Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463: Điên tiết
Bụp!
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh hung hăng đập bàn giận tím mặt, chỉ vào lão phu nhân tức giận nói: "Bà già kia, khốn kiếp, chuyện này là do bà tự làm tự chịu!"
"Từ nay, nhà họ Trần có thể tuyên bố lụn bại được rồi, một cuộc điện thoại của tôi...”
Bốp!
Bốp!
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng bạt tai chói tai.
Cơ thể của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh đột nhiên xoay mạnh mà bay ra sau, đập mạnh vào tường rồi ngã nhào xuống đất.
Bên má của bọn họ lập tức sưng lên như cái bánh bao màu tím sẫm, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi cùng vài cái răng.
Mọi người đều sững sờ trước khoảnh khắc bất thình lình này.
"Vĩnh Khang!"
Trần Tiểu Túy là người phản ứng đầu tiên, chuẩn bị đi lên túm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn mình, Trần Tiểu Túy vội vàng dừng lại.
Cô ấy có thể hiểu được ý trong ánh mắt Diệp Vĩnh Khang.
Hành động của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh ngày hôm nay đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang, bây giờ đã đến lúc họ phải trả giá.
Mặc dù trong lòng hơi băn khoăn, dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của bà nội, nhưng chỉ cần là việc mà Diệp Vĩnh Khang quyết định, Trần Tiểu Túy sẽ không bao giờ ngăn cản.
Việc của đàn ông, nếu phụ nữ không giúp được gì thì hãy im lặng đừng làm loạn thêm, Trần Tiểu Túy rất hiểu đạo lý này.
"Làm càn, phản rồi phản rồi, anh đang tự tìm cái chết...”
Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí định thần lại, vội vàng nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang.
Cả hai đều là cậu chủ của gia đình vô cùng giàu có, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu uất ức như vậy khi nào đâu?
Bụp bụp!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng không còn khách sáo như trước, anh tung chân đá hai cước đáp trả tiếng gào thét của hai người đó.
"Nếu như cảm thấy chưa được đánh chưa đủ thì cứ tiếp tục!"
Diệp Vĩnh Khang nói lớn.
Hai người bị ăn một cái tát và một cú đá của Diệp Vĩnh Khang đã quá đủ, lúc này đâu dám nhiều lời để gây thêm rắc rối.
Cho dù lúc này hai người đều đã có ý muốn giết người, nhưng tạm thời trước mắt cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Theo bọn họ thấy, người trước mặt là một kẻ điên, sau này phải chém tên này thành trăm ngàn mảnh, nhưng trước hết phải bảo vệ chính mình.
"Nghe cho rõ đây!"
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh đang dựa vào tường ngồi bệt trên mặt đất quát lớn: "Cú tát vừa nãy là cái giá phải trả cho cái miệng không sạch sẽ của các người”.
"Chuyện đã đến mức này thì tôi cũng không vòng vo với các anh nữa”.
"Dù bây giờ hay quá khứ, những oan ức mà Tiểu Túy phải gánh chịu vì các anh, hôm nay thù mới hận cũ tôi sẽ tính luôn một thể!"
"Bây giờ, tôi chính thức ra lệnh, trước đây, bất cứ ai dẫn đầu hoặc tham gia vào việc chèn ép, bắt nạt Tiểu Túy, đứng dựa hết vào tường cho tôi!"
Tiếng quát lớn của Diệp Vĩnh Khang uy lực đến mức khiến cho vài người theo bản năng run rẩy đứng lên, nhưng Trần Lệ Bình lại đột nhiên mắng chửi: "Bây giờ mọi người còn không phân biệt rõ tình thế sao?"
"Nhà họ Trần sắp sụp đỗ rồi, mọi người không định chừa cho mình một lối thoát à?"
"Bây giờ lựa chọn đang ở trước mặt, mọi người tự mình quyết định đi!"
Mấy người nhà họ Trần vừa đứng lên, lập tức tỉnh táo sau khi nghe câu nói này.
Đúng vậy, bây giờ nhà họ Trần sắp lụn bại rồi.
Việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm được người chống lưng càng sớm càng tốt, nếu có thể bám vào Từ Viễn Chí hay Triệu Hưng Minh, thì những ngày tháng sau này nhất định sẽ còn dễ chịu hơn ở nhà họ Trần.
Vậy tại sao phải nghe tên ranh con đó la hét?
"Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng anh phát điên lên thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng ở đây nhiều người như vậy còn không khống chế được anh à?"
Trần Lệ Bình chống hông nổi giận đùng đùng.
Những người khác nghe thấy vậy, cũng định thần lại.
Thầm nghĩ quả thật là như vậy, tên nhãi này hét ầm lên ở đây, trông thì rất dọa người.
Nhưng trong phòng có ít nhất tám chín chàng trai khỏe mạnh người nhà họ Trần, hơn nữa bình thường có thói quen tập thể dục, nếu thật sự đánh nhau, tất cả cùng lên thì còn sợ hắn sao?
Chỉ có Trần Quảng không nhúc nhích, ngồi ở trên ghế cúi đầu, cơ mặt căng cứng.
Người nhà họ Trần thấy cậu ta không nhúc nhích, cũng không ai dám ra lệnh với cậu ta.
Thật ra Trần Quảng không cố ý căng cứng cơ mặt, mà là đang cố nhịn không để mình bật cười.
Những người này, còn muốn cùng nhau xông lên bắt hầu quân tướng?
Mặc dù Trần Quảng đã được huấn luyện chuyên nghiệp về cách quản lý cảm xúc, bất cứ lúc nào cũng không được được thể hiện ra vẻ quá đau buồn hay cười thành tiếng.
Nhưng cũng có những lúc không thể nhịn được.
"Tôi đi vệ sinh”.
Trần Quảng cảm thấy mình đã nén cười đến cực độ, vội vàng đứng bật dậy đi ra ngoài.
Thật ra ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy nực cười.
Nó giống như việc một nhà vô địch quyền anh chuyên nghiệp bị mấy đứa bé mẫu giáo bao vây, đe dọa.
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh cũng lập tức lấy lại tự tin, lảo đảo đứng dậy dựa vào tường, ôm lấy bên má sưng đỏ, thều thào nói: "Diệp Vĩnh Khang, anh thật sự cho rằng anh có được con dấu danh dự thì không có ai làm gì được anh sao?"
"Đúng vậy, hôm nay tôi nói cho anh biết một chuyện, nói thẳng ra là cho dù anh có con dấu danh dự, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại!"
"Nhưng chúng tôi sinh ra đã là quý tộc, chúng tôi có tiền có quan hệ, anh có hiểu đạo lý này không?"
"Tôi lại nói cho anh một đạo lý khác, cho dù con kiến có giỏi đến đâu, nó vẫn luôn chỉ là một con kiến, trước mặt con sư tử cũng chẳng là cái thá gì!"
"Diệp Vĩnh Khang, nhiều nhất không quá ba ngày, anh phải quỳ trên mặt đất gọi tôi một tiếng bố!"
Mọi người trong phòng nghe thấy điều này lập tức theo bản năng tiến về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Muốn dùng hành động này để thể hiện họ đang đứng về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Bởi vì họ biết nếu hôm nay hai người kia nói ra lời như vậy, đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình Diệp Vĩnh Khang, bọn họ không muốn bị liên lụy.
Không phải tất cả những người này đều ghét bỏ Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy, một vài người trong mắt cũng có sự đồng cảm và bất lực.
Nhưng hết cách, họ cần phải sống tiếp.
Giống như việc nhìn thấy một con mèo đi lạc trên đường sắp bị ô tô đâm vào, có thể sẽ có người thương cảm, nhưng không ai dám liều mạng để cứu nó.
Nhưng có một người khá đặc biệt.
Người này không những không tiến về phía Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí, ngược lại còn lặng lẽ đứng dậy và chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang.
Người này là lão phu nhân nhà họ Trần.
"Tiểu Túy, lần này bà nội chọn đứng cùng cháu”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần không lớn, nhưng kiên quyết.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay bà ta, nước mắt tuôn rơi nhưng khóe mắt lại tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
"Bà nội đừng lo, Vĩnh Khang sẽ xử lý tốt mọi chuyện”.
Trần Tiểu Túy không hề lo lắng cho sự nguy hiểm của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì cô ấy biết rằng, trong mắt Diệp Vĩnh Khang dù là Triệu Hưng Minh hay Từ Viễn Chí cũng chỉ là hai con sâu bọ nực cười.
"Diệp Vĩnh Khang, anh còn có gì để nói không? Nếu biết điều thì bây giờ quỳ gối dập đầu gọi tôi một tiếng bố, nói không chừng tôi còn cân nhắc giữ cho anh toàn thây!"
Từ Viễn Chí lạnh lùng cười nói.
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh hung hăng đập bàn giận tím mặt, chỉ vào lão phu nhân tức giận nói: "Bà già kia, khốn kiếp, chuyện này là do bà tự làm tự chịu!"
"Từ nay, nhà họ Trần có thể tuyên bố lụn bại được rồi, một cuộc điện thoại của tôi...”
Bốp!
Bốp!
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng bạt tai chói tai.
Cơ thể của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh đột nhiên xoay mạnh mà bay ra sau, đập mạnh vào tường rồi ngã nhào xuống đất.
Bên má của bọn họ lập tức sưng lên như cái bánh bao màu tím sẫm, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi cùng vài cái răng.
Mọi người đều sững sờ trước khoảnh khắc bất thình lình này.
"Vĩnh Khang!"
Trần Tiểu Túy là người phản ứng đầu tiên, chuẩn bị đi lên túm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn mình, Trần Tiểu Túy vội vàng dừng lại.
Cô ấy có thể hiểu được ý trong ánh mắt Diệp Vĩnh Khang.
Hành động của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh ngày hôm nay đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang, bây giờ đã đến lúc họ phải trả giá.
Mặc dù trong lòng hơi băn khoăn, dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của bà nội, nhưng chỉ cần là việc mà Diệp Vĩnh Khang quyết định, Trần Tiểu Túy sẽ không bao giờ ngăn cản.
Việc của đàn ông, nếu phụ nữ không giúp được gì thì hãy im lặng đừng làm loạn thêm, Trần Tiểu Túy rất hiểu đạo lý này.
"Làm càn, phản rồi phản rồi, anh đang tự tìm cái chết...”
Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí định thần lại, vội vàng nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang.
Cả hai đều là cậu chủ của gia đình vô cùng giàu có, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu uất ức như vậy khi nào đâu?
Bụp bụp!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng không còn khách sáo như trước, anh tung chân đá hai cước đáp trả tiếng gào thét của hai người đó.
"Nếu như cảm thấy chưa được đánh chưa đủ thì cứ tiếp tục!"
Diệp Vĩnh Khang nói lớn.
Hai người bị ăn một cái tát và một cú đá của Diệp Vĩnh Khang đã quá đủ, lúc này đâu dám nhiều lời để gây thêm rắc rối.
Cho dù lúc này hai người đều đã có ý muốn giết người, nhưng tạm thời trước mắt cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Theo bọn họ thấy, người trước mặt là một kẻ điên, sau này phải chém tên này thành trăm ngàn mảnh, nhưng trước hết phải bảo vệ chính mình.
"Nghe cho rõ đây!"
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh đang dựa vào tường ngồi bệt trên mặt đất quát lớn: "Cú tát vừa nãy là cái giá phải trả cho cái miệng không sạch sẽ của các người”.
"Chuyện đã đến mức này thì tôi cũng không vòng vo với các anh nữa”.
"Dù bây giờ hay quá khứ, những oan ức mà Tiểu Túy phải gánh chịu vì các anh, hôm nay thù mới hận cũ tôi sẽ tính luôn một thể!"
"Bây giờ, tôi chính thức ra lệnh, trước đây, bất cứ ai dẫn đầu hoặc tham gia vào việc chèn ép, bắt nạt Tiểu Túy, đứng dựa hết vào tường cho tôi!"
Tiếng quát lớn của Diệp Vĩnh Khang uy lực đến mức khiến cho vài người theo bản năng run rẩy đứng lên, nhưng Trần Lệ Bình lại đột nhiên mắng chửi: "Bây giờ mọi người còn không phân biệt rõ tình thế sao?"
"Nhà họ Trần sắp sụp đỗ rồi, mọi người không định chừa cho mình một lối thoát à?"
"Bây giờ lựa chọn đang ở trước mặt, mọi người tự mình quyết định đi!"
Mấy người nhà họ Trần vừa đứng lên, lập tức tỉnh táo sau khi nghe câu nói này.
Đúng vậy, bây giờ nhà họ Trần sắp lụn bại rồi.
Việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm được người chống lưng càng sớm càng tốt, nếu có thể bám vào Từ Viễn Chí hay Triệu Hưng Minh, thì những ngày tháng sau này nhất định sẽ còn dễ chịu hơn ở nhà họ Trần.
Vậy tại sao phải nghe tên ranh con đó la hét?
"Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng anh phát điên lên thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng ở đây nhiều người như vậy còn không khống chế được anh à?"
Trần Lệ Bình chống hông nổi giận đùng đùng.
Những người khác nghe thấy vậy, cũng định thần lại.
Thầm nghĩ quả thật là như vậy, tên nhãi này hét ầm lên ở đây, trông thì rất dọa người.
Nhưng trong phòng có ít nhất tám chín chàng trai khỏe mạnh người nhà họ Trần, hơn nữa bình thường có thói quen tập thể dục, nếu thật sự đánh nhau, tất cả cùng lên thì còn sợ hắn sao?
Chỉ có Trần Quảng không nhúc nhích, ngồi ở trên ghế cúi đầu, cơ mặt căng cứng.
Người nhà họ Trần thấy cậu ta không nhúc nhích, cũng không ai dám ra lệnh với cậu ta.
Thật ra Trần Quảng không cố ý căng cứng cơ mặt, mà là đang cố nhịn không để mình bật cười.
Những người này, còn muốn cùng nhau xông lên bắt hầu quân tướng?
Mặc dù Trần Quảng đã được huấn luyện chuyên nghiệp về cách quản lý cảm xúc, bất cứ lúc nào cũng không được được thể hiện ra vẻ quá đau buồn hay cười thành tiếng.
Nhưng cũng có những lúc không thể nhịn được.
"Tôi đi vệ sinh”.
Trần Quảng cảm thấy mình đã nén cười đến cực độ, vội vàng đứng bật dậy đi ra ngoài.
Thật ra ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy nực cười.
Nó giống như việc một nhà vô địch quyền anh chuyên nghiệp bị mấy đứa bé mẫu giáo bao vây, đe dọa.
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh cũng lập tức lấy lại tự tin, lảo đảo đứng dậy dựa vào tường, ôm lấy bên má sưng đỏ, thều thào nói: "Diệp Vĩnh Khang, anh thật sự cho rằng anh có được con dấu danh dự thì không có ai làm gì được anh sao?"
"Đúng vậy, hôm nay tôi nói cho anh biết một chuyện, nói thẳng ra là cho dù anh có con dấu danh dự, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại!"
"Nhưng chúng tôi sinh ra đã là quý tộc, chúng tôi có tiền có quan hệ, anh có hiểu đạo lý này không?"
"Tôi lại nói cho anh một đạo lý khác, cho dù con kiến có giỏi đến đâu, nó vẫn luôn chỉ là một con kiến, trước mặt con sư tử cũng chẳng là cái thá gì!"
"Diệp Vĩnh Khang, nhiều nhất không quá ba ngày, anh phải quỳ trên mặt đất gọi tôi một tiếng bố!"
Mọi người trong phòng nghe thấy điều này lập tức theo bản năng tiến về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Muốn dùng hành động này để thể hiện họ đang đứng về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Bởi vì họ biết nếu hôm nay hai người kia nói ra lời như vậy, đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình Diệp Vĩnh Khang, bọn họ không muốn bị liên lụy.
Không phải tất cả những người này đều ghét bỏ Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy, một vài người trong mắt cũng có sự đồng cảm và bất lực.
Nhưng hết cách, họ cần phải sống tiếp.
Giống như việc nhìn thấy một con mèo đi lạc trên đường sắp bị ô tô đâm vào, có thể sẽ có người thương cảm, nhưng không ai dám liều mạng để cứu nó.
Nhưng có một người khá đặc biệt.
Người này không những không tiến về phía Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí, ngược lại còn lặng lẽ đứng dậy và chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang.
Người này là lão phu nhân nhà họ Trần.
"Tiểu Túy, lần này bà nội chọn đứng cùng cháu”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần không lớn, nhưng kiên quyết.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay bà ta, nước mắt tuôn rơi nhưng khóe mắt lại tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
"Bà nội đừng lo, Vĩnh Khang sẽ xử lý tốt mọi chuyện”.
Trần Tiểu Túy không hề lo lắng cho sự nguy hiểm của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì cô ấy biết rằng, trong mắt Diệp Vĩnh Khang dù là Triệu Hưng Minh hay Từ Viễn Chí cũng chỉ là hai con sâu bọ nực cười.
"Diệp Vĩnh Khang, anh còn có gì để nói không? Nếu biết điều thì bây giờ quỳ gối dập đầu gọi tôi một tiếng bố, nói không chừng tôi còn cân nhắc giữ cho anh toàn thây!"
Từ Viễn Chí lạnh lùng cười nói.
Bình luận facebook