Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 143: Xông vào phòng thí nghiệm.
Người đàn ông bước từng bước vững chãi, dứt khoát, đôi chân thon dài được bao bọc trong ống quần tây tối màu, đôi giày da sáng bóng không một hạt bụi. Thân ảnh cao lớn, chững chạc.
Gương mặt này, vóc dáng này....Ôn Giai Tuệ thật sự nhìn qua đã thấy có chút quen mắt đi.
Cô ngẩn người ra vài giây, cuối cùng là thốt ra đúng mấy từ.
- A Lôi...? Anh là A Lôi?
A Lôi đứng lại, nhìn cô gái đang bị trói nhưng lại không cố gắng vùng vẫy như những trường hợp khác mà vẫn bình tĩnh nói chuyện với mình, trong mắt anh ta xẹt qua một tia hứng thú, nâng nhẹ khóe môi.
- Cô biết tôi?
Đối diện với người đàn ông này, Ôn Giai Tuệ lại không hề có chút sợ hãi nào như đối với những tên sát thủ khác. Cô trả lời rất thẳng thắn.
- Đương nhiên là tôi biết. Anh trông khá giống A Phong. Tôi biết anh là A Lôi, anh trai của A Phong.
A Lôi đã thử suy đoán lí do mà cô nhận ra mình, nhưng cũng không ngờ được rằng cô lại nhắc đến em trai A Phong của mình. Giống như là một điểm yếu, khi nghe nhắc đến A Phong thì A Lôi lập tức biến đổi sắc mặt, thờ ơ đáp một câu mỉa mai.
- Cô nhớ cả chuyện của A Phong sao? Thật bất ngờ đấy, tôi đã nghĩ cô không để tâm gì đến em ấy. Không phải cô đã từ chối một người tốt như em trai tôi vì Viên Trác Nghiên sao?
Ôn Giai Tuệ nghe cách anh ta trả lời, liền nhịn không được mà cười một tiếng.
- Tôi cũng thật không ngờ anh lại có suy nghĩ ấu trĩ đến như vậy đấy. Tôi từ chối tình cảm của A Phong không có nghĩa là chúng tôi không thể làm bạn. Chuyện của anh ấy, cái nào tôi quan tâm được thì nhất định sẽ quan tâm.
A Lôi ngồi xuống đối diện với cô, cười nhẹ một cái, nụ cười mang theo chút quái dị.
- Em trai tôi yêu cô như vậy, nó vẫn đang cố liên lạc với tôi để xin tha cho cô. Cô nói xem, tôi nên làm thế nào đây?
Mặc dù gương mặt anh ta đang ở rất gần, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không chút sợ hãi, còn rất quật cường đối chất.
- A Lôi, em trai của anh đã tìm anh hơn mười năm qua. Còn anh thì ở đây theo Viên Trác Bình làm những việc này sao? Anh có biết A Phong đã ám ảnh chuyện tìm anh trai đến mức nào không? Khi biết anh trai là kẻ đã truy sát mình mấy lần, anh ấy đã rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần rất nặng nề. Bây giờ anh ấy đã tìm được anh, nhưng anh lại trốn tránh không gặp mặt. Chẳng lẽ, anh không muốn gặp lại em trai của mình nữa sao?
Đợi cô nói xong, A Lôi mới từ từ nhếch môi cười, nhàn nhạt đáp lại một câu.
- Cô quản nhiều thật đấy. Tôi cho cô một lời khuyên, bây giờ cô nên lo cho người đàn ông của mình thì tốt hơn.
Chỉ vừa mới dứt lời thôi, anh ta liền có ngay một hành động khác. Từ trong người lấy ra một con dao bấm, nhẹ nhàng bật lưỡi dao lên. Anh ta chậm rãi áp sát người vào người của Ôn Giai Tuệ, đưa lưỡi dao lướt nhẹ qua phần ngực của cô, chiếc váy ngủ vải lụa mỏng manh màu trắng để lộ một phần ngực căng tròn như ẩn như hiện ra.
Ôn Giai Tuệ không dám thở mạnh, bất động nhìn lưỡi dao đang rà qua xương quai xanh của mình, luồn qua vai áo chỉ bằng một sợi nhỏ, chỉ cần anh ta dùng sức chút nữa thôi sẽ cắt đứt vai áo của cô. Tim cũng gần như ngừng đập, cô nhìn anh ta đang đưa lưỡi dao vén áo khoác len mỏng của cô xuống một khoảng vai.
..........
Vào được mật thất rồi, Viên Trác Nghiên đang liên lạc với Lucas như đã hẹn. Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
- Tớ đã vào đến trước cửa hệ thống. Chính là lúc này, mau mở khóa đi.
- Được rồi. Bắt đầu đây.
Lucas trả lời nhanh, gọn. Bước chân của Viên Trác Nghiên đang đến sát gần cửa kính ra vào phòng thí nghiệm. Cũng vừa đúng lúc đầu dây bên kia nói câu tiếp theo.
- Trác Nghiên, mở được rồi.
Cánh cửa được mã hóa tinh vi kia, dần dần mở ra nghênh đón Viên Trác Nghiên như chính chủ nhân ở đây vậy.
Có tín hiệu xâm nhập, tất cả sát thủ trong phòng thí nghiệm đều đang xông ra.
Thân ảnh cao lớn của Viên Trác Nghiên vẫn nổi bật nhất trong đám người, toát lên một loại khí chất bất phàm, anh tuấn ngạo mạn. Anh đút một tay trong túi quần, tay còn lại gãi gãi thái dương, cặp mắt chim ưng quét qua cái hình nhân trên giá, sau đó thì nhìn từng tên sát thủ trước mặt, cất giọng lạnh lẽo.
- Gọi Viên Trác Bình ra đây!
Có vẻ đã biết được rồi, Viên Trác Bình cũng đang đợi thời khắc này. Cho nên mới xuất hiện ngay sau khi Viên Trác Nghiên lên tiếng.
- Anh cả, tôi đã đợi anh lâu lắm rồi đấy.
Tiếng giày cao gót dẫm lên mặt sàn vang lên thanh âm thanh túy, giọng Viên Trác Bình rất trong và đủ từ tính.
Viên Trác Nghiên nhìn người phụ nữ đang đến gần, môi bạc nâng lên thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng đầy âm hiểm. Trái ngược với nụ cười thờ ơ trên môi, ánh mắt của anh lại nổi lên một tia chết chóc, cơ hồ sắp đem đối phương nghiền nát thành mảnh vụn.
- Đừng nhiều lời nữa. Cô bắt Tuệ nhi không phải là vì muốn tôi đến đây sao?
Đi cùng Viên Trác Nghiên còn có đám A Châu và khoảng mấy chục tên thủ hạ, còn có A Phong nữa.
- Viên tiểu thư, cô muốn làm đến mức nào đây? Cô mau thả Tuệ Tuệ ra đi!
..................
Tiếng hệ thống cảnh báo xâm nhập vang lên chính là tiếng chuông nhắc nhở A Lôi bên trong phòng kín.
- A Lôi....anh, anh định làm gì hả? Mau tránh ra cho tôi.
Ôn Giai Tuệ lấy hết dũng khí để cảnh cáo tên A Lôi một lần. Cảm giác anh ta càng đến gần mình hơn khiên cô muốn nôn ngay lập tức, da đầu đều dựng lên, sống lưng lạnh toát. Người đàn ông bên cạnh cúi đầu hít hà mùi hương trên cơ thể cô, cảm thán thốt ra một câu.
- Thật thơm....
Nghe câu này của anh ta, gai óc trên người Ôn Giai Tuệ đã rợn hết lên rồi. Cô nén sự sợ hãi trong lòng mà cảnh cáo thêm một lần nữa.
- A Lôi, anh mau tránh xa tôi ra!
A Lôi nghe cô cảnh cáo một câu thì quả nhiên đã dừng lại, lùi lại một khoảng, anh ta di chuyển con dao nhỏ từ từ, dọc theo ngực của Ôn Giai Tuệ xuống. Nhẹ dàng dùng chút sức....
- Uhm....
- Chuẩn bị đi!
Anh ta vừa đứng lên đã ra lệnh cho thủ hạ phía sau làm việc tiếp theo như đã căn dặn từ trước.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ mơ màng nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, còn có mấy tên áo đen đang đến gần....
................
Tình hình bên ngoài căng thẳng hơn bao giờ hết. Viên Trác Nghiên dần dần không giữ nổi bình tĩnh mà khó khắn lắm mới lấy lại được. Hai tay anh cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Mặc kệ đám sát thủ cùng bọn lính đánh thuê của Viên Trác Bình đang xông lên như ong vỡ tổ, anh vẫn tiến từng bước về phía Viên Trác Bình. Còn về đám tay chân của cô ta, vẫn đang giao chiến với A Châu, A Phúc và thủ hạ của anh.
- Viên Trác Nghiên, tôi sẽ đi tìm anh trai trước.
Trong tình thế hỗn loạn, A Phong cắt đuôi được mấy tên sát thủ, chạy về một hướng khác, nói lớn một tiếng với Viên Trác Nghiên.
Cả hai bên đều chưa dùng đến súng mà trên tay mỗi người đều là một lưỡi dao găm, chỉ cần một cái lướt qua đối thủ đã nhẹ nhàng lấy mạng.
Khung cảnh hỗn loạn đượm mùi máu tanh, trên mặt sàn, một màu đỏ tươi nhuộm thành thảm lớn, những kẻ mất mạng nằm chồng lên nhau, rên la đau đớn trong hơi thở cuối cùng....
- Tuệ nhi đang ở đâu? Viên Trác Bình, tôi hỏi cô, Tuệ nhi đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên đã dễ dàng tóm được cổ của Viên Trác Bình, anh nghiến chặt hai hàm răng đến phát ra thanh âm ken két, nhả ra từng chữ một, tia hung ác trên mặt anh không những không giảm đi mà còn tăng dần.
- Viên Trác Bình, tôi hỏi cô Tuệ nhi đang ở đâu? Cô giấu cô ấy ở đâu rồi?
Nhưng Viên Trác Bình cũng không hề có dấu hiệu lo lắng sợ sệt gì cả. Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông túm lấy cổ áo mình, cô ta nhếch môi giễu cợt.
- Anh cả à, tôi cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng anh ta và Ôn Giai Tuệ hết lần này đến lần khác xí vào chuyện của tôi. Tôi phải đưa Tước Diễn trở về, không giết các người thì không được.
Đe dọa Viên Trác Nghiên thật sự là một chuyện tiếu lâm nhất từ trước đến giờ. Anh từ từ buông lỏng tay, nhưng lại đổi sang rút một khẩu súng trong người ra chỉ vào thái dương của cô ta, ý tứ cảnh cáo đã rõ ràng.
- Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Nói mau, Tuệ nhi đang ở đâu.
........
A Phong tìm qua nhiều cánh cửa lẫn phòng kính khác nhau mà chưa thấy anh trai đâu. Đúng lúc anh đang rẽ sang hướng khác thì đụng phải người anh trai đã thất lạc mười năm của mình.
- Anh trai!
Bước chân của A Lôi khựng lại khi nghe tiếng gọi từ phía sau. Mấy tên thủ hạ đi theo anh ta cũng dừng lại theo.
Không khí tưởng chừng sẽ tĩnh lặng, nhưng rốt cuộc là A Phong đã xông thẳng tới chỗ của anh trai.
- Anh trai, Tuệ nhi đâu rồi? Anh đã đưa cô ấy đi đâu?
Mấy tên thủ hạ của A Lôi nhìn thấy có kẻ tấn công đại ca thì ngay lập tức cũng dàn thành một hàng để phản công lại.
A Lôi từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn cậu em trai đã hơn mười năm không gặp mà chưa nói bất kỳ một lời nào cả.
.............
Trong sảnh chính của phòng thí nghiệm, thủ hạ hai bên vẫn đang lấy mạng đối thủ. Giống như một binh đoàn, cứ nhóm này ngã xuống thì sẽ ngay lập tức có nhóm khác lên thay. Thanh âm rên la đau đớn cùng tiếng đánh đấm huỳnh huỵch chen lẫn toàn bộ không gian ở đây.
Hai anh em Viên Trác Nghiên vẫn còn duy trì tư thế như cũ. Không cậy được miệng của Viên Trác Bình, anh cười nhạt một tiếng, hơi nghiêng mặt ra lệnh cho A Châu.
Đồng thời cũng hướng khẩu súng về phía lồng kính, dứt khoát bóp cò.
Pằng!
Ting ting!
Tiếng hệ thống báo cảnh báo vang lên inh ỏi.
- A Châu, đưa lão gia ra ngoài.
- Vâng, thưa boss!
A Châu đang đối phó với bốn tên lính đánh thuê, máu tươi nhuốm đỏ hết mặt đến áo. Nghe lệnh của ông chủ, anh ta không chút do dự mà rút súng ra.
Pằng!
Một phát súng nữa bắn trúng ngay điểm chốt của lồng kính. Tất cả hệ thống điều khiển trong đó đều bị cắt đứt.
Phen chấn động khiến phe địch cũng lần lượt rút súng ra. A Châu thu súng lại, quay đầu nhướn mày khiêu kích, phản kích vô cùng linh hoạt, bọn họ còn chưa kịp lên nòng súng đã bị anh ta đánh gục lần lượt.
- Không!!!!! Không được!!!!!
Hệ thống gắn kết hai thí nghiệm bị cắt đứt, lồng kính vỡ ra, xác của Viên lão gia cũng đang ngã xuống, Viên Trác Bình hét lên như lợn bị chọc tiết. Nhưng vì khẩu súng của Viên Trác Nghiên vẫn đang chỉ vào thái dương mà cô ta không thể tiến một bước nào cả, căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt, gào thét điên cuồng.
- A!!!! Không được!!!!! Viên Trác Nghiên! Tôi phải giết anh!!!!
Không thể được! Đã sắp thành công rồi, Ngô Tước Diễn đã sắp trở về rồi. Không thể bị hủy hoại như vậy được.
Chứng kiến vẻ mặt bàng hoàng cuống cuồng lên của cô ta, Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch môi..
- Tôi đã cảnh cáo ngay từ đầu rồi nhỉ? Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Nói mau đi, Tuệ nhi đang ở đâu. Nếu không, tôi cũng sẽ giúp cô đi được đi cùng anh ta vậy.
Cặp mắt Viên Trác Bình đỏ ngầu, trừng mắt căm hận nhìn người đàn ông đang đe dọa mình, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
- Cô ta chết rồi. Ôn Giai Tuệ, người phụ nữ của anh bị tôi giết rồi. Anh cũng nên đi cùng cô ta đi.
Đương nhiên Viên Trác Nghiên sẽ không bị những lời khiêu khích này đánh lừa, nhưng nó lại có thể làm cho anh nóng ruột hơn nữa. Anh hơi cúi nhẹ đầu, bật cười trong âm hiểm.
- Chắc cô cũng biết quy tắc của tôi rồi. Nếu cô thật sự đã giết Tuệ nhi thì tôi không còn lí do gì để giữ cái mạng của cô nữa rồi.
............
A Phong gần như kiệt sức mới hạ gục được những tên thủ hạ của anh trai. Anh thở phì phò, bước chân lảo đảo về phía trước, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất.
- Anh trai, anh mau nói cho em biết đi. Tuệ Tuệ đang ở đâu? Anh trai, nói cho em biết Tuệ Tuệ đang ở đâu được không?
Nhìn cậu em trai liều lĩnh như vậy vì một ả đàn bà, A Lôi chỉ biết nở một nụ cười trào phúng, không nhanh không chậm nói.
- A Phong, câu đầu tiên khi gặp lại anh lại là hỏi người phụ nữ không hề yêu em đang ở đâu sao?
Nhớ lại những ngày qua mình đã cố gắng tìm gặp và nói bao nhiêu chuyện trước cửa nhà của anh trai, vậy mà bây giờ khi đứng trước mặt anh như vậy, người anh này lại coi như chưa từng biết gì trước đó, A Phong cúi đầu liếm liếm khóe môi đã bị rách, bất mãn mà nói hết tất cả tâm tư của mình.
- Câu đầu tiên em hỏi anh sao? Em đã hỏi anh rất nhiều, rất nhiều nhưng tại sao anh không trả lời em chứ? Tại sao anh đã tìm được em rồi lại không chịu gặp em hả? Là bởi vì anh còn phải làm những việc không phải của con người đây ư? Rốt cuộc là vì lí do gì mà anh lại bán cả mạng mình cho Viên Trác Bình như vậy? Anh trai, anh có còn là anh trai của em nữa không?
Mồ hôi chảy đầy trên mái trán của A Phong xuống hai bên mặt, ướt sũng mái tóc đen ngắn và chiếc áo sơmi cũng dính vào da thịt, còn vương chút máu của mấy tên thủ hạ vừa rồi. Anh lao tới túm lấy cổ áo của anh trai mà chất vấn.
- Em đã tự hỏi rất rất nhiều lần. Tại sao lại là anh chứ? Tại sao anh lại trở thành cánh tay của Viên Trác Bình, giúp cô ta truy sát bọn em hả? Tại sao anh lại làm những việc này?
A Lôi đã sớm dự đoán được việc này nên cũng chẳng mảy may quan tâm. Anh ta kéo tay em trai ra khỏi cổ áo của mình, nhếch môi châm chọc.
- Vậy còn em? Em vì một ả đàn bà không có chút tình cảm nào với em mà mạo hiểm tính mạng hết lần này đến lần khác, có tư cách gì mà dạy dỗ anh?
A Phong bị anh ta đẩy với một lực khá mạnh nên lảo đảo lùi lại mấy bước. Vừa lấy lại thăng bằng xông thì anh lại tiếp tục xông lên, tốc độ rất nhanh, không một dấu hiệu báo trước.
Bốp!
- Anh bỏ đi suốt mười lăm năm, anh đã hứa sẽ trở về đón em. Em đợi anh hơn mười năm, bao nhiêu năm qua không ngừng tìm kiếm anh. Bây giờ em tìm thấy anh rồi nhưng anh không còn là anh trai luôn bảo vệ em nữa. Anh biến thành một người khác rồi! Bây giờ anh là cái máy giết người của Viên Trác Bình rồi!
Một cú đấm dùng cả sức bình sinh giáng thẳng vào mặt của A Lôi khiến anh ta nghiêng mặt sang một bên. Chắc chắn là đang rất ngỡ ngàng rồi. A Phong cũng không để anh ta có thời gian phản ứng, một tay túm cổ áo của anh ta, đấm liên tục thêm vài đấm vào mặt anh ta.
- Bọn họ là ân nhân của anh. Năm đó nếu không có Ngô tiên sinh thì anh đã chết cóng ngoài đường rồi. Những gì anh làm bây giờ đều là đang trả ơn. Em có hiểu được không hả?
Bị đánh liên tục như vậy, A Lôi cũng đến lúc phản kháng. Sức lực của hai người thật ra cũng có sự chênh lệch, A Lôi dễ dàng phản công ngược lại....
Hai anh em lật ngược tình thế xen kẽ qua lại, lúc người này đấm thì người kia chịu đòn.
- Anh trả ơn bằng cách giúp cô ta thực hiện cái trò tái sinh vô lí kia sao? Anh tỉnh táo lại đi!
...........
Nhìn hệ thống kết nối chỉ số sinh tồn của Ngô Tước Diễn đang dần tắt hết, Viên Trác Bình gào lên trong đau đớn.
- Không!!! Tước Diễn!!!! Tước Diễn!!!
Cô ta vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay của Viên Trác Nghiên nhưng họng súng của anh vẫn còn ở trên thái dương của cô ta.
Một màn đánh đánh giết giết vẫn còn....không khí xộc mùi máu tanh, khiến người khác vừa buồn nôn vừa lạnh sống lưng.
Tưởng chừng tất cả đều kết thúc ở đây, cho đến khi....
Rầm! Rầm! Rầm!
Từ trụ thí nghiệm bên kia, từng tiếng động lớn vang lên gần như tiếng động đất.
Gương mặt này, vóc dáng này....Ôn Giai Tuệ thật sự nhìn qua đã thấy có chút quen mắt đi.
Cô ngẩn người ra vài giây, cuối cùng là thốt ra đúng mấy từ.
- A Lôi...? Anh là A Lôi?
A Lôi đứng lại, nhìn cô gái đang bị trói nhưng lại không cố gắng vùng vẫy như những trường hợp khác mà vẫn bình tĩnh nói chuyện với mình, trong mắt anh ta xẹt qua một tia hứng thú, nâng nhẹ khóe môi.
- Cô biết tôi?
Đối diện với người đàn ông này, Ôn Giai Tuệ lại không hề có chút sợ hãi nào như đối với những tên sát thủ khác. Cô trả lời rất thẳng thắn.
- Đương nhiên là tôi biết. Anh trông khá giống A Phong. Tôi biết anh là A Lôi, anh trai của A Phong.
A Lôi đã thử suy đoán lí do mà cô nhận ra mình, nhưng cũng không ngờ được rằng cô lại nhắc đến em trai A Phong của mình. Giống như là một điểm yếu, khi nghe nhắc đến A Phong thì A Lôi lập tức biến đổi sắc mặt, thờ ơ đáp một câu mỉa mai.
- Cô nhớ cả chuyện của A Phong sao? Thật bất ngờ đấy, tôi đã nghĩ cô không để tâm gì đến em ấy. Không phải cô đã từ chối một người tốt như em trai tôi vì Viên Trác Nghiên sao?
Ôn Giai Tuệ nghe cách anh ta trả lời, liền nhịn không được mà cười một tiếng.
- Tôi cũng thật không ngờ anh lại có suy nghĩ ấu trĩ đến như vậy đấy. Tôi từ chối tình cảm của A Phong không có nghĩa là chúng tôi không thể làm bạn. Chuyện của anh ấy, cái nào tôi quan tâm được thì nhất định sẽ quan tâm.
A Lôi ngồi xuống đối diện với cô, cười nhẹ một cái, nụ cười mang theo chút quái dị.
- Em trai tôi yêu cô như vậy, nó vẫn đang cố liên lạc với tôi để xin tha cho cô. Cô nói xem, tôi nên làm thế nào đây?
Mặc dù gương mặt anh ta đang ở rất gần, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không chút sợ hãi, còn rất quật cường đối chất.
- A Lôi, em trai của anh đã tìm anh hơn mười năm qua. Còn anh thì ở đây theo Viên Trác Bình làm những việc này sao? Anh có biết A Phong đã ám ảnh chuyện tìm anh trai đến mức nào không? Khi biết anh trai là kẻ đã truy sát mình mấy lần, anh ấy đã rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần rất nặng nề. Bây giờ anh ấy đã tìm được anh, nhưng anh lại trốn tránh không gặp mặt. Chẳng lẽ, anh không muốn gặp lại em trai của mình nữa sao?
Đợi cô nói xong, A Lôi mới từ từ nhếch môi cười, nhàn nhạt đáp lại một câu.
- Cô quản nhiều thật đấy. Tôi cho cô một lời khuyên, bây giờ cô nên lo cho người đàn ông của mình thì tốt hơn.
Chỉ vừa mới dứt lời thôi, anh ta liền có ngay một hành động khác. Từ trong người lấy ra một con dao bấm, nhẹ nhàng bật lưỡi dao lên. Anh ta chậm rãi áp sát người vào người của Ôn Giai Tuệ, đưa lưỡi dao lướt nhẹ qua phần ngực của cô, chiếc váy ngủ vải lụa mỏng manh màu trắng để lộ một phần ngực căng tròn như ẩn như hiện ra.
Ôn Giai Tuệ không dám thở mạnh, bất động nhìn lưỡi dao đang rà qua xương quai xanh của mình, luồn qua vai áo chỉ bằng một sợi nhỏ, chỉ cần anh ta dùng sức chút nữa thôi sẽ cắt đứt vai áo của cô. Tim cũng gần như ngừng đập, cô nhìn anh ta đang đưa lưỡi dao vén áo khoác len mỏng của cô xuống một khoảng vai.
..........
Vào được mật thất rồi, Viên Trác Nghiên đang liên lạc với Lucas như đã hẹn. Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
- Tớ đã vào đến trước cửa hệ thống. Chính là lúc này, mau mở khóa đi.
- Được rồi. Bắt đầu đây.
Lucas trả lời nhanh, gọn. Bước chân của Viên Trác Nghiên đang đến sát gần cửa kính ra vào phòng thí nghiệm. Cũng vừa đúng lúc đầu dây bên kia nói câu tiếp theo.
- Trác Nghiên, mở được rồi.
Cánh cửa được mã hóa tinh vi kia, dần dần mở ra nghênh đón Viên Trác Nghiên như chính chủ nhân ở đây vậy.
Có tín hiệu xâm nhập, tất cả sát thủ trong phòng thí nghiệm đều đang xông ra.
Thân ảnh cao lớn của Viên Trác Nghiên vẫn nổi bật nhất trong đám người, toát lên một loại khí chất bất phàm, anh tuấn ngạo mạn. Anh đút một tay trong túi quần, tay còn lại gãi gãi thái dương, cặp mắt chim ưng quét qua cái hình nhân trên giá, sau đó thì nhìn từng tên sát thủ trước mặt, cất giọng lạnh lẽo.
- Gọi Viên Trác Bình ra đây!
Có vẻ đã biết được rồi, Viên Trác Bình cũng đang đợi thời khắc này. Cho nên mới xuất hiện ngay sau khi Viên Trác Nghiên lên tiếng.
- Anh cả, tôi đã đợi anh lâu lắm rồi đấy.
Tiếng giày cao gót dẫm lên mặt sàn vang lên thanh âm thanh túy, giọng Viên Trác Bình rất trong và đủ từ tính.
Viên Trác Nghiên nhìn người phụ nữ đang đến gần, môi bạc nâng lên thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng đầy âm hiểm. Trái ngược với nụ cười thờ ơ trên môi, ánh mắt của anh lại nổi lên một tia chết chóc, cơ hồ sắp đem đối phương nghiền nát thành mảnh vụn.
- Đừng nhiều lời nữa. Cô bắt Tuệ nhi không phải là vì muốn tôi đến đây sao?
Đi cùng Viên Trác Nghiên còn có đám A Châu và khoảng mấy chục tên thủ hạ, còn có A Phong nữa.
- Viên tiểu thư, cô muốn làm đến mức nào đây? Cô mau thả Tuệ Tuệ ra đi!
..................
Tiếng hệ thống cảnh báo xâm nhập vang lên chính là tiếng chuông nhắc nhở A Lôi bên trong phòng kín.
- A Lôi....anh, anh định làm gì hả? Mau tránh ra cho tôi.
Ôn Giai Tuệ lấy hết dũng khí để cảnh cáo tên A Lôi một lần. Cảm giác anh ta càng đến gần mình hơn khiên cô muốn nôn ngay lập tức, da đầu đều dựng lên, sống lưng lạnh toát. Người đàn ông bên cạnh cúi đầu hít hà mùi hương trên cơ thể cô, cảm thán thốt ra một câu.
- Thật thơm....
Nghe câu này của anh ta, gai óc trên người Ôn Giai Tuệ đã rợn hết lên rồi. Cô nén sự sợ hãi trong lòng mà cảnh cáo thêm một lần nữa.
- A Lôi, anh mau tránh xa tôi ra!
A Lôi nghe cô cảnh cáo một câu thì quả nhiên đã dừng lại, lùi lại một khoảng, anh ta di chuyển con dao nhỏ từ từ, dọc theo ngực của Ôn Giai Tuệ xuống. Nhẹ dàng dùng chút sức....
- Uhm....
- Chuẩn bị đi!
Anh ta vừa đứng lên đã ra lệnh cho thủ hạ phía sau làm việc tiếp theo như đã căn dặn từ trước.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ mơ màng nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, còn có mấy tên áo đen đang đến gần....
................
Tình hình bên ngoài căng thẳng hơn bao giờ hết. Viên Trác Nghiên dần dần không giữ nổi bình tĩnh mà khó khắn lắm mới lấy lại được. Hai tay anh cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Mặc kệ đám sát thủ cùng bọn lính đánh thuê của Viên Trác Bình đang xông lên như ong vỡ tổ, anh vẫn tiến từng bước về phía Viên Trác Bình. Còn về đám tay chân của cô ta, vẫn đang giao chiến với A Châu, A Phúc và thủ hạ của anh.
- Viên Trác Nghiên, tôi sẽ đi tìm anh trai trước.
Trong tình thế hỗn loạn, A Phong cắt đuôi được mấy tên sát thủ, chạy về một hướng khác, nói lớn một tiếng với Viên Trác Nghiên.
Cả hai bên đều chưa dùng đến súng mà trên tay mỗi người đều là một lưỡi dao găm, chỉ cần một cái lướt qua đối thủ đã nhẹ nhàng lấy mạng.
Khung cảnh hỗn loạn đượm mùi máu tanh, trên mặt sàn, một màu đỏ tươi nhuộm thành thảm lớn, những kẻ mất mạng nằm chồng lên nhau, rên la đau đớn trong hơi thở cuối cùng....
- Tuệ nhi đang ở đâu? Viên Trác Bình, tôi hỏi cô, Tuệ nhi đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên đã dễ dàng tóm được cổ của Viên Trác Bình, anh nghiến chặt hai hàm răng đến phát ra thanh âm ken két, nhả ra từng chữ một, tia hung ác trên mặt anh không những không giảm đi mà còn tăng dần.
- Viên Trác Bình, tôi hỏi cô Tuệ nhi đang ở đâu? Cô giấu cô ấy ở đâu rồi?
Nhưng Viên Trác Bình cũng không hề có dấu hiệu lo lắng sợ sệt gì cả. Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông túm lấy cổ áo mình, cô ta nhếch môi giễu cợt.
- Anh cả à, tôi cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng anh ta và Ôn Giai Tuệ hết lần này đến lần khác xí vào chuyện của tôi. Tôi phải đưa Tước Diễn trở về, không giết các người thì không được.
Đe dọa Viên Trác Nghiên thật sự là một chuyện tiếu lâm nhất từ trước đến giờ. Anh từ từ buông lỏng tay, nhưng lại đổi sang rút một khẩu súng trong người ra chỉ vào thái dương của cô ta, ý tứ cảnh cáo đã rõ ràng.
- Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Nói mau, Tuệ nhi đang ở đâu.
........
A Phong tìm qua nhiều cánh cửa lẫn phòng kính khác nhau mà chưa thấy anh trai đâu. Đúng lúc anh đang rẽ sang hướng khác thì đụng phải người anh trai đã thất lạc mười năm của mình.
- Anh trai!
Bước chân của A Lôi khựng lại khi nghe tiếng gọi từ phía sau. Mấy tên thủ hạ đi theo anh ta cũng dừng lại theo.
Không khí tưởng chừng sẽ tĩnh lặng, nhưng rốt cuộc là A Phong đã xông thẳng tới chỗ của anh trai.
- Anh trai, Tuệ nhi đâu rồi? Anh đã đưa cô ấy đi đâu?
Mấy tên thủ hạ của A Lôi nhìn thấy có kẻ tấn công đại ca thì ngay lập tức cũng dàn thành một hàng để phản công lại.
A Lôi từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn cậu em trai đã hơn mười năm không gặp mà chưa nói bất kỳ một lời nào cả.
.............
Trong sảnh chính của phòng thí nghiệm, thủ hạ hai bên vẫn đang lấy mạng đối thủ. Giống như một binh đoàn, cứ nhóm này ngã xuống thì sẽ ngay lập tức có nhóm khác lên thay. Thanh âm rên la đau đớn cùng tiếng đánh đấm huỳnh huỵch chen lẫn toàn bộ không gian ở đây.
Hai anh em Viên Trác Nghiên vẫn còn duy trì tư thế như cũ. Không cậy được miệng của Viên Trác Bình, anh cười nhạt một tiếng, hơi nghiêng mặt ra lệnh cho A Châu.
Đồng thời cũng hướng khẩu súng về phía lồng kính, dứt khoát bóp cò.
Pằng!
Ting ting!
Tiếng hệ thống báo cảnh báo vang lên inh ỏi.
- A Châu, đưa lão gia ra ngoài.
- Vâng, thưa boss!
A Châu đang đối phó với bốn tên lính đánh thuê, máu tươi nhuốm đỏ hết mặt đến áo. Nghe lệnh của ông chủ, anh ta không chút do dự mà rút súng ra.
Pằng!
Một phát súng nữa bắn trúng ngay điểm chốt của lồng kính. Tất cả hệ thống điều khiển trong đó đều bị cắt đứt.
Phen chấn động khiến phe địch cũng lần lượt rút súng ra. A Châu thu súng lại, quay đầu nhướn mày khiêu kích, phản kích vô cùng linh hoạt, bọn họ còn chưa kịp lên nòng súng đã bị anh ta đánh gục lần lượt.
- Không!!!!! Không được!!!!!
Hệ thống gắn kết hai thí nghiệm bị cắt đứt, lồng kính vỡ ra, xác của Viên lão gia cũng đang ngã xuống, Viên Trác Bình hét lên như lợn bị chọc tiết. Nhưng vì khẩu súng của Viên Trác Nghiên vẫn đang chỉ vào thái dương mà cô ta không thể tiến một bước nào cả, căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt, gào thét điên cuồng.
- A!!!! Không được!!!!! Viên Trác Nghiên! Tôi phải giết anh!!!!
Không thể được! Đã sắp thành công rồi, Ngô Tước Diễn đã sắp trở về rồi. Không thể bị hủy hoại như vậy được.
Chứng kiến vẻ mặt bàng hoàng cuống cuồng lên của cô ta, Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch môi..
- Tôi đã cảnh cáo ngay từ đầu rồi nhỉ? Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Nói mau đi, Tuệ nhi đang ở đâu. Nếu không, tôi cũng sẽ giúp cô đi được đi cùng anh ta vậy.
Cặp mắt Viên Trác Bình đỏ ngầu, trừng mắt căm hận nhìn người đàn ông đang đe dọa mình, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
- Cô ta chết rồi. Ôn Giai Tuệ, người phụ nữ của anh bị tôi giết rồi. Anh cũng nên đi cùng cô ta đi.
Đương nhiên Viên Trác Nghiên sẽ không bị những lời khiêu khích này đánh lừa, nhưng nó lại có thể làm cho anh nóng ruột hơn nữa. Anh hơi cúi nhẹ đầu, bật cười trong âm hiểm.
- Chắc cô cũng biết quy tắc của tôi rồi. Nếu cô thật sự đã giết Tuệ nhi thì tôi không còn lí do gì để giữ cái mạng của cô nữa rồi.
............
A Phong gần như kiệt sức mới hạ gục được những tên thủ hạ của anh trai. Anh thở phì phò, bước chân lảo đảo về phía trước, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất.
- Anh trai, anh mau nói cho em biết đi. Tuệ Tuệ đang ở đâu? Anh trai, nói cho em biết Tuệ Tuệ đang ở đâu được không?
Nhìn cậu em trai liều lĩnh như vậy vì một ả đàn bà, A Lôi chỉ biết nở một nụ cười trào phúng, không nhanh không chậm nói.
- A Phong, câu đầu tiên khi gặp lại anh lại là hỏi người phụ nữ không hề yêu em đang ở đâu sao?
Nhớ lại những ngày qua mình đã cố gắng tìm gặp và nói bao nhiêu chuyện trước cửa nhà của anh trai, vậy mà bây giờ khi đứng trước mặt anh như vậy, người anh này lại coi như chưa từng biết gì trước đó, A Phong cúi đầu liếm liếm khóe môi đã bị rách, bất mãn mà nói hết tất cả tâm tư của mình.
- Câu đầu tiên em hỏi anh sao? Em đã hỏi anh rất nhiều, rất nhiều nhưng tại sao anh không trả lời em chứ? Tại sao anh đã tìm được em rồi lại không chịu gặp em hả? Là bởi vì anh còn phải làm những việc không phải của con người đây ư? Rốt cuộc là vì lí do gì mà anh lại bán cả mạng mình cho Viên Trác Bình như vậy? Anh trai, anh có còn là anh trai của em nữa không?
Mồ hôi chảy đầy trên mái trán của A Phong xuống hai bên mặt, ướt sũng mái tóc đen ngắn và chiếc áo sơmi cũng dính vào da thịt, còn vương chút máu của mấy tên thủ hạ vừa rồi. Anh lao tới túm lấy cổ áo của anh trai mà chất vấn.
- Em đã tự hỏi rất rất nhiều lần. Tại sao lại là anh chứ? Tại sao anh lại trở thành cánh tay của Viên Trác Bình, giúp cô ta truy sát bọn em hả? Tại sao anh lại làm những việc này?
A Lôi đã sớm dự đoán được việc này nên cũng chẳng mảy may quan tâm. Anh ta kéo tay em trai ra khỏi cổ áo của mình, nhếch môi châm chọc.
- Vậy còn em? Em vì một ả đàn bà không có chút tình cảm nào với em mà mạo hiểm tính mạng hết lần này đến lần khác, có tư cách gì mà dạy dỗ anh?
A Phong bị anh ta đẩy với một lực khá mạnh nên lảo đảo lùi lại mấy bước. Vừa lấy lại thăng bằng xông thì anh lại tiếp tục xông lên, tốc độ rất nhanh, không một dấu hiệu báo trước.
Bốp!
- Anh bỏ đi suốt mười lăm năm, anh đã hứa sẽ trở về đón em. Em đợi anh hơn mười năm, bao nhiêu năm qua không ngừng tìm kiếm anh. Bây giờ em tìm thấy anh rồi nhưng anh không còn là anh trai luôn bảo vệ em nữa. Anh biến thành một người khác rồi! Bây giờ anh là cái máy giết người của Viên Trác Bình rồi!
Một cú đấm dùng cả sức bình sinh giáng thẳng vào mặt của A Lôi khiến anh ta nghiêng mặt sang một bên. Chắc chắn là đang rất ngỡ ngàng rồi. A Phong cũng không để anh ta có thời gian phản ứng, một tay túm cổ áo của anh ta, đấm liên tục thêm vài đấm vào mặt anh ta.
- Bọn họ là ân nhân của anh. Năm đó nếu không có Ngô tiên sinh thì anh đã chết cóng ngoài đường rồi. Những gì anh làm bây giờ đều là đang trả ơn. Em có hiểu được không hả?
Bị đánh liên tục như vậy, A Lôi cũng đến lúc phản kháng. Sức lực của hai người thật ra cũng có sự chênh lệch, A Lôi dễ dàng phản công ngược lại....
Hai anh em lật ngược tình thế xen kẽ qua lại, lúc người này đấm thì người kia chịu đòn.
- Anh trả ơn bằng cách giúp cô ta thực hiện cái trò tái sinh vô lí kia sao? Anh tỉnh táo lại đi!
...........
Nhìn hệ thống kết nối chỉ số sinh tồn của Ngô Tước Diễn đang dần tắt hết, Viên Trác Bình gào lên trong đau đớn.
- Không!!! Tước Diễn!!!! Tước Diễn!!!
Cô ta vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay của Viên Trác Nghiên nhưng họng súng của anh vẫn còn ở trên thái dương của cô ta.
Một màn đánh đánh giết giết vẫn còn....không khí xộc mùi máu tanh, khiến người khác vừa buồn nôn vừa lạnh sống lưng.
Tưởng chừng tất cả đều kết thúc ở đây, cho đến khi....
Rầm! Rầm! Rầm!
Từ trụ thí nghiệm bên kia, từng tiếng động lớn vang lên gần như tiếng động đất.