Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 459: Con dấu cũng là thật
“Con dấu danh dự giả!”
Quả nhiên, Trần Quảng vừa nghe đến mấy chữ này, cả người tỏa ra sát khí chết người, tức giận nói: “Ai mà dám to gan đến vậy, bây giờ người đó đang ở đâu…”
Trần Quảng vừa nói vừa đưa tay ra cầm lấy “con dấu giả”, nhưng khi tay cậu ta chạm vào con dấu, cả người lập tức khựng lại, vẻ mặt như đông cứng.
“Người đó vừa kiếm cớ ra ngoài gọi điện, nói không chừng đã lén bỏ chạy rồi!”
Tuy nhiên, có vẻ như Trần Lệ Bình không để ý đến vẻ mặt của Trần Quảng, hoa tay múa chân nói: “Nhưng cũng không sao, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!”
“Vả lại, Trần Tiểu Túy là đồng phạm của anh ta, chỉ cần bắt được Trần Tiểu Túy rồi tra khảo là ra, chị ta nhất định sẽ biết người đó ở đâu”.
“Anh Trần Quảng, bây giờ anh mau đi báo cáo chuyện này đi, chuyện lớn như thế này không thể chậm trễ được…”
“Câm miệng!”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Trần Quảng đột nhiên quát lớn.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra biểu cảm của Trần Quảng rất kỳ lạ, hai tay nâng niu “con dấu giả”, ánh mắt nhìn thẳng như bị trúng tà.
“Anh Trần Quảng, anh…”
Trần Lệ Bình bối rối hỏi.
“Tôi bảo cô câm miệng!”
Trần Quảng lại quát lớn, khiến Trần Lệ Bình vội vàng ngậm miệng lại, nhưng vẫn nhìn đối phương với vẻ mặt khó hiểu.
Những người còn lại trong phòng cũng không lên tiếng, tất cả đều bị khí thế của Trần Quảng làm cho choáng váng, đồng thời không hiểu cậu ta bị làm sao.
Trần Quảng nhìn thẳng con dấu, đôi khi lấy tay xoa, rồi lại quay xuống phía dưới nhìn vài chữ viết bằng chữ tiểu triện.
“Sao con dấu này lại ở đây, tôi cần biết chi tiết sự việc, không được nói dối nửa lời hoặc thổi phồng sự việc!”
Trên trán Trần Quảng lấm tấm mồ hôi, mặc dù giọng điệu rất bình tĩnh nhưng uy lực lại tỏa ra mạnh mẽ.
“Cô nói đi!”
Trần Quảng nhìn thẳng vào Trần Lệ Bình.
Trần Lệ Bình bị khí thế của Trần Quảng dọa sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Lần này bà nội tổ chức tiệc đại thọ, Trần Tiểu Túy không mời mà đến, còn dẫn theo một tên nhà quê”.
“Tên quê mùa đó còn mang vài bao thuốc tặng bà nội, nói đây là thuốc chiến khu Thiên Hải cung cấp”.
“Sau đó mọi người đều chuẩn bị quà mừng thọ cho bà nội, tên quê mùa đó lấy con dấu này ra, nói đây là con dấu danh dự của chiến khu Thiên Hải”.
“Anh Trần Quảng, tất cả mọi việc đều là do tên đó làm, không liên quan gì đến nhà họ Trần chúng ta”.
Trần Lệ Bình nhìn biểu hiện của Trần Quảng, cho rằng Trần Quảng sẽ quy chuyện xấu này lên đầu nhà họ Trần.
Mặc dù cậu ta là người nhà họ Trần, nhưng cậu ta còn là thiết vệ Thiên Hải của chiến khu Thiên Hải, nếu phải lựa chọn, Trần Quảng nhất định sẽ chọn về phía thiết vệ Thiên hải.
Dù sao người được chọn vào thiết vệ Thiên Hải phải có lòng trung thành tuyệt đối với chiến bộ và đất nước, ngoài điều kiện có sức mạnh.
Khi đứng trước phải trái, dù trong lòng không muốn thì cũng phải cân nhắc đến cục diện chiến bộ và đất nước đầu tiên.
“Trần Quảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Những gì Lệ Bình vừa nói đều là sự thật, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trần chúng ta, bà cũng biết chuyện làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến chúng ta...”
“Bà nội, con dấu này là thật!”
Trần Quảng đột nhiên mở miệng thốt ra một câu kinh thiên động địa.
Hả?
Mọi người nghe xong đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Cái gì? Cái này là thật...”
“Không thể nào!”
Trần Sương nói: “Trần Quảng, em có nhầm không? Nếu con dấu này là thật thì sao có thể xuất hiện trong tay tên quê mùa đó được...”
“Không thể sai được, con dấu này là thật!”
Bản thân Trần Quảng cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng nếu con dấu thật sự xuất hiện ở đây thì chuyện này còn lớn và phức tạp hơn nữa!
Bây giờ cậu ta chỉ muốn lập tức tìm hiểu rõ chuyện này, nên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, nói: “Trong mục báo tuyên truyền của chiến khu có giới thiệu kèm ảnh thật rõ nét của con đấu danh dự”.
“Con dấu trông rất bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa điều bí ẩn”.
“Đặc trưng lớn nhất chính là chữ tiểu triện trên này được khắc bởi Nhậm Thiên Nguyên, chỉ huy cao nhất của chiến khu Thiên Hải”.
“Ông ấy có nét chữ độc nhất vô nhị, ngay cả máy móc cũng không thể làm giả một cách chính xác”.
“Hơn nữa mọi góc cạnh của con dấu này đều ăn khớp, vì vậy tôi chắc chắn con dấu này là thật 100%”
“Sao có thể...”
Mọi người cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hoang mang.
“Chị Tiểu Túy, người chị đưa tới là ai, anh ta tên gì?”
“Tại sao con dấu này lại ở trong tay anh ta, mong chị hãy nói rõ cho em biết, càng chi tiết càng tốt”.
Lúc này, Trần Quảng đã cố gắng kiềm chế hết sức, ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm ra ngọn ngành mọi chuyện.
Bởi vì cậu ta biết rõ hơn ai hết, nếu chuyện này không thể giải thích rõ ràng thì nhà họ Trần sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.
Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Trần Tiểu Túy giữ vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, cười đáp: “Chị cũng không dám suy đoán lung tung tại sao con dấu này lại ở trên người anh ấy”.
“Nhưng chị nghĩ chắc là do Nhậm Thiên Nguyên đích thân tặng cho anh ấy”.
“Nói láo!”
Trần Tiểu Túy vừa nói xong, Trần Lệ Bình đã lập tức quát lớn: “Đích thân tặng cho anh ta sao?”
“Trần Tiểu Túy, dù sao chị cũng là người Thiên Hải, con dấu danh dự có ý nghĩa gì chắc không cần tôi nói nhiều đâu nhỉ”.
“Đích thân tặng cho anh ta hả? Vậy chị nói cho tôi biết, tên nhà quê đó có thân phận gì, có công lao gì, tại sao lại tặng con dấu cho anh ta, người ta uống nhầm thuốc rồi à?”
Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Trần Tiểu Túy chỉ hờ hững cười nhạt: “Chờ lát nữa anh ấy quay lại, các người có thể đích thân hỏi anh ấy”.
Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không tiết lộ thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang chỉ vì niềm vui nhất thời.
Hơn nữa, bây giờ Trần Quảng cũng là một thành viên của thiết vệ Thiên Hải, tiếp theo nên xử lý thế nào cần phải dựa vào bản thân Diệp Vĩnh Khang, cho nên cô ấy không thể nói quá nhiều.
“Ha ha, đợi tên nhà quê đó quay lại sao?”
Trần Lệ Bình cười nhạo nói: “Nói nghe thì hay lắm! Tôi đoán bây giờ tên rẻ rách đó đã bỏ chạy xa rồi!”
“Chị đừng tưởng làm vậy thì có thể rũ sạch quan hệ, mọi người đều đã thấy chị đưa anh ta đến đây, nếu không tìm được anh ta thì chị sẽ phải...”
“Cô ấy sẽ thế nào?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài cửa vào.
Nhìn về phía Trần Tiểu Túy cười nói: “Thật xin lỗi, anh vừa giải quyết xong chuyện nên vào chậm một chút, không có chuyện gì chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ đang thảo luận xem xử lý anh thế nào thôi”.
Trần Tiểu Túy cười đáp, thấy Diệp Vĩnh Khang xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cô ấy lập tức cảm thấy an tâm.
“Ồ? Xử lý anh ư? Tại sao? Lẽ nào thấy anh đẹp trai quá à?”
Diệp Vĩnh Khang cười đùa.
“Anh Trần Quảng, chính là anh ta, con dấu là do anh ta cầm đến!”
Trần Lệ Bình không ngờ Diệp Vĩnh Khang sẽ quay lại nên cô ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, giận dữ hét lớn.
Quả nhiên, Trần Quảng vừa nghe đến mấy chữ này, cả người tỏa ra sát khí chết người, tức giận nói: “Ai mà dám to gan đến vậy, bây giờ người đó đang ở đâu…”
Trần Quảng vừa nói vừa đưa tay ra cầm lấy “con dấu giả”, nhưng khi tay cậu ta chạm vào con dấu, cả người lập tức khựng lại, vẻ mặt như đông cứng.
“Người đó vừa kiếm cớ ra ngoài gọi điện, nói không chừng đã lén bỏ chạy rồi!”
Tuy nhiên, có vẻ như Trần Lệ Bình không để ý đến vẻ mặt của Trần Quảng, hoa tay múa chân nói: “Nhưng cũng không sao, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!”
“Vả lại, Trần Tiểu Túy là đồng phạm của anh ta, chỉ cần bắt được Trần Tiểu Túy rồi tra khảo là ra, chị ta nhất định sẽ biết người đó ở đâu”.
“Anh Trần Quảng, bây giờ anh mau đi báo cáo chuyện này đi, chuyện lớn như thế này không thể chậm trễ được…”
“Câm miệng!”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Trần Quảng đột nhiên quát lớn.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra biểu cảm của Trần Quảng rất kỳ lạ, hai tay nâng niu “con dấu giả”, ánh mắt nhìn thẳng như bị trúng tà.
“Anh Trần Quảng, anh…”
Trần Lệ Bình bối rối hỏi.
“Tôi bảo cô câm miệng!”
Trần Quảng lại quát lớn, khiến Trần Lệ Bình vội vàng ngậm miệng lại, nhưng vẫn nhìn đối phương với vẻ mặt khó hiểu.
Những người còn lại trong phòng cũng không lên tiếng, tất cả đều bị khí thế của Trần Quảng làm cho choáng váng, đồng thời không hiểu cậu ta bị làm sao.
Trần Quảng nhìn thẳng con dấu, đôi khi lấy tay xoa, rồi lại quay xuống phía dưới nhìn vài chữ viết bằng chữ tiểu triện.
“Sao con dấu này lại ở đây, tôi cần biết chi tiết sự việc, không được nói dối nửa lời hoặc thổi phồng sự việc!”
Trên trán Trần Quảng lấm tấm mồ hôi, mặc dù giọng điệu rất bình tĩnh nhưng uy lực lại tỏa ra mạnh mẽ.
“Cô nói đi!”
Trần Quảng nhìn thẳng vào Trần Lệ Bình.
Trần Lệ Bình bị khí thế của Trần Quảng dọa sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Lần này bà nội tổ chức tiệc đại thọ, Trần Tiểu Túy không mời mà đến, còn dẫn theo một tên nhà quê”.
“Tên quê mùa đó còn mang vài bao thuốc tặng bà nội, nói đây là thuốc chiến khu Thiên Hải cung cấp”.
“Sau đó mọi người đều chuẩn bị quà mừng thọ cho bà nội, tên quê mùa đó lấy con dấu này ra, nói đây là con dấu danh dự của chiến khu Thiên Hải”.
“Anh Trần Quảng, tất cả mọi việc đều là do tên đó làm, không liên quan gì đến nhà họ Trần chúng ta”.
Trần Lệ Bình nhìn biểu hiện của Trần Quảng, cho rằng Trần Quảng sẽ quy chuyện xấu này lên đầu nhà họ Trần.
Mặc dù cậu ta là người nhà họ Trần, nhưng cậu ta còn là thiết vệ Thiên Hải của chiến khu Thiên Hải, nếu phải lựa chọn, Trần Quảng nhất định sẽ chọn về phía thiết vệ Thiên hải.
Dù sao người được chọn vào thiết vệ Thiên Hải phải có lòng trung thành tuyệt đối với chiến bộ và đất nước, ngoài điều kiện có sức mạnh.
Khi đứng trước phải trái, dù trong lòng không muốn thì cũng phải cân nhắc đến cục diện chiến bộ và đất nước đầu tiên.
“Trần Quảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Những gì Lệ Bình vừa nói đều là sự thật, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trần chúng ta, bà cũng biết chuyện làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến chúng ta...”
“Bà nội, con dấu này là thật!”
Trần Quảng đột nhiên mở miệng thốt ra một câu kinh thiên động địa.
Hả?
Mọi người nghe xong đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Cái gì? Cái này là thật...”
“Không thể nào!”
Trần Sương nói: “Trần Quảng, em có nhầm không? Nếu con dấu này là thật thì sao có thể xuất hiện trong tay tên quê mùa đó được...”
“Không thể sai được, con dấu này là thật!”
Bản thân Trần Quảng cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng nếu con dấu thật sự xuất hiện ở đây thì chuyện này còn lớn và phức tạp hơn nữa!
Bây giờ cậu ta chỉ muốn lập tức tìm hiểu rõ chuyện này, nên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, nói: “Trong mục báo tuyên truyền của chiến khu có giới thiệu kèm ảnh thật rõ nét của con đấu danh dự”.
“Con dấu trông rất bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa điều bí ẩn”.
“Đặc trưng lớn nhất chính là chữ tiểu triện trên này được khắc bởi Nhậm Thiên Nguyên, chỉ huy cao nhất của chiến khu Thiên Hải”.
“Ông ấy có nét chữ độc nhất vô nhị, ngay cả máy móc cũng không thể làm giả một cách chính xác”.
“Hơn nữa mọi góc cạnh của con dấu này đều ăn khớp, vì vậy tôi chắc chắn con dấu này là thật 100%”
“Sao có thể...”
Mọi người cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hoang mang.
“Chị Tiểu Túy, người chị đưa tới là ai, anh ta tên gì?”
“Tại sao con dấu này lại ở trong tay anh ta, mong chị hãy nói rõ cho em biết, càng chi tiết càng tốt”.
Lúc này, Trần Quảng đã cố gắng kiềm chế hết sức, ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm ra ngọn ngành mọi chuyện.
Bởi vì cậu ta biết rõ hơn ai hết, nếu chuyện này không thể giải thích rõ ràng thì nhà họ Trần sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.
Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Trần Tiểu Túy giữ vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, cười đáp: “Chị cũng không dám suy đoán lung tung tại sao con dấu này lại ở trên người anh ấy”.
“Nhưng chị nghĩ chắc là do Nhậm Thiên Nguyên đích thân tặng cho anh ấy”.
“Nói láo!”
Trần Tiểu Túy vừa nói xong, Trần Lệ Bình đã lập tức quát lớn: “Đích thân tặng cho anh ta sao?”
“Trần Tiểu Túy, dù sao chị cũng là người Thiên Hải, con dấu danh dự có ý nghĩa gì chắc không cần tôi nói nhiều đâu nhỉ”.
“Đích thân tặng cho anh ta hả? Vậy chị nói cho tôi biết, tên nhà quê đó có thân phận gì, có công lao gì, tại sao lại tặng con dấu cho anh ta, người ta uống nhầm thuốc rồi à?”
Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Trần Tiểu Túy chỉ hờ hững cười nhạt: “Chờ lát nữa anh ấy quay lại, các người có thể đích thân hỏi anh ấy”.
Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không tiết lộ thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang chỉ vì niềm vui nhất thời.
Hơn nữa, bây giờ Trần Quảng cũng là một thành viên của thiết vệ Thiên Hải, tiếp theo nên xử lý thế nào cần phải dựa vào bản thân Diệp Vĩnh Khang, cho nên cô ấy không thể nói quá nhiều.
“Ha ha, đợi tên nhà quê đó quay lại sao?”
Trần Lệ Bình cười nhạo nói: “Nói nghe thì hay lắm! Tôi đoán bây giờ tên rẻ rách đó đã bỏ chạy xa rồi!”
“Chị đừng tưởng làm vậy thì có thể rũ sạch quan hệ, mọi người đều đã thấy chị đưa anh ta đến đây, nếu không tìm được anh ta thì chị sẽ phải...”
“Cô ấy sẽ thế nào?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài cửa vào.
Nhìn về phía Trần Tiểu Túy cười nói: “Thật xin lỗi, anh vừa giải quyết xong chuyện nên vào chậm một chút, không có chuyện gì chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ đang thảo luận xem xử lý anh thế nào thôi”.
Trần Tiểu Túy cười đáp, thấy Diệp Vĩnh Khang xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cô ấy lập tức cảm thấy an tâm.
“Ồ? Xử lý anh ư? Tại sao? Lẽ nào thấy anh đẹp trai quá à?”
Diệp Vĩnh Khang cười đùa.
“Anh Trần Quảng, chính là anh ta, con dấu là do anh ta cầm đến!”
Trần Lệ Bình không ngờ Diệp Vĩnh Khang sẽ quay lại nên cô ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, giận dữ hét lớn.
Bình luận facebook