Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 7: Người phụ nữ của hắn.
Ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua một khe nhỏ sau tấm rèm cửa sổ rọi vào chiếc giường lớn giữa phòng.
Chút ánh sáng chiếu vào gò má hồng hào mịn màng của nữ nhân đang ngủ.
Viên Trác Nghiên đã dậy rất lâu rồi, khi nhìn thấy vết màu hồng nhạt loang lổ trên tấm ga giường trắng tinh kia, tâm trạng hắn đã biến đổi hoàn toàn. Vết máu kia thật sự nằm ngoài suy nghĩ của hắn, hôm qua lại là lần đầu của cô? Lão già đó nạp cô làm vợ lẻ nhưng lại chưa từng đụng vào cô? Vậy mà trong di chúc lại để lại chỉ định cho cô trở thành chủ tịch kế nhiệm? Rốt cuộc ông ta làm vậy còn lí do gì nữa?
Ánh mắt hắn nhìn cô gái đang cuộn trong chăn kia đầy vẻ phức tạp, đó vừa là cảm giác hưng phấn đến kì lạ, là cảm giác thắng lợi thường tình, nhưng cũng có chút khó chịu, còn vì sao thì chính bản thân hắn cũng chẳng biết.
Hắn đã mặc lại quần dài và áo sơmi, động tác cài nút áo chậm rãi vì tâm tư vẫn còn đặt trên nữ nhân trên giường. Không biết qua bao lâu rồi hắn mới đứng lên, thắt lại cà vat, mặc áo khoác vào. Hắn đứng trên cao nhìn xuống giường lần nữa, mắt phượng hẹp dài liếc nhìn qua vết hồng nhạt kia, bất giác nhếch môi cười lạnh rồi xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa, sau một lúc Ôn Giai Tuệ trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cô đã thức từ sớm rồi nhưng không muốn đối diện tên ác ma kia nên mới giả vờ ngủ đến khi hắn rời đi.
Toàn thân vẫn còn đau đến ê ẩm như hàng loạt bánh xe lăn qua vậy, gương mặt tái nhợt trắng bệch như tờ giấy. Cô vén chăn qua một bên, nén đau và nhặt quần áo lên. Bước từng bước chậm rãi vào trong phòng tắm.
.........................
Xe của A Châu đã đợi sẵn trước cửa nhà hàng, cậu ta đứng bên cạnh mở cửa cho ông chủ.
Sau khi Viên Trác Nghiên đã ngồi vào trong xe, cậu ta nhanh chân vào chỗ tài xế, việc đầu tiên là báo cáo tình hình tối qua.
- Boss! Tên A Phong đó có thể thả hắn chưa ạ?
Sắc mặt Viên Trác Nghiên hôm nay có vẻ rất tốt, đúng vậy, lâu lắm rồi hắn chưa được ngủ ngon như tối qua, tinh thần cũng vì vậy mà phấn chấn hơn hẳn. Hắn cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói.
- Cho cậu ta về đi.
- Vâng, thưa boss!
A Châu gật nhẹ đầu rồi gọi điện phân phó xong rồi khởi động xe.
........................
Ôn Giai Tuệ không biết mình đã ngồi trong phòng tắm bao lâu rồi, nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống dọc toàn thân mà cô cũng chẳng hề có cảm giác gì. Giống như bị rút mất linh hồn vậy, cô chưa bao giờ thẩn thờ đến mức này, hai mắt mông lung không hề chớp, gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc. Khắp người đều là những vết xanh xanh tím tím vô cùng mờ ám, đó đều là dấu vết cuộc hoan ái tối qua. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được rằng bản thân sẽ bị cường bạo, lại bị chính con chồng cướp đi sự trong trắng.
Mọi thứ đang dần rối hết lên, nếu không ngăn chặn chuyện này thì sớm muộn gì kế hoạch ban đầu của cô cũng bị phá hỏng.
Đúng vậy, cô không có thời gian để thương tâm hay đau buồn đâu, càng không được phép yếu đuối.
Đưa hai tay vuốt lên gương mặt đầy nước của mình để khôi phục lại tinh thần, cô đứng lên tắt nước, cầm lấy một chiếc khăn treo trên tường rồi ra khỏi phòng tắm.
.............................
Cả đêm qua bị tạm giam ở đồn cảnh sát, A Phong luôn đứng ngồi không yên, vừa sáng sớm khi được thông báo có thể gọi người đến bảo lãnh, cậu ta lập tức gọi cho cấp dưới của mình đến.
Ra khỏi đồn cảnh sát, A Phong lái xe như điên hướng trở lại nhà hành tối qua.
Vừa đúng lúc sắp đến nơi thì Ôn Giai Tuệ gọi đến. Cậu ta gấp gáp muốn giải thích cũng như hỏi xem tình hình của phu nhân.
- Phu nhân, thật xin lỗi, tối qua....
- Đến nhà hàng đón tôi đi.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã lạnh lùng cắt ngang, cô chỉ ra lệnh một câu ngắn gọn rồi cúp máy luôn.
A Phong không dám chậm trễ, tăng nhanh tốc độ, nghe cách nói chuyện của phu nhân thì cậu ta đã mơ hồ đoán được chắc chắn tối qua cô đã xảy ra chuyện gì đó.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng, Ôn Giai Tuệ đã đứng đó đợi sẵn. A Phong nhanh chân xuống xe mở cửa cho cô, sau đó trở lại vị trí của mình.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ đã sớm lấy lại tinh thần rồi, không để lộ một chút sơ hở nào, những dấu vết kia đều được cô che giấu dưới chiếc áo khoác tối qua của A Phong. Giọng điệu cùng phong thái của cô vẫn như thường ngày.
- Phong quản gia, tối qua cậu đã đi đâu?
A Phong vẫn chưa hết lo lắng, vừa quan sát phu nhân qua gương chiếu hậu vừa báo cáo lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua.
- Phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không làm tròn chức trách.
Phu nhân không có chút biểu hiện khác lạ gì cả, có phải cậu ta đã quá lo lắng rồi không? Hay do cô che giấu quá tốt? Dù là thế nào thì tâm tư cậu ta cũng chưa buông lỏng được.
Sau khi nghe xong sự cố mà A Phong gặp tối qua, Ôn Giai Tuệ chợt nhếch môi cười trào phúng, không ngờ tên ác ma kia vì để chiếm đoạt được cô lại sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo đến vậy. Xem ra cô đã quá coi thường hắn rồi!
.........................
Vừa trở về Viên gia, Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy tất cả mọi người tập trung dưới phòng khách. Nhìn cứ như đang đợi cô về ban hình phạt vậy, nhưng cô lại lờ đi và chỉ cúi đầu chào một cái, xong thẳng bước đi về hướng cầu thang
- Đứng lại cho tôi!
Đó là tiếng của bà cả Tần Mộc Du, chẳng lẽ là vì chuyện cả đêm qua cô không về ư?
Không muốn gặp thêm rắc rối nên cô mới dừng bước, xoay người lại, lễ phép hỏi.
- Chị cả, có chuyện gì sao ạ?
Vẻ mặt Tần Mộc Du tràn đầy sát khí nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, hừ lạnh một tiếng.
- Giai Tuệ, chẳng lẽ cô đã quên gia quy của Viên gia rồi sao? Phụ nữ của Viên gia không được phép qua đêm bên ngoài. Tôi biết tối qua cô đã ăn mừng chiến thắng, nhưng cô đừng quên cô vẫn là người của Viên gia, ngày nào cô còn ở Viên gia thì ngày đó vẫn phải làm đúng gia quy. Cô ở bên ngoài cả đêm thì mặt mũi Viên gia biết để đâu đây?
Chuyện này Ôn Giai Tuệ không thể nào chối được vì tất cả đã rõ như ban ngày rồi.
- Chị cả, chuyện tối qua thật sự là bất đắc dĩ. Em xin lỗi vì đã hành xử trái với gia quy như vậy.
Đã gọi là gia quy thì không phải chỉ nói suông vậy là xong, Tần Mộc Du vẫn còn giận đến đỏ cả mặt. Bà hét lớn gọi Vương quản gia.
- Vương quản gia, đem gia pháp ra đây! Làm sai thì phải chịu phạt, đó đều là gia quy của Viên gia.
Hai mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ trợn tròn vì kinh ngạc. Cô hơi kích động hỏi lại
- Chị cả, chẳng lẽ chỉ vì một lần em qua đêm bên ngoài mà chị lại dùng gia pháp với em sao?
Ba mẹ con Mục Lan Nhi từ đầu đến giờ vẫn im lặng ngồi xem kịch vui, mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trên mặt đều khắc rõ chữ hả dạ.
Vương quản gia có chút khó xử, nhưng lại không thể làm trái lệnh của bà cả được.
Viên Trác Việt nãy giờ ngồi xem, bây giờ cũng nói chen vào, không khác gì so với đổ thêm dầu vào lửa đâu.
- À, chỉ một lần sao? Nhưng một lần của cô đủ để bôi tro trát chấu vào mặt mũi của Viên gia rồi đấy. Không phải tối qua ở cùng A Phong sao? Các người cô nam quả nữ ở chung một phòng cả đêm, có ma mới tin các người không làm gì đấy!
Sắc mặt Ôn Giai Tuệ hoàn toàn biến đổi khi nghe những lời tố cáo của anh ta. Cô còn chưa kịp thanh minh thì Viên Trác Bình lại chen vào mấy câu.
- Mẹ nhỏ, tôi biết cô còn trẻ như vậy đã phải ở góa nên rất cô đơn. Cô và A Phong thân thiết như vậy cũng khó tránh khỏi động tình. Nhưng cô cũng phải nghĩ đến mặt mũi của Viên gia chứ?
Nhờ hai anh em nhà kia thêm dầu vào mà cơn giận của Tần Mộc Du càng tăng, bà giật lấy gia pháp từ tay Vương quản gia, bước tới trước mặt Ôn Giai Tuệ và ra lệnh.
- Mau quỳ xuống cho tôi! Không răn dạy thì cô nhất định sẽ không nhớ.
Ôn Giai Tuệ như bị ép đến bờ vực rồi, cô căm phẫn nhìn hai anh em kia, nhưng dù căm phẫn thì thế nào chứ? Hóa ra Viên Trác Việt lại theo dõi cô đến tận phòng nghỉ, mà không biết sau đó...sau đó là chuyện gì. Bọn họ nói không sai! Bọn họ nói cô ở cùng đàn ông cả đêm qua hoàn toàn không sai! Bọn họ nói cô không trong sạch cũng không sai! Nhưng người đàn ông đó không phải A Phong! Bọn họ lại đổ hết mọi tội lỗi lên người A Phong mà không hề biết chính đại thiếu gia Viên gia của bọn họ mới là tên không bằng cầm thú!
Nhưng những lời này cô không thể nào nói ra, dù đến chết cô cũng không thể nào nói ra. Bọn họ sẽ càng xem cô như tội nhân hơn, vì xét cho cùng bọn họ mới là người một nhà, còn cô cũng chỉ là một cô vợ lẻ, ai sẽ tin lời cô nói đây? Lần đầu tiên, lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cô cảm nhận được sự uất ức và bất công trong gia tộc này!
Cô cắn chặt môi đến run rẩy, cố gắng không được khóc, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tần Mộc Du.
- Chị cả, xin chị giơ cao đánh khẽ....
Tần Mộc Du giận đến hai hàm răng nghiến chặt. Tay cầm chiếc roi da đã nổi cả gân xanh.
- Giai Tuệ, cô đừng nghĩ rằng có được chút vị trí ở Viên Thành mà xem thường Viên gia, tôi hy vọng lần này sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi phải nhìn thấy những chuyện này.
Dứt lời, bà nắm chặt chiếc roi da giơ lên thật cao.
Ba mẹ con kia đang cực kỳ mong chờ một màn sắp tới.
Nhưng khoảng khắc đó lại ngưng đọng bất ngờ, chiếc roi trong tay Tần Mộc Du đã dừng lại giữa không trung. Bà suýt nữa không thể tin nổi vào mắt mình. Con trai của bà lại ngăn cản bà vì Ôn Giai Tuệ?
- Trác, Trác Nghiên?
Ôn Giai Tuệ đã nghiến chặt răng đợi cơn đau rách da rách thịt kia giáng xuống, thật không ngờ người đàn ông này lại xuất hiện. Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một lượt lại cụp mắt xuống, cười nhạt.
Gì đây chứ? Hôm qua còn như cầm thú cường bạo cô mà bây giờ lại giúp cô ư?
Tần Mộc Du hết nhìn Ôn Giai Tuệ lại đến nhìn người đang ngăn cản bà thực thi gia pháp.
- Trác Nghiên? Con, con sao lại? Con có biết mình đang làm gì không đó?!!!
Bà giận dữ hét lên, cử động mạnh cổ tay muốn đẩy đứa con trai này ra nhưng sức lực của bà hoàn toàn không là gì so với hắn.
- Mẹ, con biết mẹ chỉ đang trừng phạt theo gia quy. Nhưng tốt xấu gì mẹ nhỏ cũng đang là chủ tịch Hội đồng quản trị. Nếu để người ngoài thấy bộ dạng bị trừng phạt kia thì mặt mũi của Viên gia cũng bị ảnh hưởng đấy. Mẹ nghĩ xem có đúng không?
Hai mẹ con kia giống như xe đang xuống dốc mà phải phanh gấp, tức đến suýt nữa quên cả thở. Không ai ngờ được Viên Trác Nghiên lại nửa đường xuất hiện tắt luôn màn kịch bọn họ sắp được xem.
Còn Viên Trác Việt không những không tức giận còn khá thích thú nhìn một màn trước mắt. Giọng điệu nghe rõ mấy phần châm biếm khiêu khích.
- Anh cả, anh cũng biết chọn đường đi cho mình quá nhỉ? A! Bảo vệ tân chủ tịch của chúng ta tốt như vậy thì tương lai không cần lo lắng rồi.
Viên Trác Nghiên đang giữ chặt tay của mẹ mình vì câu nói của anh ta mà liếc nhìn qua, nhếch nhẹ khóe môi một cái, giọng lành lạnh cất lên.
- Tôi nghĩ cậu có nhiều thứ cần bận tâm hơn tôi đấy. Lo tốt chuyện của mình trước đi đã.
Mà Ôn Giai Tuệ còn đang quỳ trước mặt hai mẹ con Tần Mộc Du suýt nữa cười vang lên. Cô cúi gầm mặt, thầm chờ đợi vở tuồng trước mắt sớm kết thúc. Nó còn hài hước hơn những vở diễn bất kỳ khác, một kẻ hai mặt như Viên Trác Nghiên đúng là lần đầu tiên cô gặp phải.
Gì chứ? Sợ người khác sẽ chê cười những vết thương bị trừng phạt trên người cô ư? Vậy còn những dấu vết ô uế hắn để lại thì sao đây?!!! Những dấu vết đó còn ghê tởm hơn vạn lần so với vết roi đánh.
Tần Mộc Du cũng bị con trai thuyết phục, bà buông tay và đưa chiếc roi da lại cho Vương quản gia. Trước khi đi còn đặc biệt nói với Ôn Giai Tuệ.
- Lần này tôi nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng thấy vậy mà tiếp tục coi thường gia quy của Viên gia. Nếu còn lần sau tôi nhất định không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu.
Bà hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Vương quản gia thở phào một hơi rồi cũng lui xuống.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi tứ giận giẫm chân nhưng không còn gì để xem nữa cũng giải tán thôi.
Viên Trác Nghiên từ trên cao nhìn xuống Ôn Giai Tuệ đang quỳ ngay dưới chân mình, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra một khung cảnh vô cùng ái muội. Nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng, nếu hắn về trễ không chừng người phụ nữ này đã bị mẹ hắn đánh đến mất nửa mạng rồi.
Sau khi nhìn thấy vết máu kia, hắn đã xác nhận nữ nhân này sẽ là người phụ nữ của hắn, chỉ có hắn mới có quyền đụng vào cô! Muốn đánh cô cũng chỉ có hắn mới có thể đánh! Bất kể là kẻ nào cũng không được phép đụng vào người phụ nữ của hắn.
Nhưng nhìn chiếc áo khoác kia đang khoác trên người của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên chưa từng thấy cảnh nào chướng mắt như vậy. Cô khoác áo của một người đàn ông khác để che đậy những dấu vết của hắn?
Hắn đang định tiến đến kéo chiếc áo ném đi thì Viên Trác Việt đã nhanh hơn một bước, nhưng không phải kéo chiếc áo đó xuống mà là muốn đỡ cô đứng dậy.
- Nào mẹ nhỏ, đừng quỳ như vậy nữa! Mau đứng lên nào.
Không ngờ Ôn Giai Tuệ không chút nể mặt, hất tay anh ta ra rồi tự mình đứng dậy.
- Cậu hai, tôi không dám phiền đến anh đâu.
Viên Trác Việt có chút lúng túng nhưng chỉ là thoáng qua, anh ta cười cười, bà ba vẫn luôn cá tính như vậy.
Ôn Giai Tuệ túm lấy hai bên váy và đứng lên, lúc nhìn qua tên âm binh kia, cô chỉ lạnh lùng lườm một cái rồi xoay người đi về phía cầu thang.
Viên Trác Việt đứng đó mắng mấy câu.
- Vẫn còn cao ngạo sao? Xem ra tối qua tên A Phong đó thật sự thỏa mãn được cô rồi!
Gương mặt Viên Trác Nghiên lạnh lẽo không hề để anh ta trong mắt, đi thẳng lên lầu.
............................
Trở về phòng, việc đầu tiên Ôn Giai Tuệ làm chính là tắm rửa lại lần nữa. Quấn một chiếc khăn tắm quanh ngực, cô đi ra mà không hề phát hiện có người đột nhập vào phòng của mình từ đầu, vì không chú ý gì nên đã đụng phải một bức tường thịt.
- A!
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, lập tức lùi lại mấy bước, mặc dù đang rất hoảng loạn nhưng cô không la ó lên mà chỉ đứng im đó nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng.
- Cậu cả, anh vào tận đây có chuyện gì vậy?
So với vừa rồi, Viên Trác Nghiên cũng đã thay một bộ đồ khác, bộ tây trang màu xám cùng cà vat màu đen, toàn thân vẫn luôn tạo ra một không khí bức bách người khác. Có điều trải qua chuyện tối qua, Ôn Giai Tuệ đối với hắn càng thêm đề phòng, cảm giác đứng gần hắn khiến toàn thân cô dường như có một cỗi lạnh như băng chạy dọc từ trên xuống.
Hắn vẫn đứng yên đấy, cường ngạnh, ung dung, đôi mắt chim ưng quan sát cô từ trên xuống dưới không bỏ qua một chi tiết nào. Có vẻ rất hài lòng với những dấu vết xanh xanh tím tím in trên làn da trắng nõn.
- Mẹ nhỏ, sao lại lạnh lùng vậy rồi? Tôi nhớ tối qua cô thật sự rất nhiệt tình đấy!
Vừa nói hắn vừa vươn tay ra tóm lấy Ôn Giai Tuệ vào trong lòng dễ dàng như bắt một chú gà con, dù cô có cố gắng giãy giụa cũng vô ích. Nhưng hắn biết rõ cô sẽ không kích động theo phản ứng tự nhiên.
- Cậu cả, chuyện tối qua mong anh hãy quên đi. Tôi cũng sẽ xem đó như một tai nạn ngoài ý muốn. Chúng ta từ giờ đừng gặp riêng như vậy nữa. Hy vọng anh có thể nghe hiểu những lời tôi nói.
Một tay Viên Trác Nghiên đang giữ chặt vòng eo nhỏ kia, tay còn lại cũng không rảnh rỗi. Những ngón tay thon dài chạm vào từng ấn ký trên người cô, thỏa mãn ngắm nhìn sản phẩm của chính mình.
- Mẹ nhỏ, cô bảo tôi nên quên thế nào đây? Hửm? Thật sự là một kỷ niệm khó quên mà. Cô lại vô tình đến vậy sao? Chúng ta đã rất vui vẻ đấy, còn là lần đầu tiên của cô nữa....
Chút ánh sáng chiếu vào gò má hồng hào mịn màng của nữ nhân đang ngủ.
Viên Trác Nghiên đã dậy rất lâu rồi, khi nhìn thấy vết màu hồng nhạt loang lổ trên tấm ga giường trắng tinh kia, tâm trạng hắn đã biến đổi hoàn toàn. Vết máu kia thật sự nằm ngoài suy nghĩ của hắn, hôm qua lại là lần đầu của cô? Lão già đó nạp cô làm vợ lẻ nhưng lại chưa từng đụng vào cô? Vậy mà trong di chúc lại để lại chỉ định cho cô trở thành chủ tịch kế nhiệm? Rốt cuộc ông ta làm vậy còn lí do gì nữa?
Ánh mắt hắn nhìn cô gái đang cuộn trong chăn kia đầy vẻ phức tạp, đó vừa là cảm giác hưng phấn đến kì lạ, là cảm giác thắng lợi thường tình, nhưng cũng có chút khó chịu, còn vì sao thì chính bản thân hắn cũng chẳng biết.
Hắn đã mặc lại quần dài và áo sơmi, động tác cài nút áo chậm rãi vì tâm tư vẫn còn đặt trên nữ nhân trên giường. Không biết qua bao lâu rồi hắn mới đứng lên, thắt lại cà vat, mặc áo khoác vào. Hắn đứng trên cao nhìn xuống giường lần nữa, mắt phượng hẹp dài liếc nhìn qua vết hồng nhạt kia, bất giác nhếch môi cười lạnh rồi xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa, sau một lúc Ôn Giai Tuệ trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cô đã thức từ sớm rồi nhưng không muốn đối diện tên ác ma kia nên mới giả vờ ngủ đến khi hắn rời đi.
Toàn thân vẫn còn đau đến ê ẩm như hàng loạt bánh xe lăn qua vậy, gương mặt tái nhợt trắng bệch như tờ giấy. Cô vén chăn qua một bên, nén đau và nhặt quần áo lên. Bước từng bước chậm rãi vào trong phòng tắm.
.........................
Xe của A Châu đã đợi sẵn trước cửa nhà hàng, cậu ta đứng bên cạnh mở cửa cho ông chủ.
Sau khi Viên Trác Nghiên đã ngồi vào trong xe, cậu ta nhanh chân vào chỗ tài xế, việc đầu tiên là báo cáo tình hình tối qua.
- Boss! Tên A Phong đó có thể thả hắn chưa ạ?
Sắc mặt Viên Trác Nghiên hôm nay có vẻ rất tốt, đúng vậy, lâu lắm rồi hắn chưa được ngủ ngon như tối qua, tinh thần cũng vì vậy mà phấn chấn hơn hẳn. Hắn cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói.
- Cho cậu ta về đi.
- Vâng, thưa boss!
A Châu gật nhẹ đầu rồi gọi điện phân phó xong rồi khởi động xe.
........................
Ôn Giai Tuệ không biết mình đã ngồi trong phòng tắm bao lâu rồi, nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống dọc toàn thân mà cô cũng chẳng hề có cảm giác gì. Giống như bị rút mất linh hồn vậy, cô chưa bao giờ thẩn thờ đến mức này, hai mắt mông lung không hề chớp, gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc. Khắp người đều là những vết xanh xanh tím tím vô cùng mờ ám, đó đều là dấu vết cuộc hoan ái tối qua. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được rằng bản thân sẽ bị cường bạo, lại bị chính con chồng cướp đi sự trong trắng.
Mọi thứ đang dần rối hết lên, nếu không ngăn chặn chuyện này thì sớm muộn gì kế hoạch ban đầu của cô cũng bị phá hỏng.
Đúng vậy, cô không có thời gian để thương tâm hay đau buồn đâu, càng không được phép yếu đuối.
Đưa hai tay vuốt lên gương mặt đầy nước của mình để khôi phục lại tinh thần, cô đứng lên tắt nước, cầm lấy một chiếc khăn treo trên tường rồi ra khỏi phòng tắm.
.............................
Cả đêm qua bị tạm giam ở đồn cảnh sát, A Phong luôn đứng ngồi không yên, vừa sáng sớm khi được thông báo có thể gọi người đến bảo lãnh, cậu ta lập tức gọi cho cấp dưới của mình đến.
Ra khỏi đồn cảnh sát, A Phong lái xe như điên hướng trở lại nhà hành tối qua.
Vừa đúng lúc sắp đến nơi thì Ôn Giai Tuệ gọi đến. Cậu ta gấp gáp muốn giải thích cũng như hỏi xem tình hình của phu nhân.
- Phu nhân, thật xin lỗi, tối qua....
- Đến nhà hàng đón tôi đi.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã lạnh lùng cắt ngang, cô chỉ ra lệnh một câu ngắn gọn rồi cúp máy luôn.
A Phong không dám chậm trễ, tăng nhanh tốc độ, nghe cách nói chuyện của phu nhân thì cậu ta đã mơ hồ đoán được chắc chắn tối qua cô đã xảy ra chuyện gì đó.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng, Ôn Giai Tuệ đã đứng đó đợi sẵn. A Phong nhanh chân xuống xe mở cửa cho cô, sau đó trở lại vị trí của mình.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ đã sớm lấy lại tinh thần rồi, không để lộ một chút sơ hở nào, những dấu vết kia đều được cô che giấu dưới chiếc áo khoác tối qua của A Phong. Giọng điệu cùng phong thái của cô vẫn như thường ngày.
- Phong quản gia, tối qua cậu đã đi đâu?
A Phong vẫn chưa hết lo lắng, vừa quan sát phu nhân qua gương chiếu hậu vừa báo cáo lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua.
- Phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không làm tròn chức trách.
Phu nhân không có chút biểu hiện khác lạ gì cả, có phải cậu ta đã quá lo lắng rồi không? Hay do cô che giấu quá tốt? Dù là thế nào thì tâm tư cậu ta cũng chưa buông lỏng được.
Sau khi nghe xong sự cố mà A Phong gặp tối qua, Ôn Giai Tuệ chợt nhếch môi cười trào phúng, không ngờ tên ác ma kia vì để chiếm đoạt được cô lại sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo đến vậy. Xem ra cô đã quá coi thường hắn rồi!
.........................
Vừa trở về Viên gia, Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy tất cả mọi người tập trung dưới phòng khách. Nhìn cứ như đang đợi cô về ban hình phạt vậy, nhưng cô lại lờ đi và chỉ cúi đầu chào một cái, xong thẳng bước đi về hướng cầu thang
- Đứng lại cho tôi!
Đó là tiếng của bà cả Tần Mộc Du, chẳng lẽ là vì chuyện cả đêm qua cô không về ư?
Không muốn gặp thêm rắc rối nên cô mới dừng bước, xoay người lại, lễ phép hỏi.
- Chị cả, có chuyện gì sao ạ?
Vẻ mặt Tần Mộc Du tràn đầy sát khí nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, hừ lạnh một tiếng.
- Giai Tuệ, chẳng lẽ cô đã quên gia quy của Viên gia rồi sao? Phụ nữ của Viên gia không được phép qua đêm bên ngoài. Tôi biết tối qua cô đã ăn mừng chiến thắng, nhưng cô đừng quên cô vẫn là người của Viên gia, ngày nào cô còn ở Viên gia thì ngày đó vẫn phải làm đúng gia quy. Cô ở bên ngoài cả đêm thì mặt mũi Viên gia biết để đâu đây?
Chuyện này Ôn Giai Tuệ không thể nào chối được vì tất cả đã rõ như ban ngày rồi.
- Chị cả, chuyện tối qua thật sự là bất đắc dĩ. Em xin lỗi vì đã hành xử trái với gia quy như vậy.
Đã gọi là gia quy thì không phải chỉ nói suông vậy là xong, Tần Mộc Du vẫn còn giận đến đỏ cả mặt. Bà hét lớn gọi Vương quản gia.
- Vương quản gia, đem gia pháp ra đây! Làm sai thì phải chịu phạt, đó đều là gia quy của Viên gia.
Hai mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ trợn tròn vì kinh ngạc. Cô hơi kích động hỏi lại
- Chị cả, chẳng lẽ chỉ vì một lần em qua đêm bên ngoài mà chị lại dùng gia pháp với em sao?
Ba mẹ con Mục Lan Nhi từ đầu đến giờ vẫn im lặng ngồi xem kịch vui, mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trên mặt đều khắc rõ chữ hả dạ.
Vương quản gia có chút khó xử, nhưng lại không thể làm trái lệnh của bà cả được.
Viên Trác Việt nãy giờ ngồi xem, bây giờ cũng nói chen vào, không khác gì so với đổ thêm dầu vào lửa đâu.
- À, chỉ một lần sao? Nhưng một lần của cô đủ để bôi tro trát chấu vào mặt mũi của Viên gia rồi đấy. Không phải tối qua ở cùng A Phong sao? Các người cô nam quả nữ ở chung một phòng cả đêm, có ma mới tin các người không làm gì đấy!
Sắc mặt Ôn Giai Tuệ hoàn toàn biến đổi khi nghe những lời tố cáo của anh ta. Cô còn chưa kịp thanh minh thì Viên Trác Bình lại chen vào mấy câu.
- Mẹ nhỏ, tôi biết cô còn trẻ như vậy đã phải ở góa nên rất cô đơn. Cô và A Phong thân thiết như vậy cũng khó tránh khỏi động tình. Nhưng cô cũng phải nghĩ đến mặt mũi của Viên gia chứ?
Nhờ hai anh em nhà kia thêm dầu vào mà cơn giận của Tần Mộc Du càng tăng, bà giật lấy gia pháp từ tay Vương quản gia, bước tới trước mặt Ôn Giai Tuệ và ra lệnh.
- Mau quỳ xuống cho tôi! Không răn dạy thì cô nhất định sẽ không nhớ.
Ôn Giai Tuệ như bị ép đến bờ vực rồi, cô căm phẫn nhìn hai anh em kia, nhưng dù căm phẫn thì thế nào chứ? Hóa ra Viên Trác Việt lại theo dõi cô đến tận phòng nghỉ, mà không biết sau đó...sau đó là chuyện gì. Bọn họ nói không sai! Bọn họ nói cô ở cùng đàn ông cả đêm qua hoàn toàn không sai! Bọn họ nói cô không trong sạch cũng không sai! Nhưng người đàn ông đó không phải A Phong! Bọn họ lại đổ hết mọi tội lỗi lên người A Phong mà không hề biết chính đại thiếu gia Viên gia của bọn họ mới là tên không bằng cầm thú!
Nhưng những lời này cô không thể nào nói ra, dù đến chết cô cũng không thể nào nói ra. Bọn họ sẽ càng xem cô như tội nhân hơn, vì xét cho cùng bọn họ mới là người một nhà, còn cô cũng chỉ là một cô vợ lẻ, ai sẽ tin lời cô nói đây? Lần đầu tiên, lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ cô cảm nhận được sự uất ức và bất công trong gia tộc này!
Cô cắn chặt môi đến run rẩy, cố gắng không được khóc, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tần Mộc Du.
- Chị cả, xin chị giơ cao đánh khẽ....
Tần Mộc Du giận đến hai hàm răng nghiến chặt. Tay cầm chiếc roi da đã nổi cả gân xanh.
- Giai Tuệ, cô đừng nghĩ rằng có được chút vị trí ở Viên Thành mà xem thường Viên gia, tôi hy vọng lần này sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi phải nhìn thấy những chuyện này.
Dứt lời, bà nắm chặt chiếc roi da giơ lên thật cao.
Ba mẹ con kia đang cực kỳ mong chờ một màn sắp tới.
Nhưng khoảng khắc đó lại ngưng đọng bất ngờ, chiếc roi trong tay Tần Mộc Du đã dừng lại giữa không trung. Bà suýt nữa không thể tin nổi vào mắt mình. Con trai của bà lại ngăn cản bà vì Ôn Giai Tuệ?
- Trác, Trác Nghiên?
Ôn Giai Tuệ đã nghiến chặt răng đợi cơn đau rách da rách thịt kia giáng xuống, thật không ngờ người đàn ông này lại xuất hiện. Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một lượt lại cụp mắt xuống, cười nhạt.
Gì đây chứ? Hôm qua còn như cầm thú cường bạo cô mà bây giờ lại giúp cô ư?
Tần Mộc Du hết nhìn Ôn Giai Tuệ lại đến nhìn người đang ngăn cản bà thực thi gia pháp.
- Trác Nghiên? Con, con sao lại? Con có biết mình đang làm gì không đó?!!!
Bà giận dữ hét lên, cử động mạnh cổ tay muốn đẩy đứa con trai này ra nhưng sức lực của bà hoàn toàn không là gì so với hắn.
- Mẹ, con biết mẹ chỉ đang trừng phạt theo gia quy. Nhưng tốt xấu gì mẹ nhỏ cũng đang là chủ tịch Hội đồng quản trị. Nếu để người ngoài thấy bộ dạng bị trừng phạt kia thì mặt mũi của Viên gia cũng bị ảnh hưởng đấy. Mẹ nghĩ xem có đúng không?
Hai mẹ con kia giống như xe đang xuống dốc mà phải phanh gấp, tức đến suýt nữa quên cả thở. Không ai ngờ được Viên Trác Nghiên lại nửa đường xuất hiện tắt luôn màn kịch bọn họ sắp được xem.
Còn Viên Trác Việt không những không tức giận còn khá thích thú nhìn một màn trước mắt. Giọng điệu nghe rõ mấy phần châm biếm khiêu khích.
- Anh cả, anh cũng biết chọn đường đi cho mình quá nhỉ? A! Bảo vệ tân chủ tịch của chúng ta tốt như vậy thì tương lai không cần lo lắng rồi.
Viên Trác Nghiên đang giữ chặt tay của mẹ mình vì câu nói của anh ta mà liếc nhìn qua, nhếch nhẹ khóe môi một cái, giọng lành lạnh cất lên.
- Tôi nghĩ cậu có nhiều thứ cần bận tâm hơn tôi đấy. Lo tốt chuyện của mình trước đi đã.
Mà Ôn Giai Tuệ còn đang quỳ trước mặt hai mẹ con Tần Mộc Du suýt nữa cười vang lên. Cô cúi gầm mặt, thầm chờ đợi vở tuồng trước mắt sớm kết thúc. Nó còn hài hước hơn những vở diễn bất kỳ khác, một kẻ hai mặt như Viên Trác Nghiên đúng là lần đầu tiên cô gặp phải.
Gì chứ? Sợ người khác sẽ chê cười những vết thương bị trừng phạt trên người cô ư? Vậy còn những dấu vết ô uế hắn để lại thì sao đây?!!! Những dấu vết đó còn ghê tởm hơn vạn lần so với vết roi đánh.
Tần Mộc Du cũng bị con trai thuyết phục, bà buông tay và đưa chiếc roi da lại cho Vương quản gia. Trước khi đi còn đặc biệt nói với Ôn Giai Tuệ.
- Lần này tôi nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng thấy vậy mà tiếp tục coi thường gia quy của Viên gia. Nếu còn lần sau tôi nhất định không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu.
Bà hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Vương quản gia thở phào một hơi rồi cũng lui xuống.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi tứ giận giẫm chân nhưng không còn gì để xem nữa cũng giải tán thôi.
Viên Trác Nghiên từ trên cao nhìn xuống Ôn Giai Tuệ đang quỳ ngay dưới chân mình, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra một khung cảnh vô cùng ái muội. Nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng, nếu hắn về trễ không chừng người phụ nữ này đã bị mẹ hắn đánh đến mất nửa mạng rồi.
Sau khi nhìn thấy vết máu kia, hắn đã xác nhận nữ nhân này sẽ là người phụ nữ của hắn, chỉ có hắn mới có quyền đụng vào cô! Muốn đánh cô cũng chỉ có hắn mới có thể đánh! Bất kể là kẻ nào cũng không được phép đụng vào người phụ nữ của hắn.
Nhưng nhìn chiếc áo khoác kia đang khoác trên người của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên chưa từng thấy cảnh nào chướng mắt như vậy. Cô khoác áo của một người đàn ông khác để che đậy những dấu vết của hắn?
Hắn đang định tiến đến kéo chiếc áo ném đi thì Viên Trác Việt đã nhanh hơn một bước, nhưng không phải kéo chiếc áo đó xuống mà là muốn đỡ cô đứng dậy.
- Nào mẹ nhỏ, đừng quỳ như vậy nữa! Mau đứng lên nào.
Không ngờ Ôn Giai Tuệ không chút nể mặt, hất tay anh ta ra rồi tự mình đứng dậy.
- Cậu hai, tôi không dám phiền đến anh đâu.
Viên Trác Việt có chút lúng túng nhưng chỉ là thoáng qua, anh ta cười cười, bà ba vẫn luôn cá tính như vậy.
Ôn Giai Tuệ túm lấy hai bên váy và đứng lên, lúc nhìn qua tên âm binh kia, cô chỉ lạnh lùng lườm một cái rồi xoay người đi về phía cầu thang.
Viên Trác Việt đứng đó mắng mấy câu.
- Vẫn còn cao ngạo sao? Xem ra tối qua tên A Phong đó thật sự thỏa mãn được cô rồi!
Gương mặt Viên Trác Nghiên lạnh lẽo không hề để anh ta trong mắt, đi thẳng lên lầu.
............................
Trở về phòng, việc đầu tiên Ôn Giai Tuệ làm chính là tắm rửa lại lần nữa. Quấn một chiếc khăn tắm quanh ngực, cô đi ra mà không hề phát hiện có người đột nhập vào phòng của mình từ đầu, vì không chú ý gì nên đã đụng phải một bức tường thịt.
- A!
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, lập tức lùi lại mấy bước, mặc dù đang rất hoảng loạn nhưng cô không la ó lên mà chỉ đứng im đó nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng.
- Cậu cả, anh vào tận đây có chuyện gì vậy?
So với vừa rồi, Viên Trác Nghiên cũng đã thay một bộ đồ khác, bộ tây trang màu xám cùng cà vat màu đen, toàn thân vẫn luôn tạo ra một không khí bức bách người khác. Có điều trải qua chuyện tối qua, Ôn Giai Tuệ đối với hắn càng thêm đề phòng, cảm giác đứng gần hắn khiến toàn thân cô dường như có một cỗi lạnh như băng chạy dọc từ trên xuống.
Hắn vẫn đứng yên đấy, cường ngạnh, ung dung, đôi mắt chim ưng quan sát cô từ trên xuống dưới không bỏ qua một chi tiết nào. Có vẻ rất hài lòng với những dấu vết xanh xanh tím tím in trên làn da trắng nõn.
- Mẹ nhỏ, sao lại lạnh lùng vậy rồi? Tôi nhớ tối qua cô thật sự rất nhiệt tình đấy!
Vừa nói hắn vừa vươn tay ra tóm lấy Ôn Giai Tuệ vào trong lòng dễ dàng như bắt một chú gà con, dù cô có cố gắng giãy giụa cũng vô ích. Nhưng hắn biết rõ cô sẽ không kích động theo phản ứng tự nhiên.
- Cậu cả, chuyện tối qua mong anh hãy quên đi. Tôi cũng sẽ xem đó như một tai nạn ngoài ý muốn. Chúng ta từ giờ đừng gặp riêng như vậy nữa. Hy vọng anh có thể nghe hiểu những lời tôi nói.
Một tay Viên Trác Nghiên đang giữ chặt vòng eo nhỏ kia, tay còn lại cũng không rảnh rỗi. Những ngón tay thon dài chạm vào từng ấn ký trên người cô, thỏa mãn ngắm nhìn sản phẩm của chính mình.
- Mẹ nhỏ, cô bảo tôi nên quên thế nào đây? Hửm? Thật sự là một kỷ niệm khó quên mà. Cô lại vô tình đến vậy sao? Chúng ta đã rất vui vẻ đấy, còn là lần đầu tiên của cô nữa....
Bình luận facebook