• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • TRÁI CẤM - Chap 98: Thật biết cách tra tấn!

Vừa nhận lệnh xong, A Châu liền báo cáo tiếp.
- Thưa boss, đây là đồ anh dặn.
Đặt trên bàn làm việc là một chiếc hộp sắt màu đen.

Viên Trác Nghiên đưa tay lấy cái hộp kia tới, vừa mở ra vừa phân phó nhiệm vụ khác.
- Để mắt tới thằng hai nhiều hơn. Bây giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn có phải cậu ta hay không, loại trừ được từng người thì khả năng bắt được con cáo kia sẽ cao hơn.
A Châu vừa suy ngẫm vừa gật đầu nhận lệnh, khi ông chủ vẫy tay ra hiệu thì cậu ta cũng cung kính cúi chào rồi lui ra.
Máy tính trên bàn Viên Trác Nghiên đang sáng rực, anh lấy vật trong chiếc hộp kia cắm vào thân máy, những con số thuật toán bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhiều trên màn hình, nhảy qua nhảy lại không ngừng. Đồ vật kia chính là một loại thiết bị bẻ khóa xâm nhập cao mới được thiết kế thành công, mà người thiết kế nó chính là bạn tốt của anh, Lucas.

Năm ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên gõ liên tục và thuần thục trên bàn phím, từng dãy số mã hóa lần lượt được phá giải.

Trong lúc đợi bẻ khóa, anh mở ngăn kéo bên dưới lấy ra một chiếc hộp gỗ khác, trong đó là một tập tập giấy vẽ rất dày, thiết kế trên đó có vẻ đã mấy năm không đụng đến. Đây là bản thiết kế ba năm trước anh đã làm theo lời nhờ vả của Viên lão gia, thiết kế một căn mật thất, khi đó theo như kết quả anh hoàn thành thì cách mở cửa mật thất là bằng võng mạc, không hề có chuyện mở mật thất bằng bảy miếng ngọc mà Ôn Giai Tuệ tìm, vì vậy suy đoán đầu tiên của anh là Viên lão gia đã thay đổi cách mở. Nếu là đã thay đổi cách mở, ngọc còn đang ở trong tay của anh....

Viên Trác Nghiên im lặng trong dáng vẻ suy tư trầm ngâm. Anh để bản thiết kế xuống, cầm chiếc tablet bên cạnh lên thao tác vài bước, những định vị ảo kia hiện lên chi chít, nhưng anh chỉ chú ý đến vị trí ở thư phòng của Viên lão gia. Định vị ở ngay mật thất, nghĩa là kẻ đó đã mở được mật thất rồi. Ngọc đang ở trong tay anh mà mật thất đã được mở, như vậy hoặc là những miếng ngọc kia không phải chìa khóa thật sự hoặc là có hai cách để mở mật thất.

Nếu suy đoán thứ nhất của anh là đúng thì tại sao kẻ đó lại truy sát Ôn Giai Tuệ đến cùng như vậy? Chẳng lẽ là vì không hề biết ngọc không phải chìa khóa? Hay vì mục tiêu là nhằm ngăn cản Ôn Giai Tuệ tìm ra mật thất? Nhưng còn lí do Viên lão gia nói dối Ôn Giai Tuệ để tìm ngọc là gì?

Nếu suy nghĩ thứ hai của anh là đúng thì không phải Viên lão gia đã chết rồi, làm sao có thể mở mật thất khi không có võng mạc chứ? Chẳng lẽ....

Không thể nào, chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng có thể xảy ra!

Vừa suy luận đến đây, Viên Trác Nghiên liền lắc đầu phủ nhận, tay anh sờ sờ môi, đang suy ngẫm chuyện gì đó có vẻ rất quan trọng. Chiếc hộp kia chính là anh lấy từ két sắt trong phòng làm việc của Ôn Giai Tuệ trước khi tên A Lôi kia ra tay. Bảy miếng ngọc đã có đầy đủ, trong hộp còn cả sơ đồ của mật thất. Anh có nhìn thế nào cũng không nhìn ra rốt cuộc bảy mảnh ghép này có điểm nào có thể mở được mật thất? Kẻ đó dùng đủ mọi cách để ngăn cản Ôn Giai Tuệ mở mật thất thì nhất định trong mật thất tồn tại một bí mật không thể nào để lộ.

Mười ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên lại gõ liên tục trên bàn phím, mở từng lớp khóa bảo vệ. Động tác của anh nhanh hơn cả chớp mắt, được một lúc thì dừng lại, cầm điện thoại lên gọi vào một số trong danh bạ.
- Lucas, tớ vừa xâm nhập vào rồi, cậu mở khóa trong được chứ?
Cuộc gọi vừa được kết nối, Viên Trác Nghiên đã nói thẳng vào vấn đề chính ngay.

Đầu dây bên kia khi nghe xong, truyền đến giọng nói đầy chuyên nghiệp của Lucas bằng tiếng anh.
- Tớ nhận được tín hiệu rồi. Xem nào, cậu chuyển sang trạng thái tĩnh đi, tớ sẽ bẻ khóa trong.
Hai người bắt đầu kết hợp từng thao tác một, hai tay Viên Trác Nghiên múa gõ lạch cạch trên bàn phím, đôi mắt phượng liếc nhìn từ góc màn hình rồi đến chính diện, mi mắt cong dài chớp theo chu kỳ vô cùng quyến rũ, điện thoại vẫn giữ cuộc gọi để trao đổi lúc cần.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi?
Sự tập trung của Viên Trác Nghiên trong chốc lát đã bị tác động vì tiếng gọi quen thuộc kia, vì vậy mà một vài thao tác cũng bị gián đoạn. Anh gõ gõ mấy phím rồi để cho thuật toán trên màn hình biến đổi, còn mình thì chạy nhanh ra khỏi phòng theo giọng của nữ nhân kia.
Dọc hành lang, Ôn Giai Tuệ trong dáng vẻ bần thần và hoảng loạn, vừa đi vừa gọi tên của Viên Trác Nghiên.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh đi đâu rồi....Trác Nghiên đang ở đâu vậy....
Viên Trác Nghiên từ thư phòng đi ra, không tốn mấy bước chân đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang tìm mình. Nhất định là cô giật mình tỉnh lại không thấy anh bên cạnh mới chạy đi tìm như vậy. Anh lo cô sẽ bị kích động nên nhanh chân bước tới, đồng thời gọi.
- Tuệ nhi, anh ở đây.
Nghe giọng của anh, Ôn Giai Tuệ phản ứng rất nhanh là quay đầu nhìn lại phía sau. Cô giống như một người bị lạc đường đã tìm được lối thoát, chạy ùa về phía nam nhân, vòng tay ôm qua thắt lưng của anh, thân ảnh nhỏ bé chỉ trong chốc lát đã gói gọn trong ngực của người đàn ông vạm vỡ cao lớn, anh chính là tòa thành vững chãi để cô dựa vào như thế này.
- Hức, Trác Nghiên sao lại không ôm Tuệ nhi nữa! Hức, Tuệ nhi sợ lắm....hức...hức.....
Nghe tiếng cô khóc như vậy, tim gan của Viên Trác Nghiên như có hàng ngàn con kiến bò qua, ôm chặt cô lại trấn an.
- Tuệ nhi, đừng khóc, anh đây rồi, anh không đi đâu cả.
Ôn Giai Tuệ được vỗ về trong lòng nam nhân đã từ từ bình tâm lại, tiếng khóc dần chuyển sang tiếng sụt sùi.
- Nào, vào trong đây với anh.
Viên Trác Nghiên đẩy nhẹ cô ra đối diện với mình, dịu dàng nói. Vừa cúi xuống nhìn đôi chân trần của cô, anh liền khom người dễ dàng bế cô lên. Cô không phản kháng, còn rất hợp tác, hai tay vòng qua cổ anh giữ chặt. Anh bế cô vào lại thư phòng, để cô nằm xuống sofa, sau đó thì ngồi xuống phủi sạch hai chân cho cô.
- Tuệ nhi ngoan, mau ngủ đi, anh ở đây, nếu em tỉnh lại vẫn sẽ nhìn thấy anh.
Vừa lấy chăn đắp cho cô, anh vừa cẩn thận dặn dò, gần như là mệnh lệnh vậy.

Nhưng lúc anh đang định xoay người thì Ôn Giai Tuệ đang nằm đó liền ngồi dậy, hai tay ôm chặt bụng của anh như một sợi dây leo bám lấy vật chủ.
- Không muốn, Tuệ nhi muốn đi cùng anh cơ.
Trước hành động làm nũng của cô, Viên Trác Nghiên sao nỡ gạt tay cô ra mà tiếp tục trở lại bàn làm việc chứ. Anh xoay người lại, mỉm cười sủng nịch, động tác xoa đầu cô thật dịu dàng, chỉ còn cách đem cô bên mình thôi.

Nghĩ rồi, Viên Trác Nghiên lần nữa bế tiểu tổ tông của mình lên, hướng trở lại bàn làm việc.
- Trác Nghiên, này, tên điên kia, cậu bỏ đi đâu rồi?
Từ chiếc điện thoại vẫn giữ cuộc gọi trên bàn truyền đến một câu chửi bằng tiếng anh của Lucas, có vẻ anh ta đang mất kiên nhẫn nên mới rống to như vậy.
- Này, Trác Nghiên, cậu có nghe tớ nói không vậy? Tên điên kia, mau xâm nhập đi.
- Cậu ồn ào quá đấy, dọa cho Tuệ nhi sợ thì cậu chết với tớ.
Viên Trác Nghiên đã ngồi lại chỗ của mình, anh để Ôn Giai Tuệ ngồi trên đùi, cô được bao bọc trong phạm vi chỉ thuộc về anh, hai tay anh nhốt cô trong vòm ngực săn chắc lại bận rộn với bàn phím. Anh vừa bắt đầu thao tác vừa trả lời Lucas ở đầu dây bên kia.

Nghe anh nói như vậy, Lucas đủ hiểu ai đang ở cùng anh và vừa rồi lí do anh bỏ đi giữ chừng là gì rồi. Anh ta đang rất bận rộn nhưng vẫn không quên chọc ngoáy mấy câu.
- Cậu để người phụ nữ của cậu ở bên cạnh như vậy không sao đấy chứ?
Viên Trác Nghiên đương nhiên hiểu ý tứ trong câu hỏi của anh ta. Anh vừa gõ phím vừa trả lời rất chắc nịch, không quên cúi nhìn nữ nhân trong ngực.
- Cô ấy chỉ như một đứa trẻ thôi, có nghe hết hay xem hết cũng không vấn đề gì..
Mà cho dù là cô không hề bị bệnh như bây giờ, dù cô đang tỉnh táo thì anh cũng không có ý che giấu bí mật này với cô nữa. Vì nhừ chuyện này đều liên quan đến cô, cô có quyền được biết tất cả, và anh làm những việc này cũng là vì cô.

Lucas không tiếp tục đề cập vấn đề này nữa, chỉ tập trung vào việc đang làm.

Ôn Giai Tuệ ngồi trên đùi Viên Trác Nghiên rất ngoan và yên tĩnh, ngoại trừ cứ đưa mắt nhìn theo tay của anh rồi nhìn màn hình chẳng hiểu được gì thì cô không quấy rối gì cả. Thỉnh thoảng cô lại đưa tay lấy vài món đồ trên bàn làm đồ chơi đùa nghịch.

Để cô ngồi như vậy, Viên Trác Nghiên giống như đang gánh cả hai trách nhiệm, vừa phải trông chừng đứa trẻ nghịch ngợm trong ngực vừa phải làm công việc đang dở dang.
- Trác Nghiên, tìm được rồi. Đó là một phòng nghiên cứu, định vị mà cậu yêu cầu truy cập. Chủ nhân của phòng nghiên cứu là người tên Ngô Tước Diễn, tớ sẽ gửi thông tin qua cho cậu.
Cặp mắt phượng mang dáng vẻ uy nghi Viên Trác Nghiên híp nhẹ một lúc, thông tin cá nhân cùng ảnh chụp của người đàn ông tên Ngô Tước Diễn đã xuất hiện trên màn hình. Người này đối với Viên Trác Nghiên không có chút quen thuộc gì cả, nói thẳng ra là anh chưa từng gặp hay biết đến người này. Tại sao người này lại liên quan đến mật thất kia chứ? Là liên quan đến người kia hay là Viên lão gia?
- Trác Nghiên, rốt cuộc cậu đang tìm gì vậy?
Viên Trác Nghiên đang trầm tư suy nghĩ vấn đề liên quan đến mối quan hệ không rõ ràng kia thì Lucas đã lên tiếng cắt ngang bằng một câu tò mò. Anh cười khẩy một tiếng, giọng điệu cợt nhả chậm biếm, nhả ra mấy từ.
- Một con chuột.
Ánh mắt đậm mùi giết chóc của anh, Ôn Giai Tuệ đương nhiên sẽ chẳng thể nào nhận ra được. Cô vẫn chỉ ngồi trong lòng anh ngắm nghía xung quanh một cách thích thú.

Viên Trác Nghiên vừa xoa nhẹ đầu cô xong thì lại đặt một nụ hôn lên đó. Anh lấy điện thoại gọi cho A Châu.
- Cậu vào đây một lát.
Giọng anh bây giờ dần trở nên trầm khàn đến có chút nặng nề, là bởi vì trong người anh lại bắt đầu nóng rực lên rồi, cảm giác căng trướng vùng hạ thân ép anh muốn nổ tung ngay lập tức, cặp mông căng tròn mềm mại vẫn không ngừng tra tấn anh, liên tục cọ cọ vào chỗ đang sưng lớn, nóng hổi như than..
- Tuệ nhi, em về phòng ngủ trước được không?
Khi nói câu này, anh biết cô sẽ không bao giờ chịu nghe, không phải anh muốn đuổi cô nhưng thật sự là anh nhịn sắp hỏng rồi. Nếu cô còn tiếp tục ngồi đây tra tấn thì có khi anh sẽ trong tư thế này mà giải tỏa mất.

Quả nhiên như anh đoán, Ôn Giai Tuệ khi nghe anh bảo mình đi thì liền khóc ầm lên ăn vạ.
- Không muốn, không muốn! Hức, hức, Trác Nghiên đuổi Tuệ nhi, Trác Nghiên không thương Tuệ nhi nữa....
Chiêu này của cô đã dùng không ít lần, nhưng dù là lần nào đi nữa thì anh cũng không thể nào chống đỡ nổi, chỉ có thể buông giáp đầu hàng thôi.
- Được rồi, được rồi, anh không đuổi Tuệ nhi đâu, ở đây với anh, đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
Vừa lúc anh đã dỗ được cô gái nhỏ này ngừng khóc thì cũng vừa đúng lúc A Châu bước vào. Những cảnh thân mật này của ông chủ và chủ mẫu, anh ta cũng đã quá quen thuộc rồi nên cứ lờ đi mà lo việc của mình thôi.
- Boss cho gọi tôi.
Viên Trác Nghiên ôm tiểu tổ tông trong ngực ngồi lại ngay ngắn, gật đầu một cái mà phân phó nhiệm vụ cho thuộc hạ.
- Điều tra cho tôi tên này có quan hệ gì với Viên gia hay cha tôi không. Đặc biệt là tôi muốn biết hiện giờ hắn ta đang ở đâu.
Anh vừa nói vừa đưa chiếc tablet cho A Châu, dáng vẻ lúc làm việc luôn lạnh khốc quyết liệt như vậy, không giống với vẻ ôn nhu dịu dàng đối với Ôn Giai Tuệ.

A Châu cung kính cúi đầu khi nhận lấy chiếc tablet, đồng thời cũng là nhận lệnh.
- Boss, còn lễ mừng thọ ngày mai thì sao? Phu nhân đã dặn nhất định anh phải tham gia. Tôi nên trả lời phu nhân thế nào đây?
Viên Trác Nghiên không suy nghĩ gì mà liền đồng ý ngay, còn bổ sung thêm.
- Nói với bà ấy là tôi sẽ đến. Quà mừng thọ...đặt một bộ nhân sâm như lần trước đã tặng ông nội. Chuyện của thằng hai, dù thế nào thì chắc là ông cũng hao tâm tổn sức không ít.
Nói thế nào thì Viên Trác Việt cũng là con cháu của Viên gia, Viên lão thái gia thường ngày không cho cậu ta chút ưu ái nào nhưng trong tình huống này không thể nào mà nói bỏ mặc luôn được. Tiệc mừng thọ, e là sẽ xảy ra một cuộc đại chiến thôi, Lan Mục Nhi nhất định sẽ trong ngày mai trước mặt toàn thể trưởng bối yêu cầu anh thả Viên Trác Việt. Chuyện này vốn dĩ không có gì mà trở ngại, điều làm anh anh phải suy nghĩ hiện giờ là làm thế nào để mở mật thất mà không kinh động đến Viên gia. Cửa mật thất có thể bằng diện tích thư phòng hoặc hơn, mở được mật thất mà không tạo ra dấu hiệu nào thì đúng là có năng lực siêu nhiên rồi. Ngày mai, có lẽ là cơ hội tốt nhất.
A Châu thấy biểu cảm đang rơi vào trầm tư của ông chủ thì thắc mắc hỏi.
- Boss, có vấn đề gì khiến anh phiền não sao?
Câu hỏi của A Châu đã cắt ngang dòng suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của Viên Trác Nghiên. Anh phất phất tay, lắc đầu.
- Ngày mai cứ tiến hành theo kế hoạch. Tuyệt đối đừng để lại vết tích gì. Giờ cậu lui ra được rồi.
A Châu nghe dặn dò xong, nghiêm trang gật đầu rồi lui ra.

Lẽ ra Viên Trác Nghiên còn vài việc phải làm nữa nhưng tiểu yêu tinh ngồi trên đùi mình cứ liên tục cọ nguậy không ngừng, tiểu đệ đệ của anh đã sớm bị cô hành đến muốn nổ tung rồi..
- Tuệ nhi, đi nào, chúng ta về phòng ngủ.
Chỉ còn có thể làm vậy thì anh mới bảo toàn được súng đạn thôi. Nếu cứ để cô ngồi như vậy một chút nữa là anh sẽ phải nhập viện mất.

Nói rồi, Viên Trác Nghiên bế cô gái nhỏ không chút trọng lượng lên, hướng ra khỏi thư phòng.
.....................
Trên một cây cầu lớn giữa đêm thường rất ít người qua lại, chỉ có dòng xe chạy rất nhanh. Bên làn đường dành cho người đi bộ, một nữ nhân trong chiếc váy màu đỏ sang trọng quyền quý nhưng ẩn chứ một loại chất độc khó cưỡng, ánh đèn xung quanh không đủ làm rõ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ả, chỉ trông thấy chiếc mũi nhỏ cao thẳng không chút điểm trừ cùng đôi môi nhỏ nhắn được tô son tỉ mỉ. Cô ả hướng mặt nhìn về dòng sông phía trước, đưa lưng về phía thuộc hạ của mình, giọng điệu cao vót vì phẫn nộ.
- Cậu biết Viên Trác Nghiên đang tìm tôi khắp nơi chứ? Rốt cuộc thì vì sao định vị bị lộ? Việc nhỏ đó mà cậu cũng không điều tra được ra sao?
A Lôi đứng phía sau nghiêm chỉnh cúi đầu, dáng vẻ uy nghi lạnh lẽo không chút biểu cảm, tông giọng vừa phải.
- Phu nhân bớt giận, là thủ hạ làm việc tắc trách. Chuyện định vị, thủ hạ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nguyên nhân. Nhưng hiện giờ an toàn của cô và tiên sinh đang bị đe dọa. Thủ hạ mong phu nhân có thể tính đến việc chuyển tiên sinh ra khỏi mật thất.
Người phụ nữ đứng bên cầu hơi thay đổi tư thế một chút, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nghe có phần tức giận.
- Cậu bảo tôi chạy trốn sao? Tôi cố gắng đến ngày hôm nay là vì đợi ngày có thể cùng anh ấy danh chính ngôn thuận đứng trước Viên gia. Nhưng tại sao đến lúc này tôi vẫn phải chạy trốn cha con bọn họ hả? Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?
A Lôi lắc đầu thở dài trông rất bất lực cùng thương tâm.
- Phu nhân, tại sao cô cứ không buông bỏ được quá khứ chứ? Thù cô đã trả rồi, tại sao cứ phải càng lúc càng lôi nhiều người vào như vậy? Cô làm vậy thì có thể thay đổi được gì sao? Tiên sinh có khác đi được không? Phu nhân, tôi xin cô đấy, hãy nghĩ đến bản thân cô được không? Cô thành ra như vậy, tiên sinh cũng không muốn đâu.
Nữ nhân nghe những lời này thì không khỏi bật cười vang lên, đó là tiếng cười tuyệt vọng lẫn đau thương mà chẳng ai thấu.

Sau một tiếng cười cảm thán, cô ả vẫn như chưa hề nghe gì mà tiếp tục phân phó nhiệm vụ cho thủ hạ..
- Ngày mai nhất định Viên Trác Nghiên sẽ mở mật thất, trông chừng bọn họ cho kỹ vào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom