Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 90: Anh không thể hủy hôn.
Tất cả mọi thứ trong Nguyệt Phủ đối với Ôn Giai Tuệ bây giờ đều là vô cùng xa lạ, dù tất cả người hầu trong nhà đều vô cùng nhiệt tình giúp đỡ cô, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống ở đây. Đi lại hay ăn uống đều rất e dè, chỉ bám theo Viên Trác Nghiên mới yên tâm.
Nhưng có một điều thật trùng hợp chính là dù là trước đây hay bây giờ thì cô cũng đều rất thích căn nhà kính trong vườn mà Viên Trác Nghiên đã dựng lên cho cô. Mỗi ngày cô đều ra đó ngồi, mà chỉ ngồi trong đó ngắm mấy chậu cây, thỉnh thoảng sẽ thấy cô đứng bên cạnh cây dương cầm rất lâu, chỉ là không còn thấy cô chơi đàn, không còn được nghe tiếng dương cầm quen thuộc kia nữa.
Tất thảy mọi thứ liên quan đến lịch trình sinh hoạt cũng như lịch trị liệu của cô, Viên Trác Nghiên đều nắm rõ. Hôm nay là ngày nghỉ nên từ sớm anh đã thức dậy cùng Ôn Giai Tuệ, cùng cô làm vệ sinh cá nhân, cùng cô ăn sáng như mỗi ngày.
- Dì Uyên nói mỗi ngày em đều ở đây, nhưng không thấy em chơi piano nữa.
Hai người vừa vào trong phòng kín, Viên Trác Nghiên vẫn đứng bên cạnh Ôn Giai Tuệ, một tay nắm tay cô đặt trên môi hôn nhẹ. Thật ra anh biết tình trạng của cô hiện giờ có lẽ cũng tạm mất khả năng tấu dương cầm rồi. Cho nên mục đích anh đến đây cùng cô không phải là muốn nghe cô chơi đàn.
- Tuệ nhi, có một điều mà anh chưa từng nói với em. Em đẹp nhất là khi tấu dương cầm, sau này khi nghe tiếng đàn của em, nhìn em ngồi trước cây đàn, trái tim anh luôn xuyến xao, và anh cũng nhận ra, anh đã yêu em từ lần đầu tiên gặp em, từ lần đầu tiên thấy em ngồi bên cây dương cầm.
Giọng anh nhẹ nhàng vô cùng, có thể nghe được sự sủng nịch trong đó, vừa dắt Ôn Giai Tuệ qua chiếc ghế mây duy nhất trong phòng kính này thì đã tiếp tục kể lại cho cô nghe từng chuyện một.
- Mỗi ngày được nghe tiếng dương cầm của em, anh đã dần không thể thiếu được âm thanh đó. Có những lúc, anh thật sự vô cùng ngưỡng mộ tiếng đàn của em, cho nên anh đã thử học một chút, đương nhiên là không thể so với tài nghệ của em. Nhưng vì anh lấy em làm động lực nên anh nghĩ rằng cũng không tệ đâu.
Anh nói với dáng vẻ có phần đắc ý, con ngươi rực sáng kèm theo một nụ cười ấm áp. Nói được một đoạn, anh dừng lại để quan sát biểu cảm trên gương mặt của Ôn Giai Tuệ, theo thói quen mà đưa tay xoa xoa đầu cô, khẽ bật cười một tiếng.
Tâm tình của Ôn Giai Tuệ luôn biến đổi bất thường, có những lúc cô gần như thành một phiên bản khác nhưng lại chỉ mang một sắc thái cảm xúc duy nhất, có những lúc cô rất ồn ào quấy khóc chỉ vì những chuyện linh tinh, có lúc cô ngoan ngoãn hiền dịu như thỏ con, còn trạng thái bây giờ của cô chính là yên tĩnh không cảm xúc gì, cũng không nói một câu nào. Đặc điểm chung của những trạng thái cảm xúc khác nhau này của cô đều là lệ thuộc vào anh, xem anh như một thói quen không thể thiếu. Lúc đầu khi mới phát hiện cô có thể biến đổi thành những sắc thái cảm xúc khác như vậy, Viên Trác Nghiên đã rất phấn khích vì nghĩ rằng cô đang có dấu hiệu hồi phục, nhưng qua kết quả kiểm tra lại, thì kết luận tình trạng của cô chưa hề có tiến triển gì quá nổi bật, chỉ là những biểu hiện bình thường của bệnh nhân mắc chứng tâm lí tương tự thôi. Nên Viên Trác Nghiên cũng đã dần tập quen với những lần thay đổi thất thường của cô.
- Có muốn nghe thử không?
Anh vừa hỏi vừa đưa tay xoa nhẹ đầu Ôn Giai Tuệ lần nữa, không thể đợi cô trả lời rồi, cứ như vậy mà đứng lên thôi.
Ôn Giai Tuệ vẫn giữa nguyên tư thế trên ghế mây nhìn người đàn ông ngồi trước cây piano. Giống như đã tìm được một điều thu hút mình, cô nhìn đến không rời mắt.
Những ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên bắt đầu mua lượn trên dãy phím trắng đen, từng điệu nhạc du dương vang lên, tạo thành một bản nhạc êm ái chảy vào tận trái tim người nghe. Nếu không phải đã biết trước anh mới học dương cầm thì ai nghe cũng sẽ tưởng rằng đây là một nghệ sĩ dương cầm.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên ghế mây đã có phản ứng, từ nãy đến giờ cô vô cùng tập trung nghe bản nhạc này, nghe kỹ đến từng nốt nhạc. Không biết là điều gì đã thôi thúc cô đứng lên, nữ nhân với chiếc váy đỏ hai dây dài đến mắt cá chân, từng bước nhẹ nhàng đi tới chỗ Viên Trác Nghiên. Cô không nói gì mà ngồi xuống chỗ còn trống bên cạnh. Bắt đầu đưa một tay lên chạm vào phím đàn.
Viên Trác Nghiên phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy, khi cô đưa tay lên thì anh cũng để một tay cạnh tay cô xuống, mà bản nhạc vẫn tiếp tục mà bị ngắt đoạn nào cả.
Hai người một nam một nữ ngồi cạnh nhau trước cây đàn piano cùng tấu lên một bản nhạc đầy cung bậc cảm xúc khác nhau, hai tay từ hai người lại kết hợp vô cùng hoàn hảo như vậy, không khác gì là từ đôi tay của cùng một người.
Khắp phòng kính ra đến bên ngoài hoa viên đều đang đắm mình trong âm thanh du dương lúc trầm lúc bổng, lúc nhẹ nhành thanh thoát, khi lại buồn bã u sầu, không gia yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đàn.
Khi bản nhạc kết thúc, Viên Trác Nghiên không rời mắt khỏi nữ nhân bên cạnh, anh thấy cô đang cười, đó là một nụ cười rất trong sáng, không nhuốm chút bụi trần, chính là nụ cười của cô khi hoàn thành một bản nhạc. Anh không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào vài sợi tóc rũ xuống trước trán của cô, cẩn thận giúp cô vén gọn qua một bên. Hơi thở cũng vô cùng thận trọng, mắt đối mắt nhìn nhau, nhất thời chưa ai nói với ai câu nào cả.
Không khí tĩnh lặng đến ái muội, Viên Trác Nghiên đang dần nhướn người về phía trước, môi bạc đã gần kề đôi môi anh đào đỏ mọng của nữ nhân.
Hai tay Ôn Giai Tuệ đặt trên đùi đang nắm chặt lại, gần như quên cả thở mà chờ đợi khoảnh khắc sắp tới.
- Khụ! B,boss...
Khoảnh khắc tĩnh lặng bất chợt bị phá vỡ vì sự xuất hiện của người thứ ba.
Tư thế gần gũi thân mật của đôi nam nữ lập tức thay đổi. Ôn Giai Tuệ rụt rè ngồi lùi lại phía sau một chút, cúi đầu không dám nhìn đi đâu cả. Viên Trác Nghiên vẫn chống một tay bên cạnh nữ nhân, quay đầu nhìn tên nhãi xuất hiện rất đúng lúc kia, ánh mắt anh hừng hực sát khí, thiếu bước cuối cùng là rút súng ra tặng cho cậu ta.
- Cậu không có mắt à?
A Châu lúng túng không biết nên tiến hay lui, vừa rồi vì tin báo gấp nên cậu ta quên mất cả việc phải nhìn xem ông chủ đang làm gì, vội vội vàng vàng xông vào phòng kính, không nghĩ rằng lại phá vỡ chuyện tốt của ông chủ, không biết lần này có bị bẻ gãy chân nữa không đây a!
- Thật xin lỗi boss, có chuyện gấp cần anh xử lý ngay.
Gương mặt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên vẫn không hòa hoãn một chút nào, cặp chân mày đen rậm nhíu chặt thể hiện một ý đang quan tâm.
- Nói đi! Chuyện gì?
A Châu đánh mắt nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lượt, hình như có chút do dự mà báo cáo.
- Boss, tiểu thư Thanh Ngọc, cô ấy đang ở bên ngoài cổng rồi. Chúng tôi vẫn đang giữa cô ấy, nhưng nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy thì tôi e là có thể làm kinh động đến chủ mẫu.
Lúc này, Viên Trác Nghiên mới thật sự có phản ứng. Anh hơi lo lắng nhìn qua Ôn Giai Tuệ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, sắc mặt vốn đã lạnh tanh bây giờ đã chuyển sang chán ghét, giọng anh thờ ơ, có vẻ như nhận ra điều gì nữa.
- Còn gì nữa?
A Phong hơi giật mình vì sự nhạy bén của ông chủ, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên vì đó là điều vẫn thường xuyên xảy ra. Cậu ta nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không đâu qua một bên, trực tiếp báo cáo lại.
- Là phu nhân, phu nhân liên tục hối thúc anh về nhà, nói là muốn bàn lại vài vấn đề liên quan đến lãnh đạo của Viên Thành. Phu nhân nói hôm nay nếu anh không về thì sẽ đích thân đến đây gặp anh. Còn có, anh phải đưa cả chủ mẫu về.
Vẫn là Tần Mộc Du, từ ngày Ôn Giai Tuệ cùng Viên Trác Nghiên về đây, bà không đến tìm lần nào, có lẽ đã đoán được dù có đến cũng không có ích gì nên mới không có động thái gì quá mức như vậy. Chỉ là bà lại liên tục gọi điện đến tìm anh, đang viện lí do để ép anh qua hay thật sự có chuyện quan trọng đây? Dù là chuyện gì thì anh cũng sẽ không đưa nữ nhân của mình vào thiên la địa võng mà Tần Mộc Du đã giăng ra sẵn.
- Tuệ nhi, em muốn ở đây hay về phòng? Bây giờ anh phải đi làm rồi, lát nữa mới về với em được.
Viên Trác Nghiên chưa phản hồi lại những báo cáo của A Châu mà lo cho Ôn Giai Tuệ trước. Anh kéo cô lại, bàn tay áp vào một bên má của cô, dịu giọng hỏi.
Cô gái nhỏ ngước đôi mắt xinh đẹp ngờ vực nhìn anh, chu môi khó chịu.
- Không phải anh nói hôm nay anh sẽ ở nhà với em sao? Anh gạt em, anh gạt em! Huhu, em không chơi với anh nữa.
Đây là lúc cô đã biến đổi trạng thái cảm xúc rồi, vừa nãy còn rất yên tĩnh mà bây giờ cô đã quấy khóc ầm ĩ lên như vậy.
- Huhu. Tuệ nhi ghét anh, ghét anh.
Cô như đứa trẻ đang giận dỗi, phồng má đứng bật dậy, mếu máo nói thêm mấy câu rồi bỏ chạy.
- Đồ đáng ghét, em không thèm chơi với anh nữa!
- Tuệ nhi...?
Viên Trác Nghiên nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần đi khỏi tầm mắt, đang định gọi cô lại thì chỉ còn có thể bất lực nhìn cô bỏ đi thôi. Anh vội phân phó vài việc cho A Châu.
- Dặn tất cả trông chừng cô ấy cẩn thận hơn. Nếu để cô ấy gặp Thanh Ngọc thì các cậu cũng cuốn gói ra khỏi đây đi. Chuẩn bị xe, về Viên gia!
- Vâng thưa boss!
A Châu cung kính gật đầu, nhanh chóng lui ra đi thực hiện.
.........................
Ôn Giai Tuệ chạy một mạch thẳng vào trong phòng khách mà chẳng hề nhìn thấy một cảnh bên ngoài cổng lớn.
Bên ngoài cổng đã không còn tiếng ồn ào đôi co giữa Thanh Ngọc và mấy cảnh vệ nữa. Vì người mà cô gặp đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
- Trác, Trác Nghiên....
Cô không chần chờ một giây nào, nhanh chóng nhào vào lòng Viên Trác Nghiên, vòng tay qua eo của anh mà ôm chặt.
- Trác Nghiên, em đã rất nhớ anh, em nhớ anh đến phát điên rồi.
Dường như tất cả những đau đớn, bao nhiêu ủy khuất mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua đang tuôn trào ra như suối, chôn mặt vào mặt vòm ngực săn chắc mà khóc không ngừng.
- Em nghe tin anh đã có con, em đã rất sợ, em sợ chút hy vọng cuối cùng của em cũng sẽ mất đi. Trác Nghiên, anh có biết lúc em nhận được tin đó em đã sụp đổ như thế nào không?
Hai tay Viên Trác Nghiên buông lỏng hai bên đùi, không cho cô một cái ôm an ủi, cũng không đấy cô gái trong ngực ra. Anh đứng yên như vậy trong dáng vẻ vô cảm, thờ ơ.
Thanh Ngọc càng lúc càng ôm chặt người đàn ông này, nếu không phải bị Jayce bắt giữ hơn mấy tháng qua, sau lại bị cha mình trông chừng nghiêm ngặt thì cô đã đến Thượng Hải ngay khi nghe tin Ôn Giai Tuệ mang thai rồi. Cô đã dùng đủ mọi biện pháp có thể để lay chuyển William, từ tuyệt thực đến dọa tự sát, khóc lóc van nài suốt mấy ngày liền, rốt cuộc cũng đã được tha bổng. Vừa được thả ra, Thanh Ngọc liền bay đến Thượng Hải ngay.
Cô ngừng khóc, buông tay thả lỏng vòng ôm, mặt đối mặt với Viên Trác Nghiên mà hỏi.
- Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ, có phải cô ta vừa sảy thai rồi không?
Đây cũng chính là lí do mà William đồng ý để cô trở lại Thượng Hải tìm Viên Trác Nghiên. Thanh Ngọc đã mang theo tin mừng này trên đường từ Las Vegas đến Thượng Hải. Thật tốt nếu đó là sự thật, thật tốt nếu Ôn Giai Tuệ thật sự đã sảy thai. Chỉ có như vậy thì mọi thứ mới trở về đúng vị trí của nó, hôn ước của cô không còn bị đe dọa, mà hai người kia cũng sẽ không còn gì ràng buộc nhau nữa.
Cô ả lại không biết đây là điều cấm kỵ đối với Viên Trác Nghiên. Nghe một câu hỏi thẳng thừng là con của mình đã đã mất rồi, hỏi thẳng có phải nữ nhân của anh đã sảy thai không, câu hỏi như vậy chính xác là đã phạm vào đại kỵ. Gương mặt vừa nãy không biểu cảm gì, bây giờ đã chuyển sang cực kỳ hung ác. Môi mỏng mím chặt không trả lời, cơ mặt gần như đanh lại.
Thanh Ngọc không thấy anh nói gì, cũng đã quan sát được sự biến động trên gương mặt của anh. Cô cười từ trong lòng ra tận ngoài mặt, giọng vô cùng nhẹ nhàng như đang đề cập đến một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
- Vậy là phải rồi. Trác Nghiên, anh không thử nghĩ tại sao chuyện này lại xảy ra sao? Đó là vì hai người vốn không thể ở bên nhau rồi. Trác Nghiên, em xin anh đấy, làm ơn hãy tỉnh lại đi, anh không thể u mê quá lâu như vậy được.
Chút nhân nhượng cuối cùng Viên Trác Nghiên để lại cho cô ta cũng vì vậy mà hoàn toàn tan biến hết cả rồi. Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hờ hững xa cách.
- Thanh Ngọc, câu này nên là để tôi nói với em mới đúng. Nếu em đã nhọc lòng đến đây để xác nhận những điều vừa rồi thì tôi sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng nhất.
Anh nhìn Thanh Ngọc như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi, đã nhìn đến mức chán ghét từ lâu. Vả lại, lời hứa của anh trước đây với Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thực hiện được, sẵn lúc này thì kết thúc tất cả luôn.
- Những gì em đang nghi ngờ đều đúng cả. Tuệ nhi đã gặp tai nạn, con của chúng tôi mất rồi. Trước khi cô ấy gặp tai nạn, tôi đã từng hứa với cô ấy một việc, chính là hủy bỏ hôn ước của tôi và em.
Anh không hề do dự mà nói thẳng, không khác gì đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, giọng anh lại bình nhiên đến tuyệt tình.
Đầu Thanh Ngọc như vừa bị một chiếc búa lớn đánh mạnh vào, hai tai đều đã ong ong, chuyện cô vừa nghe là thật? Viên Trác Nghiên đang muốn hủy bỏ hôn ước? Anh thật sự vì người phụ nữ kia mà quyết định hủy bỏ hôn ước?
- Không, Trác Nghiên, anh đừng đùa nữa, như vậy thật sự không vui đâu. Trác Nghiên, em không tin đâu. Gì mà hủy bỏ hôn ước chứ? Chuyện này không thể mà.
Hai chân cô đã dần trở nên mềm nhũn, chỉ thêm một câu kích động thì sẽ lập tức lùi dần về phía sau. Cô lắc đầu trong sự bất lực và sợ hãi, không muốn thừa nhận, không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được. Chẳng lẽ điều mà cô luôn lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy đến rồi. Lúc cô biết Ôn Giai Tuệ mang thai, lại thêm không thể đến bên cạnh Viên Trác Nghiên ngay, mỗi ngày cô đều trải qua trong thấp thỏm lo âu, liệu anh có vì muốn gia đình của anh trọn vẹn mà hủy hôn...
Thanh Ngọc dùng hết khả năng để phủ nhận, tay níu chặt tay áo của nam nhân, với một mong muốn duy nhất hy vọng anh sẽ rút lại những lời vừa nói.
- Trác Nghiên, đây không phải là thật mà, xin anh, hãy nói với em đây chỉ là lời nói đùa thôi.
Viên Trác Nghiên mặc kệ cô ả có phản ứng gì khi nghe tuyên bố của, đẩy cô ta tránh xa ra. Hơi nhếch khóe môi cười lạnh nhạt, châm chọc.
- Nếu em nghe không rõ thì tôi có thể nói lại lần nữa. Thanh Ngọc, tôi không muốn tiếp tục duy trì hôn ước của chúng ta.
Câu cuối cùng của anh, Thanh Ngọc không còn đủ dũng khí để nghe nữa, dùng hai tay bịt chặt hai bên tai, chính là đang chạy trốn khỏi hiện thực đây.
- Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe! Em cũng không bao giờ đồng ý hủy hôn đâu. Anh nghĩ chỉ cần hủy hôn với em thì có thể quang minh chính đại cùng Ôn Giai Tuệ ở chung một chỗ? Em nói anh biết, sẽ không có chuyện đó đâu. Anh có biết mình đang làm gì không? Một khi anh hủy hôn, cũng có nghĩa là anh chính thức để cả tổ chức của mình vào cuộc chiến một sống một còn với tộc Ula. Anh bất chấp như vậy?
Những điều này Viên Trác Nghiên đã sớm dự đoán trước cả rồi, nên anh vẫn luôn duy trì phong thái ung dung nhàn nhã khi đề cập đến.
- Không phải em đã hiểu rất rõ về tôi sao? Có bất chấp hay không thì tôi nghĩ em cũng đã có câu trả lời. Tôi sẽ về Las Vegas thông báo trực tiếp với William, nếu em đã nghe rõ rồi thì mau cút khỏi tầm mắt của tôi ngay!
Anh nói với giọng thờ ơ lạnh nhạt, và trông anh cũng không có chút gì gọi là mủi lòng hay ít nhất là thương hại cả, xoay người bước thẳng lên xe, để lại Thanh Ngọc đứng bất động ở kia. Hủy hôn, Viên Trác Nghiên đương nhiên không nói đùa, mà cũng sẽ không phải chỉ thông báo với cô ta, còn chưa chính thức tuyên bố với William và tộc Ula nữa.
Nhưng có một điều thật trùng hợp chính là dù là trước đây hay bây giờ thì cô cũng đều rất thích căn nhà kính trong vườn mà Viên Trác Nghiên đã dựng lên cho cô. Mỗi ngày cô đều ra đó ngồi, mà chỉ ngồi trong đó ngắm mấy chậu cây, thỉnh thoảng sẽ thấy cô đứng bên cạnh cây dương cầm rất lâu, chỉ là không còn thấy cô chơi đàn, không còn được nghe tiếng dương cầm quen thuộc kia nữa.
Tất thảy mọi thứ liên quan đến lịch trình sinh hoạt cũng như lịch trị liệu của cô, Viên Trác Nghiên đều nắm rõ. Hôm nay là ngày nghỉ nên từ sớm anh đã thức dậy cùng Ôn Giai Tuệ, cùng cô làm vệ sinh cá nhân, cùng cô ăn sáng như mỗi ngày.
- Dì Uyên nói mỗi ngày em đều ở đây, nhưng không thấy em chơi piano nữa.
Hai người vừa vào trong phòng kín, Viên Trác Nghiên vẫn đứng bên cạnh Ôn Giai Tuệ, một tay nắm tay cô đặt trên môi hôn nhẹ. Thật ra anh biết tình trạng của cô hiện giờ có lẽ cũng tạm mất khả năng tấu dương cầm rồi. Cho nên mục đích anh đến đây cùng cô không phải là muốn nghe cô chơi đàn.
- Tuệ nhi, có một điều mà anh chưa từng nói với em. Em đẹp nhất là khi tấu dương cầm, sau này khi nghe tiếng đàn của em, nhìn em ngồi trước cây đàn, trái tim anh luôn xuyến xao, và anh cũng nhận ra, anh đã yêu em từ lần đầu tiên gặp em, từ lần đầu tiên thấy em ngồi bên cây dương cầm.
Giọng anh nhẹ nhàng vô cùng, có thể nghe được sự sủng nịch trong đó, vừa dắt Ôn Giai Tuệ qua chiếc ghế mây duy nhất trong phòng kính này thì đã tiếp tục kể lại cho cô nghe từng chuyện một.
- Mỗi ngày được nghe tiếng dương cầm của em, anh đã dần không thể thiếu được âm thanh đó. Có những lúc, anh thật sự vô cùng ngưỡng mộ tiếng đàn của em, cho nên anh đã thử học một chút, đương nhiên là không thể so với tài nghệ của em. Nhưng vì anh lấy em làm động lực nên anh nghĩ rằng cũng không tệ đâu.
Anh nói với dáng vẻ có phần đắc ý, con ngươi rực sáng kèm theo một nụ cười ấm áp. Nói được một đoạn, anh dừng lại để quan sát biểu cảm trên gương mặt của Ôn Giai Tuệ, theo thói quen mà đưa tay xoa xoa đầu cô, khẽ bật cười một tiếng.
Tâm tình của Ôn Giai Tuệ luôn biến đổi bất thường, có những lúc cô gần như thành một phiên bản khác nhưng lại chỉ mang một sắc thái cảm xúc duy nhất, có những lúc cô rất ồn ào quấy khóc chỉ vì những chuyện linh tinh, có lúc cô ngoan ngoãn hiền dịu như thỏ con, còn trạng thái bây giờ của cô chính là yên tĩnh không cảm xúc gì, cũng không nói một câu nào. Đặc điểm chung của những trạng thái cảm xúc khác nhau này của cô đều là lệ thuộc vào anh, xem anh như một thói quen không thể thiếu. Lúc đầu khi mới phát hiện cô có thể biến đổi thành những sắc thái cảm xúc khác như vậy, Viên Trác Nghiên đã rất phấn khích vì nghĩ rằng cô đang có dấu hiệu hồi phục, nhưng qua kết quả kiểm tra lại, thì kết luận tình trạng của cô chưa hề có tiến triển gì quá nổi bật, chỉ là những biểu hiện bình thường của bệnh nhân mắc chứng tâm lí tương tự thôi. Nên Viên Trác Nghiên cũng đã dần tập quen với những lần thay đổi thất thường của cô.
- Có muốn nghe thử không?
Anh vừa hỏi vừa đưa tay xoa nhẹ đầu Ôn Giai Tuệ lần nữa, không thể đợi cô trả lời rồi, cứ như vậy mà đứng lên thôi.
Ôn Giai Tuệ vẫn giữa nguyên tư thế trên ghế mây nhìn người đàn ông ngồi trước cây piano. Giống như đã tìm được một điều thu hút mình, cô nhìn đến không rời mắt.
Những ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên bắt đầu mua lượn trên dãy phím trắng đen, từng điệu nhạc du dương vang lên, tạo thành một bản nhạc êm ái chảy vào tận trái tim người nghe. Nếu không phải đã biết trước anh mới học dương cầm thì ai nghe cũng sẽ tưởng rằng đây là một nghệ sĩ dương cầm.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên ghế mây đã có phản ứng, từ nãy đến giờ cô vô cùng tập trung nghe bản nhạc này, nghe kỹ đến từng nốt nhạc. Không biết là điều gì đã thôi thúc cô đứng lên, nữ nhân với chiếc váy đỏ hai dây dài đến mắt cá chân, từng bước nhẹ nhàng đi tới chỗ Viên Trác Nghiên. Cô không nói gì mà ngồi xuống chỗ còn trống bên cạnh. Bắt đầu đưa một tay lên chạm vào phím đàn.
Viên Trác Nghiên phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy, khi cô đưa tay lên thì anh cũng để một tay cạnh tay cô xuống, mà bản nhạc vẫn tiếp tục mà bị ngắt đoạn nào cả.
Hai người một nam một nữ ngồi cạnh nhau trước cây đàn piano cùng tấu lên một bản nhạc đầy cung bậc cảm xúc khác nhau, hai tay từ hai người lại kết hợp vô cùng hoàn hảo như vậy, không khác gì là từ đôi tay của cùng một người.
Khắp phòng kính ra đến bên ngoài hoa viên đều đang đắm mình trong âm thanh du dương lúc trầm lúc bổng, lúc nhẹ nhành thanh thoát, khi lại buồn bã u sầu, không gia yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đàn.
Khi bản nhạc kết thúc, Viên Trác Nghiên không rời mắt khỏi nữ nhân bên cạnh, anh thấy cô đang cười, đó là một nụ cười rất trong sáng, không nhuốm chút bụi trần, chính là nụ cười của cô khi hoàn thành một bản nhạc. Anh không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào vài sợi tóc rũ xuống trước trán của cô, cẩn thận giúp cô vén gọn qua một bên. Hơi thở cũng vô cùng thận trọng, mắt đối mắt nhìn nhau, nhất thời chưa ai nói với ai câu nào cả.
Không khí tĩnh lặng đến ái muội, Viên Trác Nghiên đang dần nhướn người về phía trước, môi bạc đã gần kề đôi môi anh đào đỏ mọng của nữ nhân.
Hai tay Ôn Giai Tuệ đặt trên đùi đang nắm chặt lại, gần như quên cả thở mà chờ đợi khoảnh khắc sắp tới.
- Khụ! B,boss...
Khoảnh khắc tĩnh lặng bất chợt bị phá vỡ vì sự xuất hiện của người thứ ba.
Tư thế gần gũi thân mật của đôi nam nữ lập tức thay đổi. Ôn Giai Tuệ rụt rè ngồi lùi lại phía sau một chút, cúi đầu không dám nhìn đi đâu cả. Viên Trác Nghiên vẫn chống một tay bên cạnh nữ nhân, quay đầu nhìn tên nhãi xuất hiện rất đúng lúc kia, ánh mắt anh hừng hực sát khí, thiếu bước cuối cùng là rút súng ra tặng cho cậu ta.
- Cậu không có mắt à?
A Châu lúng túng không biết nên tiến hay lui, vừa rồi vì tin báo gấp nên cậu ta quên mất cả việc phải nhìn xem ông chủ đang làm gì, vội vội vàng vàng xông vào phòng kính, không nghĩ rằng lại phá vỡ chuyện tốt của ông chủ, không biết lần này có bị bẻ gãy chân nữa không đây a!
- Thật xin lỗi boss, có chuyện gấp cần anh xử lý ngay.
Gương mặt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên vẫn không hòa hoãn một chút nào, cặp chân mày đen rậm nhíu chặt thể hiện một ý đang quan tâm.
- Nói đi! Chuyện gì?
A Châu đánh mắt nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lượt, hình như có chút do dự mà báo cáo.
- Boss, tiểu thư Thanh Ngọc, cô ấy đang ở bên ngoài cổng rồi. Chúng tôi vẫn đang giữa cô ấy, nhưng nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy thì tôi e là có thể làm kinh động đến chủ mẫu.
Lúc này, Viên Trác Nghiên mới thật sự có phản ứng. Anh hơi lo lắng nhìn qua Ôn Giai Tuệ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, sắc mặt vốn đã lạnh tanh bây giờ đã chuyển sang chán ghét, giọng anh thờ ơ, có vẻ như nhận ra điều gì nữa.
- Còn gì nữa?
A Phong hơi giật mình vì sự nhạy bén của ông chủ, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên vì đó là điều vẫn thường xuyên xảy ra. Cậu ta nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không đâu qua một bên, trực tiếp báo cáo lại.
- Là phu nhân, phu nhân liên tục hối thúc anh về nhà, nói là muốn bàn lại vài vấn đề liên quan đến lãnh đạo của Viên Thành. Phu nhân nói hôm nay nếu anh không về thì sẽ đích thân đến đây gặp anh. Còn có, anh phải đưa cả chủ mẫu về.
Vẫn là Tần Mộc Du, từ ngày Ôn Giai Tuệ cùng Viên Trác Nghiên về đây, bà không đến tìm lần nào, có lẽ đã đoán được dù có đến cũng không có ích gì nên mới không có động thái gì quá mức như vậy. Chỉ là bà lại liên tục gọi điện đến tìm anh, đang viện lí do để ép anh qua hay thật sự có chuyện quan trọng đây? Dù là chuyện gì thì anh cũng sẽ không đưa nữ nhân của mình vào thiên la địa võng mà Tần Mộc Du đã giăng ra sẵn.
- Tuệ nhi, em muốn ở đây hay về phòng? Bây giờ anh phải đi làm rồi, lát nữa mới về với em được.
Viên Trác Nghiên chưa phản hồi lại những báo cáo của A Châu mà lo cho Ôn Giai Tuệ trước. Anh kéo cô lại, bàn tay áp vào một bên má của cô, dịu giọng hỏi.
Cô gái nhỏ ngước đôi mắt xinh đẹp ngờ vực nhìn anh, chu môi khó chịu.
- Không phải anh nói hôm nay anh sẽ ở nhà với em sao? Anh gạt em, anh gạt em! Huhu, em không chơi với anh nữa.
Đây là lúc cô đã biến đổi trạng thái cảm xúc rồi, vừa nãy còn rất yên tĩnh mà bây giờ cô đã quấy khóc ầm ĩ lên như vậy.
- Huhu. Tuệ nhi ghét anh, ghét anh.
Cô như đứa trẻ đang giận dỗi, phồng má đứng bật dậy, mếu máo nói thêm mấy câu rồi bỏ chạy.
- Đồ đáng ghét, em không thèm chơi với anh nữa!
- Tuệ nhi...?
Viên Trác Nghiên nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần đi khỏi tầm mắt, đang định gọi cô lại thì chỉ còn có thể bất lực nhìn cô bỏ đi thôi. Anh vội phân phó vài việc cho A Châu.
- Dặn tất cả trông chừng cô ấy cẩn thận hơn. Nếu để cô ấy gặp Thanh Ngọc thì các cậu cũng cuốn gói ra khỏi đây đi. Chuẩn bị xe, về Viên gia!
- Vâng thưa boss!
A Châu cung kính gật đầu, nhanh chóng lui ra đi thực hiện.
.........................
Ôn Giai Tuệ chạy một mạch thẳng vào trong phòng khách mà chẳng hề nhìn thấy một cảnh bên ngoài cổng lớn.
Bên ngoài cổng đã không còn tiếng ồn ào đôi co giữa Thanh Ngọc và mấy cảnh vệ nữa. Vì người mà cô gặp đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
- Trác, Trác Nghiên....
Cô không chần chờ một giây nào, nhanh chóng nhào vào lòng Viên Trác Nghiên, vòng tay qua eo của anh mà ôm chặt.
- Trác Nghiên, em đã rất nhớ anh, em nhớ anh đến phát điên rồi.
Dường như tất cả những đau đớn, bao nhiêu ủy khuất mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua đang tuôn trào ra như suối, chôn mặt vào mặt vòm ngực săn chắc mà khóc không ngừng.
- Em nghe tin anh đã có con, em đã rất sợ, em sợ chút hy vọng cuối cùng của em cũng sẽ mất đi. Trác Nghiên, anh có biết lúc em nhận được tin đó em đã sụp đổ như thế nào không?
Hai tay Viên Trác Nghiên buông lỏng hai bên đùi, không cho cô một cái ôm an ủi, cũng không đấy cô gái trong ngực ra. Anh đứng yên như vậy trong dáng vẻ vô cảm, thờ ơ.
Thanh Ngọc càng lúc càng ôm chặt người đàn ông này, nếu không phải bị Jayce bắt giữ hơn mấy tháng qua, sau lại bị cha mình trông chừng nghiêm ngặt thì cô đã đến Thượng Hải ngay khi nghe tin Ôn Giai Tuệ mang thai rồi. Cô đã dùng đủ mọi biện pháp có thể để lay chuyển William, từ tuyệt thực đến dọa tự sát, khóc lóc van nài suốt mấy ngày liền, rốt cuộc cũng đã được tha bổng. Vừa được thả ra, Thanh Ngọc liền bay đến Thượng Hải ngay.
Cô ngừng khóc, buông tay thả lỏng vòng ôm, mặt đối mặt với Viên Trác Nghiên mà hỏi.
- Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ, có phải cô ta vừa sảy thai rồi không?
Đây cũng chính là lí do mà William đồng ý để cô trở lại Thượng Hải tìm Viên Trác Nghiên. Thanh Ngọc đã mang theo tin mừng này trên đường từ Las Vegas đến Thượng Hải. Thật tốt nếu đó là sự thật, thật tốt nếu Ôn Giai Tuệ thật sự đã sảy thai. Chỉ có như vậy thì mọi thứ mới trở về đúng vị trí của nó, hôn ước của cô không còn bị đe dọa, mà hai người kia cũng sẽ không còn gì ràng buộc nhau nữa.
Cô ả lại không biết đây là điều cấm kỵ đối với Viên Trác Nghiên. Nghe một câu hỏi thẳng thừng là con của mình đã đã mất rồi, hỏi thẳng có phải nữ nhân của anh đã sảy thai không, câu hỏi như vậy chính xác là đã phạm vào đại kỵ. Gương mặt vừa nãy không biểu cảm gì, bây giờ đã chuyển sang cực kỳ hung ác. Môi mỏng mím chặt không trả lời, cơ mặt gần như đanh lại.
Thanh Ngọc không thấy anh nói gì, cũng đã quan sát được sự biến động trên gương mặt của anh. Cô cười từ trong lòng ra tận ngoài mặt, giọng vô cùng nhẹ nhàng như đang đề cập đến một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
- Vậy là phải rồi. Trác Nghiên, anh không thử nghĩ tại sao chuyện này lại xảy ra sao? Đó là vì hai người vốn không thể ở bên nhau rồi. Trác Nghiên, em xin anh đấy, làm ơn hãy tỉnh lại đi, anh không thể u mê quá lâu như vậy được.
Chút nhân nhượng cuối cùng Viên Trác Nghiên để lại cho cô ta cũng vì vậy mà hoàn toàn tan biến hết cả rồi. Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hờ hững xa cách.
- Thanh Ngọc, câu này nên là để tôi nói với em mới đúng. Nếu em đã nhọc lòng đến đây để xác nhận những điều vừa rồi thì tôi sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng nhất.
Anh nhìn Thanh Ngọc như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi, đã nhìn đến mức chán ghét từ lâu. Vả lại, lời hứa của anh trước đây với Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thực hiện được, sẵn lúc này thì kết thúc tất cả luôn.
- Những gì em đang nghi ngờ đều đúng cả. Tuệ nhi đã gặp tai nạn, con của chúng tôi mất rồi. Trước khi cô ấy gặp tai nạn, tôi đã từng hứa với cô ấy một việc, chính là hủy bỏ hôn ước của tôi và em.
Anh không hề do dự mà nói thẳng, không khác gì đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, giọng anh lại bình nhiên đến tuyệt tình.
Đầu Thanh Ngọc như vừa bị một chiếc búa lớn đánh mạnh vào, hai tai đều đã ong ong, chuyện cô vừa nghe là thật? Viên Trác Nghiên đang muốn hủy bỏ hôn ước? Anh thật sự vì người phụ nữ kia mà quyết định hủy bỏ hôn ước?
- Không, Trác Nghiên, anh đừng đùa nữa, như vậy thật sự không vui đâu. Trác Nghiên, em không tin đâu. Gì mà hủy bỏ hôn ước chứ? Chuyện này không thể mà.
Hai chân cô đã dần trở nên mềm nhũn, chỉ thêm một câu kích động thì sẽ lập tức lùi dần về phía sau. Cô lắc đầu trong sự bất lực và sợ hãi, không muốn thừa nhận, không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được. Chẳng lẽ điều mà cô luôn lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy đến rồi. Lúc cô biết Ôn Giai Tuệ mang thai, lại thêm không thể đến bên cạnh Viên Trác Nghiên ngay, mỗi ngày cô đều trải qua trong thấp thỏm lo âu, liệu anh có vì muốn gia đình của anh trọn vẹn mà hủy hôn...
Thanh Ngọc dùng hết khả năng để phủ nhận, tay níu chặt tay áo của nam nhân, với một mong muốn duy nhất hy vọng anh sẽ rút lại những lời vừa nói.
- Trác Nghiên, đây không phải là thật mà, xin anh, hãy nói với em đây chỉ là lời nói đùa thôi.
Viên Trác Nghiên mặc kệ cô ả có phản ứng gì khi nghe tuyên bố của, đẩy cô ta tránh xa ra. Hơi nhếch khóe môi cười lạnh nhạt, châm chọc.
- Nếu em nghe không rõ thì tôi có thể nói lại lần nữa. Thanh Ngọc, tôi không muốn tiếp tục duy trì hôn ước của chúng ta.
Câu cuối cùng của anh, Thanh Ngọc không còn đủ dũng khí để nghe nữa, dùng hai tay bịt chặt hai bên tai, chính là đang chạy trốn khỏi hiện thực đây.
- Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe! Em cũng không bao giờ đồng ý hủy hôn đâu. Anh nghĩ chỉ cần hủy hôn với em thì có thể quang minh chính đại cùng Ôn Giai Tuệ ở chung một chỗ? Em nói anh biết, sẽ không có chuyện đó đâu. Anh có biết mình đang làm gì không? Một khi anh hủy hôn, cũng có nghĩa là anh chính thức để cả tổ chức của mình vào cuộc chiến một sống một còn với tộc Ula. Anh bất chấp như vậy?
Những điều này Viên Trác Nghiên đã sớm dự đoán trước cả rồi, nên anh vẫn luôn duy trì phong thái ung dung nhàn nhã khi đề cập đến.
- Không phải em đã hiểu rất rõ về tôi sao? Có bất chấp hay không thì tôi nghĩ em cũng đã có câu trả lời. Tôi sẽ về Las Vegas thông báo trực tiếp với William, nếu em đã nghe rõ rồi thì mau cút khỏi tầm mắt của tôi ngay!
Anh nói với giọng thờ ơ lạnh nhạt, và trông anh cũng không có chút gì gọi là mủi lòng hay ít nhất là thương hại cả, xoay người bước thẳng lên xe, để lại Thanh Ngọc đứng bất động ở kia. Hủy hôn, Viên Trác Nghiên đương nhiên không nói đùa, mà cũng sẽ không phải chỉ thông báo với cô ta, còn chưa chính thức tuyên bố với William và tộc Ula nữa.
Bình luận facebook