Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 46: Thung lũng Wolfgang
Thung lũng Wolfgang.
Đây chính là trung tâm huấn luyện chính của tổ chức Wolf. Sở hữu một diện tích lớn gần bằng một phi trường, được thiết kế theo hình dạng một thung lũng tự nhiên, phần trũng xuống chính là toàn bộ diện tích sâu dưới lòng đất. Mặc dù là trung tâm huấn luyện của một tổ chức mafia nhưng thung lũng Wolfgang mang một màu sắc hiện đại vượt bậc.
Khu vực dưới lòng đất phần lớn là các khu luyện tập của những tên thủ thủ hạ, từ võ thuật, kỹ năng bắn súng, phóng phi tiêu, dùng dao găm, sử dụng ám khí...đều được chia thành các phòng riêng, môi trường rèn luyện vô cùng hà khắc, hình phạt cũng dã man vô cùng, di dọc xung quanh có thể ngửi được cả mùi tanh nồng của máu.
Ngăn cách với khu rèn luyện chính là một khu vực chế tạo vũ khí của tổ chức Wolf, nhà xưởng được bố trí những thiết bị hiện đại nhất, từng khâu sản xuất những linh kiện nhỏ cũng rất cẩn trọng, ở đây chủ yếu chế tạo các loại súng cầm tay và vũ khí hạng nhẹ.
Đi vòng xuống dưới một cầu thang nữa, đây mới chính là nơi dọa người nhất. Xưởng chế tạo các loại vũ khí hạng nặng như tàu ngầm, máy bay chiến đấu, trực thăng. Bên cạnh chính là khu vực chế tạo các loại bom, mìn, chất gây nổ khác; mà người chế tạo chính trong khu vực này chính là Lucas.
Nếu Viên Trác Nghiên không đưa Ôn Giai Tuệ đến đây thì cô cũng không bao giờ tưởng tượng nổi lại có một nơi như thế này tồn tại. Đúng là nhìn đến choáng váng như đang đi trong mơ vậy.
- Viên Trác Nghiên, đây là đại bản doanh của anh đấy sao?
Ôn Giai Tuệ đi bên cạnh Viên Trác Nghiên, sự tò mò kinh ngạc đã lấn chiếm hết tâm tư của cô, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
- Chào Boss!
Những thủ hạ ở đây trông còn vô cảm hơn cả những người trong thủ phủ nữa, vừa thấy ông chủ thì tất cả đã đồng loạt cúi chào. Ôn Giai Tuệ nuốt khan một ngụm nước bọt, có lẽ là rất khổ luyện mới có thể biến thành một người như sắt thép như vậy.
Bước chân của Viên Trác Nghiên khựng lại khi phát hiện cô gái nhỏ kia đã cách mình một khoảng, anh quay đầu lại thì thấy cô đang đứng nhìn mấy khẩu súng trên giá, vẻ mặt tò mò thích thú cầm lên xem. Anh bất giác nở nụ cười dịu dàng ngắm nhìn cô, một lúc mới gọi.
- Tuệ nhi, đi thôi.
- A!
Pằng!
- Boss, cẩn thận!
Có lẽ do quá hoảng loạn cùng với lần đầu tiên cầm súng nên Ôn Giai Tuệ đã nhắm lung tung rồi bóp cò.
Hành động của cô gái lạ mặt này khiến cho toàn bộ thủ hạ và những chuyên gia chế tạo trong này đều bị dọa đến tái mặt. Họng súng vừa rồi chính là nhắm thẳng về hướng của ông chủ của bọn họ, nếu không phải ông chủ phản ứng nhanh thì đã bị cô gái này bắn rồi.
A Châu và A Phúc bên cạnh cũng đã chạy đến kiểm tra tình hình của ông chủ.
Ôn Giai Tuệ sau khi hoàn hồn lại mới thấy tất cả những ánh mắt quái lạ hướng về mình, còn chưa kịp nói xin lỗi thì nam nhân suýt thành bia nhắm bắn của cô đã bước tới. Hình như có chút tức giận thì phải.
- Tuệ nhi, em có biết cái này rất nguy hiểm với em không?
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa giật lại khẩu súng trên tay cô gái nhỏ, lo sợ lẫn giận dữ hiện rõ trong mắt của anh.
A Phúc từ nãy đến giờ vẫn đứng đó nhưng bây giờ thật sự không thể nhịn được nữa mà xông tới, muốn dạy cho người phụ nữ này một trận.
- Cô lại dám chỉ súng vào boss? Hay cô lại muốn ám sát ngài ấy?
- A Phúc, lui xuống!
Viên Trác Nghiên hướng đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn qua A Phúc đang muốn xông tới hỏi tội người phụ nữ của mình, giọng anh lạnh lẽo không khác gì một tảng băng lớn.
A Châu cũng đã tiến lên kéo A Phúc về, không quên cúi đầu xin lỗi hai người.
Gì vậy chứ?
Đây đúng là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cầm súng, nó khó hơn so với cô tưởng tượng, cô đã nhắm vào một khoảng trống để bắn thử nhưng thật không dám nhìn thẳng, trong lúc cô bóp cò đã quay mặt né tránh nên hướng nhắm cũng xoay vì độ giật của súng. Cô thật đâu định ám sát Viên Trác Nghiên chứ? Vậy mà đám người này lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Viên Trác Nghiên, bây giờ tôi ở bên cạnh anh như vậy vốn đã nguy hiểm rồi.
Ôn Giai Tuệ không những không sợ mà còn rất hiên ngang chống lại Viên Trác Nghiên, anh biết cô cầm súng trong khi không biết sử dụng là nguy hiểm, vậy anh không biết bắt cô làm người phụ nữ của ông trùm mafia lại càng nguy hiểm cho cô hơn sao?
Câu này của cô đúng là đã có tác động rất lớn đối với Viên Trác Nghiên. Anh nhíu mày nhìn cô, khóe môi khẽ giương, vẫn chưa nói gì mà kéo tay Ôn Giai Tuệ ra khỏi khu chế tạo.
- Này, anh định làm gì đấy? Anh muốn đem tôi đi đâu?
Đột nhiên bị nam nhân kéo đi như vậy, da đầu của Ôn Giai Tuệ đã lạnh run lên. Không phải Viên Trác Nghiên đang định đem cô đi xử bắn đấy chứ? Cô đã chọc giận gì đến anh sao?
Thấy cô gái nhỏ đang dùng sức vùng vẫy khỏi tay mình, Viên Trác Nghiên không nhịn được nữa mà giải thích ngắn gọn.
- Tôi dạy em dùng súng.
Hả?
Trò gì nữa đây?
Viên Trác Nghiên lại dạy Ôn Giai Tuệ cô dùng súng? Trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? Sao đột nhiên lại muốn cô thử việc nguy hiểm này chứ?
A Châu và A Phúc nghe được lời này của ông chủ cũng vô cùng sửng sốt, sau đó là lo lắng mà ngăn cản.
- Boss, chuyện này không được đâu!
Cô gái này ở bên cạnh ông chủ đã có nguy cơ đẩy ông chủ vào nguy hiểm rồi mà bây giờ ông chủ còn đưa cho cô cầm súng, nếu không may mắn như vừa rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Bọn họ không dám tưởng tượng nữa, tóm lại thì tuyệt đối không thể để ông chủ dạy cô gái này bắn súng được.
Nhưng Viên Trác Nghiên chẳng để tâm đến mấy lời nhảm nhí của đám A Châu, cặp mắt sâu hút thâm tình nhìn cô gái nhỏ vẫn còn kinh hãi trước mặt, nhất quyết không chịu đi tiếp, liền nói thêm.
- Không phải em nói em đang gặp nguy hiểm sao? Tôi dạy cho em để phòng thân.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt lên nhìn người đàn ông, đối với cô nguy hiểm nhất chính là anh, cô rất muốn nói ra câu này nhưng rốt cuộc vẫn là nuốt ngược trở lại, chuyển sang hỏi
- Anh không sợ dạy tôi rồi thì tôi có thể giết anh sao?
Viên Trác Nghiên nghe vậy thì không khỏi bật cười, nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
- Vậy em nghĩ giết tôi dễ lắm ư?
Đúng vậy, một lão đại của tổ chức hắc đạo lớn như vậy, sao có thể nói giết là giết được chứ? Không biết chừng, nếu ám sát không thành lại bỏ cả mạng nữa.
- Được thôi, tôi cũng muốn học hỏi một chút kỹ thuật bắn súng đây.
Nghĩa là cô gái này đồng ý rồi sao?
A Phúc nghe Ôn Giai Tuệ nói xong câu đó, ông chủ lại đang nắm tay cô đi tiếp, cậu ta nhanh chóng chạy đến ngăn cản.
- Boss, không được đâu, cô ta có thể lại hại anh đấy.
Viên Trác Nghiên tức giận nhìn cậu ta, đang định ra lệnh thì đã nghe giọng Ôn Giai Tuệ vang lên.
- Anh là bảo mẫu của anh ta sao mà lắm chuyện lo lắng vậy? Chẳng lẽ anh đang xem thường bản lĩnh của ông chủ mình ư? Nếu anh ta dễ dàng bị tôi giết như anh nói thì anh ta có thể đứng ở vị trí cao như bây giờ à?
A Phúc tức đến hai hàm răng nghiến chặt, cằm bạnh ra, nhìn cô gái trước mặt như nhìn kẻ thù. Còn không phải cô là điểm yếu của ông chủ sao? Dù cô có làm hại đến ông chủ thì ông chủ cũng không thể thương tổn đến cô, càng nói không bao giờ phòng bị đối với cô. Cô gái này, là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Không đợi ông chủ lên tiếng, A Châu đã đi tới kéo A Phúc về.
Viên Trác Nghiên lạnh lùng đánh mắt qua hai tên thủ hạ của mình, nhẹ nhàng buông một câu cảnh cáo.
- Nếu cậu còn nói nhảm như vậy thêm lần nữa, tôi sẽ bẽ gãy chân cậu rồi ném sang Ma Cao.
Nói xong một câu, Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ đi thẳng về phía trước.
Ôn Giai Tuệ bị Viên Trác Nghiên kéo đi một đoạn, đến sân tập bắn.
Sân tập bắn rất rộng, các bia ngắm bắn được bố trí theo một hàng dài, khoảng cách giữa các tấm bia đều đúng tiêu chuẩn.
Ở đây cũng có rất nhiều thủ hạ đứng canh, bọn họ lần đầu tiên thấy cô gái này, ông chủ lại dẫn một cô gái vào tận sân tập bắn của Woflgang, điều này chứng tỏ đây là người rất quan trọng đối với ông chủ. Nhưng chuyện của ông chủ không phải chuyện mà bọn họ có thể quản.
Một thủ hạ đem kính tập bắn và tai nghe bảo vệ đến.
Viên Trác Nghiên lần lượt cầm lên, cẩn thận đeo kính vào cho Ôn Giai Tuệ, tiếp theo là bịt tai bảo chống tiếng ồn.
Từng động tác của người đàn ông gần như chạm vào tận đáy lòng của Ôn Giai Tuệ, tim cô lại đập loạn lên, là vì quá căng thẳng đây sao? Cứ nhân lúc anh không chú ý mà nâng tầm mắt nhìn trộm, lúc sắp bị phát hiện thì liền cụp mắt xuống. Nhưng cô lại không hề biết người đàn ông đã sớm nhìn ra ý đồ của cô rồi.
Viên Trác Nghiên đeo xong đồ bảo hộ cho cô rồi tới lượt tự đeo cho mình.
Một thủ hạ khác mang súng tới, cung kính cúi đầu hai tay đưa súng cho Viên Trác Nghiên rồi lui xuống.
Cầm khẩu súng lục trên tay, Viên Trác Nghiên thao tác vài cái, ngón tay thon dài, bàn tay gân guốc vô cùng thuần thục và rất nhanh đã hoàn thành các bước cơ bản.
Anh bước tới kéo Ôn Giai Tuệ đứng vào vị trí. Từ phía sau cô, hai tay Viên Trác Nghiên từ từ hướng dẫn cô cách cầm súng, sau đó là tư thế đứng co người mới bắt đầu.
- Khi đứng đặc biệt chú ý ngã người ra phía trước để tránh súng giật khi bóp cò.
Anh đứng sau lưng cô, bên tai cô hướng dẫn từng chút từng chút một.
Ôn Giai Tuệ cũng quên mất mình đang ở trong sân tập bắn rồi, trống ngực đập loạn liên tục. Còn nghe rất rõ tiếng tim mình đập nữa.
- Tập trung vào, bây giờ sẽ bóp cò đấy!
Cô gái này, sắp nhìn thủng cả mặt anh luôn rồi.
Ôn Giai Tuệ như vừa được gọi hồn về, vừa mới tập trung nhìn về phía bia ngắm bắn thì Viên Trác Nghiên đã nắm tay cô bóp cò.
Pằng!
Lần này nghe tiếng súng nổ, Ôn Giai Tuệ không còn bị giật mình như trước nữa. Ngược lại còn vô cùng tập trung vào việc tập bắn.
..........................
Sau khi Viên Trác Việt bất ngờ nhắc đến hai tiếng "anh trai" với A Phong, cậu đã không ngừng suy nghĩ về người đó. Còn trở về nhà mà trước đây hai anh em đã cùng nhau lớn lên. Từ nhỏ hai người đã phải sống chung với một người cha nghiện rượu, thường xuyên phải hứng chịu những đòn roi vô cớ từ cha. Có lẽ vì điều này mà ngay từ lần đầu tiên gặp Ôn Giai Tuệ anh đã có một cảm giác muốn che chở, giữa hai người chính là đồng bệnh tương lân.
Anh trai luôn là người bảo vệ A Phong, che chắn cho anh trước những trận đòn tàn bạo của cha. Với A Phong, anh trai chính là cha là mẹ, là người thân duy nhất.
Căn nhà này đã bỏ trống hơn mười năm rồi, sau khi anh trai bỏ nhà đi không lâu thì người cha tệ bạc của hai anh em cũng bị bệnh mà qua đời. Ngày cha mất, A Phong không rơi một giọt nước mắt, anh giống như đã nhìn thấy được một vầng sáng, thoát khỏi nhà tù u tối giam giữ anh suốt mười lăm năm. Nhưng không ngờ, anh lại phải gánh một đóng nợ trên vai của người cha đã mất. Làm đủ những công việc khác nhau chỉ để kiếm tiền trả nợ, trong một lần chạy trốn khỏi đám vay nặng lãi, anh đã được Viên lão gia ra tay giúp đỡ, không chỉ trả nợ cho anh mà ông còn đưa anh về Viên gia, giao cho anh làm tài xế cho ông. Khi anh cứ nghĩ như vậy là quá may mắn rồi thì Viên lão gia còn cho anh tiếp tục đi học, rèn giũa anh thành một trợ lý riêng. Cho đến ngày hôm đó, Viên lão gia đã giao cho anh bảo vệ một nữ nhân.
- Anh à, tại sao anh không trở về tìm em? Anh đã hứa khi kiếm được tiền sẽ về đón em mà. Anh có biết từ lúc anh bỏ đi em đã phải cực khổ như thế nào không?
A Phong ngồi dựa lưng vào bức tường cũ kỹ, tay cầm một món đồ chơi được làm bằng trúc, anh vừa khóc vừa tự hỏi, muốn hỏi người anh đã bỏ rơi mình, nhưng cũng chỉ là tự hỏi mình mà thôi.
- Từ cái đêm anh đi, cha không thấy anh đâu, ông ta đã lôi em ra đánh đến thừa sống thiếu chết, ông ta bắt em nhịn đói suốt ba ngày liền, nhưng em tự nhủ không sao cả, em nhất định sẽ đợi anh trở về. Sẽ trở về đón em ra khỏi căn nhà này.
Tay cầm món đồ chơi của A Phong lại đưa tay lên lau nước mắt.
- Em đã đợi anh rất lâu, nhưng tại sao anh vẫn không trở về? Có phải anh đã quên mất người em này rồi không?
Sau này khi vào Viên gia, anh đã có điều kiện để tìm anh trai. Nhưng anh không còn muốn tìm nữa, anh căm ghét người đó, tại sao lại bỏ lại anh mà đi như vậy? Tại sao lại không giữ lời hứa rằng sẽ sớm quay về?
- Anh, chúng ta đã ngoắc tay với nhau rồi mà, em đã đợi anh rất lâu.....
Trong căn nhà cũ nát đã phủ đầy bụi, một người đàn ông ăn vận chỉnh tề ngồi trong góc mà khóc nhìn qua có chút tương phản.
........................
Sau khi tập súng xong, Viên Trác Nghiên lại nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra khỏi sân tập.
Thỉnh thoảng anh lại thoáng nhìn nữ nhân bên cạnh, tâm trạng cô có vẻ đang rất tốt.
- Em thích lắm sao? Trông vui như vậy.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, không chút che đậy mà thừa nhận.
- Không chỉ vui mà còn rất sảng khoái.
Đã lâu lắm rồi cô không tìm được cảm giác phấn khích hay hứng thú với một chuyện gì như vậy. Ở Viên gia mặc dù rất hào nhoáng nhưng cô không khác gì một con chim bị nhốt trong lồng vàng cả, cô không biết mình thích gì, cần gì, mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại những hành động giống nhau như được lập trình sẵn vậy.
Viên Trác Nghiên mới nhớ ra, anh chưa từng được nhìn thấy cô cười vui vẻ như lúc này, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, không phải nụ cười được vẽ bằng cái mặt nạ kia, mà là nụ cười từ trong đáy mắt. Anh không khỏi lắc đầu bật cười, xem ra cô gái này rất có tố chất trong giới này nhỉ?
- Nếu em muốn thì ngày nào tôi cũng sẽ dần em đến đây.
Cứ tưởng cô sẽ giống như những cô gái khác khi nghe được câu này thì sẽ nhảy dựng lên vì vui sướng. Nhưng không ngờ, cô lại lắc đầu phản đối.
- Không thể, tôi còn phải trở về Thượng Hải nữa, còn rất nhiều việc tôi chưa làm xong. Này, chúng ta phải ở lại đây đến bao giờ đây? Anh không định tìm ngọc giúp tôi sao?
Nói đến nửa câu sau thì cô quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, có vẻ không yên lòng mà hỏi.
Viên Trác Nghiên nghe vậy, dở khóc dở cười trả lời.
- Em nghĩ tôi đang gạt em sao?
Ôn Giai Tuệ lại rất thẳng thắn nói ra.
- Cũng đâu phải không có khả năng.
Viên Trác Nghiên không giận mà còn cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nhưng một lúc sau bàn tay anh thu lại một cách cứng ngắc. Nửa muốn nửa không hỏi.
- Tuệ nhi, sau khi rời khỏi Viên gia, em định sẽ đi đâu?
Câu này của anh thật khó khăn lắm mới tròn trịa, cảm giác nơi lồng ngực thật sự rất nhói. Anh nhớ rõ, ngày mà cô rời khỏi Viên gia cũng sẽ là ngày cô rời khỏi anh hoàn toàn, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nữa.
Nghĩ đến ngày đó, anh lại rất sợ, anh hy vọng ngày đó sẽ đến chậm một chút, hoặc là trước khi ngày đó đến....cô sẽ không còn lựa chọn rời xa anh nữa. Trong vô thức, anh lại hỏi một câu mà chính anh cũng không ngờ đến.
- Tuệ nhi, nếu như tôi đã tìm được ngọc rồi nhưng lại giấu đi. Thì liệu em có ở lại bên cạnh tôi cả đời không, tôi có thể đưa em ra khỏi Viên gia, sống cuộc sống của hai chúng ta thôi. Như vậy, liệu có được không?
Ôn Giai Tuệ có chút khó tin nhìn anh, không nhịn được mà bật cười.
- Anh đang nói giống như Ngưu Lang và Chức Nữ đấy sao? Nhưng mà, bọn họ yêu anh. Còn chúng ta, tôi không hề yêu anh. Làm sao có thể chứ!
Cô lại không chút do dự gì mà nói thẳng ra như vậy sao? Viên Trác Nghiên biết rõ cô không hề yêu anh nhưng lại phải nghe cô nói lại một lần nữa những lời này, trái tim anh vẫn bị bóp chặt đến đau đớn, anh muốn cười nhưng quả thật vô cùng khó khăn.
Đây chính là trung tâm huấn luyện chính của tổ chức Wolf. Sở hữu một diện tích lớn gần bằng một phi trường, được thiết kế theo hình dạng một thung lũng tự nhiên, phần trũng xuống chính là toàn bộ diện tích sâu dưới lòng đất. Mặc dù là trung tâm huấn luyện của một tổ chức mafia nhưng thung lũng Wolfgang mang một màu sắc hiện đại vượt bậc.
Khu vực dưới lòng đất phần lớn là các khu luyện tập của những tên thủ thủ hạ, từ võ thuật, kỹ năng bắn súng, phóng phi tiêu, dùng dao găm, sử dụng ám khí...đều được chia thành các phòng riêng, môi trường rèn luyện vô cùng hà khắc, hình phạt cũng dã man vô cùng, di dọc xung quanh có thể ngửi được cả mùi tanh nồng của máu.
Ngăn cách với khu rèn luyện chính là một khu vực chế tạo vũ khí của tổ chức Wolf, nhà xưởng được bố trí những thiết bị hiện đại nhất, từng khâu sản xuất những linh kiện nhỏ cũng rất cẩn trọng, ở đây chủ yếu chế tạo các loại súng cầm tay và vũ khí hạng nhẹ.
Đi vòng xuống dưới một cầu thang nữa, đây mới chính là nơi dọa người nhất. Xưởng chế tạo các loại vũ khí hạng nặng như tàu ngầm, máy bay chiến đấu, trực thăng. Bên cạnh chính là khu vực chế tạo các loại bom, mìn, chất gây nổ khác; mà người chế tạo chính trong khu vực này chính là Lucas.
Nếu Viên Trác Nghiên không đưa Ôn Giai Tuệ đến đây thì cô cũng không bao giờ tưởng tượng nổi lại có một nơi như thế này tồn tại. Đúng là nhìn đến choáng váng như đang đi trong mơ vậy.
- Viên Trác Nghiên, đây là đại bản doanh của anh đấy sao?
Ôn Giai Tuệ đi bên cạnh Viên Trác Nghiên, sự tò mò kinh ngạc đã lấn chiếm hết tâm tư của cô, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
- Chào Boss!
Những thủ hạ ở đây trông còn vô cảm hơn cả những người trong thủ phủ nữa, vừa thấy ông chủ thì tất cả đã đồng loạt cúi chào. Ôn Giai Tuệ nuốt khan một ngụm nước bọt, có lẽ là rất khổ luyện mới có thể biến thành một người như sắt thép như vậy.
Bước chân của Viên Trác Nghiên khựng lại khi phát hiện cô gái nhỏ kia đã cách mình một khoảng, anh quay đầu lại thì thấy cô đang đứng nhìn mấy khẩu súng trên giá, vẻ mặt tò mò thích thú cầm lên xem. Anh bất giác nở nụ cười dịu dàng ngắm nhìn cô, một lúc mới gọi.
- Tuệ nhi, đi thôi.
- A!
Pằng!
- Boss, cẩn thận!
Có lẽ do quá hoảng loạn cùng với lần đầu tiên cầm súng nên Ôn Giai Tuệ đã nhắm lung tung rồi bóp cò.
Hành động của cô gái lạ mặt này khiến cho toàn bộ thủ hạ và những chuyên gia chế tạo trong này đều bị dọa đến tái mặt. Họng súng vừa rồi chính là nhắm thẳng về hướng của ông chủ của bọn họ, nếu không phải ông chủ phản ứng nhanh thì đã bị cô gái này bắn rồi.
A Châu và A Phúc bên cạnh cũng đã chạy đến kiểm tra tình hình của ông chủ.
Ôn Giai Tuệ sau khi hoàn hồn lại mới thấy tất cả những ánh mắt quái lạ hướng về mình, còn chưa kịp nói xin lỗi thì nam nhân suýt thành bia nhắm bắn của cô đã bước tới. Hình như có chút tức giận thì phải.
- Tuệ nhi, em có biết cái này rất nguy hiểm với em không?
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa giật lại khẩu súng trên tay cô gái nhỏ, lo sợ lẫn giận dữ hiện rõ trong mắt của anh.
A Phúc từ nãy đến giờ vẫn đứng đó nhưng bây giờ thật sự không thể nhịn được nữa mà xông tới, muốn dạy cho người phụ nữ này một trận.
- Cô lại dám chỉ súng vào boss? Hay cô lại muốn ám sát ngài ấy?
- A Phúc, lui xuống!
Viên Trác Nghiên hướng đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn qua A Phúc đang muốn xông tới hỏi tội người phụ nữ của mình, giọng anh lạnh lẽo không khác gì một tảng băng lớn.
A Châu cũng đã tiến lên kéo A Phúc về, không quên cúi đầu xin lỗi hai người.
Gì vậy chứ?
Đây đúng là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cầm súng, nó khó hơn so với cô tưởng tượng, cô đã nhắm vào một khoảng trống để bắn thử nhưng thật không dám nhìn thẳng, trong lúc cô bóp cò đã quay mặt né tránh nên hướng nhắm cũng xoay vì độ giật của súng. Cô thật đâu định ám sát Viên Trác Nghiên chứ? Vậy mà đám người này lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Viên Trác Nghiên, bây giờ tôi ở bên cạnh anh như vậy vốn đã nguy hiểm rồi.
Ôn Giai Tuệ không những không sợ mà còn rất hiên ngang chống lại Viên Trác Nghiên, anh biết cô cầm súng trong khi không biết sử dụng là nguy hiểm, vậy anh không biết bắt cô làm người phụ nữ của ông trùm mafia lại càng nguy hiểm cho cô hơn sao?
Câu này của cô đúng là đã có tác động rất lớn đối với Viên Trác Nghiên. Anh nhíu mày nhìn cô, khóe môi khẽ giương, vẫn chưa nói gì mà kéo tay Ôn Giai Tuệ ra khỏi khu chế tạo.
- Này, anh định làm gì đấy? Anh muốn đem tôi đi đâu?
Đột nhiên bị nam nhân kéo đi như vậy, da đầu của Ôn Giai Tuệ đã lạnh run lên. Không phải Viên Trác Nghiên đang định đem cô đi xử bắn đấy chứ? Cô đã chọc giận gì đến anh sao?
Thấy cô gái nhỏ đang dùng sức vùng vẫy khỏi tay mình, Viên Trác Nghiên không nhịn được nữa mà giải thích ngắn gọn.
- Tôi dạy em dùng súng.
Hả?
Trò gì nữa đây?
Viên Trác Nghiên lại dạy Ôn Giai Tuệ cô dùng súng? Trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? Sao đột nhiên lại muốn cô thử việc nguy hiểm này chứ?
A Châu và A Phúc nghe được lời này của ông chủ cũng vô cùng sửng sốt, sau đó là lo lắng mà ngăn cản.
- Boss, chuyện này không được đâu!
Cô gái này ở bên cạnh ông chủ đã có nguy cơ đẩy ông chủ vào nguy hiểm rồi mà bây giờ ông chủ còn đưa cho cô cầm súng, nếu không may mắn như vừa rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Bọn họ không dám tưởng tượng nữa, tóm lại thì tuyệt đối không thể để ông chủ dạy cô gái này bắn súng được.
Nhưng Viên Trác Nghiên chẳng để tâm đến mấy lời nhảm nhí của đám A Châu, cặp mắt sâu hút thâm tình nhìn cô gái nhỏ vẫn còn kinh hãi trước mặt, nhất quyết không chịu đi tiếp, liền nói thêm.
- Không phải em nói em đang gặp nguy hiểm sao? Tôi dạy cho em để phòng thân.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt lên nhìn người đàn ông, đối với cô nguy hiểm nhất chính là anh, cô rất muốn nói ra câu này nhưng rốt cuộc vẫn là nuốt ngược trở lại, chuyển sang hỏi
- Anh không sợ dạy tôi rồi thì tôi có thể giết anh sao?
Viên Trác Nghiên nghe vậy thì không khỏi bật cười, nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
- Vậy em nghĩ giết tôi dễ lắm ư?
Đúng vậy, một lão đại của tổ chức hắc đạo lớn như vậy, sao có thể nói giết là giết được chứ? Không biết chừng, nếu ám sát không thành lại bỏ cả mạng nữa.
- Được thôi, tôi cũng muốn học hỏi một chút kỹ thuật bắn súng đây.
Nghĩa là cô gái này đồng ý rồi sao?
A Phúc nghe Ôn Giai Tuệ nói xong câu đó, ông chủ lại đang nắm tay cô đi tiếp, cậu ta nhanh chóng chạy đến ngăn cản.
- Boss, không được đâu, cô ta có thể lại hại anh đấy.
Viên Trác Nghiên tức giận nhìn cậu ta, đang định ra lệnh thì đã nghe giọng Ôn Giai Tuệ vang lên.
- Anh là bảo mẫu của anh ta sao mà lắm chuyện lo lắng vậy? Chẳng lẽ anh đang xem thường bản lĩnh của ông chủ mình ư? Nếu anh ta dễ dàng bị tôi giết như anh nói thì anh ta có thể đứng ở vị trí cao như bây giờ à?
A Phúc tức đến hai hàm răng nghiến chặt, cằm bạnh ra, nhìn cô gái trước mặt như nhìn kẻ thù. Còn không phải cô là điểm yếu của ông chủ sao? Dù cô có làm hại đến ông chủ thì ông chủ cũng không thể thương tổn đến cô, càng nói không bao giờ phòng bị đối với cô. Cô gái này, là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Không đợi ông chủ lên tiếng, A Châu đã đi tới kéo A Phúc về.
Viên Trác Nghiên lạnh lùng đánh mắt qua hai tên thủ hạ của mình, nhẹ nhàng buông một câu cảnh cáo.
- Nếu cậu còn nói nhảm như vậy thêm lần nữa, tôi sẽ bẽ gãy chân cậu rồi ném sang Ma Cao.
Nói xong một câu, Viên Trác Nghiên nắm tay Ôn Giai Tuệ đi thẳng về phía trước.
Ôn Giai Tuệ bị Viên Trác Nghiên kéo đi một đoạn, đến sân tập bắn.
Sân tập bắn rất rộng, các bia ngắm bắn được bố trí theo một hàng dài, khoảng cách giữa các tấm bia đều đúng tiêu chuẩn.
Ở đây cũng có rất nhiều thủ hạ đứng canh, bọn họ lần đầu tiên thấy cô gái này, ông chủ lại dẫn một cô gái vào tận sân tập bắn của Woflgang, điều này chứng tỏ đây là người rất quan trọng đối với ông chủ. Nhưng chuyện của ông chủ không phải chuyện mà bọn họ có thể quản.
Một thủ hạ đem kính tập bắn và tai nghe bảo vệ đến.
Viên Trác Nghiên lần lượt cầm lên, cẩn thận đeo kính vào cho Ôn Giai Tuệ, tiếp theo là bịt tai bảo chống tiếng ồn.
Từng động tác của người đàn ông gần như chạm vào tận đáy lòng của Ôn Giai Tuệ, tim cô lại đập loạn lên, là vì quá căng thẳng đây sao? Cứ nhân lúc anh không chú ý mà nâng tầm mắt nhìn trộm, lúc sắp bị phát hiện thì liền cụp mắt xuống. Nhưng cô lại không hề biết người đàn ông đã sớm nhìn ra ý đồ của cô rồi.
Viên Trác Nghiên đeo xong đồ bảo hộ cho cô rồi tới lượt tự đeo cho mình.
Một thủ hạ khác mang súng tới, cung kính cúi đầu hai tay đưa súng cho Viên Trác Nghiên rồi lui xuống.
Cầm khẩu súng lục trên tay, Viên Trác Nghiên thao tác vài cái, ngón tay thon dài, bàn tay gân guốc vô cùng thuần thục và rất nhanh đã hoàn thành các bước cơ bản.
Anh bước tới kéo Ôn Giai Tuệ đứng vào vị trí. Từ phía sau cô, hai tay Viên Trác Nghiên từ từ hướng dẫn cô cách cầm súng, sau đó là tư thế đứng co người mới bắt đầu.
- Khi đứng đặc biệt chú ý ngã người ra phía trước để tránh súng giật khi bóp cò.
Anh đứng sau lưng cô, bên tai cô hướng dẫn từng chút từng chút một.
Ôn Giai Tuệ cũng quên mất mình đang ở trong sân tập bắn rồi, trống ngực đập loạn liên tục. Còn nghe rất rõ tiếng tim mình đập nữa.
- Tập trung vào, bây giờ sẽ bóp cò đấy!
Cô gái này, sắp nhìn thủng cả mặt anh luôn rồi.
Ôn Giai Tuệ như vừa được gọi hồn về, vừa mới tập trung nhìn về phía bia ngắm bắn thì Viên Trác Nghiên đã nắm tay cô bóp cò.
Pằng!
Lần này nghe tiếng súng nổ, Ôn Giai Tuệ không còn bị giật mình như trước nữa. Ngược lại còn vô cùng tập trung vào việc tập bắn.
..........................
Sau khi Viên Trác Việt bất ngờ nhắc đến hai tiếng "anh trai" với A Phong, cậu đã không ngừng suy nghĩ về người đó. Còn trở về nhà mà trước đây hai anh em đã cùng nhau lớn lên. Từ nhỏ hai người đã phải sống chung với một người cha nghiện rượu, thường xuyên phải hứng chịu những đòn roi vô cớ từ cha. Có lẽ vì điều này mà ngay từ lần đầu tiên gặp Ôn Giai Tuệ anh đã có một cảm giác muốn che chở, giữa hai người chính là đồng bệnh tương lân.
Anh trai luôn là người bảo vệ A Phong, che chắn cho anh trước những trận đòn tàn bạo của cha. Với A Phong, anh trai chính là cha là mẹ, là người thân duy nhất.
Căn nhà này đã bỏ trống hơn mười năm rồi, sau khi anh trai bỏ nhà đi không lâu thì người cha tệ bạc của hai anh em cũng bị bệnh mà qua đời. Ngày cha mất, A Phong không rơi một giọt nước mắt, anh giống như đã nhìn thấy được một vầng sáng, thoát khỏi nhà tù u tối giam giữ anh suốt mười lăm năm. Nhưng không ngờ, anh lại phải gánh một đóng nợ trên vai của người cha đã mất. Làm đủ những công việc khác nhau chỉ để kiếm tiền trả nợ, trong một lần chạy trốn khỏi đám vay nặng lãi, anh đã được Viên lão gia ra tay giúp đỡ, không chỉ trả nợ cho anh mà ông còn đưa anh về Viên gia, giao cho anh làm tài xế cho ông. Khi anh cứ nghĩ như vậy là quá may mắn rồi thì Viên lão gia còn cho anh tiếp tục đi học, rèn giũa anh thành một trợ lý riêng. Cho đến ngày hôm đó, Viên lão gia đã giao cho anh bảo vệ một nữ nhân.
- Anh à, tại sao anh không trở về tìm em? Anh đã hứa khi kiếm được tiền sẽ về đón em mà. Anh có biết từ lúc anh bỏ đi em đã phải cực khổ như thế nào không?
A Phong ngồi dựa lưng vào bức tường cũ kỹ, tay cầm một món đồ chơi được làm bằng trúc, anh vừa khóc vừa tự hỏi, muốn hỏi người anh đã bỏ rơi mình, nhưng cũng chỉ là tự hỏi mình mà thôi.
- Từ cái đêm anh đi, cha không thấy anh đâu, ông ta đã lôi em ra đánh đến thừa sống thiếu chết, ông ta bắt em nhịn đói suốt ba ngày liền, nhưng em tự nhủ không sao cả, em nhất định sẽ đợi anh trở về. Sẽ trở về đón em ra khỏi căn nhà này.
Tay cầm món đồ chơi của A Phong lại đưa tay lên lau nước mắt.
- Em đã đợi anh rất lâu, nhưng tại sao anh vẫn không trở về? Có phải anh đã quên mất người em này rồi không?
Sau này khi vào Viên gia, anh đã có điều kiện để tìm anh trai. Nhưng anh không còn muốn tìm nữa, anh căm ghét người đó, tại sao lại bỏ lại anh mà đi như vậy? Tại sao lại không giữ lời hứa rằng sẽ sớm quay về?
- Anh, chúng ta đã ngoắc tay với nhau rồi mà, em đã đợi anh rất lâu.....
Trong căn nhà cũ nát đã phủ đầy bụi, một người đàn ông ăn vận chỉnh tề ngồi trong góc mà khóc nhìn qua có chút tương phản.
........................
Sau khi tập súng xong, Viên Trác Nghiên lại nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra khỏi sân tập.
Thỉnh thoảng anh lại thoáng nhìn nữ nhân bên cạnh, tâm trạng cô có vẻ đang rất tốt.
- Em thích lắm sao? Trông vui như vậy.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, không chút che đậy mà thừa nhận.
- Không chỉ vui mà còn rất sảng khoái.
Đã lâu lắm rồi cô không tìm được cảm giác phấn khích hay hứng thú với một chuyện gì như vậy. Ở Viên gia mặc dù rất hào nhoáng nhưng cô không khác gì một con chim bị nhốt trong lồng vàng cả, cô không biết mình thích gì, cần gì, mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại những hành động giống nhau như được lập trình sẵn vậy.
Viên Trác Nghiên mới nhớ ra, anh chưa từng được nhìn thấy cô cười vui vẻ như lúc này, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, không phải nụ cười được vẽ bằng cái mặt nạ kia, mà là nụ cười từ trong đáy mắt. Anh không khỏi lắc đầu bật cười, xem ra cô gái này rất có tố chất trong giới này nhỉ?
- Nếu em muốn thì ngày nào tôi cũng sẽ dần em đến đây.
Cứ tưởng cô sẽ giống như những cô gái khác khi nghe được câu này thì sẽ nhảy dựng lên vì vui sướng. Nhưng không ngờ, cô lại lắc đầu phản đối.
- Không thể, tôi còn phải trở về Thượng Hải nữa, còn rất nhiều việc tôi chưa làm xong. Này, chúng ta phải ở lại đây đến bao giờ đây? Anh không định tìm ngọc giúp tôi sao?
Nói đến nửa câu sau thì cô quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, có vẻ không yên lòng mà hỏi.
Viên Trác Nghiên nghe vậy, dở khóc dở cười trả lời.
- Em nghĩ tôi đang gạt em sao?
Ôn Giai Tuệ lại rất thẳng thắn nói ra.
- Cũng đâu phải không có khả năng.
Viên Trác Nghiên không giận mà còn cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nhưng một lúc sau bàn tay anh thu lại một cách cứng ngắc. Nửa muốn nửa không hỏi.
- Tuệ nhi, sau khi rời khỏi Viên gia, em định sẽ đi đâu?
Câu này của anh thật khó khăn lắm mới tròn trịa, cảm giác nơi lồng ngực thật sự rất nhói. Anh nhớ rõ, ngày mà cô rời khỏi Viên gia cũng sẽ là ngày cô rời khỏi anh hoàn toàn, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nữa.
Nghĩ đến ngày đó, anh lại rất sợ, anh hy vọng ngày đó sẽ đến chậm một chút, hoặc là trước khi ngày đó đến....cô sẽ không còn lựa chọn rời xa anh nữa. Trong vô thức, anh lại hỏi một câu mà chính anh cũng không ngờ đến.
- Tuệ nhi, nếu như tôi đã tìm được ngọc rồi nhưng lại giấu đi. Thì liệu em có ở lại bên cạnh tôi cả đời không, tôi có thể đưa em ra khỏi Viên gia, sống cuộc sống của hai chúng ta thôi. Như vậy, liệu có được không?
Ôn Giai Tuệ có chút khó tin nhìn anh, không nhịn được mà bật cười.
- Anh đang nói giống như Ngưu Lang và Chức Nữ đấy sao? Nhưng mà, bọn họ yêu anh. Còn chúng ta, tôi không hề yêu anh. Làm sao có thể chứ!
Cô lại không chút do dự gì mà nói thẳng ra như vậy sao? Viên Trác Nghiên biết rõ cô không hề yêu anh nhưng lại phải nghe cô nói lại một lần nữa những lời này, trái tim anh vẫn bị bóp chặt đến đau đớn, anh muốn cười nhưng quả thật vô cùng khó khăn.