Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 92: Cô ấy đã nhìn thấy.
Người hầu đi lấy chìa khóa dự phòng rất nhanh đã quay lại.
Viên Trác Nghiên gấp hơn bất cứ lúc nào, cầm lấy chìa khóa mở cửa ngay, anh xông thẳng vào trong phòng ngủ.
- Tuệ nhi, Tuệ....
Lời còn trong cửa miệng cửa kịp thốt ra hết thì cổ họng Viên Trác Nghiên đã cứng đờ khi chứng kiến một cảnh kinh hoàng trước mắt.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em đang làm gì vậy?
Sao đột nhiên Ôn Giai Tuệ lại có hành động này vậy chứ! Cô ngồi dưới sàn, xung quanh có rất nhiều hoa bách hợp và một số loại hoa khác, nhưng điểm chung là những bông hoa này đều nát bét hết cả, trên cánh hoa còn dính cả máu nữa. Đôi chân Viên Trác Nghiên vừa nhấc lên đã bước vội tới bên cạnh nữ nhân đang ngồi giữa đống hoa nát vụn kia, lời đầu tiên luôn là gọi tên cô.
- Tuệ nhi, em sao vậy.....
Anh ngồi xuống trước mặt cô, mắt nhìn lướt qua không bỏ sót một điểm nào.
Trong tay Ôn Giai Tuệ cầm một mảnh thủy tinh, là đập từ chiếc gương lớn trên bàn trang điểm. Cô cầm mảnh gương đã cắt rách cả bàn tay cứ như vậy mà dùng nó đâm liên tục vào những bông hoa còn nguyên vẹn trước mặt, bông nào bị cô đâm thì máu từ bàn tay cũng đều dính lên hết trên cánh hoa.
- Tuệ nhi, dừng lại đi, đưa nó cho anh, em bị thương rồi đấy. Tuệ nhi, nghe lời nào.
Cho dù đang rất nóng ruột nhưng Viên Trác Nghiên cũng không dám làm gì quá vội, anh cẩn thận đưa tay lên chạm vào bả vai trần gầy guộc đang run rẩy của nữ nhân, dịu giọng lẫn kiên nhẫn mà gọi cô, cũng chỉ có thể hy vọng cô sẽ nghe được lời anh nói mà thức tỉnh.
Gương mặt Ôn Giai Tuệ chỉ có mỗi một biểu cảm duy nhất duy trì từ đầu đến giờ, cô đang cười, nhưng đó là một nụ cười ghê rợn chưa từng có. Tay cô nâng lên đâm xuống, lặp đi lặp lại đều đặn không lệch một khắc nào.
Cả căn phòng bây giờ chỗ thì một đống mảnh kính vỡ, một chỗ thì những cánh hoa vô tội bị đâm nát ra như thức ăn cho heo, còn có mùi máu tanh vấy trong không khí nữa.
A Châu, dì Uyên và những người đứng trước cửa phòng nhìn một cảnh này cũng đang khẩn trương vô cùng. Tiểu thư không phải sáng nay vẫn còn rất tốt ư? Sao bây giờ lại biến thành như vậy rồi chứ. Tình trạng như vậy thì phải gọi cho bác sĩ ngay thôi.
- Viên thiếu, tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay.
Trong tình huống như vậy, dì Uyên đã xung phong lên trước để gọi bác sĩ. Nhưng lời bà vừa nói ra chưa đầy hai giây thì Viên Trác Nghiên đã lớn tiếng phủ bỏ.
- Chưa có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được gọi bác sĩ!
Tất cả đều không khỏi ngớ người ra, Ôn tiểu thư bây giờ nhất định có thể sẽ làm người khác bị thương, vậy mà Viên thiếu lại không cho gọi bác sĩ, chẳng lẽ lại muốn làm bia đạn để tiểu thư tấn công à?
- Boss, tiểu thư có thể sẽ....
A Châu suy nghĩ rất lâu mới ngập ngừng đưa ra ý kiến, nhưng cũng là không được nói hết câu, Viên Trác Nghiên đã quát một tiếng.
- Tất cả câm miệng hết cho tôi!
Lần này thì không ai dám hó hé nửa câu nữa, im lặng chờ đợi thôi.
Viên Trác Nghiên trừng mắt giận dữ nhìn qua phía cửa, bây giờ mới chậm rãi thu về. Đối với Ôn Giai Tuệ lại vô cùng dịu dàng, ôn nhu lẫn lo lắng. Anh không ngừng giật lấy mảnh kính trong tay nữ nhân, đôi co một lúc, tay của anh cũng bị cắt vài vết dài, vì vết cắt không sâu với lại bàn tay anh đã có nhiều vết chai sạn nên không có vấn đề gì.
- Tuệ nhi, là anh đây, em không nhận ra anh sao? Anh là Trác Nghiên đây, là chồng của em đây.
Lần này thì Ôn Giai Tuệ đã thật sự bị tác động. Nhưng cô không dừng tay mà chỉ quay đầu sang nhìn nam nhân bên cạnh. Sắc mặt không chút thay đổi, gằn giọng nhả ra mấy từ.
- Nó đang ở đâu???!!!
Dỗ dành cô từ đầu đến giờ, câu đầu tiên cô cất lời lại là hỏi một chuyện không đầu không đuôi như vậy, khiến Viên Trác Nghiên nhất thời không hiểu được vấn đề gì, mất mấy giây để tiêu hóa.
- Ai cơ? Tuệ nhi, em tìm ai sao?
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không nghe lời anh nói, bàn tay chảy máu không ngừng vẫn nắm chặt mảnh kính. Cô trừng mắt giận dữ, kích động vung mảnh kính về phía nam nhân, gào lên một tiếng.
- Nó đâu rồi???!!!
- Uhm....
- Boss!
Lúc Ôn Giai Tuệ vung tay lên, Viên Trác Nghiên đương nhiên có thể nhận ra được nguy hiểm, nhưng anh lại không tránh đi, ngược lại sau đó còn giành lấy miếng thủy tinh đã dính đầy máu trong tay cô, dứt khoát ném sang một bên.
Cục diện căng thẳng đến từng hơi thở.
Nhìn thấy ông chủ bị tấn công, A Châu lo lắng định bước tới thì dì Uyên liền đưa tay ngăn lại, đồng thời lắc đầu ra hiệu bảo cậu ta cứ đợi đã.
Vết cắt ngang quai hàm của Viên Trác Nghiên, vết cắt có vẻ cũng khá sâu, máu chảy thành một đường từ miệng vết rách. Nhưng anh không hề bận tâm điều này, cái anh quan tâm nhất chính là bàn tay đang bị thương của Ôn Giai Tuệ. Loại được vật làm tay cô bị thương rồi, anh mới cầm tay cô lên xem
- Tuệ nhi, ngoan nào, để anh xem.
Bị anh nắm chặt tay, Ôn Giai Tuệ càng mất bình tĩnh hơn, vùng vẫy nhằm thoát khỏi tay anh. Có vẻ như cô chẳng hề cảm giác được cái đau từ bàn tay của mình nữa, vừa dùng sức phản kháng vừa gào lên.
- Nó đâu rồi?? Anh giấu nó đâu rồi???
Từ nãy đến giờ Ôn Giai Tuệ cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất, Viên Trác Nghiên cũng không muốn để ý đến những lời linh tinh đó nữa. Nhưng cô chỉ nói mỗi một câu như vậy thì đây chính là gợi ý tốt nhất để anh có thể dỗ dành cô lúc này.
Viên Trác Nghiên liên tục kéo tay cô lại, còn tự hỏi.
- Rốt cuộc thì em đang hỏi ai vậy Tuệ nhi?
Anh không tìm được câu trả lời.
Nhưng dì Uyên đứng bên ngoài nghe từ đầu đến giờ, bà không ngừng lục lại trí nhớ của mình, hình như đã nhớ ra chuyện quan trọng nhất, cũng là đáp án cho câu hỏi của Ôn Giai Tuệ.
- Ách, Viên thiếu, tôi nhớ ra rồi, tiểu thư nhất định là đang hỏi vị tiểu thư đứng cùng cậu lúc sáng trước cổng đấy.
Dì Uyên nhớ lại được vấn đề quan trọng, theo thói quen mà nhấn mạnh thêm lần nữa.
- Đúng rồi. Tôi khẳng định là chuyện đấy, lúc sáng cậu cùng vị tiểu thư kia nói chuyện trước cổng, tiểu thư đứng trước ban công đã nhìn thấy. Sau khi cậu đi, tiểu thư đã chạy một mạch xuống vườn hái rất nhiều hoa. Lúc đó tôi chỉ nghĩ tiểu thư muốn chơi nên cũng không để ý gì nhiều, thật không ngờ tiểu thư lại...kích động như vậy.
Mấy câu sau, bà nói trong sự rụt rè khúm núm, không trông chừng tốt tiểu thư, nhất định là sẽ bị trách phạt đây.
Quả nhiên, khi nghe xong chuyện này, gương mặt đang căng thẳng của Viên Trác Nghiên liền biến sắc. Anh kéo tay Ôn Giai Tuệ lại, nắm chặt cổ cánh tay nhỏ nhắn, không để cho cô có cơ hội phản kháng nữa. Giọng anh lạnh lẽo, có thể nghe ra là đang tức giận. Đầu tiên là tự tức giận bản thân, tại sao anh lại để cô nhìn thấy một cảnh không nên thấy như vậy. Đám người kia cũng đã không làm tròn trách nhiệm.
- Không phải là tôi đã dặn các người phải trông chừng cô ấy cẩn thận rồi sao?
Không ai dám hé miệng nói một câu biện minh.
Chỉ nói một câu xong, Viên Trác Nghiên kéo Ôn Giai Tuệ vào trong ngực, dùng sức ôm chặt cô, mặc cho cô vùng vẫy.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, là anh không tốt, không có chuyện gì đâu, anh với cô ta thật sự không có gì cả, anh vẫn là của em, không đi đâu nữa cả.
Anh nhớ lời bác sĩ tâm lý từng nói trước đây, cô đang dựa dẫm vào anh cũng có nghĩa là đang biến anh thành vật chiếm hữu riêng, nếu cô nhìn thấy anh ở gần một nữ nhân khác thì sẽ bị kích động, hoặc là tự làm bản thân bị thương, hoặc là sẽ làm người khác bị thương. Là lỗi của anh, anh không cẩn thận, không để ý đến tâm tình của cô. Cảm giác tự trách cứ quanh quẩn trong đầu anh.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, không sao đâu, anh vẫn ở đây mà.
- A!!!
Nữ nhân trong ngực đột nhiên kéo tay anh lên, cắn thật mạnh vào cánh tay của anh.
- Boss!
A Châu nhìn thấy như vậy, có chút khẩn trương mà gọi ông chủ.
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cắn Viên Trác Nghiên như vậy. Từ ngày cô bị bệnh, lần nào cô phát bệnh thì anh đều trở thành miếng thịt cho cô xả giận, hai tay anh đều đã đầy rẫy dấu răng thành sẹo do cô gây ra rồi. Dù là lần đầu hay hay bây giờ, anh cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, dù là một cái nhíu mày cũng là hiếm hoi.
Hai tay Ôn Giai Tuệ ôm chặt cánh tay anh mà cắn thật mạnh, cô dùng hết sức bình sinh mà cắn, dường như là không bao giờ ý thức được mình đã làm cho đối phương bị thương, những lần trước và bây giờ cũng vậy. Cô cắn đến khi máu rướm đầy kẽ răng mới chịu nhả ra.
- Tuệ nhi, nếu em vẫn còn giận anh thì cứ tiếp tục cắn đi, em cứ cắn đến khi nào em thấy thoải mái hơn.
Giọng nam nhân trầm khàn, có vẻ như vì đã đè nén cơn đau từ nãy đến giờ, nhưng không vì vậy mà anh nổi giận hay khó chịu với cô, ánh mắt vẫn rất ôn nhu và đầy thâm tình. Anh chẳng quan tâm đến vết cắt trên mặt hay tay của mình, anh chỉ lo cho vết thương của cô.
- Mau gọi bác sĩ đi!
Giọng Viên Trác Nghiên khẩn trương vang lên, ra lệnh cho những người đứng bên cửa.
Còn Ôn Giai Tuệ, sau khi cắn người xong thì tâm tình đã dần ổn định trở lại. Cô chưa nói gì hay có bất kỳ động thái nào khác, nhưng đã nhìn qua vết thương mà mình gây ra cho người đàn ông trước mặt, ánh mắt của cô chính là đang cảm thấy tội lỗi cùng áy náy nhưng lại không muốn thể hiện ra.
Bác sĩ rất nhanh đã đến.
- Ngài Viên, đây đều là tiểu thư....
Bác sĩ Đình là một trong những bác sĩ phụ trách riêng cho Ôn Giai Tuệ được Viên Trác Nghiên đích thân gọi điện đến mời. Bà đã ngoài bốn mươi, gương mặt hiền từ phúc hậu nhưng không thể phủ nhận dáng vẻ chuyên nghiệp toát ra từ trên người bà. Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một cảnh náo loạn này, bác sĩ Đình không tránh khỏi hãi hùng.
Một lúc sau đó, bác sĩ tâm lý cũng đã đến, nhiệm vụ của ông là chờ kiểm tra tình trạng diễn biến tâm tình của bệnh nhân.
- Ngài Viên, đây là lần đầu tiên tiểu thư như vậy?
Viên Trác Nghiên vẫn đang ôm Ôn Giai Tuệ trong ngực, chỉ liếc nhìn thoáng qua bác sĩ bên cạnh, thờ ơ đáp.
- Cô ấy gặp phải tình huống kích động, trước tiên giúp cô ấy xử lý vết thương đã.
Làm việc với vị Viên tiên sinh này, bác sĩ Đình biết rõ quy tắc của anh nên chuyện gì không thuộc chức trách của mình thì bà không hỏi đến, gật đầu một cái rồi chuẩn bị những dụng cụ cũng như các loại thuốc cần thiết.
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ tới giường, cẩn thận để cô ngồi xuống. Anh ngồi một chân bên cạnh giường, vô cùng kiên nhẫn nói với cô gái nhỏ của mình.
- Tuệ nhi ngoan, bây giờ bác sĩ Đình sẽ xử lý vết thương cho em. Đừng quậy nữa nhé, anh ở đây với em.
Ôn Giai Tuệ của bây giờ so với lúc nãy đã hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Cô nghe Viên Trác Nghiên nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu, để yên cho bác sĩ lấy những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay ra. Cô có nhíu mày vì đau, nhưng không quấy phá hay phản kháng nữa, lại nhìn sang người đàn ông đang đứng trước mặt, bất giác đưa tay chạm vào vết thương trên vùng quai hàm của anh.
- Xin lỗi...Tuệ nhi xin lỗi.....
Sóng mũi Viên Trác Nghiên cay cay, đúng là dở khóc dở cười đây mà, anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay đó của cô, mỉm cười dịu dàng và lắc đầu để cô yên tâm.
- Anh không sao, cũng không giận em đâu. Tuệ nhi, em không sao là tốt rồi.
Y tá đi đang giúp bác sĩ Đình khi thấy Ôn Giai Tuệ nói đến vết cắt trên quai hàm của Viên Trác Nghiên thì mới chú ý, theo phản xạ của một y tá mà nhắc nhở.
- Tiên sinh, vết cắt của anh cũng phải xử lý ngay. Nếu không sẽ để lại sẹo đấy.
Nếu nói chỉ vì chức trách của một y tá thôi thì nhất định là đang nói dối rồi. Người đàn ông cực phẩm này phụ nữ nào mà không yêu chứ, đứng trước một người như vậy, cô ta phải kìm chế mức nào mới có thể giữ được tinh thần làm việc. Gương mặt điển trai như được điêu khắc ra kia mà để lại sẹo thì đúng là uổng cả một kiệt tác mà, người phụ nữ kia lại ra tay nặng như vậy a! Cô ả cũng không hiểu nổi tại sao một đại thiếu gia hào môn cao cao tại thượng như Viên Trác Nghiên lại giữ một cô gái mắc chứng tâm thần bên cạnh nữa, có thể khiến mình bị thương bất cứ lúc nào, một cô gái không còn cả trí nhớ, tinh thần cũng không bình thường thì có gì tốt nhỉ?
Dì Uyên nghe y tá nhắc như vậy, cũng rất lo lắng mà bổ sung vào.
- Đúng rồi đấy Viên thiếu, nếu để lại sẹo thì không tốt đâu.
Cả hai ý kiến đều đang nhắc mình khả năng vết cắt trên mặt sẽ để lại sẹo, Viên Trác Nghiên mới đưa tay sờ lên đó xem lại. Từ trước đến giờ, anh bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả vết thương đều là trên người, trường hợp bị thương ở mặt thì đây đúng là lần đầu tiên.
Chậc!
Mặc dù anh là thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo, chém chém giết giết thường xuyên, nhưng anh đâu phải mấy tên du côn đầu đường xó chợ, gương mặt đẹp trai như vậy mà có một vết sẹo thì cũng là cả một vấn đề lớn đây chứ, chưa nói anh còn là gương mặt đại diện của cả Viên Thành, tổn thất sẽ lớn lắm đây. Tiểu yêu tinh này đúng là ra tay quá thâm hiểm rồi. Nhưng ngoại trừ tự cười khổ trong lòng thì anh đã lực bất tòng tâm với cô rồi.
Bác sĩ tâm lý đứng bên cạnh quan sát từng hành động cùng biểu cảm của Ôn Giai Tuệ, cảnh ông vừa thấy khi nãy cũng đã cho ông một kết luận đầu tiên.
- Ngài Viên, lúc tiểu thư gây ra vết thương trên mặt cậu thật sự là khác với cô ấy hiện giờ chứ?
Viên Trác Nghiên quên luôn cả chuyện y tá đã nhắc khi nghe bác sĩ hỏi một câu như vậy. Anh nghiêm túc gật đầu, bổ sung thêm.
- Đúng vậy, vẫn là tình trạng biến đổi trạng thái cảm xúc trước đây.
Bác sĩ tâm lý có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó, im lặng một lúc rồi nói với Viên Trác Nghiên.
- Tôi có vài vấn đề cần trao đổi riêng với cậu. Chúng ta có thể ra ngoài chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn lại Ôn Giai Tuệ lần nữa, thấy cô vẫn rất yên tĩnh để bác sĩ xử lý vết thương, anh gật đầu với vị bác sĩ tâm lí kia.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.
Viên Trác Nghiên gấp hơn bất cứ lúc nào, cầm lấy chìa khóa mở cửa ngay, anh xông thẳng vào trong phòng ngủ.
- Tuệ nhi, Tuệ....
Lời còn trong cửa miệng cửa kịp thốt ra hết thì cổ họng Viên Trác Nghiên đã cứng đờ khi chứng kiến một cảnh kinh hoàng trước mắt.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em đang làm gì vậy?
Sao đột nhiên Ôn Giai Tuệ lại có hành động này vậy chứ! Cô ngồi dưới sàn, xung quanh có rất nhiều hoa bách hợp và một số loại hoa khác, nhưng điểm chung là những bông hoa này đều nát bét hết cả, trên cánh hoa còn dính cả máu nữa. Đôi chân Viên Trác Nghiên vừa nhấc lên đã bước vội tới bên cạnh nữ nhân đang ngồi giữa đống hoa nát vụn kia, lời đầu tiên luôn là gọi tên cô.
- Tuệ nhi, em sao vậy.....
Anh ngồi xuống trước mặt cô, mắt nhìn lướt qua không bỏ sót một điểm nào.
Trong tay Ôn Giai Tuệ cầm một mảnh thủy tinh, là đập từ chiếc gương lớn trên bàn trang điểm. Cô cầm mảnh gương đã cắt rách cả bàn tay cứ như vậy mà dùng nó đâm liên tục vào những bông hoa còn nguyên vẹn trước mặt, bông nào bị cô đâm thì máu từ bàn tay cũng đều dính lên hết trên cánh hoa.
- Tuệ nhi, dừng lại đi, đưa nó cho anh, em bị thương rồi đấy. Tuệ nhi, nghe lời nào.
Cho dù đang rất nóng ruột nhưng Viên Trác Nghiên cũng không dám làm gì quá vội, anh cẩn thận đưa tay lên chạm vào bả vai trần gầy guộc đang run rẩy của nữ nhân, dịu giọng lẫn kiên nhẫn mà gọi cô, cũng chỉ có thể hy vọng cô sẽ nghe được lời anh nói mà thức tỉnh.
Gương mặt Ôn Giai Tuệ chỉ có mỗi một biểu cảm duy nhất duy trì từ đầu đến giờ, cô đang cười, nhưng đó là một nụ cười ghê rợn chưa từng có. Tay cô nâng lên đâm xuống, lặp đi lặp lại đều đặn không lệch một khắc nào.
Cả căn phòng bây giờ chỗ thì một đống mảnh kính vỡ, một chỗ thì những cánh hoa vô tội bị đâm nát ra như thức ăn cho heo, còn có mùi máu tanh vấy trong không khí nữa.
A Châu, dì Uyên và những người đứng trước cửa phòng nhìn một cảnh này cũng đang khẩn trương vô cùng. Tiểu thư không phải sáng nay vẫn còn rất tốt ư? Sao bây giờ lại biến thành như vậy rồi chứ. Tình trạng như vậy thì phải gọi cho bác sĩ ngay thôi.
- Viên thiếu, tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay.
Trong tình huống như vậy, dì Uyên đã xung phong lên trước để gọi bác sĩ. Nhưng lời bà vừa nói ra chưa đầy hai giây thì Viên Trác Nghiên đã lớn tiếng phủ bỏ.
- Chưa có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được gọi bác sĩ!
Tất cả đều không khỏi ngớ người ra, Ôn tiểu thư bây giờ nhất định có thể sẽ làm người khác bị thương, vậy mà Viên thiếu lại không cho gọi bác sĩ, chẳng lẽ lại muốn làm bia đạn để tiểu thư tấn công à?
- Boss, tiểu thư có thể sẽ....
A Châu suy nghĩ rất lâu mới ngập ngừng đưa ra ý kiến, nhưng cũng là không được nói hết câu, Viên Trác Nghiên đã quát một tiếng.
- Tất cả câm miệng hết cho tôi!
Lần này thì không ai dám hó hé nửa câu nữa, im lặng chờ đợi thôi.
Viên Trác Nghiên trừng mắt giận dữ nhìn qua phía cửa, bây giờ mới chậm rãi thu về. Đối với Ôn Giai Tuệ lại vô cùng dịu dàng, ôn nhu lẫn lo lắng. Anh không ngừng giật lấy mảnh kính trong tay nữ nhân, đôi co một lúc, tay của anh cũng bị cắt vài vết dài, vì vết cắt không sâu với lại bàn tay anh đã có nhiều vết chai sạn nên không có vấn đề gì.
- Tuệ nhi, là anh đây, em không nhận ra anh sao? Anh là Trác Nghiên đây, là chồng của em đây.
Lần này thì Ôn Giai Tuệ đã thật sự bị tác động. Nhưng cô không dừng tay mà chỉ quay đầu sang nhìn nam nhân bên cạnh. Sắc mặt không chút thay đổi, gằn giọng nhả ra mấy từ.
- Nó đang ở đâu???!!!
Dỗ dành cô từ đầu đến giờ, câu đầu tiên cô cất lời lại là hỏi một chuyện không đầu không đuôi như vậy, khiến Viên Trác Nghiên nhất thời không hiểu được vấn đề gì, mất mấy giây để tiêu hóa.
- Ai cơ? Tuệ nhi, em tìm ai sao?
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không nghe lời anh nói, bàn tay chảy máu không ngừng vẫn nắm chặt mảnh kính. Cô trừng mắt giận dữ, kích động vung mảnh kính về phía nam nhân, gào lên một tiếng.
- Nó đâu rồi???!!!
- Uhm....
- Boss!
Lúc Ôn Giai Tuệ vung tay lên, Viên Trác Nghiên đương nhiên có thể nhận ra được nguy hiểm, nhưng anh lại không tránh đi, ngược lại sau đó còn giành lấy miếng thủy tinh đã dính đầy máu trong tay cô, dứt khoát ném sang một bên.
Cục diện căng thẳng đến từng hơi thở.
Nhìn thấy ông chủ bị tấn công, A Châu lo lắng định bước tới thì dì Uyên liền đưa tay ngăn lại, đồng thời lắc đầu ra hiệu bảo cậu ta cứ đợi đã.
Vết cắt ngang quai hàm của Viên Trác Nghiên, vết cắt có vẻ cũng khá sâu, máu chảy thành một đường từ miệng vết rách. Nhưng anh không hề bận tâm điều này, cái anh quan tâm nhất chính là bàn tay đang bị thương của Ôn Giai Tuệ. Loại được vật làm tay cô bị thương rồi, anh mới cầm tay cô lên xem
- Tuệ nhi, ngoan nào, để anh xem.
Bị anh nắm chặt tay, Ôn Giai Tuệ càng mất bình tĩnh hơn, vùng vẫy nhằm thoát khỏi tay anh. Có vẻ như cô chẳng hề cảm giác được cái đau từ bàn tay của mình nữa, vừa dùng sức phản kháng vừa gào lên.
- Nó đâu rồi?? Anh giấu nó đâu rồi???
Từ nãy đến giờ Ôn Giai Tuệ cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất, Viên Trác Nghiên cũng không muốn để ý đến những lời linh tinh đó nữa. Nhưng cô chỉ nói mỗi một câu như vậy thì đây chính là gợi ý tốt nhất để anh có thể dỗ dành cô lúc này.
Viên Trác Nghiên liên tục kéo tay cô lại, còn tự hỏi.
- Rốt cuộc thì em đang hỏi ai vậy Tuệ nhi?
Anh không tìm được câu trả lời.
Nhưng dì Uyên đứng bên ngoài nghe từ đầu đến giờ, bà không ngừng lục lại trí nhớ của mình, hình như đã nhớ ra chuyện quan trọng nhất, cũng là đáp án cho câu hỏi của Ôn Giai Tuệ.
- Ách, Viên thiếu, tôi nhớ ra rồi, tiểu thư nhất định là đang hỏi vị tiểu thư đứng cùng cậu lúc sáng trước cổng đấy.
Dì Uyên nhớ lại được vấn đề quan trọng, theo thói quen mà nhấn mạnh thêm lần nữa.
- Đúng rồi. Tôi khẳng định là chuyện đấy, lúc sáng cậu cùng vị tiểu thư kia nói chuyện trước cổng, tiểu thư đứng trước ban công đã nhìn thấy. Sau khi cậu đi, tiểu thư đã chạy một mạch xuống vườn hái rất nhiều hoa. Lúc đó tôi chỉ nghĩ tiểu thư muốn chơi nên cũng không để ý gì nhiều, thật không ngờ tiểu thư lại...kích động như vậy.
Mấy câu sau, bà nói trong sự rụt rè khúm núm, không trông chừng tốt tiểu thư, nhất định là sẽ bị trách phạt đây.
Quả nhiên, khi nghe xong chuyện này, gương mặt đang căng thẳng của Viên Trác Nghiên liền biến sắc. Anh kéo tay Ôn Giai Tuệ lại, nắm chặt cổ cánh tay nhỏ nhắn, không để cho cô có cơ hội phản kháng nữa. Giọng anh lạnh lẽo, có thể nghe ra là đang tức giận. Đầu tiên là tự tức giận bản thân, tại sao anh lại để cô nhìn thấy một cảnh không nên thấy như vậy. Đám người kia cũng đã không làm tròn trách nhiệm.
- Không phải là tôi đã dặn các người phải trông chừng cô ấy cẩn thận rồi sao?
Không ai dám hé miệng nói một câu biện minh.
Chỉ nói một câu xong, Viên Trác Nghiên kéo Ôn Giai Tuệ vào trong ngực, dùng sức ôm chặt cô, mặc cho cô vùng vẫy.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, là anh không tốt, không có chuyện gì đâu, anh với cô ta thật sự không có gì cả, anh vẫn là của em, không đi đâu nữa cả.
Anh nhớ lời bác sĩ tâm lý từng nói trước đây, cô đang dựa dẫm vào anh cũng có nghĩa là đang biến anh thành vật chiếm hữu riêng, nếu cô nhìn thấy anh ở gần một nữ nhân khác thì sẽ bị kích động, hoặc là tự làm bản thân bị thương, hoặc là sẽ làm người khác bị thương. Là lỗi của anh, anh không cẩn thận, không để ý đến tâm tình của cô. Cảm giác tự trách cứ quanh quẩn trong đầu anh.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, không sao đâu, anh vẫn ở đây mà.
- A!!!
Nữ nhân trong ngực đột nhiên kéo tay anh lên, cắn thật mạnh vào cánh tay của anh.
- Boss!
A Châu nhìn thấy như vậy, có chút khẩn trương mà gọi ông chủ.
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cắn Viên Trác Nghiên như vậy. Từ ngày cô bị bệnh, lần nào cô phát bệnh thì anh đều trở thành miếng thịt cho cô xả giận, hai tay anh đều đã đầy rẫy dấu răng thành sẹo do cô gây ra rồi. Dù là lần đầu hay hay bây giờ, anh cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, dù là một cái nhíu mày cũng là hiếm hoi.
Hai tay Ôn Giai Tuệ ôm chặt cánh tay anh mà cắn thật mạnh, cô dùng hết sức bình sinh mà cắn, dường như là không bao giờ ý thức được mình đã làm cho đối phương bị thương, những lần trước và bây giờ cũng vậy. Cô cắn đến khi máu rướm đầy kẽ răng mới chịu nhả ra.
- Tuệ nhi, nếu em vẫn còn giận anh thì cứ tiếp tục cắn đi, em cứ cắn đến khi nào em thấy thoải mái hơn.
Giọng nam nhân trầm khàn, có vẻ như vì đã đè nén cơn đau từ nãy đến giờ, nhưng không vì vậy mà anh nổi giận hay khó chịu với cô, ánh mắt vẫn rất ôn nhu và đầy thâm tình. Anh chẳng quan tâm đến vết cắt trên mặt hay tay của mình, anh chỉ lo cho vết thương của cô.
- Mau gọi bác sĩ đi!
Giọng Viên Trác Nghiên khẩn trương vang lên, ra lệnh cho những người đứng bên cửa.
Còn Ôn Giai Tuệ, sau khi cắn người xong thì tâm tình đã dần ổn định trở lại. Cô chưa nói gì hay có bất kỳ động thái nào khác, nhưng đã nhìn qua vết thương mà mình gây ra cho người đàn ông trước mặt, ánh mắt của cô chính là đang cảm thấy tội lỗi cùng áy náy nhưng lại không muốn thể hiện ra.
Bác sĩ rất nhanh đã đến.
- Ngài Viên, đây đều là tiểu thư....
Bác sĩ Đình là một trong những bác sĩ phụ trách riêng cho Ôn Giai Tuệ được Viên Trác Nghiên đích thân gọi điện đến mời. Bà đã ngoài bốn mươi, gương mặt hiền từ phúc hậu nhưng không thể phủ nhận dáng vẻ chuyên nghiệp toát ra từ trên người bà. Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một cảnh náo loạn này, bác sĩ Đình không tránh khỏi hãi hùng.
Một lúc sau đó, bác sĩ tâm lý cũng đã đến, nhiệm vụ của ông là chờ kiểm tra tình trạng diễn biến tâm tình của bệnh nhân.
- Ngài Viên, đây là lần đầu tiên tiểu thư như vậy?
Viên Trác Nghiên vẫn đang ôm Ôn Giai Tuệ trong ngực, chỉ liếc nhìn thoáng qua bác sĩ bên cạnh, thờ ơ đáp.
- Cô ấy gặp phải tình huống kích động, trước tiên giúp cô ấy xử lý vết thương đã.
Làm việc với vị Viên tiên sinh này, bác sĩ Đình biết rõ quy tắc của anh nên chuyện gì không thuộc chức trách của mình thì bà không hỏi đến, gật đầu một cái rồi chuẩn bị những dụng cụ cũng như các loại thuốc cần thiết.
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ tới giường, cẩn thận để cô ngồi xuống. Anh ngồi một chân bên cạnh giường, vô cùng kiên nhẫn nói với cô gái nhỏ của mình.
- Tuệ nhi ngoan, bây giờ bác sĩ Đình sẽ xử lý vết thương cho em. Đừng quậy nữa nhé, anh ở đây với em.
Ôn Giai Tuệ của bây giờ so với lúc nãy đã hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Cô nghe Viên Trác Nghiên nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu, để yên cho bác sĩ lấy những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay ra. Cô có nhíu mày vì đau, nhưng không quấy phá hay phản kháng nữa, lại nhìn sang người đàn ông đang đứng trước mặt, bất giác đưa tay chạm vào vết thương trên vùng quai hàm của anh.
- Xin lỗi...Tuệ nhi xin lỗi.....
Sóng mũi Viên Trác Nghiên cay cay, đúng là dở khóc dở cười đây mà, anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay đó của cô, mỉm cười dịu dàng và lắc đầu để cô yên tâm.
- Anh không sao, cũng không giận em đâu. Tuệ nhi, em không sao là tốt rồi.
Y tá đi đang giúp bác sĩ Đình khi thấy Ôn Giai Tuệ nói đến vết cắt trên quai hàm của Viên Trác Nghiên thì mới chú ý, theo phản xạ của một y tá mà nhắc nhở.
- Tiên sinh, vết cắt của anh cũng phải xử lý ngay. Nếu không sẽ để lại sẹo đấy.
Nếu nói chỉ vì chức trách của một y tá thôi thì nhất định là đang nói dối rồi. Người đàn ông cực phẩm này phụ nữ nào mà không yêu chứ, đứng trước một người như vậy, cô ta phải kìm chế mức nào mới có thể giữ được tinh thần làm việc. Gương mặt điển trai như được điêu khắc ra kia mà để lại sẹo thì đúng là uổng cả một kiệt tác mà, người phụ nữ kia lại ra tay nặng như vậy a! Cô ả cũng không hiểu nổi tại sao một đại thiếu gia hào môn cao cao tại thượng như Viên Trác Nghiên lại giữ một cô gái mắc chứng tâm thần bên cạnh nữa, có thể khiến mình bị thương bất cứ lúc nào, một cô gái không còn cả trí nhớ, tinh thần cũng không bình thường thì có gì tốt nhỉ?
Dì Uyên nghe y tá nhắc như vậy, cũng rất lo lắng mà bổ sung vào.
- Đúng rồi đấy Viên thiếu, nếu để lại sẹo thì không tốt đâu.
Cả hai ý kiến đều đang nhắc mình khả năng vết cắt trên mặt sẽ để lại sẹo, Viên Trác Nghiên mới đưa tay sờ lên đó xem lại. Từ trước đến giờ, anh bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả vết thương đều là trên người, trường hợp bị thương ở mặt thì đây đúng là lần đầu tiên.
Chậc!
Mặc dù anh là thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo, chém chém giết giết thường xuyên, nhưng anh đâu phải mấy tên du côn đầu đường xó chợ, gương mặt đẹp trai như vậy mà có một vết sẹo thì cũng là cả một vấn đề lớn đây chứ, chưa nói anh còn là gương mặt đại diện của cả Viên Thành, tổn thất sẽ lớn lắm đây. Tiểu yêu tinh này đúng là ra tay quá thâm hiểm rồi. Nhưng ngoại trừ tự cười khổ trong lòng thì anh đã lực bất tòng tâm với cô rồi.
Bác sĩ tâm lý đứng bên cạnh quan sát từng hành động cùng biểu cảm của Ôn Giai Tuệ, cảnh ông vừa thấy khi nãy cũng đã cho ông một kết luận đầu tiên.
- Ngài Viên, lúc tiểu thư gây ra vết thương trên mặt cậu thật sự là khác với cô ấy hiện giờ chứ?
Viên Trác Nghiên quên luôn cả chuyện y tá đã nhắc khi nghe bác sĩ hỏi một câu như vậy. Anh nghiêm túc gật đầu, bổ sung thêm.
- Đúng vậy, vẫn là tình trạng biến đổi trạng thái cảm xúc trước đây.
Bác sĩ tâm lý có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó, im lặng một lúc rồi nói với Viên Trác Nghiên.
- Tôi có vài vấn đề cần trao đổi riêng với cậu. Chúng ta có thể ra ngoài chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn lại Ôn Giai Tuệ lần nữa, thấy cô vẫn rất yên tĩnh để bác sĩ xử lý vết thương, anh gật đầu với vị bác sĩ tâm lí kia.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.