Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 138: Bên trong mật thất.
Nguyệt Phủ.
Vừa về đến phòng, Ôn Giai Tuệ đã ngồi phịch xuống giường, dáng vẻ bần thần dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Tuệ nhi, em muốn nói gì sao?
Câu nói vừa rồi còn ở trên xe của cô làm cho Viên Trác Nghiên cũng bắt đầu lo lắng, không biết rốt cuộc cô đang định nói gì nữa.
Ôn Giai Tuệ thở dài một hơi, ngước đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mặt, vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy.
- Trác Nghiên, em có cảm giác còn một chuyện gì đó chúng ta chưa biết. Không hiểu sao càng tìm hiểu thì em càng thấy bất an. Hôm đó em tìm được cái này trong thư phòng của lão gia.
Viên Trác Nghiên có vẻ khó hiểu, cầm lấy tờ giấy kia lên xem thử. Hai mặt tờ giấy đầy rẫy các ký tự khó hiểu, giống như một mật mã cần phải giải đáp vậy. Gương mặt anh khá đăm chiêu khi theo dõi từng dãy kí tự. Đột nhiên anh đứng lên, đi tới đầu tủ lấy xuống một chiếc túi vải và đổ vào lòng bàn tay, đó là bảy miếng ngọc kia.
Ôn Giai Tuệ nhíu mày, cũng đi tới đứng bên cạnh anh chờ đợi.
Viên Trác Nghiên đem mấy miếng ngọc đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài di chuyển chúng theo một trật tự khác. Sau một vài cách sắp xếp, động tác của anh cũng dừng lại, lần nữa nhìn qua tờ giấy vừa rồi. Hình như một tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt của anh. Bất chợt anh cất giọng.
- Tuệ nhi, chúng ta dừng chuyện này lại được không?
Ôn Giai Tuệ kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn anh, vì khó tiêu hóa lời nói của anh mà lắp bắp không trọn câu.
- Anh, anh nói, anh đang nói gì vậy? Trác Nghiên, có phải anh, anh đã nhìn ra đáp án gì rồi không?
Thấy vẻ mặt anh càng lúc càng ngưng trọng, cô không thể nhẫn nại chờ đợi thêm nữa, anh càng không định nói rõ thì cô lại càng không thể ngừng hỏi.
- Anh mau nói cho em biết đi. Rốt cuộc trong này có thứ gì hả?
Viên Trác Nghiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, liếm liếm môi, thở dài một hơi, lặp lại ý vừa rồi của mình.
- Tuệ nhi, chuyện này chúng ta đừng quản nữa được không?
Lại phải nghe tiếp một câu không rõ đầu đuôi lặp lại giống hệt của anh, Ôn Giai Tuệ có chút khó chịu nên hơi bực dọc mà hỏi lại.
- Trác Nghiên, không phải chúng ta đều đã thống nhất với nhau rồi ư? Chuyện này em phải kết thúc, chỉ có như vậy thì em mới có thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng. Em biết anh đang lo lắng cho em, nhưng anh đã ở bên cạnh em rồi còn gì? Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao? Anh không tự tin?
Viên Trác Nghiên tiện tay bóp bóp mi tâm, thở dài một hơi, miễn cưỡng nói ra đáp án mình vừa giải được.
- Cha có khả năng rất cao chưa chết.
Hai tai Ôn Giai Tuệ nhất thời đã trở nên ong ong, tin này với cô vẫn là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
- Anh, anh vừa nói, lão gia, lão gia còn sống? Chuyện này không phải đùa đấy chứ? Trác Nghiên, anh đang nói thật?
Dù sao cũng đã phải nói ra rồi nên Viên Trác Nghiên cũng nói rõ với cô luôn. Anh chỉ vào những dãy ký tự được tạo theo cách giải của anh, vừa phân tích vừa chỉ cho cô thấy dễ hiểu hơn.
- Nó giống một trò chơi ô chữ vậy, đáp án cuối cùng ở đây....
- Mộ? Nếu từ gợi ý ở đây là mộ, vậy còn mấy miếng ngọc kia là thế nào?
Tinh thần Ôn Giai Tuệ đang căng thẳng hết mức có thể. Cái cảm giác sắp mở được bức màn bí mật này khiến cô khẩn trương hơn bao giờ hết.
Viên Trác Nghiên lại chỉ sang bảy mảnh ghép kia mà nói tiếp.
- Trên từng miếng ngọc có một nét chữ khác nhau, đó đều là những nét chủ đạo của từ khóa gợi ý.
Càng đến gần sự thật, cảm giác lo sợ trong lòng Ôn Giai Tuệ càng thêm rõ rệt hơn.
- Nếu đúng như vậy thì....
Đang nói nửa vời, cô liền lấy tấm sơ đồ bản vẽ mật thất kia, trải ra bàn mà nghiên cứu gì đó, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
- Địa điểm xây cửa mật thất là thư phòng của lão gia, ông ấy giao cho em nhiệm vụ tìm ngọc cũng ở trong thư phòng, và nơi mà ông ấy qua đời cũng là ở thư phòng. Nếu suy đoán của em là đúng thì điều này nghĩa là thư phòng là một cửa của mật thất, vẫn còn một cánh cửa khác nữa. Giống như anh nói.....
Cô nghiêm túc cực kỳ khi đo vẽ khoảng cách gì đó trên tấm bản đồ, không ngừng phân tích.
- Thư phòng không phải nơi kết thúc, đó hoàn toàn là nơi bắt đầu. Dựa theo chiều dài của mật thất nếu đo đúng khoảng cách từ thư phòng đi thì đó chính là nghĩa trang đã chôn cất lão gia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có vẻ đã hiểu được hết ý mà đối phương đang định nói.
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt kinh ngạc, khó tin và cũng không dám tin lời mà mình đang sắp thốt ra.
- Mộ, đó có thể là nơi kết thúc, cũng có thể là nơi bắt đầu. Chính là cánh cửa thứ hai của mật thất.
- Trác Nghiên, chúng ta mau đi thôi!
Cô vội vã kéo cánh tay anh, muốn anh cùng mình đi ngay lúc này. Nhưng Viên Trác Nghiên vừa nhìn động tác như sắp đi tị nạn của cô thì không khỏi khó hiểu.
- Muộn vậy rồi em còn định đi đâu nữa chứ? Tuệ nhi, anh nói với em những chuyện này không phải để em lại đi liều lĩnh lần nữa.
Anh đổi ngược lại tình thế, dứt khoát kéo cô lại gần, bế cô đi vào phòng tắm.
Ôn Giai Tuệ biết anh không muốn để cô tham gia việc này nữa, anh định làm gì, cô cũng biết rõ, chính vì vậy mà cô càng phải phản kháng lại.
- Trác Nghiên, anh mau thả em xuống đi. Chúng ta phải đi kiểm chứng lại mọi chuyện, không phải anh nói lão gia có khả năng vẫn còn sống ư? Chúng ta không thể để mọi việc mãi mãi là một ẩn số như vậy được. Nếu lão gia thật sự vẫn còn sống, vậy còn Viên Trác Bình thì thế nào đây? Cô ta liệu có gây nguy hiểm gì cho chúng ta và Viên gia không, có rất nhiều vấn đề còn chưa được làm rõ mà.
Cô giãy giụa kịch liệt như vậy, sợ cô sẽ ngã bị thương nên Viên Trác Nghiên cũng đành phải để cô xuống, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý cho cô được đi, vẫn giữ chặt tay cô lại.
- Đúng là anh vẫn đang suy đoán khả năng cha chưa chết là bởi vì gợi ý ông ấy để lại. Nếu đúng thật như vậy, ông ấy đã đoán trước được nguy hiểm rình rập mình nên mới vạch ra một kế hoạch giả chết. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ấy đang trong tay của Viên Trác Bình, khả năng này là đúng thì Viên Trác Bình thật sự thâm hiểm hơn chúng ta tưởng, em càng không thể để mình bị cuốn vào những chuyện này nữa.
Hít thở mạnh một hơi, anh vòng tay ôm vai cô, thu hồi lại vẻ mặt cuồng nộ vừa rồi, giọng anh trầm ấm ôn nhu hơn nhiều.
- Bảo bối của anh, giờ muộn rồi, vào tắm rửa rồi nghỉ ngơi được không? Những chuyện này chúng ta nói sau nhé?
Bí mật đã ở gần ngay trước mắt, cho nên Ôn Giai Tuệ càng không thể coi như không có gì xảy ra mà nghe lời anh nghỉ ngơi được.
- Trác Nghiên, em không muốn. Nếu anh không đi cùng em thì em sẽ đi một mình vậy.
Anh đã cố gắng dỗ dành cô, gạt chuyện này sang một bên nhưng cô lại kiên quyết như vậy, nhất thời khiến Viên Trác Nghiên cũng mất kiên nhẫn.
- Có phải em muốn chọc anh nổi điên em mới vui không hả?
Hỏi dứt một câu thôi, anh quay ngoắt mặt, đi về phía cửa sổ, vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía cô.
Không khí trong phòng đã trầm xuống nặng nề, có chút gì đó ngột ngạt....
Một phút, hai phút, ba phút....
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ ẩn chứa chút cảm giác cô độc, sau một lúc do dự, cô cũng quyết định đi tới sát phía sau lưng anh, vòng tay ra phía trước bụng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, một bên mặt dán vào tấm lưng rộng lớn vững chắc.
- Trác Nghiên, anh nghe em nói một lần được không? Từ sau khi lão gia mất, em cắn răng chịu đựng ở lại Viên gia cũng là muốn làm rõ chuyện này. Chuyện này luôn đè nặng trong lòng em như một cái bóng ma vậy. Bây giờ mọi việc đang dần sáng tỏ, em không thể bỏ dở được. Em chỉ muốn mình bỏ xuống được bóng ma đó. Hơn nữa, bây giờ mọi người đều có thể gặp nguy hiểm vì Viên Trác Bình, sao chúng ta có thể bỏ mặc không quan tâm chứ.
Mặt nhỏ cọ cọ vào lưng anh như mèo con đang làm nũng, đôi tay mềm mại điều chỉnh lại động tác. Giọng cô nhẹ nhàng chạm vào từng ngóc ngách trong lòng Viên Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên sao có thể chống lại lúc cô làm nũng vậy chứ, lửa giận trong lòng cũng dần dần nhỏ lại.
- Tuệ nhi, gan của em càng lúc càng lớn rồi phải không? Từ lúc em giết được William có phải em đã coi trời bằng vung rồi không?
Anh chậm rãi xoay người lại đối diện với cô, một tay vẫn giữ chặt hai tay cô trên thắt lưng của mình, thuận tay gõ nhẹ vào trán của cô.
Ôn Giai Tuệ mở to đôi mắt long lanh, chớp chớp nhìn anh, chu miệng nhỏ nhắn nũng nịu.
- Dám yêu một ông trùm như anh không phải em rất lớn gan rồi sao?
Trái tim của Viên Trác Nghiên đã sớm bị cô làm cho mềm nhũn ra rồi, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
- Đừng nịnh anh.
Thấy anh cũng chịu cười, Ôn Giai Tuệ liền bắt nhanh lấy thời cơ, ôm chặt anh hơn mà đòi.
- Anh cười rồi. Trác Nghiên, anh đồng ý với em rồi đúng không? Đi thôi nào, anh đi cùng em được chứ?
Người duy nhất có thể lung lay được quyết định của Viên Trác Nghiên chắc chắn là chỉ có một mình cô thôi. Anh giống bị cô thôi miên rồi vậy, mới vài phút trước còn nhất quyết không đồng ý, mà chỉ sau một hành động nũng nịu của cô đã thay đổi hẳn.
- Được rồi, theo ý em. Bây giờ chúng ta đi thôi.
Anh kéo tay cô đi, nhưng Ôn Giai Tuệ lại nán lại một chút để nhắc.
- Trác Nghiên, anh đưa thêm thủ hạ đi cùng được không?
Viên Trác Nghiên nghe vậy liền nhíu mày khó hiểu.
- Tuệ nhi, em muốn đi đâu vậy?
Ôn Giai Tuệ kiên định nhìn anh, không nhanh không chậm mà nói rõ.
- Mộ của lão gia.
..................
Hai ba chiếc xe dừng trước khu nghĩa trang. Ban đêm tĩnh mịch như vậy, còn có những cơn gió lạnh đến tê da đầu. Giờ này chẳng có ai lại chạy ra nghĩa trang cả.
A Châu và A Phúc mở cửa cho hai người.
Viên Trác Nghiên vừa xuống xe đã kéo Ôn Giai Tuệ đi sát bên cạnh. Cô vừa cất bước cùng anh vừa nhìn qua sườn mật anh. Ở đây không có một bóng người, anh lại giữ chặt cô như vậy, là anh đang sợ ma bắt cô hay anh sợ mình bị ma bắt đây!
Dù sao thì nơi này cũng thuộc hệ tâm linh, hạn chết nói chuyện vẫn tốt hơn. Đi phía sau hai người là năm thủ hạ của Viên Trác Nghiên.
Cuối cùng cũng đã đến trước bia mộ của Viên lão gia.
A Châu, A Phúc và những thủ hạ kia vừa đứng lại đã cúi đầu chào trước di ảnh. Riêng Viên Trác Nghiên vẫn chưa thể nào xóa bỏ được hiềm khích với người cha đã khuất này, anh chỉ đứng lặng một chỗ mà nhìn.
Ôn Giai Tuệ gật đầu rất cung kính, còn mở lời xin phép ông nữa..
- Lão gia, để làm rõ mọi việc, chúng tôi phải mạo phạm rồi. Xin ông thứ lỗi cho.
Nói xong, cô liền quay qua hạ lệnh cho mấy tên thủ hạ.
- Mau đào đi!
Tất cả như đã được căn dặn từ trước, chỉ cần có lệnh thôi là bắt đầu ngay. Mỗi người đều đã chuẩn bị một cái xẻng lớn, bắt đầu phân chia trật tự xung quanh, sút từng xẻng xuống.....
Viên Trác Nghiên không một phút nào bỏ tay ra khỏi eo của Ôn Giai Tuệ, khóa chặt cô trong tay, ý bảo cô chỉ nên đứng một bên để đợi.
Sau một lúc hì hục đào bới, năm tên thủ hạ kia đã đào tới nắp quan tài. Theo chỉ dẫn của Viên Trác Nghiên, bọn họ lại đẩy nắp quan tài lên.
Ngay khoảnh khắc này, cả Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ đều không thể tin nổi vào mắt mình.
Trong quan tài đúng là không có xác của Viên lão gia, hơn nữa, đáy quan tài hoàn toàn là một khoảng thủng xuyên xuống dưới mật đạo.
- Trác Nghiên, vậy là suy đoán của chúng ta đã đúng rồi. Lão gia, lão gia thật sự chưa chết.
Viên Trác Nghiên lo cô sẽ kích động mà chạy lên trước, nên anh càng giữ chặt cô hơn, anh cũng đang rơi vào đăm chiêu.
- Mật đạo này nhất định là đường đi xuống mật thất.
- A Phúc, cậu và các anh em ở lại bảo vệ Tuệ nhi. A Châu, cùng tôi đi xuống dưới.
Nghe anh phân phó như vậy, thủ hạ của anh đương nhiên tuân theo, nhưng Ôn Giai Tuệ thì không như vậy, nhất quyết phải đi cùng anh.
- Trác Nghiên, em muốn đi cùng anh.
Tính cứng đầu của cô, Viên Trác Nghiên biết rõ hơn ai hết, cho nên dù không muốn thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải dắt cô đi cùng.
- Cẩn thận.
Bước dọc theo cầu thang đổ nát một nửa, còn bám đầy các loại cây bụi, xung quanh còn âm u lạnh lẽo, Viên Trác Nghiên cảnh giác quan sát tứ phía, còn phải chú ý an toàn của Ôn Giai Tuệ nữa.
- Tuệ nhi, đi chậm thôi.
Anh nắm chặt tay cô lại, đẩy cô vào sát sau lưng mình, một tay anh cầm điện thoại bật đèn soi đường. A Châu đi bên mép phía trước của hai người cũng đang căng thẳng cẩn thận từng đường đi nước bước.
- Boss, phía trước hình như có đèn.
Viên Trác Nghiên bước nhanh hơn một chút, ôm theo Ôn Giai Tuệ. Bọn họ đi tới căn phòng trước mặt.
Đây không phải đơn giản là một căn phòng thôi, mà chính là một phòng nghiên cứu.
Nơi này thật sự là mật thất mà bọn họ luôn tìm, những gì Viên Trác Nghiên điều tra trước hoàn toàn đúng. Phòng nghiên cứu Sứ Giả của Ngô Tước Diễn đều được chuyển hết vào trong này rồi.
Nhưng một phòng nghiên cứu tiên tiến như vậy lại không có hệ thống bảo vệ ư?
Phòng nghiên cứu được thiết kế theo kiểu phòng kính, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tất cả cấu trúc lẫn các công trình nghiên cứu bên trong. Tất cả đều ở mức tân tiến nhất.
- Trác Nghiên, đây thật sự là một phòng nghiên cứu sinh học. Nhưng không phải Ngô Tước Diễn đã chết rồi ư? Chẳng lẽ một mình Viên Trác Bình duy trì phòng nghiên cứu sao?
Điều này thật sự Viên Trác Nghiên cũng thấy khó hiểu. Anh trầm tư suy nghĩ gì đó, kéo tay Ôn Giai Tuệ đi qua cửa A, thử chạm vào đó thì đúng là có bảo mật bằng vân tay hoặc giác mạc. Quả nhiên Viên Trác Bình không thể sơ suất như vậy rồi.
- Trác Nghiên, anh nhìn kia đi. Đó là, đó là gì vậy?
Ánh mắt kinh hãi của Ôn Giai Tuệ nhìn vào một cái hình nhân được đặt trên trụ sắt bên trong, ngón tay cũng chỉ về phía trước.
Viên Trác Nghiên nhìn theo tay cô, phát hiện ra cái hình nhân đó, cũng đã nhận ra đó là ai rồi. Anh bình thản nhưng cũng có chút bất ngờ mà thốt ra mấy từ.
- Là Ngô Tước Diễn.
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt nhìn qua Viên Trác Nghiên, xong lại nhìn kỹ hơn cái hình nhân kia. Người trong kia, toàn thân đều đang gắn rất nhiều thiết bị. Đó là Ngô Tước Diễn đã chết trong tai nạn đó sao?
- Trác Nghiên, Ngô Tước Diễn không phải đã chết rồi sao? Cái đó là thứ gì chứ?
Đôi mắt phượng hẹp dài của Viên Trác Nghiên suy tư nhìn hình nhân bên trong, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Viên Trác Bình, nhất định là đang hồi sinh Ngô Tước Diễn. Công nghệ cấy ghép nhân tạo, thay thế từng bộ phận trên cơ thể. Có lẽ, lúc gặp tai nạn, anh ta chưa chết nên Viên Trác Bình mới có thể tiến hành công nghệ tái tạo này.
Hả?
Ôn Giai Tuệ như vừa bị hộc xương cá. Khó tin nổi mà hỏi lại lần nữa.
- Trác Nghiên, anh nói vậy là....Ngô Tước Diễn trong đó chưa chết? Đang được hồi sinh?
Viên Trác Nghiên gật đầu một cách chắn chắn, giải thích những chuyện đã được xâu chuỗi lại.
- Mật thất được cha tặng cho Viên Trác Bình sau khi nó đã có phòng nghiên cứu này. Viên Trác Bình sử dụng mật thất cũng như phòng nghiên cứu để hồi sinh Ngô Tước Diễn. Đó chính là lí do mà cô ta ráo riết truy sát em, vì không muốn kế hoạch hồi sinh của cô ta bị phát hiện.
Vừa về đến phòng, Ôn Giai Tuệ đã ngồi phịch xuống giường, dáng vẻ bần thần dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Tuệ nhi, em muốn nói gì sao?
Câu nói vừa rồi còn ở trên xe của cô làm cho Viên Trác Nghiên cũng bắt đầu lo lắng, không biết rốt cuộc cô đang định nói gì nữa.
Ôn Giai Tuệ thở dài một hơi, ngước đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mặt, vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy.
- Trác Nghiên, em có cảm giác còn một chuyện gì đó chúng ta chưa biết. Không hiểu sao càng tìm hiểu thì em càng thấy bất an. Hôm đó em tìm được cái này trong thư phòng của lão gia.
Viên Trác Nghiên có vẻ khó hiểu, cầm lấy tờ giấy kia lên xem thử. Hai mặt tờ giấy đầy rẫy các ký tự khó hiểu, giống như một mật mã cần phải giải đáp vậy. Gương mặt anh khá đăm chiêu khi theo dõi từng dãy kí tự. Đột nhiên anh đứng lên, đi tới đầu tủ lấy xuống một chiếc túi vải và đổ vào lòng bàn tay, đó là bảy miếng ngọc kia.
Ôn Giai Tuệ nhíu mày, cũng đi tới đứng bên cạnh anh chờ đợi.
Viên Trác Nghiên đem mấy miếng ngọc đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài di chuyển chúng theo một trật tự khác. Sau một vài cách sắp xếp, động tác của anh cũng dừng lại, lần nữa nhìn qua tờ giấy vừa rồi. Hình như một tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt của anh. Bất chợt anh cất giọng.
- Tuệ nhi, chúng ta dừng chuyện này lại được không?
Ôn Giai Tuệ kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn anh, vì khó tiêu hóa lời nói của anh mà lắp bắp không trọn câu.
- Anh, anh nói, anh đang nói gì vậy? Trác Nghiên, có phải anh, anh đã nhìn ra đáp án gì rồi không?
Thấy vẻ mặt anh càng lúc càng ngưng trọng, cô không thể nhẫn nại chờ đợi thêm nữa, anh càng không định nói rõ thì cô lại càng không thể ngừng hỏi.
- Anh mau nói cho em biết đi. Rốt cuộc trong này có thứ gì hả?
Viên Trác Nghiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, liếm liếm môi, thở dài một hơi, lặp lại ý vừa rồi của mình.
- Tuệ nhi, chuyện này chúng ta đừng quản nữa được không?
Lại phải nghe tiếp một câu không rõ đầu đuôi lặp lại giống hệt của anh, Ôn Giai Tuệ có chút khó chịu nên hơi bực dọc mà hỏi lại.
- Trác Nghiên, không phải chúng ta đều đã thống nhất với nhau rồi ư? Chuyện này em phải kết thúc, chỉ có như vậy thì em mới có thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng. Em biết anh đang lo lắng cho em, nhưng anh đã ở bên cạnh em rồi còn gì? Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao? Anh không tự tin?
Viên Trác Nghiên tiện tay bóp bóp mi tâm, thở dài một hơi, miễn cưỡng nói ra đáp án mình vừa giải được.
- Cha có khả năng rất cao chưa chết.
Hai tai Ôn Giai Tuệ nhất thời đã trở nên ong ong, tin này với cô vẫn là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
- Anh, anh vừa nói, lão gia, lão gia còn sống? Chuyện này không phải đùa đấy chứ? Trác Nghiên, anh đang nói thật?
Dù sao cũng đã phải nói ra rồi nên Viên Trác Nghiên cũng nói rõ với cô luôn. Anh chỉ vào những dãy ký tự được tạo theo cách giải của anh, vừa phân tích vừa chỉ cho cô thấy dễ hiểu hơn.
- Nó giống một trò chơi ô chữ vậy, đáp án cuối cùng ở đây....
- Mộ? Nếu từ gợi ý ở đây là mộ, vậy còn mấy miếng ngọc kia là thế nào?
Tinh thần Ôn Giai Tuệ đang căng thẳng hết mức có thể. Cái cảm giác sắp mở được bức màn bí mật này khiến cô khẩn trương hơn bao giờ hết.
Viên Trác Nghiên lại chỉ sang bảy mảnh ghép kia mà nói tiếp.
- Trên từng miếng ngọc có một nét chữ khác nhau, đó đều là những nét chủ đạo của từ khóa gợi ý.
Càng đến gần sự thật, cảm giác lo sợ trong lòng Ôn Giai Tuệ càng thêm rõ rệt hơn.
- Nếu đúng như vậy thì....
Đang nói nửa vời, cô liền lấy tấm sơ đồ bản vẽ mật thất kia, trải ra bàn mà nghiên cứu gì đó, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
- Địa điểm xây cửa mật thất là thư phòng của lão gia, ông ấy giao cho em nhiệm vụ tìm ngọc cũng ở trong thư phòng, và nơi mà ông ấy qua đời cũng là ở thư phòng. Nếu suy đoán của em là đúng thì điều này nghĩa là thư phòng là một cửa của mật thất, vẫn còn một cánh cửa khác nữa. Giống như anh nói.....
Cô nghiêm túc cực kỳ khi đo vẽ khoảng cách gì đó trên tấm bản đồ, không ngừng phân tích.
- Thư phòng không phải nơi kết thúc, đó hoàn toàn là nơi bắt đầu. Dựa theo chiều dài của mật thất nếu đo đúng khoảng cách từ thư phòng đi thì đó chính là nghĩa trang đã chôn cất lão gia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có vẻ đã hiểu được hết ý mà đối phương đang định nói.
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt kinh ngạc, khó tin và cũng không dám tin lời mà mình đang sắp thốt ra.
- Mộ, đó có thể là nơi kết thúc, cũng có thể là nơi bắt đầu. Chính là cánh cửa thứ hai của mật thất.
- Trác Nghiên, chúng ta mau đi thôi!
Cô vội vã kéo cánh tay anh, muốn anh cùng mình đi ngay lúc này. Nhưng Viên Trác Nghiên vừa nhìn động tác như sắp đi tị nạn của cô thì không khỏi khó hiểu.
- Muộn vậy rồi em còn định đi đâu nữa chứ? Tuệ nhi, anh nói với em những chuyện này không phải để em lại đi liều lĩnh lần nữa.
Anh đổi ngược lại tình thế, dứt khoát kéo cô lại gần, bế cô đi vào phòng tắm.
Ôn Giai Tuệ biết anh không muốn để cô tham gia việc này nữa, anh định làm gì, cô cũng biết rõ, chính vì vậy mà cô càng phải phản kháng lại.
- Trác Nghiên, anh mau thả em xuống đi. Chúng ta phải đi kiểm chứng lại mọi chuyện, không phải anh nói lão gia có khả năng vẫn còn sống ư? Chúng ta không thể để mọi việc mãi mãi là một ẩn số như vậy được. Nếu lão gia thật sự vẫn còn sống, vậy còn Viên Trác Bình thì thế nào đây? Cô ta liệu có gây nguy hiểm gì cho chúng ta và Viên gia không, có rất nhiều vấn đề còn chưa được làm rõ mà.
Cô giãy giụa kịch liệt như vậy, sợ cô sẽ ngã bị thương nên Viên Trác Nghiên cũng đành phải để cô xuống, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý cho cô được đi, vẫn giữ chặt tay cô lại.
- Đúng là anh vẫn đang suy đoán khả năng cha chưa chết là bởi vì gợi ý ông ấy để lại. Nếu đúng thật như vậy, ông ấy đã đoán trước được nguy hiểm rình rập mình nên mới vạch ra một kế hoạch giả chết. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ấy đang trong tay của Viên Trác Bình, khả năng này là đúng thì Viên Trác Bình thật sự thâm hiểm hơn chúng ta tưởng, em càng không thể để mình bị cuốn vào những chuyện này nữa.
Hít thở mạnh một hơi, anh vòng tay ôm vai cô, thu hồi lại vẻ mặt cuồng nộ vừa rồi, giọng anh trầm ấm ôn nhu hơn nhiều.
- Bảo bối của anh, giờ muộn rồi, vào tắm rửa rồi nghỉ ngơi được không? Những chuyện này chúng ta nói sau nhé?
Bí mật đã ở gần ngay trước mắt, cho nên Ôn Giai Tuệ càng không thể coi như không có gì xảy ra mà nghe lời anh nghỉ ngơi được.
- Trác Nghiên, em không muốn. Nếu anh không đi cùng em thì em sẽ đi một mình vậy.
Anh đã cố gắng dỗ dành cô, gạt chuyện này sang một bên nhưng cô lại kiên quyết như vậy, nhất thời khiến Viên Trác Nghiên cũng mất kiên nhẫn.
- Có phải em muốn chọc anh nổi điên em mới vui không hả?
Hỏi dứt một câu thôi, anh quay ngoắt mặt, đi về phía cửa sổ, vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía cô.
Không khí trong phòng đã trầm xuống nặng nề, có chút gì đó ngột ngạt....
Một phút, hai phút, ba phút....
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ ẩn chứa chút cảm giác cô độc, sau một lúc do dự, cô cũng quyết định đi tới sát phía sau lưng anh, vòng tay ra phía trước bụng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, một bên mặt dán vào tấm lưng rộng lớn vững chắc.
- Trác Nghiên, anh nghe em nói một lần được không? Từ sau khi lão gia mất, em cắn răng chịu đựng ở lại Viên gia cũng là muốn làm rõ chuyện này. Chuyện này luôn đè nặng trong lòng em như một cái bóng ma vậy. Bây giờ mọi việc đang dần sáng tỏ, em không thể bỏ dở được. Em chỉ muốn mình bỏ xuống được bóng ma đó. Hơn nữa, bây giờ mọi người đều có thể gặp nguy hiểm vì Viên Trác Bình, sao chúng ta có thể bỏ mặc không quan tâm chứ.
Mặt nhỏ cọ cọ vào lưng anh như mèo con đang làm nũng, đôi tay mềm mại điều chỉnh lại động tác. Giọng cô nhẹ nhàng chạm vào từng ngóc ngách trong lòng Viên Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên sao có thể chống lại lúc cô làm nũng vậy chứ, lửa giận trong lòng cũng dần dần nhỏ lại.
- Tuệ nhi, gan của em càng lúc càng lớn rồi phải không? Từ lúc em giết được William có phải em đã coi trời bằng vung rồi không?
Anh chậm rãi xoay người lại đối diện với cô, một tay vẫn giữ chặt hai tay cô trên thắt lưng của mình, thuận tay gõ nhẹ vào trán của cô.
Ôn Giai Tuệ mở to đôi mắt long lanh, chớp chớp nhìn anh, chu miệng nhỏ nhắn nũng nịu.
- Dám yêu một ông trùm như anh không phải em rất lớn gan rồi sao?
Trái tim của Viên Trác Nghiên đã sớm bị cô làm cho mềm nhũn ra rồi, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
- Đừng nịnh anh.
Thấy anh cũng chịu cười, Ôn Giai Tuệ liền bắt nhanh lấy thời cơ, ôm chặt anh hơn mà đòi.
- Anh cười rồi. Trác Nghiên, anh đồng ý với em rồi đúng không? Đi thôi nào, anh đi cùng em được chứ?
Người duy nhất có thể lung lay được quyết định của Viên Trác Nghiên chắc chắn là chỉ có một mình cô thôi. Anh giống bị cô thôi miên rồi vậy, mới vài phút trước còn nhất quyết không đồng ý, mà chỉ sau một hành động nũng nịu của cô đã thay đổi hẳn.
- Được rồi, theo ý em. Bây giờ chúng ta đi thôi.
Anh kéo tay cô đi, nhưng Ôn Giai Tuệ lại nán lại một chút để nhắc.
- Trác Nghiên, anh đưa thêm thủ hạ đi cùng được không?
Viên Trác Nghiên nghe vậy liền nhíu mày khó hiểu.
- Tuệ nhi, em muốn đi đâu vậy?
Ôn Giai Tuệ kiên định nhìn anh, không nhanh không chậm mà nói rõ.
- Mộ của lão gia.
..................
Hai ba chiếc xe dừng trước khu nghĩa trang. Ban đêm tĩnh mịch như vậy, còn có những cơn gió lạnh đến tê da đầu. Giờ này chẳng có ai lại chạy ra nghĩa trang cả.
A Châu và A Phúc mở cửa cho hai người.
Viên Trác Nghiên vừa xuống xe đã kéo Ôn Giai Tuệ đi sát bên cạnh. Cô vừa cất bước cùng anh vừa nhìn qua sườn mật anh. Ở đây không có một bóng người, anh lại giữ chặt cô như vậy, là anh đang sợ ma bắt cô hay anh sợ mình bị ma bắt đây!
Dù sao thì nơi này cũng thuộc hệ tâm linh, hạn chết nói chuyện vẫn tốt hơn. Đi phía sau hai người là năm thủ hạ của Viên Trác Nghiên.
Cuối cùng cũng đã đến trước bia mộ của Viên lão gia.
A Châu, A Phúc và những thủ hạ kia vừa đứng lại đã cúi đầu chào trước di ảnh. Riêng Viên Trác Nghiên vẫn chưa thể nào xóa bỏ được hiềm khích với người cha đã khuất này, anh chỉ đứng lặng một chỗ mà nhìn.
Ôn Giai Tuệ gật đầu rất cung kính, còn mở lời xin phép ông nữa..
- Lão gia, để làm rõ mọi việc, chúng tôi phải mạo phạm rồi. Xin ông thứ lỗi cho.
Nói xong, cô liền quay qua hạ lệnh cho mấy tên thủ hạ.
- Mau đào đi!
Tất cả như đã được căn dặn từ trước, chỉ cần có lệnh thôi là bắt đầu ngay. Mỗi người đều đã chuẩn bị một cái xẻng lớn, bắt đầu phân chia trật tự xung quanh, sút từng xẻng xuống.....
Viên Trác Nghiên không một phút nào bỏ tay ra khỏi eo của Ôn Giai Tuệ, khóa chặt cô trong tay, ý bảo cô chỉ nên đứng một bên để đợi.
Sau một lúc hì hục đào bới, năm tên thủ hạ kia đã đào tới nắp quan tài. Theo chỉ dẫn của Viên Trác Nghiên, bọn họ lại đẩy nắp quan tài lên.
Ngay khoảnh khắc này, cả Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ đều không thể tin nổi vào mắt mình.
Trong quan tài đúng là không có xác của Viên lão gia, hơn nữa, đáy quan tài hoàn toàn là một khoảng thủng xuyên xuống dưới mật đạo.
- Trác Nghiên, vậy là suy đoán của chúng ta đã đúng rồi. Lão gia, lão gia thật sự chưa chết.
Viên Trác Nghiên lo cô sẽ kích động mà chạy lên trước, nên anh càng giữ chặt cô hơn, anh cũng đang rơi vào đăm chiêu.
- Mật đạo này nhất định là đường đi xuống mật thất.
- A Phúc, cậu và các anh em ở lại bảo vệ Tuệ nhi. A Châu, cùng tôi đi xuống dưới.
Nghe anh phân phó như vậy, thủ hạ của anh đương nhiên tuân theo, nhưng Ôn Giai Tuệ thì không như vậy, nhất quyết phải đi cùng anh.
- Trác Nghiên, em muốn đi cùng anh.
Tính cứng đầu của cô, Viên Trác Nghiên biết rõ hơn ai hết, cho nên dù không muốn thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải dắt cô đi cùng.
- Cẩn thận.
Bước dọc theo cầu thang đổ nát một nửa, còn bám đầy các loại cây bụi, xung quanh còn âm u lạnh lẽo, Viên Trác Nghiên cảnh giác quan sát tứ phía, còn phải chú ý an toàn của Ôn Giai Tuệ nữa.
- Tuệ nhi, đi chậm thôi.
Anh nắm chặt tay cô lại, đẩy cô vào sát sau lưng mình, một tay anh cầm điện thoại bật đèn soi đường. A Châu đi bên mép phía trước của hai người cũng đang căng thẳng cẩn thận từng đường đi nước bước.
- Boss, phía trước hình như có đèn.
Viên Trác Nghiên bước nhanh hơn một chút, ôm theo Ôn Giai Tuệ. Bọn họ đi tới căn phòng trước mặt.
Đây không phải đơn giản là một căn phòng thôi, mà chính là một phòng nghiên cứu.
Nơi này thật sự là mật thất mà bọn họ luôn tìm, những gì Viên Trác Nghiên điều tra trước hoàn toàn đúng. Phòng nghiên cứu Sứ Giả của Ngô Tước Diễn đều được chuyển hết vào trong này rồi.
Nhưng một phòng nghiên cứu tiên tiến như vậy lại không có hệ thống bảo vệ ư?
Phòng nghiên cứu được thiết kế theo kiểu phòng kính, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tất cả cấu trúc lẫn các công trình nghiên cứu bên trong. Tất cả đều ở mức tân tiến nhất.
- Trác Nghiên, đây thật sự là một phòng nghiên cứu sinh học. Nhưng không phải Ngô Tước Diễn đã chết rồi ư? Chẳng lẽ một mình Viên Trác Bình duy trì phòng nghiên cứu sao?
Điều này thật sự Viên Trác Nghiên cũng thấy khó hiểu. Anh trầm tư suy nghĩ gì đó, kéo tay Ôn Giai Tuệ đi qua cửa A, thử chạm vào đó thì đúng là có bảo mật bằng vân tay hoặc giác mạc. Quả nhiên Viên Trác Bình không thể sơ suất như vậy rồi.
- Trác Nghiên, anh nhìn kia đi. Đó là, đó là gì vậy?
Ánh mắt kinh hãi của Ôn Giai Tuệ nhìn vào một cái hình nhân được đặt trên trụ sắt bên trong, ngón tay cũng chỉ về phía trước.
Viên Trác Nghiên nhìn theo tay cô, phát hiện ra cái hình nhân đó, cũng đã nhận ra đó là ai rồi. Anh bình thản nhưng cũng có chút bất ngờ mà thốt ra mấy từ.
- Là Ngô Tước Diễn.
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt nhìn qua Viên Trác Nghiên, xong lại nhìn kỹ hơn cái hình nhân kia. Người trong kia, toàn thân đều đang gắn rất nhiều thiết bị. Đó là Ngô Tước Diễn đã chết trong tai nạn đó sao?
- Trác Nghiên, Ngô Tước Diễn không phải đã chết rồi sao? Cái đó là thứ gì chứ?
Đôi mắt phượng hẹp dài của Viên Trác Nghiên suy tư nhìn hình nhân bên trong, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Viên Trác Bình, nhất định là đang hồi sinh Ngô Tước Diễn. Công nghệ cấy ghép nhân tạo, thay thế từng bộ phận trên cơ thể. Có lẽ, lúc gặp tai nạn, anh ta chưa chết nên Viên Trác Bình mới có thể tiến hành công nghệ tái tạo này.
Hả?
Ôn Giai Tuệ như vừa bị hộc xương cá. Khó tin nổi mà hỏi lại lần nữa.
- Trác Nghiên, anh nói vậy là....Ngô Tước Diễn trong đó chưa chết? Đang được hồi sinh?
Viên Trác Nghiên gật đầu một cách chắn chắn, giải thích những chuyện đã được xâu chuỗi lại.
- Mật thất được cha tặng cho Viên Trác Bình sau khi nó đã có phòng nghiên cứu này. Viên Trác Bình sử dụng mật thất cũng như phòng nghiên cứu để hồi sinh Ngô Tước Diễn. Đó chính là lí do mà cô ta ráo riết truy sát em, vì không muốn kế hoạch hồi sinh của cô ta bị phát hiện.