• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 448: Trần Quảng là người thân của Trần Tiểu Túy

Lão phu nhân nhà họ Trần vẫn không ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Túy mà ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trần Sương vội vàng bổ sung thêm: “Bà nội, nhà họ Trần chúng ta luôn luôn chú trọng quy củ, trong danh sách có là có, không có là không có, không thể phá vỡ các quy củ này được”.

Lão phu nhân nhà họ Trần vẫn không nói gì, một lúc lâu sau, bà ta mới chậm rãi lên tiếng: “Cháu có gì muốn nói không?”

Những lời này rõ ràng là nói cho Trần Tiểu Túy nghe.

Trần Tiểu Túy tiến lên một bước, lễ phép đáp: “Bà nội, mặc dù trong danh sách không có tên của cháu, nhưng suy cho cùng cháu vẫn là con cháu nhà họ Trần, cháu muốn đến chúc thọ bà nội cũng đâu có gì không ổn”.

“Xạo vừa thôi!”

Trần Lệ Bình trừng mắt khinh thường nói: “Quy củ chính là quy củ, đừng ở đây thấy sang bắt quàng làm họ, thật sự chưa bao giờ thấy người mặt dày như thế, bà nội bà nhìn chị ta xem...”

“Im miệng!”

Lão phu nhân nhà họ Trần nhíu mày nói: “Làm loạn như thế còn ra thể thống gì nữa!”

Sau khi nói xong, bà ta thở dài, thản nhiên nói: “Nếu đã tới rồi thì ngồi xuống đi”.

“Cảm ơn bà nội”.

Trần Tiểu Túy lễ phép nói cảm ơn sau đó nhanh chóng kéo Diệp Vĩnh Khang ngồi xuống.

Không khí của bữa tiệc không có tiếng rộn ràng nói cười mà lại hơi ngột ngạt bí bách.

Diệp Vĩnh Khang có thể hiểu được, quy củ của một gia tộc lớn như thế đã bị phá vỡ, một bữa cơm mười người lại trở thành mười hai người.

Tuy nhiên những thứ này đối với Diệp Vĩnh Khang đều là mây trôi, trước đó cho dù anh tham dự yến tiệc của một nước nào đó, anh cũng không quan tâm đến chuyện gì, chỉ cắm đầu ăn uống.

Sau khi về nước anh vẫn giữ tác phong đó, nhưng hôm nay vì lo lắng cho Trần Tiểu Túy, vả lại anh cũng không quá đói nên không làm bừa mà chỉ nhàm chán ngồi một bên.

Trần Tiểu Túy không nói gì, bầu không khí trong phòng hết sức bí bách, không giống như buổi lễ mừng thọ mà khá giống cử hành lễ truy điệu.

Lúc này, thấy mọi người im lặng, Trần Lệ Bình đột nhiên hắng giọng, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào Từ Viễn Chí đang ngồi bên cạnh, sau đó cười nói với lão phu nhân: “Bà nội, Tiểu Chí nghe nói bình thường bà thích hút vài điếu thuốc”.

“Cho nên lần này anh ấy đặc biệt mang theo mấy hộp thuốc lá từ Trung Đông về, muốn để cho bà hút thử”.

Nghe thấy những lời này, hai mắt lão phu nhân lóe sáng: “Ồ? Thuốc lá Trung Đông sao? Từ trước tới giờ bà chưa từng hút loại đấy”.

Lão phu nhân nhà họ Trần là một người cuồng công việc, bình thường bà ta dành hết thời gian cho công việc, đúng là một người có tham vọng rất lớn.

Ngày thường bà ta không yêu thích gì nhiều, chỉ có sở thích duy nhất là hút vài điếu thuốc lá, rất ỷ lại vào mùi vị của thuốc lá.

Từ Viễn Chí vội vàng lấy ra mấy hộp thuốc lá từ trong túi rồi đứng dậy, cười nói với lão phu nhân: “Bà nội, loại thuốc này chuyên cung cấp cho hoàng thất ở Trung Đông, người bình thường dù có tiền cũng không mua được”.

“Cháu đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới lấy được mấy hộp, bà nội, bà mau hút thử đi ạ”.

Từ Viễn Chí vừa nói, vừa mở hộp thuốc rút một điếu ra, cung kính cúi người châm lửa thay cho lão phu nhân.

Bỗng chốc, một mùi hương thơm nồng lập tức tràn ngập cả phòng.

Lão phu nhân rít một hơi rồi nhả ra một làn khói, mặt đầy say mê nói: “Thuốc ngon, Tiểu Chí thật có lòng”.

“Chỉ cần bà nội thích là được!”

Thấy bạn trai đạt được sự tán thành của bà nội, Trần Lệ Bình không khỏi hớn hở ra mặt.

Tất nhiên cô ta không quên ném đá giấu tay, khinh thường nói: “Cháu là cháu gái bà nội, chắc chắn phải tìm một người bạn trai không thể khiến nhà họ Trần mất thể diện”.

“Không giống như một vài người nào đó, tùy tiện nhặt thức ăn ở chợ, khẩu vị mình nặng có thể hiểu được, nhưng đừng ném cho người nhà họ Trần chứ!”

Lão phu nhân khẽ nhíu mày, mặc dù bà ta không nói gì nhưng trong mắt hiện rõ vẻ không vui.

Từ đầu đến cuối lão phu nhân không nói chuyện với Trần Tiểu Túy, thậm chí cũng không thèm nhìn, cứ coi Trần Tiểu Túy như không khí.

Càng không nói đến Diệp Vĩnh Khang, bà ta cứ coi anh như không tồn tại.

Tất nhiên Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra được dù ánh mắt lão phu nhân không chú ý đến anh và Trần Tiểu Túy nhưng đã lén quan sát anh rất nhiều lần.

Sở dĩ bà ta có thái độ này là đang chờ anh và Trần Tiểu Túy không nhẫn nhịn được mà lên tiếng trước rồi từ đó rơi vào thế bị động.

Xem ra lão phu nhân này có thể khống chế nhà họ Trần – một trong ba đại gia tộc của Thiên Hải một cách chặt chẽ thì chắc chắn cũng không phải dạng vừa.

Đẳng cấp này không thể so sánh với Hạ Chí Tài của nhà họ Hạ trước đây.

Dĩ nhiên Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy cũng không phải đèn cạn dầu, lão phu nhân nghĩ gì trong lòng, bọn họ đều rõ như gương.

Cho nên họ lựa chọn không làm gì cả, bắt đầu chơi ván cờ tinh thần với lão phu nhân ở trong tối, xem ai không kiềm chế được trước.

“Bà nội, bà cứ dùng từ từ, chỗ cháu vẫn còn mấy hộp, bà cầm nốt đi ạ, nếu hút hết thì cháu lại tiếp tục nghĩ cách lấy một ít từ Trung Đông về cho bà”.

Từ Viễn Chí khẽ cười, đặt những hộp thuốc lá còn lại ra trước mặt lão phu nhân.

“Mẹ, nếu mẹ thích thì để con trở về bảo Trần Quảng nghĩ cách, xem có thể lấy một ít thuốc lá chuyên cung cấp cho chiến khu Thiên Hải về hay không”.

“Nghe nói ngoại trừ khả năng chiến đấu mạnh mẽ, thuốc lá chuyên cung cấp cho chiến khu Thiên Hải là tuyệt nhất, người bình thường không thể tùy tiện có được, nó còn đắt hơn thuốc lá chuyên cung cấp ở bên ngoài đấy ạ”.

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tô son đậm trên môi.

Trừ lão phu nhân ra, bà ấy là người duy nhất ở đây có vai vế cao nhất.

Sở dĩ lão phu nhân mời bà ấy đến yến tiệc mừng thọ lần này là vì bà ấy có một cậu con trai rất có tiền đồ, đánh nhau bậy bạ lại được vào chiến khu Thiên Hải, gia nhập đội thiết vệ Thiên Hải tiếng tăm lừng lẫy!

Đối với nhà họ Trần mà nói, đây chắc chắn là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông!

Nhắc tới người tên Trần Quảng này, ánh mắt lão phu nhân tràn đầy tự hào, cười nói: “Đứa nhỏ Tiểu Quảng này có thể làm rạng danh nhà họ Trần chúng ta rồi”.

“Nhưng bây giờ nó chỉ là một binh sĩ, vẫn chưa có quyền được nhận thuốc lá được cung cấp đặc biệt ấy”.

“Nếu khi nó trở lại có thể mang cho mẹ hai điếu để hút thử thì mẹ thấy hài lòng lắm rồi”.

“Trần Quảng?”

Nghe cái tên này, trong đầu Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hiện ra một người.

Trần Tiểu Túy ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Đó là con trai của cô út, mấy tháng trước vừa tham gia vào chiến khu Thiên Hải”.

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải là người to cao khỏe mạnh, làn da hơi đen không?”

“Ừ, làm sao anh biết?”

Trần Tiểu Túy nghi hoặc hỏi.

“Hai người lẩm bẩm gì đấy, đúng là không có phép tắc gì cả!”

Lúc này, Trần Lệ Bình thừa cơ châm ngòi một câu, sau đó cười nịnh nọt với lão phu nhân, nói: “Bà nội, hôm nay là mừng thọ của bà, hay là cho tất cả mọi người cùng nhau nếm thử thuốc lá mà Tiểu Chí mang về cho bà được không ạ?”

“Vui một mình không bằng cả nhà cùng vui, cũng coi như phúc lợi mà bà nội cho tất cả mọi người”.

Lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Vậy thì mở một hộp rồi cho tất cả mọi người hút thử đi”.

Nhà họ Trần có một truyền thống, hầu hết trai gái trong nhà đều biết hút thuốc, chuyện này không tránh khỏi quan hệ với sở thích của lão phu nhân.

Nếu học hút thuốc thì sẽ có thể gần gũi với lão phu nhân hơn, cho nên khi nghe lão phu nhân sẵn lòng chia sẻ thuốc lá, mỗi một người đều tỏ ra rất mong đợi.

Dù sao đây cũng là loại thuốc lá chuyên cung cấp cho hoàng thất Trung Đông, không phải là thứ mà người bình thường có thể hưởng thụ.

“Lát nữa em đừng hút thuốc”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng nói với Trần Tiểu Túy.

“Tại sao?”

Trần Tiểu Túy ngờ vực hỏi.

Diệp Vĩnh Khang đưa một tay áp sát miệng, ghé đầu bên tai Trần Tiểu Túy, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Thuốc lá này là thuốc giả”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom