, anh hiểu tâm tư của em. Nếu như vậy giúp em yên tâm hơn thì chúng ta cứ làm vậy.
Thấy cô ngập ngừng mấy câu sau, Viên Trác Nghiên cũng chủ động trả lời ngay luôn, không quên mỉm cười chấn an cô.
- Cảm ơn anh, Trác Nghiên....
Ôn Giai Tuệ nghe được câu này của anh, tảng đá trong lòng cũng coi như được gỡ xuống, nhưng vẫn còn chuyện mà cô chưa biết nên nói như thế nào.
- Trác Nghiên, thật ra chuyện mật thất, em đã có vài phát hiện mới.
- Trác Bình? Có ai đến sao?
Viên Trác Bình đang điều chỉnh hương liệu rửa mặt cho mẹ, quay đầu lại trả lời.
- Là anh cả và Ôn Giai Tuệ. Tâm trạng của mẹ hiện không được tốt, không cần để ý đến bọn họ làm gì. Con đã pha nước cho mẹ rồi, mẹ dậy rửa mặt đi.
Không cần Viên Trác Bình dặn, Mục Lan Nhi chỉ nghe đến tên của Viên Trác Nghiên thôi đã không muốn nghe thêm bất cứ một thông tin nào nữa, từ lúc Viên Trác Việt bị bắt đi, tâm tình của bà không còn ổn định nữa, nếu bây giờ còn xuống phòng khách mà nhìn thấy Viên Trác Nghiên thì chắc phải nhập viện vì xông máu não mất.
Viên Trác Bình nhắc mẹ mấy câu rồi cũng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ của bà.
Dưới phòng khách, một nhà bốn người đang sum họp rất hòa thuận. Viên lão thái gia đối với chuyện của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ vốn cũng không có ý kiến gì nữa, đối với ông thì đứa cháu đích tôn này hạnh phúc thì ông cũng hài lòng rồi. Thái độ của Tần Mộc Du cũng đã thay đổi trong thời gian gần đây.
Nhưng khi đề cập đến chuyện kết hôn của hai người, Viên lão thái gia vẫn còn chút vướng mắc. Ông đặt tách trà vừa uống xong xuống bàn, nhìn Ôn Giai Tuệ đang được Viên Trác Nghiên ôm bảo bọc trong vòng tay, thở dài một hơi.
- Giai Tuệ, chắc con cũng biết gia quy của Viên gia rồi. Ta không phản đối chuyện kết hôn của hai con. Nhưng gia quy của chúng ta đã được giữ gìn hơn bao nhiêu đời rồi. Con được gả cho A Khoan, đã từng bước vào cửa lớn của Viên gia trước sự chứng giám của các vị trưởng bối, xét về vai vế, hiện tại con vẫn là mẹ nhỏ của Trác Nghiên. Chuyện hôn lễ, để đám người kia không gây khó dễ, vẫn nên là đợi hết thời gian con thụ thân thờ vong linh của A Khoan hãy cử hành. Như vậy vừa có thể dẹp yên đám người kia, còn không làm trái quy tắc của tổ tông chúng ta.
Viên Trác Nghiên vừa nghe hết lời ông nội nói đã lên tiếng phản bác ngay, biểu hiện không hài lòng rồi.
- Ông nội. Thật ra hôm nay chúng con đến đây cũng là muốn thưa chuyện này với ông. Chúng ta đang sống ở thời đại nào rồi chứ? Có cần phải rập khuôn tuân thủ những quy tắc đó không? Con không quan tâm đám người kia nói gì, Tuệ nhi sẽ gả cho con, danh chính ngôn thuận trở thành vợ của con. Hôn lễ, con đã quyết định rồi, tháng sau sẽ tổ chức, mọi người có đồng ý hay không cũng không thể ngăn cản con đâu.
Thái độ của anh kiên quyết vô cùng, chắc chắn đến mức không có uy lực nào có thể đánh gục.
Tần Mộc Du ngồi đối diện đang cảm giác bất an vô cùng. Bà cố gắng ra ám thị với Ôn Giai Tuệ rồi lại nhìn con trai mà nhẹ lắc đầu, tất cả đều cùng một ý là muốn Viên Trác Nghiên đừng nóng vội lúc này.
Ôn Giai Tuệ ngồi cạnh anh, nghe hết những điều kiện vừa nãy mà Viên lão thái gia nói. Vốn dĩ cô cũng đã đoán trước được kết quả này rồi, gia quy của Viên gia, cô phải thủ tiết thờ chồng trong ba năm mới được kết hôn, nghĩa là cô phải đợi ba năm nữa mới có thể được gả cho Viên Trác Nghiên. Cô và anh, đã định sẵn không dễ dàng ở bên nhau rồi.
Nhưng về thời gian tổ chức hôn lễ, cô đã rất bất ngờ khi nghe Viên Trác Nghiên tuyên bố, trước đó anh chưa từng nhắc đến dù chỉ một lần. Cô quay mặt nhìn anh thì anh càng nắm chặt tay cô hơn, thể hiện ý tứ rõ ràng, không một người nào có thể ngăn cản bọn họ nữa cả.
Viên lão thái gia hết nhìn Ôn Giai Tuệ lại nhìn đến cháu trai của mình, có chút bực dọc mà quát.
- Trác Nghiên, cháu đừng hồ đồ nữa! Chuyện này nếu cháu cố gắng chống đối đến cùng thì vị trí thừa kế của cháu sẽ khó mà giữ được đấy. Ta không bắt hai đứa phải chia tay, chỉ là trong thời hạn ba năm này, Giai Tuệ vẫn chưa thể gả vào Viên gia một lần nữa.
Viên Trác Nghiên kiên định nhìn ông nội, nhất quyết không nhượng bộ, khảng khái tuyên bố lại.
- Ông nội, cháu không cần vị trí thừa kế gì đó nữa, cháu chỉ cần Tuệ nhi, cháu cần cô ấy là vợ của cháu.
Hai ông cháu đang dần bắt đầu một cuộc chiến tranh ngầm. Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du ngồi bên cạnh cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Viên lão thái gia gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, bắt đầu giận dữ trước thái độ không chịu thỏa hiệp của cháu trai rồi.
- Trác Nghiên, cháu nhất định phải chống đối lại ta sao? Không phải cháu muốn cho Giai Tuệ một danh phận sao? Bây giờ cháu từ bỏ vị trí người thừa kế thì cháu còn có thể cho nó danh phận gì đây?
- Nếu cháu để cô ấy phải đợi ba năm. Ba năm cô ấy ở bên cạnh con mà không được gọi là vợ của con mới chính là không có danh phận.
- Ta không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Con muốn cưới nó thì đợi hết thời hạn ba năm mới được phép cưới. Còn không, Viên gia sẽ không để nó bước vào lần nữa.
Không khí căng thẳng thế này, Tần Mộc Du vẫn là không chịu được mà lên tiếng khuyên giải.
- Thôi nào, Trác Nghiên, con tạm thời nghe theo sự sắp xếp của ông nội đã. Cha, người đừng nóng giận, con sẽ từ từ khuyên nhủ hai đứa nhỏ.
Viên lão thái gia nhìn đôi nam nữ đang nắm chặt tay nhau, ông hừ nhẹ một tiếng, chống gậy đứng lên, dựa vào Vương quản gia để lên lầu.
Sau khi Viên lão thái gia đi khỏi rồi, Tần Mộc Du thở phào một hơi, nhìn qua Ôn Giai Tuệ nhưng không có biểu hiện gì, chuyển qua gọi con trai.
- Trác Nghiên, con ra đây gặp ta một lát.
Viên Trác Nghiên cũng không có ý định từ chối, anh quay qua dặn dò Ôn Giai Tuệ mấy câu mới đi ra ngoài cùng Tần Mộc Du.
Ở lại trong phòng khách, tinh thần của Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hồi phục thì đã đụng mặt Viên Trác Bình vừa mới từ trên lầu đi xuống.
- Ồ! Nghe tiếng tranh cãi to như vậy, hẳn là anh cả lại vì cô mà chọc giận ông nội rồi đúng không nhỉ? Mẹ nhỏ.
Cô ta nhất định là cố tình đến để châm chọc, xát muối vào vết thương của người khác. Thế nhưng, Ôn Giai Tuệ sao có thể để để cô ta được đắc ý chứ, cô cũng tiến đến đối diện cô ta mà đáp trả lại.
- Tam tiểu thư, tôi nhìn không ra cô lại quan tâm đến lão thái gia đấy.
Câu này của cô, nếu là người bình thường nghe được thì cũng nghĩ đây là một câu đá xéo bình thường. Cũng chẳng biết Viên Trác Bình không hiểu hay cố tình không hiểu ẩn ý trong câu trả lời của cô. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu.
- Mẹ nhỏ, ngoài việc chỉ mang lại rắc rối cho người đàn ông của mình thì cô không thể làm được gì khác sao? Thật đáng buồn cho anh cả mà.
Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hiểu lí do thật sự mà cô ta đến chọc ngoáy cô như vậy, nên vẫn là cẩn thận thì hơn. Cô mỉm cười nhã nhặn, theo thói quen đưa tay vén lại tóc ra sau tai, tự tin đáp lời.
- Đúng vậy, tôi không thể làm được những chuyện vĩ đại hơn. Chẳng hạn như giết cả người nhà vì người đàn đàn ông mình yêu.
Thật ra cô không quên chuyện cô đã vì Viên Trác Nghiên mà giết William, nhưng việc đó so với cái chết của Viên lão gia là khác nhau hoàn toàn. Cô rất muốn thấy biểu cảm khác lạ một chút của Viên Trác Bình khi cô nhắc đến vấn đề này. Nhưng hình như cô ta đã đoán được, vì vậy mà không hề bị mắc lừa, tỏ vẻ thản nhiên như không hề liên quan gì đến mình.
- Nếu tôi là cô thì không nhu nhược ngồi nhìn người đàn ông vì mình mà chống lại tất cả đâu. Cô từng nghĩ bản thân đã xứng với những gì anh ta làm cho cô lần nào chưa?
Ở ngoài hoa viên, Viên Trác Nghiên và Tần Mộc Du cùng dừng bước. Bà xoay người lại nhìn con trai đứng cách vài bước chân. Vẻ mặt bà nghiêm nghị vô cùng, cất giọng điềm đạm mà nêu lên ý kiến.
- Trác Nghiên, vừa rồi con phản ứng như vậy thật sự đã chọc giận ông nội rồi đấy.
- Người gọi con ra đây là để nói những chuyện này thôi sao? Nếu vậy thì con không muốn nghe thêm nữa.
Viên Trác Nghiên lười nhác gãi gãi mi tâm, hờ hững hỏi lại. Khi anh đang định bỏ đi thì Tần Mộc Du liền nói thêm.
- Ta không có ý này. Trác Nghiên, ông nội nói vậy không phải là không có lí do đâu. Đám người kia luôn lăm le dòm ngó vị trí của con, chỉ cần con có sơ sót gì thì bọn họ sẽ ngay lập tức bắt lấy. Như những gì ta đã nói lần trước, con và Giai Tuệ, hai đứa phải nhanh có con đi. Nếu có cái thai, sẽ không cần lo đám người đó gây khó dễ nữa, Giai Tuệ sẽ được gả vào Viên gia làm vợ của con. Bằng không, e là phải chấp nhận đợi hết thòi gian ba năm thôi.
Trước đây, bà là người phản đối dữ dội nhất chuyện của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, đừng nói là để bọn họ đợi ba năm, dù thế nào bà cũng nhất quyết không đồng ý cho hai người ở bên nhau....Nhưng ngày hôm đó trước phòng phẫu thuật, sau khi Ôn Giai Tuệ giành lại được Viên Trác Nghiên từ tay của diêm la, bà mới nhận ra đến cả thần tiên cũng khó mà chia cắt được hai người, bà không muốn phá vỡ mối tình đẹp như này nữa. Cho nên hiện giờ, bà sẽ cố gắng hết sức để giúp hai đứa nhỏ ở bên nhau và có một cái kết viên mãn. Bà cũng tin chồng mình ở dưới suối vàng đang chúc phúc cho chúng.
Bước chân đang chuẩn bị của Viên Trác Nghiên cũng vì những câu vừa rồi của mẹ mà khựng lại, quay đầu lại lần nữa, vô cùng kiên định mà thông báo.
- Cảm ơn người đã tác hợp cho chúng con. Chuyện Giai Tuệ mang thai, người cứ yên tâm, sẽ sớm có tin vui cho người thôi.
................
Vừa nhét Ôn Giai Tuệ vào trong xe, Viên Trác Nghiên đã nhận ra sắc mặt không được tốt lắm của cô. Anh ngồi vào chỗ của mình xong, chưa khởi động máy mà nhướn người qua, một tay ôm mặt cô, nhẹ giọng thủ thỉ.
- Tuệ nhi, có phải vì những lời của ông nội khiến em lo lắng không?
Ôn Giai Tuệ khôi phục lại chút tinh thần, mỉm cười nhìn anh mà lắc đầu, mục đích cũng là để anh yên tâm về mình.
- Em không sao. Trác Nghiên, anh yên tâm, em vẫn ổn mà.
Viên Trác Nghiên mím môi, cầm hai tay cô để trong lòng bàn tay của mình, hơi nhướn đôi mày kiếm đen rậm lên mà vạch trần cô.
- Ổn thế nào được chứ? Bảo bối, em đã lo lắng đến hai tay đều lạnh run lên hết rồi này. Đúng là đồ ngốc mà.
Anh kéo cô vào trong ngực, vòng tay vừa ôm vừa xoa đầu cô mà động viên.
- Đừng lo lắng gì cả, cho dù bọn họ có phản đối cũng không thể ngăn cản chúng ta đâu.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh mà cọ qua cọ lại, giọng nỉ non buồn bã.
- Trác Nghiên, có phải em rất nhu nhược không....? Em không dám chống lại họ, nhút nhát đứng sau lưng anh thôi. Vừa nãy, suýt chút nữa thì em đã đồng ý với sự sắp xếp của ông nội, em đã định nói với ông, chỉ cần cho em được ở bên cạnh anh thôi, ba năm hay lâu hơn cũng không sao, em có thể đợi được, em cũng không cần danh phận gì cả....Em đã rất sợ, em sợ chúng ta sẽ phải chia xa một lần nữa. Trác Nghiên, suýt nữa thì em đã nói ra những lời này rồi, có phải, có phải em quá nhu nhược không?
Nghe tiếng cô nức nở trong ngực mình, Viên Trác Nghiên càng siết chặt tay hơn, liên tục vỗ về cô bằng những nụ hôn nhỏ vụn, cất giọng trầm ấm bên tai cô.
- Tuệ nhi, em còn nhớ hôm trước em từng hỏi anh không? Nếu anh vì em mà trắng tay, anh có bằng lòng ở cùng em không? Chúng ta rời khỏi Thượng Hải, đến Las Vegas chỉ có chúng ta, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa? Từ giờ em hãy nghe rõ câu trả lời của anh. Chỉ cần em muốn, bất cứ nơi nào, anh cũng đi cùng em. Nếu bọn họ phản đối hôn lễ của chúng ta, anh đưa em đến Las Vegas, không cần phải quan tâm sắc mặt kẻ khác nữa.
Nói đến mấy câu cuối, anh chầm chậm nâng mặt cô lên, hai tay áp vào hai bên mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên má của cô.
- Tuệ nhi, bảo bối của anh, đừng khóc, chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ cố nuốt nước mắt vào mà gật đầu liên tục, lần nữa vùi đầu vào trong ngực của anh.
....................
Lá thư cùng chiếc máy bay giấy được gửi chuyển phát nhanh đến hôm đó, A Phong đã nhìn đi nhìn lại nó rất nhiều lần, rồi lại nhìn lịch để bàn, chính là ngày mai rồi. Đã hơn mười năm không gặp anh trai, anh không biết bây giờ anh trai trông như thế nào nữa, có cao hơn anh không, anh vẫn còn ánh mắt hiền hậu và nụ cười ấm áp khi xưa chứ. Trong đầu anh hình dung ra không biết bao nhiêu câu để hỏi anh trai. Ngày mai, anh nên chuẩn bị thế nào đây, sẽ không khiến anh trai thất vọng chứ.
Đứng lên cầm áo khoác ra ngoài, đến giờ anh phải qua thăm mẹ Ôn rồi.
Vừa đi đến cửa thang máy, vì đụng phải một người đàn ông mà đánh rơi một vật gì đó.
Người đàn ông kia nhanh hơn cúi xuống nhặt vật kia lên.
A Lôi vừa cầm trên tay đã nhận ra đây là sợi dây chuyền mà anh ta luôn giữ bên mình hơn mười năm qua, sợi dây chuyền gắn liền với kỷ niệm của hai anh em. Trong lần giao đấu với Viên Trác Nghiên, anh ta đã đánh rơi nó, tìm kiếm nó khắp nơi, thật không ngờ sợi dây chuyền này lại trở về tay của em trai mình. Cầm sợi dây chuyền này, bàn tay anh ta đã run lên. Đối diện với A Phong mà trả lại sợi dây chuyền cho anh.
- Thật xin lỗi, của cậu đây.
A Phong nhìn người đàn ông trước mặt, gật đầu xã giao, nhận lại sợi dây chuyền, cẩn thận xem xét kỹ lại có hư hỏng gì không, giống như đang trân trọng một bảo vật đáng quý nhất.
- Cảm ơn anh. Thật may là không sao.
Anh gật đầu chào một cái rồi bước thẳng vào trong thang máy vừa mở ra.
A Lôi nhìn theo bóng dáng của em trai đến khi cửa thang máy khép lại. Gặp nhau như vậy rồi, nhưng lại không thể nhận nhau, cảm giác bất lực đến cùng cực chính là vậy...
..................
Một tay Viên Trác Nghiên giữ vô lăng, một tay nắm tay của Ôn Giai Tuệ, anh lái xe với tốc độ vừa phải. Thỉnh thoảng lại nhìn qua cô mà mỉm cười trìu mến. Nữ nhân bên cạnh cũng cười đáp lại anh, ngón tay mảnh mai của cô động đậy vài cái, nắm chặt tay của anh hơn.
- Tuệ nhi, vừa nãy Viên Trác Bình đã nói gì với em sao?
Không khí đang yên ắng giữa hai người chợt bị Viên Trác Nghiên phá vỡ, anh nhớ đến cảnh đã nhìn thấy lúc đi ra nói chuyện riêng với Tần Mộc Du, Viên Trác Bình đã chủ động tiếp cận Ôn Giai Tuệ, anh lo lắng không biết cô ta có nói gì ảnh hưởng đến người phụ nữ của anh không.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh một cái, thở mạnh một hơi, ậm ừ một lát rồi lắc đầu.
- Cũng chẳng có gì quan trọng. Có vẻ cô ta vẫn còn cố gắng giấu đuôi của mình, em cố tình khơi ra những việc cô ta đang che đậy thì không thấy cô ta để lộ chút sơ hở. E là rất khó vạch trần cô ta ngay.
Viên Trác Nghiên nghe xong, cặp chân mày đen rậm nhíu nhẹ lại, khẩn trương nhắc một câu.
- Từ giờ em nên tránh xa cô ta một chút.
Đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này nên Ôn Giai Tuệ cũng muốn cùng anh bàn bạc vài vấn đề.
- Trác Nghiên, chuyện hôn lễ của chúng ta. Em muốn tổ chức sau khi đã giải quyết xong vấn đề của Viên Trác Bình, chúng ta đều không biết cô ta còn âm mưu gì với Viên gia không. Mẹ và ông nội cả ngày đi ra đi vào đều chung một mái nhà với cô ta, em sợ là.....
- Được thôi, anh hiểu tâm tư của em. Nếu như vậy giúp em yên tâm hơn thì chúng ta cứ làm vậy.
Thấy cô ngập ngừng mấy câu sau, Viên Trác Nghiên cũng chủ động trả lời ngay luôn, không quên mỉm cười chấn an cô.
- Cảm ơn anh, Trác Nghiên....
Ôn Giai Tuệ nghe được câu này của anh, tảng đá trong lòng cũng coi như được gỡ xuống, nhưng vẫn còn chuyện mà cô chưa biết nên nói như thế nào.
- Trác Nghiên, thật ra chuyện mật thất, em đã có vài phát hiện mới.