Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 65: Bao giờ anh về?
Ngày thứ nhất Viên Trác Nghiên đi.
Sáng sớm khi Ôn Giai Tuệ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại trên đầu giường đã đổ chuông. Cô đưa tay mò mẫm trên bàn, sau một lúc cũng tìm được điện thoại, hai mắt lờ mờ nhìn tên trên điện thoại, ngay lập tức ngồi bật dậy, dụi dụi mắt và chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng mới chấp nhận tham gia đoạn chat.
Sao tự dưng lại gọi webcam thế này?
- Em còn tưởng anh rất bận chứ? Thời gian gọi cho em chắc là vẫn nhiều hơn dành cho công việc nữa nhỉ?
Trên màn hình điện thoại được chia làm khung.
Người đàn ông hình như đang ngồi trên xe, gương mặt khi đối diện với cô gái nhỏ của mình vô cùng nhu thuận, không còn sự lạnh khốc tàn độc như lúc gặp đối thủ của tổ chức.
- Vì anh muốn ngắm em đấy. Tuệ nhi, có nhớ anh không?
Ôn Giai Tuệ vừa dụi dụi mắt vừa bật cười, giọng cô nghe còn ngái ngủ.
- Anh sến quá rồi đấy. Không phải làm việc sao?
Viên Trác Nghiên đưa tay bóp bóp mi tâm, có vẻ như cả đêm qua anh không ngủ. Là vì chuyến hàng tối qua đã gặp rắc rối không nhỏ, đến rạng sáng mới xử lý gần xong.
- Bây giờ anh đang về biệt thự. Hôm nay lịch trình của em thế nào?
Giọng của anh hơi khàn khàn, mặt anh lại có chút phờ phạc, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng phát hiện ra những điểm này, vội hỏi.
- Hôm nay không bận lắm. Nhưng mà này, tối qua anh lại không ngủ sao?
Mặc dù rất mệt nhưng Viên Trác Nghiên chỉ muốn được nhìn thấy nữ nhân của mình thôi, khi thấy được cô, thần sắc cũng đã dần tốt lên một chút. Liều thuốc tốt nhất đối với anh những lúc mệt mỏi như vậy chính là cô.
- Bận chút việc thôi, nhưng được ngắm em như vậy thì không cần ngủ cũng tỉnh táo rồi.
Người đàn ông này học đâu ra mấy lời sến sẩm như như vậy đây? Càng nghe thêm nữa chắc cô mắc nghẹn mất. Nếu không phải đã tự mình trải qua những cuộc phiêu lưu ở Las Vegas với anh thì thật đúng là khó tin hai người là một đấy.
Nói chuyện khoảng nửa tiếng, Ôn Giai Tuệ cứ liên tục giục Viên Trác Nghiên về ngủ, anh còn nói nữa chắc cô không cần phải đi làm mất.
......................
Ngày thứ hai Viên Trác Nghiên đi.
Ôn Giai Tuệ đang ăn trưa với một đối tác nhưng điện thoại của Viên Trác Nghiên gọi đến, cô không phải nói mấy câu ngắn gọn để cúp máy mà xin phép hẳn ra ngoài hơn mười phút chỉ để nói chuyện với anh.
- Anh luôn biết chọn thời điểm để gọi nhỉ? À quên mất, chẳng lẽ là vì anh chỉ bận rộn ban đêm thôi nên ban ngày ngoài gọi cho em thì anh anh không biết làm gì à?
Cô đứng dựa hông vào lan can, một tay vòng qua dưới ngực đồng thời đỡ cùi trò tay đang cầm điện thoại.
Viên Trác Nghiên ở bên này đang ngồi ngoài ban công xử lý công việc của Viên Thành. Nhưng vẫn tạm gác lại để trò chuyện với cô một lúc.
- Chẳng lẽ em đã quên mất anh vẫn còn là Tổng Giám đốc của Viên Thành rồi à? Ngớ ngẩn như vậy từ khi nào đấy?
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền bĩu môi, nhẹ giọng nói.
- Anh đảm nhiệm nhiều vai trò như vậy hẳn phải là rất bận rộn chứ? Gọi cho em nhiều như vậy không sợ kẻ địch đã lẻn vào phòng từ lâu rồi sao?
Viên Trác Nghiên vừa bưng tách cafe trên bàn lên uống một ngụm, xong liền bật cười một tiếng, thanh âm nhàn nhạt đùa giỡn.
- Cho anh mượn lại câu em từng nói. Nếu anh dễ dàng bị chúng ám sát như vậy thì anh đã chết từ lâu rồi.
Ôn Giai Tuệ nghe xong không khỏi cong môi cười.
Nói thêm mấy câu thì Viên Trác Nghiên là người chủ động đề nghị cúp máy trước.
- Giờ anh phải xử lý nốt mấy báo cáo này đã. Một tiếng nữa có cuộc họp trực tuyến, em không quên đấy chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn lại đồng hồ trên tay, dáng vẻ kiêu ngạo phản bác.
- Em vẫn chưa rơi mất não đâu.
Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, tiếp theo đó anh lại nói thêm.
- Vậy lát gặp em sau, tạm biệt!
- Ừm, bye bye!
Ôn Giai Tuệ tắt điện thoại rồi mà vẫn còn đứng ngây người ra một lúc mới trở lại trong phòng bao.
Vừa rồi trên mặt cô đã treo hẳn một nụ cười còn tươi hơn cả hoa mới nở mà cô lại không hề nhận ra.
.......................
Ngoại trừ những lúc Viên Trác Nghiên gọi cho Ôn Giai Tuệ vì chuyện cá nhân thì giữa hai người vẫn có sợi dây liên kết là Viên Thành. Những cuộc họp trực tuyến hay cuộc gọi trao đổi về công việc vẫn lặp lại hằng ngày.
Mới đó đã qua hai tuần rồi, mỗi ngày Ôn Giai Tuệ đều nhìn lịch để bàn, từng ngày cô đều gạch ngang bằng viết màu, một ngày trên đó khoanh tròn và còn ghi thêm dòng chữ "ngày anh về". Cô nhìn số ngày còn lại, thật sự mong nó trôi qua nhanh hơn.
Bây giờ cũng gần đến giờ tan làm rồi, theo thói quen, cô lại cầm điện thoại lên xem.
Hôm nay, Viên Trác Nghiên không gọi cho cô cuộc nào, cũng không có một tin nhắn, chẳng anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhìn màn hình cuộc trò chuyện trước mặt, cô đã do dự rất lâu, chính là muốn nhấn gọi cho anh, nhưng rốt cuộc vẫn là tắt điện thoại rồi đứng lên, cầm túi và áo khoác tan làm.
Hai ngày qua, không hiểu sao Ôn Giai Tuệ luôn cảm thấy mệt mỏi khắp người, cũng không muốn ăn gì nữa, bữa tối vì không muốn bị dò xét nên cô mới ráng ăn được vài miếng.
Lúc về phòng, cô lại không nhịn được cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không. Kết quả vẫn là không có gì.
Một cỗi bất an lớn dần trong lòng cô. Cô bắt đầu thấy lo sợ, người đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là lại bị thương rồi không? Anh có đang gặp nguy hiểm gì không?
Đã ba ngày rồi, cô không nhận được chút tin tức nào của anh. Vì trong ba ngày qua, không có cuộc họp trực tuyến nào nên cô cũng không thể biết thêm được gì. Trong đầu cô không ngừng xuất hiện hàng loạt các câu hỏi không thể tìm được đáp án.
- Ọe!
Đang rơi vào một mớ hỗn độn thì chợt một cơn buồn nôn ập đến, đuổi cô chạy ào vào trong phòng vệ sinh mà nôn lấy nôn để.
Vừa nôn ra hết tất cả những thứ mới ăn được, Ôn Giai Tuệ mệt mỏi đi tới bồn rửa, mở nước, dùng tay hứng dòng nước lạnh xối lên mặt, cảm giác tỉnh táo hẳn rất nhiều.
Cô chống tay lên thành bồn, lại rơi vào trầm tư.
Sao đột nhiên lại nôn như vậy chứ? Không lẽ nào là vì, mấy ngày vừa rồi cô ăn uống không ổn định nên dạ dày mới khó chịu?
....................
Căn biệt thự xa hoa này ở Thái Lan cũng là một thủ phủ khác của tổ chức Wolf. Với vẻ ngoài như một cung điện hoàng gia, từ diện tích đến kiến trúc đều không có chút kém cạnh nào.
Trong căn phòng lớn với gam màu chủ đạo là màu đen. A Minh đi vào với vẻ mặt vẫn trầm tư, chán nản, nhưng vẫn không quên cúi chào người đàn ông đang hôn mê trên giường, tay vẫn còn cắm ống truyền dịch. Sau đó mới hỏi A Châu đang ngồi trên sofa.
- Tình trạng của boss vẫn không có chút tiến triển nào sao?
A Châu đưa mắt nhìn sang ông chủ vẫn còn hôn mê trên giường, lắc lắc đầu chán nản.
- Bác sĩ nói hiện tại boss đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng không hiểu sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Vừa nói xong, anh ta lại đưa tay lên bóp bóp mi tâm, trông vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.
- Chuyện kho hàng xử lý đến đâu rồi?
A Minh cũng vô cùng mệt mỏi vì những chuyện liên tục xảy ra mấy ngày qua, lại còn thêm tình trạng của ông chủ bây giờ. Nhưng vẫn không thể tắc trách với công việc của mình như vậy được, cẩn trọng báo cáo.
- Số lượng súng bắn tỉ bị cháy gần hết. Ngày mai Lucas sẽ vận chuyển số lượng bù đắp đến. Cũng vừa thương lượng xong với bên đó rồi, ông ta đồng ý cho chúng ta thời hạn đến ngày mai.
A Châu gật gật đầu, nhưng hình như nhận ra A Minh còn điều gì muốn báo nữa mà vẫn đang do dự, anh ta liếc nhìn điện thoại trên tay A Minh, trực tiếp hỏi.
- Còn có chuyện gì sao?
Bị hỏi đến rồi nên đương nhiên A Minh phải báo cáo thôi.
- Là điện thoại của chủ mẫu. Có lẽ cô ấy không liên lạc được với boss nên mới gọi đến hỏi.
A Châu vừa định phân phó thì A Phúc ngồi ở cạnh cửa sổ nghe đến hai từ "chủ mẫu" thì đương nhiên biết đó là ai rồi. Bây giờ đối với cậu ta nữ nhân đó chính là kẻ thù lớn nhất, mất toàn bộ khống chế lao tới.
- Ả đàn bà đó, cô ta còn dám gọi đến nữa sao? Mau đưa đây, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô ta đâu.
Vừa hét cậu ta vừa muốn giựt lấy điện thoại trên tay của A Minh để nói với nữ nhân đó chuyện tốt mà cô gây ra đây. Nhưng cậu ta đã bị A Châu cản lại.
- Cậu đủ rồi đấy. Boss vẫn còn nằm đó mà cậu lại liên tục đổ hết tất cả lỗi lên đầu của chủ mẫu. Cậu đang tìm lí do thoái thác trách nhiệm của mình sao? Là chúng ta không bảo vệ được tốt cho boss, chứ không phải cứ đổ hết lỗi cho chủ mẫu như vậy được.
Bị ngăn cản kiểu này, A Phúc càng tăng xông máu lên đại não nữa. Cậu ta hậm hực trừng mắt nhìn A Châu, tức đến hai hàm răng nghiến ken két.
- Không phải anh cũng nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra hôm đó sao? Nếu không phải con đàn bà ngốc đó, nếu không phải cuộc gọi chết tiệt rất "đúng lúc" của cô ta thì boss sẽ không phải nằm đó như vậy.
Nhắc đến, cậu ta lại không thể nào quên được ngày hôm đó.
Mục đích Viên Trác Nghiên đến Thái Lan lần này là vì hợp đồng cung cấp vũ khí cho một tổ chức lính đánh thuê ở Trung Đông. Hợp đồng này không những là mang lại mức lợi nhuận lớn mà còn liên quan đến vấn đề sống còn của cả tổ chức Wolf. Từ sau khi đến đây, Viên Trác Nghiên đã đốc thúc kiểm tra từng lô hàng rất kỹ lưỡng, tất cả đều được chuẩn bị chu toàn. Nhưng ngày hôm đó, trên đường đến điểm hẹn. Một nhóm sát thủ không rõ danh tính đã bất ngờ tập kết.
Nhưng đối với đơn hàng quan trọng như vậy thì đương nhiên là bọn họ đều đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng về mọi mặt rồi, bao gồm cả dự tính tình huống như vậy sẽ xảy ra.
Một màn đấu súng và rượt đuổi dai dẳng suốt đoạn đường dài.
A Châu, A Phúc lái xe của Viên Trác Nghiên liên tục phải tăng tốc với những chiếc xe đang bao vây xe tải vận chuyển lô hàng. Từng phát súng bắn trả đối phương chuẩn xác đến từng milimet.
Vốn dĩ Viên Trác Nghiên đang trong tâm thế chiến đấu rất tốt. Nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi anh lại reo. Vì tiếng chuông báo này chỉ cài đặt riêng cho một số duy nhất trong danh bạ, chính là số của Ôn Giai Tuệ, cho nên đương nhiên anh không thể bỏ lơ điện thoại của cô rồi. Vả lại, đây lại chính là cuộc gọi đầu tiên mà cô chủ động gọi cho anh sau hơn hai tuần anh đến Thái Lan.
- Tuệ nhi, sao hôm nay lại chủ động gọi cho anh rồi vậy?
Một tay Viên Trác Nghiên cầm súng đưa ra bên ngoài cửa sổ mà bắn về phía những chiếc xe đang bám sát, một tay anh cầm điện thoại nói chuyện với nữ nhân bên kia.
Bên kia, Ôn Giai Tuệ hình như nghe được tiếng súng nên có chút khẩn trương mà hỏi.
- Anh đang ở đâu vậy? Em nghe có tiếng súng, có phải anh lại đang bị truy sát không? Vậy anh lo thoát.....
- Không có, anh đang ở bãi tập thôi. Không có nguy hiểm gì mà phải thoát thân đâu, anh vẫn có thể nghe em nói. Có gì muốn nói với anh sao?
Mặc dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng mơ hồ, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn lấy hết dũng khí nói ra điều mà cô đã ấp ủ mấy ngày qua.
- Viên Trác Nghiên, khi nào thì anh về? Anh, có thể về sớm hơn được không?
Lúc này chiếc xe của Viên Trác Nghiên đã bị ép giữa hai chiếc xe khác, anh cùng A Châu và A Phúc ở ghế trước liên tục phải bắn trả về phía từng người trên xe. Nhưng một bên, anh vẫn vờ như không hề xảy ra chuyện gì mà bật cười, hỏi lại.
- Sao vậy? Có phải là nhớ anh rồi không?
Vừa nói xong câu này, Viên Trác Nghiên đã nhoài người ra khỏi cửa sổ để bắn về phía sau, nhắm từng tên tài xế mà nổ súng. Trong điện thoại, nữ nhân có vẻ đang ngượng nghịu trả lời.
- Ừm, có một chút.
Đây là câu mà Viên Trác Nghiên đã mong được nghe cô nói nhất từ khi đến Thái Lan. Một câu này của cô đã đưa anh lên tận trên mây, cảm giác vui sướng hoan hỉ ngập chạy vào trong tim, chạy khắp toàn thân. Nhất thời anh quên luôn cả phản ứng mà cười như một tên ngốc.
- Tuệ nhi, anh cũng rất nhớ em....
Nụ cười trên khóe môi của anh vẫn không tắt, nhưng anh không thể tiếp tục cầm súng nữa, bàn tay to lớn đè chặt ngực trái đang không ngừng chảy máu.
Khi A Châu và A Phúc vừa định hô hoán lên thì anh vẫn nhanh hơn, quát lớn một tiếng.
- Tất cả im hết cho tôi!
Hai người bọn họ nhìn một cảnh phía sau không thể nói gì mà vẫn phải tiếp tục chiến đấu.
Bùm!
Chỉ nghe tiếng nổ lớn.
Lô hàng phía sau bốc cháy một chiếc xe tải, ông chủ thì đang nguy kịch. Bọn họ hoàn toàn rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng một tay Viên Trác Nghiên vẫn giữ chặt điện thoại, quên luôn cả đau đớn từ chỗ đạn bắn, vẫn cong môi cười khi nghe cô nói.
- Viên Trác Nghiên, anh nhất định phải an toàn trở về đấy. Em đợi anh....
Chỉ cần nghe một câu này của cô gái đó thì mọi đau đớn đều hóa thành hư vô. Giọng anh trầm khàn vì phải cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn.
- Tuệ nhi, anh yêu em....
Nói đoạn, anh im lặng một lúc, khẽ bật cười rồi nói thêm.
- Bây giờ anh bận rồi, nói chuyện với em sau.
Khi vừa dứt được một câu, điện thoại trên tay của Viên Trác Nghiên cũng từ từ thả xuống, nhất định là phải ấn nút kết thúc cuộc gọi rồi mới buông lỏng toàn thân, dựa người hoàn toàn về sau ghế, tay vẫn đè chặt ngực. Máu không ngừng chảy từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả bàn tay, ý thức của anh đã dần mơ hồ, trước mắt chỉ nhìn thấy A Phúc và A Châu liên tục lay rồi gọi.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, A Phúc càng hận không thể đến Thượng Hải lôi cổ người phụ nữ đó đến đây, sau khi để cô ta thấy hậu quả mình gây ra rồi thì ném cô ta xuống biển cho cá ăn luôn!
- Anh không nhìn thấy sao? Chỉ cần là cô ta, chỉ cần là cô ta dù nguy hiểm thế nào boss vẫn quay đầu nhìn cô ta, chỉ cần là cô ta thì boss sẽ lại gặp nguy hiểm. Cô ta không thể ở bên cạnh boss được, hai người vẫn chưa hiểu ra sao?
Tâm trạng hiện giờ của A Phúc hoàn toàn rất dễ hiểu. Đây có lẽ cũng là nỗi lo chung của tất cả thủ hạ khác. Nhưng bọn họ có thể làm gì khác chứ? Nữ nhân đó đã được ông chủ ấn định là chủ mẫu của bọn họ rồi, hình xăm đó trên người cô. Còn có, cô gái đó đối với ông chủ quan trọng đến mức nào thì ai cũng đều đã biết.
Cho nên bảo vệ cô ấy cũng chính là một phần trách nhiệm của bọn họ, bọn họ sao thể làm tổn hại đến người phụ nữ của ông chủ chứ?
- A Phúc, tôi biết cậu rất bất mãn chuyện của chủ mẫu. Nhưng đây là quyết định của ông chủ, chúng ta có thể làm gì khác sao? Dù cậu không chấp nhận chuyện này nhưng cô ấy vẫn là chủ mẫu của chúng ta. Sự thật này vốn dĩ không thể thay đổi nữa.
A Phúc nghiến chặt răng gật gật đầu, giống như đang đè nén cơn thịnh nộ vậy. Ngay sau đó lại lớn tiếng chuyển sang câu chất vấn khác.
- Vậy tại sao chúng ta lại không thể nói với cô ta? Cứ để cô ta nghĩ mình vô hại như vậy sao?
A Minh đứng bên cạnh càng nghe A Phúc phát tiết càng không nhịn được mà nói.
- Vậy cậu không nhớ trước khi rơi vào hôn mê, boss đã dặn chúng ta thế nào sao? "Nhất định không được để cô ấy biết". Cậu định kháng lệnh của boss sao?
A Phúc thật sự là muốn chửi thề mà.
Giữa lúc nguy hiểm nhất, Viên Trác Nghiên vẫn không ngần ngại mà nghe điện thoại của Ôn Giai Tuệ, vì không muốn cô lo lắng, muốn tiếp tục nghe cô nói mà anh đã gạt cô chuyện mình đang bị truy sát. Lúc bị bắn rồi, anh vẫn gắng gượng đến chút sức lực cuối cùng để nghe cô nói, đến giây phút cuối cùng anh vẫn không muốn để cô biết.
Chỉ cần là Ôn Giai Tuệ, anh sẵn sàng bất chấp cả mạng sống của mình, chỉ cần đổi được nụ cười của cô, để đổi được chút quan tâm của cô.
Những điều này, liệu có thể đổi lại được sự tha thứ của cô hay không? Liệu có thể làm ấm hay chữa lành trái tim đã từng bị anh đâm nát không?
Sáng sớm khi Ôn Giai Tuệ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại trên đầu giường đã đổ chuông. Cô đưa tay mò mẫm trên bàn, sau một lúc cũng tìm được điện thoại, hai mắt lờ mờ nhìn tên trên điện thoại, ngay lập tức ngồi bật dậy, dụi dụi mắt và chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng mới chấp nhận tham gia đoạn chat.
Sao tự dưng lại gọi webcam thế này?
- Em còn tưởng anh rất bận chứ? Thời gian gọi cho em chắc là vẫn nhiều hơn dành cho công việc nữa nhỉ?
Trên màn hình điện thoại được chia làm khung.
Người đàn ông hình như đang ngồi trên xe, gương mặt khi đối diện với cô gái nhỏ của mình vô cùng nhu thuận, không còn sự lạnh khốc tàn độc như lúc gặp đối thủ của tổ chức.
- Vì anh muốn ngắm em đấy. Tuệ nhi, có nhớ anh không?
Ôn Giai Tuệ vừa dụi dụi mắt vừa bật cười, giọng cô nghe còn ngái ngủ.
- Anh sến quá rồi đấy. Không phải làm việc sao?
Viên Trác Nghiên đưa tay bóp bóp mi tâm, có vẻ như cả đêm qua anh không ngủ. Là vì chuyến hàng tối qua đã gặp rắc rối không nhỏ, đến rạng sáng mới xử lý gần xong.
- Bây giờ anh đang về biệt thự. Hôm nay lịch trình của em thế nào?
Giọng của anh hơi khàn khàn, mặt anh lại có chút phờ phạc, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng phát hiện ra những điểm này, vội hỏi.
- Hôm nay không bận lắm. Nhưng mà này, tối qua anh lại không ngủ sao?
Mặc dù rất mệt nhưng Viên Trác Nghiên chỉ muốn được nhìn thấy nữ nhân của mình thôi, khi thấy được cô, thần sắc cũng đã dần tốt lên một chút. Liều thuốc tốt nhất đối với anh những lúc mệt mỏi như vậy chính là cô.
- Bận chút việc thôi, nhưng được ngắm em như vậy thì không cần ngủ cũng tỉnh táo rồi.
Người đàn ông này học đâu ra mấy lời sến sẩm như như vậy đây? Càng nghe thêm nữa chắc cô mắc nghẹn mất. Nếu không phải đã tự mình trải qua những cuộc phiêu lưu ở Las Vegas với anh thì thật đúng là khó tin hai người là một đấy.
Nói chuyện khoảng nửa tiếng, Ôn Giai Tuệ cứ liên tục giục Viên Trác Nghiên về ngủ, anh còn nói nữa chắc cô không cần phải đi làm mất.
......................
Ngày thứ hai Viên Trác Nghiên đi.
Ôn Giai Tuệ đang ăn trưa với một đối tác nhưng điện thoại của Viên Trác Nghiên gọi đến, cô không phải nói mấy câu ngắn gọn để cúp máy mà xin phép hẳn ra ngoài hơn mười phút chỉ để nói chuyện với anh.
- Anh luôn biết chọn thời điểm để gọi nhỉ? À quên mất, chẳng lẽ là vì anh chỉ bận rộn ban đêm thôi nên ban ngày ngoài gọi cho em thì anh anh không biết làm gì à?
Cô đứng dựa hông vào lan can, một tay vòng qua dưới ngực đồng thời đỡ cùi trò tay đang cầm điện thoại.
Viên Trác Nghiên ở bên này đang ngồi ngoài ban công xử lý công việc của Viên Thành. Nhưng vẫn tạm gác lại để trò chuyện với cô một lúc.
- Chẳng lẽ em đã quên mất anh vẫn còn là Tổng Giám đốc của Viên Thành rồi à? Ngớ ngẩn như vậy từ khi nào đấy?
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền bĩu môi, nhẹ giọng nói.
- Anh đảm nhiệm nhiều vai trò như vậy hẳn phải là rất bận rộn chứ? Gọi cho em nhiều như vậy không sợ kẻ địch đã lẻn vào phòng từ lâu rồi sao?
Viên Trác Nghiên vừa bưng tách cafe trên bàn lên uống một ngụm, xong liền bật cười một tiếng, thanh âm nhàn nhạt đùa giỡn.
- Cho anh mượn lại câu em từng nói. Nếu anh dễ dàng bị chúng ám sát như vậy thì anh đã chết từ lâu rồi.
Ôn Giai Tuệ nghe xong không khỏi cong môi cười.
Nói thêm mấy câu thì Viên Trác Nghiên là người chủ động đề nghị cúp máy trước.
- Giờ anh phải xử lý nốt mấy báo cáo này đã. Một tiếng nữa có cuộc họp trực tuyến, em không quên đấy chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn lại đồng hồ trên tay, dáng vẻ kiêu ngạo phản bác.
- Em vẫn chưa rơi mất não đâu.
Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, tiếp theo đó anh lại nói thêm.
- Vậy lát gặp em sau, tạm biệt!
- Ừm, bye bye!
Ôn Giai Tuệ tắt điện thoại rồi mà vẫn còn đứng ngây người ra một lúc mới trở lại trong phòng bao.
Vừa rồi trên mặt cô đã treo hẳn một nụ cười còn tươi hơn cả hoa mới nở mà cô lại không hề nhận ra.
.......................
Ngoại trừ những lúc Viên Trác Nghiên gọi cho Ôn Giai Tuệ vì chuyện cá nhân thì giữa hai người vẫn có sợi dây liên kết là Viên Thành. Những cuộc họp trực tuyến hay cuộc gọi trao đổi về công việc vẫn lặp lại hằng ngày.
Mới đó đã qua hai tuần rồi, mỗi ngày Ôn Giai Tuệ đều nhìn lịch để bàn, từng ngày cô đều gạch ngang bằng viết màu, một ngày trên đó khoanh tròn và còn ghi thêm dòng chữ "ngày anh về". Cô nhìn số ngày còn lại, thật sự mong nó trôi qua nhanh hơn.
Bây giờ cũng gần đến giờ tan làm rồi, theo thói quen, cô lại cầm điện thoại lên xem.
Hôm nay, Viên Trác Nghiên không gọi cho cô cuộc nào, cũng không có một tin nhắn, chẳng anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhìn màn hình cuộc trò chuyện trước mặt, cô đã do dự rất lâu, chính là muốn nhấn gọi cho anh, nhưng rốt cuộc vẫn là tắt điện thoại rồi đứng lên, cầm túi và áo khoác tan làm.
Hai ngày qua, không hiểu sao Ôn Giai Tuệ luôn cảm thấy mệt mỏi khắp người, cũng không muốn ăn gì nữa, bữa tối vì không muốn bị dò xét nên cô mới ráng ăn được vài miếng.
Lúc về phòng, cô lại không nhịn được cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không. Kết quả vẫn là không có gì.
Một cỗi bất an lớn dần trong lòng cô. Cô bắt đầu thấy lo sợ, người đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là lại bị thương rồi không? Anh có đang gặp nguy hiểm gì không?
Đã ba ngày rồi, cô không nhận được chút tin tức nào của anh. Vì trong ba ngày qua, không có cuộc họp trực tuyến nào nên cô cũng không thể biết thêm được gì. Trong đầu cô không ngừng xuất hiện hàng loạt các câu hỏi không thể tìm được đáp án.
- Ọe!
Đang rơi vào một mớ hỗn độn thì chợt một cơn buồn nôn ập đến, đuổi cô chạy ào vào trong phòng vệ sinh mà nôn lấy nôn để.
Vừa nôn ra hết tất cả những thứ mới ăn được, Ôn Giai Tuệ mệt mỏi đi tới bồn rửa, mở nước, dùng tay hứng dòng nước lạnh xối lên mặt, cảm giác tỉnh táo hẳn rất nhiều.
Cô chống tay lên thành bồn, lại rơi vào trầm tư.
Sao đột nhiên lại nôn như vậy chứ? Không lẽ nào là vì, mấy ngày vừa rồi cô ăn uống không ổn định nên dạ dày mới khó chịu?
....................
Căn biệt thự xa hoa này ở Thái Lan cũng là một thủ phủ khác của tổ chức Wolf. Với vẻ ngoài như một cung điện hoàng gia, từ diện tích đến kiến trúc đều không có chút kém cạnh nào.
Trong căn phòng lớn với gam màu chủ đạo là màu đen. A Minh đi vào với vẻ mặt vẫn trầm tư, chán nản, nhưng vẫn không quên cúi chào người đàn ông đang hôn mê trên giường, tay vẫn còn cắm ống truyền dịch. Sau đó mới hỏi A Châu đang ngồi trên sofa.
- Tình trạng của boss vẫn không có chút tiến triển nào sao?
A Châu đưa mắt nhìn sang ông chủ vẫn còn hôn mê trên giường, lắc lắc đầu chán nản.
- Bác sĩ nói hiện tại boss đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng không hiểu sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Vừa nói xong, anh ta lại đưa tay lên bóp bóp mi tâm, trông vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.
- Chuyện kho hàng xử lý đến đâu rồi?
A Minh cũng vô cùng mệt mỏi vì những chuyện liên tục xảy ra mấy ngày qua, lại còn thêm tình trạng của ông chủ bây giờ. Nhưng vẫn không thể tắc trách với công việc của mình như vậy được, cẩn trọng báo cáo.
- Số lượng súng bắn tỉ bị cháy gần hết. Ngày mai Lucas sẽ vận chuyển số lượng bù đắp đến. Cũng vừa thương lượng xong với bên đó rồi, ông ta đồng ý cho chúng ta thời hạn đến ngày mai.
A Châu gật gật đầu, nhưng hình như nhận ra A Minh còn điều gì muốn báo nữa mà vẫn đang do dự, anh ta liếc nhìn điện thoại trên tay A Minh, trực tiếp hỏi.
- Còn có chuyện gì sao?
Bị hỏi đến rồi nên đương nhiên A Minh phải báo cáo thôi.
- Là điện thoại của chủ mẫu. Có lẽ cô ấy không liên lạc được với boss nên mới gọi đến hỏi.
A Châu vừa định phân phó thì A Phúc ngồi ở cạnh cửa sổ nghe đến hai từ "chủ mẫu" thì đương nhiên biết đó là ai rồi. Bây giờ đối với cậu ta nữ nhân đó chính là kẻ thù lớn nhất, mất toàn bộ khống chế lao tới.
- Ả đàn bà đó, cô ta còn dám gọi đến nữa sao? Mau đưa đây, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô ta đâu.
Vừa hét cậu ta vừa muốn giựt lấy điện thoại trên tay của A Minh để nói với nữ nhân đó chuyện tốt mà cô gây ra đây. Nhưng cậu ta đã bị A Châu cản lại.
- Cậu đủ rồi đấy. Boss vẫn còn nằm đó mà cậu lại liên tục đổ hết tất cả lỗi lên đầu của chủ mẫu. Cậu đang tìm lí do thoái thác trách nhiệm của mình sao? Là chúng ta không bảo vệ được tốt cho boss, chứ không phải cứ đổ hết lỗi cho chủ mẫu như vậy được.
Bị ngăn cản kiểu này, A Phúc càng tăng xông máu lên đại não nữa. Cậu ta hậm hực trừng mắt nhìn A Châu, tức đến hai hàm răng nghiến ken két.
- Không phải anh cũng nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra hôm đó sao? Nếu không phải con đàn bà ngốc đó, nếu không phải cuộc gọi chết tiệt rất "đúng lúc" của cô ta thì boss sẽ không phải nằm đó như vậy.
Nhắc đến, cậu ta lại không thể nào quên được ngày hôm đó.
Mục đích Viên Trác Nghiên đến Thái Lan lần này là vì hợp đồng cung cấp vũ khí cho một tổ chức lính đánh thuê ở Trung Đông. Hợp đồng này không những là mang lại mức lợi nhuận lớn mà còn liên quan đến vấn đề sống còn của cả tổ chức Wolf. Từ sau khi đến đây, Viên Trác Nghiên đã đốc thúc kiểm tra từng lô hàng rất kỹ lưỡng, tất cả đều được chuẩn bị chu toàn. Nhưng ngày hôm đó, trên đường đến điểm hẹn. Một nhóm sát thủ không rõ danh tính đã bất ngờ tập kết.
Nhưng đối với đơn hàng quan trọng như vậy thì đương nhiên là bọn họ đều đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng về mọi mặt rồi, bao gồm cả dự tính tình huống như vậy sẽ xảy ra.
Một màn đấu súng và rượt đuổi dai dẳng suốt đoạn đường dài.
A Châu, A Phúc lái xe của Viên Trác Nghiên liên tục phải tăng tốc với những chiếc xe đang bao vây xe tải vận chuyển lô hàng. Từng phát súng bắn trả đối phương chuẩn xác đến từng milimet.
Vốn dĩ Viên Trác Nghiên đang trong tâm thế chiến đấu rất tốt. Nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi anh lại reo. Vì tiếng chuông báo này chỉ cài đặt riêng cho một số duy nhất trong danh bạ, chính là số của Ôn Giai Tuệ, cho nên đương nhiên anh không thể bỏ lơ điện thoại của cô rồi. Vả lại, đây lại chính là cuộc gọi đầu tiên mà cô chủ động gọi cho anh sau hơn hai tuần anh đến Thái Lan.
- Tuệ nhi, sao hôm nay lại chủ động gọi cho anh rồi vậy?
Một tay Viên Trác Nghiên cầm súng đưa ra bên ngoài cửa sổ mà bắn về phía những chiếc xe đang bám sát, một tay anh cầm điện thoại nói chuyện với nữ nhân bên kia.
Bên kia, Ôn Giai Tuệ hình như nghe được tiếng súng nên có chút khẩn trương mà hỏi.
- Anh đang ở đâu vậy? Em nghe có tiếng súng, có phải anh lại đang bị truy sát không? Vậy anh lo thoát.....
- Không có, anh đang ở bãi tập thôi. Không có nguy hiểm gì mà phải thoát thân đâu, anh vẫn có thể nghe em nói. Có gì muốn nói với anh sao?
Mặc dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng mơ hồ, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn lấy hết dũng khí nói ra điều mà cô đã ấp ủ mấy ngày qua.
- Viên Trác Nghiên, khi nào thì anh về? Anh, có thể về sớm hơn được không?
Lúc này chiếc xe của Viên Trác Nghiên đã bị ép giữa hai chiếc xe khác, anh cùng A Châu và A Phúc ở ghế trước liên tục phải bắn trả về phía từng người trên xe. Nhưng một bên, anh vẫn vờ như không hề xảy ra chuyện gì mà bật cười, hỏi lại.
- Sao vậy? Có phải là nhớ anh rồi không?
Vừa nói xong câu này, Viên Trác Nghiên đã nhoài người ra khỏi cửa sổ để bắn về phía sau, nhắm từng tên tài xế mà nổ súng. Trong điện thoại, nữ nhân có vẻ đang ngượng nghịu trả lời.
- Ừm, có một chút.
Đây là câu mà Viên Trác Nghiên đã mong được nghe cô nói nhất từ khi đến Thái Lan. Một câu này của cô đã đưa anh lên tận trên mây, cảm giác vui sướng hoan hỉ ngập chạy vào trong tim, chạy khắp toàn thân. Nhất thời anh quên luôn cả phản ứng mà cười như một tên ngốc.
- Tuệ nhi, anh cũng rất nhớ em....
Nụ cười trên khóe môi của anh vẫn không tắt, nhưng anh không thể tiếp tục cầm súng nữa, bàn tay to lớn đè chặt ngực trái đang không ngừng chảy máu.
Khi A Châu và A Phúc vừa định hô hoán lên thì anh vẫn nhanh hơn, quát lớn một tiếng.
- Tất cả im hết cho tôi!
Hai người bọn họ nhìn một cảnh phía sau không thể nói gì mà vẫn phải tiếp tục chiến đấu.
Bùm!
Chỉ nghe tiếng nổ lớn.
Lô hàng phía sau bốc cháy một chiếc xe tải, ông chủ thì đang nguy kịch. Bọn họ hoàn toàn rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng một tay Viên Trác Nghiên vẫn giữ chặt điện thoại, quên luôn cả đau đớn từ chỗ đạn bắn, vẫn cong môi cười khi nghe cô nói.
- Viên Trác Nghiên, anh nhất định phải an toàn trở về đấy. Em đợi anh....
Chỉ cần nghe một câu này của cô gái đó thì mọi đau đớn đều hóa thành hư vô. Giọng anh trầm khàn vì phải cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn.
- Tuệ nhi, anh yêu em....
Nói đoạn, anh im lặng một lúc, khẽ bật cười rồi nói thêm.
- Bây giờ anh bận rồi, nói chuyện với em sau.
Khi vừa dứt được một câu, điện thoại trên tay của Viên Trác Nghiên cũng từ từ thả xuống, nhất định là phải ấn nút kết thúc cuộc gọi rồi mới buông lỏng toàn thân, dựa người hoàn toàn về sau ghế, tay vẫn đè chặt ngực. Máu không ngừng chảy từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả bàn tay, ý thức của anh đã dần mơ hồ, trước mắt chỉ nhìn thấy A Phúc và A Châu liên tục lay rồi gọi.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, A Phúc càng hận không thể đến Thượng Hải lôi cổ người phụ nữ đó đến đây, sau khi để cô ta thấy hậu quả mình gây ra rồi thì ném cô ta xuống biển cho cá ăn luôn!
- Anh không nhìn thấy sao? Chỉ cần là cô ta, chỉ cần là cô ta dù nguy hiểm thế nào boss vẫn quay đầu nhìn cô ta, chỉ cần là cô ta thì boss sẽ lại gặp nguy hiểm. Cô ta không thể ở bên cạnh boss được, hai người vẫn chưa hiểu ra sao?
Tâm trạng hiện giờ của A Phúc hoàn toàn rất dễ hiểu. Đây có lẽ cũng là nỗi lo chung của tất cả thủ hạ khác. Nhưng bọn họ có thể làm gì khác chứ? Nữ nhân đó đã được ông chủ ấn định là chủ mẫu của bọn họ rồi, hình xăm đó trên người cô. Còn có, cô gái đó đối với ông chủ quan trọng đến mức nào thì ai cũng đều đã biết.
Cho nên bảo vệ cô ấy cũng chính là một phần trách nhiệm của bọn họ, bọn họ sao thể làm tổn hại đến người phụ nữ của ông chủ chứ?
- A Phúc, tôi biết cậu rất bất mãn chuyện của chủ mẫu. Nhưng đây là quyết định của ông chủ, chúng ta có thể làm gì khác sao? Dù cậu không chấp nhận chuyện này nhưng cô ấy vẫn là chủ mẫu của chúng ta. Sự thật này vốn dĩ không thể thay đổi nữa.
A Phúc nghiến chặt răng gật gật đầu, giống như đang đè nén cơn thịnh nộ vậy. Ngay sau đó lại lớn tiếng chuyển sang câu chất vấn khác.
- Vậy tại sao chúng ta lại không thể nói với cô ta? Cứ để cô ta nghĩ mình vô hại như vậy sao?
A Minh đứng bên cạnh càng nghe A Phúc phát tiết càng không nhịn được mà nói.
- Vậy cậu không nhớ trước khi rơi vào hôn mê, boss đã dặn chúng ta thế nào sao? "Nhất định không được để cô ấy biết". Cậu định kháng lệnh của boss sao?
A Phúc thật sự là muốn chửi thề mà.
Giữa lúc nguy hiểm nhất, Viên Trác Nghiên vẫn không ngần ngại mà nghe điện thoại của Ôn Giai Tuệ, vì không muốn cô lo lắng, muốn tiếp tục nghe cô nói mà anh đã gạt cô chuyện mình đang bị truy sát. Lúc bị bắn rồi, anh vẫn gắng gượng đến chút sức lực cuối cùng để nghe cô nói, đến giây phút cuối cùng anh vẫn không muốn để cô biết.
Chỉ cần là Ôn Giai Tuệ, anh sẵn sàng bất chấp cả mạng sống của mình, chỉ cần đổi được nụ cười của cô, để đổi được chút quan tâm của cô.
Những điều này, liệu có thể đổi lại được sự tha thứ của cô hay không? Liệu có thể làm ấm hay chữa lành trái tim đã từng bị anh đâm nát không?