Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 57: Đâu mới là nguy hiểm.
Một đám người áo đen đuổi theo A Phúc đến đầu hành lang, bên kia thì A Minh vẫn đang cố thoát khỏi sự tấn công của gã đô vật.
- Nhị ca, anh không sao chứ?
A Phúc vừa chạy đến nhìn thấy một màn bên kia, còn phải hạ mấy tên đang bám đuôi mình nữa. Vừa tung cước đá rồi giơ tay bẻ ngược tay từng tên vừa hỏi han tình hình của A Minh.
Chết tiệt!
Sao lại càng lúc càng đông vậy chứ? Còn đuổi dai như đỉa nữa.
Hai người chỉ còn cách nhau vài bước chân, nhưng ở giữa bọn họ chính là gã đô vật vẫn còn lăm le miếng ngọc trên tay của A Minh.
- Nhị ca?
A Minh đã chống tay xuống sàn đứng lên, đem túi thơm nhỏ trong tay ném về phía A Phúc, đồng thời gọi lớn.
- A Phúc, mau đón lấy!
Nhìn thấy túi nhỏ đang bị ném lên cao, tất cả đều tập trung hết tinh thần mà nhìn về phía này.
Đám tay chân vừa đuổi A Phúc tới cũng nối đuối nhau xông lên để cản anh nhưng đã muộn mất rồi.
Gã đô vật kia nhìn thấy miếng ngọc vừa ném ra cũng dồn hết khả năng để đoạt lấy. Nhưng lần này thân hình to tướng của gã lại chính là một vật cản lớn, không những không thể nhanh nhẹn mà còn trở thành bàn đạp để A Phúc lấy đà nhảy lên cao, thuận lợi đón được miếng ngọc.
- Mau đưa cho boss đi!
A Minh nằm dưới sàn thở hổn hển hét to lên lần nữa khi thấy A Phúc đã lấy được miếng ngọc.
A Phúc từ cầm được túi thơm trong tay liền chạy thật nhanh về cuối hành lang.
Giống như một hiệu ứng cảm biến vậy, tất cả sự truy đuổi đều dồn về hướng A Phúc, để lại A Minh nằm hổn hển trên mặt sàn đầy máu. Anh chống tay đứng lên, thư giãn lại gân cốt, bước nhanh xuống cầu thang.
....................
Ôn Giai Tuệ lúc này như bị điểm trúng tử huyệt, bàn tay cầm ly nước cũng vô thức nắm chặt.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Thanh Ngọc giống như được tiếp thêm sức mạnh. Cô ta mặc kệ cô có cho phép hay không mà cứ nắm lấy tay cô, giọng điệu khẩn thiết thỉnh cầu.
- Giai Tuệ, coi như tôi cầu xin cô được không? Xin cô hãy rời khỏi Trác Nghiên, tôi không có gì ngoài anh ấy cả. Mất Trác Nghiên thì tôi sẽ không còn gì nữa. Tôi xin cô đấy, Giai Tuệ, cùng là phụ nữ tôi nghĩ cô sẽ hiểu được đúng không?
Vì hành động quá bất thường của cô ta, Ôn Giai Tuệ đã khôi phục lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên là rụt tay về, vì cô không quen với sự thân thiết như vậy, hơn nữa cũng vô cùng khó chịu. Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh nữa, thật sự là không biết đường mà lần.
- Thanh Ngọc, cô không cần phải cầu xin tôi đâu. Vì một người đàn ông không yêu mình mà cô sẵn sàng vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình, cô nghĩ lại thử có đáng hay không?
Giọng cô nhẹ nhàng êm ái như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, có lẽ là đang cảnh tỉnh Thanh Ngọc, có lẽ lại là
Đột nhiên tự biến hóa thành kẻ yếu thế, nếu người ngoài nhìn vào thì nhất định là sẽ nhìn cô là tiểu tam cướp mất hạnh phúc của người khác.
Nhưng cô đâu hề cướp đi hạnh phúc nào của cô ta chứ? Ngay từ đầu hạnh phúc mà cô ta nói vốn dĩ chẳng hề tồn tại, người đàn ông mà cô ta nói vốn chưa từng thuộc về cô ta,... cả thể xác lẫn trái tim. Cho nên người đó có chọn ai thì cũng không phải lỗi của cô.
Tại sao cô lại chợt có suy nghĩ này chứ? Đây là lòng tham ư? Nhưng là lòng tham đối với điều gì chứ? Viên Trác Nghiên, người có thể bảo vệ cô? Hay là....trái tim của anh, tình yêu của anh?
Vừa nghĩ xong cô lại lắc đầu cười châm chọc chính bản thân mình, cô sao lại có suy nghĩ điên rồ này nhỉ?
Đúng là mặt dày thật rồi. Dù đúng dù sai thì cô cũng đang có mối quan hệ không đứng đắn với hôn phu của người khác mà. Từ lúc bắt đầu cô đã là một mối quan hệ cấm kỵ, sai trái, vụng trộm với con chồng, cũng là người đàn ông đã có hôn ước, thậm chí còn mang thai con của người đó. Trong chuyện này, cô vẫn là người có lỗi....nhưng tại sao dù biết rất rõ, dù biết là sai nhưng mỗi lần anh đến thì cô lại không cách nào vùng vẫy ra được, tại sao mỗi lần như vậy cô lại trầm luân vào đó?
- Thanh Ngọc, anh nghĩ em sẽ đến đây ngẩng cao đầu nói chuyện với người ta, thật không ngờ em lại ủy mị cầu xin như vậy. Thật sự là khiến anh có chút thất vọng đấy.
Hai người phụ nữ đang trầm mặc nhìn nhau thì bị một giọng nói của đàn ông bất ngờ cắt ngang, một câu nói bằng tiếng anh.
Người đàn ông đi từ phía sau Thanh Ngọc đến, trước khi cô ta quay đầu lại nhìn thì Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy anh ta từ phía chính diện. Cô nhận ra người đàn ông này, chính là kẻ đã truy sát Viên Trác Nghiên ở sòng bạc lúc cô vừa mới đến Las Vegas, cũng chính là kẻ địch của anh và cả tổ chức Wolf, ngoài ra còn là người đã bắt A Phong lúc đó - Jayce!
- Jayce? Không phải anh nói đợi em ở ngoài sao? Anh lại vào đây làm gì?
Thanh Ngọc vừa quay đầu lại, cũng đã nhìn ra ánh mắt dò xét của Ôn Giai Tuệ khi quét qua Jayce, cô ta vẫn lờ đi mà hỏi người đàn ông bằng tiếng anh.
Jayce bước tới chỗ của hai người phụ nữ, đầu tiên vẫn là trả lời nữ nhân của mình trước đã.
- Nếu anh không vào thì sao biết em để người ta ức hiếp thế nào chứ?
Vừa nói anh ta vừa đưa tay xoa xoa đầu của Thanh Ngọc, động tác vô cùng thân mật của một đôi yêu nhau.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên là nhìn rất rõ một cảnh tượng trước mắt, cũng thấy sự không hài lòng trên gương mặt của Thanh Ngọc. Cô đã nghe về mối quan hệ giữa ba người bọn họ, vì sao Jayce lại coi Viên Trác Nghiên là kẻ thù không đội trời chung, nguồn cơn xuất phát chính là từ người phụ nữ này, một người đàn ông yêu mình và một người đàn ông mình yêu, rốt cuộc cô ta vẫn cố gắng níu giữ, chạy theo người đàn ông không bao giờ đáp lại tình cảm của mình.
Cô cũng thầm đánh giá mức nguy hiểm từ người đàn ông Jayce này. Dáng vẻ bên ngoài thật sự phải gọi là một mỹ nam, đôi mắt màu xanh điển hình của người phương tây, sóng mũi cao thẳng, mỗi góc trên gương mặt đều không chút điểm trừ nào, môi mỏng, nhân trung sâu, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc đen dài lãng tử; dáng người cao lớn, cân đối chuẩn tỷ lệ vàng của người mẫu hàng đầu.
Hình như trên cổ anh ta có một hình xăm, mặc dù không nhìn được trọn vẹn nhưng có thể nhận ra đó là đầu của một con rắn. Đây lại là một ký hiệu riêng nữa sao? Mấy băng đảng mafia này đều có hình xăm làm dấu à? Sao giống như đóng dấu lên cơ thể trong xã hội cũ vậy?
Ặc!
Những suy nghĩ này mà đem nói với Viên Trác Nghiên thì không biết anh sẽ xử cô như thế nào đây a!
- Lần trước gặp mặt vội như vậy, vẫn chưa chào hỏi chính thức nhỉ? Xin chào, tôi là Jayce, hy vọng là tôi không để lại ấn tượng xấu trong lòng của cô.
Dòng suy nghĩ của Ôn Giai Tuệ đã bị đánh tan bởi câu chào hỏi của người đàn ông. Cô liền khôi phục lại tinh thần, nhìn anh ta đang chìa tay ra trước mặt mình, vốn đã có ác cảm rồi nên cô đương nhiên không muốn làm thân gì với người này, nhưng vì phép lịch sự tối thiểu vẫn nên bắt tay đáp lễ, trả lời bằng tiếng anh lưu loát.
- Ấn tượng xấu thì không dám, chỉ là nên biết đâu là chỗ nguy hiểm cần phải tránh xa thôi. Tôi chắc cũng không cần giới thiệu nhỉ? Không phải các anh đều có sở trường điều tra thông tin của người khác sao?
Cô nói rất nhẹ nhàng từ tốn, không hề có một âm điệu nào được coi là khích bác. Nhưng thật chất ý tứ bên trong đã quá rõ ràng rồi.
Jayce nhìn cô gái trước mặt này với vẻ mặt có chút hứng thú, bên môi đậm ý cười.
Đúng là rất có cá tính! Rất biết cách ăn nói, còn có thể dùng lời nói làm vũ khí nữa.
Anh ta vừa quan sát vừa cảm thán trong lòng.
Cô gái này còn rất xinh đẹp, vẻ đẹp vừa thanh thuần lại vừa sắc sảo, nhưng nhất định là không hề có một chút giả tạo nào. Chẳng trách Viên Trác Nghiên lại si mê cô như vậy. Xem ra tình địch của Thanh Ngọc thật sự là rất nặng ký rồi đây, anh có nên giúp cô một tay không đây?
- Ôn tiểu thư thật khéo léo, cô biết đấy, những người lăn lộn trong giới này đều là những con thú hoang nguy hiểm. Nếu cô thật sự muốn tránh thì nên tránh cho đúng, chạy vào hang cọp để trốn sư tử thì cuối cùng vẫn là bị hổ ăn thịt mà thôi.
Vừa nghe xong thì Ôn Giai Tuệ đã hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của anh ta. Cô mỉm cười lịch thiệp, từ tốn đáp lại.
- Dù sao thì một đàn sói vẫn tốt hơn là một bầy rắn độc. Với loài rắn độc máu lạnh, thường sẽ cắn lung tung, đến người có ơn với nó còn cắn được thì người lạ đương nhiên không có số phận tốt đẹp gì rồi. Anh nói xem có đúng như vậy không?
Hôm nay Jayce đúng thật là có dịp mở mang tầm mắt mà. Cô gái này đúng là càng tiếp xúc thì càng có nhiều điểm thú vị, biết rõ ràng là cô đang chửi xéo mình nhưng anh ta lại không có một chút cảm giác tức giận nào, ngược lại còn bắt đầu thấy hứng thú rồi đây.
....................
Trong phòng bao, hai người đàn ông vẫn đang giằng co không ai chịu nhường ai, ta một đấm ngươi một đá, liên tục không ngừng nghỉ.
Vết thương của người đàn ông có vẻ như càng lúc càng nghiêm trọng hơn rồi. Bây giờ anh ta chỉ còn muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng Viên Trác Nghiên hoàn toàn không để cho anh ta có cơ hội đó. Anh dùng hết mọi chiêu thức để ngăn cản anh ta bỏ chạy, mục đích duy nhất chính là muốn hỏi anh ta kẻ đứng phía sau anh ta điều khiển mọi chuyện rốt cuộc là ai.
- Vô ích thôi, dù hôm nay anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không cho anh biết bất cứ điều gì đâu.
Đã bị kẹp cổ sát tường nhưng anh ta vẫn còn rất ngoan cố và còn bỏ thêm một nụ cười chế giễu vào nữa.
Nhưng Viên Trác Nghiên không giận mà còn cười, nhưng đây chính là dấu hiệu cảnh báo cái chết đang cận kề.
- Vậy thì để tôi gọi xem thử chủ nhân mà cậu liều mạng bảo vệ như vậy có thật sự xứng với lòng trung thành của cậu không.
Anh vừa dứt lời thì người đàn ông kia hai mắt không khỏi mở to vì kinh hãi, người này đã lấy điện thoại trên người anh ta từ lúc nào vậy?
Khi anh ta định thần lại thì Viên Trác Nghiên đã thao tác xong và đang gọi cho số duy nhất trong danh bạ, tay anh cầm điện thoại nắp gập lắc lắc trước mặt người đàn ông.
Điện thoại đang đổ chuông....
Thời gian như đang trôi chậm lại.
Khóe môi Viên Trác Nghiên vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhã, trào phúng. Chỉ đang đợi con mồi sập bẫy mà thôi.
Còn người đàn ông kia, tất cả dây thần kinh đều căng hết mức có thể, hai mắt không rời khỏi tay của Viên Trác Nghiên một giây nào.
Có tín hiệu rồi, hình như đầu dây bên kia đang nhận cuộc gọi rồi.
- Phu nhân, đừng nghe!!!!
Ngay khoảnh khắc mà Viên Trác Nghiên đang mong chờ nhất, chính là lúc người ở đầu dây bên kia trả lời thì người đàn ông kia bất chấp họng súng đang nhắm vào mình mà hét to một tiếng để ra hiệu nguy hiểm với bên kia.
Bên kia nghe được tín hiệu thì đã lập tức cúp máy ngay.
Điện thoại trên tay đã ngắt kết nối, vẻ mặt Viên Trác Nghiên có chút tối sầm lại, bật cười một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt không một chút sợ hãi, tay anh đang chuẩn bị bóp cò....
- Boss! Lấy được ngọc rồi!
Cửa phòng bị đẩy vào, A Phúc hớt ha hớt hải chạy đến kinh hô. Nhất thời động tác bóp cò của Viên Trác Nghiên đã tạm dừng lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vỗ tay thắng lợi thì phía sau gáy A Phúc đã xuất hiện một họng dí vào. Cậu ta không dám cử động, chầm chậm nghiêng mặt cảnh giác nhìn nghiêng qua, có thể thấy được người đang chỉ súng khống chế mình là gã đô vật vừa rồi.
- Giao miếng ngọc ra đây tao sẽ tha mạng cho mày.
Bên trong phòng, khẩu súng trên tay Viên Trác Nghiên vẫn còn dí chặt bên thái dương của người đàn ông kia, anh nhìn A Phúc đang bị khống chế trước mặt, cặp mắt chim ưng đang lóe lên một cơn phẫn nộ, đẩy sát họng súng vào đầu của người đàn ông trong tay mình.
- Bảo chúng rút lui hết, nếu không tôi cũng tiễn cậu theo thủ hạ của tôi luôn một lần.
Mục đích của đám người này đến đây là vì miếng ngọc, nhưng loại tình huống bị đe dọa đến tính mạng ngay trong gang tấc như vậy thì thật sự chưa từng nghĩ đến. Giữa ngọc và mạng, cũng khiến bọn họ phải cẩn trọng suy nghĩ. Cho dù có lấy được ngọc thì cũng chưa chắc giữ được mạng, nếu bỏ ngọc lại thì may ra còn có thể thoát thân. Nhưng rốt cuộc thì người đàn ông đó vẫn ra lệnh cho tên đô vật kia nhất định phải lấy được ngọc mới hạ súng.
Chết tiệt!
A Phúc thật sự muốn chửi thề ngay lúc này, ở Las Vegas này mà vẫn có kẻ dám cầm súng đe dọa người của tổ chức Wolf!
Hành động mạo hiểm trung thành đến quên cả mạng như vậy, đối với một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo như Viên Trác Nghiên cũng phải nể phục và nhìn anh ta bằng con mắt khác. Nhưng chỉ như vậy mà muốn đối phó với anh thì đúng là còn rất non.
A Phúc vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, hình như đã nhận được tín hiệu gì đó rồi. Cậu ta giả vờ đầu hàng, nói với gã đô vật phía sau.
- Được rồi, tôi sẽ giao ngọc cho anh.
Gã đô vật và người đàn ông kia đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông kia hết nhìn phía A Phúc rỗi lại nhìn Viên Trác Nghiên, không khỏi hoài nghi. Bọn họ lại dễ dàng giao ngọc ra như vậy sao?
Nhưng gã đô vật lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe A Phúc nói sẽ giao ngọc thì liền buông lỏng cảnh giác đợi cậu ta lấy ngọc ra.
Nhưng chỉ một giây sau....
- Ngọc ở đây, mày nhìn đi đâu vậy? Boss, mau đón lấy!
Khi vừa mới nhận được ám thị của ông chủ thì A Phúc đã chầm chậm chuẩn bị, lấy ngọc ra để sẵn trong ống tay áo, sau đó giả vờ đầu hàng để làm cho tên đô vật phía sau để gã buông lỏng cảnh giác rồi truyền miếng ngọc qua cho ông chủ.
Gã đô vật còn chưa kịp hiểu gì thì miếng ngọc lại lần nữa bị ném lên cao.
Trước bốn cặp mắt nhìn về hướng truyền của miếng ngọc.
Lần này gã đô vật không còn hành động như vừa nãy nữa, gã giơ súng lên nhắm về hướng của miếng ngọc.
Nhưng, phát súng của gã vẫn là chậm hơn Viên Trác Nghiên một bước.
Đạn chặn đạn, đây đúng là tình huống có một không hai đây a!
A Phúc nhanh hơn xoay người lại phản công với gã đô vật.
Viên Trác Nghiên dễ dàng chụp được miếng ngọc, nhưng cũng đồng thời để cho người bên cạnh chạy thoát rồi.
Anh ta đang chạy về phía cửa sổ, Viên Trác Nghiên đang định đuổi theo thì A Châu lại chạy đến cấp báo.
- Boss, chúng ta mau đi thôi. Bọn họ càng lúc càng đông. Hơn nữa, tầng trệt, Jayce đang ngồi cùng bàn với Ôn tiểu thư.
Sở dĩ Viên Trác Nghiên chẳng hề để tâm đến câu đầu tiên của cậu ta. Điều khiến anh phải dừng hành động tiếp theo lại chính là Ôn Giai Tuệ, cô đang ở cùng một chỗ với Jayce?
Sau khi nghe được chuyện này, Viên Trác Nghiên còn khẩn trương hơn cả từ nãy đến giờ. Anh mặc kệ người đang nhảy ra cửa sổ bỏ trốn kia mà lao nhanh ra khỏi phòng bao.
A Phúc và A Châu vừa thoát khỏi gã đô vật thì cũng nhanh chân đi theo sau.
...................
Hai người ngồi đối diện bốn mắt chạm vào nhau nhìn đối phương chằm chằm, nhưng mỗi người lại mang một tâm tư và một suy nghĩ khác.
Thanh Ngọc ngồi bên cạnh cũng không biết nên đối phó với tình hình trước mắt này như thế nào nữa, Ôn Giai Tuệ đi cùng Viên Trác Nghiên, nếu anh quay lại mà nhìn thấy một cảnh này thì cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Chợt, Jayce giống như vừa phản ứng theo bản năng. Anh ta nhìn ngó xung quanh một lượt, nở một nụ cười châm chọc.
- Xem ra kẻ thù đến tìm con sói đực của cô rất nhiều đấy.
Câu này của anh ta, Ôn Giai Tuệ vừa nghe đã có thể hiểu được hàm ý bên trong. Chẳng lẽ đám người muốn cướp ngọc thật sự là rất đông sao? Nếu vậy thì Viên Trác Nghiên? Anh sẽ không sao chứ? Tại sao bây giờ anh vẫn chưa quay lại? Nỗi bất an trong lòng cô càng lớn hơn, cô nắm chặt váy dưới bàn, nở một nụ cười lịch thiệp.
- Đây có thể được xem là chó chê mèo lắm lông không đây? Theo tôi biết thì kẻ thù của anh cũng không ít đâu.
Jayce nghe được câu này thì không khỏi cười phá lên, đột nhiên anh ta đẩy ghế đứng dậy, bước tới bên cạnh nữ nhân vừa đáp trả mình.
- Ôn tiểu thư, cô thật sự rất có cá tính....
Ngay lúc anh ta đang định cúi người xuống trước mặt Ôn Giai Tuệ thì một cánh tay rắn chắc dùng sức nắm lấy vai anh ta ném sang một bên.
- Nhị ca, anh không sao chứ?
A Phúc vừa chạy đến nhìn thấy một màn bên kia, còn phải hạ mấy tên đang bám đuôi mình nữa. Vừa tung cước đá rồi giơ tay bẻ ngược tay từng tên vừa hỏi han tình hình của A Minh.
Chết tiệt!
Sao lại càng lúc càng đông vậy chứ? Còn đuổi dai như đỉa nữa.
Hai người chỉ còn cách nhau vài bước chân, nhưng ở giữa bọn họ chính là gã đô vật vẫn còn lăm le miếng ngọc trên tay của A Minh.
- Nhị ca?
A Minh đã chống tay xuống sàn đứng lên, đem túi thơm nhỏ trong tay ném về phía A Phúc, đồng thời gọi lớn.
- A Phúc, mau đón lấy!
Nhìn thấy túi nhỏ đang bị ném lên cao, tất cả đều tập trung hết tinh thần mà nhìn về phía này.
Đám tay chân vừa đuổi A Phúc tới cũng nối đuối nhau xông lên để cản anh nhưng đã muộn mất rồi.
Gã đô vật kia nhìn thấy miếng ngọc vừa ném ra cũng dồn hết khả năng để đoạt lấy. Nhưng lần này thân hình to tướng của gã lại chính là một vật cản lớn, không những không thể nhanh nhẹn mà còn trở thành bàn đạp để A Phúc lấy đà nhảy lên cao, thuận lợi đón được miếng ngọc.
- Mau đưa cho boss đi!
A Minh nằm dưới sàn thở hổn hển hét to lên lần nữa khi thấy A Phúc đã lấy được miếng ngọc.
A Phúc từ cầm được túi thơm trong tay liền chạy thật nhanh về cuối hành lang.
Giống như một hiệu ứng cảm biến vậy, tất cả sự truy đuổi đều dồn về hướng A Phúc, để lại A Minh nằm hổn hển trên mặt sàn đầy máu. Anh chống tay đứng lên, thư giãn lại gân cốt, bước nhanh xuống cầu thang.
....................
Ôn Giai Tuệ lúc này như bị điểm trúng tử huyệt, bàn tay cầm ly nước cũng vô thức nắm chặt.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Thanh Ngọc giống như được tiếp thêm sức mạnh. Cô ta mặc kệ cô có cho phép hay không mà cứ nắm lấy tay cô, giọng điệu khẩn thiết thỉnh cầu.
- Giai Tuệ, coi như tôi cầu xin cô được không? Xin cô hãy rời khỏi Trác Nghiên, tôi không có gì ngoài anh ấy cả. Mất Trác Nghiên thì tôi sẽ không còn gì nữa. Tôi xin cô đấy, Giai Tuệ, cùng là phụ nữ tôi nghĩ cô sẽ hiểu được đúng không?
Vì hành động quá bất thường của cô ta, Ôn Giai Tuệ đã khôi phục lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên là rụt tay về, vì cô không quen với sự thân thiết như vậy, hơn nữa cũng vô cùng khó chịu. Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh nữa, thật sự là không biết đường mà lần.
- Thanh Ngọc, cô không cần phải cầu xin tôi đâu. Vì một người đàn ông không yêu mình mà cô sẵn sàng vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình, cô nghĩ lại thử có đáng hay không?
Giọng cô nhẹ nhàng êm ái như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, có lẽ là đang cảnh tỉnh Thanh Ngọc, có lẽ lại là
Đột nhiên tự biến hóa thành kẻ yếu thế, nếu người ngoài nhìn vào thì nhất định là sẽ nhìn cô là tiểu tam cướp mất hạnh phúc của người khác.
Nhưng cô đâu hề cướp đi hạnh phúc nào của cô ta chứ? Ngay từ đầu hạnh phúc mà cô ta nói vốn dĩ chẳng hề tồn tại, người đàn ông mà cô ta nói vốn chưa từng thuộc về cô ta,... cả thể xác lẫn trái tim. Cho nên người đó có chọn ai thì cũng không phải lỗi của cô.
Tại sao cô lại chợt có suy nghĩ này chứ? Đây là lòng tham ư? Nhưng là lòng tham đối với điều gì chứ? Viên Trác Nghiên, người có thể bảo vệ cô? Hay là....trái tim của anh, tình yêu của anh?
Vừa nghĩ xong cô lại lắc đầu cười châm chọc chính bản thân mình, cô sao lại có suy nghĩ điên rồ này nhỉ?
Đúng là mặt dày thật rồi. Dù đúng dù sai thì cô cũng đang có mối quan hệ không đứng đắn với hôn phu của người khác mà. Từ lúc bắt đầu cô đã là một mối quan hệ cấm kỵ, sai trái, vụng trộm với con chồng, cũng là người đàn ông đã có hôn ước, thậm chí còn mang thai con của người đó. Trong chuyện này, cô vẫn là người có lỗi....nhưng tại sao dù biết rất rõ, dù biết là sai nhưng mỗi lần anh đến thì cô lại không cách nào vùng vẫy ra được, tại sao mỗi lần như vậy cô lại trầm luân vào đó?
- Thanh Ngọc, anh nghĩ em sẽ đến đây ngẩng cao đầu nói chuyện với người ta, thật không ngờ em lại ủy mị cầu xin như vậy. Thật sự là khiến anh có chút thất vọng đấy.
Hai người phụ nữ đang trầm mặc nhìn nhau thì bị một giọng nói của đàn ông bất ngờ cắt ngang, một câu nói bằng tiếng anh.
Người đàn ông đi từ phía sau Thanh Ngọc đến, trước khi cô ta quay đầu lại nhìn thì Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy anh ta từ phía chính diện. Cô nhận ra người đàn ông này, chính là kẻ đã truy sát Viên Trác Nghiên ở sòng bạc lúc cô vừa mới đến Las Vegas, cũng chính là kẻ địch của anh và cả tổ chức Wolf, ngoài ra còn là người đã bắt A Phong lúc đó - Jayce!
- Jayce? Không phải anh nói đợi em ở ngoài sao? Anh lại vào đây làm gì?
Thanh Ngọc vừa quay đầu lại, cũng đã nhìn ra ánh mắt dò xét của Ôn Giai Tuệ khi quét qua Jayce, cô ta vẫn lờ đi mà hỏi người đàn ông bằng tiếng anh.
Jayce bước tới chỗ của hai người phụ nữ, đầu tiên vẫn là trả lời nữ nhân của mình trước đã.
- Nếu anh không vào thì sao biết em để người ta ức hiếp thế nào chứ?
Vừa nói anh ta vừa đưa tay xoa xoa đầu của Thanh Ngọc, động tác vô cùng thân mật của một đôi yêu nhau.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên là nhìn rất rõ một cảnh tượng trước mắt, cũng thấy sự không hài lòng trên gương mặt của Thanh Ngọc. Cô đã nghe về mối quan hệ giữa ba người bọn họ, vì sao Jayce lại coi Viên Trác Nghiên là kẻ thù không đội trời chung, nguồn cơn xuất phát chính là từ người phụ nữ này, một người đàn ông yêu mình và một người đàn ông mình yêu, rốt cuộc cô ta vẫn cố gắng níu giữ, chạy theo người đàn ông không bao giờ đáp lại tình cảm của mình.
Cô cũng thầm đánh giá mức nguy hiểm từ người đàn ông Jayce này. Dáng vẻ bên ngoài thật sự phải gọi là một mỹ nam, đôi mắt màu xanh điển hình của người phương tây, sóng mũi cao thẳng, mỗi góc trên gương mặt đều không chút điểm trừ nào, môi mỏng, nhân trung sâu, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc đen dài lãng tử; dáng người cao lớn, cân đối chuẩn tỷ lệ vàng của người mẫu hàng đầu.
Hình như trên cổ anh ta có một hình xăm, mặc dù không nhìn được trọn vẹn nhưng có thể nhận ra đó là đầu của một con rắn. Đây lại là một ký hiệu riêng nữa sao? Mấy băng đảng mafia này đều có hình xăm làm dấu à? Sao giống như đóng dấu lên cơ thể trong xã hội cũ vậy?
Ặc!
Những suy nghĩ này mà đem nói với Viên Trác Nghiên thì không biết anh sẽ xử cô như thế nào đây a!
- Lần trước gặp mặt vội như vậy, vẫn chưa chào hỏi chính thức nhỉ? Xin chào, tôi là Jayce, hy vọng là tôi không để lại ấn tượng xấu trong lòng của cô.
Dòng suy nghĩ của Ôn Giai Tuệ đã bị đánh tan bởi câu chào hỏi của người đàn ông. Cô liền khôi phục lại tinh thần, nhìn anh ta đang chìa tay ra trước mặt mình, vốn đã có ác cảm rồi nên cô đương nhiên không muốn làm thân gì với người này, nhưng vì phép lịch sự tối thiểu vẫn nên bắt tay đáp lễ, trả lời bằng tiếng anh lưu loát.
- Ấn tượng xấu thì không dám, chỉ là nên biết đâu là chỗ nguy hiểm cần phải tránh xa thôi. Tôi chắc cũng không cần giới thiệu nhỉ? Không phải các anh đều có sở trường điều tra thông tin của người khác sao?
Cô nói rất nhẹ nhàng từ tốn, không hề có một âm điệu nào được coi là khích bác. Nhưng thật chất ý tứ bên trong đã quá rõ ràng rồi.
Jayce nhìn cô gái trước mặt này với vẻ mặt có chút hứng thú, bên môi đậm ý cười.
Đúng là rất có cá tính! Rất biết cách ăn nói, còn có thể dùng lời nói làm vũ khí nữa.
Anh ta vừa quan sát vừa cảm thán trong lòng.
Cô gái này còn rất xinh đẹp, vẻ đẹp vừa thanh thuần lại vừa sắc sảo, nhưng nhất định là không hề có một chút giả tạo nào. Chẳng trách Viên Trác Nghiên lại si mê cô như vậy. Xem ra tình địch của Thanh Ngọc thật sự là rất nặng ký rồi đây, anh có nên giúp cô một tay không đây?
- Ôn tiểu thư thật khéo léo, cô biết đấy, những người lăn lộn trong giới này đều là những con thú hoang nguy hiểm. Nếu cô thật sự muốn tránh thì nên tránh cho đúng, chạy vào hang cọp để trốn sư tử thì cuối cùng vẫn là bị hổ ăn thịt mà thôi.
Vừa nghe xong thì Ôn Giai Tuệ đã hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của anh ta. Cô mỉm cười lịch thiệp, từ tốn đáp lại.
- Dù sao thì một đàn sói vẫn tốt hơn là một bầy rắn độc. Với loài rắn độc máu lạnh, thường sẽ cắn lung tung, đến người có ơn với nó còn cắn được thì người lạ đương nhiên không có số phận tốt đẹp gì rồi. Anh nói xem có đúng như vậy không?
Hôm nay Jayce đúng thật là có dịp mở mang tầm mắt mà. Cô gái này đúng là càng tiếp xúc thì càng có nhiều điểm thú vị, biết rõ ràng là cô đang chửi xéo mình nhưng anh ta lại không có một chút cảm giác tức giận nào, ngược lại còn bắt đầu thấy hứng thú rồi đây.
....................
Trong phòng bao, hai người đàn ông vẫn đang giằng co không ai chịu nhường ai, ta một đấm ngươi một đá, liên tục không ngừng nghỉ.
Vết thương của người đàn ông có vẻ như càng lúc càng nghiêm trọng hơn rồi. Bây giờ anh ta chỉ còn muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng Viên Trác Nghiên hoàn toàn không để cho anh ta có cơ hội đó. Anh dùng hết mọi chiêu thức để ngăn cản anh ta bỏ chạy, mục đích duy nhất chính là muốn hỏi anh ta kẻ đứng phía sau anh ta điều khiển mọi chuyện rốt cuộc là ai.
- Vô ích thôi, dù hôm nay anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không cho anh biết bất cứ điều gì đâu.
Đã bị kẹp cổ sát tường nhưng anh ta vẫn còn rất ngoan cố và còn bỏ thêm một nụ cười chế giễu vào nữa.
Nhưng Viên Trác Nghiên không giận mà còn cười, nhưng đây chính là dấu hiệu cảnh báo cái chết đang cận kề.
- Vậy thì để tôi gọi xem thử chủ nhân mà cậu liều mạng bảo vệ như vậy có thật sự xứng với lòng trung thành của cậu không.
Anh vừa dứt lời thì người đàn ông kia hai mắt không khỏi mở to vì kinh hãi, người này đã lấy điện thoại trên người anh ta từ lúc nào vậy?
Khi anh ta định thần lại thì Viên Trác Nghiên đã thao tác xong và đang gọi cho số duy nhất trong danh bạ, tay anh cầm điện thoại nắp gập lắc lắc trước mặt người đàn ông.
Điện thoại đang đổ chuông....
Thời gian như đang trôi chậm lại.
Khóe môi Viên Trác Nghiên vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhã, trào phúng. Chỉ đang đợi con mồi sập bẫy mà thôi.
Còn người đàn ông kia, tất cả dây thần kinh đều căng hết mức có thể, hai mắt không rời khỏi tay của Viên Trác Nghiên một giây nào.
Có tín hiệu rồi, hình như đầu dây bên kia đang nhận cuộc gọi rồi.
- Phu nhân, đừng nghe!!!!
Ngay khoảnh khắc mà Viên Trác Nghiên đang mong chờ nhất, chính là lúc người ở đầu dây bên kia trả lời thì người đàn ông kia bất chấp họng súng đang nhắm vào mình mà hét to một tiếng để ra hiệu nguy hiểm với bên kia.
Bên kia nghe được tín hiệu thì đã lập tức cúp máy ngay.
Điện thoại trên tay đã ngắt kết nối, vẻ mặt Viên Trác Nghiên có chút tối sầm lại, bật cười một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt không một chút sợ hãi, tay anh đang chuẩn bị bóp cò....
- Boss! Lấy được ngọc rồi!
Cửa phòng bị đẩy vào, A Phúc hớt ha hớt hải chạy đến kinh hô. Nhất thời động tác bóp cò của Viên Trác Nghiên đã tạm dừng lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vỗ tay thắng lợi thì phía sau gáy A Phúc đã xuất hiện một họng dí vào. Cậu ta không dám cử động, chầm chậm nghiêng mặt cảnh giác nhìn nghiêng qua, có thể thấy được người đang chỉ súng khống chế mình là gã đô vật vừa rồi.
- Giao miếng ngọc ra đây tao sẽ tha mạng cho mày.
Bên trong phòng, khẩu súng trên tay Viên Trác Nghiên vẫn còn dí chặt bên thái dương của người đàn ông kia, anh nhìn A Phúc đang bị khống chế trước mặt, cặp mắt chim ưng đang lóe lên một cơn phẫn nộ, đẩy sát họng súng vào đầu của người đàn ông trong tay mình.
- Bảo chúng rút lui hết, nếu không tôi cũng tiễn cậu theo thủ hạ của tôi luôn một lần.
Mục đích của đám người này đến đây là vì miếng ngọc, nhưng loại tình huống bị đe dọa đến tính mạng ngay trong gang tấc như vậy thì thật sự chưa từng nghĩ đến. Giữa ngọc và mạng, cũng khiến bọn họ phải cẩn trọng suy nghĩ. Cho dù có lấy được ngọc thì cũng chưa chắc giữ được mạng, nếu bỏ ngọc lại thì may ra còn có thể thoát thân. Nhưng rốt cuộc thì người đàn ông đó vẫn ra lệnh cho tên đô vật kia nhất định phải lấy được ngọc mới hạ súng.
Chết tiệt!
A Phúc thật sự muốn chửi thề ngay lúc này, ở Las Vegas này mà vẫn có kẻ dám cầm súng đe dọa người của tổ chức Wolf!
Hành động mạo hiểm trung thành đến quên cả mạng như vậy, đối với một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo như Viên Trác Nghiên cũng phải nể phục và nhìn anh ta bằng con mắt khác. Nhưng chỉ như vậy mà muốn đối phó với anh thì đúng là còn rất non.
A Phúc vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, hình như đã nhận được tín hiệu gì đó rồi. Cậu ta giả vờ đầu hàng, nói với gã đô vật phía sau.
- Được rồi, tôi sẽ giao ngọc cho anh.
Gã đô vật và người đàn ông kia đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông kia hết nhìn phía A Phúc rỗi lại nhìn Viên Trác Nghiên, không khỏi hoài nghi. Bọn họ lại dễ dàng giao ngọc ra như vậy sao?
Nhưng gã đô vật lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe A Phúc nói sẽ giao ngọc thì liền buông lỏng cảnh giác đợi cậu ta lấy ngọc ra.
Nhưng chỉ một giây sau....
- Ngọc ở đây, mày nhìn đi đâu vậy? Boss, mau đón lấy!
Khi vừa mới nhận được ám thị của ông chủ thì A Phúc đã chầm chậm chuẩn bị, lấy ngọc ra để sẵn trong ống tay áo, sau đó giả vờ đầu hàng để làm cho tên đô vật phía sau để gã buông lỏng cảnh giác rồi truyền miếng ngọc qua cho ông chủ.
Gã đô vật còn chưa kịp hiểu gì thì miếng ngọc lại lần nữa bị ném lên cao.
Trước bốn cặp mắt nhìn về hướng truyền của miếng ngọc.
Lần này gã đô vật không còn hành động như vừa nãy nữa, gã giơ súng lên nhắm về hướng của miếng ngọc.
Nhưng, phát súng của gã vẫn là chậm hơn Viên Trác Nghiên một bước.
Đạn chặn đạn, đây đúng là tình huống có một không hai đây a!
A Phúc nhanh hơn xoay người lại phản công với gã đô vật.
Viên Trác Nghiên dễ dàng chụp được miếng ngọc, nhưng cũng đồng thời để cho người bên cạnh chạy thoát rồi.
Anh ta đang chạy về phía cửa sổ, Viên Trác Nghiên đang định đuổi theo thì A Châu lại chạy đến cấp báo.
- Boss, chúng ta mau đi thôi. Bọn họ càng lúc càng đông. Hơn nữa, tầng trệt, Jayce đang ngồi cùng bàn với Ôn tiểu thư.
Sở dĩ Viên Trác Nghiên chẳng hề để tâm đến câu đầu tiên của cậu ta. Điều khiến anh phải dừng hành động tiếp theo lại chính là Ôn Giai Tuệ, cô đang ở cùng một chỗ với Jayce?
Sau khi nghe được chuyện này, Viên Trác Nghiên còn khẩn trương hơn cả từ nãy đến giờ. Anh mặc kệ người đang nhảy ra cửa sổ bỏ trốn kia mà lao nhanh ra khỏi phòng bao.
A Phúc và A Châu vừa thoát khỏi gã đô vật thì cũng nhanh chân đi theo sau.
...................
Hai người ngồi đối diện bốn mắt chạm vào nhau nhìn đối phương chằm chằm, nhưng mỗi người lại mang một tâm tư và một suy nghĩ khác.
Thanh Ngọc ngồi bên cạnh cũng không biết nên đối phó với tình hình trước mắt này như thế nào nữa, Ôn Giai Tuệ đi cùng Viên Trác Nghiên, nếu anh quay lại mà nhìn thấy một cảnh này thì cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Chợt, Jayce giống như vừa phản ứng theo bản năng. Anh ta nhìn ngó xung quanh một lượt, nở một nụ cười châm chọc.
- Xem ra kẻ thù đến tìm con sói đực của cô rất nhiều đấy.
Câu này của anh ta, Ôn Giai Tuệ vừa nghe đã có thể hiểu được hàm ý bên trong. Chẳng lẽ đám người muốn cướp ngọc thật sự là rất đông sao? Nếu vậy thì Viên Trác Nghiên? Anh sẽ không sao chứ? Tại sao bây giờ anh vẫn chưa quay lại? Nỗi bất an trong lòng cô càng lớn hơn, cô nắm chặt váy dưới bàn, nở một nụ cười lịch thiệp.
- Đây có thể được xem là chó chê mèo lắm lông không đây? Theo tôi biết thì kẻ thù của anh cũng không ít đâu.
Jayce nghe được câu này thì không khỏi cười phá lên, đột nhiên anh ta đẩy ghế đứng dậy, bước tới bên cạnh nữ nhân vừa đáp trả mình.
- Ôn tiểu thư, cô thật sự rất có cá tính....
Ngay lúc anh ta đang định cúi người xuống trước mặt Ôn Giai Tuệ thì một cánh tay rắn chắc dùng sức nắm lấy vai anh ta ném sang một bên.