Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461: Đáng chết
Rất rõ ràng, Triệu Hưng Minh muốn thông qua cách này để đánh thức đám ngu ngốc bị bốn chữ con dấu danh dự làm cho mê muội.
Để bọn họ biết ai mới là nhân vật chính ngày hôm nay.
Quả nhiên, lời nói của Triệu Hưng Minh khiến mọi người sững sờ, tất cả đều tập trung sự chú ý về phía Diệp Vĩnh Khang, vừa nhìn cách ăn mặc rẻ tiền của anh, vừa tò mò muốn biết anh sẽ trả lời thế nào.
“Hợp tác thì bỏ đi”.
Diệp Vĩnh Khang bình bĩnh đáp: “Chuyện tôi làm, anh không hợp tác nổi đâu”.
“Ồ? Vậy anh Diệp có tiện nói rõ anh đang làm chuyện lớn gì không?”
Triệu Hưng Minh tỏ vẻ tò mò, nhưng trong lòng lại đang giễu cợt, thầm nghĩ đã giả vờ thì hôm nay sẽ không để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.
“Cụ thể à? Để tôi nghĩ xem nên biểu đạt thể nào đã”.
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, như thể anh thật sự không biết nên biểu đạt như thế nào.
Anh là Điện Chủ của Điện Long Thần, là hầu quân tướng nước Long Hạ, là siêu sát thủ đứng đầu danh sách sát thủ của thế giới, anh cũng sở hữu các công ty thuộc nhiều ngành khác nhau.
Vì vậy, có lúc anh cũng không biết rốt cuộc mình có thân phận gì.
“Hiện giờ tôi không có việc làm, cứ coi như là người thất nghiệp đi”.
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một thân phận phù hợp nhất với mình.
Từ khi trở về nước Long Hạ, anh quả thực không có bất kỳ ngành nghề cụ thể nào, cuộc sống hằng ngày của anh là làm việc nhà và trông con, sau đó uống trà đọc sách, nếu chán quá thì ra ngoài đi dạo, cũng đúng là thất nghiệp thật.
“Ha ha ha, anh Diệp thật hài hước, sao anh có thể là người thất nghiệp được chứ?”
Triệu Hưng Minh cười lớn, không chịu buông tha: “Nói thế này nhé, bây giờ trong tay tôi có một khoản vốn hơn ba tỷ tệ”.
“Không biết phía anh Diệp có thể dành ra bao nhiêu tiền, chúng ta có thể cùng hợp lực và vốn rồi làm một cuộc làm ăn lớn”.
Triệu Hưng Minh đã quyết định hôm nay không thể để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.
“À... chuyện này... tôi cũng không biết cụ thể tôi có bao nhiêu tiền”.
Câu nói này của Diệp Vĩnh Khang là nói thật, tài sản và công ty anh nắm giữ quả thực quá nhiều.
Mà những chuyện này đều là Sử Nam Bắc giúp anh xử lý, mặc dù anh đã thành lập ngân hàng Kim Kỳ để tập trung quản lý tiền bạc.
Nhưng ngân hàng Kim Kỳ cũng có hàng nghìn chi nhánh trên thế giới, chỉ riêng ở nước Long Hạ cũng đã có đến hai ba trăm chi nhánh.
Dòng tiền chảy vào mỗi ngày nhiều vô kể, vì vậy Diệp Vĩnh Khang quả thực không thể ước lượng được mình có bao nhiêu tiền.
Thấy mọi người có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, Diệp Vĩnh Khang nói thêm: "Bây giờ trên người tôi có khoảng sáu trăm tệ”.
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, mọi người đều không kiềm chế được mà cười phá lên.
Lúc này, tình hình trong phòng lại có chuyển biến ngược.
Diệp Vĩnh Khang dựa vào con dấu danh dự, vừa nhận được sự tiếp đãi tôn kính của mọi người, nhưng lại bị Triệu Hưng Minh đánh bật trở lại nguyên hình trong vài câu.
Mọi người cũng nhận ra rằng cho dù có con dấu danh dự thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Chẳng qua chỉ là đột nhiên gặp may mà thôi, suy cho cùng vẫn chỉ là tên nhà quê trên người chỉ có mấy trăm tệ.
“Tiểu Túy, em có mắt nhìn người thật đấy”.
Triệu Hưng Minh lại hướng mũi dùi về phía Trần Tiểu Túy, chế nhạo: “Lúc đầu em từ chối anh, anh còn nghĩ để xem sau này em sẽ tìm người đàn ông thế nào”.
“Hôm nay coi như anh được mở mang tầm mắt rồi, người đàn ông em chọn quả thực rất tài giỏi, lại là chủ nhân của con dấu danh dự”.
“Anh góp ý cho em, hai người hãy về lập bàn thờ ở phòng khách, sau đó đặt con dấu danh dự lên đó, mỗi ngày dâng ba nén hương”.
“Mặc dù thứ này không thể coi như cơm để ăn, nhưng dù cũng là món ăn tinh thần của hai người, ha ha ha!”
“Ha ha ha, đúng vậy, món ăn tinh thần!”
“Hai người họ đều là thánh nhân, dựa vào món ăn tinh thần cũng có thể no bụng, người thường chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào tiền bạc, thật tầm thường biết bao, ha ha ha!”
“Ăn nói cẩn thận, đừng lấy con dấu danh dự ra giễu cợt!”
Trần Quảng hạ giọng quát.
Là một binh lính ưu tú của chiến khu Thiên Hải, tình cảm của cậu ta đối với con dấu danh dự khác với mọi người, cậu ta quyết không cho phép người khác giễu cợt con dấu danh dự.
Thấy Trần Quảng không vui, Triệu Hưng Minh lúc này mới ngừng việc lấy con dấu danh dự ra làm trò đùa.
Đối mặt với loại chế nhạo này, mặc dù trong lòng Diệp Vĩnh Khang không so đo với đám người ngu ngốc đó, nhưng anh cũng không phải là người tốt.
Sau khi nhẫn nại đợi Triệu Hưng Minh nói xong, anh mới quay đầu lại, nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “À, anh muốn nói với em rằng anh cảm thấy người nào đó cũng khá tốt đấy”.
“Những gì em làm lúc trước quá vội vàng, em không nên vứt thẳng đi, giữ lại làm lốp xe dự phòng tốt biết bao”.
Trần Tiểu Túy cười nói: “Đừng nhắc nữa, nói đến chuyện này em lại thấy hối hận. Nếu lúc trước em bình tĩnh một chút, giữ lại làm lốp dự phòng thì bây giờ chúng ta đã không nghèo đến mức này, còn phải dựa vào món ăn tinh thần để sống qua ngày”.
“Ha ha, trên đời này lại không có thuốc hối hận chứ! Lốp dự phòng em vứt đi được người khác nhặt về làm bảo vật rồi, ha ha ha!”
Diệp Vĩnh khang cười lớn.
Nhưng bầu không khí trong phong bao giảm xuống mức đóng băng ngay lập tức.
Sắc mặt Triệu Hưng Minh tối sầm lại, lần này hắn không nhẫn nhịn nổi nữa, tức giận đập bàn mắng chửi: “Câm miệng cho tôi, các người là cái thá gì mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi chứ!”
Đối mặt với Triệu Hưng Minh vừa tức giận vừa xấu hổ, Diệp Vĩnh Khang vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói: "Tôi nhắc đến tên anh sao?"
“Ồ, thật xin lỗi, giờ tôi mới nhớ ra trước đây anh cũng từng bị Tiểu Túy đá, thực ra chúng tôi đang nói đến một người khác”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Trần Tiểu Túy cũng cười: “Xin lỗi sếp Triệu, bởi vì số người từng bị tôi đá cũng hơi nhiều, cho nên lúc nãy mới không nhận ra anh cũng từng bị tôi đá, anh đừng hiểu nhầm”.
Gân xanh trên trán Triệu Hưng Minh hiện rõ.
Hắn vô cùng tức giận.
“Đáng chết!”
Lúc này, Triệu Hưng Minh đã hoàn toàn bị cơn giận khống chế, hắn vung nắm đấm về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trước mặt cao thủ hàng đầu thế giới như Diệp Vĩnh Khang, nắm đấm này của hắn chậm như rùa bò.
Diệp Vĩnh Khang không thèm liếc mắt, vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ nhấc nhẹ một chân, đá Triệu Hưng Minh ngã xuống đất.
“Tôi sẽ giết anh!”
Triệu Hưng Minh hoàn hoàn bị cơn giận nuốt đi lý trí.
“Trần Quảng, mau ngăn bọn họ lại!”
Lão phu nhân lớn tiếng gọi.
Trần Quảng thầm mắng chửi trong lòng, tên họ Triệu này đúng là kẻ ngốc, nếu hắn biết lúc này hắn đang đối mặt với ai thì chắc chắn sẽ đái cả ra quần.
“Dừng tay, làm gì thế? Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, muốn phá hỏng chuyện vui phải không?”
Sau khi được Diệp Vĩnh Khang ngầm đồng ý, Trần Quảng mới đứng lên quát lớn với Triệu Hưng Minh.
Triệu Hưng Minh lúc này mới dừng lại, nhưng cơn giận vẫn không hề nguôi đi chút nào.
Hắn đứng dậy vỗ bụi trên người, chỉ vào Trần Tiểu Túy, tức giận nói với lão phu nhân: “Bây giờ cháu chính thức yêu cầu trục xuất người phụ nữ này ra khỏi gia phả nhà họ Trần vĩnh viễn!”
“Nếu không, tập đoàn nhà họ Triệu sẽ lập tức ngừng mọi hợp tác với nhà họ Trần, không những không hỗ trợ tài chính mà còn thu hồi những khoản tiền trước đó!”
Để bọn họ biết ai mới là nhân vật chính ngày hôm nay.
Quả nhiên, lời nói của Triệu Hưng Minh khiến mọi người sững sờ, tất cả đều tập trung sự chú ý về phía Diệp Vĩnh Khang, vừa nhìn cách ăn mặc rẻ tiền của anh, vừa tò mò muốn biết anh sẽ trả lời thế nào.
“Hợp tác thì bỏ đi”.
Diệp Vĩnh Khang bình bĩnh đáp: “Chuyện tôi làm, anh không hợp tác nổi đâu”.
“Ồ? Vậy anh Diệp có tiện nói rõ anh đang làm chuyện lớn gì không?”
Triệu Hưng Minh tỏ vẻ tò mò, nhưng trong lòng lại đang giễu cợt, thầm nghĩ đã giả vờ thì hôm nay sẽ không để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.
“Cụ thể à? Để tôi nghĩ xem nên biểu đạt thể nào đã”.
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, như thể anh thật sự không biết nên biểu đạt như thế nào.
Anh là Điện Chủ của Điện Long Thần, là hầu quân tướng nước Long Hạ, là siêu sát thủ đứng đầu danh sách sát thủ của thế giới, anh cũng sở hữu các công ty thuộc nhiều ngành khác nhau.
Vì vậy, có lúc anh cũng không biết rốt cuộc mình có thân phận gì.
“Hiện giờ tôi không có việc làm, cứ coi như là người thất nghiệp đi”.
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một thân phận phù hợp nhất với mình.
Từ khi trở về nước Long Hạ, anh quả thực không có bất kỳ ngành nghề cụ thể nào, cuộc sống hằng ngày của anh là làm việc nhà và trông con, sau đó uống trà đọc sách, nếu chán quá thì ra ngoài đi dạo, cũng đúng là thất nghiệp thật.
“Ha ha ha, anh Diệp thật hài hước, sao anh có thể là người thất nghiệp được chứ?”
Triệu Hưng Minh cười lớn, không chịu buông tha: “Nói thế này nhé, bây giờ trong tay tôi có một khoản vốn hơn ba tỷ tệ”.
“Không biết phía anh Diệp có thể dành ra bao nhiêu tiền, chúng ta có thể cùng hợp lực và vốn rồi làm một cuộc làm ăn lớn”.
Triệu Hưng Minh đã quyết định hôm nay không thể để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.
“À... chuyện này... tôi cũng không biết cụ thể tôi có bao nhiêu tiền”.
Câu nói này của Diệp Vĩnh Khang là nói thật, tài sản và công ty anh nắm giữ quả thực quá nhiều.
Mà những chuyện này đều là Sử Nam Bắc giúp anh xử lý, mặc dù anh đã thành lập ngân hàng Kim Kỳ để tập trung quản lý tiền bạc.
Nhưng ngân hàng Kim Kỳ cũng có hàng nghìn chi nhánh trên thế giới, chỉ riêng ở nước Long Hạ cũng đã có đến hai ba trăm chi nhánh.
Dòng tiền chảy vào mỗi ngày nhiều vô kể, vì vậy Diệp Vĩnh Khang quả thực không thể ước lượng được mình có bao nhiêu tiền.
Thấy mọi người có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, Diệp Vĩnh Khang nói thêm: "Bây giờ trên người tôi có khoảng sáu trăm tệ”.
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, mọi người đều không kiềm chế được mà cười phá lên.
Lúc này, tình hình trong phòng lại có chuyển biến ngược.
Diệp Vĩnh Khang dựa vào con dấu danh dự, vừa nhận được sự tiếp đãi tôn kính của mọi người, nhưng lại bị Triệu Hưng Minh đánh bật trở lại nguyên hình trong vài câu.
Mọi người cũng nhận ra rằng cho dù có con dấu danh dự thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Chẳng qua chỉ là đột nhiên gặp may mà thôi, suy cho cùng vẫn chỉ là tên nhà quê trên người chỉ có mấy trăm tệ.
“Tiểu Túy, em có mắt nhìn người thật đấy”.
Triệu Hưng Minh lại hướng mũi dùi về phía Trần Tiểu Túy, chế nhạo: “Lúc đầu em từ chối anh, anh còn nghĩ để xem sau này em sẽ tìm người đàn ông thế nào”.
“Hôm nay coi như anh được mở mang tầm mắt rồi, người đàn ông em chọn quả thực rất tài giỏi, lại là chủ nhân của con dấu danh dự”.
“Anh góp ý cho em, hai người hãy về lập bàn thờ ở phòng khách, sau đó đặt con dấu danh dự lên đó, mỗi ngày dâng ba nén hương”.
“Mặc dù thứ này không thể coi như cơm để ăn, nhưng dù cũng là món ăn tinh thần của hai người, ha ha ha!”
“Ha ha ha, đúng vậy, món ăn tinh thần!”
“Hai người họ đều là thánh nhân, dựa vào món ăn tinh thần cũng có thể no bụng, người thường chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào tiền bạc, thật tầm thường biết bao, ha ha ha!”
“Ăn nói cẩn thận, đừng lấy con dấu danh dự ra giễu cợt!”
Trần Quảng hạ giọng quát.
Là một binh lính ưu tú của chiến khu Thiên Hải, tình cảm của cậu ta đối với con dấu danh dự khác với mọi người, cậu ta quyết không cho phép người khác giễu cợt con dấu danh dự.
Thấy Trần Quảng không vui, Triệu Hưng Minh lúc này mới ngừng việc lấy con dấu danh dự ra làm trò đùa.
Đối mặt với loại chế nhạo này, mặc dù trong lòng Diệp Vĩnh Khang không so đo với đám người ngu ngốc đó, nhưng anh cũng không phải là người tốt.
Sau khi nhẫn nại đợi Triệu Hưng Minh nói xong, anh mới quay đầu lại, nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “À, anh muốn nói với em rằng anh cảm thấy người nào đó cũng khá tốt đấy”.
“Những gì em làm lúc trước quá vội vàng, em không nên vứt thẳng đi, giữ lại làm lốp xe dự phòng tốt biết bao”.
Trần Tiểu Túy cười nói: “Đừng nhắc nữa, nói đến chuyện này em lại thấy hối hận. Nếu lúc trước em bình tĩnh một chút, giữ lại làm lốp dự phòng thì bây giờ chúng ta đã không nghèo đến mức này, còn phải dựa vào món ăn tinh thần để sống qua ngày”.
“Ha ha, trên đời này lại không có thuốc hối hận chứ! Lốp dự phòng em vứt đi được người khác nhặt về làm bảo vật rồi, ha ha ha!”
Diệp Vĩnh khang cười lớn.
Nhưng bầu không khí trong phong bao giảm xuống mức đóng băng ngay lập tức.
Sắc mặt Triệu Hưng Minh tối sầm lại, lần này hắn không nhẫn nhịn nổi nữa, tức giận đập bàn mắng chửi: “Câm miệng cho tôi, các người là cái thá gì mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi chứ!”
Đối mặt với Triệu Hưng Minh vừa tức giận vừa xấu hổ, Diệp Vĩnh Khang vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói: "Tôi nhắc đến tên anh sao?"
“Ồ, thật xin lỗi, giờ tôi mới nhớ ra trước đây anh cũng từng bị Tiểu Túy đá, thực ra chúng tôi đang nói đến một người khác”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Trần Tiểu Túy cũng cười: “Xin lỗi sếp Triệu, bởi vì số người từng bị tôi đá cũng hơi nhiều, cho nên lúc nãy mới không nhận ra anh cũng từng bị tôi đá, anh đừng hiểu nhầm”.
Gân xanh trên trán Triệu Hưng Minh hiện rõ.
Hắn vô cùng tức giận.
“Đáng chết!”
Lúc này, Triệu Hưng Minh đã hoàn toàn bị cơn giận khống chế, hắn vung nắm đấm về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trước mặt cao thủ hàng đầu thế giới như Diệp Vĩnh Khang, nắm đấm này của hắn chậm như rùa bò.
Diệp Vĩnh Khang không thèm liếc mắt, vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ nhấc nhẹ một chân, đá Triệu Hưng Minh ngã xuống đất.
“Tôi sẽ giết anh!”
Triệu Hưng Minh hoàn hoàn bị cơn giận nuốt đi lý trí.
“Trần Quảng, mau ngăn bọn họ lại!”
Lão phu nhân lớn tiếng gọi.
Trần Quảng thầm mắng chửi trong lòng, tên họ Triệu này đúng là kẻ ngốc, nếu hắn biết lúc này hắn đang đối mặt với ai thì chắc chắn sẽ đái cả ra quần.
“Dừng tay, làm gì thế? Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, muốn phá hỏng chuyện vui phải không?”
Sau khi được Diệp Vĩnh Khang ngầm đồng ý, Trần Quảng mới đứng lên quát lớn với Triệu Hưng Minh.
Triệu Hưng Minh lúc này mới dừng lại, nhưng cơn giận vẫn không hề nguôi đi chút nào.
Hắn đứng dậy vỗ bụi trên người, chỉ vào Trần Tiểu Túy, tức giận nói với lão phu nhân: “Bây giờ cháu chính thức yêu cầu trục xuất người phụ nữ này ra khỏi gia phả nhà họ Trần vĩnh viễn!”
“Nếu không, tập đoàn nhà họ Triệu sẽ lập tức ngừng mọi hợp tác với nhà họ Trần, không những không hỗ trợ tài chính mà còn thu hồi những khoản tiền trước đó!”
Bình luận facebook