• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 446: Không mời mà đến, đúng là mặt dày

Trần Lệ Bình hoàn toàn chết lặng.

Đừng nhìn vẻ kiêu ngạo ngày thường của cô ta mà lầm, muốn xét về khí thế thì cô ta vẫn thua xa Trần Tiểu Túy vài con phố.

“Nói!”

Trần Tiểu Túy không vì thế mà bỏ qua cho đối phương, cô ấy chỉ vào đối phương tức giận gào lên: “Xét về vai vế thì tôi vẫn là chị của cô”.

“Em gái mà nói chuyện với chị như thế thì gọi là vô lễ, hủy hoại gia giáo của tổ tiên nhà họ Trần”.

“Hôm nay cô nhất định phải giải thích cho tôi biết cô làm thế là không xem bà nội ra gì hay là không xem tổ tiên nhà họ Trần ra gì?”

“Không… tôi không có!”

Trần Lệ Bình hoảng hốt nói, một khi bị úp hai cái nồi này thì hậu quả không phải là chuyện đùa nữa.

Lúc này cô ta đã hoàn toàn mất ưu thế, cả người cô ta lảo đảo lùi về sau theo bản năng khi đối diện với chỉ trích như vũ bão của Trần Tiểu Túy.

“Xảy ra chuyện gì thế, sao lại ồn ào vậy?”

Lúc này một người phụ nữ mặc bộ váy trễ vai màu đỏ rượu, đi đôi giày cao gót bước vào, tóc được uốn nếp xoăn gợn sóng, ưỡn thẳng ngực như một vị nữ hoàng.

“Chị Sương!”

Nhìn thấy người này, tất cả mọi người lập tức cung kính chào.

“Lệ Bình, chuyện gì thế này?”

Người phụ nữ được gọi là chị Sương này khẽ nhíu mày, cũng không biết vô tình hay cố ý, mặc dù đã bước vào phòng VIP nhưng vẫn không thèm liếc nhìn vào bên trong một cái.

“Chị Sương, là chị ta, người phụ nữ đê hèn này mắng em”.

Trần Lệ Bình vội chỉ vào Trần Tiểu Túy tố tội.

Rầm!

Nghe thấy mấy chữ đê hèn, Trần Tiểu Túy lại đập mạnh xuống bàn, bưng ly rượu lên định hất vào mặt đối phương.

“Láo xược!”

Ai ngờ Trần Tiểu Túy còn chưa hất rượu vào đối phương, người phụ nữ được gọi là chị Sương đó bỗng tức giận mắng Trần Lệ Bình: “Nói chuyện kiểu gì đấy, không biết lớn nhỏ phải không, đây là cô hai nhà họ Trần, là chị họ của cô, em gái ruột của tôi”.

“Lần này xem như bỏ qua nhưng sau này nếu cô còn nói bậy bạ, tôi sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu”.

Sau khi tức giận mắng Trần Lệ Bình xong, Trần Sương quay đầu lại nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “Em gái à, em đến đây từ lúc nào thế, sao không nói với chị một tiếng, chị chẳng chuẩn bị gì cả”.

“Em nhìn xem chuyện này giải quyết xong rồi đấy, chị đến muộn một chút là có người vô lễ với em”.

“Nhưng em cũng đừng so đo với họ làm gì, em hẳn cũng biết người nhà họ Trần đều có tính cách này”.

“Lệ Bình còn nhỏ, nói chuyện hay làm gì cũng không biết giả vờ, cứ thích nói thật, em đừng để trong lòng”.

Diệp Vĩnh Khang ở một bên nghe thế cũng nhếch môi, không khỏi nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt bề ngoài thì nói năng ngọt ngào, dễ chịu nhưng lời nói lại chứa đầy kim nhọn.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chắc chắn người phụ nữ này là người lúc đầu đã thay thế Trần Tiểu Túy, sau đó điên cuồng báo thù Trần Tiểu Túy, đồng thời một tay cô ta buộc Trần Tiểu Túy ra khỏi nhà họ Trần.

Chị ruột của Trần Tiểu Túy, tên là Trần Sương.

Từ mấy câu nói của Trần Sương có thể đoán được cô ta không phải là người mà Trần Lệ Bình ngốc nghếch kia có thể so sánh.

Nói chuyện rất điềm đạm, luôn nở nụ cười vô cùng lịch thiệp và dịu dàng, hàm ý trong lời nói cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng quan trọng là ở câu nói: “Lệ Bình còn nhỏ, không biết giả vờ, thích nói sự thật”.

Phải biết rằng lúc nãy Trần Lệ Bình lớn tiếng mắng Trần Tiểu Túy là phụ nữ đê hèn.

Lẽ nào câu này cũng là lời nói thật sao?

Xem ra người phụ nữ tên Trần Sương này quả thật hơi khó đối phó.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không có bất kỳ hành động gì, vì anh biết nếu Trần Tiểu Túy không thể đối phó được với chút chuyện này thì cô ấy không phải là Trần Tiểu Túy.

“Ha ha, sao tôi lại tính toán so đo chứ?”

Trần Tiểu Túy cũng cười nói: “Từ nhỏ Lệ Bình đã thích nói thật, ai cũng biết điều này”.

“Hơn nữa còn thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, chị còn nhớ không, trước khi chị ôm được chồng chưa cưới mà tôi vứt bỏ kia về, Lệ Bình lại cực kỳ không hiểu chuyện, cứ thích đối đầu với chị”.

“Mở miệng ra là mắng chị trà xanh, mưu mô, nhưng tôi lại nghĩ bây giờ nó lớn rồi, cũng biết cách thi thoảng phải giả vờ”.

“Chí ít sau khi chị nhặt chồng chưa cưới mà tôi vứt bỏ, nó chưa từng nói những điều này với chị nhỉ, vẫn phải khen ngợi nó về điều này”.

“Tuy nói thật là phẩm chất rất tốt, nhưng cũng phải tùy theo trường hợp, bây giờ nếu nó nói thật với chị thì e là sau này nó sẽ chẳng dễ sống. Chị, chị nói có đúng không?”

Nghe nói sắc mặt Trần Sương bỗng trở nên tái mét.

Diệp Vĩnh Khang ngồi bên cạnh suýt nữa không nhịn được đập bàn nói “hay lắm”.

Trần Tiểu Túy nói mấy lời này cực kỳ đã tai, mặc dù giọng điều rất khách sáo nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười.

Cô ấy đã tung ra hai chiêu đó cực đỉnh, đầu tiên là tiết lộ người chồng mà hiện giờ Trần Sương luôn lấy làm kiêu ngạo chính là người cô ấy đã vứt bỏ vào năm đó.

Nói trắng ra là đang chế giễu Trần Sương xem thứ đồ rách nát cô ấy vứt bỏ thành bảo bối.

Mặt khác cũng chế giễu Trần Sương là trà xanh, một người thủ đoạn bằng cách tương tự.

Đây được gọi là có qua có lại, vừa rồi Trần Sương chế nhạo Trần Tiểu Túy thế nào thì giờ Trần Tiểu Túy giễu cợt lại thế ấy.

Lúc này Trần Sương đã tái mặt vì tức giận, nhưng lại không tìm được cớ để cãi lại, chỉ có thể nghiến chặt răng.

Lời giải thích tốt nhất là đừng cãi lại nếu không thì hậu quả khôn lường.

Ngoài hai chiêu chế giễu tuyệt vời này, mấy lời này còn ẩn chứa tầng nghĩa thứ ba, đang chế nhạo Trần Lệ Bình là người ba phải.

Một lời nói ba tầng ý nghĩa, một nhát dao chí mạng!

Nếu cãi nhau mà được nhận bằng chứng nhận thì mấy lời lúc nãy của Trần Tiểu Túy tuyệt đối có thể được đưa vào sách giáo khoa như một trường hợp kinh điển.

“Ha ha, em cũng vui tính thật đấy”.

Trần Sương kiềm chế cơn giận và vẻ lúng túng, mất tự nhiên bật cười, vội vàng đổi sang chủ đề khác.

“Được rồi, mọi người đều đã đến, chắc bà nội cũng sắp đến rồi”.

Trần Sương chào hỏi mọi người, sau đó vỗ tay nói: “Bây giờ tôi đếm lại số người, đọc đến tên ai thì đáp một tiếng, Trần Lệ Bình”.

“Có”.

“Trần Chí Cường”.

“Có”.

“Trần Vinh Hoa”.

“Có”.

Trần Sương cầm một danh sách người được mời đến tiệc mừng thọ màu đỏ đọc từng tên một.

“Ừ, đều đến cả rồi, có tất cả mười bảy người… Hả? Không đúng, sao trong phòng có đến mười chín người?”

Trần Sương bỗng bày ra vẻ mặt khá khoa trương.

Dĩ nhiên những người khác biết Trần Sương nói thế là có ý gì bèn giả vờ lộ vẻ ngờ vực: “Đúng thế, lạ thật đấy, sao lại nhiều hơn hai người nhỉ?”

“Ôi ôi, có hai người không có tên trong danh sách được mời”.

Có người bỗng phát ra một tiếng rất khoa trương.

Mọi người đều dời tầm mắt sang nhìn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.

Trần Sương nở nụ cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi em gái, em cũng biết nhà họ Trần luôn chú trọng quy tắc, bà nội cũng là người rất có nguyên tắc”.

“Thật ra chị cũng rất muốn nói với em vài câu, nhưng thiệp mời này không có tên của em, thế nên…”

“Ý của chị là không có tên trong thiệp mời thì không thể tham gia tiệc mừng thọ à?”

Trần Tiểu Túy nhìn đối phương bình tĩnh nói.

Trần Lệ Bình ở một bên tiếp lời: “Chẳng phải nói thừa rồi sao? Không mời mà đến, đúng là mặt dày”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom