Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 8: Người đứng đầu tổ chức Wolf.
Câu cuối cùng hắn cố tình ghé sát môi vào tai cô thì thầm, còn cắn nhẹ vành tai non mềm bên cạnh, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt làm cô gái nhỏ trong ngực khẽ rùng mình.
- Thật không ngờ ông già đó lại để lại cho tôi món quà quý như vậy đấy.
Ôn Giai Tuệ nắm chặt tay thành quyền, cố gắng không để bản thân trở nên kích động.
- Cậu cả, anh chắc là không thiếu gì những kỷ niệm quấn quýt với phụ nữ trên giường đâu nhỉ? Tình huống hôm qua anh cứ vậy mà quên đi là được. Tìm người thuận tình hầu hạ anh vẫn tốt hơn là cưỡng bức chứ?
Cô lại không biết rằng dù cô có nói thế nào thì Viên Trác Nghiên vẫn có cách bẻ cong lời nói của cô. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt đã có chút hồng hào, giọng điệu trầm thấp như một loại men say thì thầm.
- Đúng vậy, tôi không thiếu phụ nữ. Nhưng mẹ nhỏ thì chỉ có một. Tôi lại cực kỳ thích cảm giác vụng trộm này, lúc ở trong cơ thể cô gọi "mẹ nhỏ" và nghe cô gọi "cậu cả", kích thích gấp máy lần đấy. Cô không thấy vậy sao, mẹ nhỏ?
Ôn Giai Tuệ hận không thể cho hắn một tát, đúng là biến thái bệnh hoạn mà!
Cảm giác từng ngón tay di chuyển trên người khiến toàn thân cô căng cứng, cô cắn cắn môi nhàn nhạt đáp.
- Anh có biết mình đang làm gì không hả? Anh gọi tôi là mẹ nhỏ nhưng lại làm ra những chuyện như vậy, anh không sợ trời đánh à?
Viên Trác Nghiên nghe xong vờ giật mình, sau đó vẫn ung dung nỉ non bên tai cô.
- Trời đánh? Sao tôi phải sợ? Mẹ nhỏ, cô cũng đâu phải mẹ ruột của tôi chứ? Hơn nữa cảm giác vụng trộm như vậy mới là kích thích nhất đấy....
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn hắn, đang định phản bác thì có người gõ cửa phòng.
- Phu nhân, cô sẽ muộn đấy!
Là A Phong, chắc vì đợi lâu quá nên cậu ta đến nhắc cô. Lát nữa cô còn có cuộc họp với bên đối tác, nếu không phải day dư cả buổi với tên này thì cô đã sớm chuẩn bị xong rồi.
- Phong quản gia, cậu xuống trước đi. Tôi sẽ xuống ngay!
Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi, cô mới nói với người đàn ông đang ôm chặt mình.
- Anh bỏ tôi ra được chưa? Tôi còn một cuộc họp quan trọng, không có thời gian nghe anh nói nhảm đâu. Mà hơn nữa, anh thân là Tổng giám đốc mà bỏ việc chạy về đây như vậy?
Viên Trác Nghiên khẽ nhếch môi cười, giọng điệu có vài phần châm chọc.
- Cảm ơn mẹ nhỏ đã lo lắng. Nhưng tôi vẫn có thời gian dành cho cô mà. Muốn tôi buông ra? Được thôi, vậy hôn tôi một cái đi!
Yêu cầu này đương nhiên Ôn Giai Tuệ sẽ không đáp ứng rồi, cô lạnh lùng trừng mắt như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp.
- Tôi không đùa với anh đâu. Mau bỏ....uhm....
Viên Trác Nghiên thừa biết cô sẽ không bao giờ làm theo nên vẫn là để hắn hôn cô nhanh hơn. Nụ hôn vẫn bá đạo cuồng dã như vậy, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô, ngấu nghiến cánh môi đến sưng lên mới chậm rãi buông ra.
- Tôi cũng không có đùa đâu.
Môi bạc khẽ nhếch tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Hắn từ từ buông tay ra rồi lùi lại phía sau, không nói gì nữa mà xoay người ra khỏi phòng.
Ôn Giai Tuệ đứng bất động vài giây mới sực nhớ ra cuộc họp của mình, nhanh chóng lấy đồ ra thay.
...........................
Viên Trác Nghiên ngồi phía sau đang rất tập trung đọc từng tài liệu trong chiếc tablet.
A Châu vẫn là người lái xe cho hắn.
Trên xe vẫn đang rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự im lặng này.
Là điện thoại của A Châu, sau khi nhận cuộc gọi đó, sắc mặt cậu ta dần trở nên căng thẳng.
- Boss! Xảy ra chuyện lớn rồi. Thuyền vận chuyển hàng vừa cập cảng tối qua hoàn toàn là thuyền rỗng, lô hàng trên đó đã biến mất.
Nghe được tin này, Viên Trác Nghiên cũng tắt chiếc tablet kia đi, lạnh giọng hỏi.
- Các cậu không đích thân kiểm tra lúc đổi thuyền?
A Châu không dám viện bất cứ lí do gì, việc đầu tiên luôn là xin tội.
- Là lỗi của thủ hạ, xin boss cứ trách phạt!
Không cần nhìn cũng biết ông chủ đang giận dữ đến mức nào.
Đưa tay nới lỏng cà vạt, thanh âm của hắn lạnh lẽo đến rợn người.
- Tên đó có liên quan?
A Châu vẫn tập trung lái xe, khi nghe ông chủ hỏi, cậu ta cẩn trọng giải trình.
- Đã tra hỏi nhưng cậu ta nói chỉ nhận nhiệm vụ làm hỏng động cơ để làm chậm thời gian giao hàng của chúng ta. Còn chuyện hàng mất hoàn toàn không biết.
Gương mặt Viên Trác Nghiên dần biến sắc, nhất định là đang kìm nén cơn giận hiện giờ. Hắn không hỏi thêm nữa, trực tiếp ra lệnh.
- Chuẩn bị chuyên cơ đi.
- Vâng, thưa boss!
A Châu không dám chậm trễ, liền gọi điện phân phó.
.....................
Từ lúc nào mà hai anh em Viên gia này thay nhau đến quấy rối như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì bất mãn với việc cô trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị?
Cuộc hẹn của Ôn Giai Tuệ vừa kết thúc, cô đang chuẩn bị lên xe thì Viên Trác Việt này không biết từ đâu xuất hiện chặn đường của cô.
- Cậu hai, anh đột ngột xuất hiện ở đây là có chuyện gì gấp sao?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lộ rõ vẻ chán ghét, mặc dù đã từng làm việc với người này hai năm qua nhưng hai người lúc nào cũng bất đồng ý kiến nên cô chẳng bao giờ muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Mà Viên Trác Việt cũng chẳng ưa gì Ôn Giai Tuệ, đó là từ lúc cô mới vào Viên gia rồi, sau khi di chúc được công bố thì anh ta lại liên tục tìm lí do để gây khó dễ cho cô.
- Ôn tiểu thư, tôi sẽ không vòng vo. Dự án khu vui chơi Kiến Thụy, sao cô lại đổi hết toàn bộ nhân lực chứ? Cô thừa biết đó là đội của tôi, cô cho thay đổi toàn bộ đội thiết kế là đang nhắm vào tôi sao?
Ôn Giai Tuệ chán nản thầm thở dài. Hai anh em Viên gia này thật sự rất khác nhau, Viên Trác Việt là một tên phiền phức và luôn làm những hành động có thể gọi là ngu dốt và nhàm chán nhưng lại vô cùng bảo thủ. Viên Trác Nghiên thì lại vô cùng khó đoán, thâm hiểm và luôn tiềm ẩn rất nhiều mối đe dọa. Đối diện với Viên Trác Nghiên sẽ luôn căng thẳng lo lắng, nhưng đối diện với Viên Trác Việt thì chỉ có thể lắc đầu chán nản.
- Cậu hai, anh là học sinh trung học à? Ở đâu có quy định phải luôn giữ một đội nhân lực duy nhất cho từng dự án của công ty? Anh là quản lý nhưng lại không tận dụng hết năng lực của mỗi nhân viên thì những người khác sẽ không có cơ hội để phát triển. Hay anh lo sợ khả năng quản lý của mình nên mới muốn duy trì đội của mình, thực chất là để dựa vào bọn họ che giấu sự bất tài của anh?
Cô nói một mạch mà không chừa cho anh ta chút sỉ diện nào. Đôi mắt long lanh còn lườm nguýt một lượt.
Những lời đó của cô thật sự đã đả kích lòng tự tôn của Viên Trác Việt, anh ta hơi kích động nên giọng cũng cao hơn.
- Cô đang xem thường tôi? Ôn Giai Tuệ, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi nên không xem ai ra gì nữa đúng không?
Ôn Giai Tuệ gần như không còn đủ kiên nhẫn nghe anh ta luyên thuyên nữa, giọng cô bình thản đến mức không thể bình thản hơn.
- Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây. Dự án này rất quan trọng nên tôi mong anh có thể hoàn thành trước đúng thời hạn.
Nói xong cũng không đợi anh ta trả lời mà đi lướt qua trước mặt anh ta, bước chân dứt khoát.
Viên Trác Việt vẫn còn rất giận dữ, hướng về phía trước hét lớn.
- Điều hành như vậy cô nên sớm cuốn xéo khỏi Viên Thành đi.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ dừng lại một lúc, cô xoay nhẹ người ném lại một câu cho anh ta.
- Thay vì lúc nào cũng nghĩ đủ chiêu trò kéo người khác xuống thì anh nên làm tốt việc của mình đi.
Cô tiếp tục đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Viên Trác Việt còn định đuổi theo thì A Phong đã đi đến chặn anh ta lại.
- Nhị thiếu, phu nhân rất bận nên hy vọng anh đừng làm phí thời gian của cô ấy.
Thấy vậy, Viên Trác Việt cũng chỉ đành hậm hực quay lưng bỏ đi. Nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ bỏ qua cho Ôn Giai Tuệ.
............................
Đây là cảng tư nhân lớn thứ hai ở thủ đô Băng Cốc. Hoạt động xuất nhập khẩu trong cảng này chủ yếu là phục vụ các giao dịch ngầm của giới hắc đạo, là nguồn cung hàng hóa chủ yếu cho các khu chợ đen. Có ba tổ chức là thành viên chính của cảng này, đứng đầu là tổ chức hắc đạo lớn nhất ở Las Vegas- Wolf.
Thuyền đã cập cảng nhưng lại không còn hàng trên đó, toàn bộ vũ khí đều không cánh mà bay.
Khi A Châu, A Minh theo sau Viên Trác Nghiên đến nơi thì A Phúc đang phân phó mấy thủ hạ kiểm tra lại toàn bộ chiếc thuyền và bắt đầu tìm kiếm ở cảng thay tàu vận chuyển. Thấy ông chủ đến, tất cả đều cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên đi xuống chiếc thuyền kia xem lại tình hình, A Phúc đi bên cạnh hắn vừa đợi lệnh vừa chờ hình phạt.
- Boss! Thuyền không có vấn đề gì đáng nghi cả, người của chúng ta đều theo sát trên đường.
Gương mặt người đàn ông tối sầm, môi bạc mím chặt thành một đường, vì giận dữ mà cằm cũng bạnh ra. Hắn không nói gì, nhưng ngay lập tức một khẩu súng lục trên tay hắn chỉ về hướng A Phúc.
- Boss! Là chúng thuộc hạ tắc trách.
A Châu, A Minh và những tên thuộc hạ bên ngoài đều cùng quỳ một chân xuống nhận tội.
A Châu đối diện với họng súng của ông chủ cũng không hề run sợ mà quỳ xuống.
Viên Trác Nghiên nhìn chiếc thuyền trống trơn rồi lại nhìn từng tên thuộc hạ. Giọng hắn lạnh lẽo đến cực hạn, chỉ súng ra bên ngoài đồng thời hỏi A Phúc.
- Bọn họ theo thuyền cập cảng?
A Phúc không dám chần chừ, liền gật đầu.
- Vâng thưa boss!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Từng phát đạn bắn về phía mấy tên thuộc hạ đang quỳ phía trước, bọn họ đều không dám né tránh. Mà mấy phát đạn đó chỉ là bắn vào chân hoặc tay của từng người chứ không lấy mạng chúng, đó cũng là hình phạt vốn được dùng trong tổ chức Wolf.
Kết thúc mấy phát bắn, gương mặt Viên Trác Việt vẫn còn dữ tợn như quỷ khát máu, gầm gừ.
- Tên đó đang ở đâu?
A Phúc vừa nghe đã hiểu ngay ý của hắn, nhanh chóng báo cáo tình hình.
- Trong kho ạ, đang đợi lệnh của anh.
Viên Trác Nghiên liếc nhìn mấy tên vừa chịu hình phạt, lạnh giọng phân phó.
- Tôi không muốn thấy chúng xuất hiện ở Las Vegas nữa.
Ý này chắc chắn là thủ hạ của hắn thì đều hiểu, A Minh nhanh chóng điều mấy thủ hạ khác đến đỡ những tên kia về, A Châu và A Phúc theo ông chủ đến nhà kho kia.
..........................
Bên trong nhà kho, có mấy tên thủ hạ đứng nghiêm chỉnh.
Một người bị trói chặt trên ghế, mặt dính đầy máu vì những vết thương trên trán, mũi và miệng. Bị tra tấn mấy ngày liền rồi nên cậu ta giờ không khác gì cá thiếu nước, khi thấy Viên Trác Nghiên ngồi ở chiếc ghế đối diện, cậu ta cũng không còn sức lực để sợ hãi nữa.
- Cậu cũng biết rõ từ trước đến giờ không có kẻ nào phản bội Wolf mà giữ được mạng nhỉ?
Thanh âm lạnh lẽo hệt như tiếng vọng từ địa ngục, người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân, phong thái vô cùng ưu nhã nhưng lại toát ra sát khí nặng nề.
Người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu, nhưng cũng nói mỗi một câu không biết gì về chuyện lô hàng bị mất.
- Boss, tôi, tôi thật sự không biết gì nữa cả.....
Viên Trác Nghiên vẫn chưa vội, còn cùng cậu ta chơi trò kiên nhẫn nữa. Nhưng chỉ một lúc sau, đã có sự biến đổi.
A Châu vừa nhận được một cuộc gọi, nét mặt cậu ta có vẻ ngưng trọng, đem điện thoại chuyển cho ông chủ của mình.
- Boss, có người muốn tìm anh.
Viên Trác Nghiên nhìn dãy số lạ trên màn hình mới áp điện thoại lên tai, hắn cất giọng trầm ổn vừa phải.
- Tôi Viên Trác Nghiên đây?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng quen thuộc, trao đổi bằng tiếng anh.
- Oh, lão đại của Wolf sao lần này lại bất cẩn vậy chứ?
Chỉ mới nghe một câu thôi Viên Trác Nghiên cũng biết được đối phương là ai rồi. Thanh âm của hắn vẫn trầm ổn như vậy, không hề có sự kích động hay tức giận, vì đó là hắn, sẽ không bị bất cứ ai làm cho mất bình tĩnh, trả lời bằng tiếng anh.
- Tôi còn đang nghĩ không biết kẻ nào lại dám ngang nhiên cướp hàng trên địa bàn của tôi đấy. Thì ra là ông chủ William đây, hành động này không đúng với quy tắc của hắc đạo, ông cũng biết rõ điều này mà.
Người đàn ông kia bật cười một cách sảng khoái.
- Viên lão đại, nếu không làm cách này thì e là tôi rất khó gặp được cậu đấy. Thế nào? Mười lăm ngày nữa tôi đợi cậu ở Las Vegas, lô hàng này nhất định không thiếu một khẩu súng.
Viên Trác Việt thong thả đổi lại vị trí gác chân, khẽ bật cười.
- William, lần này ông lại muốn giao dịch gì nữa đây?
Người đàn ông tên William không chút gấp gáp nhắc lại lần nữa.
- Viên lão đại, chúng ta đều hiểu rõ đối phương rồi mà.
Viên Trác Nghiên cũng không thừa lời, chỉ trả lời một từ rồi cúp máy.
- Được.
Ném điện thoại lại cho A Châu, hắn chậm rãi đứng lên.
Pằng!
Một phát súng bắn trúng mi tâm kết liễu tên phản bội kia, nhẹ nhàng nhanh chóng như gạt đi một chiếc lá vướng dưới chân thôi vậy.
Ra khỏi nhà kho, Viên Trác Nghiên lại gọi cho một người.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hí hửng trêu chọc bằng tiếng anh.
- Trác Nghiên? Chẳng lẽ sắp tận thế hay sao mà cậu lại chủ động gọi cho tớ vậy?
Viên Trác Nghiên đã quá quen thuộc với cái miệng lắm lời của tên này rồi, hắn nhàn nhạt dùng tiếng anh nói thẳng vào chuyện chính.
- Lucas, cậu đã nghe tình hình bên này rồi chứ? Giúp tôi gửi một đơn hàng khác bằng chuyên cơ, trong tối nay phải đến nơi.
Người kia vẫn trả lời bằng một giọng điệu cà lơ phất phơ vốn có.
- Không vấn đề gì. Nhưng Trác Nghiên à, cậu cũng biết tớ làm gì cũng phải có chút quà mà.
Viên Trác Nghiên đương nhiên thừa biết điều đó, hắn không chút biểu cảm hỏi lại.
- Cậu cần gì?
Tên kia có vẻ như sau khi nghe câu này mới chịu nghiêm túc.
- Tối nay nhất định sẽ đến nơi. Chỉ là Trác Nghiên, tớ đang nghiên cứu một loại bom mới, nhưng gặp chút rắc rối, cậu có thể xem qua giúp tớ không?
Viên Trác Nghiên lắc nhẹ đầu, bình thản đáp.
- Gửi mô hình qua cho tớ.
Nói xong cũng không để tên kia kịp nhảy nhót đã cúp máy ngay.
Hắn đi về phía xe đang đậu, A Châu và A Minh liền đi nhanh theo.
A Phúc và mấy tên thủ hạ cúi đầu chào đến khi xe của ông chủ đi khỏi.
.........................
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Giai Tuệ đang ngồi trong phòng làm việc nói vọng ra.
- Vào đi!
Một nhân viên tổ sự kiện e dè vào báo cáo.
- Chủ tịch, tiệc rượu tối nay của giám đốc
- Thật không ngờ ông già đó lại để lại cho tôi món quà quý như vậy đấy.
Ôn Giai Tuệ nắm chặt tay thành quyền, cố gắng không để bản thân trở nên kích động.
- Cậu cả, anh chắc là không thiếu gì những kỷ niệm quấn quýt với phụ nữ trên giường đâu nhỉ? Tình huống hôm qua anh cứ vậy mà quên đi là được. Tìm người thuận tình hầu hạ anh vẫn tốt hơn là cưỡng bức chứ?
Cô lại không biết rằng dù cô có nói thế nào thì Viên Trác Nghiên vẫn có cách bẻ cong lời nói của cô. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt đã có chút hồng hào, giọng điệu trầm thấp như một loại men say thì thầm.
- Đúng vậy, tôi không thiếu phụ nữ. Nhưng mẹ nhỏ thì chỉ có một. Tôi lại cực kỳ thích cảm giác vụng trộm này, lúc ở trong cơ thể cô gọi "mẹ nhỏ" và nghe cô gọi "cậu cả", kích thích gấp máy lần đấy. Cô không thấy vậy sao, mẹ nhỏ?
Ôn Giai Tuệ hận không thể cho hắn một tát, đúng là biến thái bệnh hoạn mà!
Cảm giác từng ngón tay di chuyển trên người khiến toàn thân cô căng cứng, cô cắn cắn môi nhàn nhạt đáp.
- Anh có biết mình đang làm gì không hả? Anh gọi tôi là mẹ nhỏ nhưng lại làm ra những chuyện như vậy, anh không sợ trời đánh à?
Viên Trác Nghiên nghe xong vờ giật mình, sau đó vẫn ung dung nỉ non bên tai cô.
- Trời đánh? Sao tôi phải sợ? Mẹ nhỏ, cô cũng đâu phải mẹ ruột của tôi chứ? Hơn nữa cảm giác vụng trộm như vậy mới là kích thích nhất đấy....
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn hắn, đang định phản bác thì có người gõ cửa phòng.
- Phu nhân, cô sẽ muộn đấy!
Là A Phong, chắc vì đợi lâu quá nên cậu ta đến nhắc cô. Lát nữa cô còn có cuộc họp với bên đối tác, nếu không phải day dư cả buổi với tên này thì cô đã sớm chuẩn bị xong rồi.
- Phong quản gia, cậu xuống trước đi. Tôi sẽ xuống ngay!
Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi, cô mới nói với người đàn ông đang ôm chặt mình.
- Anh bỏ tôi ra được chưa? Tôi còn một cuộc họp quan trọng, không có thời gian nghe anh nói nhảm đâu. Mà hơn nữa, anh thân là Tổng giám đốc mà bỏ việc chạy về đây như vậy?
Viên Trác Nghiên khẽ nhếch môi cười, giọng điệu có vài phần châm chọc.
- Cảm ơn mẹ nhỏ đã lo lắng. Nhưng tôi vẫn có thời gian dành cho cô mà. Muốn tôi buông ra? Được thôi, vậy hôn tôi một cái đi!
Yêu cầu này đương nhiên Ôn Giai Tuệ sẽ không đáp ứng rồi, cô lạnh lùng trừng mắt như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp.
- Tôi không đùa với anh đâu. Mau bỏ....uhm....
Viên Trác Nghiên thừa biết cô sẽ không bao giờ làm theo nên vẫn là để hắn hôn cô nhanh hơn. Nụ hôn vẫn bá đạo cuồng dã như vậy, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô, ngấu nghiến cánh môi đến sưng lên mới chậm rãi buông ra.
- Tôi cũng không có đùa đâu.
Môi bạc khẽ nhếch tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Hắn từ từ buông tay ra rồi lùi lại phía sau, không nói gì nữa mà xoay người ra khỏi phòng.
Ôn Giai Tuệ đứng bất động vài giây mới sực nhớ ra cuộc họp của mình, nhanh chóng lấy đồ ra thay.
...........................
Viên Trác Nghiên ngồi phía sau đang rất tập trung đọc từng tài liệu trong chiếc tablet.
A Châu vẫn là người lái xe cho hắn.
Trên xe vẫn đang rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự im lặng này.
Là điện thoại của A Châu, sau khi nhận cuộc gọi đó, sắc mặt cậu ta dần trở nên căng thẳng.
- Boss! Xảy ra chuyện lớn rồi. Thuyền vận chuyển hàng vừa cập cảng tối qua hoàn toàn là thuyền rỗng, lô hàng trên đó đã biến mất.
Nghe được tin này, Viên Trác Nghiên cũng tắt chiếc tablet kia đi, lạnh giọng hỏi.
- Các cậu không đích thân kiểm tra lúc đổi thuyền?
A Châu không dám viện bất cứ lí do gì, việc đầu tiên luôn là xin tội.
- Là lỗi của thủ hạ, xin boss cứ trách phạt!
Không cần nhìn cũng biết ông chủ đang giận dữ đến mức nào.
Đưa tay nới lỏng cà vạt, thanh âm của hắn lạnh lẽo đến rợn người.
- Tên đó có liên quan?
A Châu vẫn tập trung lái xe, khi nghe ông chủ hỏi, cậu ta cẩn trọng giải trình.
- Đã tra hỏi nhưng cậu ta nói chỉ nhận nhiệm vụ làm hỏng động cơ để làm chậm thời gian giao hàng của chúng ta. Còn chuyện hàng mất hoàn toàn không biết.
Gương mặt Viên Trác Nghiên dần biến sắc, nhất định là đang kìm nén cơn giận hiện giờ. Hắn không hỏi thêm nữa, trực tiếp ra lệnh.
- Chuẩn bị chuyên cơ đi.
- Vâng, thưa boss!
A Châu không dám chậm trễ, liền gọi điện phân phó.
.....................
Từ lúc nào mà hai anh em Viên gia này thay nhau đến quấy rối như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì bất mãn với việc cô trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị?
Cuộc hẹn của Ôn Giai Tuệ vừa kết thúc, cô đang chuẩn bị lên xe thì Viên Trác Việt này không biết từ đâu xuất hiện chặn đường của cô.
- Cậu hai, anh đột ngột xuất hiện ở đây là có chuyện gì gấp sao?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lộ rõ vẻ chán ghét, mặc dù đã từng làm việc với người này hai năm qua nhưng hai người lúc nào cũng bất đồng ý kiến nên cô chẳng bao giờ muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Mà Viên Trác Việt cũng chẳng ưa gì Ôn Giai Tuệ, đó là từ lúc cô mới vào Viên gia rồi, sau khi di chúc được công bố thì anh ta lại liên tục tìm lí do để gây khó dễ cho cô.
- Ôn tiểu thư, tôi sẽ không vòng vo. Dự án khu vui chơi Kiến Thụy, sao cô lại đổi hết toàn bộ nhân lực chứ? Cô thừa biết đó là đội của tôi, cô cho thay đổi toàn bộ đội thiết kế là đang nhắm vào tôi sao?
Ôn Giai Tuệ chán nản thầm thở dài. Hai anh em Viên gia này thật sự rất khác nhau, Viên Trác Việt là một tên phiền phức và luôn làm những hành động có thể gọi là ngu dốt và nhàm chán nhưng lại vô cùng bảo thủ. Viên Trác Nghiên thì lại vô cùng khó đoán, thâm hiểm và luôn tiềm ẩn rất nhiều mối đe dọa. Đối diện với Viên Trác Nghiên sẽ luôn căng thẳng lo lắng, nhưng đối diện với Viên Trác Việt thì chỉ có thể lắc đầu chán nản.
- Cậu hai, anh là học sinh trung học à? Ở đâu có quy định phải luôn giữ một đội nhân lực duy nhất cho từng dự án của công ty? Anh là quản lý nhưng lại không tận dụng hết năng lực của mỗi nhân viên thì những người khác sẽ không có cơ hội để phát triển. Hay anh lo sợ khả năng quản lý của mình nên mới muốn duy trì đội của mình, thực chất là để dựa vào bọn họ che giấu sự bất tài của anh?
Cô nói một mạch mà không chừa cho anh ta chút sỉ diện nào. Đôi mắt long lanh còn lườm nguýt một lượt.
Những lời đó của cô thật sự đã đả kích lòng tự tôn của Viên Trác Việt, anh ta hơi kích động nên giọng cũng cao hơn.
- Cô đang xem thường tôi? Ôn Giai Tuệ, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi nên không xem ai ra gì nữa đúng không?
Ôn Giai Tuệ gần như không còn đủ kiên nhẫn nghe anh ta luyên thuyên nữa, giọng cô bình thản đến mức không thể bình thản hơn.
- Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây. Dự án này rất quan trọng nên tôi mong anh có thể hoàn thành trước đúng thời hạn.
Nói xong cũng không đợi anh ta trả lời mà đi lướt qua trước mặt anh ta, bước chân dứt khoát.
Viên Trác Việt vẫn còn rất giận dữ, hướng về phía trước hét lớn.
- Điều hành như vậy cô nên sớm cuốn xéo khỏi Viên Thành đi.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ dừng lại một lúc, cô xoay nhẹ người ném lại một câu cho anh ta.
- Thay vì lúc nào cũng nghĩ đủ chiêu trò kéo người khác xuống thì anh nên làm tốt việc của mình đi.
Cô tiếp tục đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Viên Trác Việt còn định đuổi theo thì A Phong đã đi đến chặn anh ta lại.
- Nhị thiếu, phu nhân rất bận nên hy vọng anh đừng làm phí thời gian của cô ấy.
Thấy vậy, Viên Trác Việt cũng chỉ đành hậm hực quay lưng bỏ đi. Nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ bỏ qua cho Ôn Giai Tuệ.
............................
Đây là cảng tư nhân lớn thứ hai ở thủ đô Băng Cốc. Hoạt động xuất nhập khẩu trong cảng này chủ yếu là phục vụ các giao dịch ngầm của giới hắc đạo, là nguồn cung hàng hóa chủ yếu cho các khu chợ đen. Có ba tổ chức là thành viên chính của cảng này, đứng đầu là tổ chức hắc đạo lớn nhất ở Las Vegas- Wolf.
Thuyền đã cập cảng nhưng lại không còn hàng trên đó, toàn bộ vũ khí đều không cánh mà bay.
Khi A Châu, A Minh theo sau Viên Trác Nghiên đến nơi thì A Phúc đang phân phó mấy thủ hạ kiểm tra lại toàn bộ chiếc thuyền và bắt đầu tìm kiếm ở cảng thay tàu vận chuyển. Thấy ông chủ đến, tất cả đều cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên đi xuống chiếc thuyền kia xem lại tình hình, A Phúc đi bên cạnh hắn vừa đợi lệnh vừa chờ hình phạt.
- Boss! Thuyền không có vấn đề gì đáng nghi cả, người của chúng ta đều theo sát trên đường.
Gương mặt người đàn ông tối sầm, môi bạc mím chặt thành một đường, vì giận dữ mà cằm cũng bạnh ra. Hắn không nói gì, nhưng ngay lập tức một khẩu súng lục trên tay hắn chỉ về hướng A Phúc.
- Boss! Là chúng thuộc hạ tắc trách.
A Châu, A Minh và những tên thuộc hạ bên ngoài đều cùng quỳ một chân xuống nhận tội.
A Châu đối diện với họng súng của ông chủ cũng không hề run sợ mà quỳ xuống.
Viên Trác Nghiên nhìn chiếc thuyền trống trơn rồi lại nhìn từng tên thuộc hạ. Giọng hắn lạnh lẽo đến cực hạn, chỉ súng ra bên ngoài đồng thời hỏi A Phúc.
- Bọn họ theo thuyền cập cảng?
A Phúc không dám chần chừ, liền gật đầu.
- Vâng thưa boss!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Từng phát đạn bắn về phía mấy tên thuộc hạ đang quỳ phía trước, bọn họ đều không dám né tránh. Mà mấy phát đạn đó chỉ là bắn vào chân hoặc tay của từng người chứ không lấy mạng chúng, đó cũng là hình phạt vốn được dùng trong tổ chức Wolf.
Kết thúc mấy phát bắn, gương mặt Viên Trác Việt vẫn còn dữ tợn như quỷ khát máu, gầm gừ.
- Tên đó đang ở đâu?
A Phúc vừa nghe đã hiểu ngay ý của hắn, nhanh chóng báo cáo tình hình.
- Trong kho ạ, đang đợi lệnh của anh.
Viên Trác Nghiên liếc nhìn mấy tên vừa chịu hình phạt, lạnh giọng phân phó.
- Tôi không muốn thấy chúng xuất hiện ở Las Vegas nữa.
Ý này chắc chắn là thủ hạ của hắn thì đều hiểu, A Minh nhanh chóng điều mấy thủ hạ khác đến đỡ những tên kia về, A Châu và A Phúc theo ông chủ đến nhà kho kia.
..........................
Bên trong nhà kho, có mấy tên thủ hạ đứng nghiêm chỉnh.
Một người bị trói chặt trên ghế, mặt dính đầy máu vì những vết thương trên trán, mũi và miệng. Bị tra tấn mấy ngày liền rồi nên cậu ta giờ không khác gì cá thiếu nước, khi thấy Viên Trác Nghiên ngồi ở chiếc ghế đối diện, cậu ta cũng không còn sức lực để sợ hãi nữa.
- Cậu cũng biết rõ từ trước đến giờ không có kẻ nào phản bội Wolf mà giữ được mạng nhỉ?
Thanh âm lạnh lẽo hệt như tiếng vọng từ địa ngục, người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân, phong thái vô cùng ưu nhã nhưng lại toát ra sát khí nặng nề.
Người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu, nhưng cũng nói mỗi một câu không biết gì về chuyện lô hàng bị mất.
- Boss, tôi, tôi thật sự không biết gì nữa cả.....
Viên Trác Nghiên vẫn chưa vội, còn cùng cậu ta chơi trò kiên nhẫn nữa. Nhưng chỉ một lúc sau, đã có sự biến đổi.
A Châu vừa nhận được một cuộc gọi, nét mặt cậu ta có vẻ ngưng trọng, đem điện thoại chuyển cho ông chủ của mình.
- Boss, có người muốn tìm anh.
Viên Trác Nghiên nhìn dãy số lạ trên màn hình mới áp điện thoại lên tai, hắn cất giọng trầm ổn vừa phải.
- Tôi Viên Trác Nghiên đây?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng quen thuộc, trao đổi bằng tiếng anh.
- Oh, lão đại của Wolf sao lần này lại bất cẩn vậy chứ?
Chỉ mới nghe một câu thôi Viên Trác Nghiên cũng biết được đối phương là ai rồi. Thanh âm của hắn vẫn trầm ổn như vậy, không hề có sự kích động hay tức giận, vì đó là hắn, sẽ không bị bất cứ ai làm cho mất bình tĩnh, trả lời bằng tiếng anh.
- Tôi còn đang nghĩ không biết kẻ nào lại dám ngang nhiên cướp hàng trên địa bàn của tôi đấy. Thì ra là ông chủ William đây, hành động này không đúng với quy tắc của hắc đạo, ông cũng biết rõ điều này mà.
Người đàn ông kia bật cười một cách sảng khoái.
- Viên lão đại, nếu không làm cách này thì e là tôi rất khó gặp được cậu đấy. Thế nào? Mười lăm ngày nữa tôi đợi cậu ở Las Vegas, lô hàng này nhất định không thiếu một khẩu súng.
Viên Trác Việt thong thả đổi lại vị trí gác chân, khẽ bật cười.
- William, lần này ông lại muốn giao dịch gì nữa đây?
Người đàn ông tên William không chút gấp gáp nhắc lại lần nữa.
- Viên lão đại, chúng ta đều hiểu rõ đối phương rồi mà.
Viên Trác Nghiên cũng không thừa lời, chỉ trả lời một từ rồi cúp máy.
- Được.
Ném điện thoại lại cho A Châu, hắn chậm rãi đứng lên.
Pằng!
Một phát súng bắn trúng mi tâm kết liễu tên phản bội kia, nhẹ nhàng nhanh chóng như gạt đi một chiếc lá vướng dưới chân thôi vậy.
Ra khỏi nhà kho, Viên Trác Nghiên lại gọi cho một người.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hí hửng trêu chọc bằng tiếng anh.
- Trác Nghiên? Chẳng lẽ sắp tận thế hay sao mà cậu lại chủ động gọi cho tớ vậy?
Viên Trác Nghiên đã quá quen thuộc với cái miệng lắm lời của tên này rồi, hắn nhàn nhạt dùng tiếng anh nói thẳng vào chuyện chính.
- Lucas, cậu đã nghe tình hình bên này rồi chứ? Giúp tôi gửi một đơn hàng khác bằng chuyên cơ, trong tối nay phải đến nơi.
Người kia vẫn trả lời bằng một giọng điệu cà lơ phất phơ vốn có.
- Không vấn đề gì. Nhưng Trác Nghiên à, cậu cũng biết tớ làm gì cũng phải có chút quà mà.
Viên Trác Nghiên đương nhiên thừa biết điều đó, hắn không chút biểu cảm hỏi lại.
- Cậu cần gì?
Tên kia có vẻ như sau khi nghe câu này mới chịu nghiêm túc.
- Tối nay nhất định sẽ đến nơi. Chỉ là Trác Nghiên, tớ đang nghiên cứu một loại bom mới, nhưng gặp chút rắc rối, cậu có thể xem qua giúp tớ không?
Viên Trác Nghiên lắc nhẹ đầu, bình thản đáp.
- Gửi mô hình qua cho tớ.
Nói xong cũng không để tên kia kịp nhảy nhót đã cúp máy ngay.
Hắn đi về phía xe đang đậu, A Châu và A Minh liền đi nhanh theo.
A Phúc và mấy tên thủ hạ cúi đầu chào đến khi xe của ông chủ đi khỏi.
.........................
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Giai Tuệ đang ngồi trong phòng làm việc nói vọng ra.
- Vào đi!
Một nhân viên tổ sự kiện e dè vào báo cáo.
- Chủ tịch, tiệc rượu tối nay của giám đốc