Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 141: Sự thật.
Bốn năm trước....
Hôm nay là ngày Ngô Tước Diễn tốt nghiệp khóa đào tạo tiến sĩ và cũng là ngày anh ta có thể trở về Thượng Hải gặp người con gái mình yêu rồi.
Ngô Tước Diễn và Viên Trác Bình đã bí mật hẹn hò hơn năm năm, trước khi Ngô Tước Diễn đi du học. Xuất thân từ một gia đình nhà giáo bình thường, Ngô Tước Diễn may mắn nhận được sự giúp đỡ từ Viên lão gia, một phần cũng từ mối quan hệ với Viên Trác Bình nên mới có chút may mắn đó. Mấy năm du học của Ngô Tước Diễn đều do Viên lão gia chu cấp toàn bộ. Vì ông cũng từng theo học lĩnh vực y sinh học nên đang lên kế hoạch mở rộng kinh doanh cho Viên Thành, phát triển mảng nghiên cứu sinh học, nhất là công nghệ nhân bản. Với Ngô Tước Diễn, Viên lão gia vừa là thầy vừa là ân nhân mở ra tương lai cho mình, nếu mối quan hệ với Viên Trác Bình mà thành thì không còn gì hoàn hảo hơn.
Đến sân bay đón Ngô Tước Diễn đương nhiên là cô gái nhỏ của anh ta, Viên Trác Bình. Viên Trác Bình mặc chiếc váy công chúa màu trắng hồn nhiên như thiên sứ hạ phàm, nụ cười tỏa nắng ấm áp chen vào trái tim của Ngô Tước Diễn.
- Tước Diễn. Em đã rất nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người một nam một nữ ôm nhau thật chặt.
- Bình Bình, xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy. Lần này anh sẽ không bao giờ xa em nữa..
.......hai người trao nhau một nụ hôn thắm thiết, nồng nàn.....
Những việc mà Viên lão gia đã làm cho Ngô Tước Diễn, Viên Trác Bình đều biết rõ, cô đã rất cảm kích người cha này của mình. Suốt thời gian Ngô Tước Diễn đi du học, tình cảm của hai cha con cũng vì vậy mà khắng khít rất nhiều, không ai biết được chuyện giữa ba người, ngoại trừ Mục Lan Nhi. Mục Lan Nhi đã từng gặp riêng hai người và bà rất ủng hộ tình yêu của con gái.
- Nào, Tước Diễn. Chúng ta uống một li chúc mừng phòng thí nghiệm đầu tiên của cháu.
Trên bàn ăn, Viên lão gia cười vang rất vui vẻ, rót rượu cho Ngô Tước Diễn.
Sau khi trở về Thượng Hải, với năng lực của bản thân và sự hỗ trợ của Viên lão gia, Ngô Tước Diễn đã xây dựng được một phòng thí nghiệm sinh học của riêng mình.
Viên lão gia rất hài lòng vì phòng thí nghiệm này trong tương lai nhất định giúp ích rất nhiều cho dự án mới của Viên Thành.
- Cháu có được ngày hôm nay cũng là nhờ có bác trai đã giúp đỡ rất nhiều. Chén này cháu xin được kính bác để bày tỏ lời cảm ơn.
Hai người một già một trẻ uống rượu rất sảng khoái. Viên Trác Bình ngồi bên cạnh cũng được vui lây.
Viên lão gia uống cạn chén rượu thì như sực nhớ ra gì đó, bèn hỏi.
- Phòng thí nghiệm đã có rồi. Tước Diễn, cháu đã nghĩ ra cái tên nào để đặt cho nó chưa?
Nghe câu hỏi này, Ngô Tước Diễn liền nhìn qua nữ nhân bên cạnh, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, nắm lấy tay Viên Trác Bình đặt lên bàn.
- Là Sứ Giả, cháu muốn đặt cái tên này cho phòng thí nghiệm.
Viên lão gia khi nghe cái tên này thì không khỏi cười vang, gật gật đầu hài lòng.
- Sứ Giả, đó là ý nghĩa trong tên của Trác Bình. Tước Diễn, cháu suy nghĩ thật chu đáo đấy. Con gái ta ở bên cạnh cháu nhất định là may mắn của nó rồi.
Trái tim Viên Trác Bình chỉ cần một cái tên đó thôi đã ấm áp cả một ngày rồi.
Bữa tiệc vẫn kéo dài....
Viên Trác Bình ngồi một lúc thì đứng lên đi vệ sinh. Khi cô quay lại phòng ăn thì bất chợt nghe được cuộc đối thoại không mấy vui vẻ bên trong.
- Bác trai, nhân bản bộ phận là do cháu phát minh, cháu chỉ dùng nó trong phòng thí nghiệm của mình. Thật sự xin lỗi, cháu không thể nhượng lại phát minh này cho Viên Thành.
- Tước Diễn, chắc cháu cũng hiểu một đạo lý. Ta là một thương nhân, đương nhiên sẽ không đầu tư vào những gì mà không có lợi cho ta. Cháu có thể đi du học trong lĩnh vực này, còn xây dựng được phòng thí nghiệm của riêng mình, cháu nói xem đây là đầu tư của ai? Dự án mới này của Viên Thành rất cần đến phát minh nhân bản của cháu. Cháu và phát minh nhân bản của phòng thí nghiệm, trở thành thành viên của Viên Thành chính là câu trả lời ta mong chờ nhất.
- Bác trai, cháu cũng đã nói rõ rồi. Chuyện này cháu không thể đồng ý. Cháu thật sự rất cảm kích những gì bác đã cho cháu. Nếu bác muốn cháu trả lại toàn bộ số tiền mà bác đã chu cấp cho cháu thì cháu sẽ từ từ trả hết cho bác. Nhưng phòng thí nghiệm Sứ Giả và phát minh nhân bản, cháu không thể giao cho Viên Thành được. Mong bác hiểu cho cháu.
Viên Trác Bình đứng bên ngoài nghe tất cả, tay bụm chặt miệng để không phát ra tiếng. Cha của cô, sau tất cả những gì ông làm cho Ngô Tước Diễn đến cuối cùng chỉ là muốn cướp hết thành quả của anh về sao? Sao ông có thể làm vậy được chứ? Ông đeo cái mặt nạ giả làm người tốt kia để đào tạo anh thành quân cờ của mình ư? Đó là cha của cô sao?
...................
- Tước Diễn, chúng ta phải làm thế nào đây?
Trong vòng tay Ngô Tước Diễn, Viên Trác Bình lo sợ ôm chặt tấm lưng của anh ta, vùi đầu vào bờ ngực quen thuộc.
- Đừng sợ. Bình Bình, cả phòng thí nghiệm và em, cho dù anh có liều cái mạng này cũng không để ông ấy lấy đi. Bây giờ chúng ta đã có con rồi. Anh nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ hai mẹ con.
Ngô Tước Diễn ôm chặt nữ nhân trong ngực, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu.
- Bình Bình, anh yêu em....
Viên Trác Bình mãn nguyện chìm đắm trong sự ấm áp của anh ta, mỉm cười đầy hạnh phúc.
- Em cũng anh, Tước Diễn....
.................
Trời tối, trận mưa xối xả trút xuống càng làm tăng thêm sự cô độc đến sợ hãi, nguy hiểm đang ẩn mình ở bất cứ nơi nào, chỉ chờ thời cơ đến là sẽ tấn công ngay không chút nhân từ.
Viên Trác Bình trong dáng vẻ ướt nhẹp xô cửa xông vào, hoảng loạn cùng lo sợ kéo lấy Ngô Tước Diễn đang ngồi trong phòng làm việc.
- Tước Diễn, anh mau chạy đi. Cha của em, ông ấy đang đến tìm anh.
- Bình Bình, em bình tĩnh lại trước đi. Vào nhà đã, em sẽ bị cảm đấy, còn con của chúng ta nữa.
Ngô Tước Diễn vẫn giữ được chút bình tĩnh mà lo cho tình trạng của người phụ nữ cũng đứa con của bọn họ hơn. Anh ta kéo Viên Trác Bình vào nhà nhưng bị cô kéo tay nói tiếp.
- Tước Diễn, anh chạy mau đi. Nếu không anh sẽ chết đấy. Vừa nãy em đã nghe lén được ông ta nói qua điện thoại, sẽ đến đây thương lượng lần cuối. Nếu như....nếu như anh vẫn nhất quyết không giao phòng thí nghiệm và phát minh nhân bản cho ông ta thì ông ta...ông ta sẽ giết anh. Tước Diễn, anh mau chạy đi, chạy đi!!!
Đến đây thì Ngô Tước Diễn đã hoàn toàn ý thức được tình hình hiện tại rồi. Anh ta bắt đầu khẩn trương nhưng cũng do dự.
- Bình Bình. Anh không thể đi được, nếu anh đi bây giờ, em và phòng thí nghiệm sẽ thế nào. Em đi cùng anh đi, Bình Bình, chúng ta cùng đi đi.
Viên Trác Bình nhìn gương mặt rất đỗi thân quen của người đàn ông, nuốt nước mắt mà lắc đầu không ngừng.
- Không được đâu Tước Diễn. Phòng thí nghiệm là tâm huyết của anh, chúng ta không thể bỏ lại được. Anh đi trước đi, em sẽ thay anh bảo vệ phòng thí nghiệm...và con của chúng ta. Nhất định, nhất định chúng ta sẽ gặp lại mà.
Ngô Tước Diễn đau lòng lau nước mắt cho nữ nhân của mình, hôn lên mi tâm và mi mắt của cô.
- Bình Bình, đây là địa chỉ và cách liên lạc của một người anh từng cứu. Cậu ấy tên là A Lôi. Sau khi anh đi, nếu em gặp khó khăn gì thì hãy đến tìm cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Bình Bình, anh nhất định sẽ về trước ngày em sinh con. Nếu như, nếu như không thể thì em hãy đặt tên con là Ưu Ưu.
Hai người nước mắt ướt đẫm gương mặt, trao nhau những nụ hôn tạm biệt lần cuối.
Nhìn người đàn ông đỗi mưa đi trong màn đêm, trái tim Viên Trác Bình đau thắt lại. Cô không hề biết rằng đó cũng chính là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh, được ôm anh, hôn anh....
Lúc Viên lão gia đến thì không tìm thấy Ngô Tước Diễn nữa, chỉ thấy cô con gái Viên Trác Bình ngồi thẩn thờ cạnh bàn. Ông ta đoán ngay được là Viên Trác Bình đã đến trước báo tin cho Ngô Tước Diễn bỏ trốn rồi.
- Trác Bình, con đã giấu Ngô Tước Diễn đâu rồi? Đừng tưởng ta không thể tìm được cậu ta. Nếu con chịu nói bây giờ thì ta sẽ nương tay, nhưng nếu để ta tự tìm được thì đừng trách ta độc ác.
- Cha, trước đây người nói với con thế nào, người còn nhớ không? Người nói người thật sự quý tài năng của Tước Diễn nên mới muốn bồi dưỡng anh ấy. Nhưng rốt cuộc chỉ là một vai diễn của người thôi. Con đã tin đó là thật, con và Tước Diễn đã tưởng sẽ được người ủng hộ từ tình yêu đến công việc. Nhưng tại sao người lại làm vậy hả?
Viên Trác Bình đứng trước mặt cha mình mà trút hết tất cả uất ức, tâm tư ra hết. Nước mắt đã sớm ướt đẫm gương mặt khả ái xinh đẹp. Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là vẻ mặt sắc lạnh đến vô cảm của Viên lão gia.
- Trác Bình. Trên thương trường, muốn giành được thứ mình muốn thì phải dùng chút thủ đoạn. Muốn trách thì con hãy trách Ngô Tước Diễn đó không đủ khả năng để duy trì phòng thí nghiệm thôi. Trên thương trường, công lý thuộc về kẻ mạnh thôi.
Viên Trác Bình đưa tay lau nước mắt, cắn chặt răng nhả ra từng chữ.
- Quyền lực và lợi ích đối với người quan trọng hơn cả tình thân sao? Vì Viên Thành được lớn mạnh, hô phong hoán vũ trong cả giới hắc bạch đạo mà người đưa anh cả đến Las Vegas, để anh ấy biến thành cái máy giết người cho người. Rốt cuộc trong lòng người có coi chúng con là con không vậy?
Viên lão gia cũng chẳng vì những lời chỉ trích, trách mắng này mà lung lay. Giữ nguyên sắc mặt lạnh khốc như cũ, ra lệnh cho mấy tên thủ hạ đứng phía sau.
- Không có cậu ta ở đây cũng tốt. Tìm con dấu đi!
Câu này của ông ta vừa thốt ra, Viên Trác Bình biết ông ta đang muốn làm gì rồi. Nhất định là tìm con dấu của Ngô Tước Diễn để chuyển nhượng phòng nghiên cứu. Cô nhìn mấy tên thủ hạ cao to lực lượng kia đang lục tung căn nhà. Bởi vì biết được chỗ mà Ngô Tước Diễn cất con dấu, cô liền chạy tới giành lấy chậu cây trên bàn.
Nhìn hành động của cô, Viên lão gia liền nhận ra ngay. Ông ta cũng bước nhanh tới, vươn tay giành giật.
- Cha, đây chỉ là một món quà gắn với kỷ niệm của bọn con thôi. Con sợ bọn họ sẽ làm hỏng nó cho nên.....
- Đưa đây cho ta!
Viên lão gia chẳng thèm nghe lí do con gái đưa ra, nhất quyết lấy cho bằng được chậu cây trên tay cô. Dù tuổi tác đã cao nhưng vốn là người thường xuyên luyện tập thể hình nên sức khỏe của ông ta vẫn còn rất tốt, vẫn hơn tay chân mềm yếu của Viên Trác Bình.
- Cha, không được!!!!
Viên lão gia một tay đẩy Viên Trác Bình qua một bên, một tay cầm lấy chậu cây.
Bụp!
- A!!!!
Cú ngã của Viên Trác Bình không phải nhẹ, bụng cô va mạnh vào cầu thang, trong giây lát đã nằm trong vũng máu đỏ chói. Cô gái nhỏ nhắn đau đớn ôm chặt bụng dưới, đôi mắt đẫm lệ nhìn người cha tàn độc trước mặt.
Con của cô....đang dần dần rời khỏi cơ thể cô....chậm chậm nhưng cô lại bất lực, không thể nào giữ con lại được nữa....
Nhìn con gái nằm trong vũng máu kia, Viên lão gia cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho thủ hạ đem cô đến bệnh viện. Vì đã lấy được con dấu của Ngô Tước Diễn, ông ta đã hài lòng được một nửa rồi, tiếp theo là giải quyết tên nhóc Ngô Tước Diễn đó nữa thôi.
..................
Sau hơn một tuần nằm viện, dù không thể chấp nhận được việc con đã mất, nhưng Viên Trác Bình vẫn phải giả vờ mất hết ký ức về Ngô Tước Diễn, vì chỉ có như vậy thì cô mới có thể lấy được lòng tin của Viên lão gia, giành lại phòng thí nghiệm.
Hai người không liên lạc, không gặp nhau....và người đàn ông đó cũng không biết chuyện đã xảy ra với hai mẹ con Viên Trác Bình.
Còn phía sau, cô đi tìm A Lôi theo địa chỉ mà Ngô Tước Diễn đã để lại trước khi rời đi.
Nghe hết toàn bộ câu chuyện, A Lôi sẵn sàng dùng cả tính mạng để giúp Viên Trác Bình giành lại phòng thí nghiệm và tìm Ngô Tước Diễn.
- Phu nhân. Từ hôm nay, tôi sẽ dốc toàn lực làm việc vì cô và tiên sinh.
Ông trời đã không phụ lòng Viên Trác Bình và A Lôi đã bí mật tìm kiếm hơn mấy tháng, cuối cùng đã có tin tức của Ngô Tước Diễn. Mất liên lạc suốt một thời gian dài, hai người nhất thời chưa biết nói những gì, cũng chưa thể nào nói với anh chuyện con của hai người đã mất.
Bọn họ hẹn nhau sẽ gặp mặt ở Chiết Giang. Nhưng khi Viên Trác Bình đến nơi thì đã muộn rồi.
- Không!!!!! Tước Diễn!!!!
Xe của Ngô Tước Diễn chìm trong biển lửa, tiếng nổ lớn xé tan bầu trời tĩnh mịch ban đêm. Viên Trác Bình trong ngực A Lôi gào khóc đến tê tâm liệt phế. Tại sao chứ? Tại sao lão già đó lại có thể tàn ác đến như vậy? Tại sao lại cướp mất hạnh phúc của cô như vậy, con đã không còn, bây giờ hy vọng cuối cùng của cô là Ngô Tước Diễn cũng đã chết ngay trước mắt cô. Nỗi đau này ai thấu? Nỗi mất mát này ai sẽ đền cho cô đây?!!!
Mất đi người đàn ông mình yêu nhất, mất đi đứa con mới còn trong trứng nước của hai người, Viên Trác Bình hận không thể băm vằm lão già độc ác đó thành từng mảnh.
Trả thù! Trong lòng cô chỉ còn một ý niệm duy nhất này.
...................
- Tôi không tin! Trác Nghiên, thường ngày cậu coi thường chúng tôi thế nào cũng được. Nhưng cậu đến đây nói hươu nói vượn, đổ tội oan cho con gái tôi thì tôi không tha cho cậu đâu!
Mục Lan Nhi sắp không muốn tin vào tai mình nữa. Bà run rẩy chỉ tay vào mặt Viên Trác Nghiên mà mắng chửi, đuổi thẳng.
- Cậu cút ngay ra ngoài cho tôi. Đừng tưởng cha thương cậu thì cậu muốn vẽ chuyện thế nào cũng được!
Đang yên đang lành tự dưng tên nhãi này lại chạy đến đây nói con gái Viên Trác Bình của bà là hung thủ giết chồng bà, còn là vì trả thù cho Ngô Tước Diễn. Chẳng phải con gái bà sau sự cố kia đã quên hết ký ức về Ngô Tước Diễn rồi sao? Viên Trác Nghiên lại muốn bày trò gì nữa đây? Đẩy con trai bà vào tù rồi bây giờ bà chỉ còn một đứa con gái làm chỗ dựa tinh thần cũng không buông tha sao?
Trong đầu Viên Trác Nghiên hiện giờ chỉ còn an nguy của Ôn Giai Tuệ, sao có thể đủ kiên nhẫn mà nghe bà ta lảm nhảm phủ nhận nữa chứ. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, hai mắt hằn lên từng tơ máu, có thể thấy rõ anh đang tức giận đến giới hạn nào rồi, môi mím chặt, hai hàm răng cũng va vào nhau phát ra tiếng ken két, giọng điệu lạnh khốc hệt như truyền đến từ địa ngục..
- Bà không tin thì chờ mà chứng kiến tận mắt những gì con gái bà đang làm. Cô ta đang bắt vợ tôi, bà gọi ngay cho cô ta, bảo cô ta thả Tuệ nhi ra trước khi tôi đến lấy mạng cô ta!
Mục Lan Nhi nghe đến những lời cuối cùng của anh thì kinh hãi đên mở to mắt mà nhìn, kích động lớn tiếng mắng.
- Viên Trác Nghiên! Cậu không được đụng vào con gái của tôi! Nếu cậu dám đụng vào Trác Bình, tôi sẽ không tha cho cậu!!!
Viên Trác Nghiên đang rất gấp, không đủ kiên nhẫn hay thời gian để đợi bà ta nữa. Anh nói hết những gì cần nói rồi, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ của bà ta. Nhưng sau đó thì lại gặp mẹ mình đứng ngay bên ngoài.
Tần Mộc Du đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người từ nãy đến giờ. Tay chân bà đều đang run rẩy, suýt nữa thì không trụ nổi rồi. Phải bám vào tường mới may ra đứng vững được, giọng bà run run đến khó khăn.
- Trác Nghiên, con, con vừa nói gì cơ? Cha của con, cha con bị Viên Trác Bình, giết, giết sao?
Hôm nay là ngày Ngô Tước Diễn tốt nghiệp khóa đào tạo tiến sĩ và cũng là ngày anh ta có thể trở về Thượng Hải gặp người con gái mình yêu rồi.
Ngô Tước Diễn và Viên Trác Bình đã bí mật hẹn hò hơn năm năm, trước khi Ngô Tước Diễn đi du học. Xuất thân từ một gia đình nhà giáo bình thường, Ngô Tước Diễn may mắn nhận được sự giúp đỡ từ Viên lão gia, một phần cũng từ mối quan hệ với Viên Trác Bình nên mới có chút may mắn đó. Mấy năm du học của Ngô Tước Diễn đều do Viên lão gia chu cấp toàn bộ. Vì ông cũng từng theo học lĩnh vực y sinh học nên đang lên kế hoạch mở rộng kinh doanh cho Viên Thành, phát triển mảng nghiên cứu sinh học, nhất là công nghệ nhân bản. Với Ngô Tước Diễn, Viên lão gia vừa là thầy vừa là ân nhân mở ra tương lai cho mình, nếu mối quan hệ với Viên Trác Bình mà thành thì không còn gì hoàn hảo hơn.
Đến sân bay đón Ngô Tước Diễn đương nhiên là cô gái nhỏ của anh ta, Viên Trác Bình. Viên Trác Bình mặc chiếc váy công chúa màu trắng hồn nhiên như thiên sứ hạ phàm, nụ cười tỏa nắng ấm áp chen vào trái tim của Ngô Tước Diễn.
- Tước Diễn. Em đã rất nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người một nam một nữ ôm nhau thật chặt.
- Bình Bình, xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy. Lần này anh sẽ không bao giờ xa em nữa..
.......hai người trao nhau một nụ hôn thắm thiết, nồng nàn.....
Những việc mà Viên lão gia đã làm cho Ngô Tước Diễn, Viên Trác Bình đều biết rõ, cô đã rất cảm kích người cha này của mình. Suốt thời gian Ngô Tước Diễn đi du học, tình cảm của hai cha con cũng vì vậy mà khắng khít rất nhiều, không ai biết được chuyện giữa ba người, ngoại trừ Mục Lan Nhi. Mục Lan Nhi đã từng gặp riêng hai người và bà rất ủng hộ tình yêu của con gái.
- Nào, Tước Diễn. Chúng ta uống một li chúc mừng phòng thí nghiệm đầu tiên của cháu.
Trên bàn ăn, Viên lão gia cười vang rất vui vẻ, rót rượu cho Ngô Tước Diễn.
Sau khi trở về Thượng Hải, với năng lực của bản thân và sự hỗ trợ của Viên lão gia, Ngô Tước Diễn đã xây dựng được một phòng thí nghiệm sinh học của riêng mình.
Viên lão gia rất hài lòng vì phòng thí nghiệm này trong tương lai nhất định giúp ích rất nhiều cho dự án mới của Viên Thành.
- Cháu có được ngày hôm nay cũng là nhờ có bác trai đã giúp đỡ rất nhiều. Chén này cháu xin được kính bác để bày tỏ lời cảm ơn.
Hai người một già một trẻ uống rượu rất sảng khoái. Viên Trác Bình ngồi bên cạnh cũng được vui lây.
Viên lão gia uống cạn chén rượu thì như sực nhớ ra gì đó, bèn hỏi.
- Phòng thí nghiệm đã có rồi. Tước Diễn, cháu đã nghĩ ra cái tên nào để đặt cho nó chưa?
Nghe câu hỏi này, Ngô Tước Diễn liền nhìn qua nữ nhân bên cạnh, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, nắm lấy tay Viên Trác Bình đặt lên bàn.
- Là Sứ Giả, cháu muốn đặt cái tên này cho phòng thí nghiệm.
Viên lão gia khi nghe cái tên này thì không khỏi cười vang, gật gật đầu hài lòng.
- Sứ Giả, đó là ý nghĩa trong tên của Trác Bình. Tước Diễn, cháu suy nghĩ thật chu đáo đấy. Con gái ta ở bên cạnh cháu nhất định là may mắn của nó rồi.
Trái tim Viên Trác Bình chỉ cần một cái tên đó thôi đã ấm áp cả một ngày rồi.
Bữa tiệc vẫn kéo dài....
Viên Trác Bình ngồi một lúc thì đứng lên đi vệ sinh. Khi cô quay lại phòng ăn thì bất chợt nghe được cuộc đối thoại không mấy vui vẻ bên trong.
- Bác trai, nhân bản bộ phận là do cháu phát minh, cháu chỉ dùng nó trong phòng thí nghiệm của mình. Thật sự xin lỗi, cháu không thể nhượng lại phát minh này cho Viên Thành.
- Tước Diễn, chắc cháu cũng hiểu một đạo lý. Ta là một thương nhân, đương nhiên sẽ không đầu tư vào những gì mà không có lợi cho ta. Cháu có thể đi du học trong lĩnh vực này, còn xây dựng được phòng thí nghiệm của riêng mình, cháu nói xem đây là đầu tư của ai? Dự án mới này của Viên Thành rất cần đến phát minh nhân bản của cháu. Cháu và phát minh nhân bản của phòng thí nghiệm, trở thành thành viên của Viên Thành chính là câu trả lời ta mong chờ nhất.
- Bác trai, cháu cũng đã nói rõ rồi. Chuyện này cháu không thể đồng ý. Cháu thật sự rất cảm kích những gì bác đã cho cháu. Nếu bác muốn cháu trả lại toàn bộ số tiền mà bác đã chu cấp cho cháu thì cháu sẽ từ từ trả hết cho bác. Nhưng phòng thí nghiệm Sứ Giả và phát minh nhân bản, cháu không thể giao cho Viên Thành được. Mong bác hiểu cho cháu.
Viên Trác Bình đứng bên ngoài nghe tất cả, tay bụm chặt miệng để không phát ra tiếng. Cha của cô, sau tất cả những gì ông làm cho Ngô Tước Diễn đến cuối cùng chỉ là muốn cướp hết thành quả của anh về sao? Sao ông có thể làm vậy được chứ? Ông đeo cái mặt nạ giả làm người tốt kia để đào tạo anh thành quân cờ của mình ư? Đó là cha của cô sao?
...................
- Tước Diễn, chúng ta phải làm thế nào đây?
Trong vòng tay Ngô Tước Diễn, Viên Trác Bình lo sợ ôm chặt tấm lưng của anh ta, vùi đầu vào bờ ngực quen thuộc.
- Đừng sợ. Bình Bình, cả phòng thí nghiệm và em, cho dù anh có liều cái mạng này cũng không để ông ấy lấy đi. Bây giờ chúng ta đã có con rồi. Anh nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ hai mẹ con.
Ngô Tước Diễn ôm chặt nữ nhân trong ngực, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu.
- Bình Bình, anh yêu em....
Viên Trác Bình mãn nguyện chìm đắm trong sự ấm áp của anh ta, mỉm cười đầy hạnh phúc.
- Em cũng anh, Tước Diễn....
.................
Trời tối, trận mưa xối xả trút xuống càng làm tăng thêm sự cô độc đến sợ hãi, nguy hiểm đang ẩn mình ở bất cứ nơi nào, chỉ chờ thời cơ đến là sẽ tấn công ngay không chút nhân từ.
Viên Trác Bình trong dáng vẻ ướt nhẹp xô cửa xông vào, hoảng loạn cùng lo sợ kéo lấy Ngô Tước Diễn đang ngồi trong phòng làm việc.
- Tước Diễn, anh mau chạy đi. Cha của em, ông ấy đang đến tìm anh.
- Bình Bình, em bình tĩnh lại trước đi. Vào nhà đã, em sẽ bị cảm đấy, còn con của chúng ta nữa.
Ngô Tước Diễn vẫn giữ được chút bình tĩnh mà lo cho tình trạng của người phụ nữ cũng đứa con của bọn họ hơn. Anh ta kéo Viên Trác Bình vào nhà nhưng bị cô kéo tay nói tiếp.
- Tước Diễn, anh chạy mau đi. Nếu không anh sẽ chết đấy. Vừa nãy em đã nghe lén được ông ta nói qua điện thoại, sẽ đến đây thương lượng lần cuối. Nếu như....nếu như anh vẫn nhất quyết không giao phòng thí nghiệm và phát minh nhân bản cho ông ta thì ông ta...ông ta sẽ giết anh. Tước Diễn, anh mau chạy đi, chạy đi!!!
Đến đây thì Ngô Tước Diễn đã hoàn toàn ý thức được tình hình hiện tại rồi. Anh ta bắt đầu khẩn trương nhưng cũng do dự.
- Bình Bình. Anh không thể đi được, nếu anh đi bây giờ, em và phòng thí nghiệm sẽ thế nào. Em đi cùng anh đi, Bình Bình, chúng ta cùng đi đi.
Viên Trác Bình nhìn gương mặt rất đỗi thân quen của người đàn ông, nuốt nước mắt mà lắc đầu không ngừng.
- Không được đâu Tước Diễn. Phòng thí nghiệm là tâm huyết của anh, chúng ta không thể bỏ lại được. Anh đi trước đi, em sẽ thay anh bảo vệ phòng thí nghiệm...và con của chúng ta. Nhất định, nhất định chúng ta sẽ gặp lại mà.
Ngô Tước Diễn đau lòng lau nước mắt cho nữ nhân của mình, hôn lên mi tâm và mi mắt của cô.
- Bình Bình, đây là địa chỉ và cách liên lạc của một người anh từng cứu. Cậu ấy tên là A Lôi. Sau khi anh đi, nếu em gặp khó khăn gì thì hãy đến tìm cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Bình Bình, anh nhất định sẽ về trước ngày em sinh con. Nếu như, nếu như không thể thì em hãy đặt tên con là Ưu Ưu.
Hai người nước mắt ướt đẫm gương mặt, trao nhau những nụ hôn tạm biệt lần cuối.
Nhìn người đàn ông đỗi mưa đi trong màn đêm, trái tim Viên Trác Bình đau thắt lại. Cô không hề biết rằng đó cũng chính là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh, được ôm anh, hôn anh....
Lúc Viên lão gia đến thì không tìm thấy Ngô Tước Diễn nữa, chỉ thấy cô con gái Viên Trác Bình ngồi thẩn thờ cạnh bàn. Ông ta đoán ngay được là Viên Trác Bình đã đến trước báo tin cho Ngô Tước Diễn bỏ trốn rồi.
- Trác Bình, con đã giấu Ngô Tước Diễn đâu rồi? Đừng tưởng ta không thể tìm được cậu ta. Nếu con chịu nói bây giờ thì ta sẽ nương tay, nhưng nếu để ta tự tìm được thì đừng trách ta độc ác.
- Cha, trước đây người nói với con thế nào, người còn nhớ không? Người nói người thật sự quý tài năng của Tước Diễn nên mới muốn bồi dưỡng anh ấy. Nhưng rốt cuộc chỉ là một vai diễn của người thôi. Con đã tin đó là thật, con và Tước Diễn đã tưởng sẽ được người ủng hộ từ tình yêu đến công việc. Nhưng tại sao người lại làm vậy hả?
Viên Trác Bình đứng trước mặt cha mình mà trút hết tất cả uất ức, tâm tư ra hết. Nước mắt đã sớm ướt đẫm gương mặt khả ái xinh đẹp. Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là vẻ mặt sắc lạnh đến vô cảm của Viên lão gia.
- Trác Bình. Trên thương trường, muốn giành được thứ mình muốn thì phải dùng chút thủ đoạn. Muốn trách thì con hãy trách Ngô Tước Diễn đó không đủ khả năng để duy trì phòng thí nghiệm thôi. Trên thương trường, công lý thuộc về kẻ mạnh thôi.
Viên Trác Bình đưa tay lau nước mắt, cắn chặt răng nhả ra từng chữ.
- Quyền lực và lợi ích đối với người quan trọng hơn cả tình thân sao? Vì Viên Thành được lớn mạnh, hô phong hoán vũ trong cả giới hắc bạch đạo mà người đưa anh cả đến Las Vegas, để anh ấy biến thành cái máy giết người cho người. Rốt cuộc trong lòng người có coi chúng con là con không vậy?
Viên lão gia cũng chẳng vì những lời chỉ trích, trách mắng này mà lung lay. Giữ nguyên sắc mặt lạnh khốc như cũ, ra lệnh cho mấy tên thủ hạ đứng phía sau.
- Không có cậu ta ở đây cũng tốt. Tìm con dấu đi!
Câu này của ông ta vừa thốt ra, Viên Trác Bình biết ông ta đang muốn làm gì rồi. Nhất định là tìm con dấu của Ngô Tước Diễn để chuyển nhượng phòng nghiên cứu. Cô nhìn mấy tên thủ hạ cao to lực lượng kia đang lục tung căn nhà. Bởi vì biết được chỗ mà Ngô Tước Diễn cất con dấu, cô liền chạy tới giành lấy chậu cây trên bàn.
Nhìn hành động của cô, Viên lão gia liền nhận ra ngay. Ông ta cũng bước nhanh tới, vươn tay giành giật.
- Cha, đây chỉ là một món quà gắn với kỷ niệm của bọn con thôi. Con sợ bọn họ sẽ làm hỏng nó cho nên.....
- Đưa đây cho ta!
Viên lão gia chẳng thèm nghe lí do con gái đưa ra, nhất quyết lấy cho bằng được chậu cây trên tay cô. Dù tuổi tác đã cao nhưng vốn là người thường xuyên luyện tập thể hình nên sức khỏe của ông ta vẫn còn rất tốt, vẫn hơn tay chân mềm yếu của Viên Trác Bình.
- Cha, không được!!!!
Viên lão gia một tay đẩy Viên Trác Bình qua một bên, một tay cầm lấy chậu cây.
Bụp!
- A!!!!
Cú ngã của Viên Trác Bình không phải nhẹ, bụng cô va mạnh vào cầu thang, trong giây lát đã nằm trong vũng máu đỏ chói. Cô gái nhỏ nhắn đau đớn ôm chặt bụng dưới, đôi mắt đẫm lệ nhìn người cha tàn độc trước mặt.
Con của cô....đang dần dần rời khỏi cơ thể cô....chậm chậm nhưng cô lại bất lực, không thể nào giữ con lại được nữa....
Nhìn con gái nằm trong vũng máu kia, Viên lão gia cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho thủ hạ đem cô đến bệnh viện. Vì đã lấy được con dấu của Ngô Tước Diễn, ông ta đã hài lòng được một nửa rồi, tiếp theo là giải quyết tên nhóc Ngô Tước Diễn đó nữa thôi.
..................
Sau hơn một tuần nằm viện, dù không thể chấp nhận được việc con đã mất, nhưng Viên Trác Bình vẫn phải giả vờ mất hết ký ức về Ngô Tước Diễn, vì chỉ có như vậy thì cô mới có thể lấy được lòng tin của Viên lão gia, giành lại phòng thí nghiệm.
Hai người không liên lạc, không gặp nhau....và người đàn ông đó cũng không biết chuyện đã xảy ra với hai mẹ con Viên Trác Bình.
Còn phía sau, cô đi tìm A Lôi theo địa chỉ mà Ngô Tước Diễn đã để lại trước khi rời đi.
Nghe hết toàn bộ câu chuyện, A Lôi sẵn sàng dùng cả tính mạng để giúp Viên Trác Bình giành lại phòng thí nghiệm và tìm Ngô Tước Diễn.
- Phu nhân. Từ hôm nay, tôi sẽ dốc toàn lực làm việc vì cô và tiên sinh.
Ông trời đã không phụ lòng Viên Trác Bình và A Lôi đã bí mật tìm kiếm hơn mấy tháng, cuối cùng đã có tin tức của Ngô Tước Diễn. Mất liên lạc suốt một thời gian dài, hai người nhất thời chưa biết nói những gì, cũng chưa thể nào nói với anh chuyện con của hai người đã mất.
Bọn họ hẹn nhau sẽ gặp mặt ở Chiết Giang. Nhưng khi Viên Trác Bình đến nơi thì đã muộn rồi.
- Không!!!!! Tước Diễn!!!!
Xe của Ngô Tước Diễn chìm trong biển lửa, tiếng nổ lớn xé tan bầu trời tĩnh mịch ban đêm. Viên Trác Bình trong ngực A Lôi gào khóc đến tê tâm liệt phế. Tại sao chứ? Tại sao lão già đó lại có thể tàn ác đến như vậy? Tại sao lại cướp mất hạnh phúc của cô như vậy, con đã không còn, bây giờ hy vọng cuối cùng của cô là Ngô Tước Diễn cũng đã chết ngay trước mắt cô. Nỗi đau này ai thấu? Nỗi mất mát này ai sẽ đền cho cô đây?!!!
Mất đi người đàn ông mình yêu nhất, mất đi đứa con mới còn trong trứng nước của hai người, Viên Trác Bình hận không thể băm vằm lão già độc ác đó thành từng mảnh.
Trả thù! Trong lòng cô chỉ còn một ý niệm duy nhất này.
...................
- Tôi không tin! Trác Nghiên, thường ngày cậu coi thường chúng tôi thế nào cũng được. Nhưng cậu đến đây nói hươu nói vượn, đổ tội oan cho con gái tôi thì tôi không tha cho cậu đâu!
Mục Lan Nhi sắp không muốn tin vào tai mình nữa. Bà run rẩy chỉ tay vào mặt Viên Trác Nghiên mà mắng chửi, đuổi thẳng.
- Cậu cút ngay ra ngoài cho tôi. Đừng tưởng cha thương cậu thì cậu muốn vẽ chuyện thế nào cũng được!
Đang yên đang lành tự dưng tên nhãi này lại chạy đến đây nói con gái Viên Trác Bình của bà là hung thủ giết chồng bà, còn là vì trả thù cho Ngô Tước Diễn. Chẳng phải con gái bà sau sự cố kia đã quên hết ký ức về Ngô Tước Diễn rồi sao? Viên Trác Nghiên lại muốn bày trò gì nữa đây? Đẩy con trai bà vào tù rồi bây giờ bà chỉ còn một đứa con gái làm chỗ dựa tinh thần cũng không buông tha sao?
Trong đầu Viên Trác Nghiên hiện giờ chỉ còn an nguy của Ôn Giai Tuệ, sao có thể đủ kiên nhẫn mà nghe bà ta lảm nhảm phủ nhận nữa chứ. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, hai mắt hằn lên từng tơ máu, có thể thấy rõ anh đang tức giận đến giới hạn nào rồi, môi mím chặt, hai hàm răng cũng va vào nhau phát ra tiếng ken két, giọng điệu lạnh khốc hệt như truyền đến từ địa ngục..
- Bà không tin thì chờ mà chứng kiến tận mắt những gì con gái bà đang làm. Cô ta đang bắt vợ tôi, bà gọi ngay cho cô ta, bảo cô ta thả Tuệ nhi ra trước khi tôi đến lấy mạng cô ta!
Mục Lan Nhi nghe đến những lời cuối cùng của anh thì kinh hãi đên mở to mắt mà nhìn, kích động lớn tiếng mắng.
- Viên Trác Nghiên! Cậu không được đụng vào con gái của tôi! Nếu cậu dám đụng vào Trác Bình, tôi sẽ không tha cho cậu!!!
Viên Trác Nghiên đang rất gấp, không đủ kiên nhẫn hay thời gian để đợi bà ta nữa. Anh nói hết những gì cần nói rồi, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ của bà ta. Nhưng sau đó thì lại gặp mẹ mình đứng ngay bên ngoài.
Tần Mộc Du đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người từ nãy đến giờ. Tay chân bà đều đang run rẩy, suýt nữa thì không trụ nổi rồi. Phải bám vào tường mới may ra đứng vững được, giọng bà run run đến khó khăn.
- Trác Nghiên, con, con vừa nói gì cơ? Cha của con, cha con bị Viên Trác Bình, giết, giết sao?
Bình luận facebook