• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 443: Tính cách của Trần Tiểu Túy

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Túy đỏ bừng vì xấu hổ.

Mặc dù bây giờ cô ấy đã nhận định Diệp Vĩnh Khang là người đàn ông của mình, hơn nữa hai người cũng đã phát sinh mối quan hệ tình cảm.

Nhưng nghe người đàn ông nói ra yêu cầu quá rõ ràng như vậy, cô ấy cảm thấy hơi bối rối, vừa hồi hộp vừa mong đợi, cảm xúc vô cùng mâu thuẫn.

“Anh không sợ có lỗi với vợ mình à?”

Hai tay Trần Tiểu Túy cầm vô lăng, bình tĩnh nói.

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười xấu xa: “Chuyện đã thành rồi không thể quay lại được nữa. Giống như bị xử bắn vậy, bị bắn một lần hay mười lần thì có gì khác nhau đâu?”

“Haiz, đừng để ý đến chuyện này nữa, chỉ cần nói em có đồng ý hay không thôi”.

“Em…”

Trần Tiểu Túy nhất thời không nói nên lời, mặc dù cô ấy biết rất rõ những gì người đàn ông này nói đều là logic của mấy tên lưu manh, nhưng dường như cô ấy lại không tìm được lời nào để phản bác.

“Tối nay rồi tính tiếp…”

Trái tim Trần Tiểu Túy đập loạn xạ.

Thực ra đôi khi ngay cả chính cô ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại trở nên như thế này.

Cô ấy khá bảo thủ trong chuyện nam nữ, từ nhỏ đến giờ chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng nắm tay con trai.

Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ ở bên một người đàn ông có gia đình, hơn nữa càng ngày càng lún sâu.

Thực ra không chỉ Trần Tiểu Túy, mà đôi khi ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy chuyện này không hiểu ra làm sao.

Mặc dù trước đây anh cũng không phải loại đàn ông tốt đẹp gì, ngay cả bản thân anh cũng không thể đếm được số phụ nữ anh đã ngủ cùng.

Nhưng sau khi trở về nước, anh đã hạ quyết tâm rằng cả đời này sẽ không phản bội Hạ Huyền Trúc, phản bội gia đình.

Anh cũng thừa nhận kể từ khi anh dần hiểu rõ Trần Tiểu Túy, anh càng nảy sinh cảm tình tốt với Trần Tiểu Túy.

Đây cũng là thói thường của con người, người phụ nữ mới lạ như Trần Tiểu Túy, ai mà không động lòng chứ?

Lúc đầu, sau khi Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra dấu hiệu này, anh cũng đã thử kiềm chế bản thân, nhiều lần cố ý tránh mặt Trần Tiểu Túy để tránh giữa hai người phát sinh ra quá nhiều chuyện.

Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến, theo sự thay đổi của thời gian, loại cảm xúc này không những không mất đi mà ngược lại còn sinh sôi nảy nở.

Cuối cùng cũng đến điểm giới hạn thì lại gặp một bước ngoặt, hai người củi khô lửa cháy lại ở bên nhau.

Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Huyền Trúc, nhưng anh không đủ can đảm để chia tay hoàn toàn với Trần Tiểu Túy.

Vì thế Diệp Vĩnh Khang bắt đầu diễn vai chim ưng, không cần suy nghĩ gì, muốn làm gì thì làm thôi.

Còn về phần hậu quả, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, nhân do mình trồng thì tự mình phải gánh chịu hậu quả.

Khoảng hai mươi phút sau, hai người họ đã đến cửa nhà hàng Hải Thượng Hải.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, phải nói rằng nhà hàng ở thành phố hàng đầu như Thiên Hải, tuyệt đối không phải là nơi mà nhà hàng sang trọng ở thành phố hạng ba như Giang Bắc có thể sánh bằng.

Nhà hàng Đường Triều ở Giang Bắc của Đường Văn Nguyên chắc chắn là nhà hàng số một ở Giang Bắc.

Nhưng so với nhà hàng Hải Thượng Hải thì còn thua xa.

Bất luận về phong cách thiết kế hay về trình độ trang trí đều vượt xa nhà hàng Đường Triều mấy con phố.

“Lát nữa anh nhẫn nại một chút, đừng quên chuyện anh đã hứa với em, em thật sự không muốn quan hệ giữa mình và bà nội trở nên căng thẳng”.

Trước khi xuống xe, Trần Tiểu Túy không quên nhắc nhở.

“Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.

Lúc này, Trần Tiểu Túy mới yên tâm mở cửa xe, sau đó khoác tay Diệp Vĩnh Khang đi về phía cửa nhà hàng.

“Ồ, đây chẳng phải là cô hai nhà chúng ta sao?”

Hai người vừa đi tới cửa nhà hàng thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ chói tai.

Quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh lục đang đi về phía bọn họ.

“Đây là em họ của em, Trần Lệ Bình”.

Trần Tiểu Túy hơi nhíu mày, thấp giọng giới thiệu với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ cần nhìn dáng vẻ này anh cũng có thể đoán được cơn bão hôm nay sẽ bắt đầu sớm hơn dự kiến.

“Chẳng phải chị đang sống rất tốt ở Giang Bắc à, sao lại chạy tới đây làm gì? Sao thế, đồ ăn ở quê ăn không quen nên chạy đến thành phố ăn ngon một bữa à?”

Có thể thấy, Trần Lệ Bình không phải là dạng tầm thường, căn bản không cần trải thảm, thậm chí còn không cần diễn cũng có thể “khai hỏa” ngay.

Trần Tiểu Túy cũng bình tĩnh trả lời: “Liên quan đến cô sao?”

“Hừ, xem chị nói gì kìa, sao lại không liên quan đến tôi chứ?”

Trần Lệ Bình hất cằm, tay chống eo nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, chị mặt dày không mời tự đến, nếu bà nội nhìn thấy loại người thường gây tai họa cho người khác như chị rồi nổi giận thì sao?”

“Tôi nói chị này, lớn vậy rồi sao da mặt lại dày thế chứ! Rõ ràng biết nhà họ Trần không muốn gặp chị, vậy mà còn chạy tới đây gây phiền phức, có biết xấu hổ không vậy hả?”

“Nhà hàng là do cô mở à?”

Trần Tiểu Túy đợi đối phương nói xong, đột nhiên tăng âm lượng nói: “Tôi tới đây cần báo cáo với cô sao?”

“Cô cũng biết là sinh nhật của bà nội, không phải sinh nhật cô, vậy nên đừng ở đây xen vào chuyện của người khác!”

“Cô là người nhà họ Trần, lẽ nào tôi không phải sao?”

“Hơn nữa, nếu luận theo cấp bậc, cô còn phải gọi tôi là chị!”

“Theo lời giáo huấn của tổ tiên của nhà họ Trần, cô làm vậy là phạm thượng, lẽ nào bây giờ cô tự phụ đến mức không thèm đếm xỉa đến lời giáo huấn của tổ tiên sao?”

“Bà nội luôn coi lời dạy của tổ tiên là tín ngưỡng của nhà họ Trần chúng ta, bây giờ cô lại chà đạp lên lời dạy dỗ đó, lẽ nào cô đang cố ý đối đầu với bà nội?”

“Lập tức cút sang một bên cho tôi!”

Nói xong, Trần Tiểu Túy đẩy Trần Lệ Bình sang một bên rồi khoác tay Diệp Vĩnh Khang bước vào nhà hàng mà không quay đầu lại.

Trần Lệ Bình sững người tại chỗ, tức giận giậm chân, vô cùng lúng túng.

Diệp Vĩnh Khang cười thầm, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh không thể phản kháng sức hút của Trần Tiểu Túy.

Mặc dù cô ấy là người hiểu biết và có lý lẽ, nhưng khi gặp chuyện, cô ấy luôn mạnh mẽ và rõ ràng.

Điểm này của cô ấy mạnh hơn Hạ Huyền Trúc, hôm nay nếu đổi lại là Hạ Huyền Trúc thì chuyện này chắc chắn sẽ không được xử lý nhanh gọn như vậy.

“Chị... Chị đợi đấy cho tôi!”

Trần Lệ Bình mất mấy chục giây mới hoàn hồn lại, sau đó hét lớn, nhưng lúc này Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang đã vào thang máy.

Đúng lúc cửa thang máy vừa đóng lại, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười xấu xa, vẫy tay với Trần Lệ Bình, làm động tác tạm biệt.

Điều này khiến Trần Lệ Bình tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung.

“Loại hèn hạ mà cũng dám bắt nạt tôi, Trần Tiểu Túy, chị đợi đấy, hôm nay tôi không làm gì được chị, nhưng tôi không tin tôi không làm gì được tên hèn hạ kia!”

Ngay từ đầu, Trần Lệ Bình đã không coi Diệp Vĩnh Khang ăn mặc hàng chợ ra gì, lúc nãy thậm chí còn chẳng thèm sỉ nhục Diệp Vĩnh Khang.

Vốn định mắng nhiếc Trần Tiểu Túy trước, sau đó chửi tên mặc hàng chợ bên cạnh, nhưng không ngờ mọi chuyện lại không theo ý muốn.

“Alo, quản lý Vương, tôi Trần Lệ Bình đây, Trần Tiểu Túy và một tên ăn mặc lôi thôi lếch thếch vào thang máy rồi, lát nữa hãy làm theo những gì tôi nói...”

Trần Lệ Bình lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, đưa ra chỉ thị đầy hằn học.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom