Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 96: Anh ta sẽ về thôi.
A Phong dắt Ôn Giai Tuệ từ bên ngoài vào phòng ăn đã được dọn lên hết. Anh chăm sóc cô rất chu đáo, không để xảy ra chút vấn đề nhỏ nào cả.
- Tuệ Tuệ, cẩn thận.
Ôn Giai Tuệ giống hệt một như một đứa trẻ, chỉ cần đi theo A Phong, anh kéo ghế ấn nhẹ vai thì cô ngồi xuống.
Sau khi để cô yên vị rồi, A Phong cũng ngồi bên cạnh cô.
- Nào, Tuệ Tuệ, mấy món này đều là những món mà con thích ăn nhất đấy, để mẹ gắp cho con.
Hai đứa trẻ đã ngồi vào chỗ, mẹ Ôn mỉm cười tươi tắn, vừa nói vừa cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của con gái.
- Tuệ Tuệ, con nếm thử đi.
Ôn Giai Tuệ không động đũa, cũng không thèm nhìn đồ ăn trong bát mà cô nhìn qua chỗ chủ chính, đó là chỗ mà Viên Trác Nghiên ngồi khi ăn cơm với cô.
- Trác Nghiên đâu rồi? Sao không thấy Trác Nghiên, Trác Nghiên không đút cho Tuệ nhi ăn sao?
.....................
Không khí trong xe ngột ngạt vô cùng, một cỗi cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp xung quanh.
Viên Trác Nghiên vẫn ung dung bắt chéo hai chân, lưng dựa vào ghế phía sau, đến một cái nhìn hơn ba giây cũng không có cho nữ nhân bên cạnh.
- Trác Nghiên, anh không nhớ lí do anh đồng ý đính hôn với em sao? Em yêu anh nhiều thế nào chắc chắn anh biết rõ, sao anh có thể làm vậy với em chứ?
Thanh Ngọc không cam tâm mà bộc bạch hết tất cả những tâm tư trong lòng mình, hai tay gắt gao ôm chặt cánh tay của nam nhân, lúc trách móc, lúc van xin.
- Trác Nghiên, anh nói em biết đi, em có gì không tốt chứ? Anh thà chọn một người không yêu anh chứ không bao giờ chấp nhận tình cảm của em? Hai năm, em dành cả hai năm nhưng cũng không thể thay thế được vị trí của Tiểu Xướng trong lòng anh, nhưng Ôn Giai Tuệ chỉ mới xuất hiện vài tháng mà anh liền từ bỏ chấp niệm suốt hai năm!
Những lời chất vấn này của cô nàng rốt cuộc cũng đã thu hút được sự chú ý của Viên Trác Nghiên. Anh nhíu nhẹ cặp chân mày đen rậm, hơi đánh mặt nhìn sang, giọng không nóng không lạnh hỏi.
- Em lại đột nhiên nhắc đến Tiểu Xướng làm gì? Muốn dùng cách cũ một lần nữa?
Trước đây là anh đã quá hồ đồ, khi Thanh Ngọc dùng đến Tiểu Xướng để tẩy não anh, anh liền tự mình lừa dối cảm xúc của mình, cũng vì vậy mà mới hại chết đứa con đầu lòng của Ôn Giai Tuệ, còn đẩy cô vào địa ngục không thể nào thoát ra. Anh tức giận với người phụ nữ này bao nhiêu thì anh lại càng hận chính bản thân bấy nhiêu.
Thanh Ngọc có vẻ như không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục tranh luận một vấn đề này.
- Em đã từng nghĩ cả đời này em sẽ núp sau cái bóng của Tiểu Xướng mà ở bên cạnh anh. Nhưng bây giờ em lại thua triệt để bởi Ôn Giai Tuệ. Tại sao anh có thể tàn nhẫn với em đến vậy chứ?
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Viên Trác Nghiên đã mang theo sát khí rõ ràng nhưng lại không có hành động hay lời nói tiếp theo nào.
Thanh Ngọc càng nói càng không kiểm soát được cảm xúc lẫn hành động của mình, cô vừa lau nước mắt vừa oán than.
- Trác Nghiên, có phải vì em vô dụng không? Vì sức khỏe của em khiếm khuyết, vì em không thể cho anh thứ anh muốn, vì em sẽ không thể sinh con cho anh đúng chứ? Anh nói em biết đi, có phải vì những điều đó mà anh mới như vậy với em? Có phải vì những điều đó nên dù em có cố gắng bao nhiêu anh cũng không động lòng không? Em sẽ cho anh, em sẽ cho anh tất cả.
Còn chưa nói hết câu thì cô ta đã đưa tay tự cởi cúc áo trước ngực, bất chấp là đang ngồi trên xe, phía trước còn có cả A Châu và A Phúc nữa.
- Em cho anh, bây giờ em sẽ cho anh, anh đừng hủy hôn được không? Trác Nghiên, em có thể cho anh, có thể vì anh mà sinh con. Em chỉ xin anh duy nhất một việc, đó là anh đừng hủy hôn, anh đừng hủy hôn....
Viên Trác Nghiên vẫn lặng lặng nhìn cô ta cởi được ba cúc áo, bộ ngực đầy đặn căng tròn trắng mịn như ẩn như hiện lấp ló sau lớp vải.
Đây là người phụ nữ thứ hai sau Tiểu Xướng mà anh chưa từng chạm vào. Trước đây, tình nhân bên cạnh anh nhiều không đếm xuể, tình một đêm cũng không phải ít, kiểu phụ nữ nào anh cũng từng nếm qua. Lí do mà anh không chạm vào Tiểu Xướng có lẽ là vì không nỡ, cô gái thanh thuần trong sáng đó, anh chưa từng nghĩ sẽ vấy bẩn cô, anh càng không muốn để cô bước vào thế giới chỉ toàn một màu đen xám xịt của mình. Nhưng nghĩ lại, trước đây anh đối với Tiểu Xướng dù là yêu cô, nhưng bên ngoài anh vẫn tay trái tay phải một tình nhân thay liên tục. Đó là cách anh yêu cô gái đó ư? Không giống như hiện tại, không giống như với Ôn Giai Tuệ bây giờ, anh có thể vì cô mà cấm dục lần này đến lần khác, ngoài cô ra thì anh chẳng còn hứng thú với bất cứ một người phụ nữ nào nữa. Vậy nên bây giờ anh càng không muốn nhìn cảnh chán ngấy bên cạnh, vốn dĩ trước đó một là vì sức khỏe của Thanh Ngọc, hai là anh cũng chưa từng có hứng thú thể xác gì với cô ta cả.
- Em quậy đủ chưa?
Anh không có hành động gì khác, cũng không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng cất giọng ngầm cảnh cáo qua một câu.
Hai tay Thanh Ngọc run run đặt trước ngực, cô ta vừa khóc vừa gào lên trông rất thê thảm.
- Chưa đủ, khi nào anh còn chưa đồng ý rút lại quyết định hủy hôn thì em sẽ không dừng. Trác Nghiên, không phải vì anh chưa từng đụng vào em nên anh mới như vậy sao? Em có thể cho anh, em sẽ cho anh hết.
....................
Cả ba người, A Phong, mẹ Ôn và dì Uyên đều đang vô cùng hoang mang vì câu truy hỏi bất thình lình của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, không phải cô vừa kêu đói rồi sao? Mau ăn đi, Viên Trác Nghiên chưa thể về ngay bây giờ đâu.
Giữa lúc không khí đang trùng xuống khó xử như vậy thì A Phong đã lên tiếng trước, lựa lời dỗ dành, khuyên bảo.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên sẽ không dễ dàng vì những câu này của anh mà thỏa hiệp. Cô lắc đầu rất mạnh và dứt khoát, khóc ầm lên hệt như đứa trẻ đang đòi hỏi một cái gì đó.
- Không muốn! Muốn Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....Hức....Trác Nghiên.
- Được rồi được rồi, Tuệ Tuệ, đừng khóc nữa..
Thấy cô khóc thét như vậy thì A Phong sao có thể bỏ mặc như chẳng có chuyện gì được chứ. Anh vươn tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực, hai tay vỗ nhịp nhàng lên lưng của cô.
Đứng bên bàn ăn là dì Uyên đang khá lúng túng không biết phải ứng phó thế nào cho đúng. Bà ái ngại nhìn sang mẹ Ôn, cười cười có vẻ không được tự nhiên. Bà đi tới gần Ôn tiểu thư, hơi cúi người nói với cô.
- Tiểu thư, cô không nhớ sao? Cửa sổ phải màu vàng thì Viên thiếu mới về. Khi cửa sổ màu trắng thì cô phải làm gì nào?
Thật không đỡ kịp tình huống quá mức bất thường này đi. Dì Uyên kiên nhẫn nhắc từng câu với cô gái nhỏ đang khóc thút thít. Những ngày thường tiểu thư ở nhà rất ngoan ngoãn và yên tĩnh, sao hôm nay lại đòi Viên thiếu vào giờ này rồi chứ? Câu thần chú mà Viên Trác Nghiên đã dạy cho cô chính là cửa sổ vàng anh sẽ về, cửa sổ trắng thì phải ở nhà nghe lời dì Uyên. Đó chính là đang nói đến ban ngày và ban đêm, màu cửa sổ thật chất là đèn bên ngoài sân. Ban ngày cửa sổ màu trắng là vì sắc trời còn sáng, đến tối thì đèn bên ngoài sẽ sáng vàng rực, cũng phản chiếu qua cửa sổ, đó cũng là lúc anh về nhà. Cách mà Ôn Giai Tuệ đợi anh chính là ngồi nhẩm đếm từng giây từng phút để trời mau tối.
Lời nhắc của dì Uyên dường như đã có chút tác động đến Ôn Giai Tuệ rồi, cô chịu nhìn ra cửa sổ, nhưng vẫn không ngừng quấy khóc đòi Viên Trác Nghiên.
- Hức....Trác Nghiên đâu rồi, Trác Nghiên bỏ Tuệ nhi rồi....không muốn, Tuệ nhi không muốn ăn, Tuệ nhi muốn đi tìm Trác Nghiên...
A Phong phải dùng sức ôm chặt mới ngăn được cô đang sắp náo loạn.
- Tuệ Tuệ, đừng khóc, không sao đâu, anh ta sẽ về thôi, Viên Trác Nghiên sẽ không bỏ cô lại đâu, cho nên đừng sợ, anh ta sẽ sớm về với cô thôi.
Nghe thêm mấy lời này, Ôn Giai Tuệ mới dần dần chịu ngồi yên, cũng không còn khóc la nữa. Còn để cho nam đang ôm mình từ từ nâng nhẹ mặt của mình lên, đôi mắt trong veo của cô tĩnh lặng nhìn anh, ngờ vực hỏi lại.
- Thật không? Trác Nghiên sẽ không bỏ Tuệ nhi phải không....
Hai tay A Phong áp hai bên mặt của nữ nhân, gật gật đầu, bổ sung thêm cho cô hoàn toàn chịu tin tưởng.
- Đương nhiên rồi, đây là nhà của Viên Trác Nghiên nên nhất định anh ta phải về rồi, còn có cô ở đây, anh ta không đi đâu cả.
Tự mình phải nói ra những lời như vậy, A Phong cũng thật nể phục bản thân. Cho dù anh là ngu dốt duy nhất ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ như bây giờ thì người cô luôn cần vẫn là Viên Trác Nghiên, anh là người ôm cô nhưng cô lại chỉ gọi tên người đó, anh biết anh sẽ không bao giờ thắng được vị trí của Viên Trác Nghiên trong lòng cô rồi. Nhưng anh sẽ không vì vậy mà chấp nhận từ bỏ, chỉ là tạm thời thôi, chỉ là tạm thời trong thời gian cô trị liệu, đến khi cô đã khỏe rồi, anh sẽ không để cô gái của mình tiếp tục ở bên cạnh tên khốn đã đẩy cô vào đau khổ tột cùng như vậy, anh sẽ không để cô đi một lần nữa.
....................
Mấy phân cảnh nóng mắt như vậy là vì A Châu và A Phúc đã quá quen thuộc rồi nên không còn cảm giác gì quá kinh ngạc cả. Trước kia mỗi lần ông chủ thay một tình nhân mới thì đều thử kiểm tra hàng trực tiếp sau xe như vậy, có cả những hành động táo bạo hơn nữa, đây vẫn chưa là gì mà. Chỉ là từ khi ông chủ và chủ mẫu day dưa qua lại thì không còn thấy bên cạnh ông chủ xuất hiện một nữ nhân nào khác nữa.
Hai người nhìn nhau nhún vai bất lực, vẫn điềm nhiên như không mà tập trung vào công việc của mình.
- Trác Nghiên, không phải vì em không thể cho anh sớm hơn nên Ôn Giai Tuệ mới câu dẫn được anh sao? Bây giờ em cho anh, tại sao anh lại không cần nữa chứ?
Chiếc áo sơmi voan của Thanh Ngọc đã cởi ra hoàn toàn, bộ ngực đầy đặn được bao bọc trong chiếc áo ngực màu đen phơi bày rõ ràng ra trước mắt của người đàn ông. Cô ả điên cuồng nhào vào lòng của Viên Trác Nghiên, vòng tay qua cổ của anh, ôm chặt anh mà hôn một cách mất kiểm soát. Cứ bị đẩy ra thì cô ta lại kích động hơn, mặc cho hình tượng đang nhơ nhuốc mà chỉ có một suy nghĩ duy nhất ôm chặt nam nhân này.
- Trác Nghiên, không phải anh muốn điều này sao? Em có thể cho anh mà.
Viên Trác Nghiên liên tục kéo con bạch tuộc cứ quấn chặt mình ra một bên, dù vô cùng chán ghét nhưng anh vẫn không phản ứng gì quá kích. Ánh mắt sắc lạnh không chừ cho đối phương một khe hở để hít thở, giọng điệu lạnh lùng đến kinh sợ.
- Thanh Ngọc, em phát điên đủ chưa?
Anh dứt khoát kéo Thanh Ngọc ra, giọng cô lạnh giọng quát một tiếng.
Thanh Ngọc vừa khóc vừa lao tới ôm chặt anh lần nữa. Hành động này của cô, từ trước đến giờ cô chưa từng dám nghĩ đến chứ nói gì là thực hiện. Nhưng hôm nay thì cô thật sự đã phát điên rồi, hôn ước giống như tia hơi thở cuối cùng của cô. Để lay chuyển quyết định của Viên Trác Nghiên, dù có phải làm quá hơn như vậy thì cô cũng không hề do dự.
- Trác Nghiên, em có thể làm tất cả, em có thể chấp nhận việc anh không yêu em, anh yêu ai cũng được, nhưng có thể cho em một danh phận làm vợ của anh thôi được không? Em chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh mà thôi, em có thể vì anh mà làm một người vợ tốt, em có thể sinh con cho anh, sinh cháu cho Viên gia. Anh không cần yêu em cũng được, em yêu anh gấp đôi, em sẽ làm thay phần của anh. Như vậy vẫn không được sao? Em xin anh đấy, Trác Nghiên, đừng hủy hôn được không?
Viên Trác Nghiên đã hoàn toàn bị biến thành cái gối ôm cho cô ta, cơn giận bây giờ mới bắt đầu bùng lên, anh túm tóc cô ta từ phía sau, dùng sức kéo mạnh.
- A!!! Trác Nghiên, đau, đau em....
Tay anh giữ chặt chân tóc cô ta đến tận da đầu, trừng mắt dữ tợn toát ra một cỗi hàn khí bức ép đối phương. Mặc cho Thanh Ngọc đang dùng hết sức gỡ tay mình ra, đôi mắt ngấn lệ đáng thương đang ngước nhìn đối diện.
- Em đang trêu chọc khả năng nhẫn nại của tôi?
Anh hỏi nhưng không cần nghe câu trả lời của Thanh Ngọc mà đã ngay lập tức ra lệnh.
- Dừng xe!
Két!!!!
Sau tiếng ra lệnh của Viên Trác Nghiên, A Châu liền phanh xe gấp, dừng lại bên đường, mặc dù chẳng hiểu mục đích của ông chủ là gì.
Xe vừa dừng lại, Thanh Ngọc có vẻ còn đang hoang mang, tóc sau ót vẫn đang bị nắm chặt, định mở miệng ra hỏi thì lại nghe nam nhân trước mặt hét thêm một câu ra lệnh.
- Mở cửa!
Cửa xe được mở ra ngay sau đó.
- Trác Nghiên. Anh định làm gì vậy? Trác, Trác Nghiên,...đừng mà, khoan đã, aa!!
Bụp!
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Viên Trác Nghiên túm Thanh Ngọc như xách một con gà con ném thẳng ra khỏi xe trong khi cô ta còn đang lắp bắp nói không trọn câu, cũng chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta còn đang ăn mặc rất xộc xệch, cộng với động tác thô bạo như vậy của anh thì nhất định là phơi bày một cảnh nóng mắt ra ngoài rồi.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn nữ nhân lê thê lết thết ngồi phịch bên đường, dùng tay kéo vội áo lại và còn cố gắng đứng lên muốn đuổi theo.
- Trác Nghiên. Trác Nghiên, anh đừng đi, đợi em, chúng ta không thể như vậy mà kết thúc được. Trác Nghiên.....Trác Nghiên!!!!
Dù Thanh Ngọc có gào lớn đến mức nào thì cũng không thể ngăn được chiếc xe thương vụ màu đen đã chạy rất nhanh trên đường lớn. Cô chạy theo được mấy bước thì lại ngã phịch xuống, hai tay chống xuống mặt đường đến trầy cả nửa bàn tay, gương mặt trang điểm tinh xảo đã nhem nhuốc nước mắt còn khó coi hơn cả dọa ma nữa.
......................
Tốn biết bao nhiêu công sức, A Phong cũng đã dỗ được Ôn Giai Tuệ chịu ăn cơm. Anh gắp từng món khác nhau đặt lên thìa rồi đưa tới bên miệng cô.
- Nào, Tuệ Tuệ, thử ăn món này đi.
Ôn Giai Tuệ ngồi ăn rất yên tĩnh, anh đưa món nào thì cô đều ngoan ngoãn há miệng ăn hết, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ chỉ mấy món muốn ăn để A Phong gắp cho mình.
- Có muốn ăn nữa không?
A Phong cúi đầu rất nhẹ nhàng hỏi cô gái nhỏ đang nhai nuốt, thấy vậy, anh còn lấy cốc nước bên cạnh đưa cho cô.
Mẹ Ôn ngồi đối diện thấy con gái ăn hết từng món như vậy thì không khỏi hài lòng. Bà cũng gắp đồ ăn đặt lên thìa cơm của con.
- Tuệ Tuệ, mấy món này mẹ đặc biệt làm cho con đấy, ăn nhiều một chút, nay con gầy hơn nhiều rồi đấy.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn bà, cười cười một vẻ ngây ngô, chu miệng gọi.
- Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều nhé.
Cô cười híp mắt trông đáng yêu vô cùng, tiếp tục ăn hết đồ ăn A Phong gắp cho.
Mẹ Ôn nghe một câu này của con gái thôi cũng đủ làm cho bà ấm lòng rồi.
Bên ngoài phòng khách, mấy người hầu khá bất ngờ, vài người còn lo lắng khi nhìn thấy Viên thiếu trở về vào giờ này.
- Viên thiếu!
Viên Trác Nghiên bước vào phòng khách, vẫn là câu đầu tiên khi về đến nhà.
- Cô ấy đang ở đâu?
Một người hầu đứng ra trả lời, có vẻ đang rất lo sợ, e dè thông báo.
- Thưa Viên thiếu, hôm nay Ôn phu nhân đến thăm tiểu thư, đang ở trong phòng ăn ạ....
Viên Trác Nghiên đứng lại vài giây như đang nghĩ gì đó, mà rất nhanh, anh gật đầu một cái, xoay người đi thẳng về hướng phòng ăn.
Cô người hầu đứng đó cũng do dự một lúc bây giờ mới dám chọn cách thông báo sự xuất hiện của A Phong.
- Viên thiếu, Ôn phu nhân còn đi cùng....
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì ông chủ đã mất dạng rồi, cô ta chỉ còn biết đứng yên tại chỗ mà lo sợ nhìn về hướng phòng bếp.
- Tuệ Tuệ, cẩn thận.
Ôn Giai Tuệ giống hệt một như một đứa trẻ, chỉ cần đi theo A Phong, anh kéo ghế ấn nhẹ vai thì cô ngồi xuống.
Sau khi để cô yên vị rồi, A Phong cũng ngồi bên cạnh cô.
- Nào, Tuệ Tuệ, mấy món này đều là những món mà con thích ăn nhất đấy, để mẹ gắp cho con.
Hai đứa trẻ đã ngồi vào chỗ, mẹ Ôn mỉm cười tươi tắn, vừa nói vừa cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của con gái.
- Tuệ Tuệ, con nếm thử đi.
Ôn Giai Tuệ không động đũa, cũng không thèm nhìn đồ ăn trong bát mà cô nhìn qua chỗ chủ chính, đó là chỗ mà Viên Trác Nghiên ngồi khi ăn cơm với cô.
- Trác Nghiên đâu rồi? Sao không thấy Trác Nghiên, Trác Nghiên không đút cho Tuệ nhi ăn sao?
.....................
Không khí trong xe ngột ngạt vô cùng, một cỗi cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp xung quanh.
Viên Trác Nghiên vẫn ung dung bắt chéo hai chân, lưng dựa vào ghế phía sau, đến một cái nhìn hơn ba giây cũng không có cho nữ nhân bên cạnh.
- Trác Nghiên, anh không nhớ lí do anh đồng ý đính hôn với em sao? Em yêu anh nhiều thế nào chắc chắn anh biết rõ, sao anh có thể làm vậy với em chứ?
Thanh Ngọc không cam tâm mà bộc bạch hết tất cả những tâm tư trong lòng mình, hai tay gắt gao ôm chặt cánh tay của nam nhân, lúc trách móc, lúc van xin.
- Trác Nghiên, anh nói em biết đi, em có gì không tốt chứ? Anh thà chọn một người không yêu anh chứ không bao giờ chấp nhận tình cảm của em? Hai năm, em dành cả hai năm nhưng cũng không thể thay thế được vị trí của Tiểu Xướng trong lòng anh, nhưng Ôn Giai Tuệ chỉ mới xuất hiện vài tháng mà anh liền từ bỏ chấp niệm suốt hai năm!
Những lời chất vấn này của cô nàng rốt cuộc cũng đã thu hút được sự chú ý của Viên Trác Nghiên. Anh nhíu nhẹ cặp chân mày đen rậm, hơi đánh mặt nhìn sang, giọng không nóng không lạnh hỏi.
- Em lại đột nhiên nhắc đến Tiểu Xướng làm gì? Muốn dùng cách cũ một lần nữa?
Trước đây là anh đã quá hồ đồ, khi Thanh Ngọc dùng đến Tiểu Xướng để tẩy não anh, anh liền tự mình lừa dối cảm xúc của mình, cũng vì vậy mà mới hại chết đứa con đầu lòng của Ôn Giai Tuệ, còn đẩy cô vào địa ngục không thể nào thoát ra. Anh tức giận với người phụ nữ này bao nhiêu thì anh lại càng hận chính bản thân bấy nhiêu.
Thanh Ngọc có vẻ như không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục tranh luận một vấn đề này.
- Em đã từng nghĩ cả đời này em sẽ núp sau cái bóng của Tiểu Xướng mà ở bên cạnh anh. Nhưng bây giờ em lại thua triệt để bởi Ôn Giai Tuệ. Tại sao anh có thể tàn nhẫn với em đến vậy chứ?
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Viên Trác Nghiên đã mang theo sát khí rõ ràng nhưng lại không có hành động hay lời nói tiếp theo nào.
Thanh Ngọc càng nói càng không kiểm soát được cảm xúc lẫn hành động của mình, cô vừa lau nước mắt vừa oán than.
- Trác Nghiên, có phải vì em vô dụng không? Vì sức khỏe của em khiếm khuyết, vì em không thể cho anh thứ anh muốn, vì em sẽ không thể sinh con cho anh đúng chứ? Anh nói em biết đi, có phải vì những điều đó mà anh mới như vậy với em? Có phải vì những điều đó nên dù em có cố gắng bao nhiêu anh cũng không động lòng không? Em sẽ cho anh, em sẽ cho anh tất cả.
Còn chưa nói hết câu thì cô ta đã đưa tay tự cởi cúc áo trước ngực, bất chấp là đang ngồi trên xe, phía trước còn có cả A Châu và A Phúc nữa.
- Em cho anh, bây giờ em sẽ cho anh, anh đừng hủy hôn được không? Trác Nghiên, em có thể cho anh, có thể vì anh mà sinh con. Em chỉ xin anh duy nhất một việc, đó là anh đừng hủy hôn, anh đừng hủy hôn....
Viên Trác Nghiên vẫn lặng lặng nhìn cô ta cởi được ba cúc áo, bộ ngực đầy đặn căng tròn trắng mịn như ẩn như hiện lấp ló sau lớp vải.
Đây là người phụ nữ thứ hai sau Tiểu Xướng mà anh chưa từng chạm vào. Trước đây, tình nhân bên cạnh anh nhiều không đếm xuể, tình một đêm cũng không phải ít, kiểu phụ nữ nào anh cũng từng nếm qua. Lí do mà anh không chạm vào Tiểu Xướng có lẽ là vì không nỡ, cô gái thanh thuần trong sáng đó, anh chưa từng nghĩ sẽ vấy bẩn cô, anh càng không muốn để cô bước vào thế giới chỉ toàn một màu đen xám xịt của mình. Nhưng nghĩ lại, trước đây anh đối với Tiểu Xướng dù là yêu cô, nhưng bên ngoài anh vẫn tay trái tay phải một tình nhân thay liên tục. Đó là cách anh yêu cô gái đó ư? Không giống như hiện tại, không giống như với Ôn Giai Tuệ bây giờ, anh có thể vì cô mà cấm dục lần này đến lần khác, ngoài cô ra thì anh chẳng còn hứng thú với bất cứ một người phụ nữ nào nữa. Vậy nên bây giờ anh càng không muốn nhìn cảnh chán ngấy bên cạnh, vốn dĩ trước đó một là vì sức khỏe của Thanh Ngọc, hai là anh cũng chưa từng có hứng thú thể xác gì với cô ta cả.
- Em quậy đủ chưa?
Anh không có hành động gì khác, cũng không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng cất giọng ngầm cảnh cáo qua một câu.
Hai tay Thanh Ngọc run run đặt trước ngực, cô ta vừa khóc vừa gào lên trông rất thê thảm.
- Chưa đủ, khi nào anh còn chưa đồng ý rút lại quyết định hủy hôn thì em sẽ không dừng. Trác Nghiên, không phải vì anh chưa từng đụng vào em nên anh mới như vậy sao? Em có thể cho anh, em sẽ cho anh hết.
....................
Cả ba người, A Phong, mẹ Ôn và dì Uyên đều đang vô cùng hoang mang vì câu truy hỏi bất thình lình của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, không phải cô vừa kêu đói rồi sao? Mau ăn đi, Viên Trác Nghiên chưa thể về ngay bây giờ đâu.
Giữa lúc không khí đang trùng xuống khó xử như vậy thì A Phong đã lên tiếng trước, lựa lời dỗ dành, khuyên bảo.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên sẽ không dễ dàng vì những câu này của anh mà thỏa hiệp. Cô lắc đầu rất mạnh và dứt khoát, khóc ầm lên hệt như đứa trẻ đang đòi hỏi một cái gì đó.
- Không muốn! Muốn Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....Hức....Trác Nghiên.
- Được rồi được rồi, Tuệ Tuệ, đừng khóc nữa..
Thấy cô khóc thét như vậy thì A Phong sao có thể bỏ mặc như chẳng có chuyện gì được chứ. Anh vươn tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực, hai tay vỗ nhịp nhàng lên lưng của cô.
Đứng bên bàn ăn là dì Uyên đang khá lúng túng không biết phải ứng phó thế nào cho đúng. Bà ái ngại nhìn sang mẹ Ôn, cười cười có vẻ không được tự nhiên. Bà đi tới gần Ôn tiểu thư, hơi cúi người nói với cô.
- Tiểu thư, cô không nhớ sao? Cửa sổ phải màu vàng thì Viên thiếu mới về. Khi cửa sổ màu trắng thì cô phải làm gì nào?
Thật không đỡ kịp tình huống quá mức bất thường này đi. Dì Uyên kiên nhẫn nhắc từng câu với cô gái nhỏ đang khóc thút thít. Những ngày thường tiểu thư ở nhà rất ngoan ngoãn và yên tĩnh, sao hôm nay lại đòi Viên thiếu vào giờ này rồi chứ? Câu thần chú mà Viên Trác Nghiên đã dạy cho cô chính là cửa sổ vàng anh sẽ về, cửa sổ trắng thì phải ở nhà nghe lời dì Uyên. Đó chính là đang nói đến ban ngày và ban đêm, màu cửa sổ thật chất là đèn bên ngoài sân. Ban ngày cửa sổ màu trắng là vì sắc trời còn sáng, đến tối thì đèn bên ngoài sẽ sáng vàng rực, cũng phản chiếu qua cửa sổ, đó cũng là lúc anh về nhà. Cách mà Ôn Giai Tuệ đợi anh chính là ngồi nhẩm đếm từng giây từng phút để trời mau tối.
Lời nhắc của dì Uyên dường như đã có chút tác động đến Ôn Giai Tuệ rồi, cô chịu nhìn ra cửa sổ, nhưng vẫn không ngừng quấy khóc đòi Viên Trác Nghiên.
- Hức....Trác Nghiên đâu rồi, Trác Nghiên bỏ Tuệ nhi rồi....không muốn, Tuệ nhi không muốn ăn, Tuệ nhi muốn đi tìm Trác Nghiên...
A Phong phải dùng sức ôm chặt mới ngăn được cô đang sắp náo loạn.
- Tuệ Tuệ, đừng khóc, không sao đâu, anh ta sẽ về thôi, Viên Trác Nghiên sẽ không bỏ cô lại đâu, cho nên đừng sợ, anh ta sẽ sớm về với cô thôi.
Nghe thêm mấy lời này, Ôn Giai Tuệ mới dần dần chịu ngồi yên, cũng không còn khóc la nữa. Còn để cho nam đang ôm mình từ từ nâng nhẹ mặt của mình lên, đôi mắt trong veo của cô tĩnh lặng nhìn anh, ngờ vực hỏi lại.
- Thật không? Trác Nghiên sẽ không bỏ Tuệ nhi phải không....
Hai tay A Phong áp hai bên mặt của nữ nhân, gật gật đầu, bổ sung thêm cho cô hoàn toàn chịu tin tưởng.
- Đương nhiên rồi, đây là nhà của Viên Trác Nghiên nên nhất định anh ta phải về rồi, còn có cô ở đây, anh ta không đi đâu cả.
Tự mình phải nói ra những lời như vậy, A Phong cũng thật nể phục bản thân. Cho dù anh là ngu dốt duy nhất ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ như bây giờ thì người cô luôn cần vẫn là Viên Trác Nghiên, anh là người ôm cô nhưng cô lại chỉ gọi tên người đó, anh biết anh sẽ không bao giờ thắng được vị trí của Viên Trác Nghiên trong lòng cô rồi. Nhưng anh sẽ không vì vậy mà chấp nhận từ bỏ, chỉ là tạm thời thôi, chỉ là tạm thời trong thời gian cô trị liệu, đến khi cô đã khỏe rồi, anh sẽ không để cô gái của mình tiếp tục ở bên cạnh tên khốn đã đẩy cô vào đau khổ tột cùng như vậy, anh sẽ không để cô đi một lần nữa.
....................
Mấy phân cảnh nóng mắt như vậy là vì A Châu và A Phúc đã quá quen thuộc rồi nên không còn cảm giác gì quá kinh ngạc cả. Trước kia mỗi lần ông chủ thay một tình nhân mới thì đều thử kiểm tra hàng trực tiếp sau xe như vậy, có cả những hành động táo bạo hơn nữa, đây vẫn chưa là gì mà. Chỉ là từ khi ông chủ và chủ mẫu day dưa qua lại thì không còn thấy bên cạnh ông chủ xuất hiện một nữ nhân nào khác nữa.
Hai người nhìn nhau nhún vai bất lực, vẫn điềm nhiên như không mà tập trung vào công việc của mình.
- Trác Nghiên, không phải vì em không thể cho anh sớm hơn nên Ôn Giai Tuệ mới câu dẫn được anh sao? Bây giờ em cho anh, tại sao anh lại không cần nữa chứ?
Chiếc áo sơmi voan của Thanh Ngọc đã cởi ra hoàn toàn, bộ ngực đầy đặn được bao bọc trong chiếc áo ngực màu đen phơi bày rõ ràng ra trước mắt của người đàn ông. Cô ả điên cuồng nhào vào lòng của Viên Trác Nghiên, vòng tay qua cổ của anh, ôm chặt anh mà hôn một cách mất kiểm soát. Cứ bị đẩy ra thì cô ta lại kích động hơn, mặc cho hình tượng đang nhơ nhuốc mà chỉ có một suy nghĩ duy nhất ôm chặt nam nhân này.
- Trác Nghiên, không phải anh muốn điều này sao? Em có thể cho anh mà.
Viên Trác Nghiên liên tục kéo con bạch tuộc cứ quấn chặt mình ra một bên, dù vô cùng chán ghét nhưng anh vẫn không phản ứng gì quá kích. Ánh mắt sắc lạnh không chừ cho đối phương một khe hở để hít thở, giọng điệu lạnh lùng đến kinh sợ.
- Thanh Ngọc, em phát điên đủ chưa?
Anh dứt khoát kéo Thanh Ngọc ra, giọng cô lạnh giọng quát một tiếng.
Thanh Ngọc vừa khóc vừa lao tới ôm chặt anh lần nữa. Hành động này của cô, từ trước đến giờ cô chưa từng dám nghĩ đến chứ nói gì là thực hiện. Nhưng hôm nay thì cô thật sự đã phát điên rồi, hôn ước giống như tia hơi thở cuối cùng của cô. Để lay chuyển quyết định của Viên Trác Nghiên, dù có phải làm quá hơn như vậy thì cô cũng không hề do dự.
- Trác Nghiên, em có thể làm tất cả, em có thể chấp nhận việc anh không yêu em, anh yêu ai cũng được, nhưng có thể cho em một danh phận làm vợ của anh thôi được không? Em chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh mà thôi, em có thể vì anh mà làm một người vợ tốt, em có thể sinh con cho anh, sinh cháu cho Viên gia. Anh không cần yêu em cũng được, em yêu anh gấp đôi, em sẽ làm thay phần của anh. Như vậy vẫn không được sao? Em xin anh đấy, Trác Nghiên, đừng hủy hôn được không?
Viên Trác Nghiên đã hoàn toàn bị biến thành cái gối ôm cho cô ta, cơn giận bây giờ mới bắt đầu bùng lên, anh túm tóc cô ta từ phía sau, dùng sức kéo mạnh.
- A!!! Trác Nghiên, đau, đau em....
Tay anh giữ chặt chân tóc cô ta đến tận da đầu, trừng mắt dữ tợn toát ra một cỗi hàn khí bức ép đối phương. Mặc cho Thanh Ngọc đang dùng hết sức gỡ tay mình ra, đôi mắt ngấn lệ đáng thương đang ngước nhìn đối diện.
- Em đang trêu chọc khả năng nhẫn nại của tôi?
Anh hỏi nhưng không cần nghe câu trả lời của Thanh Ngọc mà đã ngay lập tức ra lệnh.
- Dừng xe!
Két!!!!
Sau tiếng ra lệnh của Viên Trác Nghiên, A Châu liền phanh xe gấp, dừng lại bên đường, mặc dù chẳng hiểu mục đích của ông chủ là gì.
Xe vừa dừng lại, Thanh Ngọc có vẻ còn đang hoang mang, tóc sau ót vẫn đang bị nắm chặt, định mở miệng ra hỏi thì lại nghe nam nhân trước mặt hét thêm một câu ra lệnh.
- Mở cửa!
Cửa xe được mở ra ngay sau đó.
- Trác Nghiên. Anh định làm gì vậy? Trác, Trác Nghiên,...đừng mà, khoan đã, aa!!
Bụp!
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Viên Trác Nghiên túm Thanh Ngọc như xách một con gà con ném thẳng ra khỏi xe trong khi cô ta còn đang lắp bắp nói không trọn câu, cũng chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta còn đang ăn mặc rất xộc xệch, cộng với động tác thô bạo như vậy của anh thì nhất định là phơi bày một cảnh nóng mắt ra ngoài rồi.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn nữ nhân lê thê lết thết ngồi phịch bên đường, dùng tay kéo vội áo lại và còn cố gắng đứng lên muốn đuổi theo.
- Trác Nghiên. Trác Nghiên, anh đừng đi, đợi em, chúng ta không thể như vậy mà kết thúc được. Trác Nghiên.....Trác Nghiên!!!!
Dù Thanh Ngọc có gào lớn đến mức nào thì cũng không thể ngăn được chiếc xe thương vụ màu đen đã chạy rất nhanh trên đường lớn. Cô chạy theo được mấy bước thì lại ngã phịch xuống, hai tay chống xuống mặt đường đến trầy cả nửa bàn tay, gương mặt trang điểm tinh xảo đã nhem nhuốc nước mắt còn khó coi hơn cả dọa ma nữa.
......................
Tốn biết bao nhiêu công sức, A Phong cũng đã dỗ được Ôn Giai Tuệ chịu ăn cơm. Anh gắp từng món khác nhau đặt lên thìa rồi đưa tới bên miệng cô.
- Nào, Tuệ Tuệ, thử ăn món này đi.
Ôn Giai Tuệ ngồi ăn rất yên tĩnh, anh đưa món nào thì cô đều ngoan ngoãn há miệng ăn hết, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ chỉ mấy món muốn ăn để A Phong gắp cho mình.
- Có muốn ăn nữa không?
A Phong cúi đầu rất nhẹ nhàng hỏi cô gái nhỏ đang nhai nuốt, thấy vậy, anh còn lấy cốc nước bên cạnh đưa cho cô.
Mẹ Ôn ngồi đối diện thấy con gái ăn hết từng món như vậy thì không khỏi hài lòng. Bà cũng gắp đồ ăn đặt lên thìa cơm của con.
- Tuệ Tuệ, mấy món này mẹ đặc biệt làm cho con đấy, ăn nhiều một chút, nay con gầy hơn nhiều rồi đấy.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn bà, cười cười một vẻ ngây ngô, chu miệng gọi.
- Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều nhé.
Cô cười híp mắt trông đáng yêu vô cùng, tiếp tục ăn hết đồ ăn A Phong gắp cho.
Mẹ Ôn nghe một câu này của con gái thôi cũng đủ làm cho bà ấm lòng rồi.
Bên ngoài phòng khách, mấy người hầu khá bất ngờ, vài người còn lo lắng khi nhìn thấy Viên thiếu trở về vào giờ này.
- Viên thiếu!
Viên Trác Nghiên bước vào phòng khách, vẫn là câu đầu tiên khi về đến nhà.
- Cô ấy đang ở đâu?
Một người hầu đứng ra trả lời, có vẻ đang rất lo sợ, e dè thông báo.
- Thưa Viên thiếu, hôm nay Ôn phu nhân đến thăm tiểu thư, đang ở trong phòng ăn ạ....
Viên Trác Nghiên đứng lại vài giây như đang nghĩ gì đó, mà rất nhanh, anh gật đầu một cái, xoay người đi thẳng về hướng phòng ăn.
Cô người hầu đứng đó cũng do dự một lúc bây giờ mới dám chọn cách thông báo sự xuất hiện của A Phong.
- Viên thiếu, Ôn phu nhân còn đi cùng....
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì ông chủ đã mất dạng rồi, cô ta chỉ còn biết đứng yên tại chỗ mà lo sợ nhìn về hướng phòng bếp.