Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 139: Hợp tác
Cảm giác sống lưng lạnh toát, hai bàn chân của Ôn Giai Tuệ cũng túa ra mồ hôi bên dưới, vẫn cố dựng tai lên mà nghe hết những lời Viên Trác Nghiên đang nói.
- Chúng ta cũng đều không hiểu đúng tác dụng của bảy miếng ngọc này. Cả chúng ta và Viên Trác Bình đều bị cha dắt mũi, cho rằng chỉ cần đủ bảy mảnh ghép là có thể mở được cửa mật thất. Cho nên mới dẫn đến việc cô ta cật lực truy sát em, ngăn cản em tìm ngọc. Bây giờ thì chúng ta đã có thể thấy, thật ra những việc Viên Trác Bình đã làm cũng không phải hoàn toàn công cốc. Ngọc vẫn mở được cửa mật thất, chỉ là bằng cách khác thôi.
- Vậy lão gia đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên đặt tay lên bả vai Ôn Giai Tuệ để chấn an cô ngừng kích động.
- Tuệ nhi, em đừng vội. Nơi mở cửa mật thất ở thư phòng của cha và cũng ở dưới mộ của cha, ông ấy lại để lại cho chúng ta những gợi ý quan trọng như vậy. Có thể thấy ngay từ sau khi lên kế hoạch cho tai nạn của Ngô Tước Diễn, ông ấy đã ngầm đấu với Viên Trác Bình, biết rõ bản thân có thể gặp nguy hiểm bất cứ khi nào nên mới chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng như vậy.
- Nhưng ông ấy đến cùng vẫn là không thể thắng được cô ta. Chỉ thiếu một bước thôi.
- Cho nên...?
Ôn Giai Tuệ chen vào hỏi trước.
Viên Trác Nghiên nghiêm túc nhìn cô, vừa suy ngẫm vừa trả lời.
- Anh đã nói trước đó một lần, cha có khả năng chưa chết. Vừa nãy em cũng thấy rồi, trong quan tài trống rỗng, chỉ còn một khả năng duy nhất, ông ấy đang ở trong tay của Viên Trác Bình, chính xác thì là ở trong phòng nghiên cứu này.
- Nhưng Viên Trác Bình để ông ấy ở đây làm gì chứ? Nếu cô ta muốn trả thù cho Ngô Tước Diễn thì không phải giết ông ấy là xong rồi sao? Lão gia chưa chết, cô ta không giết ông ấy để trả thù ư? Vậy cô ta rốt cuộc muốn làm trò gì nữa chứ?
Câu hỏi này Viên Trác Nghiên cũng đang tự hỏi chính mình. Anh lắc đầu, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ gì đó. Thật sự thì Viên Trác Bình đang muốn làm gì với phòng nghiên cứu này đây?
- Có nhiều cách trả thù ngoài trực tiếp lấy mạng. Viên Trác Bình có lẽ đã dùng một cách khác.
- Boss! Hệ thống đang báo động xâm nhập. Chúng ta phải đi mau mới được.
A Châu đang canh giữ an toàn, phát hiện ra hệ thống an ninh đang phát tín hiệu thì ngay lập tức thông báo.
- Tuệ nhi, mau đi thôi.
Viên Trác Nghiên phản ứng rất nhanh, kéo Ôn Giai Tuệ đi ngay về hướng cầu thang ra ngoài.
Cũng may là bọn họ thoát ra ngoài an toàn. Viên Trác Nghiên ôm chặt Ôn Giai Tuệ trong ngực, ra lệnh cho thủ hạ lắp lại mộ của Viên lão gia.
Dù đã ra khỏi mật thất rồi, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hết bần thần vì những gì mình vừa nhìn thấy trong phòng nghiên cứu. Sao lại có thể có một kế hoạch ghê rợn như vậy chứ?
- Tuệ nhi, em không sao chứ?
Ngồi ở phía sau xe, Viên Trác Nghiên vừa ôm ngang vai Ôn Giai Tuệ vừa vén lại tóc cho cô, ân cần hỏi han tình trạng hiện tại.
- Tuệ nhi, có phải em bị hoảng rồi không?
Ôn Giai Tuệ bất chợt nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, tha thiết nói ra mong muốn của mình.
- Trác Nghiên, chúng ta vạch trần cô ta được không? Vạch trần cô ta và tìm lão gia, được chứ?
Viên Trác Nghiên hiểu lí do cô lại phản ứng như vậy. Anh vén gọn lại mái tóc hơi rối của cô, đặt lên mi tâm đến chóp mũi cô từng nụ hôn nhỏ, thấp giọng trả lời.
- Tuệ nhi, em bình tĩnh lại trước đi. Viên Trác Bình, anh sẽ giải quyết cô ta. Cho nên, em đừng lo nữa, không sao đâu, sẽ ổn cả thôi mà.
Tìm được lại cảm giác ấm áp quen thuộc trong ngực anh, Ôn Giai Tuệ đã vòng tay ôm chặt hông của anh, đầu đang chôn trong ngực anh chậm rãi ngẩng lên nhìn, gật gật hai cái lại trở về chỗ cũ, tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
.....................
Hôm nay chính là ngày mà A Phong chờ đợi suốt mấy ngày qua. Từ sáng sớm, anh đã chuẩn bị từng chút một, chọn quần áo, phụ kiện, kiểu tóc, sau đó là tập đi tập lại biểu cảm trước gương.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ rồi, anh mang theo tâm trạng háo hức đi ra khỏi chung cư.
Địa điểm hẹn gặp được ghi trong thư là một phòng triển lãm. Mặc dù không hiểu lí do anh trai lại hẹn gặp ở đây nhưng với A Phong đó không phải vấn đề gì quá lớn, anh chỉ mong được gặp anh trai thôi.
Tìm tới bức tranh được đánh số hiệu như trong bức thư. Anh cứ nghĩ đó chỉ là một địa điểm để nhận nhau, nhưng thật không ngờ bức tranh đang treo trước mặt với anh lại có một ấn tượng rất đặc biệt. Nội dung được vẽ trên đó không phải ngôi nhà của hai anh em cùng cha lúc nhỏ sao? Anh trai đã cố tình để một bức tranh ở đây ư?
- Anh.....
A Phong nhìn bức tranh đến bần thần, không nhịn được mà thốt ra tiếng gọi anh. Sống mũi anh cay cay, ngực giống như có một bàn tay vô hình đè chặt lại. Ký ức tồi tệ lẫn đẹp nhất đen xen nhau ù về, tay anh run run chạm vào ngôi nhà trong tranh.
- Món quà tôi chuẩn bị cho cậu, có vẻ cậu rất thích nhỉ?
Một giọng nam nhân truyền đến từ phía sau, còn cả tiếng bước chân tao nhã, không vội vã. Giọng điệu pha chút châm chọc.
A Phong nhận ra giọng điệu này, anh lo lắng xoay người lại nhìn.
Quả nhiên đúng là Viên Trác Nghiên rồi!
Tại sao anh ta lại đến đây chứ?
Điều chỉnh lại tâm trạng bối rối nhất thời, A Phong lấy lại tâm thế bình ổn vốn có mà chào hỏi.
- Thì ra là Viên thiếu. Thật trùng hợp, không ngờ anh cũng có hứng thú xem triển lãm đấy.
Viên Trác Nghiên vẫn phong thái tao nhã, ương ngạnh thường ngày, bộ tây trang màu tối tôn lên vóc dáng chuẩn từng tỉ lệ vàng của cơ thể, gương mặt tuấn mỹ cuốn hút đầy ma mị. Một tay anh đút trong túi quần, tay còn lại buông lỏng tự nhiên, anh bước từng bước một đến gần A Phong, trên môi vẫn treo nụ cười tà tà thâm hiểm.
- Tôi đã tốn rất nhiều công sức tìm họa sĩ giỏi nhất để vẽ tặng cậu bức tranh này, thật may là cậu không làm cậu thất vọng.
Chỉ một câu này của anh thôi là A Phong đã hiểu ra vấn đề rồi. Anh nhìn lại bức tranh trên tường, rồi nhìn người đàn ông đang đứng đối diện, trố mắt kinh ngạc mà xác nhận lại.
- Là anh? Bức tranh này là anh chuẩn bị? Chuyển phát nhanh cũng là anh? Cuộc hẹn hôm nay cũng là anh?
Viên Trác Nghiên thuận tay gãi gãi mi tâm, nở một nụ cười cợt nhả, cũng không có ý định giấu diếm hay phủ nhận làm gì nữa.
- Khiến cậu bất ngờ lắm nhỉ?
Cơn thịnh nộ đang nhen nhóm và càng lớn dần trong lòng A Phong. Cậu đã hy vọng rất nhiều vào cuộc hẹn hôm nay, đã tưởng rằng sẽ được gặp lại anh trai. Vậy mà, tất cả đều là kế hoạch của Viên Trác Nghiên, anh đều bị anh ta xoay vòng vòng trong lòng bàn tay. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không kìm chế được cơn giận mà quát.
- Tại sao anh lại làm trò này? Tại sao cứ thích xí vào chuyện của anh em tội vậy? Viên Trác Nghiên, rốt cuộc anh đang muốn làm gì hả?
Viên Trác Nghiên thong thả quan sát người đang phẫn nộ vì kế hoạch của mình, nhếch môi cười hài lòng, giọng điệu châm biếm.
- Không phải tôi muốn xí vào chuyện của hai anh em của anh. Mà chuyện này liên quan đến Tuệ nhi.
Chỉ khi nghe đến Ôn Giai Tuệ thì mọi sự tức giận trong lòng A Phong mới tạm thời kìm hãm được. Anh đè nén cảm xúc kích động, khẩn trương mà hỏi.
- Chuyện này thì liên quan gì đến Tuệ Tuệ? Không phải cô ấy và chuyện của cha anh không còn gì liên quan nữa sao? Anh còn kéo cô ấy vào chuyện này?
Viên Trác Nghiên không quá vội trước những lời chất vấn liên tục của anh ta, chỉ nhàn nhạt đáp, nhếch môi có chút khinh miệt.
- Quả nhiên cậu không hiểu hết về Tuệ nhi. Khi nào chưa tìm được đáp án cho chuyện này, cô ấy nhất định không chịu từ bỏ. Cậu cũng biết bây giờ anh trai cậu đang làm gì rồi? Tôi cố tình vạch ra kế hoạch lằng nhằng này để gặp cậu là có vài vấn đề muốn trao đổi với cậu.
- Đừng vòng vo nữa, anh muốn gì thì nói đi!
A Phong không đủ kiên nhẫn đáp lời.
Viên Trác Nghiên nhếch nhẹ khóe môi, vẻ mặt uy nghiêm mà nói rõ.
- Thật ra bây giờ cậu có thể đi tìm anh trai cậu rồi. Bà chủ của anh ta, người mà anh điều khiển anh ta truy sát Tuệ nhi, đối đầu trong bóng tối với cậu. Đó là Viên Trác Bình. Nếu cậu muốn tìm anh trai thì có thể đến hỏi cô ta.
A Phong sau khi nghe xong những câu này, phản ứng đầu tiên cũng chính là quá mức kinh ngạc. Anh còn phải xác nhận lại lần nữa mới chắc cũng mình không nghe nhầm, sau đó là một nụ cười tự giễu.
- Viên Trác Bình? Đúng là trò hề mà. Viên gia các người chém giết lẫn nhau nhưng lại lôi chúng tôi vào. Anh nói với tôi điều này thì có tác dụng gì chứ? Tôi có thể làm gì cô ta? So với việc ngăn cản cô ta thì không phải anh có khả năng cao hơn sao?
Viên Trác Nghiên chẳng thèm bận tâm tới thái độ châm chọc của anh ta, thờ ơ đáp trả.
- Anh trai cậu A Lôi bây giờ là cánh tay đắc lực nhất của Viên Trác Bình. Tôi muốn cậu cùng bắt tay với tôi, tách bọn họ ra. Tôi không biết Viên Trác Bình tiếp theo sẽ làm gì, cũng rất khó có được thêm thông tin, nếu cậu đi tìm anh trai cậu, nhất định anh ta sẽ vì cậu mà dừng những việc điên loạn của Viên Trác Bình lại.
- Còn một vấn đề quan trọng nhất chính là, tôi nghi ngờ cha tôi vẫn còn sống và đang ở trong tay của Viên Trác Bình. Chắc chắn A Lôi biết rõ mọi việc. Chỉ khi nào chúng ta vạch trần và dừng lại tất cả những việc mà Viên Trác Bình đang làm thì Tuệ nhi mới được an toàn. Hiện giờ khả năng cao là Viên Trác Bình vẫn còn nhắm vào cô ấy. Cũng bởi vì cậu. Thứ duy nhất khiến Viên Trác Bình điều khiển được A Lôi chính là an toàn của cậu. Mà cậu đối với Tuệ nhi là như thế nào, chắc tôi không cần nói tiếp chứ?
A Phong rất tập trung nghe từng câu phân tích của Viên Trác Nghiên, đã bị anh ta thuyết phục một nửa. Anh lặng người đi vài giây mới có phản ứng tiếp theo.
- Tôi có thể hiểu là anh đang lợi dụng Tuệ Tuệ để xử lý chuyện của Viên gia các người không?
Trả lời anh ta là một nụ cười nhàn nhạt của Viên Trác Nghiên.
- Tôi muốn chúng ta cùng làm việc này vì Tuệ nhi. Mỗi ngày cô ấy đều như người mất hồn, cả ngày ăn uống không yên mà cứ muốn chạy đi tìm Viên Trác Bình. Nếu cậu là tôi thì cậu có thể ngồi yên không làm gì không?
- Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến anh trai cậu, hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ. Cậu biết rõ thân phận thật sự của tôi rồi thì phải? Vậy thì cậu cũng nên biết thủ đoạn của tôi. Nếu tôi tự mình xử lý chuyện này, vốn dĩ không phải hoàn toàn nằm ngoài khả năng của tôi. Nhưng tôi muốn tìm ra sự thật trước, so với tác phong làm việc của tôi, cứ giết trước điều tra sau.
Viên Trác Nghiên chỉ cần nói đến đây thì A Phong đã hiểu được hàm ý mà anh ta muốn nhắn nhủ. Tính mạng của anh trai anh đang bị đe dọa. Một khi Viên Trác Nghiên tìm được ra bí mật của Viên Trác Bình, cô ta có thể giết chết A Lôi khi không còn dùng đến nữa. Hoặc tất cả sẽ phải chết trong tay của Viên Trác Nghiên. Chỉ có anh mới có khả năng cứu được anh trai. Và còn có thể giúp cho Ôn Giai Tuệ gỡ bỏ tảng đá trong lòng.
- Tôi cần làm gì đây?
Viên Trác Nghiên vô cùng hài lòng trước đáp án này của anh ta. Anh cười cười, chìa tay ra.
- Tôi sẽ gọi cho cậu khi đến lúc.
A Phong nhìn hành động của anh cũng hiểu ý, lười nhác bắt lấy tay anh, còn nói thêm.
- Tôi muốn biết thật ra Viên Trác Bình đã làm những chuyện gì.
- Tôi sẽ gửi thông tin cho cậu sau.
Dứt lời, hai người cũng kết thúc việc bắt tay.
....................
Hơn một tuần qua, vì Viên Trác Nghiên đã tăng cường thủ hạ lẫn cảnh vệ canh chừng nghiêm ngặt ở Nguyệt Phủ, đề phòng Ôn Giai Tuệ tính kế trốn ra ngoài, cho nên cô chẳng thể làm gì cả. Cả ngày cô đều nghĩ đến căn mật thất kia, còn có phòng nghiên cứu và Ngô Tước Diễn đang được hồi sinh. Viên Trác Bình bí mật thực hiện một việc kinh thiên động địa trong chính biệt thự Viên gia như vậy, nhất định sẽ còn người gặp nguy hiểm. Cũng chưa biết Viên lão gia thật sự đã biến đi đâu mất rồi.
Bị nhốt như vậy, Ôn Giai Tuệ sắp phát điên lên rồi. Ban ngày Viên Trác Nghiên đều ở công ty, cô chỉ được gặp anh buổi tối.
Hết ra vườn đánh piano, cô lại chăm chút mấy chậu hoa, cũng không còn gì khác để làm nữa, cô lại nằm trong phòng lướt web giết thời gian. Rất ít khi cô nhắn tin hay gọi điện thoại cho Viên Trác Nghiên lúc anh đang làm việc, nhưng hôm nay cô thật sự không chịu nổi sự bí bách này nữa, cho anh một trận thôi. Cô vào wechat gửi tin nhắn cho anh.
"Chồng yêu, cho em ra ngoài đi. Em buồn chán chết rồi"
Tin nhắn được gửi đi anh đã xem ngay, trả lời không đến một giây, ngắn gọn, đủ ý.
"Không được!"
Cô vẫn không từ bỏ.
"Chồng....không phải anh thương em nhất sao? Cho em ra ngoài đi mà. Em hứa chỉ đi mua sắm, không đến Viên gia"
"Anh không an tâm thì em có thể đi cùng cảnh vệ"
" Cho em ra ngoài đi, em ngột ngạt sắp chết rồi"
Người đàn ông sau khi đọc tin nhắn cô gửi, cũng trả lời ngay.
"Nếu còn đòi ra ngoài thì ngày mai em đừng mong xuống giường nữa"
Ôn Giai Tuệ tức giận đến phồng má, không thèm nhắn tiếp nữa, đem laptop đóng lại và ném sang một bên. Cô lôi một con gấu bông trên kệ xuống, tưởng tượng đó là Viên Trác Nghiên mà đấm liên tục vào mặt nó. Vừa đấm vừa chửi liên tục.
- Viên Trác Nghiên, cái đồ đáng ghét! Đồ mặt quỷ xấu tính! Ich kỷ! Hẹp hòi! Đồ đáng ghét!
Cốc cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục đấm mặt con gấu bông trên đùi, chỉ là cất lời cho phép người bên ngoài vào thôi. Liếc mắt qua thấy người hầu đang bưng một cái khay tới, cô cũng lười biếng quay qua.
- Cô để đó rồi ra ngoài đi.
Vào giờ này mỗi ngày cô đều uống một tách trà mà Tần Mộc Du đã đặc biệt dặn dò. Người hầu trong nhà đều biết thời gian biểu của cô.
Không thấy động tĩnh gì nữa, Ôn Giai Tuệ nghĩ là người hầu đó đã đi rồi...nhưng lúc cô vừa quay đầu lại nhìn thì....
- Nếu không muốn chết thì đừng có hét lên.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn người phụ nữ trước mặt, tiếng hét đến trước cửa miệng của Ôn Giai Tuệ cũng buộc phải tự nuốt lại vào trong. Người này không phải là người hầu, vậy thì là ai chứ? Tại sao Nguyệt Phủ được canh chừng gắt gao như vậy mà cô ta vẫn vào được.
Ôn Giai Tuệ nhìn khẩu súng đang chỉ vào thái dương của mình, hoàn toàn bất động và làm theo yêu cầu của đối phương.
- Chủ nhân của tôi muốn gặp cô. Tốt nhất cô nên phối hợp một chút, nếu không e là mạng của cô sẽ khó mà giữ được đấy.
Người này nhất định là một sát thủ chuyên nghiệp mới có tác phong nhanh nhẹn và bình tĩnh như vậy, mỗi một câu lệnh đều đứt khoát, không cho đối phương có cơ hội kháng cự.
Ôn Giai Tuệ vừa đứng lên thì cô ta đã dí khẩu súng vào sau ót của cô, ra lệnh cho cô bước từng bước ra khỏi phòng, đồng thời phải giơ hai tay lên đầu. Cô bị cô ta điều khiển xuống đến phòng khách.
- A!!! Thiếu phu nhân!!!
Pằng!
Dì Uyên và người hầu nhìn thấy một màn này thì không khỏi hoảng sợ, vừa hét toáng lên thì một tiếng súng bắn cảnh cáo truyền đến. Lúc này Ôn Giai Tuệ mới nhận ra, không phải chỉ có một người lẻn vào đây bắt cô, đồng bọn của cô ta còn khoảng mười mấy tên cũng đã trà trộn vào đội cảnh vệ của Nguyệt Phủ rồi.
- Tất cả lui ra hêt nếu không tôi sẽ bắn vỡ sọ của cô ta.
Ả sát thủ đang đẩy Ôn Giai Tuệ nhìn về mấy tên đang chỉa súng về phía này mà cảnh cáo ban đầu.
Vì chúng quá nhiều người, nhất thời sẽ không thể đấu trực diện được, Ôn Giai Tuệ phất tay ra lệnh cho thủ hạ đang giơ súng thành hàng lui ra hết.
Mấy tên thủ hạ của Viên Trác Nghiên đều được huấn luyện rất kỹ, bọn họ biết cân nhắc những tình huống nguy hiểm. Nhìn chủ mẫu đang bị một đám sát thủ, trong số đó có cả lính đánh thuê, tính mạng của chủ mẫu có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào, bây giờ không thể không lùi lại.
- Chúng ta cũng đều không hiểu đúng tác dụng của bảy miếng ngọc này. Cả chúng ta và Viên Trác Bình đều bị cha dắt mũi, cho rằng chỉ cần đủ bảy mảnh ghép là có thể mở được cửa mật thất. Cho nên mới dẫn đến việc cô ta cật lực truy sát em, ngăn cản em tìm ngọc. Bây giờ thì chúng ta đã có thể thấy, thật ra những việc Viên Trác Bình đã làm cũng không phải hoàn toàn công cốc. Ngọc vẫn mở được cửa mật thất, chỉ là bằng cách khác thôi.
- Vậy lão gia đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên đặt tay lên bả vai Ôn Giai Tuệ để chấn an cô ngừng kích động.
- Tuệ nhi, em đừng vội. Nơi mở cửa mật thất ở thư phòng của cha và cũng ở dưới mộ của cha, ông ấy lại để lại cho chúng ta những gợi ý quan trọng như vậy. Có thể thấy ngay từ sau khi lên kế hoạch cho tai nạn của Ngô Tước Diễn, ông ấy đã ngầm đấu với Viên Trác Bình, biết rõ bản thân có thể gặp nguy hiểm bất cứ khi nào nên mới chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng như vậy.
- Nhưng ông ấy đến cùng vẫn là không thể thắng được cô ta. Chỉ thiếu một bước thôi.
- Cho nên...?
Ôn Giai Tuệ chen vào hỏi trước.
Viên Trác Nghiên nghiêm túc nhìn cô, vừa suy ngẫm vừa trả lời.
- Anh đã nói trước đó một lần, cha có khả năng chưa chết. Vừa nãy em cũng thấy rồi, trong quan tài trống rỗng, chỉ còn một khả năng duy nhất, ông ấy đang ở trong tay của Viên Trác Bình, chính xác thì là ở trong phòng nghiên cứu này.
- Nhưng Viên Trác Bình để ông ấy ở đây làm gì chứ? Nếu cô ta muốn trả thù cho Ngô Tước Diễn thì không phải giết ông ấy là xong rồi sao? Lão gia chưa chết, cô ta không giết ông ấy để trả thù ư? Vậy cô ta rốt cuộc muốn làm trò gì nữa chứ?
Câu hỏi này Viên Trác Nghiên cũng đang tự hỏi chính mình. Anh lắc đầu, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ gì đó. Thật sự thì Viên Trác Bình đang muốn làm gì với phòng nghiên cứu này đây?
- Có nhiều cách trả thù ngoài trực tiếp lấy mạng. Viên Trác Bình có lẽ đã dùng một cách khác.
- Boss! Hệ thống đang báo động xâm nhập. Chúng ta phải đi mau mới được.
A Châu đang canh giữ an toàn, phát hiện ra hệ thống an ninh đang phát tín hiệu thì ngay lập tức thông báo.
- Tuệ nhi, mau đi thôi.
Viên Trác Nghiên phản ứng rất nhanh, kéo Ôn Giai Tuệ đi ngay về hướng cầu thang ra ngoài.
Cũng may là bọn họ thoát ra ngoài an toàn. Viên Trác Nghiên ôm chặt Ôn Giai Tuệ trong ngực, ra lệnh cho thủ hạ lắp lại mộ của Viên lão gia.
Dù đã ra khỏi mật thất rồi, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hết bần thần vì những gì mình vừa nhìn thấy trong phòng nghiên cứu. Sao lại có thể có một kế hoạch ghê rợn như vậy chứ?
- Tuệ nhi, em không sao chứ?
Ngồi ở phía sau xe, Viên Trác Nghiên vừa ôm ngang vai Ôn Giai Tuệ vừa vén lại tóc cho cô, ân cần hỏi han tình trạng hiện tại.
- Tuệ nhi, có phải em bị hoảng rồi không?
Ôn Giai Tuệ bất chợt nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, tha thiết nói ra mong muốn của mình.
- Trác Nghiên, chúng ta vạch trần cô ta được không? Vạch trần cô ta và tìm lão gia, được chứ?
Viên Trác Nghiên hiểu lí do cô lại phản ứng như vậy. Anh vén gọn lại mái tóc hơi rối của cô, đặt lên mi tâm đến chóp mũi cô từng nụ hôn nhỏ, thấp giọng trả lời.
- Tuệ nhi, em bình tĩnh lại trước đi. Viên Trác Bình, anh sẽ giải quyết cô ta. Cho nên, em đừng lo nữa, không sao đâu, sẽ ổn cả thôi mà.
Tìm được lại cảm giác ấm áp quen thuộc trong ngực anh, Ôn Giai Tuệ đã vòng tay ôm chặt hông của anh, đầu đang chôn trong ngực anh chậm rãi ngẩng lên nhìn, gật gật hai cái lại trở về chỗ cũ, tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
.....................
Hôm nay chính là ngày mà A Phong chờ đợi suốt mấy ngày qua. Từ sáng sớm, anh đã chuẩn bị từng chút một, chọn quần áo, phụ kiện, kiểu tóc, sau đó là tập đi tập lại biểu cảm trước gương.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ rồi, anh mang theo tâm trạng háo hức đi ra khỏi chung cư.
Địa điểm hẹn gặp được ghi trong thư là một phòng triển lãm. Mặc dù không hiểu lí do anh trai lại hẹn gặp ở đây nhưng với A Phong đó không phải vấn đề gì quá lớn, anh chỉ mong được gặp anh trai thôi.
Tìm tới bức tranh được đánh số hiệu như trong bức thư. Anh cứ nghĩ đó chỉ là một địa điểm để nhận nhau, nhưng thật không ngờ bức tranh đang treo trước mặt với anh lại có một ấn tượng rất đặc biệt. Nội dung được vẽ trên đó không phải ngôi nhà của hai anh em cùng cha lúc nhỏ sao? Anh trai đã cố tình để một bức tranh ở đây ư?
- Anh.....
A Phong nhìn bức tranh đến bần thần, không nhịn được mà thốt ra tiếng gọi anh. Sống mũi anh cay cay, ngực giống như có một bàn tay vô hình đè chặt lại. Ký ức tồi tệ lẫn đẹp nhất đen xen nhau ù về, tay anh run run chạm vào ngôi nhà trong tranh.
- Món quà tôi chuẩn bị cho cậu, có vẻ cậu rất thích nhỉ?
Một giọng nam nhân truyền đến từ phía sau, còn cả tiếng bước chân tao nhã, không vội vã. Giọng điệu pha chút châm chọc.
A Phong nhận ra giọng điệu này, anh lo lắng xoay người lại nhìn.
Quả nhiên đúng là Viên Trác Nghiên rồi!
Tại sao anh ta lại đến đây chứ?
Điều chỉnh lại tâm trạng bối rối nhất thời, A Phong lấy lại tâm thế bình ổn vốn có mà chào hỏi.
- Thì ra là Viên thiếu. Thật trùng hợp, không ngờ anh cũng có hứng thú xem triển lãm đấy.
Viên Trác Nghiên vẫn phong thái tao nhã, ương ngạnh thường ngày, bộ tây trang màu tối tôn lên vóc dáng chuẩn từng tỉ lệ vàng của cơ thể, gương mặt tuấn mỹ cuốn hút đầy ma mị. Một tay anh đút trong túi quần, tay còn lại buông lỏng tự nhiên, anh bước từng bước một đến gần A Phong, trên môi vẫn treo nụ cười tà tà thâm hiểm.
- Tôi đã tốn rất nhiều công sức tìm họa sĩ giỏi nhất để vẽ tặng cậu bức tranh này, thật may là cậu không làm cậu thất vọng.
Chỉ một câu này của anh thôi là A Phong đã hiểu ra vấn đề rồi. Anh nhìn lại bức tranh trên tường, rồi nhìn người đàn ông đang đứng đối diện, trố mắt kinh ngạc mà xác nhận lại.
- Là anh? Bức tranh này là anh chuẩn bị? Chuyển phát nhanh cũng là anh? Cuộc hẹn hôm nay cũng là anh?
Viên Trác Nghiên thuận tay gãi gãi mi tâm, nở một nụ cười cợt nhả, cũng không có ý định giấu diếm hay phủ nhận làm gì nữa.
- Khiến cậu bất ngờ lắm nhỉ?
Cơn thịnh nộ đang nhen nhóm và càng lớn dần trong lòng A Phong. Cậu đã hy vọng rất nhiều vào cuộc hẹn hôm nay, đã tưởng rằng sẽ được gặp lại anh trai. Vậy mà, tất cả đều là kế hoạch của Viên Trác Nghiên, anh đều bị anh ta xoay vòng vòng trong lòng bàn tay. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không kìm chế được cơn giận mà quát.
- Tại sao anh lại làm trò này? Tại sao cứ thích xí vào chuyện của anh em tội vậy? Viên Trác Nghiên, rốt cuộc anh đang muốn làm gì hả?
Viên Trác Nghiên thong thả quan sát người đang phẫn nộ vì kế hoạch của mình, nhếch môi cười hài lòng, giọng điệu châm biếm.
- Không phải tôi muốn xí vào chuyện của hai anh em của anh. Mà chuyện này liên quan đến Tuệ nhi.
Chỉ khi nghe đến Ôn Giai Tuệ thì mọi sự tức giận trong lòng A Phong mới tạm thời kìm hãm được. Anh đè nén cảm xúc kích động, khẩn trương mà hỏi.
- Chuyện này thì liên quan gì đến Tuệ Tuệ? Không phải cô ấy và chuyện của cha anh không còn gì liên quan nữa sao? Anh còn kéo cô ấy vào chuyện này?
Viên Trác Nghiên không quá vội trước những lời chất vấn liên tục của anh ta, chỉ nhàn nhạt đáp, nhếch môi có chút khinh miệt.
- Quả nhiên cậu không hiểu hết về Tuệ nhi. Khi nào chưa tìm được đáp án cho chuyện này, cô ấy nhất định không chịu từ bỏ. Cậu cũng biết bây giờ anh trai cậu đang làm gì rồi? Tôi cố tình vạch ra kế hoạch lằng nhằng này để gặp cậu là có vài vấn đề muốn trao đổi với cậu.
- Đừng vòng vo nữa, anh muốn gì thì nói đi!
A Phong không đủ kiên nhẫn đáp lời.
Viên Trác Nghiên nhếch nhẹ khóe môi, vẻ mặt uy nghiêm mà nói rõ.
- Thật ra bây giờ cậu có thể đi tìm anh trai cậu rồi. Bà chủ của anh ta, người mà anh điều khiển anh ta truy sát Tuệ nhi, đối đầu trong bóng tối với cậu. Đó là Viên Trác Bình. Nếu cậu muốn tìm anh trai thì có thể đến hỏi cô ta.
A Phong sau khi nghe xong những câu này, phản ứng đầu tiên cũng chính là quá mức kinh ngạc. Anh còn phải xác nhận lại lần nữa mới chắc cũng mình không nghe nhầm, sau đó là một nụ cười tự giễu.
- Viên Trác Bình? Đúng là trò hề mà. Viên gia các người chém giết lẫn nhau nhưng lại lôi chúng tôi vào. Anh nói với tôi điều này thì có tác dụng gì chứ? Tôi có thể làm gì cô ta? So với việc ngăn cản cô ta thì không phải anh có khả năng cao hơn sao?
Viên Trác Nghiên chẳng thèm bận tâm tới thái độ châm chọc của anh ta, thờ ơ đáp trả.
- Anh trai cậu A Lôi bây giờ là cánh tay đắc lực nhất của Viên Trác Bình. Tôi muốn cậu cùng bắt tay với tôi, tách bọn họ ra. Tôi không biết Viên Trác Bình tiếp theo sẽ làm gì, cũng rất khó có được thêm thông tin, nếu cậu đi tìm anh trai cậu, nhất định anh ta sẽ vì cậu mà dừng những việc điên loạn của Viên Trác Bình lại.
- Còn một vấn đề quan trọng nhất chính là, tôi nghi ngờ cha tôi vẫn còn sống và đang ở trong tay của Viên Trác Bình. Chắc chắn A Lôi biết rõ mọi việc. Chỉ khi nào chúng ta vạch trần và dừng lại tất cả những việc mà Viên Trác Bình đang làm thì Tuệ nhi mới được an toàn. Hiện giờ khả năng cao là Viên Trác Bình vẫn còn nhắm vào cô ấy. Cũng bởi vì cậu. Thứ duy nhất khiến Viên Trác Bình điều khiển được A Lôi chính là an toàn của cậu. Mà cậu đối với Tuệ nhi là như thế nào, chắc tôi không cần nói tiếp chứ?
A Phong rất tập trung nghe từng câu phân tích của Viên Trác Nghiên, đã bị anh ta thuyết phục một nửa. Anh lặng người đi vài giây mới có phản ứng tiếp theo.
- Tôi có thể hiểu là anh đang lợi dụng Tuệ Tuệ để xử lý chuyện của Viên gia các người không?
Trả lời anh ta là một nụ cười nhàn nhạt của Viên Trác Nghiên.
- Tôi muốn chúng ta cùng làm việc này vì Tuệ nhi. Mỗi ngày cô ấy đều như người mất hồn, cả ngày ăn uống không yên mà cứ muốn chạy đi tìm Viên Trác Bình. Nếu cậu là tôi thì cậu có thể ngồi yên không làm gì không?
- Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến anh trai cậu, hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ. Cậu biết rõ thân phận thật sự của tôi rồi thì phải? Vậy thì cậu cũng nên biết thủ đoạn của tôi. Nếu tôi tự mình xử lý chuyện này, vốn dĩ không phải hoàn toàn nằm ngoài khả năng của tôi. Nhưng tôi muốn tìm ra sự thật trước, so với tác phong làm việc của tôi, cứ giết trước điều tra sau.
Viên Trác Nghiên chỉ cần nói đến đây thì A Phong đã hiểu được hàm ý mà anh ta muốn nhắn nhủ. Tính mạng của anh trai anh đang bị đe dọa. Một khi Viên Trác Nghiên tìm được ra bí mật của Viên Trác Bình, cô ta có thể giết chết A Lôi khi không còn dùng đến nữa. Hoặc tất cả sẽ phải chết trong tay của Viên Trác Nghiên. Chỉ có anh mới có khả năng cứu được anh trai. Và còn có thể giúp cho Ôn Giai Tuệ gỡ bỏ tảng đá trong lòng.
- Tôi cần làm gì đây?
Viên Trác Nghiên vô cùng hài lòng trước đáp án này của anh ta. Anh cười cười, chìa tay ra.
- Tôi sẽ gọi cho cậu khi đến lúc.
A Phong nhìn hành động của anh cũng hiểu ý, lười nhác bắt lấy tay anh, còn nói thêm.
- Tôi muốn biết thật ra Viên Trác Bình đã làm những chuyện gì.
- Tôi sẽ gửi thông tin cho cậu sau.
Dứt lời, hai người cũng kết thúc việc bắt tay.
....................
Hơn một tuần qua, vì Viên Trác Nghiên đã tăng cường thủ hạ lẫn cảnh vệ canh chừng nghiêm ngặt ở Nguyệt Phủ, đề phòng Ôn Giai Tuệ tính kế trốn ra ngoài, cho nên cô chẳng thể làm gì cả. Cả ngày cô đều nghĩ đến căn mật thất kia, còn có phòng nghiên cứu và Ngô Tước Diễn đang được hồi sinh. Viên Trác Bình bí mật thực hiện một việc kinh thiên động địa trong chính biệt thự Viên gia như vậy, nhất định sẽ còn người gặp nguy hiểm. Cũng chưa biết Viên lão gia thật sự đã biến đi đâu mất rồi.
Bị nhốt như vậy, Ôn Giai Tuệ sắp phát điên lên rồi. Ban ngày Viên Trác Nghiên đều ở công ty, cô chỉ được gặp anh buổi tối.
Hết ra vườn đánh piano, cô lại chăm chút mấy chậu hoa, cũng không còn gì khác để làm nữa, cô lại nằm trong phòng lướt web giết thời gian. Rất ít khi cô nhắn tin hay gọi điện thoại cho Viên Trác Nghiên lúc anh đang làm việc, nhưng hôm nay cô thật sự không chịu nổi sự bí bách này nữa, cho anh một trận thôi. Cô vào wechat gửi tin nhắn cho anh.
"Chồng yêu, cho em ra ngoài đi. Em buồn chán chết rồi"
Tin nhắn được gửi đi anh đã xem ngay, trả lời không đến một giây, ngắn gọn, đủ ý.
"Không được!"
Cô vẫn không từ bỏ.
"Chồng....không phải anh thương em nhất sao? Cho em ra ngoài đi mà. Em hứa chỉ đi mua sắm, không đến Viên gia"
"Anh không an tâm thì em có thể đi cùng cảnh vệ"
" Cho em ra ngoài đi, em ngột ngạt sắp chết rồi"
Người đàn ông sau khi đọc tin nhắn cô gửi, cũng trả lời ngay.
"Nếu còn đòi ra ngoài thì ngày mai em đừng mong xuống giường nữa"
Ôn Giai Tuệ tức giận đến phồng má, không thèm nhắn tiếp nữa, đem laptop đóng lại và ném sang một bên. Cô lôi một con gấu bông trên kệ xuống, tưởng tượng đó là Viên Trác Nghiên mà đấm liên tục vào mặt nó. Vừa đấm vừa chửi liên tục.
- Viên Trác Nghiên, cái đồ đáng ghét! Đồ mặt quỷ xấu tính! Ich kỷ! Hẹp hòi! Đồ đáng ghét!
Cốc cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục đấm mặt con gấu bông trên đùi, chỉ là cất lời cho phép người bên ngoài vào thôi. Liếc mắt qua thấy người hầu đang bưng một cái khay tới, cô cũng lười biếng quay qua.
- Cô để đó rồi ra ngoài đi.
Vào giờ này mỗi ngày cô đều uống một tách trà mà Tần Mộc Du đã đặc biệt dặn dò. Người hầu trong nhà đều biết thời gian biểu của cô.
Không thấy động tĩnh gì nữa, Ôn Giai Tuệ nghĩ là người hầu đó đã đi rồi...nhưng lúc cô vừa quay đầu lại nhìn thì....
- Nếu không muốn chết thì đừng có hét lên.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn người phụ nữ trước mặt, tiếng hét đến trước cửa miệng của Ôn Giai Tuệ cũng buộc phải tự nuốt lại vào trong. Người này không phải là người hầu, vậy thì là ai chứ? Tại sao Nguyệt Phủ được canh chừng gắt gao như vậy mà cô ta vẫn vào được.
Ôn Giai Tuệ nhìn khẩu súng đang chỉ vào thái dương của mình, hoàn toàn bất động và làm theo yêu cầu của đối phương.
- Chủ nhân của tôi muốn gặp cô. Tốt nhất cô nên phối hợp một chút, nếu không e là mạng của cô sẽ khó mà giữ được đấy.
Người này nhất định là một sát thủ chuyên nghiệp mới có tác phong nhanh nhẹn và bình tĩnh như vậy, mỗi một câu lệnh đều đứt khoát, không cho đối phương có cơ hội kháng cự.
Ôn Giai Tuệ vừa đứng lên thì cô ta đã dí khẩu súng vào sau ót của cô, ra lệnh cho cô bước từng bước ra khỏi phòng, đồng thời phải giơ hai tay lên đầu. Cô bị cô ta điều khiển xuống đến phòng khách.
- A!!! Thiếu phu nhân!!!
Pằng!
Dì Uyên và người hầu nhìn thấy một màn này thì không khỏi hoảng sợ, vừa hét toáng lên thì một tiếng súng bắn cảnh cáo truyền đến. Lúc này Ôn Giai Tuệ mới nhận ra, không phải chỉ có một người lẻn vào đây bắt cô, đồng bọn của cô ta còn khoảng mười mấy tên cũng đã trà trộn vào đội cảnh vệ của Nguyệt Phủ rồi.
- Tất cả lui ra hêt nếu không tôi sẽ bắn vỡ sọ của cô ta.
Ả sát thủ đang đẩy Ôn Giai Tuệ nhìn về mấy tên đang chỉa súng về phía này mà cảnh cáo ban đầu.
Vì chúng quá nhiều người, nhất thời sẽ không thể đấu trực diện được, Ôn Giai Tuệ phất tay ra lệnh cho thủ hạ đang giơ súng thành hàng lui ra hết.
Mấy tên thủ hạ của Viên Trác Nghiên đều được huấn luyện rất kỹ, bọn họ biết cân nhắc những tình huống nguy hiểm. Nhìn chủ mẫu đang bị một đám sát thủ, trong số đó có cả lính đánh thuê, tính mạng của chủ mẫu có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào, bây giờ không thể không lùi lại.
Bình luận facebook