Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 67: Mang thai lần nữa.
Tiếng sấm chớp đã không còn đánh liên tục như trước nữa, mà thay vào đó là trận mưa lớn đang trút xuống ào ào. Nữ nhân cuộn mình trong chăn đã thả lỏng rất nhiều, nhưng tay vẫn cầm chặt điện thoại để bên tai.
Bên kia, Viên Trác Nghiên không nghe nữ nhân gọi tên mình nữa, anh đoán là cô đã ngủ rồi. Nhưng chợt lại nghe giọng cô cất lên lần nữa, hình như có chút khàn khàn.
- Trác Nghiên, hôm nay em tưởng mình đã nhìn nhầm đấy....
Vừa nghe cô nhắc như vậy, Viên Trác Nghiên cũng đã mơ hồ đoán được cô đang muốn nói đến chuyện sáng nay trong cuộc họp trực tuyến. Mà anh mới chỉ vừa nghĩ thôi thì cô đã nói rõ ra tâm trạng của mình từ khoảnh khắc đó cho hết ngày hôm nay.
- Em đã rất mong chờ cuộc họp này, em muốn được nhìn thấy anh lành lặn, an toàn. Khi nhìn thấy anh rồi, em lại muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong mấy ngày qua. Tại sao anh không gọi điện thoại hay nhắn tin cho em? Tại sao anh cũng không trả lời tin nhắn của em? Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?
Viên Trác Nghiên nằm bất động trên giường, không thể nói được câu nào phản biện, như đang bị bắt gian nói dối, không còn lời nào để thanh minh nữa, cứ im lặng nghe từng câu từng chữ cô nói..
- Em thật sự đã rất lo lắng, liệu có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nhưng thái độ hờ hững của anh hôm nay, nó không chỉ còn khiến em lo lắng nữa, mà còn là sợ hãi. Em cũng chẳng biết bản thân sợ điều gì, thật sự rất khó chịu, rất bất an, em sắp phát điên lên rồi đây. Trác Nghiên, làm ơn được không? Anh đừng dày vò cảm xúc của em thêm nữa. Em đã không ngừng nghĩ về anh, trong đầu em cả ngày lẫn đêm đều là hình ảnh của anh, anh xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của em như vậy rồi bỗng một ngày anh quay quắt đầu đi coi như chưa từng có chuyện gì, anh có biết cảm giác đấy tồi tệ và vô vọng như thế nào không?
Cô nói rất nhiều, nhưng câu đọng lại trong đầu Viên Trác Nghiên rõ ràng nhất chính là lúc cô nói cô luôn nghĩ về anh. Một cỗi cảm xúc trái ngược đan xen bủa vây lấy anh. Cô thật sự đã nghĩ về anh như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy thì đây chính là điều anh luôn mong chờ. Liệu có phải cô đã dần rung động và đang từ từ đáp lại tình cảm của anh không? Nghĩ đến thì anh cũng không khỏi sợ, anh sợ câu trả lời của cô sẽ không như anh nghĩ, anh sợ câu trả lời sẽ lại dập tắt chút hy vọng vừa mới nhen nhóm lên trong lòng anh.
- Tuệ nhi, có phải em đã yêu anh rồi không?
Dù vậy, rốt cuộc anh cũng đã có đủ dũng khí để hỏi cô một lần nữa. Mặc dù câu hỏi này anh đã hỏi không ít lần rồi, và câu trả lời anh nhận được đều không như anh mong đợi. Cứ mỗi lần nghe câu phủ nhận của cô, anh lại đau thêm một chút, nhưng tại sao anh vẫn luôn ôm một hy vọng mơ hồ dù rất nhỏ đi nữa như vậy?
Ôn Giai Tuệ đang mơ màng nghĩ đến những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, khi vừa nghe câu hỏi này của anh. Cô như sực tỉnh khỏi một giấc mộng, da đầu cũng căng cứng, nhất thời bất động mấy giây.
Anh lại hỏi cô một câu tương tự như trước đã từng hỏi.
Thế nhưng, câu trả lời của cô sẽ khác trước sao?
Cô đã yêu anh rồi ư?
Yêu....?
Không đâu!
Ôn Giai Tuệ vừa nghĩ vừa lắc đầu phủ nhận.
Sao cô có thể yêu anh được chứ? Cô vẫn còn rất hận anh. Có lẽ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, chứ đừng nói đến chuyện có tình cảm với anh.
- Anh đừng nghĩ linh tinh nữa, em thấy buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây!
Nói xong thì cô cũng cúp máy luôn mà không để bên kia có cơ hội nói thêm gì nữa.
Chỉ còn nghe tiếng tút tút dài, chiếc điện thoại trong tay Viên Trác Nghiên cũng dần được buông lỏng, thả xuống bên cạnh. Khóe môi chợt nhếch lên nở một nụ cười tự giễu, anh lại tự tìm đến thất vọng một lần nữa rồi.
Ôn Giai Tuệ càng chui sâu vào trong chăn hơn, suy nghĩ trong đầu bây giờ còn rối hơn cả tơ nhện. Rõ ràng là cô đâu có yêu anh chứ? Vậy tại sao anh càng hỏi thì cô lại càng không còn khí phách mà thằng thừng phủ nhận như trước nữa chứ? Cô đang dần mềm lòng sao? Hừ! Suy nghĩ điên rồ gì đây vậy? Cô không yêu anh chính là không yêu anh! Càng không bao giờ có chuyện sẽ tha thứ cho anh.
Những cảm xúc mà cô đang trải qua cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ có nỗi đau đó, cơn ác mộng đó, vết sẹo đó, tất cả những gì anh đã gây ra mới là thứ tồn tại vĩnh viễn không thể nào xóa hết được.
....................
Sau cuộc gọi tối qua, mặc dù Ôn Giai Tuệ vẫn chưa làm rõ được những vấn đề đã chất chứa trong suy nghĩ của mình, cô chưa nghe được một câu lí giải nào từ Viên Trác Nghiên cả. Nhưng sáng nay, anh đã gọi lại cho cô như trước rồi.
Tâm tình của Ôn Giai Tuệ cũng tốt hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với anh.
Mà vấn đề sức khỏe của cô có vẻ như không tốt hơn bao nhiêu, cả sáng hôm nay cơn chóng mặt cứ liên tục xuất hiện, thật vất vả lắm cô mới có thể giữa được chút tỉnh táo để ký duyệt các tập văn kiện trên bàn.
- Chủ tịch, đến giờ họp với bộ phận tài chính rồi.
Thư ký bước vào phòng làm việc, chuyên nghiệp báo cáo. Nhưng vừa nói lại vừa quan sát sắc mặt của chủ tịch. Hôm nay không phải cô ấy thấy chủ tịch mệt mỏi, tiều tụy như vậy, nhưng hôm nay hình như thật sự sắp không ổn rồi.
- Nhưng mà... chủ tịch, cô thật sự đi được chứ? Trông cô không được khỏe cho lắm.
Ôn Giai Tuệ vừa đóng tập văn kiện vừa ký xong lại, vừa ngẩng đầu trả lời.
- Tôi không sao đâu, chỉ là một chút mệt mỏi do ngủ không ngon thôi. Chúng ta đi thôi.
Cô cũng đã đứng lên cầm theo tài liệu liên quan và ra hiệu với thư ký.
Thư ký cũng chỉ có thể làm theo ý của cô, đi theo phía sau cô.
Tiếng giày cao gót thanh thúy va giẫm trên mặt sàn có tiết tấu. Nhưng lại chỉ đi đến cửa thì đã âm thanh đều đặn kia trở nên lộn xộn..
- Chủ tịch!!!!
Nhìn thấy chủ tịch ngất xỉu ngay khi mình vừa mới đưa tay chuẩn bị mở cửa. Nếu cô ấy không đỡ kịp thì Ôn Giai Tuệ có lẽ đã ngã đến chấn thương rồi.
- Chủ tịch, chủ tịch, cô không sao chứ? Chủ tịch, cô mau tỉnh lại đi chủ tịch!
Thư ký đỡ Ôn Giai Tuệ gối đầu trên đùi của mình, vừa lay gọi cô vừa hô hoán gọi người từ bên ngoài.
- Này, có ai bên ngoài không? Mau đến đây giúp tôi với, chủ tịch ngất xỉu đây rồi.
......................
Xung quanh đều là một mảng trắng tinh như vậy?
Ôn Giai Tuệ chậm rãi mở mắt ra, nhìn một lượt xung quanh mới biết mình đang ở bệnh viện. Cô nhớ vừa rồi không phải mình vẫn còn ở cổng ty sao? Còn có, cô đang chuẩn bị tham dự cuộc họp với bộ phận tài chính nữa mà. Sao cô lại nằm ở đây được?
- Phu nhân, cô tỉnh rồi sao?
Nhìn thấy nữ nhân trên giường đã tỉnh lại, A Phong đang ngồi trên ghế cũng nhanh chóng chạy đến hỏi han tình hình.
Vừa quay đầu qua nhìn thấy A Phong, Ôn Giai Tuệ liền hỏi.
- Tại sao tôi lại ở đây? Còn cuộc họp thì sao?
Cô gái này ngất xỉu như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư lo cho công việc, A Phong vừa nghĩ đã vô cùng đau lòng rồi.
- Phu nhân, cô đừng lo chuyện của công ty nữa, giám đốc Hạ đã thay cô chủ trì cuộc họp rồi.
Nói đoạn, anh lại ngồi xuống bên mép giường, hơi khẩn trương nói tiếp.
- Mấy ngày tới cô nên ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe đã. Còn việc ở công ty, tôi sẽ thay cô xử lý. Bây giờ sức khỏe của cô và tiểu bảo bảo trong bụng mới là quan trọng nhất.
Gì vậy?
Vừa nghe đến câu cuối, và cũng chỉ tập trung nghe câu cuối trong lời nói của A Phong. Đầu của Ôn Giai Tuệ như vừa bị một chiếc búa đánh mạnh vào, hai bên tai đều đã ong ong. Chuyện gì vậy? Tiểu bảo bảo? Cô đang mang thai sao?
- Anh, anh vừa nói gì vậy? Tôi, tôi, tiểu bảo bảo trong bụng? Chẳng lẽ....tôi đã mang thai sao?
A Phong nghe cô hỏi lại như vậy, nhất thời ngây người ra một lúc, nhưng ngay sau đó đã hiểu được, gật đầu một cái và mỉm cười.
- Xem cô bất cẩn chưa kìa, cô đã mang thai hơn năm tuần rồi mà vẫn không nhận ra sao? Đây, cô xem đi.
Vừa nói, anh vừa đưa cho cô kết quả siêu âm đã lấy từ chỗ bác sĩ.
Ôn Giai Tuệ khẩn trương cầm lấy kết quả lên xem. Hai tay cô đều đã lạnh buốt vì hồi hộp. Khi tận mắt nhìn thấy dòng kết luận cuối cùng và hình ảnh siêu âm thai nhi, mọi nghi vấn trong đầu cô đều đã tiêu tan đi hết.
Cô thật sự đã mang thai!
Cô đang mang thai!
Cô không nhìn nhầm, đây là con của cô..
Giống như một loại phản xạ, cô đưa tay đặt lên bụng dưới còn phẳng lì, hóa ra thời gian vừa rồi là con đang báo hiệu sự tồn tại của nó trong bụng cô, vậy mà cô lại vô tâm phớt phờ đi như vậy. Liệu, bảo bảo có giận cô không?
Bàn tay đặt trên bụng của Ôn Giai Tuệ trong giây lát đã chuyển sang vuốt ve nhẹ nhàng, gương mặt tiều tụy nhợt nhạt của cô giờ này lại rạng rỡ vô cùng. Có thể thấy sự xuất hiện của đứa bé này đối với cô là một món quà rất vô giá.
Hạnh phúc lẫn xúc động, Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay dụi dụi khóe mắt xong lại cúi đầu nhìn xuống cái bụng còn phẳng của mình.
Hạt đậu nhỏ....có phải hạt đậu nhỏ đã trở lại với cô rồi không?
Sao cô lại khóc như vậy chứ? Cô nên vui mới phải, nếu cô khóc nhất định bảo bảo cũng sẽ buồn theo mất.
- Con yêu, cảm ơn con đã đến với mẹ. Chúng ta gặp ba nhé?
Một tay cô vẫn áp trên bụng, tay kia với lấy điện thoại trên bàn. Mang theo một cỗi hạnh phúc tràn ngập, cô thao tác mấy bước trên màn hình điện thoại.
Nhưng khi chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì cô đã thay đổi quyết định. Là do dự? Hay không muốn cho anh biết nữa? Mà lí do là gì đây? Cô cũng không rõ nữa.
- Sao vậy? Chuyện vui như vậy, cô nên gọi báo với đại thiếu gia chứ?
Ôn Giai Tuệ còn đang thẩn thờ cầm điện thoại thì bị A Phong cắt ngang dòng suy nghĩ bằng một câu thắc mắc. Cô nghe xong thì từ từ quay đầu nhìn anh, giọng cô có vẻ thê lương và chua xót.
- A Phong, anh nói thử xem, liệu anh ấy có cần đứa bé này không?
Nghe cô hỏi vậy, A Phong đúng là có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được tại sao cô lại lo lắng vấn đề này.
A Phong nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhìn bàn tay đang đặt trên bụng của cô, nghiêm túc hỏi.
- Cô đang sợ chuyện đó sẽ lặp lại lần nữa?
Đúng vậy rồi. Đây chính là lí do duy nhất mà Ôn Giai Tuệ vẫn luôn không thể nào yên lòng, chính là lí do cô đang do dự không biết có nên báo tin này cho Viên Trác Nghiên không.
Cô cắn cắn môi gật đầu.
A Phong cũng chẳng lấy làm bất ngờ gì, hơi cười khổ một tiếng.
- Không phải là khi đó anh ấy chưa biết trân trọng cô sao? Nhưng bây giờ không phải là đã khác rồi à?
Nghe A Phong nói vậy, Ôn Giai Tuệ mới sực nhớ lại.
Đúng như vậy! Bây giờ Viên Trác Nghiên vô cùng cưng sủng cô, coi cô như bảo vật mà nâng niu.
Với lại...không phải anh đã từng nói với cô muốn có một đứa con nữa sao?
Nhưng tại sao cô vẫn luôn do dự chứ?
Reng! Reng! Reng!
Hai người còn đang bàn luận thì điện thoại trên tay Ôn Giai Tuệ đã đổ chuông. Cô giật mình cụp mắt xuống nhìn tên người gọi.
A Phong ngồi đối diện đương nhiên cũng đã nhìn thấy cái tên trên màn hình. Anh vẫn trầm ổn như vậy mà thúc giục.
- Cô nghe đi, dù cô không thể buông bỏ được những chuyện đã qua. Nhưng anh ấy là cha của đứa bé, anh ấy có quyền được biết sự tồn tại của con mình.
Mặc dù anh vẫn tỏ ra vô cùng bình thản như đang nói chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện một tia đau thương, mất mát xẹt qua.
Ôn Giai Tuệ như bừng tỉnh khi nghe được lời phân tích của A Phong.
Đúng vậy.
Đứa bé này cũng là con của Viên Trác Nghiên, anh có quyền được biết đến sự tồn tại của con mình mà.
Nhưng nhìn lại màn hình điện thoại đang sáng, rồi đến cái bụng còn bằng phẳng của mình, vẫn là không đủ dũng khí. Cô đưa điện thoại cho A Phong, ngập ngừng một lúc rồi nói.
- A Phong, anh nghe giúp tôi đi. Cứ nói là tôi đang bận được rồi.
A Phong hơi sửng sờ trước hành động này của cô. Nhưng vẫn cầm lấy điện thoại mà đứng lên. Anh đứng bên cạnh giường, quay mặt về hướng khác, nhận cuộc gọi đang gọi đến.
Đầu dây bên kia có vẻ đã rất khẩn trương khi Ôn Giai Tuệ mãi không bắt máy, nên cuộc gọi vừa được kết nối, chẳng đợi bên kia nói gì thì đã hỏi vội.
- Tuệ nhi, sao em không bắt máy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
A Phong thoáng quét mắt qua Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi trên giường, sắc mặt cô có vẻ không tốt. Lại nghe giọng điệu vô cùng khẩn trương của người đàn ông đầu dây bên kia, anh hơi do dự, ngập ngừng một lúc rồi mới cất giọng.
- Phu nhân đang có cuộc họp. Hiện giờ không tiện nghe điện thoại, anh có thể gọi lại sau.
Không phải Ôn Giai Tuệ nghe máy nên Viên Trác Nghiên càng thêm sốt ruột, lại còn là A Phong giúp cô nhận điện thoại? Anh vừa sốt sắng lại thêm có phần tức giận, hơi cao giọng yêu cầu.
- Tuệ nhi đâu? Mau đưa điện thoại cho cô ấy. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy chứ không phải là với cậu.
Có vẻ không được thuận lợi cho lắm, A Phong giống như đã đâm lao thì phải theo lao thôi, bình tĩnh lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
- Phu nhân đang có cuộc họp, cô ấy không thể nghe điện thoại ngay lúc này được.
Cách này chẳng những không cản được Viên Trác Nghiên mà còn kích động anh hơn nữa. Nghe A Phong nhất quyết không để mình nói chuyện với Ôn Giai Tuệ, anh tức tối đến mức ở trên giường ngồi dậy.
- Họp? Lịch trình của cô ấy tôi đều có hết? Muốn gạt tôi? Nói đi, tại sao Tuệ nhi lại không muốn gặp tôi? Cô ấy đang ở đâu? Mau đưa điện thoại cho cô ấy ngay!
Đúng là anh đã canh thời gian rất chuẩn xác để gọi. Nếu Ôn Giai Tuệ không ngất xỉu và nhập viện thì bây giờ vừa đúng lúc kết thúc cuộc họp với bộ phận tài chính.
Ôn Giai Tuệ khá bất ngờ khi anh lại ngồi trông chờ từng giây từng phút như vậy để gọi cho cô. Nhưng anh càng quan tâm thì cô lại càng bất an hơn nữa.
A Phong vẫn tiếp tục đứng đó đối phó với những lời chất vấn của Viên Trác Nghiên.
- Đại thiếu gia, tôi xin nhắc lại lần nữa. Chủ tịch đang bận nên không thể vì nhận điện thoại bây giờ được. Anh hãy gọi lại sau đi. Tôi xin phép.
Vừa nói xong, anh không để bên kia có cơ hội trả lời tiếp mà đã cúp máy ngay.
Viên Trác Nghiên ở bên kia chỉ có thể gầm gừ trong vô vọng.
Tắt điện thoại xong, A Phong đưa điện thoại lại cho Ôn Giai Tuệ, lo lắng hỏi thăm tình trạng của cô hiện giờ.
- Phu nhân, cô không sao thật chứ?
Ôn Giai Tuệ đưa tay nhận lại điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tôi có thể có chuyện gì chứ? Anh đi làm giấy xuất viện đi, tôi không sao nữa rồi. Còn rất nhiều việc phải làm nữa.
A Phong hơi nhíu mày, có vẻ không hài lòng mà ngăn cản.
- Phu nhân, bây giờ sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu, cô nên ở đây theo dõi thêm đi. Không nghĩ cho cô thì cô cũng nên nghĩ cho đứa bé chứ?
Động tác định đứng lên của Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng dừng lại. Vô thức đưa tay đặt lại xuống bụng, cô lại quá bất cẩn rồi. Cô không muốn nghỉ ngơi thì cũng không thể bắt bảo bảo chịu cực cùng cô được.
Thấy cô không định rời giường tiếp nữa, cơ mặt A Phong mới từ từ giãn ra.
- Bây giờ cô nằm xuống nghỉ ngơi đi. Tôi quay về công ty một lát.
Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà bật cười.
- Tôi cũng đâu phải trẻ con đâu. Anh mau đi đi, không cần phải lo lắng đến mức đó đâu.
Nhưng A Phong nhất định là không đồng ý, hai tay đặt lên vai cô nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống, vừa đắp chăn cho cô vừa cảnh cáo.
- Cô còn ngồi dậy tôi sẽ gọi bác sĩ đến đấy.
Ôn Giai Tuệ thật sự là không muốn phiền phức như vậy nên cũng phải ngoan ngoãn nằm yên. Cô ngước mắt nhìn A Phong đang chỉnh lại giường cho mình, đột nhiên hỏi.
- A Phong, anh có vui cho tôi không?
Động tác của A Phong khựng lại mấy giây, nhưng sau đó liền khôi phục như cũ. Anh mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói.
- Đương nhiên rồi, từ giờ tôi phải tích cực cầu nguyện cho mẹ con cô mẹ tròn con vuông rồi.
Nói đoạn, anh chợt dừng lại một chút rồi đột nhiên chuyển sang hướng khác.
- Nhưng mà phu nhân, nếu ở bên cạnh người đó không có cảm giác an toàn thì cô vẫn còn có tôi. Cả đời này của tôi đã
Bên kia, Viên Trác Nghiên không nghe nữ nhân gọi tên mình nữa, anh đoán là cô đã ngủ rồi. Nhưng chợt lại nghe giọng cô cất lên lần nữa, hình như có chút khàn khàn.
- Trác Nghiên, hôm nay em tưởng mình đã nhìn nhầm đấy....
Vừa nghe cô nhắc như vậy, Viên Trác Nghiên cũng đã mơ hồ đoán được cô đang muốn nói đến chuyện sáng nay trong cuộc họp trực tuyến. Mà anh mới chỉ vừa nghĩ thôi thì cô đã nói rõ ra tâm trạng của mình từ khoảnh khắc đó cho hết ngày hôm nay.
- Em đã rất mong chờ cuộc họp này, em muốn được nhìn thấy anh lành lặn, an toàn. Khi nhìn thấy anh rồi, em lại muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong mấy ngày qua. Tại sao anh không gọi điện thoại hay nhắn tin cho em? Tại sao anh cũng không trả lời tin nhắn của em? Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?
Viên Trác Nghiên nằm bất động trên giường, không thể nói được câu nào phản biện, như đang bị bắt gian nói dối, không còn lời nào để thanh minh nữa, cứ im lặng nghe từng câu từng chữ cô nói..
- Em thật sự đã rất lo lắng, liệu có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nhưng thái độ hờ hững của anh hôm nay, nó không chỉ còn khiến em lo lắng nữa, mà còn là sợ hãi. Em cũng chẳng biết bản thân sợ điều gì, thật sự rất khó chịu, rất bất an, em sắp phát điên lên rồi đây. Trác Nghiên, làm ơn được không? Anh đừng dày vò cảm xúc của em thêm nữa. Em đã không ngừng nghĩ về anh, trong đầu em cả ngày lẫn đêm đều là hình ảnh của anh, anh xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của em như vậy rồi bỗng một ngày anh quay quắt đầu đi coi như chưa từng có chuyện gì, anh có biết cảm giác đấy tồi tệ và vô vọng như thế nào không?
Cô nói rất nhiều, nhưng câu đọng lại trong đầu Viên Trác Nghiên rõ ràng nhất chính là lúc cô nói cô luôn nghĩ về anh. Một cỗi cảm xúc trái ngược đan xen bủa vây lấy anh. Cô thật sự đã nghĩ về anh như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy thì đây chính là điều anh luôn mong chờ. Liệu có phải cô đã dần rung động và đang từ từ đáp lại tình cảm của anh không? Nghĩ đến thì anh cũng không khỏi sợ, anh sợ câu trả lời của cô sẽ không như anh nghĩ, anh sợ câu trả lời sẽ lại dập tắt chút hy vọng vừa mới nhen nhóm lên trong lòng anh.
- Tuệ nhi, có phải em đã yêu anh rồi không?
Dù vậy, rốt cuộc anh cũng đã có đủ dũng khí để hỏi cô một lần nữa. Mặc dù câu hỏi này anh đã hỏi không ít lần rồi, và câu trả lời anh nhận được đều không như anh mong đợi. Cứ mỗi lần nghe câu phủ nhận của cô, anh lại đau thêm một chút, nhưng tại sao anh vẫn luôn ôm một hy vọng mơ hồ dù rất nhỏ đi nữa như vậy?
Ôn Giai Tuệ đang mơ màng nghĩ đến những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, khi vừa nghe câu hỏi này của anh. Cô như sực tỉnh khỏi một giấc mộng, da đầu cũng căng cứng, nhất thời bất động mấy giây.
Anh lại hỏi cô một câu tương tự như trước đã từng hỏi.
Thế nhưng, câu trả lời của cô sẽ khác trước sao?
Cô đã yêu anh rồi ư?
Yêu....?
Không đâu!
Ôn Giai Tuệ vừa nghĩ vừa lắc đầu phủ nhận.
Sao cô có thể yêu anh được chứ? Cô vẫn còn rất hận anh. Có lẽ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, chứ đừng nói đến chuyện có tình cảm với anh.
- Anh đừng nghĩ linh tinh nữa, em thấy buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây!
Nói xong thì cô cũng cúp máy luôn mà không để bên kia có cơ hội nói thêm gì nữa.
Chỉ còn nghe tiếng tút tút dài, chiếc điện thoại trong tay Viên Trác Nghiên cũng dần được buông lỏng, thả xuống bên cạnh. Khóe môi chợt nhếch lên nở một nụ cười tự giễu, anh lại tự tìm đến thất vọng một lần nữa rồi.
Ôn Giai Tuệ càng chui sâu vào trong chăn hơn, suy nghĩ trong đầu bây giờ còn rối hơn cả tơ nhện. Rõ ràng là cô đâu có yêu anh chứ? Vậy tại sao anh càng hỏi thì cô lại càng không còn khí phách mà thằng thừng phủ nhận như trước nữa chứ? Cô đang dần mềm lòng sao? Hừ! Suy nghĩ điên rồ gì đây vậy? Cô không yêu anh chính là không yêu anh! Càng không bao giờ có chuyện sẽ tha thứ cho anh.
Những cảm xúc mà cô đang trải qua cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ có nỗi đau đó, cơn ác mộng đó, vết sẹo đó, tất cả những gì anh đã gây ra mới là thứ tồn tại vĩnh viễn không thể nào xóa hết được.
....................
Sau cuộc gọi tối qua, mặc dù Ôn Giai Tuệ vẫn chưa làm rõ được những vấn đề đã chất chứa trong suy nghĩ của mình, cô chưa nghe được một câu lí giải nào từ Viên Trác Nghiên cả. Nhưng sáng nay, anh đã gọi lại cho cô như trước rồi.
Tâm tình của Ôn Giai Tuệ cũng tốt hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với anh.
Mà vấn đề sức khỏe của cô có vẻ như không tốt hơn bao nhiêu, cả sáng hôm nay cơn chóng mặt cứ liên tục xuất hiện, thật vất vả lắm cô mới có thể giữa được chút tỉnh táo để ký duyệt các tập văn kiện trên bàn.
- Chủ tịch, đến giờ họp với bộ phận tài chính rồi.
Thư ký bước vào phòng làm việc, chuyên nghiệp báo cáo. Nhưng vừa nói lại vừa quan sát sắc mặt của chủ tịch. Hôm nay không phải cô ấy thấy chủ tịch mệt mỏi, tiều tụy như vậy, nhưng hôm nay hình như thật sự sắp không ổn rồi.
- Nhưng mà... chủ tịch, cô thật sự đi được chứ? Trông cô không được khỏe cho lắm.
Ôn Giai Tuệ vừa đóng tập văn kiện vừa ký xong lại, vừa ngẩng đầu trả lời.
- Tôi không sao đâu, chỉ là một chút mệt mỏi do ngủ không ngon thôi. Chúng ta đi thôi.
Cô cũng đã đứng lên cầm theo tài liệu liên quan và ra hiệu với thư ký.
Thư ký cũng chỉ có thể làm theo ý của cô, đi theo phía sau cô.
Tiếng giày cao gót thanh thúy va giẫm trên mặt sàn có tiết tấu. Nhưng lại chỉ đi đến cửa thì đã âm thanh đều đặn kia trở nên lộn xộn..
- Chủ tịch!!!!
Nhìn thấy chủ tịch ngất xỉu ngay khi mình vừa mới đưa tay chuẩn bị mở cửa. Nếu cô ấy không đỡ kịp thì Ôn Giai Tuệ có lẽ đã ngã đến chấn thương rồi.
- Chủ tịch, chủ tịch, cô không sao chứ? Chủ tịch, cô mau tỉnh lại đi chủ tịch!
Thư ký đỡ Ôn Giai Tuệ gối đầu trên đùi của mình, vừa lay gọi cô vừa hô hoán gọi người từ bên ngoài.
- Này, có ai bên ngoài không? Mau đến đây giúp tôi với, chủ tịch ngất xỉu đây rồi.
......................
Xung quanh đều là một mảng trắng tinh như vậy?
Ôn Giai Tuệ chậm rãi mở mắt ra, nhìn một lượt xung quanh mới biết mình đang ở bệnh viện. Cô nhớ vừa rồi không phải mình vẫn còn ở cổng ty sao? Còn có, cô đang chuẩn bị tham dự cuộc họp với bộ phận tài chính nữa mà. Sao cô lại nằm ở đây được?
- Phu nhân, cô tỉnh rồi sao?
Nhìn thấy nữ nhân trên giường đã tỉnh lại, A Phong đang ngồi trên ghế cũng nhanh chóng chạy đến hỏi han tình hình.
Vừa quay đầu qua nhìn thấy A Phong, Ôn Giai Tuệ liền hỏi.
- Tại sao tôi lại ở đây? Còn cuộc họp thì sao?
Cô gái này ngất xỉu như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư lo cho công việc, A Phong vừa nghĩ đã vô cùng đau lòng rồi.
- Phu nhân, cô đừng lo chuyện của công ty nữa, giám đốc Hạ đã thay cô chủ trì cuộc họp rồi.
Nói đoạn, anh lại ngồi xuống bên mép giường, hơi khẩn trương nói tiếp.
- Mấy ngày tới cô nên ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe đã. Còn việc ở công ty, tôi sẽ thay cô xử lý. Bây giờ sức khỏe của cô và tiểu bảo bảo trong bụng mới là quan trọng nhất.
Gì vậy?
Vừa nghe đến câu cuối, và cũng chỉ tập trung nghe câu cuối trong lời nói của A Phong. Đầu của Ôn Giai Tuệ như vừa bị một chiếc búa đánh mạnh vào, hai bên tai đều đã ong ong. Chuyện gì vậy? Tiểu bảo bảo? Cô đang mang thai sao?
- Anh, anh vừa nói gì vậy? Tôi, tôi, tiểu bảo bảo trong bụng? Chẳng lẽ....tôi đã mang thai sao?
A Phong nghe cô hỏi lại như vậy, nhất thời ngây người ra một lúc, nhưng ngay sau đó đã hiểu được, gật đầu một cái và mỉm cười.
- Xem cô bất cẩn chưa kìa, cô đã mang thai hơn năm tuần rồi mà vẫn không nhận ra sao? Đây, cô xem đi.
Vừa nói, anh vừa đưa cho cô kết quả siêu âm đã lấy từ chỗ bác sĩ.
Ôn Giai Tuệ khẩn trương cầm lấy kết quả lên xem. Hai tay cô đều đã lạnh buốt vì hồi hộp. Khi tận mắt nhìn thấy dòng kết luận cuối cùng và hình ảnh siêu âm thai nhi, mọi nghi vấn trong đầu cô đều đã tiêu tan đi hết.
Cô thật sự đã mang thai!
Cô đang mang thai!
Cô không nhìn nhầm, đây là con của cô..
Giống như một loại phản xạ, cô đưa tay đặt lên bụng dưới còn phẳng lì, hóa ra thời gian vừa rồi là con đang báo hiệu sự tồn tại của nó trong bụng cô, vậy mà cô lại vô tâm phớt phờ đi như vậy. Liệu, bảo bảo có giận cô không?
Bàn tay đặt trên bụng của Ôn Giai Tuệ trong giây lát đã chuyển sang vuốt ve nhẹ nhàng, gương mặt tiều tụy nhợt nhạt của cô giờ này lại rạng rỡ vô cùng. Có thể thấy sự xuất hiện của đứa bé này đối với cô là một món quà rất vô giá.
Hạnh phúc lẫn xúc động, Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay dụi dụi khóe mắt xong lại cúi đầu nhìn xuống cái bụng còn phẳng của mình.
Hạt đậu nhỏ....có phải hạt đậu nhỏ đã trở lại với cô rồi không?
Sao cô lại khóc như vậy chứ? Cô nên vui mới phải, nếu cô khóc nhất định bảo bảo cũng sẽ buồn theo mất.
- Con yêu, cảm ơn con đã đến với mẹ. Chúng ta gặp ba nhé?
Một tay cô vẫn áp trên bụng, tay kia với lấy điện thoại trên bàn. Mang theo một cỗi hạnh phúc tràn ngập, cô thao tác mấy bước trên màn hình điện thoại.
Nhưng khi chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì cô đã thay đổi quyết định. Là do dự? Hay không muốn cho anh biết nữa? Mà lí do là gì đây? Cô cũng không rõ nữa.
- Sao vậy? Chuyện vui như vậy, cô nên gọi báo với đại thiếu gia chứ?
Ôn Giai Tuệ còn đang thẩn thờ cầm điện thoại thì bị A Phong cắt ngang dòng suy nghĩ bằng một câu thắc mắc. Cô nghe xong thì từ từ quay đầu nhìn anh, giọng cô có vẻ thê lương và chua xót.
- A Phong, anh nói thử xem, liệu anh ấy có cần đứa bé này không?
Nghe cô hỏi vậy, A Phong đúng là có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được tại sao cô lại lo lắng vấn đề này.
A Phong nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhìn bàn tay đang đặt trên bụng của cô, nghiêm túc hỏi.
- Cô đang sợ chuyện đó sẽ lặp lại lần nữa?
Đúng vậy rồi. Đây chính là lí do duy nhất mà Ôn Giai Tuệ vẫn luôn không thể nào yên lòng, chính là lí do cô đang do dự không biết có nên báo tin này cho Viên Trác Nghiên không.
Cô cắn cắn môi gật đầu.
A Phong cũng chẳng lấy làm bất ngờ gì, hơi cười khổ một tiếng.
- Không phải là khi đó anh ấy chưa biết trân trọng cô sao? Nhưng bây giờ không phải là đã khác rồi à?
Nghe A Phong nói vậy, Ôn Giai Tuệ mới sực nhớ lại.
Đúng như vậy! Bây giờ Viên Trác Nghiên vô cùng cưng sủng cô, coi cô như bảo vật mà nâng niu.
Với lại...không phải anh đã từng nói với cô muốn có một đứa con nữa sao?
Nhưng tại sao cô vẫn luôn do dự chứ?
Reng! Reng! Reng!
Hai người còn đang bàn luận thì điện thoại trên tay Ôn Giai Tuệ đã đổ chuông. Cô giật mình cụp mắt xuống nhìn tên người gọi.
A Phong ngồi đối diện đương nhiên cũng đã nhìn thấy cái tên trên màn hình. Anh vẫn trầm ổn như vậy mà thúc giục.
- Cô nghe đi, dù cô không thể buông bỏ được những chuyện đã qua. Nhưng anh ấy là cha của đứa bé, anh ấy có quyền được biết sự tồn tại của con mình.
Mặc dù anh vẫn tỏ ra vô cùng bình thản như đang nói chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện một tia đau thương, mất mát xẹt qua.
Ôn Giai Tuệ như bừng tỉnh khi nghe được lời phân tích của A Phong.
Đúng vậy.
Đứa bé này cũng là con của Viên Trác Nghiên, anh có quyền được biết đến sự tồn tại của con mình mà.
Nhưng nhìn lại màn hình điện thoại đang sáng, rồi đến cái bụng còn bằng phẳng của mình, vẫn là không đủ dũng khí. Cô đưa điện thoại cho A Phong, ngập ngừng một lúc rồi nói.
- A Phong, anh nghe giúp tôi đi. Cứ nói là tôi đang bận được rồi.
A Phong hơi sửng sờ trước hành động này của cô. Nhưng vẫn cầm lấy điện thoại mà đứng lên. Anh đứng bên cạnh giường, quay mặt về hướng khác, nhận cuộc gọi đang gọi đến.
Đầu dây bên kia có vẻ đã rất khẩn trương khi Ôn Giai Tuệ mãi không bắt máy, nên cuộc gọi vừa được kết nối, chẳng đợi bên kia nói gì thì đã hỏi vội.
- Tuệ nhi, sao em không bắt máy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
A Phong thoáng quét mắt qua Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi trên giường, sắc mặt cô có vẻ không tốt. Lại nghe giọng điệu vô cùng khẩn trương của người đàn ông đầu dây bên kia, anh hơi do dự, ngập ngừng một lúc rồi mới cất giọng.
- Phu nhân đang có cuộc họp. Hiện giờ không tiện nghe điện thoại, anh có thể gọi lại sau.
Không phải Ôn Giai Tuệ nghe máy nên Viên Trác Nghiên càng thêm sốt ruột, lại còn là A Phong giúp cô nhận điện thoại? Anh vừa sốt sắng lại thêm có phần tức giận, hơi cao giọng yêu cầu.
- Tuệ nhi đâu? Mau đưa điện thoại cho cô ấy. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy chứ không phải là với cậu.
Có vẻ không được thuận lợi cho lắm, A Phong giống như đã đâm lao thì phải theo lao thôi, bình tĩnh lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
- Phu nhân đang có cuộc họp, cô ấy không thể nghe điện thoại ngay lúc này được.
Cách này chẳng những không cản được Viên Trác Nghiên mà còn kích động anh hơn nữa. Nghe A Phong nhất quyết không để mình nói chuyện với Ôn Giai Tuệ, anh tức tối đến mức ở trên giường ngồi dậy.
- Họp? Lịch trình của cô ấy tôi đều có hết? Muốn gạt tôi? Nói đi, tại sao Tuệ nhi lại không muốn gặp tôi? Cô ấy đang ở đâu? Mau đưa điện thoại cho cô ấy ngay!
Đúng là anh đã canh thời gian rất chuẩn xác để gọi. Nếu Ôn Giai Tuệ không ngất xỉu và nhập viện thì bây giờ vừa đúng lúc kết thúc cuộc họp với bộ phận tài chính.
Ôn Giai Tuệ khá bất ngờ khi anh lại ngồi trông chờ từng giây từng phút như vậy để gọi cho cô. Nhưng anh càng quan tâm thì cô lại càng bất an hơn nữa.
A Phong vẫn tiếp tục đứng đó đối phó với những lời chất vấn của Viên Trác Nghiên.
- Đại thiếu gia, tôi xin nhắc lại lần nữa. Chủ tịch đang bận nên không thể vì nhận điện thoại bây giờ được. Anh hãy gọi lại sau đi. Tôi xin phép.
Vừa nói xong, anh không để bên kia có cơ hội trả lời tiếp mà đã cúp máy ngay.
Viên Trác Nghiên ở bên kia chỉ có thể gầm gừ trong vô vọng.
Tắt điện thoại xong, A Phong đưa điện thoại lại cho Ôn Giai Tuệ, lo lắng hỏi thăm tình trạng của cô hiện giờ.
- Phu nhân, cô không sao thật chứ?
Ôn Giai Tuệ đưa tay nhận lại điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tôi có thể có chuyện gì chứ? Anh đi làm giấy xuất viện đi, tôi không sao nữa rồi. Còn rất nhiều việc phải làm nữa.
A Phong hơi nhíu mày, có vẻ không hài lòng mà ngăn cản.
- Phu nhân, bây giờ sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu, cô nên ở đây theo dõi thêm đi. Không nghĩ cho cô thì cô cũng nên nghĩ cho đứa bé chứ?
Động tác định đứng lên của Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng dừng lại. Vô thức đưa tay đặt lại xuống bụng, cô lại quá bất cẩn rồi. Cô không muốn nghỉ ngơi thì cũng không thể bắt bảo bảo chịu cực cùng cô được.
Thấy cô không định rời giường tiếp nữa, cơ mặt A Phong mới từ từ giãn ra.
- Bây giờ cô nằm xuống nghỉ ngơi đi. Tôi quay về công ty một lát.
Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà bật cười.
- Tôi cũng đâu phải trẻ con đâu. Anh mau đi đi, không cần phải lo lắng đến mức đó đâu.
Nhưng A Phong nhất định là không đồng ý, hai tay đặt lên vai cô nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống, vừa đắp chăn cho cô vừa cảnh cáo.
- Cô còn ngồi dậy tôi sẽ gọi bác sĩ đến đấy.
Ôn Giai Tuệ thật sự là không muốn phiền phức như vậy nên cũng phải ngoan ngoãn nằm yên. Cô ngước mắt nhìn A Phong đang chỉnh lại giường cho mình, đột nhiên hỏi.
- A Phong, anh có vui cho tôi không?
Động tác của A Phong khựng lại mấy giây, nhưng sau đó liền khôi phục như cũ. Anh mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói.
- Đương nhiên rồi, từ giờ tôi phải tích cực cầu nguyện cho mẹ con cô mẹ tròn con vuông rồi.
Nói đoạn, anh chợt dừng lại một chút rồi đột nhiên chuyển sang hướng khác.
- Nhưng mà phu nhân, nếu ở bên cạnh người đó không có cảm giác an toàn thì cô vẫn còn có tôi. Cả đời này của tôi đã
Bình luận facebook