Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447: Không có tên trong danh sách
Trần Sương cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười vô cùng thích thú, nhìn Trần Tiểu Túy bằng ánh mắt vừa đầy ẩn ý vừa khiêu khích.
Những người khác cũng nhìn hai người bằng ánh mắt đó.
Nếu đổi lại là người bình thường một là bỏ chạy, hai là không biết làm sao trong trường hợp này.
Nhưng tình hình hôm nay lại khá đặc biệt.
Vì người đối diện họ chính là người phụ nữ đỉnh nhất Giang Bắc, là người phụ nữ đã chịu quá nhiều áp lực và oan ức, tính cách kiên cường đến cực điểm, giỏi giang đến mức Diệp Vĩnh Khang đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần cũng không thể chống lại.
“Có thể cho tôi xem danh sách không?”
Trần Tiểu Túy tỏ ra rất bình tĩnh.
Trần Lệ Bình lấy danh sách thiệp mời trong tay Trần Sương rồi tiện tay ném qua cho Trần Tiểu Túy: “Xem đi, tôi vẫn không tin chị có thể nhìn ra cái gì”.
Danh sách được mời đó không phải là một trang giấy mỏng mà là một lớp vỏ cứng màu đỏ, ném qua rất có cảm giác, nếu bị đập vào chắc chắn đầu sẽ sưng lên.
Nhưng Trần Tiểu Túy lại không né cũng không tránh, thậm chí không có động tác chặn lại, để mặc thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó bay về phía đầu mình.
Vì cô ấy biết chỉ cần có người đàn ông đó ở bên cạnh, đừng nói là vỏ cứng, dù là một viên đạn cũng không thể làm cô ấy bị thương.
Soạt!
Quả nhiên ngay khi thiệp mời vỏ cứng đó còn cách đầu Trần Tiểu Túy chưa đến một centimet, bên cạnh bỗng có một bàn tay giơ ra vững vàng bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô ấy.
Trần Tiểu Túy quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang, sau đó lướt nhìn danh sách, rồi lên tiếng gọi phục vụ tuyên bố: “Bữa tiệc có thể bắt đầu rồi”.
“Hả?”
Phục vụ sửng sốt đứng tại chỗ.
Người trong phòng VIP cũng đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi phản ứng lại, Trần Lệ Bình là người đầu tiên phát điên: “Trần Tiểu Túy, đầu óc chị có vấn đề à? Ở đây đến lượt chị lên tiếng sao?”
“Bà nội vẫn chưa đến mà chị lại nói bắt đầu bữa tiệc, chị có ý gì, không xem bà nội ra gì đấy à?”
“Cô câm miệng lại cho tôi, đến lượt cô lên tiếng sao?”
Trần Tiểu Túy bỗng cao giọng quở trách Trần Lệ Bình, sau đó nhìn Trần Sương nói: “Những lời chị vừa nói ý là người không có tên trong danh sách được mời không thể tham gia bữa tiệc”.
“Nhưng vừa rồi tôi tìm một lượt cũng không thấy tên bà nội trong đó, dựa theo tiêu chuẩn của chị thì chứng tỏ bà nội cũng không có tư cách tham gia vào bữa tiệc này”.
“Là người tổ chức bữa tiệc này, tôi muốn hỏi chị một câu, chị cố ý hay là vì năng lực của mình thấp kém bỏ qua một chi tiết quan trọng như thế?”
“Cô…”
Sắc mặt Trần Sương hết xanh rồi lại trắng, hiển nhiên là đã bị vấn đề này làm cho nghẹn họng.
Cô ta chắc chắn không có gan dám nói mình cố ý.
Nhưng đồng thời cô ta cũng sẽ không thừa nhận năng lực của mình yếu kém, tóm lại đây là một đề bài đúng sai, hơn nữa không có nhiều đáp án.
“Đây là tiệc mừng thọ của bà nội, bà cần phải mời bản thân mình sao?”
Vừa rồi Trần Lệ Bình bị Trần Tiểu Túy quở trách, lúc này trong lòng cũng đè nén tức giận bèn tóm lấy cơ hội trút giận với Trần Tiểu Túy.
“Thế tôi cũng là cô hai nhà họ Trần, tên tôi cần phải xuất hiện trên danh sách này sao?”
Trần Tiểu Túy không khách sáo đáp trả lại.
“Nhưng…”
Trần Lệ Bình nghẹn họng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Thế nhưng Trần Tiểu Túy lại không dừng lại ở đây, bản thân cô ấy cũng chẳng phải là người dễ bị bắt nạt, ai chọc đến cô ấy thì chắc chắn sẽ bị trả thù từng chi tiết nhỏ.
“Không muốn phạm sai lầm thì mau về thay đổi đi!”
Trần Tiểu Túy tức giận quát, sau đó giơ tay lên vung thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó đập vào đầu Trần Lệ Bình.
A...
Trần Lệ Bình hét lên một tiếng, đúng lúc này bên cạnh có một cánh tay vươn ra chặn danh sách đó lại.
“A Chí!”
Trần Lệ Bình nhìn thấy người đến vội vàng tỏ ra oan ức ôm lấy cánh tay đối phương, làm ra vẻ mình bị oan ức nhiều lắm chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Họ bắt nạt em”.
“Không sao, có anh ở đây”.
Người nói là một thanh niên trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, mặc một bộ đồ vest màu trắng.
Sau khi trấn an Trần Lệ Bình vài câu, người đàn ông lịch sự mỉm cười chào hỏi mấy người Trần Sương, sau đó mới từ tốn xoay người lại nhìn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.
“Xin hỏi hai người, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Nghe bạn gái tôi nói, cô ấy bị bắt nạt?”
“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.
Người đàn ông nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên chút tức giận.
“Anh là ai?”
Trần Tiểu Túy khẽ nhíu mày.
“Đây là bạn trai tôi, A Chí!”
Trần Lệ Bình kiêu ngạo nói: “Nhà A Chí kinh doanh dầu mỏ và vàng ở Trung Đông”.
“Từ Viễn Chí!”
Người đàn ông tên là A Chí cũng rất tự hào nói tên đầy đủ của mình, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Tôi cần một lời giải thích cho việc lúc nãy bạn gái tôi bị bắt nạt, nếu không…”
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Không để đối phương nói hết câu, Trần Tiểu Túy bỗng chỉ ra cửa, trợn mắt nhìn Từ Viễn Chí nói: “Anh không phải là người nhà họ Trần, cũng không có tên trong danh sách được mời, ai cho anh vào đây, lập tức cút ra ngoài”.
“Cô…”
Từ Chí Viễn không ngờ đối phương sẽ phát điên với hắn bằng cách trực tiếp như thế, cơn giận lên đến đỉnh điểm: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Mẹ kiếp, thế anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Vĩnh Khang đập bàn, không khách sáo đáp ngược lại.
Ngay khi cả hai bên đang giương cung bạt kiếm với nhau, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói cao vót: “Lão phu nhân đến…”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người trở nên căng thẳng, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, sau đó nở nụ cười rất tươi, đứng lên cung kính đối mặt với cửa phòng VIP.
Một bà cụ mặc bộ đồ thời Đường hoa văn sẫm màu, đeo đôi kính gọng vàng, cầm cây gậy đầu rồng, khoảng hơn sáu mươi tuổi được mấy người giúp việc dìu chậm rãi bước vào.
“Chào bà nội!”
Mọi người trong phòng VIP đều cúi người cung kính chào bà ta.
Lần này lão phu nhân nhà họ Trần tổ chức mừng thọ, không chỉ không mời người ngoài mà ngay cả trong gia tộc cũng chỉ mời thế hệ con cháu dòng chính, đều là cháu trai cháu gái của bà ta.
Bà cụ khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó được mấy người giúp việc dìu ngồi xuống ghế chủ bữa tiệc, bình thản nói: “Tất cả ngồi đi”.
Mọi người nghe thấy câu này mới dám thận trọng ngồi xuống.
“Vừa rồi có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Bà cụ Trần nói chuyện rất có sức lực, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn đến Trần Tiểu Túy một cái.
Cũng không biết là do bà ta cố ý hay thật sự không để ý đến.
“Bà nội, chuyện là thế này”.
Trần Sương chỉ vào Trần Tiểu Túy nói: “Tiểu Túy cứ luôn ở ngoài ít khi về nhà nên trong danh sách khách mời không có nó”.
“Không ngờ nó không mời lại đến, lúc nãy cháu nói vài câu bảo nó rời đi, nó còn cãi lại cháu”.
Những người khác cũng nhìn hai người bằng ánh mắt đó.
Nếu đổi lại là người bình thường một là bỏ chạy, hai là không biết làm sao trong trường hợp này.
Nhưng tình hình hôm nay lại khá đặc biệt.
Vì người đối diện họ chính là người phụ nữ đỉnh nhất Giang Bắc, là người phụ nữ đã chịu quá nhiều áp lực và oan ức, tính cách kiên cường đến cực điểm, giỏi giang đến mức Diệp Vĩnh Khang đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần cũng không thể chống lại.
“Có thể cho tôi xem danh sách không?”
Trần Tiểu Túy tỏ ra rất bình tĩnh.
Trần Lệ Bình lấy danh sách thiệp mời trong tay Trần Sương rồi tiện tay ném qua cho Trần Tiểu Túy: “Xem đi, tôi vẫn không tin chị có thể nhìn ra cái gì”.
Danh sách được mời đó không phải là một trang giấy mỏng mà là một lớp vỏ cứng màu đỏ, ném qua rất có cảm giác, nếu bị đập vào chắc chắn đầu sẽ sưng lên.
Nhưng Trần Tiểu Túy lại không né cũng không tránh, thậm chí không có động tác chặn lại, để mặc thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó bay về phía đầu mình.
Vì cô ấy biết chỉ cần có người đàn ông đó ở bên cạnh, đừng nói là vỏ cứng, dù là một viên đạn cũng không thể làm cô ấy bị thương.
Soạt!
Quả nhiên ngay khi thiệp mời vỏ cứng đó còn cách đầu Trần Tiểu Túy chưa đến một centimet, bên cạnh bỗng có một bàn tay giơ ra vững vàng bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô ấy.
Trần Tiểu Túy quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang, sau đó lướt nhìn danh sách, rồi lên tiếng gọi phục vụ tuyên bố: “Bữa tiệc có thể bắt đầu rồi”.
“Hả?”
Phục vụ sửng sốt đứng tại chỗ.
Người trong phòng VIP cũng đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi phản ứng lại, Trần Lệ Bình là người đầu tiên phát điên: “Trần Tiểu Túy, đầu óc chị có vấn đề à? Ở đây đến lượt chị lên tiếng sao?”
“Bà nội vẫn chưa đến mà chị lại nói bắt đầu bữa tiệc, chị có ý gì, không xem bà nội ra gì đấy à?”
“Cô câm miệng lại cho tôi, đến lượt cô lên tiếng sao?”
Trần Tiểu Túy bỗng cao giọng quở trách Trần Lệ Bình, sau đó nhìn Trần Sương nói: “Những lời chị vừa nói ý là người không có tên trong danh sách được mời không thể tham gia bữa tiệc”.
“Nhưng vừa rồi tôi tìm một lượt cũng không thấy tên bà nội trong đó, dựa theo tiêu chuẩn của chị thì chứng tỏ bà nội cũng không có tư cách tham gia vào bữa tiệc này”.
“Là người tổ chức bữa tiệc này, tôi muốn hỏi chị một câu, chị cố ý hay là vì năng lực của mình thấp kém bỏ qua một chi tiết quan trọng như thế?”
“Cô…”
Sắc mặt Trần Sương hết xanh rồi lại trắng, hiển nhiên là đã bị vấn đề này làm cho nghẹn họng.
Cô ta chắc chắn không có gan dám nói mình cố ý.
Nhưng đồng thời cô ta cũng sẽ không thừa nhận năng lực của mình yếu kém, tóm lại đây là một đề bài đúng sai, hơn nữa không có nhiều đáp án.
“Đây là tiệc mừng thọ của bà nội, bà cần phải mời bản thân mình sao?”
Vừa rồi Trần Lệ Bình bị Trần Tiểu Túy quở trách, lúc này trong lòng cũng đè nén tức giận bèn tóm lấy cơ hội trút giận với Trần Tiểu Túy.
“Thế tôi cũng là cô hai nhà họ Trần, tên tôi cần phải xuất hiện trên danh sách này sao?”
Trần Tiểu Túy không khách sáo đáp trả lại.
“Nhưng…”
Trần Lệ Bình nghẹn họng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Thế nhưng Trần Tiểu Túy lại không dừng lại ở đây, bản thân cô ấy cũng chẳng phải là người dễ bị bắt nạt, ai chọc đến cô ấy thì chắc chắn sẽ bị trả thù từng chi tiết nhỏ.
“Không muốn phạm sai lầm thì mau về thay đổi đi!”
Trần Tiểu Túy tức giận quát, sau đó giơ tay lên vung thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó đập vào đầu Trần Lệ Bình.
A...
Trần Lệ Bình hét lên một tiếng, đúng lúc này bên cạnh có một cánh tay vươn ra chặn danh sách đó lại.
“A Chí!”
Trần Lệ Bình nhìn thấy người đến vội vàng tỏ ra oan ức ôm lấy cánh tay đối phương, làm ra vẻ mình bị oan ức nhiều lắm chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Họ bắt nạt em”.
“Không sao, có anh ở đây”.
Người nói là một thanh niên trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, mặc một bộ đồ vest màu trắng.
Sau khi trấn an Trần Lệ Bình vài câu, người đàn ông lịch sự mỉm cười chào hỏi mấy người Trần Sương, sau đó mới từ tốn xoay người lại nhìn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.
“Xin hỏi hai người, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Nghe bạn gái tôi nói, cô ấy bị bắt nạt?”
“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.
Người đàn ông nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên chút tức giận.
“Anh là ai?”
Trần Tiểu Túy khẽ nhíu mày.
“Đây là bạn trai tôi, A Chí!”
Trần Lệ Bình kiêu ngạo nói: “Nhà A Chí kinh doanh dầu mỏ và vàng ở Trung Đông”.
“Từ Viễn Chí!”
Người đàn ông tên là A Chí cũng rất tự hào nói tên đầy đủ của mình, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Tôi cần một lời giải thích cho việc lúc nãy bạn gái tôi bị bắt nạt, nếu không…”
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Không để đối phương nói hết câu, Trần Tiểu Túy bỗng chỉ ra cửa, trợn mắt nhìn Từ Viễn Chí nói: “Anh không phải là người nhà họ Trần, cũng không có tên trong danh sách được mời, ai cho anh vào đây, lập tức cút ra ngoài”.
“Cô…”
Từ Chí Viễn không ngờ đối phương sẽ phát điên với hắn bằng cách trực tiếp như thế, cơn giận lên đến đỉnh điểm: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Mẹ kiếp, thế anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Vĩnh Khang đập bàn, không khách sáo đáp ngược lại.
Ngay khi cả hai bên đang giương cung bạt kiếm với nhau, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói cao vót: “Lão phu nhân đến…”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người trở nên căng thẳng, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, sau đó nở nụ cười rất tươi, đứng lên cung kính đối mặt với cửa phòng VIP.
Một bà cụ mặc bộ đồ thời Đường hoa văn sẫm màu, đeo đôi kính gọng vàng, cầm cây gậy đầu rồng, khoảng hơn sáu mươi tuổi được mấy người giúp việc dìu chậm rãi bước vào.
“Chào bà nội!”
Mọi người trong phòng VIP đều cúi người cung kính chào bà ta.
Lần này lão phu nhân nhà họ Trần tổ chức mừng thọ, không chỉ không mời người ngoài mà ngay cả trong gia tộc cũng chỉ mời thế hệ con cháu dòng chính, đều là cháu trai cháu gái của bà ta.
Bà cụ khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó được mấy người giúp việc dìu ngồi xuống ghế chủ bữa tiệc, bình thản nói: “Tất cả ngồi đi”.
Mọi người nghe thấy câu này mới dám thận trọng ngồi xuống.
“Vừa rồi có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Bà cụ Trần nói chuyện rất có sức lực, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn đến Trần Tiểu Túy một cái.
Cũng không biết là do bà ta cố ý hay thật sự không để ý đến.
“Bà nội, chuyện là thế này”.
Trần Sương chỉ vào Trần Tiểu Túy nói: “Tiểu Túy cứ luôn ở ngoài ít khi về nhà nên trong danh sách khách mời không có nó”.
“Không ngờ nó không mời lại đến, lúc nãy cháu nói vài câu bảo nó rời đi, nó còn cãi lại cháu”.
Bình luận facebook