Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462: Tiểu Túy là đứa cháu mà bà yêu thương nhất
“Đúng, đuổi ngay người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Trần đi!”
Lúc này, Từ Viễn Chí – người đã không vừa lòng với Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ lâu cũng vỗ bàn đứng dậy.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạo: “Anh tưởng anh là cái thá gì, cũng không phải người nhà họ Trần mà”.
Từ Viễn Chí cũng cười khẩy, đáp: “Mặc dù tôi không phải người nhà họ Trần, nhưng hôm nay tôi muốn nói vài lời”.
“Nhà họ Trần có hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức gạch tên người phụ nữ đê hèn này ra khỏi gia phả nhà họ Trần, sau đó, tôi có thể cân nhắc phân chia một ít việc buôn bán dầu hỏa của gia tộc chúng tôi ở Trung Đông”.
Hắn dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng sáng rực!
Buôn bán dầu hỏa!
Mấy chữ này đối với bọn họ mà nói thật sự quá chấn động.
Dù nhà họ Trần ở Thiên Hải cũng là gia tộc lớn số một số hai, nhưng còn lâu mới đạt được đến mức việc buôn bán dầu hỏa.
Nói cách khác, đây là cơ hội nghìn năm có một đối với nhà họ Trần.
Không chờ bọn họ kịp vui vẻ, Từ Viễn Chí lại nói thêm: “Thứ hai, nếu các người không gạch tên người phụ nữ này ra khỏi gia phả vĩnh viễn thì các người không chỉ không có được việc buôn bán dầu hỏa mà còn trở thành kẻ thù của Từ Viễn Chí tôi!”
“Đúng là ở Thiên Hải, nhà họ Trần mấy người rất giỏi, nhưng mấy người cứ chống đối tôi xem, thử đi!”
Lời này khiến cảm xúc tất cả mọi người trong phòng vừa lâng lâng trên mây lại lập tức ngã xuống đáy cốc.
Đúng là nhà họ Trần rất có địa vị ở Thiên Hải, nhưng nếu so với nhà họ Từ kinh doanh dầu hỏa và buôn bán bảo vật ở Trung Đông thì chẳng là gì cả.
Nếu nhà họ Từ thật sự xem nhà họ Trần là kẻ thù, tuy không đến mức muôn đời muôn kiếp không trở mình được, nhưng sau này đừng mơ tưởng đến cuộc sống dễ chịu, chắc chắn rắc rối sẽ liên tục ập đến.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía lão phu nhân.
Cũng có người yên lặng cúi đầu, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.
Bọn họ cũng rất rõ ràng, mặc dù Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí cùng nhau cho bọn họ sự lựa chọn nhưng câu trả lời đã xác định từ lâu.
Gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi gia phả, sẽ nhanh chóng một bước lên mây.
Nếu như tiếp tục giữ tên cô ấy trên gia phả, cả nhà họ Trần sẽ lập tức xuống dốc không phanh.
Lúc này, dù bỏ qua mọi ân oán giữa Trần Tiểu Túy và nhà họ Trần trước kia và thay bằng bất kỳ ai ở đây, họ tin rằng lão phu nhân cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Bà nội, bà nhanh chóng quyết định đi ạ, sau đó chúng ta còn chờ cắt bánh ngọt và hát mừng sinh nhật cho bà nữa”.
Trần Lệ Bình kéo tay Từ Viễn Chí, mỉm cười thúc giục.
Trần Tiểu Túy nắm chặt vạt áo, trong cả bữa cơm đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ vẻ lo lắng như vậy.
Thật ra không phải cô ấy sợ bị nhà họ Trần gạch tên mà là sợ phải đối mặt với khoảnh khắc bà nội – người đã từng rất cưng chiều và rất hiền hòa với mình mở lời nói chuyện.
Quả thực Trần Tiểu Túy rất oán hận nhà họ Trần, mấy năm gần đây, cô ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực và khổ sở.
Ở bên ngoài không gì có thể đánh bại cô ấy, trên đầu cô ấy có rất nhiều ánh sáng hào quang của người phụ nữ mạnh mẽ và hiếm thấy.
Cô ấy là người phụ nữ trong lòng tất cả đàn ông, là hình mẫu lý tưởng không thể với tới được trong lòng tất cả phụ nữ.
Nhưng chỉ có Trần Tiểu Túy mới biết, trong biết bao nhiêu đêm dài vắng lặng, cô ấy đã lặng lẽ rơi biết bao giọt nước mắt.
Cô ấy oán hận người nhà họ Trần tuyệt tình, nhưng từ trước đến giờ cô ấy không thể quên được bà nội đã đối xử tốt với cô ấy như thế nào.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy vẫn lựa chọn lễ phép và kính trọng dù biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh phi thường, chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến cho nhà họ Trần không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Bởi vì trong lòng cô ấy luôn tồn tại ý nghĩ bà nội vẫn yêu thương cô ấy, ban đầu làm như thế chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Ít ra vẫn luôn giữ tên cô ấy trên gia phả.
Cho nên bây giờ cô rất sợ, sợ nghe bà nội tự mình lên tiếng, hoàn toàn dập tắt hy vọng cuối cùng ở sâu trong nội tâm cô ấy.
Lão phu nhân khẽ mím môi, dường như đang suy tư điều gì đó.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả đều đang đợi lão phu nhân mở lời tuyên bản án cuối cùng cho Trần Tiểu Túy.
Khoảng hai phút sau, cuối cùng lão phu nhân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh rồi nói ra một câu kinh động lòng người, nằm ngoài dự đoán của mọi người: “A Minh, Tiểu Chí, thật xin lỗi, bà sẽ không loại bỏ tên của Tiểu Túy ra khỏi gia phả”.
Hả?
Lão phu nhân vừa nói những lời này xong, cả phòng lập tức vang lên tiếng xuýt xoa!
Tất cả mọi người đều trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
“Bà nội, có phải bà nói sai rồi không, lúc nãy bà không nghe thấy hậu quả của chuyện này sao...”
Trần Lệ Bình lập tức hét lớn.
“Cháu im miệng!”
Lão phu nhân quát Trần Lệ Bình sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, Tiểu Túy không làm gì có lỗi với nhà họ Trần, cũng không vi phạm bất kỳ quy củ nào trong gia quy của nhà họ Trần để bị gạch tên cả”.
“Thứ hai...”
Lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất ôn hòa và kiên định nhìn Trần Tiểu Túy rồi nói: “Trong thế hệ trẻ nhà họ Trần, Tiểu Túy là người xuất sắc nhất!”
“Từ nhỏ nó đã rất cố gắng và hiểu chuyện, sau khi rời khỏi sự che chở của nhà họ Trần, nó dựa vào năng lực của bản thân tạo ra một thế giới mới ở bên ngoài!”
“Nhà họ Trần có đứa cháu như thế là vinh dự của bà và cũng là vinh dự của nhà họ Trần, cho nên sao bà có thể gạch tên con bé ra khỏi gia phả được chứ?”
Nói xong, lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng: “Nếu bởi vì chuyện này mà khiến nhà họ Trần rơi vào tình cảnh vạn kiếp không thể trở mình thì tất cả hậu quả và mọi trừng phạt sẽ do một mình thân già này gánh vác, để bà đi theo tạ lỗi với tổ tiên nhà họ Trần!”
“Trước đó bà đã làm ra một chuyện sai lầm, bà tuyệt đối không thể phạm sai lầm giống lần thứ hai!”
“Tiểu Túy là đứa cháu gái mà bà yêu thương và quý mến nhất, nếu như hôm nay ai muốn gạch tên Tiêu Túy trong gia phả thì trước hết hãy bước qua thân già này!”
Ánh mắt lão phu nhân lộ ra sự kiên định và tự trách.
Trần Tiểu Túy đã rơi nước mắt giàn giụa, nhưng khóe miệng cô ấy lại gợi lên một nụ cười rất hạnh phúc, vui vẻ.
"Bà nội”.
Đôi mắt Trần Tiểu Túy ngấn lệ, cô ấy nhìn lão phu nhân rồi khẽ nói: “Bà cứ làm theo lời bọn họ nói đi ạ, hôm nay cháu có thể nghe được bà nói ra những lời như thế, thật sự cháu đã mãn nguyện rồi”.
“Tiểu Túy, chuyện trước kia là bà nội có lỗi với cháu, bà nội đã kìm nén những lời này từ rất lâu rồi”.
“Gia nghiệp của nhà họ Trần là do liệt tổ liệt tông dốc sức gây dựng, khi đến tay bà, bà còn coi trọng phần gia nghiệp này hơn cả tính mạng của bản thân”.
“Cho nên mấy năm nay, vì coi trọng đại cục, bà vẫn luôn khiến cháu chịu ấm ức”.
“Nhưng bây giờ bỗng nhiên bà suy nghĩ thông suốt, đúng là gia nghiệp của nhà họ Trần rất quan trọng, nhưng cháu vô tội”.
“Nếu như phải dùng cách đó để bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Trần thì đến lúc gia nghiệp ấy được bảo toàn cũng là lúc đánh mất điều quan trọng nhất của nhà họ Trần, đó là khí phách!”
“Việc hi sinh người vô tội của nhà họ Trần để làm thỏa mãn yêu cầu của người ngoài, bà chỉ làm duy nhất một lần trong đời, tuyệt đối không thể nào có lần thứ hai!”
“Tiểu Túy, bà thực sự xin lỗi cháu, bà nhận lỗi với cháu!”
Lão phu nhân đứng lên, đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất.
"Bà nội!"
Trần Tiểu Túy vội vàng lao đến, quỳ xuống đất, hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở.
Lúc này, Từ Viễn Chí – người đã không vừa lòng với Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ lâu cũng vỗ bàn đứng dậy.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạo: “Anh tưởng anh là cái thá gì, cũng không phải người nhà họ Trần mà”.
Từ Viễn Chí cũng cười khẩy, đáp: “Mặc dù tôi không phải người nhà họ Trần, nhưng hôm nay tôi muốn nói vài lời”.
“Nhà họ Trần có hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức gạch tên người phụ nữ đê hèn này ra khỏi gia phả nhà họ Trần, sau đó, tôi có thể cân nhắc phân chia một ít việc buôn bán dầu hỏa của gia tộc chúng tôi ở Trung Đông”.
Hắn dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng sáng rực!
Buôn bán dầu hỏa!
Mấy chữ này đối với bọn họ mà nói thật sự quá chấn động.
Dù nhà họ Trần ở Thiên Hải cũng là gia tộc lớn số một số hai, nhưng còn lâu mới đạt được đến mức việc buôn bán dầu hỏa.
Nói cách khác, đây là cơ hội nghìn năm có một đối với nhà họ Trần.
Không chờ bọn họ kịp vui vẻ, Từ Viễn Chí lại nói thêm: “Thứ hai, nếu các người không gạch tên người phụ nữ này ra khỏi gia phả vĩnh viễn thì các người không chỉ không có được việc buôn bán dầu hỏa mà còn trở thành kẻ thù của Từ Viễn Chí tôi!”
“Đúng là ở Thiên Hải, nhà họ Trần mấy người rất giỏi, nhưng mấy người cứ chống đối tôi xem, thử đi!”
Lời này khiến cảm xúc tất cả mọi người trong phòng vừa lâng lâng trên mây lại lập tức ngã xuống đáy cốc.
Đúng là nhà họ Trần rất có địa vị ở Thiên Hải, nhưng nếu so với nhà họ Từ kinh doanh dầu hỏa và buôn bán bảo vật ở Trung Đông thì chẳng là gì cả.
Nếu nhà họ Từ thật sự xem nhà họ Trần là kẻ thù, tuy không đến mức muôn đời muôn kiếp không trở mình được, nhưng sau này đừng mơ tưởng đến cuộc sống dễ chịu, chắc chắn rắc rối sẽ liên tục ập đến.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía lão phu nhân.
Cũng có người yên lặng cúi đầu, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.
Bọn họ cũng rất rõ ràng, mặc dù Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí cùng nhau cho bọn họ sự lựa chọn nhưng câu trả lời đã xác định từ lâu.
Gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi gia phả, sẽ nhanh chóng một bước lên mây.
Nếu như tiếp tục giữ tên cô ấy trên gia phả, cả nhà họ Trần sẽ lập tức xuống dốc không phanh.
Lúc này, dù bỏ qua mọi ân oán giữa Trần Tiểu Túy và nhà họ Trần trước kia và thay bằng bất kỳ ai ở đây, họ tin rằng lão phu nhân cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Bà nội, bà nhanh chóng quyết định đi ạ, sau đó chúng ta còn chờ cắt bánh ngọt và hát mừng sinh nhật cho bà nữa”.
Trần Lệ Bình kéo tay Từ Viễn Chí, mỉm cười thúc giục.
Trần Tiểu Túy nắm chặt vạt áo, trong cả bữa cơm đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ vẻ lo lắng như vậy.
Thật ra không phải cô ấy sợ bị nhà họ Trần gạch tên mà là sợ phải đối mặt với khoảnh khắc bà nội – người đã từng rất cưng chiều và rất hiền hòa với mình mở lời nói chuyện.
Quả thực Trần Tiểu Túy rất oán hận nhà họ Trần, mấy năm gần đây, cô ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực và khổ sở.
Ở bên ngoài không gì có thể đánh bại cô ấy, trên đầu cô ấy có rất nhiều ánh sáng hào quang của người phụ nữ mạnh mẽ và hiếm thấy.
Cô ấy là người phụ nữ trong lòng tất cả đàn ông, là hình mẫu lý tưởng không thể với tới được trong lòng tất cả phụ nữ.
Nhưng chỉ có Trần Tiểu Túy mới biết, trong biết bao nhiêu đêm dài vắng lặng, cô ấy đã lặng lẽ rơi biết bao giọt nước mắt.
Cô ấy oán hận người nhà họ Trần tuyệt tình, nhưng từ trước đến giờ cô ấy không thể quên được bà nội đã đối xử tốt với cô ấy như thế nào.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy vẫn lựa chọn lễ phép và kính trọng dù biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh phi thường, chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến cho nhà họ Trần không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Bởi vì trong lòng cô ấy luôn tồn tại ý nghĩ bà nội vẫn yêu thương cô ấy, ban đầu làm như thế chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Ít ra vẫn luôn giữ tên cô ấy trên gia phả.
Cho nên bây giờ cô rất sợ, sợ nghe bà nội tự mình lên tiếng, hoàn toàn dập tắt hy vọng cuối cùng ở sâu trong nội tâm cô ấy.
Lão phu nhân khẽ mím môi, dường như đang suy tư điều gì đó.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả đều đang đợi lão phu nhân mở lời tuyên bản án cuối cùng cho Trần Tiểu Túy.
Khoảng hai phút sau, cuối cùng lão phu nhân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh rồi nói ra một câu kinh động lòng người, nằm ngoài dự đoán của mọi người: “A Minh, Tiểu Chí, thật xin lỗi, bà sẽ không loại bỏ tên của Tiểu Túy ra khỏi gia phả”.
Hả?
Lão phu nhân vừa nói những lời này xong, cả phòng lập tức vang lên tiếng xuýt xoa!
Tất cả mọi người đều trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
“Bà nội, có phải bà nói sai rồi không, lúc nãy bà không nghe thấy hậu quả của chuyện này sao...”
Trần Lệ Bình lập tức hét lớn.
“Cháu im miệng!”
Lão phu nhân quát Trần Lệ Bình sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, Tiểu Túy không làm gì có lỗi với nhà họ Trần, cũng không vi phạm bất kỳ quy củ nào trong gia quy của nhà họ Trần để bị gạch tên cả”.
“Thứ hai...”
Lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất ôn hòa và kiên định nhìn Trần Tiểu Túy rồi nói: “Trong thế hệ trẻ nhà họ Trần, Tiểu Túy là người xuất sắc nhất!”
“Từ nhỏ nó đã rất cố gắng và hiểu chuyện, sau khi rời khỏi sự che chở của nhà họ Trần, nó dựa vào năng lực của bản thân tạo ra một thế giới mới ở bên ngoài!”
“Nhà họ Trần có đứa cháu như thế là vinh dự của bà và cũng là vinh dự của nhà họ Trần, cho nên sao bà có thể gạch tên con bé ra khỏi gia phả được chứ?”
Nói xong, lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng: “Nếu bởi vì chuyện này mà khiến nhà họ Trần rơi vào tình cảnh vạn kiếp không thể trở mình thì tất cả hậu quả và mọi trừng phạt sẽ do một mình thân già này gánh vác, để bà đi theo tạ lỗi với tổ tiên nhà họ Trần!”
“Trước đó bà đã làm ra một chuyện sai lầm, bà tuyệt đối không thể phạm sai lầm giống lần thứ hai!”
“Tiểu Túy là đứa cháu gái mà bà yêu thương và quý mến nhất, nếu như hôm nay ai muốn gạch tên Tiêu Túy trong gia phả thì trước hết hãy bước qua thân già này!”
Ánh mắt lão phu nhân lộ ra sự kiên định và tự trách.
Trần Tiểu Túy đã rơi nước mắt giàn giụa, nhưng khóe miệng cô ấy lại gợi lên một nụ cười rất hạnh phúc, vui vẻ.
"Bà nội”.
Đôi mắt Trần Tiểu Túy ngấn lệ, cô ấy nhìn lão phu nhân rồi khẽ nói: “Bà cứ làm theo lời bọn họ nói đi ạ, hôm nay cháu có thể nghe được bà nói ra những lời như thế, thật sự cháu đã mãn nguyện rồi”.
“Tiểu Túy, chuyện trước kia là bà nội có lỗi với cháu, bà nội đã kìm nén những lời này từ rất lâu rồi”.
“Gia nghiệp của nhà họ Trần là do liệt tổ liệt tông dốc sức gây dựng, khi đến tay bà, bà còn coi trọng phần gia nghiệp này hơn cả tính mạng của bản thân”.
“Cho nên mấy năm nay, vì coi trọng đại cục, bà vẫn luôn khiến cháu chịu ấm ức”.
“Nhưng bây giờ bỗng nhiên bà suy nghĩ thông suốt, đúng là gia nghiệp của nhà họ Trần rất quan trọng, nhưng cháu vô tội”.
“Nếu như phải dùng cách đó để bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Trần thì đến lúc gia nghiệp ấy được bảo toàn cũng là lúc đánh mất điều quan trọng nhất của nhà họ Trần, đó là khí phách!”
“Việc hi sinh người vô tội của nhà họ Trần để làm thỏa mãn yêu cầu của người ngoài, bà chỉ làm duy nhất một lần trong đời, tuyệt đối không thể nào có lần thứ hai!”
“Tiểu Túy, bà thực sự xin lỗi cháu, bà nhận lỗi với cháu!”
Lão phu nhân đứng lên, đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất.
"Bà nội!"
Trần Tiểu Túy vội vàng lao đến, quỳ xuống đất, hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở.
Bình luận facebook