Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 56: Đoạt ngọc.
Chỗ mà Thanh Ngọc đang ngồi chính là chỗ của Viên Trác Nghiên vừa rồi. Nghe Ôn Giai Tuệ nói câu đó, cô lại nhìn xuống bộ dao nĩa trước mặt, dễ dàng đoán được người mà cô ta hẹn ai. Thói quen đặt dao nĩa này cô đã ghi nhớ rất rõ, chính là người đàn ông đó. Nhưng cô không muốn ở trước mặt cô ta mà kêu gào đánh ghen, cố lờ đi mà tập trung vào vấn đề chính khiến cô phải cất công đến tận đây tìm cô ta.
- Hình xăm đó, hình xăm nữ chủ nhân của Wolf, Trác Nghiên đã cho xăm nó trên người cô. Đây không phải tin đồn đúng chứ?
Mấy ngày qua, cha luôn giám sát cô, nhất quyết không cho cô được ra ngoài. Cô đã suy nghĩ rất lâu, không thể cứ im lặng như vậy mãi được, người đàn ông đó, vị hôn phu của cô sắp bị người phụ nữ này cướp đi rồi.
Người phụ nữ này tìm đến tận đây để hỏi chuyện hình xăm, đây không phải một vấn đề để đôi co bình thường nữa, Ôn Giai Tuệ cũng không thể lơ đi, cô đặt cốc nước xuống bàn, nhìn thẳng vào mặt Thanh Ngọc, không hề có ý định che giấu gì nữa.
- Trên người tôi thật sự là có hình xăm đó. Nhưng nó cũng chẳng nói lên được gì về mối quan hệ giữa tôi và Viên Trác Nghiên cả, tôi với anh ta sẽ không có gì thay đổi đâu. Anh ta là cậu cả, tôi là mẹ nhỏ, đương nhiên là không có khả năng rồi. Hơn nữa, hôn ước của cô vẫn còn đó, cô lại lo lắng vì một hình xăm sao?
Lúc nào đối diện với cô gái này, Thanh Ngọc vẫn luôn có cảm giác vô cùng tự ti, so với người phụ nữ này thì cô thật sự rất nhỏ bé. Ôn Giai Tuệ cô ta thật sự là một người phụ nữ hoàn hảo từ khí chất đến ngoại hình, thông minh sắc sảo, còn tài năng hơn người. Ngoại trừ gia thế và thân phận hôn thê thì cô chẳng có gì hơn cô ta cả.
Đấy là lí do mà cô ta có thể chiếm được trái tim của Viên Trác Nghiên sao? Cái mà cả đời này có lẽ cô cũng không có được.
Thanh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo trong tận đáy lòng.
.........................
Dọc hành lang, từng tên từng tên một đều đã bị đánh gục, nằm đè lên nhau ôm đầu đỡ chân rên la đau đớn. Nhưng bọn này đúng là sát thủ được rèn luyện chuyên nghiệp, vừa ngã xuống đã đứng dậy ngay.
- Nhóc con, hôm nay không giao ngọc ra đây thì mày đừng nghĩ đến chuyện toàn mạng ra khỏi đây.
Tên cầm đầu mặc xoa xoa gáy cảnh cáo một lần nữa, ra hiệu cho đám tay chân vừa đứng dậy xông lên tóm lấy A Minh lần nữa.
- Bớt nói nhảm đi, tao không có thời gian ở đây gãi ngứa với bọn mày đâu.
Anh vừa nói xong thì cũng vừa đúng lúc đám người đó lần lượt xông lên lần nữa.
Chết tiệt!
Một đám này thân thủ cũng rất đáng gờm, đánh đấm một lúc lâu như vậy rồi cũng mệt muốn chết chứ.
Thôi thì thoát khỏi đây được đã rồi tính sau vậy. Nếu không phải ông chủ đã đặc biệt dặn dò không lấy mạng của chúng trong này thì anh đã không cần tốn quá nhiều sức từ đầu đến giờ, nhưng tình hình hiện giờ không giải quyết nhanh gọn thì không biết chừng sẽ chết vì mệt mất.
Một tên xông đến, anh nhanh chóng túm được tay của tên đó, bẻ ngược ra phía sau. Lưỡi dao vừa bấm ra trong tay anh chỉ lướt qua vài tên đã cắt ngang cổ bọn chúng.
Thấy đối phương đã dùng đến vũ khí, những tên còn lại cũng chẳng khách khí mà rút ra những con dao găm sắc nhọn.
...................
Hai tay Thanh Ngọc đặt trên đùi nắm chặt váy, cũng nhờ có bàn che đi mà cô mới không lo bị người đối diện nhìn thấy.
- Ôn tiểu thư, cô không biết hình xăm đó có ý nghĩa gì sao? Trác Nghiên cho xăm nó lên người cô nghĩa là đã cho cô một vị trí không ai có thể thay thế nữa.
Ôn Giai Tuệ điều chỉnh lại dáng ngồi, hai tay khoanh trước ngực mà hỏi ngược lại.
- Vậy cô muốn nói gì đây? Đó đều là quyết định của anh ta, tôi không thể thay đổi, nếu cô có bản lĩnh thì cô thử đi khuyên anh ta đi.
Nói đoạn, cô dừng lại một lúc, thầm quan sát sắc mặt người phụ nữ trước mặt, khẽ nhếch môi cười cười, điềm tĩnh phân tích.
- Thanh Ngọc, tôi thật lòng cho cô một lời khuyên. Người đàn ông không có chút tình cảm nào với cô thì hà tất gì cô phải cố chấp như vậy, tự làm mình đau càng thêm đau. Trước khi lún quá sâu, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, cô như vậy, thật sự cảm thấy hạnh phúc sao?
Sao cứ như đang châm chọc vậy chứ? Thanh Ngọc nhìn nữ nhân đối diện, nở một nụ cười khinh miệt, trong mắt hình như có vẻ phẫn nộ.
- Với một người có được trái tim của anh ấy thì nói gì mà chẳng dễ dàng chứ. Ôn tiểu thư, cô diễn mãi như vậy không thấy mệt sao? Chi bằng cô cứ trở mặt trơ trẽn ngang nhiên giành lấy người đó với tôi đi, chứ đừng giả vờ thánh thiện, vô tội như vậy nữa, tôi càng nhìn thì càng cảm thấy buồn nôn mà.
Đỉnh đầu Ôn Giai Tuệ như bị một vật nặng đập thẳng vào. Cô không biết nên cười hay nên khóc trong tình huống này nữa.
Suy luận logic gì vậy? Cô muốn tranh giành Viên Trác Nghiên với cô ta á? Thanh Ngọc này đầu bị cửa kẹp hay sao mà lại nói điên nói khung vậy?
- Thanh Ngọc, tôi nghĩ cô đang thiếu cảm giác an toàn rất nặng đấy, nếu cô khó chịu vì chuyện hình xăm thì đấy là lỗi của tôi, nhưng tôi xin khẳng định với cô là giữa tôi và Viên Trác Nghiên không hề tồn tại bất kỳ mối quan hệ gì nữa cả. Thay vì suốt ngày tìm lí do công kích tôi thì cô nên suy nghĩ lại mối quan hệ của mình thì hơn.
Càng nghe cô Ôn Giai Tuệ nói thì Thanh Ngọc càng mất hết bình tĩnh mà khó khăn lắm mới tìm được. Nhưng dù có bị nói thế nào đi nữa thì mục đích của cô hôm nay nhất định phải đạt được.
- Cô luôn miệng khuyên tôi nên suy xét lại mối quan hệ với Trác Nghiên, vậy mà vẫn còn dám khẳng định giữa hai người không có bất kỳ liên hệ gì khác ư? Ôn Giai Tuệ, cô việc gì phải giả vờ trước mặt tôi chứ? Cô tốt như vậy, cái gì cô cũng không thiếu, tại sao nhất định phải là anh ấy chứ? Tại sao cô lại muốn tranh giành người đàn ông của tôi chứ?
....................
Căn phòng này, vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở chưa kịp tản đi. Nhất định là trước đó vẫn còn người, hoặc là...thật ra là đang trốn ở trong này.
Khẩu súng trên tay Viên Trác Nghiên đã lắp ống giảm thanh, anh không muốn gây ra chấn động trong nhà hàng này, lần trước ở sòng bạc, Ôn Giai Tuệ đã bị dọa đến sắp ngất đi, bây giờ cô còn đang ngồi ở dưới, cho nên kế hoạch của anh hôm nay chính là xử lý gọn gàng trong yên lặng.
Đôi giày da sáng bóng giẫm lên thảm lông trong phòng, từng bước dò xét mỗi một góc, thân ảnh cao lớn vừa vặn che hết ánh sáng từ cửa sổ rọi chiếu xuống mặt sàn, cặp mắt chim ưng không ngừng quét mỗi ngóc ngách. Hình như đã phát hiện ra con mồi rồi, anh không bước tiếp nữa mà đứng yên tại chỗ, hướng mắt về góc tường, nơi một tấm màn có dấu hiệu khác biệt so với những góc còn lại. Hai tay rảnh rỗi cứ mở rồi đóng chốt an toàn của khẩu súng, thanh âm lạnh lẽo như tảng băng truyền khắp căn phòng.
- Tôi không biết ai huấn luyện các người, nếu hôm nay cậu có thể sống sót ra khỏi đây thì hãy chuyển lời đến chủ nhân của các người rằng "nếu đã làm thì phải làm tốt và nhanh hơn". Trông các người không khác gì một đám du côn được thuê ở chợ đen đâu. Thật sự chướng mắt vô cùng.
Cả quá trình anh đều không rời mắt khỏi tấm màn đó, khóe môi vẽ lên một nụ cười thâm hiểm khó lường.
- Ám sát nữ nhân của Viên Trác Nghiên này mà còn dám đặt chân đến địa bàn của tôi? Có vẻ như chủ nhân của các người rất tâm huyết với mấy miếng ngọc đấy nhỉ?
Choang!
Vừa nói xong thì anh liền bắn một phát đạn cảnh cáo. Vì súng đã lắp óng giảm thanh nên không gây ra tiếng nổ nào, chỉ nghe tiếng bình hoa trên bàn nổ tung. Có vẻ con chuột đang trốn không nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện nên chưa kịp phản ứng thì....
Một viên đạn bắt thẳng về phía tấm rèm, trúng ngay bả vai người đàn ông đang ẩn nấp mà không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Nhưng anh ta không thể để bị phát hiện nên phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng nếu, đồng thời đưa tay bịt miệng vết thương lại.
Ở giữa phòng, Viên Trác Nghiên hơi cao giọng gằn từng tiếng một.
- Ra đây đi! Đừng tưởng tôi không thấy cậu.
...................
Thật sự, đã đến giới hạn cuối cùng rồi, Ôn Giai Tuệ không nhịn được nữa mà bật cười thật lớn. Cô vừa che miệng cười một lúc lại cầm cốc nước lên bàn uống một ngụm để ngừng kích động hơn.
Cô gái này, là ngốc hay hóa điên rồi đây? Cho dù cô có giải thích thế nào thì cô ta vẫn giữ vững suy nghĩ là cô đang cố tranh giành đàn ông với cô ta, nếu khăng khăng như vậy thì tại sao còn phí thời gian đến đây nói với cô chứ?
Cô chán ghét nhìn cô ả trước mặt, hơi cao giọng mà khẳng định lại.
- Thanh Ngọc, rốt cuộc thì cô muốn gì ở tôi đây? Cô nói vì tôi có được trái tim của Viên Trác Nghiên thì chính là tôi cũng đang muốn cướp anh ta từ tay cô? Cho tôi xin đi, thật ra cô có dùng não khi nói chuyện không vậy? Anh ta yêu tôi thì tôi phải có tình cảm ngược lại sao? Anh ta yêu tôi thì tôi sẽ cần phải giành lấy anh ta? Logic gì đây vậy?
......................
Phía sau tấm màn rốt cuộc cũng đã có có dấu hiệu, một vết máu nhỏ chảy xuống sàn.
Viên Trác Nghiên đứng quan sát một lúc, khóe môi giương nhẹ, vẽ ra một nụ cười hài lòng nhưng khát máu giống như mãnh thú đang săn mồi, anh từng bước đi tới tấm rèm kia, kéo thẳng tấm rèm qua một bên.
Uỵch!
Ngay khoảnh khắc tấm rèm được kéo qua, Viên Trác Nghiên đã nhận một đòn tấn công bất ngờ từ người đàn ông đang ẩn nấp. Anh hơi mất thăng bằng mà ngã lăn sang một bên, người nọ cũng chớp lấy thời cơ đó tay bịt chặt miệng vết thương chạy ra hướng cửa sổ nhưng Viên Trác Nghiên đã nhanh hơn, chặn đầu anh ta bằng một cái giữ vai lật người rồi tặng thêm một đấm vào ngay mặt.
Bốp!
Bốp!
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Hai người một người đang bị thương rất rõ ràng đã là không cân sức rồi, lại nói nếu so sánh thân thủ trong trạng thái bình thường của hai bên vẫn là bên nặng bên nhẹ.
Nhưng người đàn ông này thật sự phải đang liều cả mạng để bỏ chạy nên mặc cho vết thương đang chảy máu không ngừng dùng hết sức để phản đòn rồi tấn công.
- Nói đi, cậu là người của ai?
Viên Trác Nghiên đang giữ thế chủ động, tay kẹp cổ người nọ và gằn giọng hỏi.
Nhưng người đàn ông đó chỉ hừ lạnh một tiếng, đúng kiểu chết đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng.
- Tôi chỉ đến lấy ngọc và lấy mạng của Ôn Giai Tuệ, không phải đến để khai danh tính. Nếu anh đang giữ ngọc thì mau giao ra đi, không thì e là mạng của Ôn Giai Tuệ khó mà đảm bảo đấy!
Vừa nói xong thì anh ta cũng thuận thế phản công được đòn kìm kẹp của Viên Trác Nghiên.
Hai người lại ta đấm ngươi đánh, một người quyết không để người kia chạy thoát, một người lại cố gắng tìm cho bằng được miếng ngọc.
..................
Mấy tên áo đen đều đã ngã hết trên đất, trên cổ từng tên là một vết dao cứa qua một đường, máu chảy thành mảng lớn trên sàn.
A Minh đứng đối diện với tên cầm đầu, bực bội chửi mấy câu.
- Mày cũng dai thật đấy, còn không mau biến đi trước khi chung số phận với đám đàn em của mày.
Khắp người anh đã dính đầy máu của những tên vừa bị cắt cổ chết, quần áo cũng xộc xệch.
A Phúc còn làm cái trò gì mà bây giờ còn chưa đến vậy chứ? Thật là mệt sắp chết rồi đây!
Gã còn lại đứng đó gương mặt hừng hực sát khí đến cực hạn.
- Mày đừng nghĩ có thể đem ngọc ra khỏi đây. Tiếp chiêu của ông đi.
Thân hình gã đàn ông này to lớn như một đô vật. A Minh lại không hề để những tên này vào mắt, còn nở nụ cười chế nhạo đặc biệt.
....................
Không khí trên bàn ăn càng lúc càng căng thẳng.
Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau mỗi người một tâm tư, đây chính là màn đánh ghen như trên truyền hình đây sao?
Ôn Giai Tuệ không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa của Thanh Ngọc nhưng hiện tại cô thật sự lại không thể đi khỏi đây, đúng là sắp phát điên lên mất thôi.
- Tôi sẽ nói cho cô rõ luôn. Tôi không yêu Viên Trác Nghiên, chuyện giữ cô và anh ta thì cô nên đi tìm anh ta giải quyết chứ không phải tôi. Mời cô đi cho.
Nhưng những lời này vào tai Thanh Ngọc, lại trong tình trạng vô cùng bất an hiện giờ của cô ta thì chỉ như châm thêm dầu vào lửa mà thôi. Cô ta hừ lạnh một tiếng, nghiến chặt răng hỏi.
- Không có quan hệ gì khác mà cô lại cùng hôn phu của tôi hẹn hò trong nhà hàng như vậy sao? Nếu thật sự giống như lời khẳng định của cô thì tại sao cô lại không tránh xa anh ấy đi? Cô ở bên cạnh anh ấy, cùng sống trong thủ phủ, bây giờ cả Las Vegas này đều biết hết, cô nói không có gì của cô là như vậy sao? Ôn Giai Tuệ, tôi thật sự bái phục khả năng diễn xuất của cô đấy. Không phải vừa nói không có gì sao? Nếu thật sự không có gì thì cô trở về Thượng Hải của cô đi, rời khỏi Trác Nghiên của tôi đi!!!
Những câu cuối, cô ta gần như dùng hết sức bình sinh để hét lên, đôi mắt cũng đã phiếm hồng vì kích động.
Cáo buộc này thì Ôn Giai Tuệ thật sự không có lí do gì để phản biện được nữa rồi, thậm chí là có phần chột dạ. Đúng như những gì đang diễn ra, Thanh Ngọc không nói oan cho cô thêm một hành động nào. Nhưng cô ở lại bên cạnh Viên Trác Nghiên thật sự không phải vì có tình cảm với anh, càng không có chuyện sẽ cướp đàn ông của người khác, nếu không phải cắn chặt răng chịu đựng để tìm được ngọc thì cô sớm đã rời khỏi anh từ lâu rồi, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết cô muốn thoát khỏi người đàn ông đó đến mức nào.
Thấy sắc mặt cô hơi biến đổi, Thanh Ngọc liền thừa thắng xông lên, giọng điệu nhẹ nhàng như chẳng có ác ý gì.
- Ôn tiểu thư, chẳng lẽ cô nghĩ đàn ông sẽ thay đổi sao? Người đó đã từng giết chết đứa con trong bụng cô thì có thể thật lòng thật dạ đối tốt với cô ư? Cô là người thông minh, đạo lí này tôi nghĩ cô nên hiểu rõ hơn tôi chứ?
Đòn này đúng là đã đánh trúng vào điểm trí mạng trong lòng Ôn Giai Tuệ, mặt cô dần biến sắc, miệng cũng cứng đờ không thể nói cũng khó mà cười khổ. Nỗi đau này chính là vết sẹo lớn nhất đối với cô, cô đã luôn cố gắng che đậy nó đi khi ở bên cạnh Viên Trác Nghiên, nhưng có thật là cô đã quên được rồi không? Nếu thật sự là đã quên được thì tại sao khi nghe ai đó nhắc đến thì vết sẹo lại tróc vảy lần nữa?
Đúng vậy, cô thật sự vẫn chưa quên. Chính là không thể quên. Có lẽ là cả đời này cô cũng sẽ không quên được.....
.....................
Trong phòng bao, hai người đàn ông vẫn không cho đối phương đạt được mục đích. Vẫn ta một đấm ngươi một cước, lăn qua lăn lại, vật lộn liên tục, hết phản công rồi phòng bị. Viên Trác Nghiên thì chẳng hề hấ gì nhưng vết thương trên vai của người đàn ông kia có vẻ đang chảy máu nhiều hơn, sắc mặt anh ta cũng dần trở nên trắng bệch.
- Bán mạng đến mức này, chủ nhân của cậu đúng là rất có phúc đấy.
Người đàn ông nghe câu mỉ mai của anh thì càng cố hết sức để phản đòn hơn.
- Vậy còn anh? Không phải cũng đã bán mạng vì một người phụ nữ sao?
....................
Tên đô vật này đúng là không thể xem thường mà, A Minh vài phút trước còn vô cùng kiêu ngạo dũng mãnh mà giờ phút này đã bị quật ngã như bao cát, hết bị nắm tóc lại bị túm chân ném vòng vòng. Những chiêu đánh trả của anh thật sự trở nên vô ích trước tên to khỏe này, cho dù anh có dùng cả dao găm đâm liên tục vào chân tay của gã thì cũng chẳng có gì lung lay.
Đúng là mất mặt quá mà! Thân là anh hai của một tổ chức hắc đạo lại bị đánh thành bộ dạng như vậy.
Xác định A Minh không thể phản kháng nữa, gã bắt đầu lục tìm ngọc trong người anh.
- Này!
Bụp!
Bất ngờ A Minh tỉnh lại gọi gã một tiếng rồi ôm lấy đầu của gã, dùng hết sức để đập trán mình vào giữa sóng mũi của gã.
- A!!! Ôi!
Gã đô vật la lên một tiếng thất thanh, đưa tay bịt chặt sóng mũi.
Máu?
Tên nhóc này, thật là biết dùng chiêu trò mà.
Gã vừa sờ mũi đang chảy máu vừa định tấn công A Minh lần nữa.
Ngay lúc này....
- Hình xăm đó, hình xăm nữ chủ nhân của Wolf, Trác Nghiên đã cho xăm nó trên người cô. Đây không phải tin đồn đúng chứ?
Mấy ngày qua, cha luôn giám sát cô, nhất quyết không cho cô được ra ngoài. Cô đã suy nghĩ rất lâu, không thể cứ im lặng như vậy mãi được, người đàn ông đó, vị hôn phu của cô sắp bị người phụ nữ này cướp đi rồi.
Người phụ nữ này tìm đến tận đây để hỏi chuyện hình xăm, đây không phải một vấn đề để đôi co bình thường nữa, Ôn Giai Tuệ cũng không thể lơ đi, cô đặt cốc nước xuống bàn, nhìn thẳng vào mặt Thanh Ngọc, không hề có ý định che giấu gì nữa.
- Trên người tôi thật sự là có hình xăm đó. Nhưng nó cũng chẳng nói lên được gì về mối quan hệ giữa tôi và Viên Trác Nghiên cả, tôi với anh ta sẽ không có gì thay đổi đâu. Anh ta là cậu cả, tôi là mẹ nhỏ, đương nhiên là không có khả năng rồi. Hơn nữa, hôn ước của cô vẫn còn đó, cô lại lo lắng vì một hình xăm sao?
Lúc nào đối diện với cô gái này, Thanh Ngọc vẫn luôn có cảm giác vô cùng tự ti, so với người phụ nữ này thì cô thật sự rất nhỏ bé. Ôn Giai Tuệ cô ta thật sự là một người phụ nữ hoàn hảo từ khí chất đến ngoại hình, thông minh sắc sảo, còn tài năng hơn người. Ngoại trừ gia thế và thân phận hôn thê thì cô chẳng có gì hơn cô ta cả.
Đấy là lí do mà cô ta có thể chiếm được trái tim của Viên Trác Nghiên sao? Cái mà cả đời này có lẽ cô cũng không có được.
Thanh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo trong tận đáy lòng.
.........................
Dọc hành lang, từng tên từng tên một đều đã bị đánh gục, nằm đè lên nhau ôm đầu đỡ chân rên la đau đớn. Nhưng bọn này đúng là sát thủ được rèn luyện chuyên nghiệp, vừa ngã xuống đã đứng dậy ngay.
- Nhóc con, hôm nay không giao ngọc ra đây thì mày đừng nghĩ đến chuyện toàn mạng ra khỏi đây.
Tên cầm đầu mặc xoa xoa gáy cảnh cáo một lần nữa, ra hiệu cho đám tay chân vừa đứng dậy xông lên tóm lấy A Minh lần nữa.
- Bớt nói nhảm đi, tao không có thời gian ở đây gãi ngứa với bọn mày đâu.
Anh vừa nói xong thì cũng vừa đúng lúc đám người đó lần lượt xông lên lần nữa.
Chết tiệt!
Một đám này thân thủ cũng rất đáng gờm, đánh đấm một lúc lâu như vậy rồi cũng mệt muốn chết chứ.
Thôi thì thoát khỏi đây được đã rồi tính sau vậy. Nếu không phải ông chủ đã đặc biệt dặn dò không lấy mạng của chúng trong này thì anh đã không cần tốn quá nhiều sức từ đầu đến giờ, nhưng tình hình hiện giờ không giải quyết nhanh gọn thì không biết chừng sẽ chết vì mệt mất.
Một tên xông đến, anh nhanh chóng túm được tay của tên đó, bẻ ngược ra phía sau. Lưỡi dao vừa bấm ra trong tay anh chỉ lướt qua vài tên đã cắt ngang cổ bọn chúng.
Thấy đối phương đã dùng đến vũ khí, những tên còn lại cũng chẳng khách khí mà rút ra những con dao găm sắc nhọn.
...................
Hai tay Thanh Ngọc đặt trên đùi nắm chặt váy, cũng nhờ có bàn che đi mà cô mới không lo bị người đối diện nhìn thấy.
- Ôn tiểu thư, cô không biết hình xăm đó có ý nghĩa gì sao? Trác Nghiên cho xăm nó lên người cô nghĩa là đã cho cô một vị trí không ai có thể thay thế nữa.
Ôn Giai Tuệ điều chỉnh lại dáng ngồi, hai tay khoanh trước ngực mà hỏi ngược lại.
- Vậy cô muốn nói gì đây? Đó đều là quyết định của anh ta, tôi không thể thay đổi, nếu cô có bản lĩnh thì cô thử đi khuyên anh ta đi.
Nói đoạn, cô dừng lại một lúc, thầm quan sát sắc mặt người phụ nữ trước mặt, khẽ nhếch môi cười cười, điềm tĩnh phân tích.
- Thanh Ngọc, tôi thật lòng cho cô một lời khuyên. Người đàn ông không có chút tình cảm nào với cô thì hà tất gì cô phải cố chấp như vậy, tự làm mình đau càng thêm đau. Trước khi lún quá sâu, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, cô như vậy, thật sự cảm thấy hạnh phúc sao?
Sao cứ như đang châm chọc vậy chứ? Thanh Ngọc nhìn nữ nhân đối diện, nở một nụ cười khinh miệt, trong mắt hình như có vẻ phẫn nộ.
- Với một người có được trái tim của anh ấy thì nói gì mà chẳng dễ dàng chứ. Ôn tiểu thư, cô diễn mãi như vậy không thấy mệt sao? Chi bằng cô cứ trở mặt trơ trẽn ngang nhiên giành lấy người đó với tôi đi, chứ đừng giả vờ thánh thiện, vô tội như vậy nữa, tôi càng nhìn thì càng cảm thấy buồn nôn mà.
Đỉnh đầu Ôn Giai Tuệ như bị một vật nặng đập thẳng vào. Cô không biết nên cười hay nên khóc trong tình huống này nữa.
Suy luận logic gì vậy? Cô muốn tranh giành Viên Trác Nghiên với cô ta á? Thanh Ngọc này đầu bị cửa kẹp hay sao mà lại nói điên nói khung vậy?
- Thanh Ngọc, tôi nghĩ cô đang thiếu cảm giác an toàn rất nặng đấy, nếu cô khó chịu vì chuyện hình xăm thì đấy là lỗi của tôi, nhưng tôi xin khẳng định với cô là giữa tôi và Viên Trác Nghiên không hề tồn tại bất kỳ mối quan hệ gì nữa cả. Thay vì suốt ngày tìm lí do công kích tôi thì cô nên suy nghĩ lại mối quan hệ của mình thì hơn.
Càng nghe cô Ôn Giai Tuệ nói thì Thanh Ngọc càng mất hết bình tĩnh mà khó khăn lắm mới tìm được. Nhưng dù có bị nói thế nào đi nữa thì mục đích của cô hôm nay nhất định phải đạt được.
- Cô luôn miệng khuyên tôi nên suy xét lại mối quan hệ với Trác Nghiên, vậy mà vẫn còn dám khẳng định giữa hai người không có bất kỳ liên hệ gì khác ư? Ôn Giai Tuệ, cô việc gì phải giả vờ trước mặt tôi chứ? Cô tốt như vậy, cái gì cô cũng không thiếu, tại sao nhất định phải là anh ấy chứ? Tại sao cô lại muốn tranh giành người đàn ông của tôi chứ?
....................
Căn phòng này, vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở chưa kịp tản đi. Nhất định là trước đó vẫn còn người, hoặc là...thật ra là đang trốn ở trong này.
Khẩu súng trên tay Viên Trác Nghiên đã lắp ống giảm thanh, anh không muốn gây ra chấn động trong nhà hàng này, lần trước ở sòng bạc, Ôn Giai Tuệ đã bị dọa đến sắp ngất đi, bây giờ cô còn đang ngồi ở dưới, cho nên kế hoạch của anh hôm nay chính là xử lý gọn gàng trong yên lặng.
Đôi giày da sáng bóng giẫm lên thảm lông trong phòng, từng bước dò xét mỗi một góc, thân ảnh cao lớn vừa vặn che hết ánh sáng từ cửa sổ rọi chiếu xuống mặt sàn, cặp mắt chim ưng không ngừng quét mỗi ngóc ngách. Hình như đã phát hiện ra con mồi rồi, anh không bước tiếp nữa mà đứng yên tại chỗ, hướng mắt về góc tường, nơi một tấm màn có dấu hiệu khác biệt so với những góc còn lại. Hai tay rảnh rỗi cứ mở rồi đóng chốt an toàn của khẩu súng, thanh âm lạnh lẽo như tảng băng truyền khắp căn phòng.
- Tôi không biết ai huấn luyện các người, nếu hôm nay cậu có thể sống sót ra khỏi đây thì hãy chuyển lời đến chủ nhân của các người rằng "nếu đã làm thì phải làm tốt và nhanh hơn". Trông các người không khác gì một đám du côn được thuê ở chợ đen đâu. Thật sự chướng mắt vô cùng.
Cả quá trình anh đều không rời mắt khỏi tấm màn đó, khóe môi vẽ lên một nụ cười thâm hiểm khó lường.
- Ám sát nữ nhân của Viên Trác Nghiên này mà còn dám đặt chân đến địa bàn của tôi? Có vẻ như chủ nhân của các người rất tâm huyết với mấy miếng ngọc đấy nhỉ?
Choang!
Vừa nói xong thì anh liền bắn một phát đạn cảnh cáo. Vì súng đã lắp óng giảm thanh nên không gây ra tiếng nổ nào, chỉ nghe tiếng bình hoa trên bàn nổ tung. Có vẻ con chuột đang trốn không nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện nên chưa kịp phản ứng thì....
Một viên đạn bắt thẳng về phía tấm rèm, trúng ngay bả vai người đàn ông đang ẩn nấp mà không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Nhưng anh ta không thể để bị phát hiện nên phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng nếu, đồng thời đưa tay bịt miệng vết thương lại.
Ở giữa phòng, Viên Trác Nghiên hơi cao giọng gằn từng tiếng một.
- Ra đây đi! Đừng tưởng tôi không thấy cậu.
...................
Thật sự, đã đến giới hạn cuối cùng rồi, Ôn Giai Tuệ không nhịn được nữa mà bật cười thật lớn. Cô vừa che miệng cười một lúc lại cầm cốc nước lên bàn uống một ngụm để ngừng kích động hơn.
Cô gái này, là ngốc hay hóa điên rồi đây? Cho dù cô có giải thích thế nào thì cô ta vẫn giữ vững suy nghĩ là cô đang cố tranh giành đàn ông với cô ta, nếu khăng khăng như vậy thì tại sao còn phí thời gian đến đây nói với cô chứ?
Cô chán ghét nhìn cô ả trước mặt, hơi cao giọng mà khẳng định lại.
- Thanh Ngọc, rốt cuộc thì cô muốn gì ở tôi đây? Cô nói vì tôi có được trái tim của Viên Trác Nghiên thì chính là tôi cũng đang muốn cướp anh ta từ tay cô? Cho tôi xin đi, thật ra cô có dùng não khi nói chuyện không vậy? Anh ta yêu tôi thì tôi phải có tình cảm ngược lại sao? Anh ta yêu tôi thì tôi sẽ cần phải giành lấy anh ta? Logic gì đây vậy?
......................
Phía sau tấm màn rốt cuộc cũng đã có có dấu hiệu, một vết máu nhỏ chảy xuống sàn.
Viên Trác Nghiên đứng quan sát một lúc, khóe môi giương nhẹ, vẽ ra một nụ cười hài lòng nhưng khát máu giống như mãnh thú đang săn mồi, anh từng bước đi tới tấm rèm kia, kéo thẳng tấm rèm qua một bên.
Uỵch!
Ngay khoảnh khắc tấm rèm được kéo qua, Viên Trác Nghiên đã nhận một đòn tấn công bất ngờ từ người đàn ông đang ẩn nấp. Anh hơi mất thăng bằng mà ngã lăn sang một bên, người nọ cũng chớp lấy thời cơ đó tay bịt chặt miệng vết thương chạy ra hướng cửa sổ nhưng Viên Trác Nghiên đã nhanh hơn, chặn đầu anh ta bằng một cái giữ vai lật người rồi tặng thêm một đấm vào ngay mặt.
Bốp!
Bốp!
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Hai người một người đang bị thương rất rõ ràng đã là không cân sức rồi, lại nói nếu so sánh thân thủ trong trạng thái bình thường của hai bên vẫn là bên nặng bên nhẹ.
Nhưng người đàn ông này thật sự phải đang liều cả mạng để bỏ chạy nên mặc cho vết thương đang chảy máu không ngừng dùng hết sức để phản đòn rồi tấn công.
- Nói đi, cậu là người của ai?
Viên Trác Nghiên đang giữ thế chủ động, tay kẹp cổ người nọ và gằn giọng hỏi.
Nhưng người đàn ông đó chỉ hừ lạnh một tiếng, đúng kiểu chết đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng.
- Tôi chỉ đến lấy ngọc và lấy mạng của Ôn Giai Tuệ, không phải đến để khai danh tính. Nếu anh đang giữ ngọc thì mau giao ra đi, không thì e là mạng của Ôn Giai Tuệ khó mà đảm bảo đấy!
Vừa nói xong thì anh ta cũng thuận thế phản công được đòn kìm kẹp của Viên Trác Nghiên.
Hai người lại ta đấm ngươi đánh, một người quyết không để người kia chạy thoát, một người lại cố gắng tìm cho bằng được miếng ngọc.
..................
Mấy tên áo đen đều đã ngã hết trên đất, trên cổ từng tên là một vết dao cứa qua một đường, máu chảy thành mảng lớn trên sàn.
A Minh đứng đối diện với tên cầm đầu, bực bội chửi mấy câu.
- Mày cũng dai thật đấy, còn không mau biến đi trước khi chung số phận với đám đàn em của mày.
Khắp người anh đã dính đầy máu của những tên vừa bị cắt cổ chết, quần áo cũng xộc xệch.
A Phúc còn làm cái trò gì mà bây giờ còn chưa đến vậy chứ? Thật là mệt sắp chết rồi đây!
Gã còn lại đứng đó gương mặt hừng hực sát khí đến cực hạn.
- Mày đừng nghĩ có thể đem ngọc ra khỏi đây. Tiếp chiêu của ông đi.
Thân hình gã đàn ông này to lớn như một đô vật. A Minh lại không hề để những tên này vào mắt, còn nở nụ cười chế nhạo đặc biệt.
....................
Không khí trên bàn ăn càng lúc càng căng thẳng.
Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau mỗi người một tâm tư, đây chính là màn đánh ghen như trên truyền hình đây sao?
Ôn Giai Tuệ không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa của Thanh Ngọc nhưng hiện tại cô thật sự lại không thể đi khỏi đây, đúng là sắp phát điên lên mất thôi.
- Tôi sẽ nói cho cô rõ luôn. Tôi không yêu Viên Trác Nghiên, chuyện giữ cô và anh ta thì cô nên đi tìm anh ta giải quyết chứ không phải tôi. Mời cô đi cho.
Nhưng những lời này vào tai Thanh Ngọc, lại trong tình trạng vô cùng bất an hiện giờ của cô ta thì chỉ như châm thêm dầu vào lửa mà thôi. Cô ta hừ lạnh một tiếng, nghiến chặt răng hỏi.
- Không có quan hệ gì khác mà cô lại cùng hôn phu của tôi hẹn hò trong nhà hàng như vậy sao? Nếu thật sự giống như lời khẳng định của cô thì tại sao cô lại không tránh xa anh ấy đi? Cô ở bên cạnh anh ấy, cùng sống trong thủ phủ, bây giờ cả Las Vegas này đều biết hết, cô nói không có gì của cô là như vậy sao? Ôn Giai Tuệ, tôi thật sự bái phục khả năng diễn xuất của cô đấy. Không phải vừa nói không có gì sao? Nếu thật sự không có gì thì cô trở về Thượng Hải của cô đi, rời khỏi Trác Nghiên của tôi đi!!!
Những câu cuối, cô ta gần như dùng hết sức bình sinh để hét lên, đôi mắt cũng đã phiếm hồng vì kích động.
Cáo buộc này thì Ôn Giai Tuệ thật sự không có lí do gì để phản biện được nữa rồi, thậm chí là có phần chột dạ. Đúng như những gì đang diễn ra, Thanh Ngọc không nói oan cho cô thêm một hành động nào. Nhưng cô ở lại bên cạnh Viên Trác Nghiên thật sự không phải vì có tình cảm với anh, càng không có chuyện sẽ cướp đàn ông của người khác, nếu không phải cắn chặt răng chịu đựng để tìm được ngọc thì cô sớm đã rời khỏi anh từ lâu rồi, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết cô muốn thoát khỏi người đàn ông đó đến mức nào.
Thấy sắc mặt cô hơi biến đổi, Thanh Ngọc liền thừa thắng xông lên, giọng điệu nhẹ nhàng như chẳng có ác ý gì.
- Ôn tiểu thư, chẳng lẽ cô nghĩ đàn ông sẽ thay đổi sao? Người đó đã từng giết chết đứa con trong bụng cô thì có thể thật lòng thật dạ đối tốt với cô ư? Cô là người thông minh, đạo lí này tôi nghĩ cô nên hiểu rõ hơn tôi chứ?
Đòn này đúng là đã đánh trúng vào điểm trí mạng trong lòng Ôn Giai Tuệ, mặt cô dần biến sắc, miệng cũng cứng đờ không thể nói cũng khó mà cười khổ. Nỗi đau này chính là vết sẹo lớn nhất đối với cô, cô đã luôn cố gắng che đậy nó đi khi ở bên cạnh Viên Trác Nghiên, nhưng có thật là cô đã quên được rồi không? Nếu thật sự là đã quên được thì tại sao khi nghe ai đó nhắc đến thì vết sẹo lại tróc vảy lần nữa?
Đúng vậy, cô thật sự vẫn chưa quên. Chính là không thể quên. Có lẽ là cả đời này cô cũng sẽ không quên được.....
.....................
Trong phòng bao, hai người đàn ông vẫn không cho đối phương đạt được mục đích. Vẫn ta một đấm ngươi một cước, lăn qua lăn lại, vật lộn liên tục, hết phản công rồi phòng bị. Viên Trác Nghiên thì chẳng hề hấ gì nhưng vết thương trên vai của người đàn ông kia có vẻ đang chảy máu nhiều hơn, sắc mặt anh ta cũng dần trở nên trắng bệch.
- Bán mạng đến mức này, chủ nhân của cậu đúng là rất có phúc đấy.
Người đàn ông nghe câu mỉ mai của anh thì càng cố hết sức để phản đòn hơn.
- Vậy còn anh? Không phải cũng đã bán mạng vì một người phụ nữ sao?
....................
Tên đô vật này đúng là không thể xem thường mà, A Minh vài phút trước còn vô cùng kiêu ngạo dũng mãnh mà giờ phút này đã bị quật ngã như bao cát, hết bị nắm tóc lại bị túm chân ném vòng vòng. Những chiêu đánh trả của anh thật sự trở nên vô ích trước tên to khỏe này, cho dù anh có dùng cả dao găm đâm liên tục vào chân tay của gã thì cũng chẳng có gì lung lay.
Đúng là mất mặt quá mà! Thân là anh hai của một tổ chức hắc đạo lại bị đánh thành bộ dạng như vậy.
Xác định A Minh không thể phản kháng nữa, gã bắt đầu lục tìm ngọc trong người anh.
- Này!
Bụp!
Bất ngờ A Minh tỉnh lại gọi gã một tiếng rồi ôm lấy đầu của gã, dùng hết sức để đập trán mình vào giữa sóng mũi của gã.
- A!!! Ôi!
Gã đô vật la lên một tiếng thất thanh, đưa tay bịt chặt sóng mũi.
Máu?
Tên nhóc này, thật là biết dùng chiêu trò mà.
Gã vừa sờ mũi đang chảy máu vừa định tấn công A Minh lần nữa.
Ngay lúc này....
Bình luận facebook