• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 441: Bạn thân của Trần Tiểu Túy

Từ sau khi Phương Dã xảy ra chuyện, Diệp Vĩnh Khang đã cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “đồ đệ”.

Bốn năm qua, số người khóc lóc cầu xin làm đồ đệ của anh nhiều không đếm xuể, trong đó không thiếu những người có tài năng thiên bẩm, tư chất khác thường, bàn về chỉ số thông minh thậm chí còn có người hơn hẳn Phương Dã.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể tán thưởng họ, chỉ dẫn cho họ, nhưng trước nay không chính thức nhận ai làm đồ đệ.

“Vĩnh Khang, anh đến đâu rồi, có cần em đi đón anh không?”

Trần Tiểu Tuý gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, kéo suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang từ trong mớ hỗn loạn trở về thực tế.

“À không cần, anh vừa đến dưới lầu, sẽ lên ngay”.

Diệp Vĩnh Khang xuống xe, ngẩng đầu nhìn địa chỉ Trần Tiểu Tuý gửi cho anh, sau đó vào thang máy lên lầu.

Là một quán trà chiều bình dân trang trí rất khác biệt, ngoài Trần Tiểu Tuý ra, còn có một cô gái vóc người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, trên người tràn đầy sức sống.

“Vĩnh Khang, bên này”.

Trần Tiểu Tuý đứng dậy, cười khanh khách vẫy tay với Diệp Vĩnh Khang, sau đó chỉ vào cô gái bên cạnh cười nói: “Đây là bạn thân của em, Trương Tịnh, đây là bạn trai của mình tên là Diệp Vĩnh Khang”.

“Chào cô”.

Diệp Vĩnh Khang cười rất nhiệt tình, gật đầu với đối phương.

“Vừa nãy tôi đã nghe Tiểu Tuý nói về anh, không tệ, rất có khí phách, thảo nào lại được Tiểu Tuý yêu thích”.

Trương Tịnh cũng lịch sự gật đầu đáp lại, sau đó nhìn chằm chằm quan sát đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới, giọng nói rất bình tĩnh, không khoa trương cũng không lãnh đạm.

Từ quần áo của cô ấy có thể thấy cô ấy chắc chắn là kiểu người nếu không phải có gia thế hiển hách, thì cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nhưng lúc cô ấy quan sát Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt lại không hề lộ ra vẻ khinh miệt coi thường như phần lớn những người được gọi là “giới thượng lưu”.

Điều này khiến Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng đầu tiên không tệ đối với cô gái này, chỉ có kẻ ngu mới trông mặt mà bắt hình dong.

Tư tưởng của con người chỉ cần đến một cảnh giới nhất định, sẽ tuyệt đối không bị một số thứ bên ngoài đả động, từ đó ảnh hưởng đến phán đoán.

Trần Tiểu Tuý là người ở cảnh giới này, rất rõ ràng, Trương Tịnh trước mắt này cũng vậy.

“Ồ, sao cô có thể nhận ra tôi rất có khí phách?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười kéo tay Trần Tiểu Tuý rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh, nhìn Trương Tịnh với vẻ rất hứng thú.

“Cô đã hiểu đại khái tình hình của Tiểu Tuý rồi phải không?”

Trương Tịnh nhìn Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: “Anh không ưa người của nhà họ Trần bắt nạt Tiểu Tuý nên mới đưa cô ấy về Thiên Hải giúp cô ấy xả giận, Trương Tịnh tôi cũng coi anh là bạn”.

“Có điều hôm nay là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, những người đến đều là con cháu dòng chính nhà họ Trần, tôi muốn biết, anh lấy đâu ra tự tin mà đối mặt với họ”.

“Tịnh à…”

Vừa nãy Trần Tiểu Tuý không hề nói quá nhiều chuyện liên đến Diệp Vĩnh Khang với Trương Tịnh, vừa chuẩn bị giải thích, Trương Tịnh đã nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt bình tĩnh.

Không thể không nói, câu gió tầng nào gặp mây tầng ấy là chân lý không thể bàn cãi, ở một số phương diện nào đó, thần thái cử chỉ và phong cách ứng xử của Trương Tịnh rất giống với Trần Tiểu Tuý.

Dù không dùng ánh mắt đắc ý cao ngạo, lúc đối nhân xử thế cũng vô cùng khách khí, trên người cô ấy luôn toả ra một khí thế cao quý hơn người.

Trương Tịnh trước sau đều không hề lộ ra thái độ thiếu tôn trọng, nhưng ánh mắt và lời nói của cô ấy rõ ràng mang theo ý thẩm vấn.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang cũng không tức giận với cô ấy, ngược lại còn vui mừng vì Trần Tiểu Tuý có được một người bạn thân đáng tin cậy như thế.

Trương Tịnh làm như vậy rõ ràng là đang thay Trần Tiểu Tuý kiểm định xem rốt cuộc anh là loại người thế nào.

“Tự tin à…”

Diệp Vĩnh Khang cười mỉm, sau đó kéo bàn tay đang đặt trên mặt bàn của Trần Tiểu Tuý lên, cười nói với người đối diện: “Sự tự tin của tôi rất đơn giản, bởi vì tôi là người đàn ông của Tiểu Tuý”.

Trần Tiểu Tuý ở bên cạnh không kiềm được mà khẽ run lên trong chốc lát, khuôn mặt tươi cười đỏ ửng, trong lòng như có nai con đang nhảy loạn, những lời này thật là không nên quá thẳng thừng, lại bị trêu chọc rồi.

Mắt Trương Tịnh không chớp nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, sau đó cũng nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Nếu câu này mà do bạn trai của mấy người bạn khác của tôi nói ra thì đảm bảo lúc này tôi đã hất thẳng cà phê vào mặt anh ta rồi”.

“Tôi ghét nhất là loại đàn ông miệng ngọt như đường. Nói thì nghe rất êm tai, nhưng thực chất chỉ là mấy lời hư vô không có ý nghĩa gì”.

“Mấy gã đàn ông vô công rồi nghề rất thích dùng cách này, vì chẳng cần phải bỏ ra bất kỳ thứ gì”.

“Nhưng anh là bạn trai của Lợn Con thì dù tôi không tin anh cũng nên tin tưởng đầu óc và mắt nhìn người của Lợn Con. Nếu cậu ấy có thể bị một tên cặn bã lừa gạt, thì có nghĩa tên cặn bã kia đã đạt đến cảnh giới khác”.

Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười lớn: “Không tệ không tệ, lý luận này đúng là rất chắc chắn, có điều có một phần tôi lại không hoàn toàn đồng ý”.

“Lời ngon tiếng ngọt đâu nhất định chỉ có đàn ông cặn bã mới được dùng. Khác nhau ở chỗ đàn ông cặn bã ngoài mấy lời đường mật dỗ dành con gái vui vẻ ra thì chẳng có tích sự gì nữa”.

“Mà kiểu đàn ông chất lượng cao như tôi thì không giống vậy. Tôi có thể bầu bạn với Tiểu Tuý, cho Tiểu Tuý vật chất, hỗ trợ cho con đường sự nghiệp của Tiểu Tuý, vì Trần Tiểu Tuý mà quên mình phấn đấu, đồng thời so với người khác thì lời ngon tiếng ngọt của tôi cũng chẳng kém, con gái mà, dù sao cũng cần phải dỗ dành một chút”.

“À mà lúc nãy cô mới nói gì đấy? Lợn Con à?”

Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Tuý, khuôn mặt Trần Tiểu Tuý bỗng ửng hồng như trái cà chua: “Ôi, đừng nói về nó nữa, đây là biệt hiệu của em hồi còn nhỏ”.

“Hồi nhỏ em mập lắm à?”

Diệp Vĩnh Khang vô cùng hứng thú hỏi.

Trương Tịnh ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Tiểu Tuý từ nhỏ đã là một mỹ nhân rồi, hai người chúng tôi lớn lên cùng nhau đấy”.

“Có biệt hiệu là Lợn Con không phải vì cô ấy mập, mà là vì cô ấy ăn rất nhiều và ngủ cũng rất sâu, cộng thêm tên của cô ấy là Tiểu Tuý, lúc gọi lái thì lại thành Lợn Con. Tôi cũng chỉ gọi theo thói quen, đến bây giờ cũng không đổi được”.

“Ha ha ha ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang bật cười, không ngờ cô nàng cuồng công việc Trần Tiểu Tuý khi còn bé lại là một chú Lợn Con ăn ngon ngủ tốt, đúng là quá thú vị.

Ba người nói chuyện một lát, bầu không khí đã trở nên thoải mái vui vẻ.

Nói chuyện được khoảng hơn nửa giờ, Trần Tiểu Tuý nhìn đồng hồ rồi nói xin lỗi với Trương Tịnh: “Tịnh à, bọn mình phải qua bên kia rồi. Xin lỗi nhé, vừa trở về mà lại không ở bên cậu nhiều hơn, chờ bên kia xong việc mình sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu”.

“Cậu còn khách khí với mình làm gì”.

Trương Tịnh trợn mắt: “Đi đi, lo chuyện quan trọng trước đi. Tối nay tụ họp, hai người chúng ta nhất định phải vui chơi thật tưng bừng”.

“Có điều… Hôm nay mình quên mang ví tiền rồi, điện thoại cũng hơi trục trặc, cậu đi tính tiền đi”.

“Để anh trả”.

Diệp Vĩnh Khang định đi thanh toán lại bị Trần Tiểu Tuý níu lại, cười nói: “Không sao đâu, để em đi là được, anh ngồi đây chờ em một chút”.

Nói xong cô ấy cầm điện thoại di động đi về phía quầy thu ngân.

Diệp Vĩnh Khang ngây người nhìn bóng lưng Trần Tiểu Tuý, sau đó lắc đầu cười gượng xoay người ngồi xuống ghế, nhìn Trương Tịnh cười nói: “Có gì cần dặn dò tôi à?”

Trương Tịnh nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Tôi tin người đàn ông mà Tiểu Tuý coi trọng nhất định không tệ, vừa rồi trong lúc trò chuyện tôi có dò xét anh mấy lần, anh quả thật không giống với người thường”.

“Vậy nên bây giờ tôi muốn biểu đạt sự khẳng định với anh, tôi hiểu anh đang muốn giúp Tiểu Tuý xả giận”.

“Nhưng hôm nay dù sao cũng là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, cũng là bà nội của Tiểu Tuý”.

“Bất kể hiện giờ quan hệ giữa bọn họ thế nào, ít nhất lúc Tiểu Tuý còn nhỏ, bà nội đã rất chiều chuộng cô ấy”.

“Có một lần Tiểu Tuý mắc phải bệnh lạ, chính bà nội của cô ấy đã không màng cực khổ một mình chạy đến Điền Nam mời một cao nhân về cứu Tiểu Tuý một mạng”.

“Ngoài mặt thì Tiểu Tuý là một người mạnh mẽ quyết đoán, nhưng nội tâm lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cho nên… chắc anh hiểu ý tôi rồi chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom