Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 22: Bạn nhảy tối nay.
Hai người đều cùng nhìn về phía người đàn ông đang đi đến, trên người hắn vẫn toát lên một loại khí chất bức bách đến ngộp thở.
Ôn Giai Tuệ nhìn hắn nhưng cũng chẳng biểu hiện gì, liền hiểu ra hành động vừa rồi của cô nàng Thanh Ngọc này, vẫn là một chiêu cũ, diễn cho người đàn ông này xem, muốn hắn hiểu lầm cô hoặc là tỏ vẻ đáng thương! Nghĩ vậy, cô không khỏi cười nhạo trong lòng.
Còn Thanh Ngọc khi thấy hôn phu của mình đi đến thì liền gọi lớn, giống như một đứa trẻ bị ức hiếp vừa nhìn thấy chỗ dựa của mình.
- Trác Nghiên, hức, hức,....
Viên Trác Nghiên đi đến gần bọn họ, trước tiên là nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lượt nhưng không có thái độ gì đặc biệt, sau đó thì ngồi xuống trước mặt Thanh Ngọc, thấp giọng hỏi.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Ngọc vừa lau nước mắt xong đã nhào vào lồng người đàn ông, vùi đầu vào ngực hắn kể lể ủy khuất.
- Trác Nghiên, em chỉ muốn xin mẹ nhỏ đừng đến gần anh quá thôi. Nhưng cô ấy lại đẩy em. Hức, hức....
Hai tay Viên Trác Nghiên để sau lưng cô ta vỗ vài cái, nhưng trong đáy mắt lại tràn ra ý cười thâm sâu, giọng hắn tuy nhàn nhã nhưng chính xác là đang ngầm đe dọa trong đó.
- Tại sao em lại nói những lời đó với mẹ nhỏ? Em nhìn thấy gì hửm?
Sao Thanh Ngọc lại không hiểu được ý tứ trong câu hỏi của hắn chứ? Cô không dám làm gì quá mức, chỉ có thể lắc đầu nói nhỏ.
- Không có, chỉ là em thấy bất an khi anh và mẹ nhỏ luôn đi cùng nhau nên....
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng muốn đứng đây xem màn ân ái ngọt ngào này, cô vừa định xoay người rời đi thì người đàn ông đó lại nói với cô một câu, thanh âm không cao không thấp nên cô cũng chẳng biết hắn đang cảnh cáo hay trêu đùa.
- Mẹ nhỏ, sức khỏe của Thanh Ngọc không được tốt. Sau này em đừng gặp riêng cô ấy nữa.
Ôn Giai Tuệ còn đang đứng đó tiêu hóa lời nói của hắn thì đã thấy hắn dìu hôn thê của mình đi ra khỏi vườn hoa. Thì ra đây là cảm giác của tình nhân trong bóng tối sao? Không hiểu sao trong lòng lại trống rỗng và khó chịu đến như vậy.
......................
Bữa sáng ở Viên gia mặc dù được gọi là đơn giản nhưng vẫn được xây dựng trên một tháp dinh dưỡng khoa học nhất, những món ăn nhẹ và thanh đạm bày ra trên chiếc bàn lớn.
Từng người một đều đã ngồi vào vị trí. Trước khi Viên lão thái gia bắt đầu dùng bữa thì Viên Trác Nghiên bất ngờ nhắc đến chuyện của Viên Thành.
- Bữa tiệc ra mắt khu nghỉ dưỡng mới tối nay của công ty. Con muốn đưa Thanh Ngọc đi giao lưu một chút.
Nghe hắn nói đến đây, mỗi người trên bàn ăn có một biểu hiện khác nhau.
Thanh Ngọc đương nhiên vô cùng phấn khởi và vui mừng, còn rất đắc ý nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, nở một nụ cười khinh miệt. Sau đó lại quay sang người đàn ông bên cạnh dịu dàng nói.
- Trác Nghiên, cảm ơn anh đã quan tâm em.
Tần Mộc Du và Viên lão thái gia cũng rất hài lòng tán thành.
Đầu tiên là Tần Mộc Du lên tiếng ủng hộ.
- Trác Nghiên, con suy nghĩ thật chu đáo. Từ lúc Thanh Ngọc về đây con vẫn chưa dẫn nó ra ngoài lần nào, coi như đưa con bé ra ngoài cho khuây khỏa.
Viên lão thái gia cũng góp ý.
- Rất tốt, nên như vậy. Nhân cơ hội này nên giới thiệu với mọi người vị hôn thê của con đi. Mấy lão già kia suốt ngày muốn kết thông gia, ông cũng rất phiền nào sắp đổ bệnh luôn rồi đây.
Mục Lan Nhi đương nhiên không bỏ qua cơ hội náo nhiệt như vậy rồi, chen miệng vào ngay sau đó.
- Tiệc rượu của công ty lại dẫn theo một người không biết gì thì chỉ làm trò cười thôi.
Viên Trác Bình cũng phụ họa theo mẹ mình.
- Đúng vậy đấy, lại còn nói sức khỏe chị dâu không được tốt. Không chừng đông người như vậy lại ngất xỉu ở đó thì Viên Thành rất đẹp mặt đấy.
Đương nhiên Viên lão thái không để những lời này làm ảnh hưởng đến Thanh Ngọc.
Mà Ôn Giai Tuệ từ lúc nghe Viên Trác Nghiên thông báo tin này vẫn im lặng không nói câu nào, cũng chẳng nhìn hắn. Cô biết tiệc rượu tối nay là một tiệc vũ hội, hắn nói vậy chính là giới thiệu bạn nhảy rồi.
Mà ánh mắt Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ vẫn chung thủy dán chặt trên người của Ôn Giai Tuệ, dường như đang đợi phản ứng của cô, mặc dù cô không nói gì nên hắn có thể nhìn ra cô đang né tránh gì đó.
Để cho mọi người đều đã nghe xong một nửa, Viên Trác Nghiên mới chính thức thông báo phần còn lại.
- Hợp đồng khu nghỉ dưỡng Phong Điền này là do con và mẹ nhỏ cùng đem về cho Viên Thành, hơn nữa mẹ nhỏ lại là chủ tịch, con là Tổng giám đốc của Viên Thành nên đương nhiên con và mẹ nhỏ phải cùng xuất hiện thì vẫn là phù hợp nhất.
Mọi thứ như đảo lộn 180 độ.
Nhưng chưa ai kịp nói gì thì Viên Trác Nghiên lại tiếp tục thông báo.
- Thanh Ngọc cũng không thể đến tiệc rượu một mình được. Cho nên, Trác Việt, cậu hãy đi cùng cô ấy.
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Tình huống gì đây chứ?
Người đầu tiên phản ứng chính là Viên Trác Việt vừa được nêu tên, đương nhiên là không thể nào chấp nhận sự tình vô lí này được rồi.
- Anh cả, đầu anh bị cửa kẹp à? Anh biết bữa tiệc tối nay là một vũ hội nên chúng ta đều đi cùng bạn nhảy của mình. Anh vừa nói gì chứ? Anh? Mẹ nhỏ? Anh để mẹ nhỏ làm bạn nhảy? Còn tôi? Với chị dâu? Anh đừng vẽ truyện nữa, tôi có bạn nhảy của mình rồi. Muốn đưa hôn thê của anh đi thì anh tự mà đưa.
Ôn Giai Tuệ ngồi đối diện hắn lúc này thật là căng thẳng nha, không chờ nghe những lời xỉ vả khác, cô đã lập tức lên tiếng phản đối.
- Cậu hai nói đúng đấy! Cậu cả, chuyện này không nên đùa đâu. Anh vẫn là nên đi cùng Thanh Ngọc là tốt nhất. Tối nay tôi chỉ tham gia tiệc rượu, vũ hội mọi người cứ chơi thật thoải mái.
Tần Mộc Du bên cạnh đang rất sốt ruột, nghe Ôn Giai Tuệ nói xong liền chen vào.
- Đúng vậy, Trác Nghiên, con đừng đùa nữa. Sao lại có chuyện mẹ nhỏ và cậu cả làm bạn nhảy của nhau, rồi còn cả cậu hai và chị dâu. Chuyện này mà bị đưa lên.....
- Mẹ nhỏ, chuyện này liên quan đến bộ mặt của Viên Thành với những nhà đầu tư, Tổng Giám đốc và chủ tịch là một đôi đại diện chính là điểm mấu chốt. Em đừng lộn xộn nữa, chuyện này tôi đã quyết định như vậy sẽ không thay đổi.
Viên Trác Nghiên không để cho mẹ mình nói xong đã tuyệt nhiên cắt ngang, nhưng chỉ trả lời Ôn Giai Tuệ, giống như những người khác có nói gì cũng không lọt vào tai hắn.
Hắn bác bỏ hết những lời xung quanh như vậy, Ôn Giai Tuệ muốn nói tiếp nhưng lúc này đã á khẩu rồi.
Thanh Ngọc như bị một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt. Vừa rồi cô còn tưởng Viên Trác vì muốn đưa cô đi cùng nên mới thông báo với cả nhà như vậy, thật không ngờ hắn lại bảo cô đi cùng Viên Trác Việt. Chiêu này của hắn không khác gì đưa cô lên cao rồi ném thẳng xuống dưới vực sâu. Đúng là Viên Trác Nghiên, luôn tàn nhẫn vô tình như vậy. Chẳng lẽ hắn đang muốn thay mẹ nhỏ trút giận chuyện vừa rồi sao?
Tần Mộc Du vẫn không cam lòng, cố chấp khuyên ngăn đến cùng.
- Trác Nghiên! Con hồ đồ quá rồi đó.
Lần này Mục Lan Nhi lại vô cùng im lặng, không rõ bà ta đang suy tính gì nữa.
Cứ tưởng Viên lão thái gia sẽ phản đối quyết định này của Viên Trác Nghiên, nhưng thật không ngờ rằng ông lại đồng tình.
- Trác Nghiên nói vậy cũng phải. Giai Tuệ, cô là chủ tịch của Viên Thành, hợp đồng này lại là cô và Trác Nghiên đem về, vẫn nên là hai người cùng là một đôi đại diện cho bữa tiệc ra mắt.
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ một người như ông lại nói vậy, những phân tích vừa rồi chưa kịp nói hết của Tần Mộc Du là hoàn toàn hợp lý. Cô cứ tưởng chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên đầu bị cửa kẹp, không nghĩ Viên lão thái gia cũng hồ đồ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm đến mặt mũi của Viên gia sao?
Viên lão thái gia cũng chẳng để những biểu cảm kinh ngạc của những người khác vào mắt mà quay sang nhìn Viên Trác Việt.
- Trác Việt, về Thanh Ngọc, cháu dẫn con bé đi cùng đi.
Viên Trác Việt đang định phản đối thì nhìn qua thấy Mục Lan Nhi đang ra hiệu cho anh ta đồng ý nên cũng chỉ còn có thể cắn chặt răng nghe theo lời của ông nội. Ai bảo anh ta là con của bà hai chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn Ôn Giai Tuệ, vừa đúng lúc hai người bốn mắt chạm nhau. Hắn cười thỏa mãn, còn cô thì hận không thể hất cả đồ ăn trên bàn vào mặt hắn.
Không còn ai lên tiếng nữa, bữa sáng cứ như vậy mà bắt đầu. Nhưng đúng là thật sự khó nuốt trôi. Ngoại trừ Viên Trác Nghiên và Viên lão thái gia vẫn thoải mái nhâm nhi thì những người khác đều như đang nhai sáp.
.........................
Lúc xe của Viên Trác Nghiên vừa rời khỏi gara thì Ôn Giai Tuệ đi tới gõ cửa.
A Châu buộc phải dừng lại để đợi lệnh của ông chủ.
Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân đang giận đến lồng ngực phập phồng đứng bên ngoài cửa xe, khóe môi bất giác nhếch lên vẽ thành một đường cong quyến rũ.
Hắn cho cửa kính hạ xuống, ló đầu ra ngoài đối diện với người phụ nữ này.
- Mẹ nhỏ, không phải em rất sợ sẽ bị người khác bắt gặp chúng ta ở cùng nhau ư? Sao hôm nay lại lớn mật chủ động đến tìm tôi như vây...lại còn đang ở trong Viên gia nữa?
Tuyên bố vô lí vừa nãy của hắn đã khiến Ôn Giai Tuệ chẳng còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện này nữa. Cô đưa tay vặn nắm cửa.
Viên Trác Nghiên vừa nhìn qua đã hiểu, liền bảo A Châu mở cửa cho cô vào.
- Anh làm vậy là có ý gì? Anh thừa biết hôn thê của anh vì đang nghi ngờ nên mới liên tục quấy rầy tôi. Bây giờ anh lại ở ngay trước mặt tất cả mọi người thông báo chuyện nhảm nhí kia, chẳng khác gì đem tất cả mũi nhọn.....
Suỵt!
Không để cô được nói hết, ngón trỏ của người đàn ông đã chắn trước đôi môi đang mấp máy liên tục của cô, ý bảo cô im lặng.
- Nếu em còn nói nữa tôi sẽ hôn em ngay tại đây!
Một câu này của hắn quả nhiên hữu dụng, Ôn Giai Tuệ không còn dám nói tiếp nữa.
Viên Trác Nghiên hài lòng nhìn cô, ý cười trên môi càng sâu hơn. Hắn rút tay về, lành lạnh ra lệnh cho A Châu.
- Đi thôi!
A Châu vừa gật đầu một cái cũng liền đem cửa xe khóa lại, khởi động xe.
- Này, anh làm gì đấy? Mau để tôi xuống? Anh điên rồi sao?
Viên Trác Nghiên vừa định mở tablet ra đọc tài liệu thì bị hành động đập cửa liên tục và tiếng la hét của Ôn Giai Tuệ làm cho dừng lại. Hắn ném chiếc tablet qua một bên, kéo cái loa ồn ào kia ngã vào trong ngực mình, một tay ôm gọn cô.
- Chẳng phải chủ tịch cũng đang đến công ty sao? Tôi có lòng tốt cho em đi nhờ xe mà em còn không biết cảm ơn, ngược lại còn la lối om sòm trên xe của tôi, em nói xem tôi nên phạt em thế nào đây? Hửm?
Ôn Giai Tuệ muốn giãy khỏi ngực hắn nhưng căn bản là không thể. Cũng may xe đã ra khỏi Viên gia mà không bị ai phát hiện hai người một mẹ nhỏ một cậu cả đang ôm ấp nhau bên trong.
- Cậu cả, anh có thể buông tay ra được chưa?
Nhưng có lẽ cô hiểu lầm rồi, hắn không ôm cô vì để che giấu sự chú ý của những người trong Viên gia, cũng không phải chỉ vì muốn cô yên lặng. Mà chính là hắn muốn ôm cô như vậy cho đến tận Viên Thành.
Còn ngang nhiên vác cô trên vai đi từ bãi giữ xe vào trong thang máy chuyên dụng.
- Cậu cả, anh mau bỏ tôi xuống, anh bị điên sao? Mau thả tôi xuống!
Ôn Giai Tuệ bị vác ngược lên vai của người đàn ông như một bao cát, ruột gan đều đã bị trào ngược ra cổ họng rồi, hai tay cô đánh liên tục vào tấm lưng cứng rắn hơn cả tường thành, không hề thay đổi được gì ngược lại còn tự làm đau tay mình.
Người đàn ông không hề có chút kiêng dè, còn đánh thẳng vào mông của cô. Cũng may lúc đấy vẫn chưa ai nhìn thấy.
- Im miệng! Mẹ nhỏ à, từ khi nào mà em bắt đầu ồn ào như vậy rồi?
Hắn còn dám hỏi sao, không phải từ lúc bị hắn cường bạo ư? Mỗi khi gặp hắn cô đều sợ không biết hắn sẽ lại dở trò ghê tởm gì với mình nữa không.
A Châu vẫn đi theo phía sau, dù nhìn thấy một màn chói mắt như vậy nhưng một thủ hạ được huấn luyện chuyên nghiệp như cậu ta làm sao có thể bị ảnh hưởng chứ. Vẫn là khuôn mặt vô cảm đó đi theo sau ông chủ mà thôi.
Cả công ty lúc này mới dần đổ dồn hết ánh mắt về phía bọn họ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự dưng Tổng giám đốc lại vác chủ tịch đi như thế kia? Chẳng lẽ những tin đồn kia đều là thật? Tổng giám đốc và chủ tịch vụng trộm sau lưng Viên gia?
A Châu thấy những nhân viên đang đứng thành hội nhóm chỉ trỏ rồi bàn tán thì liền đi đến giải tán bọn họ.
- Tổng Giám đốc và chủ tịch đang luyện tập bài nhảy mở màn cho bữa tiệc tối nay thôi. Không có chuyện gì cả nên mọi người mau trở về làm việc đi!
Nhân viên của Viên Thành đâu phải những người không có kỷ cương, lại nữa đích thân trợ lý của Tổng giám đốc đã lên tiếng giải thích thì bọn họ đương nhiên phải giải tán về vị trí rồi.
.........................
Ôn Giai Tuệ bị Viên Trác Nghiên vác vào trong phòng làm việc của hắn rồi thả xuống sofa.
Cô gái nhỏ nửa ngồi nửa nằm trên ghế thở lấy thở để. Vừa mới bình tĩnh lại được một chút đã lên tiếng mắng chửi, thái độ vô cùng bất mãn.
- Cậu cả, anh có biết hành động ngang nhiên vừa rồi của anh chính là công khai cho cả công ty mối quan hệ giữa chúng ta không?
Viên Trác Nghiên lại chẳng hề cảm thấy việc này có gì to tát. Hắn cởi áo khoác treo lên mắc, giọng nói trầm ấm đầy từ tính trả lời lại cô.
- Em nghĩ bọn họ chưa từng nghi ngờ sao? Chỉ là em không nghe thôi, tin đồn của chúng ta có đầy từ trên xuống dưới Viên Thành rồi đấy!
Ôn Giai Tuệ chẳng buồn tranh cãi với hắn tiếp nữa. Hậm hực đứng dậy định bỏ đi thì vẫn vừa vặn bị người đàn ông kéo trở lại. Hắn ôm chặt cô trong ngực không để cô có chút cơ hội nào phản kháng.
- Mẹ nhỏ, em khiến tôi không thể làm việc lúc trên xe. Tôi nên phạt em thế nào đây?
Một tay hắn nắm lấy cái cằm thon ngọn của cô, lời nói mang đậm ẩn ý trêu đùa.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn dục vọng kia, vội vàng né tránh.
- Cậu cả, anh muốn như thế nào mới để tôi đi?
Ách!
Cô rõ ràng đã biết rõ rồi mà vẫn hỏi lại. Thật đúng là muốn cắn vào đầu lưỡi của mình luôn mà.
Viên Trác Nghiên nhìn cô đến suy tư, môi bạc khẽ hé mở, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô.
- Tôi muốn ăn em ngay bây giờ.
Hắn đã trắng trợn yêu cầu như vậy rồi thì Ôn Giai Tuệ cũng chẳng còn lí do gì để mà không phản kháng trực tiếp nữa cả. Cô vung tay đánh vào ngực hắn, giận đến đỏ mặt mà mắng..
- Anh đúng là đồ ngựa đực mà!
Sao mới tối qua vừa trải qua một trận dữ dội như vậy mà sáng nay hắn lại muốn cô rồi? Hơn nữa tên đầu óc sâu bọ này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi ư?
Nghe câu chửi của cô mà Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười. Hai từ ngựa đực này trước giờ vẫn là hắn dùng để chỉ Lucas, thật khéo hôm nay người phụ nữ này lại phong tặng cho hắn danh hiệu tương tự như vậy.
Hắn khẽ cười, cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh mảnh khảnh, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mẫn cảm.
- Mẹ nhỏ, cảm ơn em đã quá khen.
Gì vậy? Tên này đúng là mặt dày hơn cả tường thành rồi mà. Cô chửi hắn như vậy mà hắn vẫn có thể coi đó là lời khen?
Nhưng đấy là chuyện của hắn, cô chỉ muốn nhanh chóng được thoát khỏi đây thôi.
- Tôi phải về phòng làm việc. Anh mau buông tôi ra!
Viên Trác Nghiên lại lần nữa bỏ ngoài tai những lời của cô, vừa đùa nghịch mấy lọn tóc trong tay vừa nói.
- Thật ra tôi đang muốn cùng em luyện tập một chút cho tối nay. Nhưng em cứ ồn ào như vậy mới làm tôi rục rịch muốn em đấy!
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi.
- Luyện tập gì?
Viên Trác Nghiên bỏ mấy lọn tóc trên ngón tay ra, đổi lại nâng nhẹ cằm của cô lên lại.
- Đương nhiên là vũ hội rồi.
Ôn Giai Tuệ lại có thể quên ngay chuyện này, vốn dĩ cô chẳng muốn tham gia nhưng hắn cũng không chịu nghe cô nói nên cô cũng mặc kệ. Vừa đẩy được hắn ra cô liền bỏ đi, chỉ ném lại một câu.
- Anh thích thì
Ôn Giai Tuệ nhìn hắn nhưng cũng chẳng biểu hiện gì, liền hiểu ra hành động vừa rồi của cô nàng Thanh Ngọc này, vẫn là một chiêu cũ, diễn cho người đàn ông này xem, muốn hắn hiểu lầm cô hoặc là tỏ vẻ đáng thương! Nghĩ vậy, cô không khỏi cười nhạo trong lòng.
Còn Thanh Ngọc khi thấy hôn phu của mình đi đến thì liền gọi lớn, giống như một đứa trẻ bị ức hiếp vừa nhìn thấy chỗ dựa của mình.
- Trác Nghiên, hức, hức,....
Viên Trác Nghiên đi đến gần bọn họ, trước tiên là nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lượt nhưng không có thái độ gì đặc biệt, sau đó thì ngồi xuống trước mặt Thanh Ngọc, thấp giọng hỏi.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Ngọc vừa lau nước mắt xong đã nhào vào lồng người đàn ông, vùi đầu vào ngực hắn kể lể ủy khuất.
- Trác Nghiên, em chỉ muốn xin mẹ nhỏ đừng đến gần anh quá thôi. Nhưng cô ấy lại đẩy em. Hức, hức....
Hai tay Viên Trác Nghiên để sau lưng cô ta vỗ vài cái, nhưng trong đáy mắt lại tràn ra ý cười thâm sâu, giọng hắn tuy nhàn nhã nhưng chính xác là đang ngầm đe dọa trong đó.
- Tại sao em lại nói những lời đó với mẹ nhỏ? Em nhìn thấy gì hửm?
Sao Thanh Ngọc lại không hiểu được ý tứ trong câu hỏi của hắn chứ? Cô không dám làm gì quá mức, chỉ có thể lắc đầu nói nhỏ.
- Không có, chỉ là em thấy bất an khi anh và mẹ nhỏ luôn đi cùng nhau nên....
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng muốn đứng đây xem màn ân ái ngọt ngào này, cô vừa định xoay người rời đi thì người đàn ông đó lại nói với cô một câu, thanh âm không cao không thấp nên cô cũng chẳng biết hắn đang cảnh cáo hay trêu đùa.
- Mẹ nhỏ, sức khỏe của Thanh Ngọc không được tốt. Sau này em đừng gặp riêng cô ấy nữa.
Ôn Giai Tuệ còn đang đứng đó tiêu hóa lời nói của hắn thì đã thấy hắn dìu hôn thê của mình đi ra khỏi vườn hoa. Thì ra đây là cảm giác của tình nhân trong bóng tối sao? Không hiểu sao trong lòng lại trống rỗng và khó chịu đến như vậy.
......................
Bữa sáng ở Viên gia mặc dù được gọi là đơn giản nhưng vẫn được xây dựng trên một tháp dinh dưỡng khoa học nhất, những món ăn nhẹ và thanh đạm bày ra trên chiếc bàn lớn.
Từng người một đều đã ngồi vào vị trí. Trước khi Viên lão thái gia bắt đầu dùng bữa thì Viên Trác Nghiên bất ngờ nhắc đến chuyện của Viên Thành.
- Bữa tiệc ra mắt khu nghỉ dưỡng mới tối nay của công ty. Con muốn đưa Thanh Ngọc đi giao lưu một chút.
Nghe hắn nói đến đây, mỗi người trên bàn ăn có một biểu hiện khác nhau.
Thanh Ngọc đương nhiên vô cùng phấn khởi và vui mừng, còn rất đắc ý nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, nở một nụ cười khinh miệt. Sau đó lại quay sang người đàn ông bên cạnh dịu dàng nói.
- Trác Nghiên, cảm ơn anh đã quan tâm em.
Tần Mộc Du và Viên lão thái gia cũng rất hài lòng tán thành.
Đầu tiên là Tần Mộc Du lên tiếng ủng hộ.
- Trác Nghiên, con suy nghĩ thật chu đáo. Từ lúc Thanh Ngọc về đây con vẫn chưa dẫn nó ra ngoài lần nào, coi như đưa con bé ra ngoài cho khuây khỏa.
Viên lão thái gia cũng góp ý.
- Rất tốt, nên như vậy. Nhân cơ hội này nên giới thiệu với mọi người vị hôn thê của con đi. Mấy lão già kia suốt ngày muốn kết thông gia, ông cũng rất phiền nào sắp đổ bệnh luôn rồi đây.
Mục Lan Nhi đương nhiên không bỏ qua cơ hội náo nhiệt như vậy rồi, chen miệng vào ngay sau đó.
- Tiệc rượu của công ty lại dẫn theo một người không biết gì thì chỉ làm trò cười thôi.
Viên Trác Bình cũng phụ họa theo mẹ mình.
- Đúng vậy đấy, lại còn nói sức khỏe chị dâu không được tốt. Không chừng đông người như vậy lại ngất xỉu ở đó thì Viên Thành rất đẹp mặt đấy.
Đương nhiên Viên lão thái không để những lời này làm ảnh hưởng đến Thanh Ngọc.
Mà Ôn Giai Tuệ từ lúc nghe Viên Trác Nghiên thông báo tin này vẫn im lặng không nói câu nào, cũng chẳng nhìn hắn. Cô biết tiệc rượu tối nay là một tiệc vũ hội, hắn nói vậy chính là giới thiệu bạn nhảy rồi.
Mà ánh mắt Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ vẫn chung thủy dán chặt trên người của Ôn Giai Tuệ, dường như đang đợi phản ứng của cô, mặc dù cô không nói gì nên hắn có thể nhìn ra cô đang né tránh gì đó.
Để cho mọi người đều đã nghe xong một nửa, Viên Trác Nghiên mới chính thức thông báo phần còn lại.
- Hợp đồng khu nghỉ dưỡng Phong Điền này là do con và mẹ nhỏ cùng đem về cho Viên Thành, hơn nữa mẹ nhỏ lại là chủ tịch, con là Tổng giám đốc của Viên Thành nên đương nhiên con và mẹ nhỏ phải cùng xuất hiện thì vẫn là phù hợp nhất.
Mọi thứ như đảo lộn 180 độ.
Nhưng chưa ai kịp nói gì thì Viên Trác Nghiên lại tiếp tục thông báo.
- Thanh Ngọc cũng không thể đến tiệc rượu một mình được. Cho nên, Trác Việt, cậu hãy đi cùng cô ấy.
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Tình huống gì đây chứ?
Người đầu tiên phản ứng chính là Viên Trác Việt vừa được nêu tên, đương nhiên là không thể nào chấp nhận sự tình vô lí này được rồi.
- Anh cả, đầu anh bị cửa kẹp à? Anh biết bữa tiệc tối nay là một vũ hội nên chúng ta đều đi cùng bạn nhảy của mình. Anh vừa nói gì chứ? Anh? Mẹ nhỏ? Anh để mẹ nhỏ làm bạn nhảy? Còn tôi? Với chị dâu? Anh đừng vẽ truyện nữa, tôi có bạn nhảy của mình rồi. Muốn đưa hôn thê của anh đi thì anh tự mà đưa.
Ôn Giai Tuệ ngồi đối diện hắn lúc này thật là căng thẳng nha, không chờ nghe những lời xỉ vả khác, cô đã lập tức lên tiếng phản đối.
- Cậu hai nói đúng đấy! Cậu cả, chuyện này không nên đùa đâu. Anh vẫn là nên đi cùng Thanh Ngọc là tốt nhất. Tối nay tôi chỉ tham gia tiệc rượu, vũ hội mọi người cứ chơi thật thoải mái.
Tần Mộc Du bên cạnh đang rất sốt ruột, nghe Ôn Giai Tuệ nói xong liền chen vào.
- Đúng vậy, Trác Nghiên, con đừng đùa nữa. Sao lại có chuyện mẹ nhỏ và cậu cả làm bạn nhảy của nhau, rồi còn cả cậu hai và chị dâu. Chuyện này mà bị đưa lên.....
- Mẹ nhỏ, chuyện này liên quan đến bộ mặt của Viên Thành với những nhà đầu tư, Tổng Giám đốc và chủ tịch là một đôi đại diện chính là điểm mấu chốt. Em đừng lộn xộn nữa, chuyện này tôi đã quyết định như vậy sẽ không thay đổi.
Viên Trác Nghiên không để cho mẹ mình nói xong đã tuyệt nhiên cắt ngang, nhưng chỉ trả lời Ôn Giai Tuệ, giống như những người khác có nói gì cũng không lọt vào tai hắn.
Hắn bác bỏ hết những lời xung quanh như vậy, Ôn Giai Tuệ muốn nói tiếp nhưng lúc này đã á khẩu rồi.
Thanh Ngọc như bị một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt. Vừa rồi cô còn tưởng Viên Trác vì muốn đưa cô đi cùng nên mới thông báo với cả nhà như vậy, thật không ngờ hắn lại bảo cô đi cùng Viên Trác Việt. Chiêu này của hắn không khác gì đưa cô lên cao rồi ném thẳng xuống dưới vực sâu. Đúng là Viên Trác Nghiên, luôn tàn nhẫn vô tình như vậy. Chẳng lẽ hắn đang muốn thay mẹ nhỏ trút giận chuyện vừa rồi sao?
Tần Mộc Du vẫn không cam lòng, cố chấp khuyên ngăn đến cùng.
- Trác Nghiên! Con hồ đồ quá rồi đó.
Lần này Mục Lan Nhi lại vô cùng im lặng, không rõ bà ta đang suy tính gì nữa.
Cứ tưởng Viên lão thái gia sẽ phản đối quyết định này của Viên Trác Nghiên, nhưng thật không ngờ rằng ông lại đồng tình.
- Trác Nghiên nói vậy cũng phải. Giai Tuệ, cô là chủ tịch của Viên Thành, hợp đồng này lại là cô và Trác Nghiên đem về, vẫn nên là hai người cùng là một đôi đại diện cho bữa tiệc ra mắt.
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ một người như ông lại nói vậy, những phân tích vừa rồi chưa kịp nói hết của Tần Mộc Du là hoàn toàn hợp lý. Cô cứ tưởng chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên đầu bị cửa kẹp, không nghĩ Viên lão thái gia cũng hồ đồ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm đến mặt mũi của Viên gia sao?
Viên lão thái gia cũng chẳng để những biểu cảm kinh ngạc của những người khác vào mắt mà quay sang nhìn Viên Trác Việt.
- Trác Việt, về Thanh Ngọc, cháu dẫn con bé đi cùng đi.
Viên Trác Việt đang định phản đối thì nhìn qua thấy Mục Lan Nhi đang ra hiệu cho anh ta đồng ý nên cũng chỉ còn có thể cắn chặt răng nghe theo lời của ông nội. Ai bảo anh ta là con của bà hai chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn Ôn Giai Tuệ, vừa đúng lúc hai người bốn mắt chạm nhau. Hắn cười thỏa mãn, còn cô thì hận không thể hất cả đồ ăn trên bàn vào mặt hắn.
Không còn ai lên tiếng nữa, bữa sáng cứ như vậy mà bắt đầu. Nhưng đúng là thật sự khó nuốt trôi. Ngoại trừ Viên Trác Nghiên và Viên lão thái gia vẫn thoải mái nhâm nhi thì những người khác đều như đang nhai sáp.
.........................
Lúc xe của Viên Trác Nghiên vừa rời khỏi gara thì Ôn Giai Tuệ đi tới gõ cửa.
A Châu buộc phải dừng lại để đợi lệnh của ông chủ.
Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân đang giận đến lồng ngực phập phồng đứng bên ngoài cửa xe, khóe môi bất giác nhếch lên vẽ thành một đường cong quyến rũ.
Hắn cho cửa kính hạ xuống, ló đầu ra ngoài đối diện với người phụ nữ này.
- Mẹ nhỏ, không phải em rất sợ sẽ bị người khác bắt gặp chúng ta ở cùng nhau ư? Sao hôm nay lại lớn mật chủ động đến tìm tôi như vây...lại còn đang ở trong Viên gia nữa?
Tuyên bố vô lí vừa nãy của hắn đã khiến Ôn Giai Tuệ chẳng còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện này nữa. Cô đưa tay vặn nắm cửa.
Viên Trác Nghiên vừa nhìn qua đã hiểu, liền bảo A Châu mở cửa cho cô vào.
- Anh làm vậy là có ý gì? Anh thừa biết hôn thê của anh vì đang nghi ngờ nên mới liên tục quấy rầy tôi. Bây giờ anh lại ở ngay trước mặt tất cả mọi người thông báo chuyện nhảm nhí kia, chẳng khác gì đem tất cả mũi nhọn.....
Suỵt!
Không để cô được nói hết, ngón trỏ của người đàn ông đã chắn trước đôi môi đang mấp máy liên tục của cô, ý bảo cô im lặng.
- Nếu em còn nói nữa tôi sẽ hôn em ngay tại đây!
Một câu này của hắn quả nhiên hữu dụng, Ôn Giai Tuệ không còn dám nói tiếp nữa.
Viên Trác Nghiên hài lòng nhìn cô, ý cười trên môi càng sâu hơn. Hắn rút tay về, lành lạnh ra lệnh cho A Châu.
- Đi thôi!
A Châu vừa gật đầu một cái cũng liền đem cửa xe khóa lại, khởi động xe.
- Này, anh làm gì đấy? Mau để tôi xuống? Anh điên rồi sao?
Viên Trác Nghiên vừa định mở tablet ra đọc tài liệu thì bị hành động đập cửa liên tục và tiếng la hét của Ôn Giai Tuệ làm cho dừng lại. Hắn ném chiếc tablet qua một bên, kéo cái loa ồn ào kia ngã vào trong ngực mình, một tay ôm gọn cô.
- Chẳng phải chủ tịch cũng đang đến công ty sao? Tôi có lòng tốt cho em đi nhờ xe mà em còn không biết cảm ơn, ngược lại còn la lối om sòm trên xe của tôi, em nói xem tôi nên phạt em thế nào đây? Hửm?
Ôn Giai Tuệ muốn giãy khỏi ngực hắn nhưng căn bản là không thể. Cũng may xe đã ra khỏi Viên gia mà không bị ai phát hiện hai người một mẹ nhỏ một cậu cả đang ôm ấp nhau bên trong.
- Cậu cả, anh có thể buông tay ra được chưa?
Nhưng có lẽ cô hiểu lầm rồi, hắn không ôm cô vì để che giấu sự chú ý của những người trong Viên gia, cũng không phải chỉ vì muốn cô yên lặng. Mà chính là hắn muốn ôm cô như vậy cho đến tận Viên Thành.
Còn ngang nhiên vác cô trên vai đi từ bãi giữ xe vào trong thang máy chuyên dụng.
- Cậu cả, anh mau bỏ tôi xuống, anh bị điên sao? Mau thả tôi xuống!
Ôn Giai Tuệ bị vác ngược lên vai của người đàn ông như một bao cát, ruột gan đều đã bị trào ngược ra cổ họng rồi, hai tay cô đánh liên tục vào tấm lưng cứng rắn hơn cả tường thành, không hề thay đổi được gì ngược lại còn tự làm đau tay mình.
Người đàn ông không hề có chút kiêng dè, còn đánh thẳng vào mông của cô. Cũng may lúc đấy vẫn chưa ai nhìn thấy.
- Im miệng! Mẹ nhỏ à, từ khi nào mà em bắt đầu ồn ào như vậy rồi?
Hắn còn dám hỏi sao, không phải từ lúc bị hắn cường bạo ư? Mỗi khi gặp hắn cô đều sợ không biết hắn sẽ lại dở trò ghê tởm gì với mình nữa không.
A Châu vẫn đi theo phía sau, dù nhìn thấy một màn chói mắt như vậy nhưng một thủ hạ được huấn luyện chuyên nghiệp như cậu ta làm sao có thể bị ảnh hưởng chứ. Vẫn là khuôn mặt vô cảm đó đi theo sau ông chủ mà thôi.
Cả công ty lúc này mới dần đổ dồn hết ánh mắt về phía bọn họ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự dưng Tổng giám đốc lại vác chủ tịch đi như thế kia? Chẳng lẽ những tin đồn kia đều là thật? Tổng giám đốc và chủ tịch vụng trộm sau lưng Viên gia?
A Châu thấy những nhân viên đang đứng thành hội nhóm chỉ trỏ rồi bàn tán thì liền đi đến giải tán bọn họ.
- Tổng Giám đốc và chủ tịch đang luyện tập bài nhảy mở màn cho bữa tiệc tối nay thôi. Không có chuyện gì cả nên mọi người mau trở về làm việc đi!
Nhân viên của Viên Thành đâu phải những người không có kỷ cương, lại nữa đích thân trợ lý của Tổng giám đốc đã lên tiếng giải thích thì bọn họ đương nhiên phải giải tán về vị trí rồi.
.........................
Ôn Giai Tuệ bị Viên Trác Nghiên vác vào trong phòng làm việc của hắn rồi thả xuống sofa.
Cô gái nhỏ nửa ngồi nửa nằm trên ghế thở lấy thở để. Vừa mới bình tĩnh lại được một chút đã lên tiếng mắng chửi, thái độ vô cùng bất mãn.
- Cậu cả, anh có biết hành động ngang nhiên vừa rồi của anh chính là công khai cho cả công ty mối quan hệ giữa chúng ta không?
Viên Trác Nghiên lại chẳng hề cảm thấy việc này có gì to tát. Hắn cởi áo khoác treo lên mắc, giọng nói trầm ấm đầy từ tính trả lời lại cô.
- Em nghĩ bọn họ chưa từng nghi ngờ sao? Chỉ là em không nghe thôi, tin đồn của chúng ta có đầy từ trên xuống dưới Viên Thành rồi đấy!
Ôn Giai Tuệ chẳng buồn tranh cãi với hắn tiếp nữa. Hậm hực đứng dậy định bỏ đi thì vẫn vừa vặn bị người đàn ông kéo trở lại. Hắn ôm chặt cô trong ngực không để cô có chút cơ hội nào phản kháng.
- Mẹ nhỏ, em khiến tôi không thể làm việc lúc trên xe. Tôi nên phạt em thế nào đây?
Một tay hắn nắm lấy cái cằm thon ngọn của cô, lời nói mang đậm ẩn ý trêu đùa.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn dục vọng kia, vội vàng né tránh.
- Cậu cả, anh muốn như thế nào mới để tôi đi?
Ách!
Cô rõ ràng đã biết rõ rồi mà vẫn hỏi lại. Thật đúng là muốn cắn vào đầu lưỡi của mình luôn mà.
Viên Trác Nghiên nhìn cô đến suy tư, môi bạc khẽ hé mở, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô.
- Tôi muốn ăn em ngay bây giờ.
Hắn đã trắng trợn yêu cầu như vậy rồi thì Ôn Giai Tuệ cũng chẳng còn lí do gì để mà không phản kháng trực tiếp nữa cả. Cô vung tay đánh vào ngực hắn, giận đến đỏ mặt mà mắng..
- Anh đúng là đồ ngựa đực mà!
Sao mới tối qua vừa trải qua một trận dữ dội như vậy mà sáng nay hắn lại muốn cô rồi? Hơn nữa tên đầu óc sâu bọ này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi ư?
Nghe câu chửi của cô mà Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười. Hai từ ngựa đực này trước giờ vẫn là hắn dùng để chỉ Lucas, thật khéo hôm nay người phụ nữ này lại phong tặng cho hắn danh hiệu tương tự như vậy.
Hắn khẽ cười, cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh mảnh khảnh, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mẫn cảm.
- Mẹ nhỏ, cảm ơn em đã quá khen.
Gì vậy? Tên này đúng là mặt dày hơn cả tường thành rồi mà. Cô chửi hắn như vậy mà hắn vẫn có thể coi đó là lời khen?
Nhưng đấy là chuyện của hắn, cô chỉ muốn nhanh chóng được thoát khỏi đây thôi.
- Tôi phải về phòng làm việc. Anh mau buông tôi ra!
Viên Trác Nghiên lại lần nữa bỏ ngoài tai những lời của cô, vừa đùa nghịch mấy lọn tóc trong tay vừa nói.
- Thật ra tôi đang muốn cùng em luyện tập một chút cho tối nay. Nhưng em cứ ồn ào như vậy mới làm tôi rục rịch muốn em đấy!
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi.
- Luyện tập gì?
Viên Trác Nghiên bỏ mấy lọn tóc trên ngón tay ra, đổi lại nâng nhẹ cằm của cô lên lại.
- Đương nhiên là vũ hội rồi.
Ôn Giai Tuệ lại có thể quên ngay chuyện này, vốn dĩ cô chẳng muốn tham gia nhưng hắn cũng không chịu nghe cô nói nên cô cũng mặc kệ. Vừa đẩy được hắn ra cô liền bỏ đi, chỉ ném lại một câu.
- Anh thích thì
Bình luận facebook