• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 445: Chơi trò đếm ngón tay

Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, bầu không khí trong căn phòng trở nên cực kỳ ngột ngạt, tất cả mọi người đều nghiêng đầu qua một bên, không biết nên để tay chân ở đâu, có thể thấy họ đều rất mất tự nhiên.

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó ăn ý liếc mắt với Trần Tiểu Túy, Trần Tiểu Túy cũng bày ra dáng vẻ dở khóc dở cười.

Cô ấy chắc chắn có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần ông đây không xấu hổ thì chính các người mới phải lúng túng.

Hơn nữa quả thật một mình anh đã từng đánh cả đám người, người có bản lĩnh khiến cả phòng đều lúng túng xem ra cũng chỉ có Diệp Vĩnh Khang.

Khụ khụ…

Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.

Mọi người vừa nghe thấy âm thanh này thì vội vàng đứng lên bước ra ngoài.

Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy quay đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Trần Lệ Bình đang đứng ngoài cửa ló đầu ra.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.

Từ cửa chính truyền tới từng tràng tiếng cười nói, to nhất là giọng nói chói tai của Trần Lệ Bình.

Rõ ràng bọn họ đang thay đổi phương pháp cô lập Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy, cố ý làm hai người bị bẽ mặt.

“Ôi, trên người mấy người có mùi gì thế, sao lại khó ngửi như vậy?”

Ngoài cửa truyền tới giọng nói oang oang của Trần Lệ Bình.

“Gì ơ? Có mùi gì sao? Ồ ngửi thấy rồi, là mùi chua, mùi chua lè của sự nghèo đói ha ha!”

“Ái chà chà, mau mau đi dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị nước khử trùng, quần áo cao cấp không thể bị ô nhiễm được, lát nữa bà nội còn phải đến đây tổ chức lễ mừng thọ đấy”.

“À, tôi hỏi mọi người một vấn đề, mọi người biết trên đời này cái gì dày nhất không?”

“Cái gì vậy?”

“Đương nhiên là người nào đó có da mặt dày nhất rồi, rõ ràng không được mời lại còn mặt dày mày dạn chạy đến đây, thật không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa”.

“Chuyện này cũng không khó hiểu, bọn người hèn hạ là bất khả chiến bại mà, ha ha ha!”

Những lời ngoài cửa càng lúc càng khó nghe.

Dù là người cực kỳ bình tĩnh như Trần Tiểu Túy cũng không kiềm chế được cảm xúc mà sa sầm mặt mày.

Ầm!

Mấy phút sau, cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng không nhịn được nữa, cô vỗ mạnh lên mặt bàn, đứng phắt dậy định xông ra nói lý với đám người ngoài cửa.

“Thôi, em đừng kích động”.

Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra bình tĩnh thản nhiên đưa tay kéo Trần Tiểu Túy ngồi xuống bên cạnh, nheo mắt nói: “Lần trước nghe em nói thật ra em không bị dị ứng với cồn, thế ít nhiều gì cũng uống được một chút nhỉ?”

Trần Tiểu Túy không biết Diệp Vĩnh Khang muốn nói gì nhưng vẫn ngơ ngác gật đầu.

“Biết trò đoán số ngón tay không?”

Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.

Trần Tiểu Túy suy nghĩ một chút: “Chưa từng thử, nhưng lúc đi giao lưu có nhìn thấy người ta chơi, chắc là không có vấn đề”.

“Được, thế thì hôm nay chúng ta chơi vài ván”.

Diệp Vĩnh Khang nói xong, thuận tay gỡ xuống một chai rượu từ trên giá, bụp một tiếng đã hất mở nút chai rượu.

“Trò này với trò mà em nhìn thấy khá tương đồng, chỉ là cách chơi hơi khác nhau, em lại đây anh chỉ cho”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, Trần Tiểu Túy đầy nghi ngờ đưa lỗ tai sát lại, mới vừa nghe Diệp Vĩnh Khang nói đôi câu, chân mày vốn nhíu chặt của cô ấy trong nháy mắt đã giãn ra.

“Ha ha ha ha, thú vị đấy, vậy chơi cái này đi!”

Lúc này Trần Lệ Bình ngoài cửa vẫn đang dẫn dắt mọi người rầm rì xôn xao ngấm ngầm hại người, cố ý nói mấy lời khó nghe.

Cô ta muốn dùng cách này khiến cho hai người trong phòng không còn chốn dung thân, tốt nhất là không nhẫn nhịn được mà ra ngoài lớn tiếng cãi vã, đến lúc đó cô ta sẽ có lý do hợp tình hợp lý để ra tay!

Nghiêm túc mà nói thì Trần Lệ Bình cũng được coi là một người thông minh, nhưng cô ta lại có một trái tim độc ác, lúc này đã có khoảng mười tên côn đồ mai phục sẵn ở cuối hành lang.

Cô ta đang chờ hai người trong phòng xông ra nổi đóa.

“Ôi chà, hỏi mấy người một câu, mấy người có biết thế nào là chúa tể trà xanh không?”

Trần Lệ Bình thấy đã mấy phút trôi qua mà người ở trong phòng vẫn không có động tĩnh gì nên bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

“Chúa tể trà xanh là gì thế? Là loại người bần tiện chuyên đi quyến rũ đàn ông hả?”

Một người bên cạnh phụ họa nói.

“Cũng không đơn giản như vậy, tôi đang nói đến chúa tể trà xanh cơ”.

Trần Lệ Bình cố ý cất giọng the thé về phía căn phòng: “Chúa tể trà xanh này là để chỉ một vài phụ nữ bình thường giả bộ ra vẻ thanh cao thánh thiện thiếu điều xuất gia đi tu”.

“Nhưng trong lòng thì lại nôn nóng hơn người, đã nếm thử nhiều loại đàn ông đến mức chán ngán rồi lại chọn một tên nhà quê để tìm cảm giác kích thích”.

“Cuối cùng còn ngụy trang như thể là tình yêu thật lòng, loại người như vậy chính là chúa tể trà xanh trong truyền thuyết, trà xanh bình thường thấy cô ta cũng phải gọi một tiếng cụ tổ đấy!”

“Ồ? Nói vậy thì chúa tể trà xanh đúng là không phải người thường có thể làm được, phải có thiên phú, thứ thiên phú bần tiện đến mức tận cùng, ha ha ha!”

Đám người cười phá lên.

Trần Lệ Bình cười ha hả, đồng thời vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa phòng.

Những lời cô ta cho rằng ác độc nhất cũng đã nói ra hết, dù Trần Tiểu Túy có điềm tĩnh đến đâu thì chắc chắn cũng không chịu nổi!

Chỉ cần Trần Tiểu Túy dám lao ra nổi giận thì hôm nay đừng trách cô ta không khách khí!

Trần Lệ Bình thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng tiếp theo sẽ phát sinh một cảnh tượng kích thích.

Nhưng chưa được mấy giây, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hai người một nam một nữ.

“Ngoài cửa có mấy con chó kìa, một con í a một con, hai con í a hai con, ba con í a ba con, đàn chó con là đàn chó con… ha ha, anh thua rồi, uống đi!”

“Này, chơi không lại em, đổi trò khác đi, ngoài cửa có mấy kẻ đê tiện, phải đánh, phải đánh, một bạt tai là một bạt tại, hai bạt tai là hai bạt tai, bạt tai í a bạt tai… Ha ha, đến em thua!”

Tiếng đoán số liên tiếp vang lên, thêm vào kiểu hát đưa rượu mang theo sự sỉ nhục cực lớn!

Khiến đám người bên ngoài phòng giận đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Trần Lệ Bình lại càng nghiến chặt hai hàm răng.

“Trần Tiểu Túy chị có ý gì đấy hả?”

Trần Lệ Bình cũng không điềm tĩnh được như Trần Tiểu Túy, cô ta nhấc giày cao gót đá văng cửa phòng.

“Trần Tiểu Túy chị có ý gì?”

Trần Lệ Bình vừa lao vào đã nổi giận mắng chửi như một con chó điên.

Trần Tiểu Túy lắc ly rượu vang, thản nhiên hỏi: “Hả? Tôi đang đoán số mà, cô cũng muốn tham gia à? Nhưng với chỉ số thông minh của cô chi bằng thôi đi, đừng tự khiến mình bẽ mặt”.

“Mẹ kiếp!”

Trần Lệ Bình tức giận nói: “Đừng có mà đánh trống lảng với tôi. Tôi hỏi chị, vừa nãy chị mắng ai là chó? Ai là kẻ đê tiện hả?”

“Hôm nay mà không giải thích rõ chuyện này thì tôi không tha cho chị đâu!”

Sau khi nói xong cô ta còn không quên đập mạnh vào bàn, dáng vẻ như thể hôm nay đừng ai mong được thoải mái.

“Vậy tôi ngược lại cũng muốn nhìn xem cô không tha cho tôi như thế nào!”

Trần Tiểu Túy không hề yếu thế, cũng đập mạnh xuống bàn không kém cạnh, cô ấy đứng bật dậy, chỉ vào lỗ mũi Trần Lệ Bình tức giận mắng nhiếc: “Những lời này phải là do tôi nói với cô mới đúng, tự dưng lớn tiếng với tôi, lại dám hỗn hào, hôm nay không cho tôi lời giải thích thỏa đáng thì người không tha cho cô là tôi đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom