Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 58: Đừng đến gần cô ấy.
Sự xuất hiện của người đàn ông này làm cho cả ba người ở đây đều có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt mình như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút xúc động không diễn tả được, bất giác đứng bật dậy, chính tay nắm lấy cánh tay anh mà cô cũng không ý thức được, vội vã hỏi.
- Anh không sao chứ? Đám người đó có làm gì anh không?
Viên Trác Nghiên cũng vừa hay đã nhìn thấy động tác lo lắng mà thân mật của cô, trái tim trong phút chốc ấm áp đến lạ thường, nhưng anh cũng không biểu lộ gì đặc biệt, chỉ gật đầu một cái rồi đổi lại tay mình nắm lấy tay cô, kéo cô che chắn ra phía sau. Đối diện trực tiếp với Jayce vừa lấy lại thăng bằng, dùng tiếng anh nói với anh ta.
- Người phụ nữ này, anh đừng bao giờ đến gần. Chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh từ trước rồi sao?
Cũng chỉ muốn trò chuyện một chút thôi mà tên này lại dùng sức với mình nhiều như vậy, Jayce không khỏi nở một nụ cười châm biếm, tay vẫn xoa xoa bả vai suýt nữa đã bị tên đó bóp nát rồi.
- Này, anh đâu cần phải cuống lên như vậy, ở chỗ đông người như vậy tôi có muốn làm gì người phụ nữ của anh thì cũng là khó đấy.
Từ lúc Viên Trác Nghiên mới đến, Thanh Ngọc cũng đã đứng lên gọi anh, nhưng một cái liếc mắt anh cũng không có cho cô, mà chỉ sốt sắng lên vì người phụ nữ trong lòng anh. Cô còn nhìn thấy hành động quá thân mật của Ôn Giai Tuệ, như vậy mà cô ta còn dám nói là không có ý gì với người đàn ông đó ư? Đúng là biết diễn kịch quá mà!
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên không có một chút nhân nhượng. Giống như là muốn đem người trước mặt thiêu đốt thành tro luôn vậy, thanh âm lạnh lẽo đến cực hạn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng trong đó.
- Cho dù là ở đâu đi nữa thì tốt nhất anh đừng có đến gần cô ấy. Nếu không tôi cũng không khách khí với anh nữa đâu.
Vừa nói xong tầm mắt anh cũng vừa quét qua chỗ Thanh Ngọc nhưng cũng không dừng lại lâu, càng không nói gì mà nghiêng đầu ra phía sau một chút để nói với Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, chúng ta về thôi.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo vừa lướt qua của người đàn ông, Thanh Ngọc vừa sợ hãi vừa lo lắng kích động xu tay giải thích.
- Trác Nghiên, anh đừng hiểu lầm, em và anh ấy không phải như anh nghĩ đâu. Em chỉ nhờ anh ấy đưa em ra ngoài thôi.
Đây không phải là cách giải thích rất phổ biến khi bị người đàn ông của mình bắt gặp mình đi cùng một người đàn ông khác sao?
Nếu thật sự là Viên Trác Nghiên cần điều này thì Thanh Ngọc đã nhảy cẫng lên vì hạnh phúc rồi. Thế nhưng anh lại chẳng quan tâm, dù cô có đi với ai thì đối với anh cũng chỉ là đang nhìn vấn đề của một người ngoài mà thôi, điều mà anh muốn cô giải thích và xin lỗi lại chỉ có sự an toàn của Ôn Giai Tuệ.
- Ra ngoài? Là em đến để tìm Tuệ nhi? Còn đưa cả tên này đến đây gặp cô ấy? Thanh Ngọc, không phải tôi đã nói rõ với em rồi sao? Các người không ai được phép đến gần cô ấy nữa, hay em nghĩ tôi chỉ nói đùa cho vui miệng?
Giọng anh lạnh lẽo đáng sợ hệt như ma vương đến từ địa ngục, đôi mắt anh như lưỡi dao đậm mùi sát khí, bức đối phương đến nghẹt thở.
Thanh Ngọc thấy người đàn ông này vì nữ nhân trong lòng anh mà có thể thẳng thừng nói với cô những lời như vậy, vừa xấu hổ vừa tủi thân. Cô đã nghĩ ít nhất khi anh bắt gặp cảnh tượng này thì sẽ để tâm đến việc cô đi cùng Jayce, hoặc ít nhất anh cũng nên nói với cô một câu giữa anh và Ôn Giai Tuệ không có gì cả.
Haha! Thanh Ngọc à Thanh Ngọc, đấy đều là những hành động quan tâm đối với những người yêu nhau mà thôi, còn với cô, Viên Trác Nghiên đâu hề xem cô là gì. Vậy nên cũng không có gì lạ khi anh chỉ quan tâm đến nữ nhân mà anh yêu thôi. Cô còn hy vọng điều gì nữa chứ?
- Trác Nghiên, anh làm vậy có công bằng với em không? Trong khi em mới là hôn thê của anh, em sợ anh hiểu lầm nên mới cố gắng giải thích nhưng anh cũng chẳng hề quan tâm, anh đi cùng người phụ nữ mà cũng không hề muốn giải thích với em một câu nào, anh ở trước mặt em bảo vệ cô ta, một câu "người phụ nữ của anh" hai câu cũng " người phụ nữ của anh" nhưng người phụ nữ trong lời anh nói lại không phải là em. Trác Nghiên, trái tim anh rốt cuộc làm bằng gì vậy? Tại sao lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Em yêu anh là sai sao? Em nhẫn nhịn tất cả, biết rõ anh không yêu em, cũng biết anh yêu người khác, biết rõ mối quan hệ mờ ám vụng trộm của anh và cô ta, nhưng em vẫn vờ như không biết gì, cũng chỉ vì em yêu anh. Nhưng tại sao anh vẫn không một lần quay đầu lại nhìn em chứ?
Dường như tất cả những uất ức, đau khổ mà cô đã tự mình gặm nhấm trong thời gian qua không còn nhẫn nhịn thêm được nữa, giống như con đê bị vỡ mà tuôn trào ra. Cô càng nói thì lại càng kích động, giọng nghe ngào đến run rẩy, nước nước thi nhau rơi xuống, ánh mắt bi thương nhìn người đàn ông vẫn vô cảm đang nắm chặt tay một người phụ nữ khác.
Jayce đứng bên cạnh nhìn cô gái của mình khóc như vậy ngực đã bị đâm từng nhát đau đớn, mặc dù anh ta nghe không hiểu hết những lời cô nói nhưng đại khái vẫn có thể đoán ra được cô lại nói mấy lời quỵ lụy van xin tình yêu của tên khốn kia. Anh ta cũng rất muốn ngăn cản cô nhưng thực sự thì những chuyện như thế này đã xảy ra vô vàn lần trước đó rồi, bây giờ cô đang mất bình tĩnh như vậy thì ngoại trừ người đàn ông mà cô muốn nghe thì những người khác có nói gì cũng thành vô ích mà thôi.
Những lời Thanh Ngọc vừa nói rõ ràng là có thể khiến người khác nghe cũng thương tâm, nhưng người cần nghe nhất là Viên Trác Nghiên không những không có chút mủi lòng mà ngược lại còn lạnh lùng phun ra mấy chữ.
- Đây không phải đều là em tự chọn sao? Nếu em cảm thấy bất công thì em có thể hủy hôn.
Những lời như vậy nói ra không thấy mình quá đáng sao?
Ôn Giai Tuệ không tin nổi mà ngước mắt nhìn người đàn ông toàn thân mang theo hàn khí bên cạnh.
Tàn nhẫn! Thật sự rất tàn nhẫn, vô tình!
Đối với một người một lòng một dạ yêu mình mà anh vẫn có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy thì liệu một người không có chút tình cảm nào với anh thì đến khi anh có một người phụ nữ khác thì không biết cô sẽ còn thảm đến mức nào nữa.
Thanh Ngọc vẫn không ngừng khóc nhìn người đàn ông qua màn nước mỏng, cổ họng cũng đã nghẹn cứng lại, muốn nói gì đó nữa nhưng Viên Trác Nghiên đã kéo nữ nhân bên cạnh.
- Chúng ta đi thôi.
Thấy Ôn Giai Tuệ đứng bất động tại chỗ, Viên Trác Nghiên tưởng cô đang nghĩ đến chuyện miếng ngọc nên mới cúi xuống nói nhỏ với cô.
- Đã lấy được ngọc rồi, mau đi thôi. Chúng nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
Nghe đến miếng ngọc thì Ôn Giai Tuệ mới như vừa được hoàn hồn, gật gật đầu với anh.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm nhìn qua Thanh Ngọc một lần nữa, nắm tay Ôn Giai Tuệ rời đi, khi lướt qua Jayce đang thẩn đứng một chỗ, anh dừng bước một lúc. Hai người đứng sóng vai nhưng ngược chiều, anh nhắc lại thêm một bằng tiếng anh lần nữa.
- Nếu anh còn đến gần cô ấy lần nữa thì đừng trách tôi không cảnh báo trước.
Jayce vừa quay đầu lại nhếch môi cười một tiếng, đang định đáp lời thì đôi nam nữ bên cạnh đã cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Toàn thân Thanh Ngọc như bị rút hết sinh khí mà ngồi phịch xuống ghế. Cô không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, Viên Trác Nghiên không nói gì mà bỏ đi như vậy, liệu có phải cô đã chọc giận anh rồi không? Hôn ước, anh vừa nói cô có thể hủy hôn nếu muốn. Không phải, không phải là anh sẽ hủy hôn thật chứ?
Vừa rồi chỉ là cô đã quá kích động nên mới nói ra những lời đó, cô đúng là điên rồi mà! Tại sao lại có thể hồ đồ như vậy chứ?
Không được, cô phải đi giải thích với anh.
Nghĩ rồi, Thanh Ngọc chống tay lên bàn đứng lên.
Jayce đứng bên cạnh thấy vậy liền đi tới ngăn cản.
- Thanh Ngọc, em còn định đi theo anh ta nữa sao? Chẳng lẽ em vẫn chưa ngộ ra? Anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn cố chấp đến cùng là vì điều gì chứ?
Trong đầu Thanh Ngọc hiện giờ hoàn toàn không để những câu này của anh ta vào tai, vẫn không ngừng suy nghĩ liệu Viên Trác Nghiên có tức giận mà hủy bỏ hôn ước hay không. Cô cố gắng vùng khỏi tay của Jayce, bực dọc hét vào mặt anh ta.
- Em không cần anh quản, anh thì biết gì chứ? Em yêu anh ấy, dù chỉ còn một tia hy vọng thì em cũng sẽ không từ bỏ.
Jayce nghe cô nói thật sự là muốn đem đầu cô nhúng xuống nước để cô tỉnh ngộ lại. Tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Bùng binh tình yêu này phải như thế nào mới chấm dứt đây?
Anh ta ôm chặt nữ nhân đang khóc vào lồng ngực rộng lớn, không ngừng vỗ về trấn an. Nhưng một luồng sát khí đã nổi lên trong mắt anh ta, đôi nam nữ đó đã khiến cô gái của anh khóc, anh nhất định sẽ trả lại cho bọn họ gấp đôi.
.......................
Ba chiếc xe thương vụ màu đen nối đuôi nhau thành một hàng dài chạy trên đường cao tốc, hướng về phía thủ phủ.
Dẫn đầu là một chiếc xe của thủ hạ, sau đó là xe của Viên Trác Nghiên.
Ghế sau của xe là Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
Ngoại trừ người phụ nữ duy nhất trên xe này ra thì ba người còn lại vì miếng ngọc cô đang cầm mà suýt nữa không thể toàn mạng rời khỏi nhà hàng đó rồi.
A Châu vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu, cẩn trọng báo cáo cũng như xin chỉ dẫn của ông chủ.
- Boss, phía sau vẫn còn ba xe đang theo đuôi nữa, có nên bắn không?
Viên Trác Nghiên quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh, lắc đầu ra lệnh.
- Không cần, bọn họ không có súng nên chỉ cần cắt đuôi là được?
- Vâng, thưa boss!
A Châu cung kính nhận lệnh rồi tăng nhanh tốc độ.
Từ lúc lên xe đến giờ mặc dù Ôn Giai Tuệ vẫn im lặng chưa nói gì nhưng không phải là cô đang thờ ơ không quan tâm, cô biết Viên Trác Nghiên và đám A Châu vì giúp cô tìm ngọc còn phải bảo vệ an toàn của cô nên đã trực tiếp đối đầu với đám người không rõ lai lịch kia. Cầm miếng ngọc trên tay, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hỏi.
- A Minh, A Châu, hai anh không sao chứ? Thật ngại quá, vì chuyện của tôi mà các anh phải vất vả rồi.
Câu đầu tiên của cô từ lúc lên xe đến giờ lại là hỏi A Minh và A Châu sao?
Biểu cảm trên gương mặt của Viên Trác Nghiên khi quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh chính là không thể tin nổi. Mặt mũi xám xịt như gan heo, mày kiếm nhíu chặt, nghiến răng bất mãn.
Anh ngồi sát bên cạnh cô như vậy mà cô không nhìn thấy sao? Coi anh là người vô hình à? Tại sao không khỏi anh mà lại hỏi đám A Châu? Anh không vất vả sao? Gì chứ? Cô gái này đúng là không có lương tâm mà!
A Minh ngồi ở ghế phụ lái xoa xoa cổ và bả vai, nghe nữ nhân của ông chủ hỏi thăm tình hình của mình thì ngay lập tức lấy lại tinh thần trả lời.
- Chủ mẫu, tôi không sao, lâu rồi không luyện tập, coi như vận động mấy cái thôi. Cô cũng không cần khách sáo vậy đâu, đây cũng là nghĩa vụ của chúng tôi mà.
A Châu vừa lái xe cũng không thể không trả lời chủ mẫu.
- Chủ mẫu, chúng tôi không sao. Nhưng mà, tôi nghĩ boss thật sự không ổn đâu.
Một câu của A Châu làm cho không khí trên xe bỗng nhiên nhộn nhịp hơn hẳn rồi.
A Minh lúc này mới chú ý đến gương chiếu hậu. Trời à, vẻ mặt đó của ông chủ là sao đây? Chẳng lẽ....đang ăn giấm chua sao?
Hai người nháy mắt ra hiệu với nhau rồi cười tủm tỉm.
- Boss, anh không bị thương chứ? Sắc mặt anh không được tốt cho lắm đấy.
Ôn Giai Tuệ cũng vừa hiểu ra ý tứ của hai người kia, không nhịn được mà cũng cười trộm. Cô liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang cộc cằn mắng hai thủ hạ của mình thì ý cười trong mắt cô càng đậm hơn.
- Tôi thấy đúng là lâu rồi hai cậu không luyện tập qua đấy, từ hôm nay bắt đầu tăng thời gian huấn luyện lên.
Chỉ có như vậy thì hai tên buôn dưa lê mới ngậm miệng lại tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Viên Trác Nghiên mím chặt môi hậm hực, quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh.
- Em với bọn họ từ khi nào mà thân thiết như vậy thế? Còn quan tâm hỏi han nhiệt tình lắm nhỉ?
Bị tên quái gở này hỏi đến rồi nên đương nhiên Ôn Giai Tuệ không thể không đè nén ý cười trên môi xuống, bình nhiên hỏi ngược lại anh.
- Anh bị sao vậy? Không phải vừa rồi tôi đã hỏi anh trước rồi đấy sao? Con người anh sao nhỏ mọn vậy? Họ đều vì lấy miếng ngọc mới bị đánh ra thế kia, tôi quan tâm vài câu anh cũng không cho nữa là sao?
Nói đoạn, cô đột nhiên ngừng lại, không phải kiểu nói bông đùa trêu chọc nữa mà giọng cô chợt chuyển dần sang kích động.
- Tôi cũng đã lo lắng đến phát điên khi không nhìn thấy anh trở lại, lúc anh đi khỏi cũng không nói một câu nào với tôi, một mình quyết định, một mình chống đỡ như vậy anh hỏi sao tôi không lo lắng đây? Trái tim tôi cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi cũng biết sợ chứ? Nghĩ đến lần trước ở sòng bạc, anh bị thương như vậy, tôi, tôi thật sự đã không muốn....
Cô nói mà không hề kiểm soát được chính mình đang nói gì nữa, cứ vô thức mà nói ra hết nỗi sợ vẫn còn chưa tiêu tan hết trong lòng mình.
Nếu không phải Viên Trác Nghiên chính tai nghe được hết thì nhất định là không thể tin nổi những lời này là do người phụ nữ này nói.
Đôi mắt anh sáng rực, một cỗi hạnh phúc và vui sướng chạy dọc toàn thân, hai tay anh đặt hai bên vai cô, xoay cô lại đối diện với mình, vội hỏi lại.
- Tuệ nhi, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa được không? Em lo lắng cho anh thật sao?
Ôn Giai Tuệ bị anh lay như vậy rốt cuộc cũng đã ý thức được vừa rồi mình đã nói những lời mà mình cũng không ngờ tới. Cô muốn phủ nhận nhưng lại lúng túng không biết phải nói gì.
- Cái gì cần nói tôi đều nói hết rồi, anh không nghe được thì thôi vậy. Tôi không có thói quen lặp lại lời đã nói đâu.
Viên Trác Nghiên cũng không phải nhất quyết muốn cô nói lại hết toàn bộ, nhưng lại được nhìn dáng vẻ này của cô còn thú vị hơn nữa. Anh đưa tay lên bóp bóp chóp mũi của cô, khóe môi vẽ lên một nụ cười thỏa mãn.
Lúng túng làm cô thẹn quá hóa giận, có hơi cao giọng, có vẻ đang cố gắng che lắp đi dáng vẻ không nên xuất hiện vừa rồi của mình. Cô vừa gạt tay anh ra vừa hỏi.
- Anh đã lấy ngọc cho tôi rồi, vậy nói đi, anh muốn nhận lại gì đây?
Viên Trác Nghiên suýt nữa tưởng mình nghe lầm, cô lại muốn thưởng cho anh sao? Cơ hội tốt như vậy đương nhiên anh không thể từ chối rồi, nhưng là tạm thời anh chưa nghĩ ra a!
Nếu thật lòng mà nói, anh chỉ có một nguyện vọng lớn nhất, chính là cô sẽ đồng ý ở bên cạnh anh cả đời, cho anh cơ hội bù đắp và yêu thương cô.
- Miếng ngọc lần này và cả hai miếng sau, mỗi lần em sẽ cho anh một ước nguyện chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ chớp chớp đề phòng, không biết anh định nói gì nhưng vẫn gật đầu.
- Được thôi, nhưng bây giờ sẽ tính cho bây giờ. Khi nào anh tìm được miếng ngọc tiếp theo thì tôi mới đáp ứng nguyện vọng của anh.
Viên Trác Nghiên nghe xong cũng gật gật đầu, nói ra ý định của mình.
- Vậy anh muốn để dành, khi nào anh nghĩ ra sẽ nói với em.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh có chút nghi hoặc, anh không định nghĩ ra yêu cầu gì quái đản đấy chứ? Nhưng dù sao cũng là lời cô đã nói ra thì không nên nuốt lời.
- A!!
Chiếc xe từ nãy đến giờ vẫn duy trì tốc độ rất nhanh và chỉ chạy theo đường thẳng. Nhưng đột nhiên lảng lách qua từng chiếc xe đi song song rồi phía trước làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngồi thả lỏng không kịp phòng bị mà ngã vào lồng ngực rắn chắn như tường thành bên cạnh.
Hai tay như sắt thép của người đàn ông cũng rất biết nắm lấy thời cơ, ôm trọn người đẹp trong ngực.
A Châu vừa lái xe cắt đuôi mấy chiếc xe bám phía sau nhưng vẫn không quên ngước nhìn hai người ở ghế sau trên gương chiếu hậu, nháy mắt cười cười với A Minh.
Cứ thấy nữ nhân vừa muốn ngồi tách ra thì cậu ta lại đánh tay lái bất ngờ để cô ngã vào người ông chủ lần nữa.
Hai người nhìn nhau cười đắc ý. Kiểu này nhất định ông chủ sẽ rút lại lệnh phạt cho bọn họ thôi à nha!
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt mình như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút xúc động không diễn tả được, bất giác đứng bật dậy, chính tay nắm lấy cánh tay anh mà cô cũng không ý thức được, vội vã hỏi.
- Anh không sao chứ? Đám người đó có làm gì anh không?
Viên Trác Nghiên cũng vừa hay đã nhìn thấy động tác lo lắng mà thân mật của cô, trái tim trong phút chốc ấm áp đến lạ thường, nhưng anh cũng không biểu lộ gì đặc biệt, chỉ gật đầu một cái rồi đổi lại tay mình nắm lấy tay cô, kéo cô che chắn ra phía sau. Đối diện trực tiếp với Jayce vừa lấy lại thăng bằng, dùng tiếng anh nói với anh ta.
- Người phụ nữ này, anh đừng bao giờ đến gần. Chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh từ trước rồi sao?
Cũng chỉ muốn trò chuyện một chút thôi mà tên này lại dùng sức với mình nhiều như vậy, Jayce không khỏi nở một nụ cười châm biếm, tay vẫn xoa xoa bả vai suýt nữa đã bị tên đó bóp nát rồi.
- Này, anh đâu cần phải cuống lên như vậy, ở chỗ đông người như vậy tôi có muốn làm gì người phụ nữ của anh thì cũng là khó đấy.
Từ lúc Viên Trác Nghiên mới đến, Thanh Ngọc cũng đã đứng lên gọi anh, nhưng một cái liếc mắt anh cũng không có cho cô, mà chỉ sốt sắng lên vì người phụ nữ trong lòng anh. Cô còn nhìn thấy hành động quá thân mật của Ôn Giai Tuệ, như vậy mà cô ta còn dám nói là không có ý gì với người đàn ông đó ư? Đúng là biết diễn kịch quá mà!
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên không có một chút nhân nhượng. Giống như là muốn đem người trước mặt thiêu đốt thành tro luôn vậy, thanh âm lạnh lẽo đến cực hạn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng trong đó.
- Cho dù là ở đâu đi nữa thì tốt nhất anh đừng có đến gần cô ấy. Nếu không tôi cũng không khách khí với anh nữa đâu.
Vừa nói xong tầm mắt anh cũng vừa quét qua chỗ Thanh Ngọc nhưng cũng không dừng lại lâu, càng không nói gì mà nghiêng đầu ra phía sau một chút để nói với Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, chúng ta về thôi.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo vừa lướt qua của người đàn ông, Thanh Ngọc vừa sợ hãi vừa lo lắng kích động xu tay giải thích.
- Trác Nghiên, anh đừng hiểu lầm, em và anh ấy không phải như anh nghĩ đâu. Em chỉ nhờ anh ấy đưa em ra ngoài thôi.
Đây không phải là cách giải thích rất phổ biến khi bị người đàn ông của mình bắt gặp mình đi cùng một người đàn ông khác sao?
Nếu thật sự là Viên Trác Nghiên cần điều này thì Thanh Ngọc đã nhảy cẫng lên vì hạnh phúc rồi. Thế nhưng anh lại chẳng quan tâm, dù cô có đi với ai thì đối với anh cũng chỉ là đang nhìn vấn đề của một người ngoài mà thôi, điều mà anh muốn cô giải thích và xin lỗi lại chỉ có sự an toàn của Ôn Giai Tuệ.
- Ra ngoài? Là em đến để tìm Tuệ nhi? Còn đưa cả tên này đến đây gặp cô ấy? Thanh Ngọc, không phải tôi đã nói rõ với em rồi sao? Các người không ai được phép đến gần cô ấy nữa, hay em nghĩ tôi chỉ nói đùa cho vui miệng?
Giọng anh lạnh lẽo đáng sợ hệt như ma vương đến từ địa ngục, đôi mắt anh như lưỡi dao đậm mùi sát khí, bức đối phương đến nghẹt thở.
Thanh Ngọc thấy người đàn ông này vì nữ nhân trong lòng anh mà có thể thẳng thừng nói với cô những lời như vậy, vừa xấu hổ vừa tủi thân. Cô đã nghĩ ít nhất khi anh bắt gặp cảnh tượng này thì sẽ để tâm đến việc cô đi cùng Jayce, hoặc ít nhất anh cũng nên nói với cô một câu giữa anh và Ôn Giai Tuệ không có gì cả.
Haha! Thanh Ngọc à Thanh Ngọc, đấy đều là những hành động quan tâm đối với những người yêu nhau mà thôi, còn với cô, Viên Trác Nghiên đâu hề xem cô là gì. Vậy nên cũng không có gì lạ khi anh chỉ quan tâm đến nữ nhân mà anh yêu thôi. Cô còn hy vọng điều gì nữa chứ?
- Trác Nghiên, anh làm vậy có công bằng với em không? Trong khi em mới là hôn thê của anh, em sợ anh hiểu lầm nên mới cố gắng giải thích nhưng anh cũng chẳng hề quan tâm, anh đi cùng người phụ nữ mà cũng không hề muốn giải thích với em một câu nào, anh ở trước mặt em bảo vệ cô ta, một câu "người phụ nữ của anh" hai câu cũng " người phụ nữ của anh" nhưng người phụ nữ trong lời anh nói lại không phải là em. Trác Nghiên, trái tim anh rốt cuộc làm bằng gì vậy? Tại sao lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Em yêu anh là sai sao? Em nhẫn nhịn tất cả, biết rõ anh không yêu em, cũng biết anh yêu người khác, biết rõ mối quan hệ mờ ám vụng trộm của anh và cô ta, nhưng em vẫn vờ như không biết gì, cũng chỉ vì em yêu anh. Nhưng tại sao anh vẫn không một lần quay đầu lại nhìn em chứ?
Dường như tất cả những uất ức, đau khổ mà cô đã tự mình gặm nhấm trong thời gian qua không còn nhẫn nhịn thêm được nữa, giống như con đê bị vỡ mà tuôn trào ra. Cô càng nói thì lại càng kích động, giọng nghe ngào đến run rẩy, nước nước thi nhau rơi xuống, ánh mắt bi thương nhìn người đàn ông vẫn vô cảm đang nắm chặt tay một người phụ nữ khác.
Jayce đứng bên cạnh nhìn cô gái của mình khóc như vậy ngực đã bị đâm từng nhát đau đớn, mặc dù anh ta nghe không hiểu hết những lời cô nói nhưng đại khái vẫn có thể đoán ra được cô lại nói mấy lời quỵ lụy van xin tình yêu của tên khốn kia. Anh ta cũng rất muốn ngăn cản cô nhưng thực sự thì những chuyện như thế này đã xảy ra vô vàn lần trước đó rồi, bây giờ cô đang mất bình tĩnh như vậy thì ngoại trừ người đàn ông mà cô muốn nghe thì những người khác có nói gì cũng thành vô ích mà thôi.
Những lời Thanh Ngọc vừa nói rõ ràng là có thể khiến người khác nghe cũng thương tâm, nhưng người cần nghe nhất là Viên Trác Nghiên không những không có chút mủi lòng mà ngược lại còn lạnh lùng phun ra mấy chữ.
- Đây không phải đều là em tự chọn sao? Nếu em cảm thấy bất công thì em có thể hủy hôn.
Những lời như vậy nói ra không thấy mình quá đáng sao?
Ôn Giai Tuệ không tin nổi mà ngước mắt nhìn người đàn ông toàn thân mang theo hàn khí bên cạnh.
Tàn nhẫn! Thật sự rất tàn nhẫn, vô tình!
Đối với một người một lòng một dạ yêu mình mà anh vẫn có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy thì liệu một người không có chút tình cảm nào với anh thì đến khi anh có một người phụ nữ khác thì không biết cô sẽ còn thảm đến mức nào nữa.
Thanh Ngọc vẫn không ngừng khóc nhìn người đàn ông qua màn nước mỏng, cổ họng cũng đã nghẹn cứng lại, muốn nói gì đó nữa nhưng Viên Trác Nghiên đã kéo nữ nhân bên cạnh.
- Chúng ta đi thôi.
Thấy Ôn Giai Tuệ đứng bất động tại chỗ, Viên Trác Nghiên tưởng cô đang nghĩ đến chuyện miếng ngọc nên mới cúi xuống nói nhỏ với cô.
- Đã lấy được ngọc rồi, mau đi thôi. Chúng nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
Nghe đến miếng ngọc thì Ôn Giai Tuệ mới như vừa được hoàn hồn, gật gật đầu với anh.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm nhìn qua Thanh Ngọc một lần nữa, nắm tay Ôn Giai Tuệ rời đi, khi lướt qua Jayce đang thẩn đứng một chỗ, anh dừng bước một lúc. Hai người đứng sóng vai nhưng ngược chiều, anh nhắc lại thêm một bằng tiếng anh lần nữa.
- Nếu anh còn đến gần cô ấy lần nữa thì đừng trách tôi không cảnh báo trước.
Jayce vừa quay đầu lại nhếch môi cười một tiếng, đang định đáp lời thì đôi nam nữ bên cạnh đã cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Toàn thân Thanh Ngọc như bị rút hết sinh khí mà ngồi phịch xuống ghế. Cô không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, Viên Trác Nghiên không nói gì mà bỏ đi như vậy, liệu có phải cô đã chọc giận anh rồi không? Hôn ước, anh vừa nói cô có thể hủy hôn nếu muốn. Không phải, không phải là anh sẽ hủy hôn thật chứ?
Vừa rồi chỉ là cô đã quá kích động nên mới nói ra những lời đó, cô đúng là điên rồi mà! Tại sao lại có thể hồ đồ như vậy chứ?
Không được, cô phải đi giải thích với anh.
Nghĩ rồi, Thanh Ngọc chống tay lên bàn đứng lên.
Jayce đứng bên cạnh thấy vậy liền đi tới ngăn cản.
- Thanh Ngọc, em còn định đi theo anh ta nữa sao? Chẳng lẽ em vẫn chưa ngộ ra? Anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn cố chấp đến cùng là vì điều gì chứ?
Trong đầu Thanh Ngọc hiện giờ hoàn toàn không để những câu này của anh ta vào tai, vẫn không ngừng suy nghĩ liệu Viên Trác Nghiên có tức giận mà hủy bỏ hôn ước hay không. Cô cố gắng vùng khỏi tay của Jayce, bực dọc hét vào mặt anh ta.
- Em không cần anh quản, anh thì biết gì chứ? Em yêu anh ấy, dù chỉ còn một tia hy vọng thì em cũng sẽ không từ bỏ.
Jayce nghe cô nói thật sự là muốn đem đầu cô nhúng xuống nước để cô tỉnh ngộ lại. Tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Bùng binh tình yêu này phải như thế nào mới chấm dứt đây?
Anh ta ôm chặt nữ nhân đang khóc vào lồng ngực rộng lớn, không ngừng vỗ về trấn an. Nhưng một luồng sát khí đã nổi lên trong mắt anh ta, đôi nam nữ đó đã khiến cô gái của anh khóc, anh nhất định sẽ trả lại cho bọn họ gấp đôi.
.......................
Ba chiếc xe thương vụ màu đen nối đuôi nhau thành một hàng dài chạy trên đường cao tốc, hướng về phía thủ phủ.
Dẫn đầu là một chiếc xe của thủ hạ, sau đó là xe của Viên Trác Nghiên.
Ghế sau của xe là Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
Ngoại trừ người phụ nữ duy nhất trên xe này ra thì ba người còn lại vì miếng ngọc cô đang cầm mà suýt nữa không thể toàn mạng rời khỏi nhà hàng đó rồi.
A Châu vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu, cẩn trọng báo cáo cũng như xin chỉ dẫn của ông chủ.
- Boss, phía sau vẫn còn ba xe đang theo đuôi nữa, có nên bắn không?
Viên Trác Nghiên quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh, lắc đầu ra lệnh.
- Không cần, bọn họ không có súng nên chỉ cần cắt đuôi là được?
- Vâng, thưa boss!
A Châu cung kính nhận lệnh rồi tăng nhanh tốc độ.
Từ lúc lên xe đến giờ mặc dù Ôn Giai Tuệ vẫn im lặng chưa nói gì nhưng không phải là cô đang thờ ơ không quan tâm, cô biết Viên Trác Nghiên và đám A Châu vì giúp cô tìm ngọc còn phải bảo vệ an toàn của cô nên đã trực tiếp đối đầu với đám người không rõ lai lịch kia. Cầm miếng ngọc trên tay, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hỏi.
- A Minh, A Châu, hai anh không sao chứ? Thật ngại quá, vì chuyện của tôi mà các anh phải vất vả rồi.
Câu đầu tiên của cô từ lúc lên xe đến giờ lại là hỏi A Minh và A Châu sao?
Biểu cảm trên gương mặt của Viên Trác Nghiên khi quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh chính là không thể tin nổi. Mặt mũi xám xịt như gan heo, mày kiếm nhíu chặt, nghiến răng bất mãn.
Anh ngồi sát bên cạnh cô như vậy mà cô không nhìn thấy sao? Coi anh là người vô hình à? Tại sao không khỏi anh mà lại hỏi đám A Châu? Anh không vất vả sao? Gì chứ? Cô gái này đúng là không có lương tâm mà!
A Minh ngồi ở ghế phụ lái xoa xoa cổ và bả vai, nghe nữ nhân của ông chủ hỏi thăm tình hình của mình thì ngay lập tức lấy lại tinh thần trả lời.
- Chủ mẫu, tôi không sao, lâu rồi không luyện tập, coi như vận động mấy cái thôi. Cô cũng không cần khách sáo vậy đâu, đây cũng là nghĩa vụ của chúng tôi mà.
A Châu vừa lái xe cũng không thể không trả lời chủ mẫu.
- Chủ mẫu, chúng tôi không sao. Nhưng mà, tôi nghĩ boss thật sự không ổn đâu.
Một câu của A Châu làm cho không khí trên xe bỗng nhiên nhộn nhịp hơn hẳn rồi.
A Minh lúc này mới chú ý đến gương chiếu hậu. Trời à, vẻ mặt đó của ông chủ là sao đây? Chẳng lẽ....đang ăn giấm chua sao?
Hai người nháy mắt ra hiệu với nhau rồi cười tủm tỉm.
- Boss, anh không bị thương chứ? Sắc mặt anh không được tốt cho lắm đấy.
Ôn Giai Tuệ cũng vừa hiểu ra ý tứ của hai người kia, không nhịn được mà cũng cười trộm. Cô liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang cộc cằn mắng hai thủ hạ của mình thì ý cười trong mắt cô càng đậm hơn.
- Tôi thấy đúng là lâu rồi hai cậu không luyện tập qua đấy, từ hôm nay bắt đầu tăng thời gian huấn luyện lên.
Chỉ có như vậy thì hai tên buôn dưa lê mới ngậm miệng lại tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Viên Trác Nghiên mím chặt môi hậm hực, quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh.
- Em với bọn họ từ khi nào mà thân thiết như vậy thế? Còn quan tâm hỏi han nhiệt tình lắm nhỉ?
Bị tên quái gở này hỏi đến rồi nên đương nhiên Ôn Giai Tuệ không thể không đè nén ý cười trên môi xuống, bình nhiên hỏi ngược lại anh.
- Anh bị sao vậy? Không phải vừa rồi tôi đã hỏi anh trước rồi đấy sao? Con người anh sao nhỏ mọn vậy? Họ đều vì lấy miếng ngọc mới bị đánh ra thế kia, tôi quan tâm vài câu anh cũng không cho nữa là sao?
Nói đoạn, cô đột nhiên ngừng lại, không phải kiểu nói bông đùa trêu chọc nữa mà giọng cô chợt chuyển dần sang kích động.
- Tôi cũng đã lo lắng đến phát điên khi không nhìn thấy anh trở lại, lúc anh đi khỏi cũng không nói một câu nào với tôi, một mình quyết định, một mình chống đỡ như vậy anh hỏi sao tôi không lo lắng đây? Trái tim tôi cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi cũng biết sợ chứ? Nghĩ đến lần trước ở sòng bạc, anh bị thương như vậy, tôi, tôi thật sự đã không muốn....
Cô nói mà không hề kiểm soát được chính mình đang nói gì nữa, cứ vô thức mà nói ra hết nỗi sợ vẫn còn chưa tiêu tan hết trong lòng mình.
Nếu không phải Viên Trác Nghiên chính tai nghe được hết thì nhất định là không thể tin nổi những lời này là do người phụ nữ này nói.
Đôi mắt anh sáng rực, một cỗi hạnh phúc và vui sướng chạy dọc toàn thân, hai tay anh đặt hai bên vai cô, xoay cô lại đối diện với mình, vội hỏi lại.
- Tuệ nhi, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa được không? Em lo lắng cho anh thật sao?
Ôn Giai Tuệ bị anh lay như vậy rốt cuộc cũng đã ý thức được vừa rồi mình đã nói những lời mà mình cũng không ngờ tới. Cô muốn phủ nhận nhưng lại lúng túng không biết phải nói gì.
- Cái gì cần nói tôi đều nói hết rồi, anh không nghe được thì thôi vậy. Tôi không có thói quen lặp lại lời đã nói đâu.
Viên Trác Nghiên cũng không phải nhất quyết muốn cô nói lại hết toàn bộ, nhưng lại được nhìn dáng vẻ này của cô còn thú vị hơn nữa. Anh đưa tay lên bóp bóp chóp mũi của cô, khóe môi vẽ lên một nụ cười thỏa mãn.
Lúng túng làm cô thẹn quá hóa giận, có hơi cao giọng, có vẻ đang cố gắng che lắp đi dáng vẻ không nên xuất hiện vừa rồi của mình. Cô vừa gạt tay anh ra vừa hỏi.
- Anh đã lấy ngọc cho tôi rồi, vậy nói đi, anh muốn nhận lại gì đây?
Viên Trác Nghiên suýt nữa tưởng mình nghe lầm, cô lại muốn thưởng cho anh sao? Cơ hội tốt như vậy đương nhiên anh không thể từ chối rồi, nhưng là tạm thời anh chưa nghĩ ra a!
Nếu thật lòng mà nói, anh chỉ có một nguyện vọng lớn nhất, chính là cô sẽ đồng ý ở bên cạnh anh cả đời, cho anh cơ hội bù đắp và yêu thương cô.
- Miếng ngọc lần này và cả hai miếng sau, mỗi lần em sẽ cho anh một ước nguyện chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ chớp chớp đề phòng, không biết anh định nói gì nhưng vẫn gật đầu.
- Được thôi, nhưng bây giờ sẽ tính cho bây giờ. Khi nào anh tìm được miếng ngọc tiếp theo thì tôi mới đáp ứng nguyện vọng của anh.
Viên Trác Nghiên nghe xong cũng gật gật đầu, nói ra ý định của mình.
- Vậy anh muốn để dành, khi nào anh nghĩ ra sẽ nói với em.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh có chút nghi hoặc, anh không định nghĩ ra yêu cầu gì quái đản đấy chứ? Nhưng dù sao cũng là lời cô đã nói ra thì không nên nuốt lời.
- A!!
Chiếc xe từ nãy đến giờ vẫn duy trì tốc độ rất nhanh và chỉ chạy theo đường thẳng. Nhưng đột nhiên lảng lách qua từng chiếc xe đi song song rồi phía trước làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngồi thả lỏng không kịp phòng bị mà ngã vào lồng ngực rắn chắn như tường thành bên cạnh.
Hai tay như sắt thép của người đàn ông cũng rất biết nắm lấy thời cơ, ôm trọn người đẹp trong ngực.
A Châu vừa lái xe cắt đuôi mấy chiếc xe bám phía sau nhưng vẫn không quên ngước nhìn hai người ở ghế sau trên gương chiếu hậu, nháy mắt cười cười với A Minh.
Cứ thấy nữ nhân vừa muốn ngồi tách ra thì cậu ta lại đánh tay lái bất ngờ để cô ngã vào người ông chủ lần nữa.
Hai người nhìn nhau cười đắc ý. Kiểu này nhất định ông chủ sẽ rút lại lệnh phạt cho bọn họ thôi à nha!