Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460: Nghịch chuyển
“Anh Trần Quảng, mau bắt anh ta lại đi!”
Trần Lệ Bình giống như mụ đàn bà điên, giang rộng hai tay chặn ngay trước cửa phòng, sợ rằng tên này thấy tình thế không ổn sẽ lập tức chuồn đi mất.
Tuy nhiên Trần Quảng chỉ đứng yên bất động tại chỗ, ngay cả hai mắt trợn tròn như bị trúng tà.
“Anh Trần Quảng, anh còn ngây ra đấy làm gì, mau bắt người đi, sau đó lập tức báo về chiến khu Thiên Hải, ăn trộm con dấu danh dự chắc chắn sẽ phạm phải tội chết đúng không?”
Trí thông minh của Trần Lệ Bình quả thực có vấn đề, đã tới lúc này rồi mà vẫn không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường.
“Cô câm mồm lại cho tôi!”
Trần Quảng đột nhiên gầm lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nói rõ được trong lòng mình lúc này đang có cảm xúc như thế nào.
Kinh ngạc, vui mừng, nỗi sợ hãi mãnh liệt, còn có cả cảm xúc lo lắng tới cực độ giao thoa lại với nhau, khiến cho cả người cậu ta không khống chế được mà run lên lẩy bẩy.
Thật không thể ngờ được hầu quân tướng lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của bà nội!
Đồng thời càng không thể ngờ hầu quân tướng lại quen biết với chị Tiểu Tuý!
Hơn nữa ban nãy cậu ta cũng đã nghe thấy, hầu quân tướng bị người ta vu khống là kẻ trộm, còn muốn xử bắn đối phương, chẳng những thế còn chửi rủa anh ấy vô cùng thậm tệ.
Nơi này là vùng đất phong của hầu quân tướng, cũng có thể nói, hầu quân tướng có quyền sinh quyền sát tất cả những người ở nơi này, không cần phải giải thích, không cần phải xét xử!
“Ừ, cậu đến rồi đấy à?”
Diệp Vĩnh Khang không hề tỏ ra phẫn nộ dù chỉ là một chút, ngược lại còn nở một nụ cười đặc biệt ôn hoà với Trần Quảng.
Ban nãy lúc anh ở chiến khu Thiên Hải đã biết được thân phận của Trần Quảng, cũng biết Trần Quảng sẽ tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần.
“Quân… anh Diệp…”
Trần Quảng đang chuẩn bị thốt ra hai tiếng quân hầu theo bản năng thì đột nhiên nhớ tới mấy lời răn dạy của Lý Phi với đám người bọn họ khi trước.
Lý Phi đã ra mệnh lệnh bảo mật cấp độ cao nhất với bọn họ, bắt bọn họ giấu kín chuyện đã từng gặp hầu quân tướng.
Đương nhiên càng không thể tiết lộ nửa chữ có liên quan tới hầu quân tướng ra bên ngoài.
“Hai người quen nhau sao?”
Trần Sương kinh ngạc nói: “Trần Quảng, sao cậu lại quen với tên nhà quê...
“Câm mồm!”
Trần Quảng nghe thấy hai chữ nhà quê thì sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Nếu như nói trộm cắp hay làm giả con dấu danh dự là tội tày trời thì sỉ nhục hầu quân tướng là tội lớn phải chu di cửu tộc.
Mà lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng có quyền lợi này, nếu anh muốn tiêu diệt cả nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói.
Hơn nữa nơi này là đất phong của anh, không cần bất cứ lý do gì hay bất cứ lời giải thích gì cả!
“Anh Diệp, chuyện… chuyện… chuyện này…”
Trần Quảng căng thẳng tới mức ngay cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa.
“Đừng căng thẳng, tôi không nhỏ mọn tới vậy đâu”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi vỗ lên bả vai Trần Quảng, sau đó chỉ vào con dấu danh dự trên mặt bàn và mấy hộp thuốc lá cung cấp đặc biệt cho chiến khu, cười nói: “Ban nãy chỉ có chút hiểu nhầm thôi, tôi có thể hiểu được”.
“Chỉ có điều phải phiền cậu giải thích về hai thứ này rồi”.
Trần Quảng gật đầu, sau khi dùng mấy chục giây sắp xếp lại ngôn từ trong đầu thì quay người lại nói với lão phu nhân nhà họ Trần: “Bà nội, thuốc lá chuyên dụng và cả con dấu danh dự này đều do chiến khu tặng cho anh Diệp”.
“Chiến khu tặng cho cậu ta ư?”
Lão phu nhân nhà họ Trần hoài nghi nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Nhưng mà…”
“Bởi vì anh Diệp đã lập được công lao!”
Trần Quảng lo sợ lão phu nhân nhà họ Trần lại nói ra mấy chữ thằng nhà quê nên vội vàng lên tiếng ngắt lời: “Còn về chuyện công lao gì thì đây là cơ mật, không tiện nói chi tiết”.
“Đại khái là một cơ hội rất ngẫu nhiên, giúp cho Thiên Hải tránh được một kiếp nạn lớn”.
“Sau đó vì một số nguyên nhân, chuyện này buộc phải giữ bí mật, vậy nên không tuyên truyền rộng ra bên ngoài”.
“Để tỏ lòng biết ơn và sự khẳng định, chiến khu đã quyết định tặng con dấu cho anh Diệp”.
Những lời giải thích này của Trần Quảng kỳ thực vô cùng gượng ép, nếu là bình thường thì chắc hẳn ngay cả lừa học sinh tiểu học cũng chẳng được.
Thế nhưng mấy lời này lại được nói ra từ miệng Trần Quảng, hơn nữa con dấu danh dự và thuốc lá đều đang ở ngay trước mắt, dù cho trong lòng có hoài nghi tới mức nào thì cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Tiểu Diệp à, hoá ra còn có chuyện này, cậu cũng không chịu nói sớm, ban nãy thật sự đã trách nhầm cậu rồi”.
Lão phu nhân nhà họ Trần vội vàng tỏ ý xin lỗi Diệp Vĩnh Khang.
“Đúng thế, sao ban nãy anh Diệp không nói sớm chứ”.
“Ôi, đều là hiểu nhầm cả, nói ra thì tốt rồi, anh Diệp mau ngồi xuống, ăn thêm mấy món ngon này đi, lát nữa nhớ để lại phương thức liên lạc nhé”.
“Phải đó, mọi người đều là người nhà, lần này được thơm lây rồi, ha ha!”
Cả đám người đột nhiên lật mặt, hận một nỗi không thể áp mặt mình lên trên người Diệp Vĩnh Khang.
Dù là nguyên nhân gì thì đây cũng là người sở hữu con dấu danh dự!
Chỉ dựa vào thân phận này cũng đủ để khiến mọi người nịnh bợ.
“Anh Diệp, anh đúng là quá đỉnh!”
“Đây thật sự là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi!”
Tình thế trong phòng bao nảy sinh biến hoá cực lớn chỉ trong phút chốc, Diệp Vĩnh Khang ban nãy bị chà đạp bởi đủ lời chế nhạo lập tức trở thành nhân vật chính được mọi người tung hô.
“Tôi đã bảo mà, chị Tiểu Tuý là cô gái ưu tú nhất của nhà họ Trần chúng ta, người đàn ông lọt vào mắt chị ấy cũng là hạc giữa bầy gà!”
Ngay cả Trần Tiểu Tuý ban nãy bị người ta chửi rủa đòi xoá tên khỏi gia phả cũng trở thành “cô gái ưu tú nhất” của nhà họ Trần ngay tức khắc.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Tuý chỉ cười nhạt, trong mắt mang theo vẻ chế giễu và thú vị, cảm nhận sự thảm thương của nhân tính.
Trần Tiểu Tuý và Diệp Vĩnh Khang xoay chuyển trở thành nhân vật chính chỉ trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều tung hô hai người họ, bỏ mặc Trần Sương và Trần Lệ Bình tức tối ngồi một góc.
Mang theo khuôn mặt u ám còn có Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Nghe mọi người ca tụng bạn trai của Trần Tiểu Tuý ưu tú khiến cho hai người họ cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng!
“Anh Diệp, không thể không nói, anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất bất ngờ”.
Triệu Hưng Minh đột nhiên lên tiếng nói: “Không ngờ anh lại có chuyện như vậy nữa, đúng là rất đỉnh”.
“Mọi người đều cùng sống trên trái đất này, quen biết nhau chính là duyên phận, tôi còn đang đắn đo mãi khoản tiền để không hơn năm tỷ tệ trong tay tạm thời không biết nên sử dụng thế nào”.
“Nếu như tiện thì tôi muốn hỏi xem anh Diệp giờ đang làm trong ngành nghề gì, có chức vụ ra sao, giữa chúng ta có thể hợp tác hay không, đều là người một nhà, có nguồn tài nguyên tốt thì có thể chia sẻ cho nhau mà”.
Lúc Triệu Hưng Minh nói ra mấy lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, khoé miệng còn nở một nụ cười lịch sự.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không có vấn đề gì, chỉ là đang rất chân thành hỏi về chuyện hợp tác.
Thế nhưng Trần Sương đứng bên cạnh nhìn ra chiêu trò này thì trong lòng âm thầm hả hê không thôi, chỉ muốn giơ ngón tay cái lên thả like cho Triệu Hưng Minh ngay tại chỗ!
Cô ta có thể hiểu được những lời này của Triệu Hưng Minh là có ý gì.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang là người sở hữu con dấu danh dự, thế nhưng ban nãy từ trong lời của Trần Quảng, không khó để nghe ra anh ta có thể sở hữu con dấu danh dự không phải anh ta có tài cán gì mà chỉ là mèo mù vớ được cá rán.
Mà khí tức của một tên dân đen dưới đáy cùng xã hội cũng được bộc lộ rất rõ từ trong lời nói và hành động của anh ta, thêm cả cách ăn mặc rẻ tiền, trên người ngoài thân phận là người sở hữu con dấu danh dự ra thì cũng vẫn chỉ là thằng nhà quê mà thôi.
Trần Lệ Bình giống như mụ đàn bà điên, giang rộng hai tay chặn ngay trước cửa phòng, sợ rằng tên này thấy tình thế không ổn sẽ lập tức chuồn đi mất.
Tuy nhiên Trần Quảng chỉ đứng yên bất động tại chỗ, ngay cả hai mắt trợn tròn như bị trúng tà.
“Anh Trần Quảng, anh còn ngây ra đấy làm gì, mau bắt người đi, sau đó lập tức báo về chiến khu Thiên Hải, ăn trộm con dấu danh dự chắc chắn sẽ phạm phải tội chết đúng không?”
Trí thông minh của Trần Lệ Bình quả thực có vấn đề, đã tới lúc này rồi mà vẫn không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường.
“Cô câm mồm lại cho tôi!”
Trần Quảng đột nhiên gầm lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nói rõ được trong lòng mình lúc này đang có cảm xúc như thế nào.
Kinh ngạc, vui mừng, nỗi sợ hãi mãnh liệt, còn có cả cảm xúc lo lắng tới cực độ giao thoa lại với nhau, khiến cho cả người cậu ta không khống chế được mà run lên lẩy bẩy.
Thật không thể ngờ được hầu quân tướng lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của bà nội!
Đồng thời càng không thể ngờ hầu quân tướng lại quen biết với chị Tiểu Tuý!
Hơn nữa ban nãy cậu ta cũng đã nghe thấy, hầu quân tướng bị người ta vu khống là kẻ trộm, còn muốn xử bắn đối phương, chẳng những thế còn chửi rủa anh ấy vô cùng thậm tệ.
Nơi này là vùng đất phong của hầu quân tướng, cũng có thể nói, hầu quân tướng có quyền sinh quyền sát tất cả những người ở nơi này, không cần phải giải thích, không cần phải xét xử!
“Ừ, cậu đến rồi đấy à?”
Diệp Vĩnh Khang không hề tỏ ra phẫn nộ dù chỉ là một chút, ngược lại còn nở một nụ cười đặc biệt ôn hoà với Trần Quảng.
Ban nãy lúc anh ở chiến khu Thiên Hải đã biết được thân phận của Trần Quảng, cũng biết Trần Quảng sẽ tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần.
“Quân… anh Diệp…”
Trần Quảng đang chuẩn bị thốt ra hai tiếng quân hầu theo bản năng thì đột nhiên nhớ tới mấy lời răn dạy của Lý Phi với đám người bọn họ khi trước.
Lý Phi đã ra mệnh lệnh bảo mật cấp độ cao nhất với bọn họ, bắt bọn họ giấu kín chuyện đã từng gặp hầu quân tướng.
Đương nhiên càng không thể tiết lộ nửa chữ có liên quan tới hầu quân tướng ra bên ngoài.
“Hai người quen nhau sao?”
Trần Sương kinh ngạc nói: “Trần Quảng, sao cậu lại quen với tên nhà quê...
“Câm mồm!”
Trần Quảng nghe thấy hai chữ nhà quê thì sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Nếu như nói trộm cắp hay làm giả con dấu danh dự là tội tày trời thì sỉ nhục hầu quân tướng là tội lớn phải chu di cửu tộc.
Mà lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng có quyền lợi này, nếu anh muốn tiêu diệt cả nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói.
Hơn nữa nơi này là đất phong của anh, không cần bất cứ lý do gì hay bất cứ lời giải thích gì cả!
“Anh Diệp, chuyện… chuyện… chuyện này…”
Trần Quảng căng thẳng tới mức ngay cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa.
“Đừng căng thẳng, tôi không nhỏ mọn tới vậy đâu”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi vỗ lên bả vai Trần Quảng, sau đó chỉ vào con dấu danh dự trên mặt bàn và mấy hộp thuốc lá cung cấp đặc biệt cho chiến khu, cười nói: “Ban nãy chỉ có chút hiểu nhầm thôi, tôi có thể hiểu được”.
“Chỉ có điều phải phiền cậu giải thích về hai thứ này rồi”.
Trần Quảng gật đầu, sau khi dùng mấy chục giây sắp xếp lại ngôn từ trong đầu thì quay người lại nói với lão phu nhân nhà họ Trần: “Bà nội, thuốc lá chuyên dụng và cả con dấu danh dự này đều do chiến khu tặng cho anh Diệp”.
“Chiến khu tặng cho cậu ta ư?”
Lão phu nhân nhà họ Trần hoài nghi nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Nhưng mà…”
“Bởi vì anh Diệp đã lập được công lao!”
Trần Quảng lo sợ lão phu nhân nhà họ Trần lại nói ra mấy chữ thằng nhà quê nên vội vàng lên tiếng ngắt lời: “Còn về chuyện công lao gì thì đây là cơ mật, không tiện nói chi tiết”.
“Đại khái là một cơ hội rất ngẫu nhiên, giúp cho Thiên Hải tránh được một kiếp nạn lớn”.
“Sau đó vì một số nguyên nhân, chuyện này buộc phải giữ bí mật, vậy nên không tuyên truyền rộng ra bên ngoài”.
“Để tỏ lòng biết ơn và sự khẳng định, chiến khu đã quyết định tặng con dấu cho anh Diệp”.
Những lời giải thích này của Trần Quảng kỳ thực vô cùng gượng ép, nếu là bình thường thì chắc hẳn ngay cả lừa học sinh tiểu học cũng chẳng được.
Thế nhưng mấy lời này lại được nói ra từ miệng Trần Quảng, hơn nữa con dấu danh dự và thuốc lá đều đang ở ngay trước mắt, dù cho trong lòng có hoài nghi tới mức nào thì cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Tiểu Diệp à, hoá ra còn có chuyện này, cậu cũng không chịu nói sớm, ban nãy thật sự đã trách nhầm cậu rồi”.
Lão phu nhân nhà họ Trần vội vàng tỏ ý xin lỗi Diệp Vĩnh Khang.
“Đúng thế, sao ban nãy anh Diệp không nói sớm chứ”.
“Ôi, đều là hiểu nhầm cả, nói ra thì tốt rồi, anh Diệp mau ngồi xuống, ăn thêm mấy món ngon này đi, lát nữa nhớ để lại phương thức liên lạc nhé”.
“Phải đó, mọi người đều là người nhà, lần này được thơm lây rồi, ha ha!”
Cả đám người đột nhiên lật mặt, hận một nỗi không thể áp mặt mình lên trên người Diệp Vĩnh Khang.
Dù là nguyên nhân gì thì đây cũng là người sở hữu con dấu danh dự!
Chỉ dựa vào thân phận này cũng đủ để khiến mọi người nịnh bợ.
“Anh Diệp, anh đúng là quá đỉnh!”
“Đây thật sự là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi!”
Tình thế trong phòng bao nảy sinh biến hoá cực lớn chỉ trong phút chốc, Diệp Vĩnh Khang ban nãy bị chà đạp bởi đủ lời chế nhạo lập tức trở thành nhân vật chính được mọi người tung hô.
“Tôi đã bảo mà, chị Tiểu Tuý là cô gái ưu tú nhất của nhà họ Trần chúng ta, người đàn ông lọt vào mắt chị ấy cũng là hạc giữa bầy gà!”
Ngay cả Trần Tiểu Tuý ban nãy bị người ta chửi rủa đòi xoá tên khỏi gia phả cũng trở thành “cô gái ưu tú nhất” của nhà họ Trần ngay tức khắc.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Tuý chỉ cười nhạt, trong mắt mang theo vẻ chế giễu và thú vị, cảm nhận sự thảm thương của nhân tính.
Trần Tiểu Tuý và Diệp Vĩnh Khang xoay chuyển trở thành nhân vật chính chỉ trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều tung hô hai người họ, bỏ mặc Trần Sương và Trần Lệ Bình tức tối ngồi một góc.
Mang theo khuôn mặt u ám còn có Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Nghe mọi người ca tụng bạn trai của Trần Tiểu Tuý ưu tú khiến cho hai người họ cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng!
“Anh Diệp, không thể không nói, anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất bất ngờ”.
Triệu Hưng Minh đột nhiên lên tiếng nói: “Không ngờ anh lại có chuyện như vậy nữa, đúng là rất đỉnh”.
“Mọi người đều cùng sống trên trái đất này, quen biết nhau chính là duyên phận, tôi còn đang đắn đo mãi khoản tiền để không hơn năm tỷ tệ trong tay tạm thời không biết nên sử dụng thế nào”.
“Nếu như tiện thì tôi muốn hỏi xem anh Diệp giờ đang làm trong ngành nghề gì, có chức vụ ra sao, giữa chúng ta có thể hợp tác hay không, đều là người một nhà, có nguồn tài nguyên tốt thì có thể chia sẻ cho nhau mà”.
Lúc Triệu Hưng Minh nói ra mấy lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, khoé miệng còn nở một nụ cười lịch sự.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không có vấn đề gì, chỉ là đang rất chân thành hỏi về chuyện hợp tác.
Thế nhưng Trần Sương đứng bên cạnh nhìn ra chiêu trò này thì trong lòng âm thầm hả hê không thôi, chỉ muốn giơ ngón tay cái lên thả like cho Triệu Hưng Minh ngay tại chỗ!
Cô ta có thể hiểu được những lời này của Triệu Hưng Minh là có ý gì.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang là người sở hữu con dấu danh dự, thế nhưng ban nãy từ trong lời của Trần Quảng, không khó để nghe ra anh ta có thể sở hữu con dấu danh dự không phải anh ta có tài cán gì mà chỉ là mèo mù vớ được cá rán.
Mà khí tức của một tên dân đen dưới đáy cùng xã hội cũng được bộc lộ rất rõ từ trong lời nói và hành động của anh ta, thêm cả cách ăn mặc rẻ tiền, trên người ngoài thân phận là người sở hữu con dấu danh dự ra thì cũng vẫn chỉ là thằng nhà quê mà thôi.
Bình luận facebook