Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464: Xử lý xong trong vòng ba phút
Diệp Vĩnh Khang nhìn dáng vẻ cao ngạo của hai người này, không nhịn được mà thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và xem thường.
Đồng thời cũng xen lẫn tia sáng lạnh lẽo!
“Vừa nãy các người nói có tiền có quan hệ thì có thể muốn làm gì thì làm à?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
Từ Viễn Chí cười nhạt đáp: “Đúng, tôi nói vậy đấy, tôi đúng là người có tiền có quan hệ hơn anh, tôi vừa sinh ra đã là quý tộc, còn anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo hèn”.
“Nói thêm cho anh một sự thật còn thảm khốc hơn, giữa người và người có sự chênh lệch vô cùng lớn, anh sinh ra chỉ là con kiến hôi, còn tôi sinh ra đã là mãnh thú!”
“Bần hèn chính là tội lỗi của anh, số phận của anh là bị người thuộc giai cấp chúng tôi giẫm ở dưới chân!”
Triệu Hưng Minh cũng phụ họa: “Hạng thấp kém thì phải có ý thức của một kẻ bề dưới, cho nên hôm nay anh nhất định phải trả giá cho những hành động ngông cuồng của mình!”
Những lời này của hai người tỏ rõ sự vênh váo hung hăng và ngạo mạn.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nhìn hai tên hề này biểu diễn xong, lúc này mới từ tốn lấy điện thoại ra cười nói với hai người: “Tôi đồng ý quan điểm vừa nãy của hai người”.
Sau khi nói xong anh gọi một cuộc điện thoại với giọng vô cùng bình tĩnh: “Trong vòng ba phút tôi muốn tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ!”
Lời này vừa được thốt ra, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Ha ha...
Sau mười mấy giây, người trong phòng bỗng cười phá lên.
“Ha ha ha, cười chết tôi rồi, lại còn trong vòng ba phút cơ đấy, đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hả?”
“Mẹ nó, kiểu giả bộ này làm tôi suýt chút nữa tin thật rồi”.
“Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao Trần Tiểu Túy lại yêu phải một thằng đàn ông như thế, thì ra là nhờ tài diễn sâu, ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả.
Đối với bọn họ mà nói tập đoàn tài chính nhà họ Triệu là một ngọn núi lớn mà họ chỉ có thể ngước mắt nhìn ngắm, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có cách nào vượt qua được.
Nhà họ Trần ở Thiên Hải quả thật rất lớn, nhưng nếu so với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu thì không đơn giản chỉ là không thể sánh bằng, mà chính là ở hai cấp bậc khác hẳn nhau.
Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc lớn ở vùng ven, đúng là có chút quyền phát biểu ở địa phương.
Nhưng phạm vi đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu lại bao trùm khắp cả nước, thậm chí họ còn đầu tư ở nhiều quốc gia khác.
Thiên Hải chẳng qua chỉ là một trong vô số địa phương trong bản đồ đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu, hai bên hoàn toàn không thể đưa ra so sánh.
Thậm chí các gia tộc lớn ở thủ đô khi giao thiệp với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Mà bây giờ lại có một thằng nhà quê đột nhiên xuất hiện giả vờ móc điện thoại ra nói muốn khiến tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ?
Chém gió lên tận trời xanh luôn rồi!
“Được thôi, vậy chúng tôi chờ xem!”
Ngay cả Triệu Hưng Minh cũng bị chọc cười, nở nụ cười sâu xa và nói với Diệp Vĩnh Khang: “Xem ra anh cũng không phải là hoàn toàn vô dụng nhỉ, còn có bản lĩnh kể chuyện hài nữa cơ đấy”.
“Ha ha ha, phải đấy, phải đấy, câu chuyện hài này buồn cười quá, chi bằng kể thêm vài chuyện buồn cười hơn góp vui cho mọi người đi”.
“Anh nói xem anh chàng này biết kể chuyện cười như thế có phải là do di truyền từ gia tộc không?”
“Hả? Anh ta mà cũng có gia tộc à? Chắc là gia tộc nực cười chăng, ha ha ha!”
Đám người lại ôm bụng cười giễu cợt.
Mà vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là lần này anh nhìn về phía mấy kẻ đang cười sung sướng nhất thêm vài lần.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, trong đầu nghĩ e là mấy tên ngu đần này không biết rằng bắt đầu từ khi bọn họ thốt ra những lời đó thì sinh mạng của bọn họ cũng đã dần đi đến hồi kết.
Dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là con cháu của gia tộc nhà họ Diệp - gia tộc lớn ở phương Bắc.
Bọn họ hiện đang giễu cợt gia tộc nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, dựa vào tính cách thích sĩ diện của đám người nhà họ Diệp thì có thể để bọn họ sống qua tối nay mới là chuyện lạ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang dám khẳng định những lời mấy người này vừa nói ra sợ rằng đã truyền đến tai người nhà họ Diệp.
Nguyên nhân rất đơn giản, thật ra từ khi Diệp Vĩnh Khang xuống khỏi máy bay đã phát hiện mình bị người khác theo dõi.
Cuối cùng xác định những người theo dõi kia là người nhà họ Diệp, hơn nữa cũng không hề mạo phạm đến anh, lúc này anh mới lựa chọn thẳng thừng phớt lờ.
Diệp Vĩnh Khang cũng dám khẳng định, với thực lực của nhà họ Diệp, từ khi mới bắt đầu thì mọi cử chỉ hành động xảy ra trong căn phòng này đều nằm trong sự khống chế của những người kia.
Thế mà giờ lại có mấy tên ngu đần gọi nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, kiểu tự tìm đường chết này đúng là khiến người ta lóa mắt.
“Mọi người đều cảm thấy rất buồn cười sao?”
Diệp Vĩnh Khang cứ như vậy lẳng lặng nhìn đám này ngu đần biểu diễn, xem đồng hồ cười nói: “Còn ba mươi giây nữa, lát nữa sẽ có thêm một chuyện cười còn hài hước hơn”.
“Ồ ồ ồ, chỉ còn có ba mươi giây à?”
Trần Sương giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc và lo âu: “A Minh à, làm sao đây, chỉ còn lại ba mươi giây là tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sẽ sụp đổ, em lo lắng quá đi mất”.
Triệu Hưng Minh cười nói: “Ha ha ha, không phải một mình em căng thẳng đâu, anh cũng rất lo lắng, còn có hơn mười nghìn nhân viên của tập đoàn nhà họ Triệu cùng với mấy chục tỷ vốn lưu động cũng đang rất sốt ruột, ha ha ha ha!”
“Ái chà, chỉ còn lại mười lăm giây, biết làm sao đây!”
Trần Sương cười đáp lời: “Hay là chúng ta đếm ngược đi, như vậy sẽ càng kích thích, mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Reng reng…
Đếm ngược vừa đến sáu thì chuông điện thoại của Triệu Hưng Minh bỗng vang lên.
Thấy người gọi đến, Triệu Hưng Minh nhất thời cười lớn, vội vàng ra dấu cho mọi người đừng lên tiếng: “Suỵt, là điện thoại của bố tôi”.
Tất cả mọi người lập tức câm như hến.
Dù ở bên ngoài Triệu Hưng Minh có phách lối thế nào nhưng ở trước mặt bố thì hắn lại e sợ như một con chim non.
Ngay cả nghe điện thoại cũng phải giữ vững thái độ nghiêm túc cung kính: “Bố, đã trễ thế này còn có chuyện gì vậy, có phải chuyện lần trước con xin với bố sắp xếp cho con thêm mười phần trăm cổ phần…”
Nói được một nửa, sắc mặt Triệu Hưng Minh nhất thời biến đổi, gắng gượng nuốt nửa câu sau xuống, cổ họng phát ra âm thanh nghèn nghẹn.
Cả người bắt đầu mất khống chế mà run rẩy kịch liệt!
“Không, không thể nào, bố đang đùa con phải không?”
Khoảng chừng mười mấy giây sau, Triệu Hưng Minh đột nhiên tê tái khàn giọng hét vào trong điện thoại: “Chuyện này sao có thể, tập đoàn tài chính nhà họ Triệu chúng ta sao có thể phá sản, nhất định không phải sự thật, bố đang đùa với con đúng không…”
“A!”
Trong cổ họng Triệu Hưng Minh phát ra một tiếng kêu thảm thiết như dã thú, ọc một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ, điện thoại trong tay rơi cộp xuống đất.
“A Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Sương vội vàng hỏi.
Triệu Hưng Minh ngã ngồi xuống sàn, hai con mắt trắng dã nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Toang rồi, toang thật rồi, không còn tập đoàn tài chính nhà họ Triệu nữa rồi, mất hết rồi, thị trường chứng khoán bị người ta tác động, mất hết rồi!”
“Chuyện này không thể nào, đột nhiên nói mất là mất…”
Trần Sương vội vàng la lên: “A Minh, trước tiên anh phải tỉnh táo lại, chỉ là thị trường chứng khoán bị tác động thôi, bây giờ anh bán hết toàn bộ cổ phần trong tay ngay đi, cùng lắm thì tổn thất một chút, sau này còn có thể kiếm lại…”
“Tổn thất một chút ư?”
Triệu Hưng Minh nhìn Trần Sương cười khổ nói: “Vốn chủ sở hữu bị đóng băng, giá cổ phiếu rớt đến chạm đáy, toàn bộ tập đoàn tài chính nhà họ Triệu không chỉ biến thành hư không mà còn thiếu nợ gần năm mươi tỷ!”
“Dựa trên tỷ lệ cổ phần mà anh nắm giữ, ít nhất anh phải trả lại món nợ một tỷ, nếu không sẽ phải đi tù…”
Nói đến đây, Triệu Hưng Minh dường như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giơ hai tay nắm lấy bả vai Trần Sương sốt sắng nói: “Sương à, em cho anh mượn trước một tỷ, anh biết nhà họ Trần các em có tiền mà”.
“Để anh trả nợ trước, nếu không anh sẽ phải đi tù, anh thật sự không muốn ngồi tù đâu, một tỷ cũng đủ để anh phải ngồi trong đó cả đời”.
“Sương à, mau, một tỷ, cho anh mượn một tỷ…”
“Anh bị điên à?”
Sau khi Trần Sương phản ứng lại, đột nhiên trở mặt hung hăng đẩy Triệu Hưng Minh ra, còn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ly hôn”.
“Cái gì?”
Triệu Hưng Minh trợn mắt nói: “Em nói gì vậy Sương? Em đang đùa anh à? Được rồi được rồi, em đừng nóng giận, nếu em không thích anh thì ly hôn cũng được, nhưng em cứ nói nhà họ Trần cho anh mượn một tỷ trước…”
“Anh nằm mơ đi, lại còn một tỷ, mơ mộng gì đấy?”
Trần Sương lúc này giống như biến thành một người khác, lạnh lùng quắc mắt với Triệu Hưng Minh, vẻ mặt coi thường.
Còn nói lớn về phía mọi người: “Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì, tôi với người này đã không còn quan hệ gì rồi, còn không mau đuổi hắn ra ngoài”.
Mọi người sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì có mấy người nhào tới túm lấy Triệu Hưng Minh kéo ra phía ngoài.
Bọn họ đều hiểu được ý của Trần Sương, bây giờ Triệu Hưng Minh không những hai bàn tay trắng mà còn đeo trên lưng món nợ khổng lồ, lúc này phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn, tuyệt đối không thể để hắn liên lụy đến mình.
“Các người là đồ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, các người sẽ không được chết tử tế đâu, không không không, tôi nói sai rồi, van xin các người cho tôi mượn một tỷ đi, tôi thật sự không muốn ngồi tù đâu!”
Triệu Hưng Minh lúc này từ thiên đàng trong chớp mắt đã rớt vào địa ngục, ngay cả đầu óc cũng đã không còn tỉnh táo.
“Chờ một chút”.
Lúc này, Trần Lệ Bình bình thường ngờ nghệch bỗng lên tiếng: “Tập đoàn nhà họ Triệu khổng lồ như vậy sao có thể đột nhiên nói sụp đổ là sụp đổ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người ngơ ngác, giờ mới ngẫm nghĩ lại, vừa nãy vội vàng phủi sạch quan hệ mà quên mất chuyện này.
Đúng vậy, tại sao tập đoàn siêu cấp nhà họ Triệu vốn oai phong sừng sững mười mấy năm đột nhiên lại sụp đổ?
Sau mấy giây, tất cả mọi người dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cùng quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Diệp Vĩnh Khang!
Đồng thời cũng xen lẫn tia sáng lạnh lẽo!
“Vừa nãy các người nói có tiền có quan hệ thì có thể muốn làm gì thì làm à?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
Từ Viễn Chí cười nhạt đáp: “Đúng, tôi nói vậy đấy, tôi đúng là người có tiền có quan hệ hơn anh, tôi vừa sinh ra đã là quý tộc, còn anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo hèn”.
“Nói thêm cho anh một sự thật còn thảm khốc hơn, giữa người và người có sự chênh lệch vô cùng lớn, anh sinh ra chỉ là con kiến hôi, còn tôi sinh ra đã là mãnh thú!”
“Bần hèn chính là tội lỗi của anh, số phận của anh là bị người thuộc giai cấp chúng tôi giẫm ở dưới chân!”
Triệu Hưng Minh cũng phụ họa: “Hạng thấp kém thì phải có ý thức của một kẻ bề dưới, cho nên hôm nay anh nhất định phải trả giá cho những hành động ngông cuồng của mình!”
Những lời này của hai người tỏ rõ sự vênh váo hung hăng và ngạo mạn.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nhìn hai tên hề này biểu diễn xong, lúc này mới từ tốn lấy điện thoại ra cười nói với hai người: “Tôi đồng ý quan điểm vừa nãy của hai người”.
Sau khi nói xong anh gọi một cuộc điện thoại với giọng vô cùng bình tĩnh: “Trong vòng ba phút tôi muốn tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ!”
Lời này vừa được thốt ra, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Ha ha...
Sau mười mấy giây, người trong phòng bỗng cười phá lên.
“Ha ha ha, cười chết tôi rồi, lại còn trong vòng ba phút cơ đấy, đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hả?”
“Mẹ nó, kiểu giả bộ này làm tôi suýt chút nữa tin thật rồi”.
“Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao Trần Tiểu Túy lại yêu phải một thằng đàn ông như thế, thì ra là nhờ tài diễn sâu, ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả.
Đối với bọn họ mà nói tập đoàn tài chính nhà họ Triệu là một ngọn núi lớn mà họ chỉ có thể ngước mắt nhìn ngắm, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có cách nào vượt qua được.
Nhà họ Trần ở Thiên Hải quả thật rất lớn, nhưng nếu so với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu thì không đơn giản chỉ là không thể sánh bằng, mà chính là ở hai cấp bậc khác hẳn nhau.
Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc lớn ở vùng ven, đúng là có chút quyền phát biểu ở địa phương.
Nhưng phạm vi đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu lại bao trùm khắp cả nước, thậm chí họ còn đầu tư ở nhiều quốc gia khác.
Thiên Hải chẳng qua chỉ là một trong vô số địa phương trong bản đồ đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu, hai bên hoàn toàn không thể đưa ra so sánh.
Thậm chí các gia tộc lớn ở thủ đô khi giao thiệp với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Mà bây giờ lại có một thằng nhà quê đột nhiên xuất hiện giả vờ móc điện thoại ra nói muốn khiến tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ?
Chém gió lên tận trời xanh luôn rồi!
“Được thôi, vậy chúng tôi chờ xem!”
Ngay cả Triệu Hưng Minh cũng bị chọc cười, nở nụ cười sâu xa và nói với Diệp Vĩnh Khang: “Xem ra anh cũng không phải là hoàn toàn vô dụng nhỉ, còn có bản lĩnh kể chuyện hài nữa cơ đấy”.
“Ha ha ha, phải đấy, phải đấy, câu chuyện hài này buồn cười quá, chi bằng kể thêm vài chuyện buồn cười hơn góp vui cho mọi người đi”.
“Anh nói xem anh chàng này biết kể chuyện cười như thế có phải là do di truyền từ gia tộc không?”
“Hả? Anh ta mà cũng có gia tộc à? Chắc là gia tộc nực cười chăng, ha ha ha!”
Đám người lại ôm bụng cười giễu cợt.
Mà vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là lần này anh nhìn về phía mấy kẻ đang cười sung sướng nhất thêm vài lần.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, trong đầu nghĩ e là mấy tên ngu đần này không biết rằng bắt đầu từ khi bọn họ thốt ra những lời đó thì sinh mạng của bọn họ cũng đã dần đi đến hồi kết.
Dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là con cháu của gia tộc nhà họ Diệp - gia tộc lớn ở phương Bắc.
Bọn họ hiện đang giễu cợt gia tộc nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, dựa vào tính cách thích sĩ diện của đám người nhà họ Diệp thì có thể để bọn họ sống qua tối nay mới là chuyện lạ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang dám khẳng định những lời mấy người này vừa nói ra sợ rằng đã truyền đến tai người nhà họ Diệp.
Nguyên nhân rất đơn giản, thật ra từ khi Diệp Vĩnh Khang xuống khỏi máy bay đã phát hiện mình bị người khác theo dõi.
Cuối cùng xác định những người theo dõi kia là người nhà họ Diệp, hơn nữa cũng không hề mạo phạm đến anh, lúc này anh mới lựa chọn thẳng thừng phớt lờ.
Diệp Vĩnh Khang cũng dám khẳng định, với thực lực của nhà họ Diệp, từ khi mới bắt đầu thì mọi cử chỉ hành động xảy ra trong căn phòng này đều nằm trong sự khống chế của những người kia.
Thế mà giờ lại có mấy tên ngu đần gọi nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, kiểu tự tìm đường chết này đúng là khiến người ta lóa mắt.
“Mọi người đều cảm thấy rất buồn cười sao?”
Diệp Vĩnh Khang cứ như vậy lẳng lặng nhìn đám này ngu đần biểu diễn, xem đồng hồ cười nói: “Còn ba mươi giây nữa, lát nữa sẽ có thêm một chuyện cười còn hài hước hơn”.
“Ồ ồ ồ, chỉ còn có ba mươi giây à?”
Trần Sương giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc và lo âu: “A Minh à, làm sao đây, chỉ còn lại ba mươi giây là tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sẽ sụp đổ, em lo lắng quá đi mất”.
Triệu Hưng Minh cười nói: “Ha ha ha, không phải một mình em căng thẳng đâu, anh cũng rất lo lắng, còn có hơn mười nghìn nhân viên của tập đoàn nhà họ Triệu cùng với mấy chục tỷ vốn lưu động cũng đang rất sốt ruột, ha ha ha ha!”
“Ái chà, chỉ còn lại mười lăm giây, biết làm sao đây!”
Trần Sương cười đáp lời: “Hay là chúng ta đếm ngược đi, như vậy sẽ càng kích thích, mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Reng reng…
Đếm ngược vừa đến sáu thì chuông điện thoại của Triệu Hưng Minh bỗng vang lên.
Thấy người gọi đến, Triệu Hưng Minh nhất thời cười lớn, vội vàng ra dấu cho mọi người đừng lên tiếng: “Suỵt, là điện thoại của bố tôi”.
Tất cả mọi người lập tức câm như hến.
Dù ở bên ngoài Triệu Hưng Minh có phách lối thế nào nhưng ở trước mặt bố thì hắn lại e sợ như một con chim non.
Ngay cả nghe điện thoại cũng phải giữ vững thái độ nghiêm túc cung kính: “Bố, đã trễ thế này còn có chuyện gì vậy, có phải chuyện lần trước con xin với bố sắp xếp cho con thêm mười phần trăm cổ phần…”
Nói được một nửa, sắc mặt Triệu Hưng Minh nhất thời biến đổi, gắng gượng nuốt nửa câu sau xuống, cổ họng phát ra âm thanh nghèn nghẹn.
Cả người bắt đầu mất khống chế mà run rẩy kịch liệt!
“Không, không thể nào, bố đang đùa con phải không?”
Khoảng chừng mười mấy giây sau, Triệu Hưng Minh đột nhiên tê tái khàn giọng hét vào trong điện thoại: “Chuyện này sao có thể, tập đoàn tài chính nhà họ Triệu chúng ta sao có thể phá sản, nhất định không phải sự thật, bố đang đùa với con đúng không…”
“A!”
Trong cổ họng Triệu Hưng Minh phát ra một tiếng kêu thảm thiết như dã thú, ọc một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ, điện thoại trong tay rơi cộp xuống đất.
“A Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Sương vội vàng hỏi.
Triệu Hưng Minh ngã ngồi xuống sàn, hai con mắt trắng dã nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Toang rồi, toang thật rồi, không còn tập đoàn tài chính nhà họ Triệu nữa rồi, mất hết rồi, thị trường chứng khoán bị người ta tác động, mất hết rồi!”
“Chuyện này không thể nào, đột nhiên nói mất là mất…”
Trần Sương vội vàng la lên: “A Minh, trước tiên anh phải tỉnh táo lại, chỉ là thị trường chứng khoán bị tác động thôi, bây giờ anh bán hết toàn bộ cổ phần trong tay ngay đi, cùng lắm thì tổn thất một chút, sau này còn có thể kiếm lại…”
“Tổn thất một chút ư?”
Triệu Hưng Minh nhìn Trần Sương cười khổ nói: “Vốn chủ sở hữu bị đóng băng, giá cổ phiếu rớt đến chạm đáy, toàn bộ tập đoàn tài chính nhà họ Triệu không chỉ biến thành hư không mà còn thiếu nợ gần năm mươi tỷ!”
“Dựa trên tỷ lệ cổ phần mà anh nắm giữ, ít nhất anh phải trả lại món nợ một tỷ, nếu không sẽ phải đi tù…”
Nói đến đây, Triệu Hưng Minh dường như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giơ hai tay nắm lấy bả vai Trần Sương sốt sắng nói: “Sương à, em cho anh mượn trước một tỷ, anh biết nhà họ Trần các em có tiền mà”.
“Để anh trả nợ trước, nếu không anh sẽ phải đi tù, anh thật sự không muốn ngồi tù đâu, một tỷ cũng đủ để anh phải ngồi trong đó cả đời”.
“Sương à, mau, một tỷ, cho anh mượn một tỷ…”
“Anh bị điên à?”
Sau khi Trần Sương phản ứng lại, đột nhiên trở mặt hung hăng đẩy Triệu Hưng Minh ra, còn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ly hôn”.
“Cái gì?”
Triệu Hưng Minh trợn mắt nói: “Em nói gì vậy Sương? Em đang đùa anh à? Được rồi được rồi, em đừng nóng giận, nếu em không thích anh thì ly hôn cũng được, nhưng em cứ nói nhà họ Trần cho anh mượn một tỷ trước…”
“Anh nằm mơ đi, lại còn một tỷ, mơ mộng gì đấy?”
Trần Sương lúc này giống như biến thành một người khác, lạnh lùng quắc mắt với Triệu Hưng Minh, vẻ mặt coi thường.
Còn nói lớn về phía mọi người: “Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì, tôi với người này đã không còn quan hệ gì rồi, còn không mau đuổi hắn ra ngoài”.
Mọi người sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì có mấy người nhào tới túm lấy Triệu Hưng Minh kéo ra phía ngoài.
Bọn họ đều hiểu được ý của Trần Sương, bây giờ Triệu Hưng Minh không những hai bàn tay trắng mà còn đeo trên lưng món nợ khổng lồ, lúc này phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn, tuyệt đối không thể để hắn liên lụy đến mình.
“Các người là đồ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, các người sẽ không được chết tử tế đâu, không không không, tôi nói sai rồi, van xin các người cho tôi mượn một tỷ đi, tôi thật sự không muốn ngồi tù đâu!”
Triệu Hưng Minh lúc này từ thiên đàng trong chớp mắt đã rớt vào địa ngục, ngay cả đầu óc cũng đã không còn tỉnh táo.
“Chờ một chút”.
Lúc này, Trần Lệ Bình bình thường ngờ nghệch bỗng lên tiếng: “Tập đoàn nhà họ Triệu khổng lồ như vậy sao có thể đột nhiên nói sụp đổ là sụp đổ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người ngơ ngác, giờ mới ngẫm nghĩ lại, vừa nãy vội vàng phủi sạch quan hệ mà quên mất chuyện này.
Đúng vậy, tại sao tập đoàn siêu cấp nhà họ Triệu vốn oai phong sừng sững mười mấy năm đột nhiên lại sụp đổ?
Sau mấy giây, tất cả mọi người dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cùng quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Diệp Vĩnh Khang!
Bình luận facebook