Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 48: Em chỉ cần ở bên anh.
Sau khi Ôn Giai Tuệ tắm xong đã đứng trước ngực nhìn hình xăm mới được xăm trên bụng của mình. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên bề mặt hình xăm còn đang sưng lên.
Hình xăm này giống như một đôi với hình xăm của Viên Trác Nghiên vậy, là ký hiệu một cái đầu sói phía trên một chữ w, chỉ khác là con sói trên bụng cô có thêm một nhánh hoa hồng ngang miệng con sói. Cô cứ vuốt ve theo đường viền đến thẩn thờ.
Dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu không có cách nào tản đi được. Đột nhiên Viên Trác Nghiên lại cho xăm lên người cô hình xăm này, đã hướng bao nhiêu mũi nhọn vào cô rồi. Không biết là vị trí nữ chủ nhân này có thể cho cô điều gì, nhưng trước tiện thì cô đã trở thành cái gai trong mắt của Lucas và cả đám A Phúc.
Không lẽ....Viên Trác Nghiên muốn để cho cô trở thành mục tiêu truy sát của tất cả mafia trên toàn thế giới sao? Anh đang trả thù cô vì không đón nhận tình cảm của anh sao?
Trời à, tốt nhất đừng có phải như vậy nhé! Nếu không chắc cô sẽ chết rất thảm đấy.
- Em vẫn chưa nhìn đủ ư? Đứng đây nãy giờ?
Suy nghĩ của Ôn Giai Tuệ đã bị đánh tan bằng thanh âm nhàn nhạt của người đàn ông truyền đến từ phía sau. Cô còn chưa kịp định thần lại hoàn toàn thì một vòng tay rộng lớn đã ôm trọn cái eo nhỏ của cô.
- Viên Trác Nghiên, sao anh lại vào đây? Anh mau ra ngoài cho tôi!!!
Cô cuống quít hét lên, muốn đẩy người đàn ông đang ôm chặt mình ra. Nhưng hai tay anh hệt như sắt thép không thể nào lung lay được.
Ôn Giai Tuệ còn chưa mặc quần áo vào mà đã bị nam nhân ôm như vậy thật là xấu hổ a. Cô nhớ là cô đã khóa cửa phòng tắm rồi mà người này còn cố tình đi vào như vậy, đúng thật là vô sỉ, lưu manh mà!
Cô đã sớm biết rõ Viên Trác Nghiên bắt cô dọn qua phòng anh chỉ để thuận lợi chiếm tiện nghi như thế này rồi mà.
- Anh còn không mau buông tôi ra? Viên Trác Nghiên, tôi còn phải mặc quần áo nữa, anh mau tránh ra cho tôi.
Thấy cô gái nhỏ trong ngực không ngừng giãy giụa và còn dùng những câu này đuổi anh nữa, Viên Trác Nghiên càng siết chặt vòng ôm hơn. Anh hơi cúi người tựa cằm vào đầu vai của cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mềm mại quanh cổ nhỏ, môi kề bên vành tai non nớt, ngậm nhẹ rồi day day.
Cô gái này lại không biết những câu mà cô dùng để đuổi anh lại vô tình có tác dụng kích thích dục vọng của đàn ông.
- Không cần mặc đâu, vì lát nữa cũng phải cởi thôi.
Lời nói đầy mùi dục vọng không chút che đậy này làm cho Ôn Giai Tuệ không khỏi đỏ mặt xấu hổ, người này sao lại có thể mặt dày đến mức này chứ?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh trong gương, hung hăng quát.
- Anh còn không mau ra ngoài tôi sẽ cắn chết anh đấy!
Viên Trác Nghiên đã để trần nửa thân trên, cơ ngực cơ bụng săn chắc dán chặt vào tấm lưng mềm mịn không tì vết của nữ nhân. Ôm cô như vậy, hạ thân anh đã bắt đầu căng trướng khó chịu, cơ thể nóng rực như lửa đốt đang vô cùng khao khát nữ nhân trong ngực này, muốn đem cô đặt dưới thân mà xâm chiếm, nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Môi đang ngậm vành tai của cô đột nhiên chuyển sang đặt giữa hai hàm răng, cắn mạnh một cái.
- A!!!
Ôn Giai Tuệ hét lên một tiếng vì đau, đang định quay đầu thì lại bị người đàn ông giữ chặt hơn nữa, giọng điệu trầm ấm thì thầm bên tai cô.
- Tiểu yêu tinh, em lại thích cắn tôi như vậy hửm?
Vừa nói xong thì Viên Trác Nghiên đã đưa hai tay từ eo nhỏ chuyển sang nắm hai đầu vai của Ôn Giai Tuệ, đồng thời anh đứng nhích qua một bên. Đầu lại cúi xuống bên cần cổ trắng ngần, hôn lên gò má đỏ ửng vì ngượng ngùng của cô.
Trong gương bây giờ đang phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ trần truồng đứng dựa vào nhau, hình xăm trên bụng của hai người chính là một đôi thật hoàn hảo, cũng giống như là bọn họ vậy.
- Tuệ nhi, em nhìn xem, có phải chúng ta rất xứng đôi không?
Ôn Giai Tuệ nghe câu hỏi này liền không khỏi cười lạnh trong lòng, trên môi thì giương một nụ cười chế giễu.
- Viên Trác Nghiên, anh thật biết kể truyện cười đấy! Chẳng lẽ anh đã quên thân phận của cả hai chúng ta rồi sao? Mối quan hệ giữa tôi và anh vốn vẫn là một mối quan hệ sai trái, một mối quan hệ cấm kỵ.
Nghe những lời này của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên vô cùng khó chịu. Anh ghét nhất là nghĩ đến thân phận của hai người ở Viên gia, nó như một sự châm biếm lăng trì trái tim vậy. Ánh mắt anh có chút sắc lạnh, hơi cao giọng gầm nhẹ.
- Không cho phép em nói như vậy. Ở đây là Las Vegas, không phải Viên gia, tôi và em ở đây chính là Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, không phải cậu cả và mẹ nhỏ. Em nhớ kỹ điều này cho tôi.
Ôn Giai Tuệ muốn ngẩng đầu lên nhìn anh thì thì một bàn tay đã chầm chậm di chuyển tới bộ ngực căn tròn phía trước, xoa nắn nhào nặn từ từ.
- Uhm....đừng mà.....đừng....
Cảm giác kích thích bất ngờ làm cho từng sợi dây thần kinh trong đại não của Ôn Giai Tuệ đều trở nên căng cứng. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh nhưng đều vô ích. Ngược lại còn bị kìm kẹp chặt hơn, bàn tay thô ráp nóng rực như con rắn đa trườn lần lượt trên hai đỉnh ngực của cô, kích thích nhụy hoa nở rộ trong tay anh.
- Đừng....đừng mà....
Mặc cô có van xin thì Viên Trác Nghiên vẫn chỉ tập trung vào thân thể tuyệt mỹ trong ngực. Bàn tay ngao du từ bầu ngực tròn trịa dọc theo vùng bụng phẳng lì, mơn trớn từng tấc da thịt mịn màng xuống hai bên đùi thon thả, phát hiện cô đang cố khép chặt hai chân, anh cũng không vội, ở xung quanh hai bên bụng dưới nhẹ nhàng vuốt ve kích thích.
- Umh....đừng mà....xin anh....
Viên Trác Nghiên vẫn đang kề môi bên tai nữ nhân, nghe những lời này của cô, anh mặc dù hiểu rõ nhưng vẫn cố hình bẻ lệch đi.
- Xin anh cái gì? Muốn em hửm?
Ôn Giai Tuệ khó chịu lắc lắc đầu cọ quậy, muốn tránh đi sự kích thích thần kỳ này. Nhưng đã bị nam nhân phía sau bế đặt lên bồn rửa mặt trong chớp nhoáng.
- Không!! Này, anh định làm gì....mau để tôi xuống.
Nữ nhân trần truồng như nhộng ngồi trên thành bồn rửa mặt kích thích từng tế bào thần kinh của Viên Trác Nghiên, đúng là một bức tranh hoàn mỹ mà. Anh đứng trước mặt cô, một tay chống xuống thành bồn rửa, tay kia ôm chặt vùng cổ dưới quai hàm của nữ nhân, cuồng nhìn bắt đầu một nụ hôn.
- Uhmm....uhm.....
Cảm giác lạnh lẽo từ đá cẩm thạch truyền đến da thịt cùng với sự rạo rực mê mẩn người đàn ông mang lại đã đánh tan tất cả sự phòng bị của Ôn Giai Tuệ, ép buộc cô tự nguyện dâng hiến, thỏa hiệp, chìm đắm.
Nụ hôn quá sâu, quá nồng nhiệt, quá ướt át...
Bàn tay ngao du quanh cái eo nhỏ của cô đã sớm tách hai bên đùi đang khép chặt ra, giống như con rắn nước luồn lách vào nơi tư mật ướt át non mềm, ngón tay thon dài điêu luyện trêu chọc, kích thích.....từng ngón, từng ngón chen chúc vào trong càn quét....
- Tuệ nhi, muốn không....mau van xin anh đi.
Hai chân thon dài của Ôn Giai Tuệ buông thõng bên dưới đã căng lên, ngón chân quắp chặt lại với bàn chân. Cô vô thức ôm chặt anh hơn, gấp gáp van nài.
- Uhnm....uhm...Viên....Trác Nghiên....cầu xin anh, muốn....muốn tôi...
Viên Trác Nghiên đang kề môi bên tai cô nghe được lời này vô cùng hài lòng, khóe môi nhẹ giương. Anh chuyển lại hôn lên môi anh đào đang mấp máy của nữ nhân..
- Uhm...uhm...
Môi lưỡi của người đàn ông lướt dọc xuống cần cổ trắng ngần, để lại những dấu vết đỏ hồng chồng lên ấn ký cũ chưa phai.
- Vào giường được không....
Hai gò má Ôn Giai Tuệ phiếm hồng nép vào ngực người đàn ông, giọng yếu ớt vì thở gấp nỉ non. Hai tay gắt gao ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh, móng tay đã sớm cào cấu làn da bánh mật đầy các vết sẹo lồi lõm khác nhau.
Viên Trác Nghiên ở bên tai cô thở gấp, bật cười một tiếng trêu đùa, còn cắn cắn xương quai xanh của cô nữa.
- Anh muốn ở chỗ này....
Nói rồi, anh mặc kệ cô có đồng ý hay không, ôm chặt cô trong ngực, một tay lướt nhẹ trên bẹn đùi kia đột nhiên tách hai chân cô ra, để vòng qua thắt lưng của mình.
Vật nóng hổi cứng nhắc kia đang ma sát nơi ẩm ướt kia, dùng sức đẩy mạnh thắt lưng, xâm nhập vào bên trong cô.
Hai tay Ôn Giai Tuệ ôm bấu víu tấm lưng vững như tường thành, hai chân quấn ngang hông của anh tiếp nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt.....
Nam nhân đứng trước thành bồn rửa, tay ôm trọn nữ nhân yêu kiều diễm lệ đang ưỡn ngực nghênh đón, thuận lợi hơn tăng nhanh tốc độ ra vào. Hơi thở anh trầm đục, giọng nói khàn khàn nhuốm mùi dục tình mà ra lệnh.
- Tuệ nhi, gọi tên anh.
Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn phó mặc thân thể cho anh, nghe anh bảo gì cô đều nói theo, giọng yếu ớt đứt quãng.
- Viên...uhm....Viên...Trác Nghiên....
Ở bên trong cô thế này mà nghe cô gọi tên mình, Viên Trác Nghiên giống như được cổ vũ, anh thích nghe cô gọi vậy hơn là bất cứ lời khẩu dâm nào khác. Thắt lưng càng động nhanh hơn....anh cũng liên tục bắt cô gọi tên mình không biết bao nhiêu lần...
Cho đến khi hơi thở gấp gáp dồn dập của cả hai đều không thể nhanh hơn nữa, một dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào nơi sâu nhất của Ôn Giai Tuệ.
........................
Từ sau lần gặp Jayce vì chuyện Viên Trác Nghiên bị thương, hôm nay mới là lần thứ bai Thanh Ngọc gặp lại anh ta.
Có lẽ là vì vẫn chưa qua được ải của William nên Jayce không thể vào được biệt phủ.
Hai người gặp nhau trên một cây cầu đi bộ giữa phố, đây là nơi mà trước kia bọn họ đã thường xuyên đi qua, khi Thanh Ngọc chưa gặp cũng chưa yêu Viên Trác Nghiên, Jayce vẫn còn là một cánh tay đắc lực của William.
- Jayce, anh hẹn em ra đây lại muốn nói gì nữa?
Thanh Ngọc có chút không vui, hơi nghiêng người dựa vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn mà hỏi.
Jayce muốn ngắm cô lâu hơn một chút, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, một đóa hoa sơn trà màu trắng tinh khiết chưa từng bị một người đàn ông vấy bẩn, mái tóc vàng nhạt của cô nhẹ nhàng thổi bay trong gió. Cô mặc chiếc váy xanh ngọc dài đến đầu gối, khoác một chiếc áo khoác mỏng càng tôn lên vẻ đẹp khuê các của cô.
Anh ta nhìn một lúc lâu mới xốc lại tinh thần, nở một nụ cười đầy thâm ý.
- Hôm nay anh tình cờ nghe được một chuyện rất hay. Hình xăm của nữ chủ nhân Wolf đã có người được nhận rồi đấy. Em có muốn biết đó là ai không?
Tin này đối với Thanh Ngọc đúng là một tin dữ. Đầu như bị đánh mạnh vào, các ngón tay dần lạnh đi, không cần đoán thì cô cũng biết đó là ai rồi, ngoài cô ta thì không ai có thể có đủ bản lĩnh mê hoặc Viên Trác Nghiên đến mức đó cả. Nhưng cô vẫn muốn xác định lại, hy vọng là suy nghĩ của mình là sai ư?
- Có phải Ôn Giai Tuệ?
Cô đã thầm cầu nguyện là không phải khi chờ Jayce cho cô câu trả lời. Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc Jayce gật đầu, toàn bộ hy vọng của cô đều đã bị dập tắt, hô hấp dần trở nên khó khăn, lồng ngực đau như có bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp nát. Cô ngồi chồm hổm xuống, lưng dựa vào lan can mà liên tục gào khóc.
- Tại sao chứ? Tại sao anh ấy lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Em chấp nhận ở bên cạnh anh ấy, chấp nhận cuộc hôn nhân này trong khi biết rõ anh ấy không hề yêu em. Em biết anh ấy yêu cô ta, em biết bọn họ từng có loại quan hệ gì, nhưng em vẫn mắt điếc tai ngơ bỏ qua hết, vì em không thể cho anh ấy những cảm xúc đó, cũng không thể cho có được trái tim anh ấy. Em chỉ cần một danh phận để ở bên cạnh anh ấy mà thôi....
Nhìn cô gái mình yêu khóc đến nghẹn ngào, Jayce chỉ có thể ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng an ủi mà thôi. Anh ta nói với cô chuyện này là muốn cô sẽ hoàn toàn hết hy vọng với Viên Trác Nghiên, nếu cô đau thì anh ta sẽ chữa lành vết thương cho cô.
Thanh Ngọc không ngừng khóc, vừa đau lòng vừa ấm ức mà kể lể.
- Tại sao đến cả chút lòng tự tôn cuối cùng của em mà anh ấy cũng nhẫn tâm giẫm đạp lên chứ? Con của bọn họ chết cũng đâu phải do em, tại sao anh ấy lại đem hết tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu em trong khi anh ấy là người không cần đứa con đó mà....
Jayce giống như vừa bắt được một thông tin quan trọng, trên môi anh ta nở một nụ cười tàn ác thâm hiểm, nhưng hành động ôm cô gái trong ngực vẫn vô cùng dịu dàng. Bây giờ anh ta đã có thêm một lá bài quan trọng rồi. Đối với William, ông ta đã biết Viên Trác Nghiên không yêu con gái mình nhưng vì chiều theo ý con, lại tin chắc rằng dù Viên Trác Nghiên không có tình thì cũng sẽ có nghĩa, nên mới đồng ý cho hai người đính hôn. Những chuyện mà Viên Trác Nghiên làm, đem lòng yêu một người phụ nữ khác, còn ngang nhiên thừa nhận đó là nữ chủ nhân của Wolf, lại từng có con chung với nhau. Những chuyện này dù có đánh chết thì Thanh Ngọc cũng sẽ không bao giờ nói với William vì cô vẫn không thể nào từ bỏ được tên khốn đó. Nếu cô không làm được thì Jayce này sẽ làm giúp cô thôi.
.........................
Sau khi tắm rửa xong, Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ trở lại giường, vươn tay ôm cô vào trong ngực.
Hai người yên lặng nằm cạnh nhau như vậy giống như một đôi yêu nhau thật sự vậy.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn khá mệt nhưng lại không buồn ngủ, nửa ngồi nửa nằm trong vòm ngực săn chắc của người đàn ông, bất giác gọi.
- Viên Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên cũng chỉ nằm nửa người, lưng dựa vào đầu giường, tay ôm nữ nhân trong ngực, ánh mắt đầy sủng nịch nhìn cô.
- Hửm?
Ôn Giai Tuệ hình như nghĩ ra điều gì đó nên mới muốn hỏi anh.
- Tại sao anh lại đính hôn với Thanh Ngọc? Lúc ở trung tâm huấn luyện, tôi nghe anh nói tổ chức của các anh cũng không còn e dè trước gia tộc Ula nữa. Vậy tại sao lúc đó anh lại đính hôn với Thanh Ngọc? Nếu anh không yêu cô ta thì tại sao không từ chối?
Viên Trác Nghiên nâng tay vén lại mấy lọn tóc che trước mặt giúp cô, vẻ mặt anh trầm ổn lắc lắc đầu.
- Không phải vì tộc Ula, mà là vì Jayce. Hai năm trước, Jayce từ thủ hạ trung thành của William đã mưu đồ thành lập một tổ chức riêng. Khi đó mục tiêu mà anh ta nhằm vào chính là Wolf, địa bàn của Wolf đã bị chiếm rất nhiều, vị trí của Wolf ở Las Vegas bị đe dọa nghiêm trọng. Người duy nhất có thể kìm hãm Jayce chỉ có tộc Ula, William đồng ý liên thủ với Wolf để chống lại Jayce nhưng điều kiện là anh phải đính hôn với Thanh Ngọc. Sở dĩ anh chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý cũng vì đối với anh lúc đó, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một vỏ bọc mà thôi, kết hôn với ai đều không quan trọng.
Ôn Giai Tuệ nằm trong lòng anh nghe rất chăm chú, vừa nghe hết thì lại hỏi tiếp.
- Lucas đã hỏi anh không nghĩ đến khả năng William và Jayce sẽ liên thủ chống lại anh sao?
Viên Trác Nghiên vừa xoa xoa gò má của cô vừa lắc đầu, nhàn nhạt phân tích.
- Không có khả năng. Vì trong thế giới này, lòng trung thành là yếu tố quyết định hàng đầu, một kẻ đã phản bội thì không một thủ lĩnh nào tiếp nhận lại lần nữa.
Ôn Giai Tuệ như ngộ ra, gật gật đầu. Cô càng nghe thì càng có nhiều thắc mắc hơn.
- Giữa hai người họ, William và Jayce, bên nào mạnh hơn? Đâu mới là đối thủ đáng sợ nhất?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi hăng say như vậy thì không khỏi hứng thú nhìn cô.
- Tại sao em lại hỏi như vậy? Bọn họ ai mạnh hơn thì cũng đâu ảnh hưởng đến em chứ? Bây giờ em đã là nữ chủ nhân của Wolf rồi, em chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi. Đừng nghĩ đến phe địch nào có chỗ trú an toàn hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy, không nhịn được mà phản bác, đôi mắt hạnh long lanh trừng lớn nhìn anh, hơi cao giọng.
- Viên Trác Nghiên, anh như vậy là sao chứ? Anh và Thanh Ngọc vẫn còn hôn ước, lại lập tôi làm chủ mẫu gì đó, anh đừng nói là giống như vua chúa ngày xưa tam thê tứ thiếp đấy nhé?
Hình xăm này giống như một đôi với hình xăm của Viên Trác Nghiên vậy, là ký hiệu một cái đầu sói phía trên một chữ w, chỉ khác là con sói trên bụng cô có thêm một nhánh hoa hồng ngang miệng con sói. Cô cứ vuốt ve theo đường viền đến thẩn thờ.
Dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu không có cách nào tản đi được. Đột nhiên Viên Trác Nghiên lại cho xăm lên người cô hình xăm này, đã hướng bao nhiêu mũi nhọn vào cô rồi. Không biết là vị trí nữ chủ nhân này có thể cho cô điều gì, nhưng trước tiện thì cô đã trở thành cái gai trong mắt của Lucas và cả đám A Phúc.
Không lẽ....Viên Trác Nghiên muốn để cho cô trở thành mục tiêu truy sát của tất cả mafia trên toàn thế giới sao? Anh đang trả thù cô vì không đón nhận tình cảm của anh sao?
Trời à, tốt nhất đừng có phải như vậy nhé! Nếu không chắc cô sẽ chết rất thảm đấy.
- Em vẫn chưa nhìn đủ ư? Đứng đây nãy giờ?
Suy nghĩ của Ôn Giai Tuệ đã bị đánh tan bằng thanh âm nhàn nhạt của người đàn ông truyền đến từ phía sau. Cô còn chưa kịp định thần lại hoàn toàn thì một vòng tay rộng lớn đã ôm trọn cái eo nhỏ của cô.
- Viên Trác Nghiên, sao anh lại vào đây? Anh mau ra ngoài cho tôi!!!
Cô cuống quít hét lên, muốn đẩy người đàn ông đang ôm chặt mình ra. Nhưng hai tay anh hệt như sắt thép không thể nào lung lay được.
Ôn Giai Tuệ còn chưa mặc quần áo vào mà đã bị nam nhân ôm như vậy thật là xấu hổ a. Cô nhớ là cô đã khóa cửa phòng tắm rồi mà người này còn cố tình đi vào như vậy, đúng thật là vô sỉ, lưu manh mà!
Cô đã sớm biết rõ Viên Trác Nghiên bắt cô dọn qua phòng anh chỉ để thuận lợi chiếm tiện nghi như thế này rồi mà.
- Anh còn không mau buông tôi ra? Viên Trác Nghiên, tôi còn phải mặc quần áo nữa, anh mau tránh ra cho tôi.
Thấy cô gái nhỏ trong ngực không ngừng giãy giụa và còn dùng những câu này đuổi anh nữa, Viên Trác Nghiên càng siết chặt vòng ôm hơn. Anh hơi cúi người tựa cằm vào đầu vai của cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mềm mại quanh cổ nhỏ, môi kề bên vành tai non nớt, ngậm nhẹ rồi day day.
Cô gái này lại không biết những câu mà cô dùng để đuổi anh lại vô tình có tác dụng kích thích dục vọng của đàn ông.
- Không cần mặc đâu, vì lát nữa cũng phải cởi thôi.
Lời nói đầy mùi dục vọng không chút che đậy này làm cho Ôn Giai Tuệ không khỏi đỏ mặt xấu hổ, người này sao lại có thể mặt dày đến mức này chứ?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh trong gương, hung hăng quát.
- Anh còn không mau ra ngoài tôi sẽ cắn chết anh đấy!
Viên Trác Nghiên đã để trần nửa thân trên, cơ ngực cơ bụng săn chắc dán chặt vào tấm lưng mềm mịn không tì vết của nữ nhân. Ôm cô như vậy, hạ thân anh đã bắt đầu căng trướng khó chịu, cơ thể nóng rực như lửa đốt đang vô cùng khao khát nữ nhân trong ngực này, muốn đem cô đặt dưới thân mà xâm chiếm, nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Môi đang ngậm vành tai của cô đột nhiên chuyển sang đặt giữa hai hàm răng, cắn mạnh một cái.
- A!!!
Ôn Giai Tuệ hét lên một tiếng vì đau, đang định quay đầu thì lại bị người đàn ông giữ chặt hơn nữa, giọng điệu trầm ấm thì thầm bên tai cô.
- Tiểu yêu tinh, em lại thích cắn tôi như vậy hửm?
Vừa nói xong thì Viên Trác Nghiên đã đưa hai tay từ eo nhỏ chuyển sang nắm hai đầu vai của Ôn Giai Tuệ, đồng thời anh đứng nhích qua một bên. Đầu lại cúi xuống bên cần cổ trắng ngần, hôn lên gò má đỏ ửng vì ngượng ngùng của cô.
Trong gương bây giờ đang phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ trần truồng đứng dựa vào nhau, hình xăm trên bụng của hai người chính là một đôi thật hoàn hảo, cũng giống như là bọn họ vậy.
- Tuệ nhi, em nhìn xem, có phải chúng ta rất xứng đôi không?
Ôn Giai Tuệ nghe câu hỏi này liền không khỏi cười lạnh trong lòng, trên môi thì giương một nụ cười chế giễu.
- Viên Trác Nghiên, anh thật biết kể truyện cười đấy! Chẳng lẽ anh đã quên thân phận của cả hai chúng ta rồi sao? Mối quan hệ giữa tôi và anh vốn vẫn là một mối quan hệ sai trái, một mối quan hệ cấm kỵ.
Nghe những lời này của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên vô cùng khó chịu. Anh ghét nhất là nghĩ đến thân phận của hai người ở Viên gia, nó như một sự châm biếm lăng trì trái tim vậy. Ánh mắt anh có chút sắc lạnh, hơi cao giọng gầm nhẹ.
- Không cho phép em nói như vậy. Ở đây là Las Vegas, không phải Viên gia, tôi và em ở đây chính là Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, không phải cậu cả và mẹ nhỏ. Em nhớ kỹ điều này cho tôi.
Ôn Giai Tuệ muốn ngẩng đầu lên nhìn anh thì thì một bàn tay đã chầm chậm di chuyển tới bộ ngực căn tròn phía trước, xoa nắn nhào nặn từ từ.
- Uhm....đừng mà.....đừng....
Cảm giác kích thích bất ngờ làm cho từng sợi dây thần kinh trong đại não của Ôn Giai Tuệ đều trở nên căng cứng. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh nhưng đều vô ích. Ngược lại còn bị kìm kẹp chặt hơn, bàn tay thô ráp nóng rực như con rắn đa trườn lần lượt trên hai đỉnh ngực của cô, kích thích nhụy hoa nở rộ trong tay anh.
- Đừng....đừng mà....
Mặc cô có van xin thì Viên Trác Nghiên vẫn chỉ tập trung vào thân thể tuyệt mỹ trong ngực. Bàn tay ngao du từ bầu ngực tròn trịa dọc theo vùng bụng phẳng lì, mơn trớn từng tấc da thịt mịn màng xuống hai bên đùi thon thả, phát hiện cô đang cố khép chặt hai chân, anh cũng không vội, ở xung quanh hai bên bụng dưới nhẹ nhàng vuốt ve kích thích.
- Umh....đừng mà....xin anh....
Viên Trác Nghiên vẫn đang kề môi bên tai nữ nhân, nghe những lời này của cô, anh mặc dù hiểu rõ nhưng vẫn cố hình bẻ lệch đi.
- Xin anh cái gì? Muốn em hửm?
Ôn Giai Tuệ khó chịu lắc lắc đầu cọ quậy, muốn tránh đi sự kích thích thần kỳ này. Nhưng đã bị nam nhân phía sau bế đặt lên bồn rửa mặt trong chớp nhoáng.
- Không!! Này, anh định làm gì....mau để tôi xuống.
Nữ nhân trần truồng như nhộng ngồi trên thành bồn rửa mặt kích thích từng tế bào thần kinh của Viên Trác Nghiên, đúng là một bức tranh hoàn mỹ mà. Anh đứng trước mặt cô, một tay chống xuống thành bồn rửa, tay kia ôm chặt vùng cổ dưới quai hàm của nữ nhân, cuồng nhìn bắt đầu một nụ hôn.
- Uhmm....uhm.....
Cảm giác lạnh lẽo từ đá cẩm thạch truyền đến da thịt cùng với sự rạo rực mê mẩn người đàn ông mang lại đã đánh tan tất cả sự phòng bị của Ôn Giai Tuệ, ép buộc cô tự nguyện dâng hiến, thỏa hiệp, chìm đắm.
Nụ hôn quá sâu, quá nồng nhiệt, quá ướt át...
Bàn tay ngao du quanh cái eo nhỏ của cô đã sớm tách hai bên đùi đang khép chặt ra, giống như con rắn nước luồn lách vào nơi tư mật ướt át non mềm, ngón tay thon dài điêu luyện trêu chọc, kích thích.....từng ngón, từng ngón chen chúc vào trong càn quét....
- Tuệ nhi, muốn không....mau van xin anh đi.
Hai chân thon dài của Ôn Giai Tuệ buông thõng bên dưới đã căng lên, ngón chân quắp chặt lại với bàn chân. Cô vô thức ôm chặt anh hơn, gấp gáp van nài.
- Uhnm....uhm...Viên....Trác Nghiên....cầu xin anh, muốn....muốn tôi...
Viên Trác Nghiên đang kề môi bên tai cô nghe được lời này vô cùng hài lòng, khóe môi nhẹ giương. Anh chuyển lại hôn lên môi anh đào đang mấp máy của nữ nhân..
- Uhm...uhm...
Môi lưỡi của người đàn ông lướt dọc xuống cần cổ trắng ngần, để lại những dấu vết đỏ hồng chồng lên ấn ký cũ chưa phai.
- Vào giường được không....
Hai gò má Ôn Giai Tuệ phiếm hồng nép vào ngực người đàn ông, giọng yếu ớt vì thở gấp nỉ non. Hai tay gắt gao ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh, móng tay đã sớm cào cấu làn da bánh mật đầy các vết sẹo lồi lõm khác nhau.
Viên Trác Nghiên ở bên tai cô thở gấp, bật cười một tiếng trêu đùa, còn cắn cắn xương quai xanh của cô nữa.
- Anh muốn ở chỗ này....
Nói rồi, anh mặc kệ cô có đồng ý hay không, ôm chặt cô trong ngực, một tay lướt nhẹ trên bẹn đùi kia đột nhiên tách hai chân cô ra, để vòng qua thắt lưng của mình.
Vật nóng hổi cứng nhắc kia đang ma sát nơi ẩm ướt kia, dùng sức đẩy mạnh thắt lưng, xâm nhập vào bên trong cô.
Hai tay Ôn Giai Tuệ ôm bấu víu tấm lưng vững như tường thành, hai chân quấn ngang hông của anh tiếp nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt.....
Nam nhân đứng trước thành bồn rửa, tay ôm trọn nữ nhân yêu kiều diễm lệ đang ưỡn ngực nghênh đón, thuận lợi hơn tăng nhanh tốc độ ra vào. Hơi thở anh trầm đục, giọng nói khàn khàn nhuốm mùi dục tình mà ra lệnh.
- Tuệ nhi, gọi tên anh.
Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn phó mặc thân thể cho anh, nghe anh bảo gì cô đều nói theo, giọng yếu ớt đứt quãng.
- Viên...uhm....Viên...Trác Nghiên....
Ở bên trong cô thế này mà nghe cô gọi tên mình, Viên Trác Nghiên giống như được cổ vũ, anh thích nghe cô gọi vậy hơn là bất cứ lời khẩu dâm nào khác. Thắt lưng càng động nhanh hơn....anh cũng liên tục bắt cô gọi tên mình không biết bao nhiêu lần...
Cho đến khi hơi thở gấp gáp dồn dập của cả hai đều không thể nhanh hơn nữa, một dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào nơi sâu nhất của Ôn Giai Tuệ.
........................
Từ sau lần gặp Jayce vì chuyện Viên Trác Nghiên bị thương, hôm nay mới là lần thứ bai Thanh Ngọc gặp lại anh ta.
Có lẽ là vì vẫn chưa qua được ải của William nên Jayce không thể vào được biệt phủ.
Hai người gặp nhau trên một cây cầu đi bộ giữa phố, đây là nơi mà trước kia bọn họ đã thường xuyên đi qua, khi Thanh Ngọc chưa gặp cũng chưa yêu Viên Trác Nghiên, Jayce vẫn còn là một cánh tay đắc lực của William.
- Jayce, anh hẹn em ra đây lại muốn nói gì nữa?
Thanh Ngọc có chút không vui, hơi nghiêng người dựa vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn mà hỏi.
Jayce muốn ngắm cô lâu hơn một chút, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, một đóa hoa sơn trà màu trắng tinh khiết chưa từng bị một người đàn ông vấy bẩn, mái tóc vàng nhạt của cô nhẹ nhàng thổi bay trong gió. Cô mặc chiếc váy xanh ngọc dài đến đầu gối, khoác một chiếc áo khoác mỏng càng tôn lên vẻ đẹp khuê các của cô.
Anh ta nhìn một lúc lâu mới xốc lại tinh thần, nở một nụ cười đầy thâm ý.
- Hôm nay anh tình cờ nghe được một chuyện rất hay. Hình xăm của nữ chủ nhân Wolf đã có người được nhận rồi đấy. Em có muốn biết đó là ai không?
Tin này đối với Thanh Ngọc đúng là một tin dữ. Đầu như bị đánh mạnh vào, các ngón tay dần lạnh đi, không cần đoán thì cô cũng biết đó là ai rồi, ngoài cô ta thì không ai có thể có đủ bản lĩnh mê hoặc Viên Trác Nghiên đến mức đó cả. Nhưng cô vẫn muốn xác định lại, hy vọng là suy nghĩ của mình là sai ư?
- Có phải Ôn Giai Tuệ?
Cô đã thầm cầu nguyện là không phải khi chờ Jayce cho cô câu trả lời. Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc Jayce gật đầu, toàn bộ hy vọng của cô đều đã bị dập tắt, hô hấp dần trở nên khó khăn, lồng ngực đau như có bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp nát. Cô ngồi chồm hổm xuống, lưng dựa vào lan can mà liên tục gào khóc.
- Tại sao chứ? Tại sao anh ấy lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Em chấp nhận ở bên cạnh anh ấy, chấp nhận cuộc hôn nhân này trong khi biết rõ anh ấy không hề yêu em. Em biết anh ấy yêu cô ta, em biết bọn họ từng có loại quan hệ gì, nhưng em vẫn mắt điếc tai ngơ bỏ qua hết, vì em không thể cho anh ấy những cảm xúc đó, cũng không thể cho có được trái tim anh ấy. Em chỉ cần một danh phận để ở bên cạnh anh ấy mà thôi....
Nhìn cô gái mình yêu khóc đến nghẹn ngào, Jayce chỉ có thể ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng an ủi mà thôi. Anh ta nói với cô chuyện này là muốn cô sẽ hoàn toàn hết hy vọng với Viên Trác Nghiên, nếu cô đau thì anh ta sẽ chữa lành vết thương cho cô.
Thanh Ngọc không ngừng khóc, vừa đau lòng vừa ấm ức mà kể lể.
- Tại sao đến cả chút lòng tự tôn cuối cùng của em mà anh ấy cũng nhẫn tâm giẫm đạp lên chứ? Con của bọn họ chết cũng đâu phải do em, tại sao anh ấy lại đem hết tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu em trong khi anh ấy là người không cần đứa con đó mà....
Jayce giống như vừa bắt được một thông tin quan trọng, trên môi anh ta nở một nụ cười tàn ác thâm hiểm, nhưng hành động ôm cô gái trong ngực vẫn vô cùng dịu dàng. Bây giờ anh ta đã có thêm một lá bài quan trọng rồi. Đối với William, ông ta đã biết Viên Trác Nghiên không yêu con gái mình nhưng vì chiều theo ý con, lại tin chắc rằng dù Viên Trác Nghiên không có tình thì cũng sẽ có nghĩa, nên mới đồng ý cho hai người đính hôn. Những chuyện mà Viên Trác Nghiên làm, đem lòng yêu một người phụ nữ khác, còn ngang nhiên thừa nhận đó là nữ chủ nhân của Wolf, lại từng có con chung với nhau. Những chuyện này dù có đánh chết thì Thanh Ngọc cũng sẽ không bao giờ nói với William vì cô vẫn không thể nào từ bỏ được tên khốn đó. Nếu cô không làm được thì Jayce này sẽ làm giúp cô thôi.
.........................
Sau khi tắm rửa xong, Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ trở lại giường, vươn tay ôm cô vào trong ngực.
Hai người yên lặng nằm cạnh nhau như vậy giống như một đôi yêu nhau thật sự vậy.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn khá mệt nhưng lại không buồn ngủ, nửa ngồi nửa nằm trong vòm ngực săn chắc của người đàn ông, bất giác gọi.
- Viên Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên cũng chỉ nằm nửa người, lưng dựa vào đầu giường, tay ôm nữ nhân trong ngực, ánh mắt đầy sủng nịch nhìn cô.
- Hửm?
Ôn Giai Tuệ hình như nghĩ ra điều gì đó nên mới muốn hỏi anh.
- Tại sao anh lại đính hôn với Thanh Ngọc? Lúc ở trung tâm huấn luyện, tôi nghe anh nói tổ chức của các anh cũng không còn e dè trước gia tộc Ula nữa. Vậy tại sao lúc đó anh lại đính hôn với Thanh Ngọc? Nếu anh không yêu cô ta thì tại sao không từ chối?
Viên Trác Nghiên nâng tay vén lại mấy lọn tóc che trước mặt giúp cô, vẻ mặt anh trầm ổn lắc lắc đầu.
- Không phải vì tộc Ula, mà là vì Jayce. Hai năm trước, Jayce từ thủ hạ trung thành của William đã mưu đồ thành lập một tổ chức riêng. Khi đó mục tiêu mà anh ta nhằm vào chính là Wolf, địa bàn của Wolf đã bị chiếm rất nhiều, vị trí của Wolf ở Las Vegas bị đe dọa nghiêm trọng. Người duy nhất có thể kìm hãm Jayce chỉ có tộc Ula, William đồng ý liên thủ với Wolf để chống lại Jayce nhưng điều kiện là anh phải đính hôn với Thanh Ngọc. Sở dĩ anh chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý cũng vì đối với anh lúc đó, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một vỏ bọc mà thôi, kết hôn với ai đều không quan trọng.
Ôn Giai Tuệ nằm trong lòng anh nghe rất chăm chú, vừa nghe hết thì lại hỏi tiếp.
- Lucas đã hỏi anh không nghĩ đến khả năng William và Jayce sẽ liên thủ chống lại anh sao?
Viên Trác Nghiên vừa xoa xoa gò má của cô vừa lắc đầu, nhàn nhạt phân tích.
- Không có khả năng. Vì trong thế giới này, lòng trung thành là yếu tố quyết định hàng đầu, một kẻ đã phản bội thì không một thủ lĩnh nào tiếp nhận lại lần nữa.
Ôn Giai Tuệ như ngộ ra, gật gật đầu. Cô càng nghe thì càng có nhiều thắc mắc hơn.
- Giữa hai người họ, William và Jayce, bên nào mạnh hơn? Đâu mới là đối thủ đáng sợ nhất?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi hăng say như vậy thì không khỏi hứng thú nhìn cô.
- Tại sao em lại hỏi như vậy? Bọn họ ai mạnh hơn thì cũng đâu ảnh hưởng đến em chứ? Bây giờ em đã là nữ chủ nhân của Wolf rồi, em chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi. Đừng nghĩ đến phe địch nào có chỗ trú an toàn hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy, không nhịn được mà phản bác, đôi mắt hạnh long lanh trừng lớn nhìn anh, hơi cao giọng.
- Viên Trác Nghiên, anh như vậy là sao chứ? Anh và Thanh Ngọc vẫn còn hôn ước, lại lập tôi làm chủ mẫu gì đó, anh đừng nói là giống như vua chúa ngày xưa tam thê tứ thiếp đấy nhé?
Bình luận facebook