Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444: Bầu không khí lúng túng
Nhà họ Trần là một trong ba gia tộc lớn nhất ở Thiên Hải.
Nên việc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần đương nhiên không thể qua loa, địa điểm được chọn là phòng VIP trên tầng cao nhất và xa hoa nhất của nhà hàng Hải Thượng Hải.
Thêm vào đó, vì sợ người khác quấy rầy, nhà họ Trần còn bao trọn toàn bộ các khu vực trên tầng cao nhất.
Cho nên hôm nay ở tầng cao nhất nhà hàng Hải Thượng Hải cũng chỉ có một mình bàn tiệc đãi khách của lão phu nhân nhà họ Trần.
Cửa thang máy mở ra, Trần Tiểu Túy kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang đi về phía phòng VIP ở cuối hành lang.
“Chào hai người, xin dừng bước”.
Mới vừa đi tới lối vào hành lang, hai người đã đụng phải một người đàn ông mặc vest phẳng phiu khoảng chừng ba mươi tuổi đang bước đến chặn ngang đường đi, đi theo phía sau còn có mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, cơ thể cường tráng.
“Thưa cô, xin hỏi cô đến đây có việc gì?”
Người đàn ông mặc vest lễ phép hỏi, chỉ là biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Trần Tiểu Túy trừng mắt nhìn người đối diện: “Tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần!”
"Xin hỏi có thư mời không? Nếu như không có thì thật xin lỗi, tôi không thể để cho cô đi vào".
Người đàn ông mặc vest nói.
Lông mày Trần Tiểu Túy nhíu lại trầm giọng đáp: “Triệu Vinh Hải, anh đang giả ngốc với tôi à? Mắt mù rồi nên không nhận ra tôi đấy hả?”
“Với tư cách là cô hai nhà họ Trần, tôi tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần còn cần đến thư mời sao? Gương mặt này của tôi chẳng lẽ còn không bằng thư mời?”
Sắc mặt Triệu Vinh Hải từ tái nhợt lại chuyển sang đỏ, thật ra trong chuyện này hắn cũng rất khó xử.
Hắn làm quản lý đối ngoại ở nơi sang trọng như Hải Thượng Hải thì đương nhiên nhận ra Trần Tiểu Túy.
Vừa nãy biểu hiện như vậy là vì Trần Lệ Bình đã yêu cầu hắn cố ý gây khó dễ cho Trần Tiểu Túy.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn đã lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
Dù sao tất cả mọi người ở Thiên Hải đều biết Trần Tiểu Túy có địa vị gì trong mắt nhà họ Trần, mặc dù vẫn chưa chính thức bị gạch tên nhưng trên thực tế cũng không khác là bao.
Cho nên dù rất phân vân nhưng sau khi cân nhắc lợi ích hơn thua thì hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
“Cô hai bớt giận, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc”.
Triệu Vinh Hải chẳng qua cũng chỉ là một quản lý đối ngoại của nhà hàng, dù Trần Tiểu Túy bị nhà họ Trần chèn ép gạt bỏ thì vẫn là cô hai nhà họ Trần.
Hơn nữa nếu nói về tính cách, một khi Trần Tiểu Túy điên tiết thì Triệu Vinh Hải có thể lụn bại trong chớp mắt, hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc.
“À… với thân phận của cô hai thì có thể đi vào, nhưng…”
Triệu Vinh Hải không dám chọc vào Trần Tiểu Túy nhưng vẫn phải để ý đến Trần Lệ Bình, vậy nên hắn lập tức hướng mũi dùi về phía Diệp Vĩnh Khang đang mặc toàn hàng vỉa hè rẻ tiền.
“Nhưng những bữa tiệc cao cấp này chắc chắn không thể để cho một số người thấp hèn tiến vào, cho nên…”
“Cho nên anh lập tức biến mất trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ giúp anh biến mất!”
Không đợi đối phương nói xong, Trần Tiểu Túy đột nhiên đưa tay kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, tay còn lại chỉ vào chóp mũi người đối diện giận dữ nói: “Triệu Vinh Hải, hôm nay cho dù anh là tay sai của người nào tôi cũng phải nói cho rõ ràng!”
“Thứ nhất, anh là một con chó, không có tư cách khua tay múa chân trước mặt tôi!”
“Thứ hai, đây là bạn trai tôi. Đừng nói anh ấy mặc đồ vỉa hè, dù cho anh ấy có là một tên ăn mày thì vẫn cao hơn anh!”
“Thứ ba, coi như là một lời khuyên chân thành tôi dành cho anh, nếu anh còn có chút đầu óc thì nên hiểu đạo lý người thấp cổ bé họng thì nên có ý thức của kẻ bề dưới!”
“Có một số việc tốt nhất là nên đứng xa một chút, nếu không sẽ có lúc bị huỷ hoại, cả người dính đầy máu tươi cũng không biết, lập tức cút ngay cho tôi!"
Triệu Vinh Hải sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bị Trần Tiểu Túy mắng một hồi đã vô thức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa té ngã.
Trần Tiểu Túy cứ thế kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu rảo bước tiếp tục đi về phía trước, đến khi đã đi được một khoảng xa Triệu Vinh Hải vẫn đứng ngốc tại chỗ mà đổ mồ hôi lạnh.
“Ghê gớm thật!”
Diệp Vĩnh Khang cười tươi giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Túy.
Từ trước khi đến đây Diệp Vĩnh Khang đã dự liệu nhất định sẽ phải đối mặt với cảnh tượng gây khó dễ đầy kịch tính.
Nhưng không ngờ đã gặp phải hai lần bị gây khó dễ, vậy mà cả đoạn đường anh đều không cần phải mở miệng nói một câu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang không có chút sức kháng cự nào trước Trần Tiểu Túy. Cô ấy biết lễ phép có chừng mực có tài hoa, giữ vững nguyên tắc đồng thời lại dám đánh vỡ nguyên tắc, có thể nhỏ nhẹ cũng có thể cứng rắn.
Đứng yên thì tĩnh lặng, đến khi hành động thì mạnh mẽ như núi lửa có lẽ là câu nói để hình dung kiểu người như Trần Tiểu Túy.
Từ phương diện khác mà nói, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Trần Tiểu Túy và anh rất giống nhau, nếu cô ấy là một người đàn ông không biết chừng sẽ là một Diệp Vĩnh Khang thứ hai.
Hai người đẩy cửa phòng ung dung thoải mái bước vào, bên trong đã có mấy thanh niên trẻ tuổi nhà họ Trần chờ sẵn.
Thấy Trần Tiểu Túy bước tới, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
“Chị Tiểu Tuý”.
Có hai ba người định thần lại, vội vàng đứng lên chào hỏi Trần Tiểu Túy.
Nhưng đa phần mọi người lại vờ vịt lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Còn có vài người tỏ ta không biết phải làm gì.
Tóm lại thấy Trần Tiểu Túy đi vào, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất bức bối.
“Ừ, mọi người đều ở đây cả à?”
Trần Tiểu Túy lễ phép mỉm cười gật đầu đáp lại những người chào hỏi mình.
Nhưng đối với những người xem mình là không khí, cô ấy cũng không thèm nhìn đến họ.
“Chị Tiểu Tuý, sao đột nhiên chị lại trở về?”
Bỗng có một người hỏi, nhưng vừa thốt ra câu hỏi này lại đột nhiên cảm thấy có vẻ không được thoả đáng: “Em không phải có ý đó, ý em là… ý là…”
Trần Tiểu Túy biết suy nghĩ của đối phương nên mỉm cười nói: “Ý em là muốn hỏi chị và nhà họ Trần đã ầm ĩ thành thế này rồi, sao còn có mặt mũi trở về đúng không?”
“Dù có ra sao thì chị vẫn luôn là người nhà họ Trần, lễ mừng thọ của bà nội, theo lý thì chị phải trở về làm chuyện mà con cháu nên làm, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Đúng đúng, chị Tiểu Tuý nói đúng, em chính là có ý này”.
Người đó vội vàng cười nói, khuôn mặt cũng buông lỏng hơn nhiều.
Đây là sức hút từ nhân cách của Trần Tiểu Túy, trong lúc nói chuyện không chỉ giúp người khác giải vây, còn có thể khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Thấy ánh mắt mấy người trong phòng cố ý liếc về phía Diệp Vĩnh Khang, Trần Tiểu Túy cũng không giấu giếm, cô ấy rất tự nhiên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị, tên là Diệp Vĩnh Khang”.
Đúng như dự liệu, phần lớn người ngồi đây đều khó nén sự kinh ngạc và chê bai trong ánh mắt.
Mặc dù quan hệ giữa Trần Tiểu Tuý và nhà họ Trần rất căng thẳng, nhưng cũng không ngăn được mọi người tán thưởng sự ưu tú của cô ấy.
Nếu như buông bỏ toàn bộ những ân oán ngày xưa chỉ xét riêng về năng lực, Trần Tiểu Túy mà còn ở lại nhà họ Trần xử lý công việc làm ăn của gia tộc thì chắc chắn đã sớm chẳng có việc gì cho bọn họ làm rồi.
Nhưng một người ưu tú như Trần Tiểu Tuý sao lại yêu một tên bần hàn ăn mặc lôi thôi thế này?
“Chào mọi người”.
Diệp Vĩnh Khang đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của mọi người, vẫn thoải mái cười nói với họ: “Để tôi tự giới thiệu, tôi vô công rồi nghề đến từ Giang Bắc, quần áo trên người là tuỳ tiện mua dọc đường, tìm vài anh em để chém nhau cũng rất được giá”.
“Nếu không ngại thì lưu lại phương thức liên lạc nhé, sau này nếu cần hoạt động kiểu này thì mọi người có thể hỗ trợ chém nhau, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu đấy”.
Nên việc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần đương nhiên không thể qua loa, địa điểm được chọn là phòng VIP trên tầng cao nhất và xa hoa nhất của nhà hàng Hải Thượng Hải.
Thêm vào đó, vì sợ người khác quấy rầy, nhà họ Trần còn bao trọn toàn bộ các khu vực trên tầng cao nhất.
Cho nên hôm nay ở tầng cao nhất nhà hàng Hải Thượng Hải cũng chỉ có một mình bàn tiệc đãi khách của lão phu nhân nhà họ Trần.
Cửa thang máy mở ra, Trần Tiểu Túy kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang đi về phía phòng VIP ở cuối hành lang.
“Chào hai người, xin dừng bước”.
Mới vừa đi tới lối vào hành lang, hai người đã đụng phải một người đàn ông mặc vest phẳng phiu khoảng chừng ba mươi tuổi đang bước đến chặn ngang đường đi, đi theo phía sau còn có mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, cơ thể cường tráng.
“Thưa cô, xin hỏi cô đến đây có việc gì?”
Người đàn ông mặc vest lễ phép hỏi, chỉ là biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Trần Tiểu Túy trừng mắt nhìn người đối diện: “Tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần!”
"Xin hỏi có thư mời không? Nếu như không có thì thật xin lỗi, tôi không thể để cho cô đi vào".
Người đàn ông mặc vest nói.
Lông mày Trần Tiểu Túy nhíu lại trầm giọng đáp: “Triệu Vinh Hải, anh đang giả ngốc với tôi à? Mắt mù rồi nên không nhận ra tôi đấy hả?”
“Với tư cách là cô hai nhà họ Trần, tôi tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần còn cần đến thư mời sao? Gương mặt này của tôi chẳng lẽ còn không bằng thư mời?”
Sắc mặt Triệu Vinh Hải từ tái nhợt lại chuyển sang đỏ, thật ra trong chuyện này hắn cũng rất khó xử.
Hắn làm quản lý đối ngoại ở nơi sang trọng như Hải Thượng Hải thì đương nhiên nhận ra Trần Tiểu Túy.
Vừa nãy biểu hiện như vậy là vì Trần Lệ Bình đã yêu cầu hắn cố ý gây khó dễ cho Trần Tiểu Túy.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn đã lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
Dù sao tất cả mọi người ở Thiên Hải đều biết Trần Tiểu Túy có địa vị gì trong mắt nhà họ Trần, mặc dù vẫn chưa chính thức bị gạch tên nhưng trên thực tế cũng không khác là bao.
Cho nên dù rất phân vân nhưng sau khi cân nhắc lợi ích hơn thua thì hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
“Cô hai bớt giận, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc”.
Triệu Vinh Hải chẳng qua cũng chỉ là một quản lý đối ngoại của nhà hàng, dù Trần Tiểu Túy bị nhà họ Trần chèn ép gạt bỏ thì vẫn là cô hai nhà họ Trần.
Hơn nữa nếu nói về tính cách, một khi Trần Tiểu Túy điên tiết thì Triệu Vinh Hải có thể lụn bại trong chớp mắt, hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc.
“À… với thân phận của cô hai thì có thể đi vào, nhưng…”
Triệu Vinh Hải không dám chọc vào Trần Tiểu Túy nhưng vẫn phải để ý đến Trần Lệ Bình, vậy nên hắn lập tức hướng mũi dùi về phía Diệp Vĩnh Khang đang mặc toàn hàng vỉa hè rẻ tiền.
“Nhưng những bữa tiệc cao cấp này chắc chắn không thể để cho một số người thấp hèn tiến vào, cho nên…”
“Cho nên anh lập tức biến mất trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ giúp anh biến mất!”
Không đợi đối phương nói xong, Trần Tiểu Túy đột nhiên đưa tay kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, tay còn lại chỉ vào chóp mũi người đối diện giận dữ nói: “Triệu Vinh Hải, hôm nay cho dù anh là tay sai của người nào tôi cũng phải nói cho rõ ràng!”
“Thứ nhất, anh là một con chó, không có tư cách khua tay múa chân trước mặt tôi!”
“Thứ hai, đây là bạn trai tôi. Đừng nói anh ấy mặc đồ vỉa hè, dù cho anh ấy có là một tên ăn mày thì vẫn cao hơn anh!”
“Thứ ba, coi như là một lời khuyên chân thành tôi dành cho anh, nếu anh còn có chút đầu óc thì nên hiểu đạo lý người thấp cổ bé họng thì nên có ý thức của kẻ bề dưới!”
“Có một số việc tốt nhất là nên đứng xa một chút, nếu không sẽ có lúc bị huỷ hoại, cả người dính đầy máu tươi cũng không biết, lập tức cút ngay cho tôi!"
Triệu Vinh Hải sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bị Trần Tiểu Túy mắng một hồi đã vô thức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa té ngã.
Trần Tiểu Túy cứ thế kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu rảo bước tiếp tục đi về phía trước, đến khi đã đi được một khoảng xa Triệu Vinh Hải vẫn đứng ngốc tại chỗ mà đổ mồ hôi lạnh.
“Ghê gớm thật!”
Diệp Vĩnh Khang cười tươi giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Túy.
Từ trước khi đến đây Diệp Vĩnh Khang đã dự liệu nhất định sẽ phải đối mặt với cảnh tượng gây khó dễ đầy kịch tính.
Nhưng không ngờ đã gặp phải hai lần bị gây khó dễ, vậy mà cả đoạn đường anh đều không cần phải mở miệng nói một câu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang không có chút sức kháng cự nào trước Trần Tiểu Túy. Cô ấy biết lễ phép có chừng mực có tài hoa, giữ vững nguyên tắc đồng thời lại dám đánh vỡ nguyên tắc, có thể nhỏ nhẹ cũng có thể cứng rắn.
Đứng yên thì tĩnh lặng, đến khi hành động thì mạnh mẽ như núi lửa có lẽ là câu nói để hình dung kiểu người như Trần Tiểu Túy.
Từ phương diện khác mà nói, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Trần Tiểu Túy và anh rất giống nhau, nếu cô ấy là một người đàn ông không biết chừng sẽ là một Diệp Vĩnh Khang thứ hai.
Hai người đẩy cửa phòng ung dung thoải mái bước vào, bên trong đã có mấy thanh niên trẻ tuổi nhà họ Trần chờ sẵn.
Thấy Trần Tiểu Túy bước tới, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
“Chị Tiểu Tuý”.
Có hai ba người định thần lại, vội vàng đứng lên chào hỏi Trần Tiểu Túy.
Nhưng đa phần mọi người lại vờ vịt lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Còn có vài người tỏ ta không biết phải làm gì.
Tóm lại thấy Trần Tiểu Túy đi vào, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất bức bối.
“Ừ, mọi người đều ở đây cả à?”
Trần Tiểu Túy lễ phép mỉm cười gật đầu đáp lại những người chào hỏi mình.
Nhưng đối với những người xem mình là không khí, cô ấy cũng không thèm nhìn đến họ.
“Chị Tiểu Tuý, sao đột nhiên chị lại trở về?”
Bỗng có một người hỏi, nhưng vừa thốt ra câu hỏi này lại đột nhiên cảm thấy có vẻ không được thoả đáng: “Em không phải có ý đó, ý em là… ý là…”
Trần Tiểu Túy biết suy nghĩ của đối phương nên mỉm cười nói: “Ý em là muốn hỏi chị và nhà họ Trần đã ầm ĩ thành thế này rồi, sao còn có mặt mũi trở về đúng không?”
“Dù có ra sao thì chị vẫn luôn là người nhà họ Trần, lễ mừng thọ của bà nội, theo lý thì chị phải trở về làm chuyện mà con cháu nên làm, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Đúng đúng, chị Tiểu Tuý nói đúng, em chính là có ý này”.
Người đó vội vàng cười nói, khuôn mặt cũng buông lỏng hơn nhiều.
Đây là sức hút từ nhân cách của Trần Tiểu Túy, trong lúc nói chuyện không chỉ giúp người khác giải vây, còn có thể khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Thấy ánh mắt mấy người trong phòng cố ý liếc về phía Diệp Vĩnh Khang, Trần Tiểu Túy cũng không giấu giếm, cô ấy rất tự nhiên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị, tên là Diệp Vĩnh Khang”.
Đúng như dự liệu, phần lớn người ngồi đây đều khó nén sự kinh ngạc và chê bai trong ánh mắt.
Mặc dù quan hệ giữa Trần Tiểu Tuý và nhà họ Trần rất căng thẳng, nhưng cũng không ngăn được mọi người tán thưởng sự ưu tú của cô ấy.
Nếu như buông bỏ toàn bộ những ân oán ngày xưa chỉ xét riêng về năng lực, Trần Tiểu Túy mà còn ở lại nhà họ Trần xử lý công việc làm ăn của gia tộc thì chắc chắn đã sớm chẳng có việc gì cho bọn họ làm rồi.
Nhưng một người ưu tú như Trần Tiểu Tuý sao lại yêu một tên bần hàn ăn mặc lôi thôi thế này?
“Chào mọi người”.
Diệp Vĩnh Khang đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của mọi người, vẫn thoải mái cười nói với họ: “Để tôi tự giới thiệu, tôi vô công rồi nghề đến từ Giang Bắc, quần áo trên người là tuỳ tiện mua dọc đường, tìm vài anh em để chém nhau cũng rất được giá”.
“Nếu không ngại thì lưu lại phương thức liên lạc nhé, sau này nếu cần hoạt động kiểu này thì mọi người có thể hỗ trợ chém nhau, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu đấy”.
Bình luận facebook