Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 21: Em nhẫn nhịn vì điều gì?
Viên Trác Nghiên không ngờ bản thân đã dần không thể khống chế được chỉ với ánh mắt và dáng vẻ nằm im đó của người phụ nữ này. Hắn ném chiếc túi chườm lại chỗ cũ, tay áp vào bên má không bị thương của cô, cúi người phủ lên môi đỏ hồng như cánh hoa một nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng loạn. Rất nhanh hắn đã chuyển tư thế nằm đè lên người cô, một tay kia chạy loạn khắp người cô, bắt đầu từ phía trên, vén hai vai áo của cô xuống, tay luồn vào trong xoa nắn bầu ngực tròn trịa.
- Uhm.....
Miệng bị khóa chặt mà bên dưới lại chịu một trận kích thích bất ngờ ập đến làm cho Ôn Giai Tuệ chỉ có thể phát ra những tiếng rên trong cổ họng.
Nghe vậy, nụ hôn của người đàn ông chuyển sang bên cần cổ trắng ngần để nghe được tiếng rên rỉ nỉ non rõ ràng hơn, bàn tay to lớn thô ráp dọc từ ngực hướng xuống bên dưới nơi tư mật lướt qua cái bụng phẳng lì của cô.
- A!! Đau.
Viên Trác Nghiên chỉ mới xoa nhẹ trên vùng bụng mà cô đã kêu đau khiến hắn hơi khựng lại, ngước lên nhìn vẻ mặt cô, nhăn nhó đến khó chịu. Chỗ này có vấn đề gì sao?
Không thèm nghĩ nhiều, hắn đã cởi luôn váy ngủ của cô xuống, trên vùng bụng trắng mịn lại bị bỏng một mảng khá lớn.
- Là bỏng vừa rồi?
Ôn Giai Tuệ thấy hắn đang nhìn vết bỏng trên bụng mình liền muốn gạt ra.
- Tôi không sao, cũng không đau....
Viên Trác Nghiên lại không để cho cô nói, tức giận cắt ngang.
- Đừng ồn ào!
Cô gái ngốc này, sao lại có thể ngốc đến mức tự mình chịu đau như vậy chứ?!
Nhìn vùng da đỏ lên một mảng bằng nửa bàn tay, hắn liền bế cô lên bước xuống giường.
Ôn Giai Tuệ hoảng hốt đánh vào tay hắn.
- Này, anh định làm gì đấy!
Viên Trác Nghiên không thèm trả lời cô, sải bước thẳng vào trong phòng tắm. Để cô ngồi trên thành bồn tắm, cầm lấy vòi nước xối nước vào vết bỏng của cô.
- A!!! Đau, anh định giết tôi sao?
Ôn Giai Tuệ đau đến đỏ cả mắt, không nhịn được mà kêu lên.
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đem vòi nước ném sang một bên, thanh âm của hắn hơi cao vì tức giận.
- Em biết kêu đau rồi sao? Mẹ nhỏ, việc gì em phải nhẫn nhịn đến mức này vậy? Nếu đau thì cứ việc kêu đau, muốn khóc thì khóc. Em đeo cái mặt nạ kiên cường đó không thấy mệt sao?
Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi yên trên bồn tắm, đưa tay lau lau mấy giọt nước dính trên mặt. Cô không ngờ hắn sẽ tức giận vì chuyện này. Hắn hỏi cô vì sao phải nhẫn nhịn như vậy? Vì sao phải cố gắng kiên cường ư? Vì nếu không kiên cường thì ai sẽ bảo vệ cô chứ? Ai sẽ làm chỗ dựa cho cô? Minh chứng vừa rồi đã quá rõ ràng, không phải sao?
Nhưng những lời này cô có đau đến chết cũng sẽ không nói với hắn.
- Vừa nãy cậu hai nói đúng đấy, cây dương cầm đó tôi thật sự rất quý. Nhìn thấy nó bị đổ nước lên như vậy, sao tôi còn có thể cảm nhận được vết bỏng này chứ?
Thật ra thì đó chỉ là một trong số tất cả các lí do. Vừa rồi khi Thanh Ngọc cố ý đổ hết cốc trà nóng lên người mình, cô thật sự không hề có cảm giác gì, có lẽ đã bị những uất ức kia trấn áp toàn bộ.
Viên Trác Nghiên thật sự muốn đem đầu cô nhúng xuống nước mà. Chẳng lẽ cô vì cây dương cầm đó mà quên luôn cả đau?
Hắn lấy khăn lau sạch nước trên người cho cô, nhìn đồ lót đều đã bị ướt hết thật chướng mắt, không nói lời nào đem cởi ra hết, thân thể trắng mịn như quả trứng vừa bóc vỏ hoàn toàn phơi bày ra trước mặt hắn.
- Chỉ là một cây dương cầm, tôi mua cho em cây mới là được.
Trần truồng ngồi đối diện với tên sắc lang này, Ôn Giai Tuệ không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng lại nghe hắn nói câu vừa rồi, cô liền không khỏi cười nhạo trong lòng. Đương nhiên hắn nên nói vậy rồi, vì người làm đổ nước lên đàn của cô là vị hôn thê của hắn kia mà.
- Không cần đâu, cũng không đến mức làm hỏng cả cây đàn.
Viên Trác Nghiên cũng không thể nào đọc được những suy nghĩ kia của cô. Chỉ nghe những lời cô nói. Hắn đi ra khỏi phòng tắm, rất nhanh đã trở lại cùng hộp đồ y tế trong tay.
Đúng vậy, chút nước đó đâu đến mức làm hỏng cả cây đàn, vì vậy cô chẳng cần phải làm quá đến mức đẩy ngã Thanh Ngọc. Nhìn vết bỏng của cô, cũng có thể thấy rõ mục tiêu không phải cây đàn piano mà chính là cô, nghĩa đến đây ánh mắt sắc bén của hắn nổi lên một tia sát khí rất đáng sợ.
- Tôi biết vừa nãy những lời em nói đều là thật.
Hắn vừa bôi thuốc cho cô vừa nói, thanh âm trầm ấm không nghe ra được gì là đang vui hay giận.
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng có gì bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy, một người thông minh như hắn sao lại không nhìn ra đâu là thật đâu là lời nói dối chứ? Chẳng qua là hắn muốn tin vị hôn thê của mình nên mới không vạch trần mà thôi. Rốt cuộc thì cũng chẳng ai sẽ tin cô.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt giúp cô bôi thuốc lên vết bỏng, sau đó lại cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt nói.
- Anh nói những lời này với tôi để làm gì?
Viên Trác Nghiên vừa bôi thuốc cho cô vừa phải cố gắng áp chế ngọn lửa dục vọng đang cháy lên hừng hực trong người. Từng tấc da thịt của nữ nhân, chỗ tư mật đang cố gắng khéo chặt giữa hai đùi thon thả, tất cả đều gần kề mắt của hắn. Yết hầu lâu lâu lại chuyển động lên xuống, thanh âm khàn khàn.
- Để em biết thế nào gọi là tình nhân trong bóng tối.
Ôn Giai Tuệ nghe xong không khỏi cười lạnh, muốn chế giễu cô cũng đâu cần nói thẳng như vậy chứ? Hắn đang nói rằng chỉ những lúc lén lút như thế này thì hắn mới quan tâm đến cô ư? Quan tâm? Cô thật sự nhận không nổi đấy!
Cuối cùng Viên Trác Nghiên cũng đã bôi thuốc xong cho cô rồi. Cũng không cần phải đè nén dục hỏa đang bừng lên trong người nữa. Hắn ném hộp đồ y tế lên trên kệ gần đó, rất nhanh đã giữ chặt gáy của cô, đem đôi môi hồng thuận khóa chặt, một nụ hôn của kẻ xâm lược dần dần trở nên cuồng loạn.
- Uhm....uhmm......
Vừa nãy nếu không phải vì xử lý vết bỏng cho cô thì hai người bây giờ đã nằm trên giường vận động một trận kịch liệt rồi.
Nữ nhân trong ngực không phản kháng nhưng cũng không đáp trả, cô chỉ ngồi yên để hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể lại phản bội lại cô, cảm giác rạo rực chạy dọc sóng lưng ép cô phải nghênh đón.
Nhiệt độ trong phòng tắm vốn dĩ rất lạnh nhưng giờ lại nóng lên một cách thần kỳ.
Người đàn ông lưu luyến tạm dừng nụ hôn lại, bế nữ nhân đang trần truồng như nhộng trở lại giường, gương mặt cô lúc này đã phiếm hồng vì dục vọng.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Viên Trác Nghiên nằm đè lên người cô, lại tiếp tục hôn xuống, một tay chống bên cạnh, tay kia lại mơn trớn từng tấc da thịt mềm mại, khơi dậy ngọn lửa ham muốn sâu nhất trong cô. Hơi thở nặng nề gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau.
Hai tay mềm mại như tơ lụa của Ôn Giai Tuệ ôm chặt tấm lưng vững chãi của người đàn ông. Cô vừa nhìn xuống thì đã thấy hắn cởi bỏ chiếc quần lót duy nhất kia, con quái thú to lớn đã ngẩng đầu lên sẵn sàng ra trận. Ôn Giai Tuệ đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác.
Dị vật nóng hổi như lửa đang cọ quậy giữa hai bên đùi của cô.
Người đàn ông nằm bên trên vừa hôn xuống đầu vai cô vừa dùng một tay tách hai chân cô ra để vòng quanh thắt lưng của mình. Lúc hắn đang chuẩn bị xâm nhập thì cô chợt cất giọng.
- Khoan đã....anh không...đeo bao sao?
Viên Trác Nghiên khẽ khó tin nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi.
- Tôi không đeo bao thì em vẫn có thể uống thuốc mà.
Ôn Giai Tuệ lại ngước đôi long lanh nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
- Thuốc? Thuốc gì chứ?
Câu trả lời của cô làm cho Viên Trác Nghiên suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. Cô lại khóc biết gì về thuốc tránh thai sao? Cô gái ngốc này ngang nhiên đứng trên thương thường hiểu biết hơn người nhưng lại thiếu những kiến thức cơ bản về chuyện phòng the?
Hắn không trả lời, chỉ cười cười. Hắn mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp, đưa một gói nhỏ đưa cho người phụ nữ trên giường.
- Em đeo cho tôi!
Ôn Giai Tuệ há hốc mồm nhìn chằm chằm vào gương mặt chứa ý cười của người đàn ông rồi lại nhìn gói bao cao su trên tay hắn....đến con cái thú đang đứng chào cờ. Cô đỏ mặt lắc đầu.
Viên Trác Nghiên thấy vậy liền muốn ném gói nhỏ trên tay lên bàn.
- Nếu em không đeo thì chúng ta cứ vậy mà làm thôi.
Nghe vậy, Ôn Giai Tuệ đành cắn chặt răng đồng ý.
- Để, để tôi đeo cho anh.
Cô lúng túng ngồi dậy, nhận lấy gói nhỏ trong tay người đàn ông, chậm rãi xé ra. Lần đầu tiên cầm vật này, Ôn Giai Tuệ thật sự không biết nên làm như thế nào.
Viên Trác Nghiên không khỏi bị hành động ngây ngô này của cô chọc cười, thanh âm trầm thấp hỏi.
- Mẹ nhỏ, giai đoạn dậy thì em trốn học khóa giáo dục sinh lý à?
Ôn Giai Tuệ bị hắn hỏi như vậy càng thêm xấu hổ nữa, loay hoay một lúc vẫn chưa tìm ra cách dùng thứ này.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên Viên Trác Nghiên gặp phải tình huống như vậy, hắn lắc lắc đầu bất lực, chỉ còn có thể hướng dẫn cô từng bước.
Lúc cầm vật nam tính nóng hổi kia trong tay, Ôn Giai Tuệ cảm giác bàn tay mình sắp bị nướng chín luôn rồi, còn vô cùng xấu hổ nữa. Cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Người đàn ông chỉ chờ có vậy, lập tức vồ ngay lấy cô như con mãnh thú tóm lấy con mồi đã chờ sẵn từ lâu.
Lại vừa đúng lúc hắn chuẩn bị đi vào thì Ôn Giai Tuệ lại nói.
- Khoan đã, có thể tắt đèn đi không?
Viên Trác Nghiên gần như sắp không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn sắp bốc hỏa tới nơi rồi. Không chần chừ, đưa tay cầm điều khiển tắt hết đèn để cô có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho hắn.
Căn phòng đã chìm vào bóng tối, chỉ một lúc sau thì đậm mùi dục vọng cùng những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và tiếng va chạm đầy ái muội.....
.............................
Cơn kích tình đi qua, Ôn Giai Tuệ nằm trên ngực người đàn ông thở như con cá thiếu nước. Toàn thân mệt mỏi đau nhức, chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngay. Nhưng cô vẫn còn lại chút lí trí cuối cùng.
- Em muốn đi đâu?
Thấy cô cầm váy ngủ leo xuống giường, Viên Trác Nghiên liền đưa tay kéo cô trở lại.
Ôn Giai Tuệ nhàn nhạt đáp lời.
- Tôi về phòng, sáng mai tôi mà đi ra từ phòng của anh thì người khác sẽ nghi ngờ.
Nhưng Viên Trác Nghiên chẳng thèm để ý những chuyện vặt vãnh này, lực tay hắn rất mạnh, dễ dàng kéo cô nằm trở lại bên cạnh.
- Tôi muốn em ngủ lại đây với tôi. Sợ gì chứ? Đâu phải lần đầu tiên chúng ta lén lút với nhau.
Ôn Giai Tuệ đang định nói đây là lần đầu tiên bọn họ như vậy trong phòng của hắn. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị môi của hắn khóa lại, không phải một nụ hôn nồng nhiệt mà chỉ là cái chạm môi. Đợi một lúc sau, hắn mới nói bên tai cô, đồng thời vòng tay ôm chặt cô hơn.
- Nếu em còn ồn ào chúng ta sẽ lại làm tiếp.
Không còn cách nào khác, Ôn Giai Tuệ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, cũng không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Bên cạnh vẫn nghe tiếng thở đều đặn của người đàn ông và nhịp tim ổn định của hắn.
.............................
Sáng sớm hôm sau, Ôn Giai Tuệ đã cố gắng thức dậy thật sớm để ra đây trước khi những người trong nhà dậy.
Nhưng thật không ngờ khi cô vừa ra khỏi cửa và đang đóng cửa lại thì nhìn Thanh Ngọc vừa đúng lúc đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Giai Tuệ có phần chột dạ, dù thế nào cô cũng là vừa vụng trộm với hôn phu của người ta. Cô cúi đầu chào một cái rồi đi thẳng về hướng phòng của mình.
- Mẹ nhỏ, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Giọng Thanh Ngọc từ phía sau truyền đến làm cho bước chân của Ôn Giai Tuệ phải dừng lại.
..........................
Trên chiếc giường nhăm nhúm, người đàn ông đắp chăn che đến bụng để lộ phần ngực săn chắc với làn da bánh mật quyến rũ, ngũ quan tinh tú đều dãn ra, có thể thấy hắn đã ngủ được một giấc rất ngon. Hắn chưa tỉnh ngủ mà chỉ đưa tay sờ soạng qua vị trí bên cạnh, nhưng trống rỗng. Cô đã rời giường rồi sao? Suy nghĩ này làm cho Viên Trác Nghiên lập tức tỉnh dậy. Nhìn vị trí bên cạnh đã không còn ai, trong lòng chợt dâng lên một cỗi cảm giác khó chịu, hắn vuốt vuốt mặt một cái cho tỉnh táo lại mới vén chăn qua, bước xuống giường.
........................
Nếu không phải vì cảm giác áy náy và chột dạ thì Ôn Giai Tuệ cũng không muốn gặp riêng Thanh Ngọc như vậy nữa, nếu cô ta lại dở chứng muốn gây hiểu lầm cho cô như tối qua thì dù cô có mười cái miệng cũng không thể thanh minh.
- Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
Cô đứng đối diện Thanh Ngọc, giọng nhẹ nhàng êm ái cất lên, đi thẳng vào vấn đề chính.
Thanh Ngọc vẫn luôn nhìn vào những dấu vết mờ ám trên cổ, vai và ngực của Ôn Giai Tuệ, ngực như ai đó hung hăng đánh mạnh vào. Vừa rồi cô muốn vào phòng Viên Trác Nghiên đánh thức hắn thì không ngờ lại nhìn thấy mẹ nhỏ đi ra từ phòng của vị hôn phu của mình. Cùng với những dấu vết mờ ám kia cũng đã đủ hiểu hai người bọn họ tối qua đã làm gì. Giọng cô lạnh lẽo vài phần.
- Mẹ nhỏ, tại sao cô lại đi ra từ phòng của Trác Nghiên vậy?
Thật ra cô rất muốn hỏi thẳng có phải cô ta đã ngủ với phu phu của cô rồi không, nhưng cô thật sự không đủ can đảm đó. Mặc dù cô đã suy đoán được trong lòng nhưng cô lại không dám thừa nhận nó.
Câu hỏi này không phải chính là đang chất vấn chuyện của vụng trộm kia sao, nhưng Ôn Giai Tuệ lại vô cùng bình thản nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy.
- Cô tự ý vào phòng của tôi, bây giờ tôi cũng tự ý vào phòng hôn phu của cô thì coi như huề nhau rồi chứ?
Thanh Ngọc không ngờ cô sẽ đáp trả như vậy, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Mẹ nhỏ, cô đừng quá đáng. Chuyện tối qua tôi đã xin lỗi rồi. Cô biết rõ Trác Nghiên là hôn phu của tôi, là cậu cả của cô, vậy mà cô lại hành động không biết xấu hổ vậy sao? Cô thật đúng là trơ trẽn mà.
Nếu những người không hiểu hết mọi chuyện mà nghe cuộc nói chuyện giữa hai người thì đều sẽ cho rằng Ôn Giai Tuệ trơ trẽn không biết xấu hổ hổ. Nhưng sau chuyện tối qua, Ôn Giai Tuệ đương nhiên là nhìn rõ được mưu mô của người phu nữ này rồi.
- Thanh Ngọc tiểu thư, tôi cho cô một lời khuyên, trước khi nhận xét bất kỳ điều gì về người khác thì nên xem lại tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Thanh Ngọc tức giận đến mặt đỏ gay, với lấy một chậu cây bên cạnh muốn ném thẳng về phía đối phương.
- Cô câm miệng lại ngay cho tôi!
Cũng may Ôn Giai Tuệ đã kịp né sang một bên, nếu không thì đã phải đi cấp cứu rồi. Nhưng cô chẳng có dáng vẻ gì gọi là sợ hãi hoặc tức giận, vẫn vô cùng bình thản hỏi lại.
- Thanh Ngọc tiểu thư, nếu cô chỉ muốn hỏi tôi chuyện này thì tôi đã trả lời cô rồi đấy. Tôi xin phép đi trước.
Cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Thanh Ngọc lại quỳ xuống trước mặt cô, hai tay níu lấy tay cô, dáng vẻ ủy khuất van xin.
- Mẹ nhỏ, cô biết Trác Nghiên đối với tôi rất quan trọng không, nếu cô còn giận thì cứ nhắm vào tôi. Nếu mất anh ấy tôi chẳng có gì cả, coi như tôi cầu xin cô, cô có thể giữ khoảng cách với Trác Nghiên được không?
Ôn Giai Tuệ bất lực nhìn cô ta, thật đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật bánh mà. Sao cô ta lại không đi cầu xin Viên Trác Nghiên buông tha cho cô chứ? Cô cũng rất muốn thoát khỏi tên ác ma đó. Cũng phải, trong nhà này tất cả mọi chuyện xảy ra sẽ đều là lỗi của cô. Cô chán ghét hất tay cô ta ra, giọng điệu có phần mỉa mai.
- Thanh Ngọc, cô lại muốn diễn trò gì nữa vậy? Cô diễn xuất tốt như vậy sao lại không đi làm diễn viên đi?
Thanh Ngọc nghe vậy càng kích động khóc lớn hơn, bất lực van nài, lại níu lấy tay cô.
- Mẹ nhỏ, tôi thật sự cầu xin cô mà.....
Ôn Giai Tuệ thật sự hết kiên nhẫn rồi, hất tay cô ta ra, có chút cao giọng.
- Đủ rồi đấy, tôi không rảnh ở đây nghe cô nói nhảm.
Rõ ràng cô chỉ dùng sức rút tay về mà cô ta lại ngã nhào xuống đất?
Đúng lúc này, một giọng nam nhân truyền đến từ phía sau bọn họ.
- Ồn ào gì vậy?
- Uhm.....
Miệng bị khóa chặt mà bên dưới lại chịu một trận kích thích bất ngờ ập đến làm cho Ôn Giai Tuệ chỉ có thể phát ra những tiếng rên trong cổ họng.
Nghe vậy, nụ hôn của người đàn ông chuyển sang bên cần cổ trắng ngần để nghe được tiếng rên rỉ nỉ non rõ ràng hơn, bàn tay to lớn thô ráp dọc từ ngực hướng xuống bên dưới nơi tư mật lướt qua cái bụng phẳng lì của cô.
- A!! Đau.
Viên Trác Nghiên chỉ mới xoa nhẹ trên vùng bụng mà cô đã kêu đau khiến hắn hơi khựng lại, ngước lên nhìn vẻ mặt cô, nhăn nhó đến khó chịu. Chỗ này có vấn đề gì sao?
Không thèm nghĩ nhiều, hắn đã cởi luôn váy ngủ của cô xuống, trên vùng bụng trắng mịn lại bị bỏng một mảng khá lớn.
- Là bỏng vừa rồi?
Ôn Giai Tuệ thấy hắn đang nhìn vết bỏng trên bụng mình liền muốn gạt ra.
- Tôi không sao, cũng không đau....
Viên Trác Nghiên lại không để cho cô nói, tức giận cắt ngang.
- Đừng ồn ào!
Cô gái ngốc này, sao lại có thể ngốc đến mức tự mình chịu đau như vậy chứ?!
Nhìn vùng da đỏ lên một mảng bằng nửa bàn tay, hắn liền bế cô lên bước xuống giường.
Ôn Giai Tuệ hoảng hốt đánh vào tay hắn.
- Này, anh định làm gì đấy!
Viên Trác Nghiên không thèm trả lời cô, sải bước thẳng vào trong phòng tắm. Để cô ngồi trên thành bồn tắm, cầm lấy vòi nước xối nước vào vết bỏng của cô.
- A!!! Đau, anh định giết tôi sao?
Ôn Giai Tuệ đau đến đỏ cả mắt, không nhịn được mà kêu lên.
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đem vòi nước ném sang một bên, thanh âm của hắn hơi cao vì tức giận.
- Em biết kêu đau rồi sao? Mẹ nhỏ, việc gì em phải nhẫn nhịn đến mức này vậy? Nếu đau thì cứ việc kêu đau, muốn khóc thì khóc. Em đeo cái mặt nạ kiên cường đó không thấy mệt sao?
Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi yên trên bồn tắm, đưa tay lau lau mấy giọt nước dính trên mặt. Cô không ngờ hắn sẽ tức giận vì chuyện này. Hắn hỏi cô vì sao phải nhẫn nhịn như vậy? Vì sao phải cố gắng kiên cường ư? Vì nếu không kiên cường thì ai sẽ bảo vệ cô chứ? Ai sẽ làm chỗ dựa cho cô? Minh chứng vừa rồi đã quá rõ ràng, không phải sao?
Nhưng những lời này cô có đau đến chết cũng sẽ không nói với hắn.
- Vừa nãy cậu hai nói đúng đấy, cây dương cầm đó tôi thật sự rất quý. Nhìn thấy nó bị đổ nước lên như vậy, sao tôi còn có thể cảm nhận được vết bỏng này chứ?
Thật ra thì đó chỉ là một trong số tất cả các lí do. Vừa rồi khi Thanh Ngọc cố ý đổ hết cốc trà nóng lên người mình, cô thật sự không hề có cảm giác gì, có lẽ đã bị những uất ức kia trấn áp toàn bộ.
Viên Trác Nghiên thật sự muốn đem đầu cô nhúng xuống nước mà. Chẳng lẽ cô vì cây dương cầm đó mà quên luôn cả đau?
Hắn lấy khăn lau sạch nước trên người cho cô, nhìn đồ lót đều đã bị ướt hết thật chướng mắt, không nói lời nào đem cởi ra hết, thân thể trắng mịn như quả trứng vừa bóc vỏ hoàn toàn phơi bày ra trước mặt hắn.
- Chỉ là một cây dương cầm, tôi mua cho em cây mới là được.
Trần truồng ngồi đối diện với tên sắc lang này, Ôn Giai Tuệ không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng lại nghe hắn nói câu vừa rồi, cô liền không khỏi cười nhạo trong lòng. Đương nhiên hắn nên nói vậy rồi, vì người làm đổ nước lên đàn của cô là vị hôn thê của hắn kia mà.
- Không cần đâu, cũng không đến mức làm hỏng cả cây đàn.
Viên Trác Nghiên cũng không thể nào đọc được những suy nghĩ kia của cô. Chỉ nghe những lời cô nói. Hắn đi ra khỏi phòng tắm, rất nhanh đã trở lại cùng hộp đồ y tế trong tay.
Đúng vậy, chút nước đó đâu đến mức làm hỏng cả cây đàn, vì vậy cô chẳng cần phải làm quá đến mức đẩy ngã Thanh Ngọc. Nhìn vết bỏng của cô, cũng có thể thấy rõ mục tiêu không phải cây đàn piano mà chính là cô, nghĩa đến đây ánh mắt sắc bén của hắn nổi lên một tia sát khí rất đáng sợ.
- Tôi biết vừa nãy những lời em nói đều là thật.
Hắn vừa bôi thuốc cho cô vừa nói, thanh âm trầm ấm không nghe ra được gì là đang vui hay giận.
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng có gì bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy, một người thông minh như hắn sao lại không nhìn ra đâu là thật đâu là lời nói dối chứ? Chẳng qua là hắn muốn tin vị hôn thê của mình nên mới không vạch trần mà thôi. Rốt cuộc thì cũng chẳng ai sẽ tin cô.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt giúp cô bôi thuốc lên vết bỏng, sau đó lại cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt nói.
- Anh nói những lời này với tôi để làm gì?
Viên Trác Nghiên vừa bôi thuốc cho cô vừa phải cố gắng áp chế ngọn lửa dục vọng đang cháy lên hừng hực trong người. Từng tấc da thịt của nữ nhân, chỗ tư mật đang cố gắng khéo chặt giữa hai đùi thon thả, tất cả đều gần kề mắt của hắn. Yết hầu lâu lâu lại chuyển động lên xuống, thanh âm khàn khàn.
- Để em biết thế nào gọi là tình nhân trong bóng tối.
Ôn Giai Tuệ nghe xong không khỏi cười lạnh, muốn chế giễu cô cũng đâu cần nói thẳng như vậy chứ? Hắn đang nói rằng chỉ những lúc lén lút như thế này thì hắn mới quan tâm đến cô ư? Quan tâm? Cô thật sự nhận không nổi đấy!
Cuối cùng Viên Trác Nghiên cũng đã bôi thuốc xong cho cô rồi. Cũng không cần phải đè nén dục hỏa đang bừng lên trong người nữa. Hắn ném hộp đồ y tế lên trên kệ gần đó, rất nhanh đã giữ chặt gáy của cô, đem đôi môi hồng thuận khóa chặt, một nụ hôn của kẻ xâm lược dần dần trở nên cuồng loạn.
- Uhm....uhmm......
Vừa nãy nếu không phải vì xử lý vết bỏng cho cô thì hai người bây giờ đã nằm trên giường vận động một trận kịch liệt rồi.
Nữ nhân trong ngực không phản kháng nhưng cũng không đáp trả, cô chỉ ngồi yên để hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể lại phản bội lại cô, cảm giác rạo rực chạy dọc sóng lưng ép cô phải nghênh đón.
Nhiệt độ trong phòng tắm vốn dĩ rất lạnh nhưng giờ lại nóng lên một cách thần kỳ.
Người đàn ông lưu luyến tạm dừng nụ hôn lại, bế nữ nhân đang trần truồng như nhộng trở lại giường, gương mặt cô lúc này đã phiếm hồng vì dục vọng.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Viên Trác Nghiên nằm đè lên người cô, lại tiếp tục hôn xuống, một tay chống bên cạnh, tay kia lại mơn trớn từng tấc da thịt mềm mại, khơi dậy ngọn lửa ham muốn sâu nhất trong cô. Hơi thở nặng nề gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau.
Hai tay mềm mại như tơ lụa của Ôn Giai Tuệ ôm chặt tấm lưng vững chãi của người đàn ông. Cô vừa nhìn xuống thì đã thấy hắn cởi bỏ chiếc quần lót duy nhất kia, con quái thú to lớn đã ngẩng đầu lên sẵn sàng ra trận. Ôn Giai Tuệ đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác.
Dị vật nóng hổi như lửa đang cọ quậy giữa hai bên đùi của cô.
Người đàn ông nằm bên trên vừa hôn xuống đầu vai cô vừa dùng một tay tách hai chân cô ra để vòng quanh thắt lưng của mình. Lúc hắn đang chuẩn bị xâm nhập thì cô chợt cất giọng.
- Khoan đã....anh không...đeo bao sao?
Viên Trác Nghiên khẽ khó tin nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi.
- Tôi không đeo bao thì em vẫn có thể uống thuốc mà.
Ôn Giai Tuệ lại ngước đôi long lanh nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
- Thuốc? Thuốc gì chứ?
Câu trả lời của cô làm cho Viên Trác Nghiên suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. Cô lại khóc biết gì về thuốc tránh thai sao? Cô gái ngốc này ngang nhiên đứng trên thương thường hiểu biết hơn người nhưng lại thiếu những kiến thức cơ bản về chuyện phòng the?
Hắn không trả lời, chỉ cười cười. Hắn mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp, đưa một gói nhỏ đưa cho người phụ nữ trên giường.
- Em đeo cho tôi!
Ôn Giai Tuệ há hốc mồm nhìn chằm chằm vào gương mặt chứa ý cười của người đàn ông rồi lại nhìn gói bao cao su trên tay hắn....đến con cái thú đang đứng chào cờ. Cô đỏ mặt lắc đầu.
Viên Trác Nghiên thấy vậy liền muốn ném gói nhỏ trên tay lên bàn.
- Nếu em không đeo thì chúng ta cứ vậy mà làm thôi.
Nghe vậy, Ôn Giai Tuệ đành cắn chặt răng đồng ý.
- Để, để tôi đeo cho anh.
Cô lúng túng ngồi dậy, nhận lấy gói nhỏ trong tay người đàn ông, chậm rãi xé ra. Lần đầu tiên cầm vật này, Ôn Giai Tuệ thật sự không biết nên làm như thế nào.
Viên Trác Nghiên không khỏi bị hành động ngây ngô này của cô chọc cười, thanh âm trầm thấp hỏi.
- Mẹ nhỏ, giai đoạn dậy thì em trốn học khóa giáo dục sinh lý à?
Ôn Giai Tuệ bị hắn hỏi như vậy càng thêm xấu hổ nữa, loay hoay một lúc vẫn chưa tìm ra cách dùng thứ này.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên Viên Trác Nghiên gặp phải tình huống như vậy, hắn lắc lắc đầu bất lực, chỉ còn có thể hướng dẫn cô từng bước.
Lúc cầm vật nam tính nóng hổi kia trong tay, Ôn Giai Tuệ cảm giác bàn tay mình sắp bị nướng chín luôn rồi, còn vô cùng xấu hổ nữa. Cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Người đàn ông chỉ chờ có vậy, lập tức vồ ngay lấy cô như con mãnh thú tóm lấy con mồi đã chờ sẵn từ lâu.
Lại vừa đúng lúc hắn chuẩn bị đi vào thì Ôn Giai Tuệ lại nói.
- Khoan đã, có thể tắt đèn đi không?
Viên Trác Nghiên gần như sắp không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn sắp bốc hỏa tới nơi rồi. Không chần chừ, đưa tay cầm điều khiển tắt hết đèn để cô có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho hắn.
Căn phòng đã chìm vào bóng tối, chỉ một lúc sau thì đậm mùi dục vọng cùng những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và tiếng va chạm đầy ái muội.....
.............................
Cơn kích tình đi qua, Ôn Giai Tuệ nằm trên ngực người đàn ông thở như con cá thiếu nước. Toàn thân mệt mỏi đau nhức, chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngay. Nhưng cô vẫn còn lại chút lí trí cuối cùng.
- Em muốn đi đâu?
Thấy cô cầm váy ngủ leo xuống giường, Viên Trác Nghiên liền đưa tay kéo cô trở lại.
Ôn Giai Tuệ nhàn nhạt đáp lời.
- Tôi về phòng, sáng mai tôi mà đi ra từ phòng của anh thì người khác sẽ nghi ngờ.
Nhưng Viên Trác Nghiên chẳng thèm để ý những chuyện vặt vãnh này, lực tay hắn rất mạnh, dễ dàng kéo cô nằm trở lại bên cạnh.
- Tôi muốn em ngủ lại đây với tôi. Sợ gì chứ? Đâu phải lần đầu tiên chúng ta lén lút với nhau.
Ôn Giai Tuệ đang định nói đây là lần đầu tiên bọn họ như vậy trong phòng của hắn. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị môi của hắn khóa lại, không phải một nụ hôn nồng nhiệt mà chỉ là cái chạm môi. Đợi một lúc sau, hắn mới nói bên tai cô, đồng thời vòng tay ôm chặt cô hơn.
- Nếu em còn ồn ào chúng ta sẽ lại làm tiếp.
Không còn cách nào khác, Ôn Giai Tuệ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, cũng không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Bên cạnh vẫn nghe tiếng thở đều đặn của người đàn ông và nhịp tim ổn định của hắn.
.............................
Sáng sớm hôm sau, Ôn Giai Tuệ đã cố gắng thức dậy thật sớm để ra đây trước khi những người trong nhà dậy.
Nhưng thật không ngờ khi cô vừa ra khỏi cửa và đang đóng cửa lại thì nhìn Thanh Ngọc vừa đúng lúc đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Giai Tuệ có phần chột dạ, dù thế nào cô cũng là vừa vụng trộm với hôn phu của người ta. Cô cúi đầu chào một cái rồi đi thẳng về hướng phòng của mình.
- Mẹ nhỏ, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Giọng Thanh Ngọc từ phía sau truyền đến làm cho bước chân của Ôn Giai Tuệ phải dừng lại.
..........................
Trên chiếc giường nhăm nhúm, người đàn ông đắp chăn che đến bụng để lộ phần ngực săn chắc với làn da bánh mật quyến rũ, ngũ quan tinh tú đều dãn ra, có thể thấy hắn đã ngủ được một giấc rất ngon. Hắn chưa tỉnh ngủ mà chỉ đưa tay sờ soạng qua vị trí bên cạnh, nhưng trống rỗng. Cô đã rời giường rồi sao? Suy nghĩ này làm cho Viên Trác Nghiên lập tức tỉnh dậy. Nhìn vị trí bên cạnh đã không còn ai, trong lòng chợt dâng lên một cỗi cảm giác khó chịu, hắn vuốt vuốt mặt một cái cho tỉnh táo lại mới vén chăn qua, bước xuống giường.
........................
Nếu không phải vì cảm giác áy náy và chột dạ thì Ôn Giai Tuệ cũng không muốn gặp riêng Thanh Ngọc như vậy nữa, nếu cô ta lại dở chứng muốn gây hiểu lầm cho cô như tối qua thì dù cô có mười cái miệng cũng không thể thanh minh.
- Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
Cô đứng đối diện Thanh Ngọc, giọng nhẹ nhàng êm ái cất lên, đi thẳng vào vấn đề chính.
Thanh Ngọc vẫn luôn nhìn vào những dấu vết mờ ám trên cổ, vai và ngực của Ôn Giai Tuệ, ngực như ai đó hung hăng đánh mạnh vào. Vừa rồi cô muốn vào phòng Viên Trác Nghiên đánh thức hắn thì không ngờ lại nhìn thấy mẹ nhỏ đi ra từ phòng của vị hôn phu của mình. Cùng với những dấu vết mờ ám kia cũng đã đủ hiểu hai người bọn họ tối qua đã làm gì. Giọng cô lạnh lẽo vài phần.
- Mẹ nhỏ, tại sao cô lại đi ra từ phòng của Trác Nghiên vậy?
Thật ra cô rất muốn hỏi thẳng có phải cô ta đã ngủ với phu phu của cô rồi không, nhưng cô thật sự không đủ can đảm đó. Mặc dù cô đã suy đoán được trong lòng nhưng cô lại không dám thừa nhận nó.
Câu hỏi này không phải chính là đang chất vấn chuyện của vụng trộm kia sao, nhưng Ôn Giai Tuệ lại vô cùng bình thản nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy.
- Cô tự ý vào phòng của tôi, bây giờ tôi cũng tự ý vào phòng hôn phu của cô thì coi như huề nhau rồi chứ?
Thanh Ngọc không ngờ cô sẽ đáp trả như vậy, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Mẹ nhỏ, cô đừng quá đáng. Chuyện tối qua tôi đã xin lỗi rồi. Cô biết rõ Trác Nghiên là hôn phu của tôi, là cậu cả của cô, vậy mà cô lại hành động không biết xấu hổ vậy sao? Cô thật đúng là trơ trẽn mà.
Nếu những người không hiểu hết mọi chuyện mà nghe cuộc nói chuyện giữa hai người thì đều sẽ cho rằng Ôn Giai Tuệ trơ trẽn không biết xấu hổ hổ. Nhưng sau chuyện tối qua, Ôn Giai Tuệ đương nhiên là nhìn rõ được mưu mô của người phu nữ này rồi.
- Thanh Ngọc tiểu thư, tôi cho cô một lời khuyên, trước khi nhận xét bất kỳ điều gì về người khác thì nên xem lại tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Thanh Ngọc tức giận đến mặt đỏ gay, với lấy một chậu cây bên cạnh muốn ném thẳng về phía đối phương.
- Cô câm miệng lại ngay cho tôi!
Cũng may Ôn Giai Tuệ đã kịp né sang một bên, nếu không thì đã phải đi cấp cứu rồi. Nhưng cô chẳng có dáng vẻ gì gọi là sợ hãi hoặc tức giận, vẫn vô cùng bình thản hỏi lại.
- Thanh Ngọc tiểu thư, nếu cô chỉ muốn hỏi tôi chuyện này thì tôi đã trả lời cô rồi đấy. Tôi xin phép đi trước.
Cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Thanh Ngọc lại quỳ xuống trước mặt cô, hai tay níu lấy tay cô, dáng vẻ ủy khuất van xin.
- Mẹ nhỏ, cô biết Trác Nghiên đối với tôi rất quan trọng không, nếu cô còn giận thì cứ nhắm vào tôi. Nếu mất anh ấy tôi chẳng có gì cả, coi như tôi cầu xin cô, cô có thể giữ khoảng cách với Trác Nghiên được không?
Ôn Giai Tuệ bất lực nhìn cô ta, thật đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật bánh mà. Sao cô ta lại không đi cầu xin Viên Trác Nghiên buông tha cho cô chứ? Cô cũng rất muốn thoát khỏi tên ác ma đó. Cũng phải, trong nhà này tất cả mọi chuyện xảy ra sẽ đều là lỗi của cô. Cô chán ghét hất tay cô ta ra, giọng điệu có phần mỉa mai.
- Thanh Ngọc, cô lại muốn diễn trò gì nữa vậy? Cô diễn xuất tốt như vậy sao lại không đi làm diễn viên đi?
Thanh Ngọc nghe vậy càng kích động khóc lớn hơn, bất lực van nài, lại níu lấy tay cô.
- Mẹ nhỏ, tôi thật sự cầu xin cô mà.....
Ôn Giai Tuệ thật sự hết kiên nhẫn rồi, hất tay cô ta ra, có chút cao giọng.
- Đủ rồi đấy, tôi không rảnh ở đây nghe cô nói nhảm.
Rõ ràng cô chỉ dùng sức rút tay về mà cô ta lại ngã nhào xuống đất?
Đúng lúc này, một giọng nam nhân truyền đến từ phía sau bọn họ.
- Ồn ào gì vậy?