Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 31: Anh là thằng hèn
Viên Trác Nghiên chính là đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình nên cũng chẳng để ý đến ánh mắt dò xét của bác sĩ bên cạnh. Cho đến khi giọng nói quen thuộc truyền đến thì hắn mới giật mình quay đầu nhìn.
- Trác Nghiên?
Có thể vừa nhìn không nhận ra đại thiếu gia và tam phu nhân của Viên gia nhưng vii bác sĩ kia vừa thấy người phụ nữ kia đi đến đã nhận ra đó là bà cả của Viên gia.
Bà ta không khỏi lau mồ hôi, Viên gia này chẳng lẽ thật sự tồn tại mối quan hệ yêu đương vụng trộm giữa cậu cả và bà ba? Bây giờ còn kéo quân đến đây? Không lẽ nào...giết người diệt khẩu ư?
Theo sau Tần Mộc Du là tài xế, bà vẫn duy trì phong thái trang nhã tôn quý của một vị phu nhân danh gia vọng tộc. Bà đi tới thoáng nhìn qua biểu cảm của con trai rồi hỏi bác sĩ ngay.
- Thế nào rồi? Cô ta có thể về chưa?
Bác sĩ phụ trách dựa vào tình hình của sản phụ mà đưa ra lời khuyên.
- Nếu phu nhân muốn đưa cô ấy về thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là thể lực cô ấy còn yếu, nên tỉnh dưỡng vài ngày, nếu có gì bất thường có thể gọi bác sĩ đến trực tiếp.
Đương nhiên bà ta phải nói vậy rồi. Nhìn biểu cảm này của vị phu nhân Viên gia thì bà ta cũng đoán được vài phần nhất định là bọn họ sợ chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự, bà ta sao có lá gan bảo bệnh nhân quay lại bệnh viện chứ?
Quả nhiên, Tần Mộc Du cũng không vòng vo thăm dò, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
- Bác sĩ Dương, chuyện này tôi muốn tuyệt đối không được lan truyền ra bên ngoài dù chỉ là một từ. Nếu không Viên Thành có thể rút đầu tư bất cứ khi nào.
Bác sĩ Dương đã toát cả mồ hôi sau lưng rồi. Từ trên xuống dưới của bệnh viện này ai mà không biết Viên Thành chính là nhà đầu tư lớn nhất của bệnh viện, lời của Viên Thành có lúc còn cao hơn cả Hội đồng quản trị nữa.
- Viên phu nhân, bà yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Tần Mộc Du gật đầu, lúc này mới bước tới nói với Viên Trác Nghiên.
- Trác Nghiên, con về trước đi. Mẹ sẽ đưa Ôn Giai Tuệ về.
Vừa nãy bà không kịp ngăn cản nhưng bây giờ bà không thể để con trai mình tiếp tục làm càn nữa. Nếu lại có người nhìn thấy thì sẽ lại sinh ra nhiều lời đồn thổi hơn.
Nhưng Viên Trác Nghiên nhất quyết phản đối ý của mẹ mình.
- Không cần đâu. Con sẽ đưa mẹ nhỏ về.
Sắc mặt hắn lúc này lộ rõ sự mệt mỏi đến bất lực, giọng cũng khàn khàn với tông cực thấp. Hai tay, trên áo và mặt hắn vẫn còn dính máu của Ôn Giai Tuệ nhưng hắn chẳng còn tâm tư chú ý đến hình tượng nữa. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thành ra như vậy nữa.
Tần Mộc Du khi nghe con trai nói vậy liền cao giọng phản đối.
- Không được. Con đừng có day vào cô ta nữa!
Giờ phút này Viên Trác Nghiên cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa, gằng giọng cắt ngang.
- Mẹ dừng lại được chưa?
Tần Mộc Du bị con trai lớn tiếng như vậy, nhất thời cũng á khẩu. Chỉ còn có thể đứng bất động tại chỗ nhìn Viên Trác Nghiên đi làm thủ tục xuất viện cho Ôn Giai Tuệ. Bà đặt tay đè chặt ngực, suýt nữa đã ngất đi vì tụt huyết áp rồi. Thật không thể tin được đó chính là con trai của mình.
................................
Không biết là thật hay mơ, Ôn Giai Tuệ chậm rãi mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh rất quen thuộc, đây chính phòng của cô.
Toàn thân vẫn đau nhức, cô khó khăn nâng bàn tay đang cắm kim truyền dịch lên, đặt vào vùng bụng phẳng lì.
Nơi này, đã không còn hạt đậu nhỏ nữa rồi....
Thật trống rỗng, sinh mệnh từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng cô chỉ sau một đêm đã rời bỏ cô.
Một giọt nước mắt lăn dọc bên khóe mắt, thấm nhanh vào vỏ gối, cô cũng không đưa tay lau đi nữa.
Cô rất nhớ cảm giác mỗi lần chạm vào bụng sẽ cảm nhận được sự sống của hạt đậu nhỏ.
- Tỉnh rồi?
Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc kia truyền đến đánh tan mọi cảm xúc của Ôn Giai Tuệ. Cô cật lực nhìn sang chỗ ghế lười bên cạnh. Người đàn ông ngồi đó bắt chéo hai chân, hắn mặc đồ ở nhà khá đơn giản, quần dài màu nâu nhạt cùng áo thun tay dài, nhàn nhã thưởng thức một ly rượu vang.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ từ vô hồn chuyển sang hoảng sợ rồi là phẫn uất, cố nén đau đớn ngồi dậy.
- Viên Trác Nghiên, tên cầm thú, mau trả con lại cho tôi.
Viên Trác Nghiên để ly rượu xuống bàn, khóe môi nở một nụ cười trào phúng. Vừa tiến tới bên giường vừa cất giọng châm chọc.
- Mẹ nhỏ, nếu ngay từ đầu em ngoan ngoãn nghe lời tôi thì đâu phải chịu đau đớn như vậy chứ?
Hắn đứng bên giường, còn vô cùng tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt của nữ nhân.
Ôn Giai Tuệ ngay lập tức hất tay hắn ra khỏi người mình, quên cả đau đớn trên thân xác mà đứng lên, nắm lấy cổ áo của tên ác ma kia mà lay.
- Đồ khốn, anh mau trả con lại cho tôi! Viên Trác Nghiên, anh không phải là người, tôi hận anh, tôi hận chết anh!
Viên Trác Nghiên vẫn thờ ơ trước sự điên loạn này của cô. Một lúc sau mới kéo cả hai tay cô ra, bàn tay giữa trên kim truyền dịch, ấn mạnh.
- A!!!
Ôn Giai Tuệ đau đến cắn chặt môi, la lên thống khổ.
Nhìn máu chảy ra trên mu bàn tay trắng nõn, rốt cuộc tên ác ma kia cũng thả tay ra, đẩy thân hình nhỏ bé kia xuống giường, hai tay chống hai bên hông của cô, mặt dí sát mặt cô, nở một nụ cười như yêu nghiệt.
- Em có hận tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm. Hoặc là nếu em yêu tôi thì sao? Đối với tôi, em chẳng là gì cả. Em nghe rõ rồi chứ, mẹ nhỏ của tôi?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hận như thế nào cũng không đủ. Cô đã không còn sức để khóc nữa rồi, chỉ còn những giọt nước mắt chưa kịp khô đọng trên hai bên má mà thôi, giọng cô bình thản đến đau lòng.
- Viên Trác Nghiên, tôi nguyền rủa anh cả đời này sẽ không được hạnh phúc.
Viên Trác Nghiên vừa nghe xong liền bật cười thật lớn, giống như vừa nghe một câu chuyện hài vậy. Những ngón tay thon dài chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
- Mẹ nhỏ, có phải em mất con rồi nên sinh ra võng tưởng không?
Ôn Giai Tuệ chưa vội hất tay hắn ra, lãnh đạm đối diện với tên không bằng cả cầm thú này.
Bốp!
Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông vừa nãy còn đứng trước mặt mình bây giờ đã bị một cú đấm đánh cho nghiêng người và lảo đảo mấy bước.
A Phong giống như một con mãnh thú bị chọc giận, vừa rồi khi cậu định vào kiểm tra nước truyền của phu nhân thì thấy tên khốn này vẫn không biết sai còn đến quấy rầy cô, cậu không nhịn được mà đi tới túm hắn ra tặng cho một đấm.
Viên Trác Nghiên đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, không khỏi bật cười, vừa liếm liếm môi xong thì hỏi.
- A Phong? Có vẻ như cậu khỏe hơn rồi thì phải?
A Phong không để hắn có cơ hội phòng bị liền tiếp tục lao tới, đánh thêm mấy cú đấm vào mặt hắn. Cậu đè hắn xuống sàn và đấm liên tục, mỗi một cú giáng xuống là một câu chửi.
- Còn nhớ tao đã từng nói gì với mày không? Nếu mày còn làm tổn thương đến phu nhân một lần nữa thì tao sẽ đánh mày mà không cần do dự.
Làm sao mà một người đứng đầu tổ chức hắc đạo lớn như Viên Trác Nghiên lại để một tên oắt con như A Phong đánh như đang đấm bao cát vậy chứ? Chính là hắn không muốn đánh trả, những đòn này đối với hắn chẳng là gì cả. Bị đánh đến máu chảy khắp miệng mà hắn vẫn nằm đó cười, giống như là phát điên rồi.
- Đánh thì nên đánh mạnh hơn chứ? Cậu không phải nói sẽ bảo vệ phu nhân sao? Vậy lúc cô ta bị ép phá thai cậu có thể làm gì? Haha!
Hắn càng nói thì A Phong càng ra sức đánh thẳng vào mặt hắn, cũng gào lên giận dữ.
- Mày là thằng hèn, dám làm không dám nhận. Mày nghĩ lúc đó phu nhân không thể nói ra tên của mày sao? Đến tận bây giờ tao vẫn không thể hiểu nổi tại sao cô ấy bị mày hại đến thê thảm vẫn bảo vệ thanh danh của mày đến cùng. A!!! Mày vẫn không nhận ra sao?
Một câu cuối cùng của A Phong làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngồi trên giường giật mình hoảng hốt, kích động phản bác..
- A Phong, anh nói linh tinh gì vậy?
Cả Viên Trác Nghiên đang nằm dưới sàn cũng không thể tin nổi vào tai mình nữa. Bây giờ hắn mới nhớ lại, đúng vậy, lúc đó cô hoàn toàn có thể nói ra tên hắn, dù biết rõ sẽ không ai tin nhưng cô có thể khẳng định tới cùng, chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể làm cho tất cả mọi người nhìn hắn bằng một con mắt khác. Thế nhưng, tại sao cô lại không làm như vậy? Tại sao chứ?
Ngực, giống như có hàng trăm mũi giáo đâm thẳng vào. Đau đến cùng cực. Tại sao hắn lại đau như vậy chứ? Là gì đây? Rốt cuộc cảm giác chết tiệt này là gì đây?
A Phong mặc kệ hắn đang rơi vào trạng thái gì, vẫn tiếp tục đánh không ngừng.
- Tên khốn như mày, dù có chết cũng không thể rửa sạch tội lỗi mà mày gây ra cho phu nhân. Mày làm con rùa rụt cổ để một người phụ nữ bảo vệ thanh danh cho mày, mày nhìn lại xem mày có đáng mặt làm đàn ông không???
Từng quyền từng quyền nện xuống cái mặt đã sưng như mặt heo kia rồi.
Rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng không nhịn được nữa mà ra lệnh.
- A Phong! Đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, đưa anh ta ra ngoài cho tôi.
Từ trước đến giờ lệnh của cô, A Phong chưa bao giờ làm trái. Lần này cũng vậy, anh thua tay về, dồn hết sức đứng lên.
Đúng lúc này A Châu cũng vừa chạy vào, có vẻ như có chuyện gì đó cần thông báo gấp và vừa đúng lúc gặp một cảnh tượng như vậy. Cậu ta hốt hoảng chạy vào đỡ ông chủ lên.
- Boss! Anh sao vậy?
Viên Trác Nghiên không khác gì một người mất trí, đẩy A Châu qua một bên rồi chậm rãi đứng dậy. Đi thẳng ra khỏi phòng của Ôn Giai Tuệ mà không hề quay đầu nhìn lại.
Sau khi hai người kia đi khỏi, A Phong mới bước tới bên giường của Ôn Giai Tuệ, cẩn thận gọi.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ có vẻ cũng không khá hơn là mấy, vừa nãy khi nghe A Phong nói cô đã gắng gượng đến cuối cùng để bảo vệ thanh danh cho Viên Trác Nghiên, cô thật sự vẫn chưa tiêu hóa nổi. Cô chỉ là sợ rằng bọn họ sẽ tố thêm cho cô tội vu khống mà thôi, sao lại có thể là bảo vệ tên cầm thú kia chứ?
A Phong thấy cô ngồi bất động như vậy, không nhịn được mà chậm rãi kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình mà thả lỏng.
Mà một màn này, Viên Trác Nghiên vẫn đứng ngoài cửa nãy giờ đều đã nhìn thấy. Hắn bất chợt bật cười tự giễu, trong lòng sao lại trống trãi đến vậy, còn có một chút cảm giác ghen tị, hắn chưa bao giờ có được cơ hội ôm cô như vậy, hắn chưa từng là chỗ dựa cho cô, tất cả những gì hắn đem đến cho cô chỉ có đau đớn và tủi nhục.
Viên Trác Nghiên hắn chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân như lúc này, một cảm giác chán ghét đến mức chỉ muốn một phát súng kết liễu cho nhẹ nhàng.
..........................
Ôn Giai Tuệ hôn mê ba ngày sau tỉnh lại và phải ở nhà tỉnh dưỡng khoảng một tuần. Trong thời gian này, cô đều ăn uống trong phòng nên cũng tránh được việc phải chạm mặt với những kẻ đã giết chết con mình, nhất là người đàn ông đó, cô nguyện cả đời này đừng bao giờ gặp lại hắn nữa, mấy ngày qua hắn cũng không đến tìm cô nữa, nhưng cô biết hắn vẫn còn ở bên ngoài. Nếu có thể trốn cả đời thì cô cũng không muốn bước chân ra khỏi căn phòng này nữa...
Vậy mà buổi tối ngày thứ năm cô tĩnh dưỡng trong phòng, cô đã đi đến phật đường cùng một chai rượu trắng.
Bây giờ là nửa đêm nên chẳng còn ai dưới này cả, Ôn Giai Tuệ đi tới trước bàn thờ của Viên lão gia, ngồi phịch xuống với bộ dạng vô cùng buông thả.
Nửa đêm mà chạy đến đây, đúng là không biết sợ là gì a!
Ôn Giai Tuệ cầm chai rượu hướng về phía di ảnh làm động tác chạm ly sau đó ngửa cổ uống hết một ngụm lớn, vừa lau miệng vừa nhìn di ảnh người đàn ông tóc màu hạt tiêu.
- Lão gia, ông đã cứu tôi, cho tôi và mẹ tôi một cuộc sống mới. Giữa lúc tôi tuyệt vọng nhất, chính là ông đã nắm tay tôi kéo tôi ra khỏi địa ngục. Nhưng mà, nhưng mà tại sao vậy....
Nói đoạn, cô lại tiếp tục ngửa cổ uống thêm một ngụm nữa. Giọng cô nghe vô cùng thê lương ai oán
- Nơi này, nơi mà ông gầy dựng nên....sao lại tàn nhẫn như vậy? Nó chỉ là một đứa bé vô tội thôi mà.
Cô sợ mình lại khóc nên tiếp tục ngửa cổ uống thêm. Cũng không hề hay biết từ lúc cô vào đây đã có một ánh mắt dõi theo cô, nghe từng câu từng chữ cô nói.
- Viên gia, đối với tôi nó không khác gì cái địa ngục trước đây của tôi cả. Chỉ là địa ngục này tôi một mình chịu đựng mà thôi. Chỉ khác ở chỗ nơi này khoác bên ngoài một cái vỏ bọc lộng lẫy nguy nga.
Từng câu từng chữ của cô như lưỡi dao nhọn khoét sâu vào tim của Viên Trác Nghiên. Hắn đứng đó như một bức tượng đài sừng sững nhưng cô độc.
Cô gái nhỏ bên trong phật đường vẫn tiếp tục uống rồi lại nói.
- Lão gia, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ tôi ngốc, tôi điên mới cố gắng bám trụ ở Viên gia như vậy. Tôi gả vào Viên gia theo ý của ông là vì muốn báo đáp ân huệ của ông với tôi và mẹ tôi. Nhưng từ lúc người đó bước vào cuộc sống của tôi, mọi thứ gần như đảo lộn....
Ánh mắt cô đơn kia vẫn đang dõi theo từng hành động cử chỉ của cô, ngực càng đau đớn hơn.
Ôn Giai Tuệ vừa ngưng một lúc thì chợt cao giọng lên, như muốn trút hết tất cả phẫn uất mà mình đã phải chịu đựng.
- Tôi không thể rời khỏi đây, nếu không phải vì lời hứa với ông, nếu không phải vì bảy miếng ngọc kia, nếu không phải vì để tìm ra hung thủ giết ông.....tôi đã không cố gắng nhẫn nhịn đến tận bây giờ. Rốt cuộc là vì gì chứ? Ông mau trả lời tôi đi!
Những lời này Viên Trác Nghiên thật sự chưa từng nghe nói đến bao giờ nên có phần chấn động. Chẳng lẽ cô ở lại Viên gia còn lí do khác sao? Hung thủ giết cha của hắn? Chẳng lẽ đó không phải do bệnh của ông tái phát ư? Viên gia, còn chôn giấu bí mật gì nữa mà hắn không biết!
Nhưng tại sao lại là Ôn Giai Tuệ chứ? Tại sao ông ta lại đem hết những chuyện này đẩy hết lên vai của cô chứ? Rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?
Có vẻ như Ôn Giai Tuệ đã say lắm rồi, giọng cô càng lúc càng nhỏ hơn, sau đó là gục xuống giữa hai đầu gối của mình.
Xác định là cô đã ngủ rồi, Viên Trác Nghiên mới đủ dũng khí bước tới. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận bế cô lên như sợ sẽ đánh thức cô.
Viên Trác Nghiên bế cô gái nhỏ về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, không quên kéo chăn cẩn thận đắp cho cô. Nhưng không rời đi ngay mà ngồi xuống cạnh giường, ngón tay thon dài chậm rãi vén mấy sợi tóc đang che trước mặt. Động tác vuốt ve gò má của cô cũng dịu dàng vô cùng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập bi thương và đau đớn.
Trong đầu hắn vẫn nhớ rất rõ những lời mà A Châu nói với hắn ngày mà hắn bị A Phong đánh.
..............................
- A Châu, anh đang làm gì vậy? Anh không nhìn thấy boss đang bị thương sao?
- Cậu tránh ra cho tôi. Hôm nay tôi sẽ làm cho boss phải tỉnh ngộ.
Viên Trác Nghiên ngồi thất thần trên ghế băng màu trắng, gần đó thì A Minh liên tục cản A Châu muốn xông tới túm cổ áo của ông chủ.
Nhưng thân thủ của A Minh vốn không bằng A Châu nên A châu rất nhanh đã đẩy được A Minh ra và xông đến trước mặt Viên Trác Nghiên.
- Boss, anh tỉnh lại đi! Anh định làm kẻ hèn nhát như vậy đến khi nào đây? Từ rất lâu rồi, tôi đã nhìn thấy từ lâu vị trí của Ôn tiểu thư trong lòng anh, nhưng tại sao anh không chịu thừa nhận? Tại sao đến cuối cùng anh vẫn cố chấp không thừa nhận là anh yêu cô ấy?
Bốp!
A Châu vừa mới dứt lời đã ăn ngay một đấm từ ông chủ khiến cậu ta ngã phịch xuống đất, tiếp sau đó là giọng nói lạnh như băng của Viên Trác Nghiên.
- Yêu? Cậu dám nói là tôi yêu Ôn Giai Tuệ? Đầu cậu bị cửa kẹp rồi à? Hay cậu nghĩ tôi xem trọng cậu nên cậu muốn nói gì thì nói?
- Trác Nghiên?
Có thể vừa nhìn không nhận ra đại thiếu gia và tam phu nhân của Viên gia nhưng vii bác sĩ kia vừa thấy người phụ nữ kia đi đến đã nhận ra đó là bà cả của Viên gia.
Bà ta không khỏi lau mồ hôi, Viên gia này chẳng lẽ thật sự tồn tại mối quan hệ yêu đương vụng trộm giữa cậu cả và bà ba? Bây giờ còn kéo quân đến đây? Không lẽ nào...giết người diệt khẩu ư?
Theo sau Tần Mộc Du là tài xế, bà vẫn duy trì phong thái trang nhã tôn quý của một vị phu nhân danh gia vọng tộc. Bà đi tới thoáng nhìn qua biểu cảm của con trai rồi hỏi bác sĩ ngay.
- Thế nào rồi? Cô ta có thể về chưa?
Bác sĩ phụ trách dựa vào tình hình của sản phụ mà đưa ra lời khuyên.
- Nếu phu nhân muốn đưa cô ấy về thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là thể lực cô ấy còn yếu, nên tỉnh dưỡng vài ngày, nếu có gì bất thường có thể gọi bác sĩ đến trực tiếp.
Đương nhiên bà ta phải nói vậy rồi. Nhìn biểu cảm này của vị phu nhân Viên gia thì bà ta cũng đoán được vài phần nhất định là bọn họ sợ chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự, bà ta sao có lá gan bảo bệnh nhân quay lại bệnh viện chứ?
Quả nhiên, Tần Mộc Du cũng không vòng vo thăm dò, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
- Bác sĩ Dương, chuyện này tôi muốn tuyệt đối không được lan truyền ra bên ngoài dù chỉ là một từ. Nếu không Viên Thành có thể rút đầu tư bất cứ khi nào.
Bác sĩ Dương đã toát cả mồ hôi sau lưng rồi. Từ trên xuống dưới của bệnh viện này ai mà không biết Viên Thành chính là nhà đầu tư lớn nhất của bệnh viện, lời của Viên Thành có lúc còn cao hơn cả Hội đồng quản trị nữa.
- Viên phu nhân, bà yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Tần Mộc Du gật đầu, lúc này mới bước tới nói với Viên Trác Nghiên.
- Trác Nghiên, con về trước đi. Mẹ sẽ đưa Ôn Giai Tuệ về.
Vừa nãy bà không kịp ngăn cản nhưng bây giờ bà không thể để con trai mình tiếp tục làm càn nữa. Nếu lại có người nhìn thấy thì sẽ lại sinh ra nhiều lời đồn thổi hơn.
Nhưng Viên Trác Nghiên nhất quyết phản đối ý của mẹ mình.
- Không cần đâu. Con sẽ đưa mẹ nhỏ về.
Sắc mặt hắn lúc này lộ rõ sự mệt mỏi đến bất lực, giọng cũng khàn khàn với tông cực thấp. Hai tay, trên áo và mặt hắn vẫn còn dính máu của Ôn Giai Tuệ nhưng hắn chẳng còn tâm tư chú ý đến hình tượng nữa. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thành ra như vậy nữa.
Tần Mộc Du khi nghe con trai nói vậy liền cao giọng phản đối.
- Không được. Con đừng có day vào cô ta nữa!
Giờ phút này Viên Trác Nghiên cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa, gằng giọng cắt ngang.
- Mẹ dừng lại được chưa?
Tần Mộc Du bị con trai lớn tiếng như vậy, nhất thời cũng á khẩu. Chỉ còn có thể đứng bất động tại chỗ nhìn Viên Trác Nghiên đi làm thủ tục xuất viện cho Ôn Giai Tuệ. Bà đặt tay đè chặt ngực, suýt nữa đã ngất đi vì tụt huyết áp rồi. Thật không thể tin được đó chính là con trai của mình.
................................
Không biết là thật hay mơ, Ôn Giai Tuệ chậm rãi mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh rất quen thuộc, đây chính phòng của cô.
Toàn thân vẫn đau nhức, cô khó khăn nâng bàn tay đang cắm kim truyền dịch lên, đặt vào vùng bụng phẳng lì.
Nơi này, đã không còn hạt đậu nhỏ nữa rồi....
Thật trống rỗng, sinh mệnh từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng cô chỉ sau một đêm đã rời bỏ cô.
Một giọt nước mắt lăn dọc bên khóe mắt, thấm nhanh vào vỏ gối, cô cũng không đưa tay lau đi nữa.
Cô rất nhớ cảm giác mỗi lần chạm vào bụng sẽ cảm nhận được sự sống của hạt đậu nhỏ.
- Tỉnh rồi?
Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc kia truyền đến đánh tan mọi cảm xúc của Ôn Giai Tuệ. Cô cật lực nhìn sang chỗ ghế lười bên cạnh. Người đàn ông ngồi đó bắt chéo hai chân, hắn mặc đồ ở nhà khá đơn giản, quần dài màu nâu nhạt cùng áo thun tay dài, nhàn nhã thưởng thức một ly rượu vang.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ từ vô hồn chuyển sang hoảng sợ rồi là phẫn uất, cố nén đau đớn ngồi dậy.
- Viên Trác Nghiên, tên cầm thú, mau trả con lại cho tôi.
Viên Trác Nghiên để ly rượu xuống bàn, khóe môi nở một nụ cười trào phúng. Vừa tiến tới bên giường vừa cất giọng châm chọc.
- Mẹ nhỏ, nếu ngay từ đầu em ngoan ngoãn nghe lời tôi thì đâu phải chịu đau đớn như vậy chứ?
Hắn đứng bên giường, còn vô cùng tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt của nữ nhân.
Ôn Giai Tuệ ngay lập tức hất tay hắn ra khỏi người mình, quên cả đau đớn trên thân xác mà đứng lên, nắm lấy cổ áo của tên ác ma kia mà lay.
- Đồ khốn, anh mau trả con lại cho tôi! Viên Trác Nghiên, anh không phải là người, tôi hận anh, tôi hận chết anh!
Viên Trác Nghiên vẫn thờ ơ trước sự điên loạn này của cô. Một lúc sau mới kéo cả hai tay cô ra, bàn tay giữa trên kim truyền dịch, ấn mạnh.
- A!!!
Ôn Giai Tuệ đau đến cắn chặt môi, la lên thống khổ.
Nhìn máu chảy ra trên mu bàn tay trắng nõn, rốt cuộc tên ác ma kia cũng thả tay ra, đẩy thân hình nhỏ bé kia xuống giường, hai tay chống hai bên hông của cô, mặt dí sát mặt cô, nở một nụ cười như yêu nghiệt.
- Em có hận tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm. Hoặc là nếu em yêu tôi thì sao? Đối với tôi, em chẳng là gì cả. Em nghe rõ rồi chứ, mẹ nhỏ của tôi?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hận như thế nào cũng không đủ. Cô đã không còn sức để khóc nữa rồi, chỉ còn những giọt nước mắt chưa kịp khô đọng trên hai bên má mà thôi, giọng cô bình thản đến đau lòng.
- Viên Trác Nghiên, tôi nguyền rủa anh cả đời này sẽ không được hạnh phúc.
Viên Trác Nghiên vừa nghe xong liền bật cười thật lớn, giống như vừa nghe một câu chuyện hài vậy. Những ngón tay thon dài chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
- Mẹ nhỏ, có phải em mất con rồi nên sinh ra võng tưởng không?
Ôn Giai Tuệ chưa vội hất tay hắn ra, lãnh đạm đối diện với tên không bằng cả cầm thú này.
Bốp!
Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông vừa nãy còn đứng trước mặt mình bây giờ đã bị một cú đấm đánh cho nghiêng người và lảo đảo mấy bước.
A Phong giống như một con mãnh thú bị chọc giận, vừa rồi khi cậu định vào kiểm tra nước truyền của phu nhân thì thấy tên khốn này vẫn không biết sai còn đến quấy rầy cô, cậu không nhịn được mà đi tới túm hắn ra tặng cho một đấm.
Viên Trác Nghiên đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, không khỏi bật cười, vừa liếm liếm môi xong thì hỏi.
- A Phong? Có vẻ như cậu khỏe hơn rồi thì phải?
A Phong không để hắn có cơ hội phòng bị liền tiếp tục lao tới, đánh thêm mấy cú đấm vào mặt hắn. Cậu đè hắn xuống sàn và đấm liên tục, mỗi một cú giáng xuống là một câu chửi.
- Còn nhớ tao đã từng nói gì với mày không? Nếu mày còn làm tổn thương đến phu nhân một lần nữa thì tao sẽ đánh mày mà không cần do dự.
Làm sao mà một người đứng đầu tổ chức hắc đạo lớn như Viên Trác Nghiên lại để một tên oắt con như A Phong đánh như đang đấm bao cát vậy chứ? Chính là hắn không muốn đánh trả, những đòn này đối với hắn chẳng là gì cả. Bị đánh đến máu chảy khắp miệng mà hắn vẫn nằm đó cười, giống như là phát điên rồi.
- Đánh thì nên đánh mạnh hơn chứ? Cậu không phải nói sẽ bảo vệ phu nhân sao? Vậy lúc cô ta bị ép phá thai cậu có thể làm gì? Haha!
Hắn càng nói thì A Phong càng ra sức đánh thẳng vào mặt hắn, cũng gào lên giận dữ.
- Mày là thằng hèn, dám làm không dám nhận. Mày nghĩ lúc đó phu nhân không thể nói ra tên của mày sao? Đến tận bây giờ tao vẫn không thể hiểu nổi tại sao cô ấy bị mày hại đến thê thảm vẫn bảo vệ thanh danh của mày đến cùng. A!!! Mày vẫn không nhận ra sao?
Một câu cuối cùng của A Phong làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngồi trên giường giật mình hoảng hốt, kích động phản bác..
- A Phong, anh nói linh tinh gì vậy?
Cả Viên Trác Nghiên đang nằm dưới sàn cũng không thể tin nổi vào tai mình nữa. Bây giờ hắn mới nhớ lại, đúng vậy, lúc đó cô hoàn toàn có thể nói ra tên hắn, dù biết rõ sẽ không ai tin nhưng cô có thể khẳng định tới cùng, chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể làm cho tất cả mọi người nhìn hắn bằng một con mắt khác. Thế nhưng, tại sao cô lại không làm như vậy? Tại sao chứ?
Ngực, giống như có hàng trăm mũi giáo đâm thẳng vào. Đau đến cùng cực. Tại sao hắn lại đau như vậy chứ? Là gì đây? Rốt cuộc cảm giác chết tiệt này là gì đây?
A Phong mặc kệ hắn đang rơi vào trạng thái gì, vẫn tiếp tục đánh không ngừng.
- Tên khốn như mày, dù có chết cũng không thể rửa sạch tội lỗi mà mày gây ra cho phu nhân. Mày làm con rùa rụt cổ để một người phụ nữ bảo vệ thanh danh cho mày, mày nhìn lại xem mày có đáng mặt làm đàn ông không???
Từng quyền từng quyền nện xuống cái mặt đã sưng như mặt heo kia rồi.
Rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng không nhịn được nữa mà ra lệnh.
- A Phong! Đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, đưa anh ta ra ngoài cho tôi.
Từ trước đến giờ lệnh của cô, A Phong chưa bao giờ làm trái. Lần này cũng vậy, anh thua tay về, dồn hết sức đứng lên.
Đúng lúc này A Châu cũng vừa chạy vào, có vẻ như có chuyện gì đó cần thông báo gấp và vừa đúng lúc gặp một cảnh tượng như vậy. Cậu ta hốt hoảng chạy vào đỡ ông chủ lên.
- Boss! Anh sao vậy?
Viên Trác Nghiên không khác gì một người mất trí, đẩy A Châu qua một bên rồi chậm rãi đứng dậy. Đi thẳng ra khỏi phòng của Ôn Giai Tuệ mà không hề quay đầu nhìn lại.
Sau khi hai người kia đi khỏi, A Phong mới bước tới bên giường của Ôn Giai Tuệ, cẩn thận gọi.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ có vẻ cũng không khá hơn là mấy, vừa nãy khi nghe A Phong nói cô đã gắng gượng đến cuối cùng để bảo vệ thanh danh cho Viên Trác Nghiên, cô thật sự vẫn chưa tiêu hóa nổi. Cô chỉ là sợ rằng bọn họ sẽ tố thêm cho cô tội vu khống mà thôi, sao lại có thể là bảo vệ tên cầm thú kia chứ?
A Phong thấy cô ngồi bất động như vậy, không nhịn được mà chậm rãi kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình mà thả lỏng.
Mà một màn này, Viên Trác Nghiên vẫn đứng ngoài cửa nãy giờ đều đã nhìn thấy. Hắn bất chợt bật cười tự giễu, trong lòng sao lại trống trãi đến vậy, còn có một chút cảm giác ghen tị, hắn chưa bao giờ có được cơ hội ôm cô như vậy, hắn chưa từng là chỗ dựa cho cô, tất cả những gì hắn đem đến cho cô chỉ có đau đớn và tủi nhục.
Viên Trác Nghiên hắn chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân như lúc này, một cảm giác chán ghét đến mức chỉ muốn một phát súng kết liễu cho nhẹ nhàng.
..........................
Ôn Giai Tuệ hôn mê ba ngày sau tỉnh lại và phải ở nhà tỉnh dưỡng khoảng một tuần. Trong thời gian này, cô đều ăn uống trong phòng nên cũng tránh được việc phải chạm mặt với những kẻ đã giết chết con mình, nhất là người đàn ông đó, cô nguyện cả đời này đừng bao giờ gặp lại hắn nữa, mấy ngày qua hắn cũng không đến tìm cô nữa, nhưng cô biết hắn vẫn còn ở bên ngoài. Nếu có thể trốn cả đời thì cô cũng không muốn bước chân ra khỏi căn phòng này nữa...
Vậy mà buổi tối ngày thứ năm cô tĩnh dưỡng trong phòng, cô đã đi đến phật đường cùng một chai rượu trắng.
Bây giờ là nửa đêm nên chẳng còn ai dưới này cả, Ôn Giai Tuệ đi tới trước bàn thờ của Viên lão gia, ngồi phịch xuống với bộ dạng vô cùng buông thả.
Nửa đêm mà chạy đến đây, đúng là không biết sợ là gì a!
Ôn Giai Tuệ cầm chai rượu hướng về phía di ảnh làm động tác chạm ly sau đó ngửa cổ uống hết một ngụm lớn, vừa lau miệng vừa nhìn di ảnh người đàn ông tóc màu hạt tiêu.
- Lão gia, ông đã cứu tôi, cho tôi và mẹ tôi một cuộc sống mới. Giữa lúc tôi tuyệt vọng nhất, chính là ông đã nắm tay tôi kéo tôi ra khỏi địa ngục. Nhưng mà, nhưng mà tại sao vậy....
Nói đoạn, cô lại tiếp tục ngửa cổ uống thêm một ngụm nữa. Giọng cô nghe vô cùng thê lương ai oán
- Nơi này, nơi mà ông gầy dựng nên....sao lại tàn nhẫn như vậy? Nó chỉ là một đứa bé vô tội thôi mà.
Cô sợ mình lại khóc nên tiếp tục ngửa cổ uống thêm. Cũng không hề hay biết từ lúc cô vào đây đã có một ánh mắt dõi theo cô, nghe từng câu từng chữ cô nói.
- Viên gia, đối với tôi nó không khác gì cái địa ngục trước đây của tôi cả. Chỉ là địa ngục này tôi một mình chịu đựng mà thôi. Chỉ khác ở chỗ nơi này khoác bên ngoài một cái vỏ bọc lộng lẫy nguy nga.
Từng câu từng chữ của cô như lưỡi dao nhọn khoét sâu vào tim của Viên Trác Nghiên. Hắn đứng đó như một bức tượng đài sừng sững nhưng cô độc.
Cô gái nhỏ bên trong phật đường vẫn tiếp tục uống rồi lại nói.
- Lão gia, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ tôi ngốc, tôi điên mới cố gắng bám trụ ở Viên gia như vậy. Tôi gả vào Viên gia theo ý của ông là vì muốn báo đáp ân huệ của ông với tôi và mẹ tôi. Nhưng từ lúc người đó bước vào cuộc sống của tôi, mọi thứ gần như đảo lộn....
Ánh mắt cô đơn kia vẫn đang dõi theo từng hành động cử chỉ của cô, ngực càng đau đớn hơn.
Ôn Giai Tuệ vừa ngưng một lúc thì chợt cao giọng lên, như muốn trút hết tất cả phẫn uất mà mình đã phải chịu đựng.
- Tôi không thể rời khỏi đây, nếu không phải vì lời hứa với ông, nếu không phải vì bảy miếng ngọc kia, nếu không phải vì để tìm ra hung thủ giết ông.....tôi đã không cố gắng nhẫn nhịn đến tận bây giờ. Rốt cuộc là vì gì chứ? Ông mau trả lời tôi đi!
Những lời này Viên Trác Nghiên thật sự chưa từng nghe nói đến bao giờ nên có phần chấn động. Chẳng lẽ cô ở lại Viên gia còn lí do khác sao? Hung thủ giết cha của hắn? Chẳng lẽ đó không phải do bệnh của ông tái phát ư? Viên gia, còn chôn giấu bí mật gì nữa mà hắn không biết!
Nhưng tại sao lại là Ôn Giai Tuệ chứ? Tại sao ông ta lại đem hết những chuyện này đẩy hết lên vai của cô chứ? Rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?
Có vẻ như Ôn Giai Tuệ đã say lắm rồi, giọng cô càng lúc càng nhỏ hơn, sau đó là gục xuống giữa hai đầu gối của mình.
Xác định là cô đã ngủ rồi, Viên Trác Nghiên mới đủ dũng khí bước tới. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận bế cô lên như sợ sẽ đánh thức cô.
Viên Trác Nghiên bế cô gái nhỏ về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, không quên kéo chăn cẩn thận đắp cho cô. Nhưng không rời đi ngay mà ngồi xuống cạnh giường, ngón tay thon dài chậm rãi vén mấy sợi tóc đang che trước mặt. Động tác vuốt ve gò má của cô cũng dịu dàng vô cùng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập bi thương và đau đớn.
Trong đầu hắn vẫn nhớ rất rõ những lời mà A Châu nói với hắn ngày mà hắn bị A Phong đánh.
..............................
- A Châu, anh đang làm gì vậy? Anh không nhìn thấy boss đang bị thương sao?
- Cậu tránh ra cho tôi. Hôm nay tôi sẽ làm cho boss phải tỉnh ngộ.
Viên Trác Nghiên ngồi thất thần trên ghế băng màu trắng, gần đó thì A Minh liên tục cản A Châu muốn xông tới túm cổ áo của ông chủ.
Nhưng thân thủ của A Minh vốn không bằng A Châu nên A châu rất nhanh đã đẩy được A Minh ra và xông đến trước mặt Viên Trác Nghiên.
- Boss, anh tỉnh lại đi! Anh định làm kẻ hèn nhát như vậy đến khi nào đây? Từ rất lâu rồi, tôi đã nhìn thấy từ lâu vị trí của Ôn tiểu thư trong lòng anh, nhưng tại sao anh không chịu thừa nhận? Tại sao đến cuối cùng anh vẫn cố chấp không thừa nhận là anh yêu cô ấy?
Bốp!
A Châu vừa mới dứt lời đã ăn ngay một đấm từ ông chủ khiến cậu ta ngã phịch xuống đất, tiếp sau đó là giọng nói lạnh như băng của Viên Trác Nghiên.
- Yêu? Cậu dám nói là tôi yêu Ôn Giai Tuệ? Đầu cậu bị cửa kẹp rồi à? Hay cậu nghĩ tôi xem trọng cậu nên cậu muốn nói gì thì nói?