• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 442: Thân phận của cô bạn thân

Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Ừ, tôi hiểu, cô không muốn để cho mọi chuyện trở nên quá phức tạp, khiến Tiểu Tuý cảm thấy khó xử khi bị kẹp ở giữa đúng không?”

“Yên tâm, cảm ơn cô đã nhắc nhở, có điều tôi không tán đồng với cách nói ban nãy của cô”.

“Trước đây lão phu nhân đã cứu Tiểu Tuý một mạng, tôi rất cảm kích, đây là ơn”.

“Thế nhưng sau này bà ta đã quay ngoắt sang chèn ép Tiểu Tuý, ức hiếp Tiểu Tuý, áp đặt Tiểu Tuý đủ đường, đây là oán”.

“Có ơn báo ơn, có oán báo oán, ơn là ơn, oán là oán, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

“Thế nhưng…”

“Cảm ơn ý tốt của cô, tôi cảm thấy rất vui và yên lòng khi Tiểu Tuý có được một người bạn thân như cô, rảnh thì tôi sẽ mời cô uống rượu”.

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng ngắt lời Trương Tịnh, sau đó khẽ cười quay người rời đi.

Trương Tịnh ngồi ngơ ngác trên ghế rất lâu, tới khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang biến mất sau cánh cửa được một lúc cũng chưa hoàn hồn lại.

“Người đẹp, cô ngồi một mình buồn chán ở đây, lát nữa tôi có thể mời cô đi uống rượu không?”

Lúc này, một thanh niên mặc vest có hoa văn, đầu tóc bóng lộn đi tới trước mặt bắt chuyện.

“Cút”.

Trương Tịnh lạnh lùng thốt ra một chữ, chẳng buồn liếc nhìn người đó lấy một lần, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía mà Diệp Vĩnh Khang rời đi.

“Ôi người đẹp, đừng lạnh lùng như thế chứ, bố tôi là chủ tịch của Bất động sản Thịnh Đạt, chiếc Ferrari của tôi đang đỗ ở bên dưới, hay là giờ tôi đưa cô đi mua túi nhé?”

Trương Tịnh vẫn không buồn nhìn đối phương lấy một lần mà chỉ chậm rãi đứng dậy bước về phía cửa.

Thanh niên đó hết sức vui sướng, vội vàng đi theo: “Như này mới đúng chứ, cô yên tâm, đi theo tôi nhất định sẽ không chịu thiệt, tôi biết một khách sạn năm sao, tối nay hai ta đến phòng tổng thống uống rượu, bên đó…”

Xoạt…

Trương Tịnh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt loé lên tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Trong vòng năm phút, khiến Bất động sản Thịnh Đạt phá sản, đập xe và đánh anh ta tàn phế!”

Nói xong, cô ấy chẳng buồn quay đầu lại, vội vàng đi ra bên ngoài.

Đầu óc thanh niên đó mịt mờ, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.

“Muốn chân trái hay chân phải?”

Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông trầm khàn.

Thanh niên đó sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trọc đầu, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc bình thường đang nhìn mình chăm chăm.

“Con mẹ nó, mày là ai?”

Thanh niên đó quát lên một câu.

“Vậy thì để tao chọn giúp mày!”

Người đàn ông mặc sơ mi không nói thêm lời nào, đột nhiên giơ chân tung một cú đá thẳng vào cẳng chân của đối phương.

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, ngay sau đó là một tiếng thét như lợn bị chọc tiết.

Xương cẳng chân của thanh niên đó cong thành một góc chín mươi độ, lộ ra khớp xướng trắng dính cả máu, thoạt nhìn vô cùng kinh người!

“Cậu là ai, người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”

Ông chủ quán trà sợ hết cả hồn, vội vàng gọi bảo vệ xông vào, phẫn nộ nói với người đàn ông mặc sơ mi: “Có biết cậu ấy là ai không, cậu chủ của Bất động sản Thịnh Đạt đấy!”

Người đàn ông mặc sơ mi khinh thường hừ một tiếng, cũng chẳng buồn để ý tới ông chủ quán trà, mà nhìn thanh niên đó đang không ngừng kêu gào trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng: “Mày có biết ban nãy mày nói ra mấy lời như thế với cô chủ nhà họ Lý thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Cô chủ nhà họ Lý?

Mọi người ngơ ngác, sau khi phản ứng lại thì lập tức hít sâu, toàn thân ớn lạnh.

Ông chủ quán trà sợ tới độ đứng không vững.

Còn thanh niên đang gào thét trên mặt đất lại sợ hãi quá mức mà tạm thời quên luôn cả đau đớn, ánh mắt trống rỗng giống như một cái xác bị rút cạn linh hồn!

Bất động sản Thịnh Đạt quả thực cũng có chút tiếng tăm ở đây, ít nhất cũng lọt top mười trong giới bất động sản.

Thế nhưng so với nhà họ Lý thì giống như khoảng cách giữa con rệp và sư tử!

Ba gia tộc lớn của Thiên Hải, bao gồm Lý, Trần, Trịnh.

Người của ba gia tộc này gần như nắm giữ một phần ba huyết mạch kinh tế của toàn thành phố Thiên Hải, bất cứ quyết sách nào của bọn họ đều rất có khả năng thúc đẩy kinh tế Thiên Hải phát triển trong một khoảng thời gian rất dài.

Ngoài mấy người trẻ tuổi thích nói khoác của nhà họ Trịnh ra thì thế hệ sau của hai nhà Lý, Trần gần như đều rất kín tiếng, thậm chí cả Thiên Hải cũng chẳng có mấy người từng trông thấy dáng vẻ của họ.

Nhìn thấy trong ánh mắt kinh hoảng của mọi người vẫn có chút hoài nghi, người đàn ông mặc sơ mi rút một thẻ bài bạch ngọc hình bầu dục cỡ bằng quả trứng gà rồi ném lên trên người thanh niên đó dưới đất, ngoài ra còn để lại một câu: “Làm cho tốt việc mà mày nên làm đi”.

Nói xong người đó chẳng buồn quay đầu lại mà bước thẳng ra bên ngoài.

Mọi người nhìn thẻ bài bạch ngọc đó, đột nhiên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh!

Thẻ bài bạch ngọc đó được chạm khắc một số hoa văn tinh xảo, chính giữa là một chữ Lý được viết theo lối chữ triện!

Thẻ bài bạch ngọc nhà họ Lý!

Ban nãy người kia thật sự là cô chủ nhà họ Lý!

“Không đúng!”

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người lên tiếng nói: “Ban nãy tôi nghe thấy bạn cô ta gọi cô ta là Trương Tịnh, cô chủ nhà họ Lý thì sao lại mang họ Trương?”

“Câm mồm!”

Ông chủ quán trà cũng là một người có chút hiểu biết, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn người vừa mới nói rồi run rẩy lên tiếng: “Vậy thì đúng rồi, cô chủ nhà họ Lý không mang họ Lý mà để họ Trương theo mẹ ruột…”

Không khí trong quán trà đột nhiên đông cứng tới cực điểm.

Trương Tịnh lúc này đã ngồi trên con xe Bentley căn bản chẳng buồn để tâm tới mấy chuyện rắc rối này, trong đầu cô ấy chỉ toàn là ánh mắt người đàn ông ban nãy nhìn mình và cả những lời người đó đã nói.

Dáng vẻ và phong cách ăn mặc bình thường, giơ tay nhấc chân thậm chí còn hơi thô tục, điệu bộ chợ búa.

Thế nhưng lại có thể cười nói bình thản dưới áp lực tinh thần tiềm thức của cô ấy, hơn nữa còn vô thức khiến cho cô ấy cảm nhận được một cảm giác áp chế kỳ lạ.

Khí tức chợ búa, khí thế quý tộc, hai thứ này hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới, thậm chí còn là hai thứ hoàn toàn đối lập lại có thể cùng xuất hiện trên cơ thể một người như kỳ tích.

Đây là người đàn ông như thế nào?

Lúc này Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Tuý đang trên đường tới nhà hàng Hải Thượng Hải.

Buổi lễ mừng thọ lần này của lão phu nhân nhà họ Trần không mời người ngoài, thậm chí nội bộ gia tộc cũng chỉ mời số ít thế hệ sau dòng chính mà thôi.

Địa điểm là nhà hàng Hải Thượng Hải xa hoa nhất thành phố Thiên Hải.

“Vĩnh Khang, em có một chuyện muốn bàn với anh”.

Trần Tiểu Tuý vừa lái xe vừa nói, sắc mặt rõ ràng hơi khó xử.

Diệp Vĩnh Khang ngồi trên ghế lái phụ, mặc dù kỹ thuật lái xe của anh có thể so bì với bất cứ tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu nào trên thế giới, nhưng anh lại không thích lái xe.

“Ừ, là chuyện mà cô bạn thân của em đã nói với anh đúng không?”

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng.

“Ban nãy cậu ấy cố ý bảo em tránh đi là để nói với anh chuyện này sao?”

Trần Tiểu Tuý khẽ thở dài, nói: “Vẫn là Tịnh Tịnh hiểu em, thật ra lúc đến trong lòng em vẫn luôn đắn đo chuyện này”.

“Mặc dù mấy năm qua quả thực bà nội đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, thế nhưng trước đây bà ấy thật sự không phải người như vậy, hơn nữa còn từng cứu em một mạng…”

“Vĩnh Khang, thật lòng em không nhẫn tâm được, cũng không muốn quan hệ với bà ấy trở nên quá xa cách, anh… có thể hiểu cho em không?”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nhìn chăm chăm về phía trước qua kính chắn gió mất mấy giây, sau đó cử động cánh tay, quay đầu cười nói với Trần Tiểu Tuý: “Yên tâm đi, anh vừa nói với bạn thân của em rồi, anh tôn trọng ý kiến của em”.

“Chỉ có điều em phải bù đắp cho anh một chút mới được”.

“Bù đắp thế nào, anh nói đi”.

Khoé miệng Trần Tiểu Tuý cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái: “Chỉ cần em có thể làm được”.

Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang thần bí nhìn ra khắp bốn phía, sau đó nhẹ nhàng kề sát môi vào bên tai Trần Tiểu Tuý: “Anh muốn…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom