Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474: Sương mù dày đặc
Ngay sau đó, ba người Trương Tịnh, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy lần lượt theo chân Mao Nhất Trụ bước vào khu vực cấm.
“Vĩnh Khang, sao đột nhiên em cảm thấy lạnh, liệu có phải do ảnh hưởng tâm lý không nhỉ?”
Ngay khi vừa bước vào khu vực cấm, Trần Tiểu Túy lập tức cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, dè dặt hỏi một câu.
“Không phải là ảnh hưởng tâm lý đâu, nơi này thực sự rất quỷ dị”.
Trương Tịnh tiếp tục nói, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mình cũng thấy nhiệt độ ở đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, trong trường hợp bình thường thì không nên như vậy mới đúng, xem ra nơi này đúng là hơi kì lạ”.
“Nói nhảm quá”.
Mao Nhất Trụ đi tuốt ở đằng trước, quan sát xung quanh rồi nghiêm mặt nói: “Nếu nơi này không kỳ lạ thì nó đã không phải là khu vực cấm rồi”.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhớ kỹ những điều cần chú ý mà tôi vừa dặn dò, cũng theo sát tôi và không được để lạc đội, dù gặp thứ gì hoặc nhìn thấy gì cũng không được tự tiện hành động, phải nói cho tôi biết trước, đi thôi, theo sát tôi”.
Sau khi nói xong, Mao Nhất Trụ tiếp tục đi về phía trước, ba người Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát sau lưng Mao Nhất Trụ.
Lúc mới đầu mấy người còn thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng về sau lại không có ai mở lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì thể lực của bọn họ rất tốt, lúc nãy đi quãng đường từ chân núi đến lưng chừng núi cũng không thấy mệt mỏi gì cả.
Nhưng sau khi bước vào đây chưa tới nửa tiếng, họ đã cảm thấy như đi được mấy đêm rồi vậy.
Trên đường, Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay Trần Tiểu Túy, vẻ mặt cũng hơi nghiêm trọng.
Bởi vì anh biết rất rõ, thứ khiến một người đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không phải là ảnh hưởng tâm lý mà là do nơi này quả thực rất quỷ dị.
Ngoài việc nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ngay cả lực hút trên mặt đất cũng cao hơn bên ngoài gấp mấy lần, cho nên việc đi lại tất nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mà những hiện tượng này rất khác biệt với bình thường, ngay cả Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát cũng không nghĩ ra được vấn đề mấu chốt.
Xem ra, tình huống thực tế ở nơi này phức tạp hơn so với dự đoán của anh rất nhiều!
Vù ——
Lúc này, xung quanh vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn gió.
Cùng với cơn gió là một màn sương mù dày đặc màu xám trắng quét tới giống hệt như một cơn sóng thần.
“Đừng hoảng hốt!”
Không chờ mấy người phản ứng, Mao Nhất Trụ đột nhiên lớn tiếng nói: “Tay nắm tay, tuyệt đối không được buông ra, tiếp tục theo tôi đi về phía trước”.
“Dù nghe và nhìn thấy cái gì cũng tuyệt đối không được phép quay đầu lại, càng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!”
Bỗng chốc lớp sương mù dày đặc màu xám trắng đã bao trùm phía trước, Mao Nhất Trụ nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng trong ba lô rồi vung về phía trước, sau đó cậu ta quay người nắm lấy tay Trương Tịnh, Trương Tịnh cũng quay lại, vươn tay kéo Trần Tiểu Túy đi cùng.
Một tay Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Trần Tiểu Túy, đi phía sau chịu trách nhiệm ở cuối.
Màn sương mù dày đặc màu xám trắng kia lập tức bao phủ lấy bọn họ trong chớp mắt, sương mù rất dày, vì thế cho dù đang nắm tay nhau, họ vẫn không thể nhìn thấy rõ đối phương, bị màn sương mù dày đặc che phủ hoàn toàn, chỉ có thể nắm tay nhau thật chặt rồi tiếp tục đi về trước.
Mấy người cứ đi trong màn sương mù dày đặc khoảng chừng năm phút, đột nhiên một giọng nói già nua truyền đến từ phía sau: “Tịnh Tịnh, cháu định đi đâu vậy?”
"Bà nội...”
Trương Tịnh đang định chuẩn bị quay đầu theo bản năng thì đột nhiên lại nghe thấy Mao Nhất Trụ trầm giọng quát: “Không được quay đầu, đừng lên tiếng, tiếp tục đi về trước!”
Trương Tịnh sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sau lưng cô ấy bất chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Làm sao bà nội lại xuất hiện ở đây?
Nhưng giọng nói lúc nãy nghe chân thực như vậy, thế ai là người đã lên tiếng?
Mấy người lại tiếp tục đi về phía trước được mấy phút, một giọng nói già nua lại xuất hiện phía sau bọn họ một lần nữa: “Tiểu Túy, sao cháu lại ở đây?”
Là tiếng của lão phu nhân nhà họ Trần.
Nhưng vì lúc nãy vừa mới trải qua nên Trần Tiểu Túy biểu hiện rất bình tĩnh, cô ấy cắn chặt răng, vừa không lên tiếng và cũng không quay đầu lại.
“Tiểu Túy, sao cháu lại không trả lời bà nội, bà nội trẹo chân, cháu tới đỡ bà nội đi, ôi, ôi”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần theo sát phía sau.
Trên trán Trần Tiểu Túy đầm đìa mồ hôi lạnh, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm thấy rõ cả người Trần Tiểu Túy đang run lên.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì không lên tiếng cũng không quay đầu lại.
Giọng nói phía sau càng lúc càng đến gần: “Tiểu Túy, cháu thật sự không quan tâm đến bà nội à? Ha ha ha ha, bà nội hiểu cháu nhất, cháu sẽ quay đầu lại thôi...”
Giọng nói đó vẫn là giọng của lão phu nhân nhà họ Trần, nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên quỷ dị, từng trận cười nham hiểm phát ra, hơn nữa càng lúc càng đến gần cứ như người đang ở ngay sau lưng.
"Chạy!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ bỗng nhiên quát lên, lôi kéo mấy người chạy về phía trước.
“Ha ha ha ha...”
Âm thanh kia vẫn theo sát phía sau.
“Mẹ kiếp!”
Không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tức giận, lập tức không còn quan tâm được nhiều như thế nữa, anh quay người phẫn nộ quát với phía sau: “Tao mặc kệ mày là thứ quái quỷ gì, có gan thì đi ra!”
Vừa nói, anh vừa giơ chân lên, đá mạnh mấy viên đá vụn trên mặt đất bay về phía trước.
Nói đến cũng lạ, sau khi đá mấy viên đá ra ngoài, âm thanh phía sau đột nhiên ngừng lại, hơn nữa còn cảm thấy rõ ràng một loạt tiếng bước chân bất chợt chạy tới từ phía xa.
“Anh Diệp, đừng tự tìm đến cái chết, chạy đi!”
Khi Diệp Vĩnh Khang định chuẩn bị đuổi theo, Mao Nhất Trụ đột nhiên hô to, sau đó kéo bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì lo lắng cho Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nên lúc này Diệp Vĩnh Khang mới từ bỏ ý định đuổi theo, không tình nguyện kéo Trần Tiểu Túy chạy theo Mao Nhất Trụ về phía trước.
Lần này, vừa mới chạy được một phút, màn sương mù dày đặc quỷ dị màu trắng lập tức tản đi trong nháy mắt.
“Chết tiệt, anh Diệp, lúc nãy thiếu chút nữa anh hại chết chúng tôi đấy”.
Một tay Mao Nhất Trụ chống lên một thân cây lớn, thở hổn hển không ngừng.
“Tôi mặc kệ nó là thứ quái quỷ gì, nếu dám lén lút đi theo tôi, cho dù là ông trời tôi cũng sẽ đánh hắn gãy mấy cái răng cửa!”
Diệp Vĩnh Khang vừa tức giận nói, vừa vô tình hoặc cố ý nhìn vào Mao Nhất Trụ.
“Anh Diệp, tôi biết anh rất ngầu, nhưng không thể chọc vào những thứ đó được đâu, lần sau anh đừng làm vậy nữa”.
Mao Nhất Trụ nghẹn ngào, trong lời nói tràn đầy vẻ cầu xin.
"Tôi quan tâm nhiều như vậy để làm gì, dù sao nếu lát nữa nó mà cứ tỏ ra thần bí thì có tốn công thế nào cũng phải khiến thứ đó trở về nguyên hình”.
Diệp Vĩnh Khang hung hăng nói, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười giễu cợt không dễ phát hiện.
"Mao Nhất Trụ, rốt cuộc lúc nãy là thứ quái quỷ gì vậy, tại sao giọng nói đó lại giống giọng của bà ngoại tôi và bà nội của Tiểu Túy y như đúc, lại còn biết tên chúng tôi nữa”.
Trương Tịnh cũng vịn vào một thân cây to, không ngừng thở hổn hển và lau mồ hôi trên trán, dường như vẫn còn hoảng hốt.
"Em cũng đã nói đó là ‘thứ quái quỷ’ thì khẳng định không thể dựa vào góc độ của con người để nhìn nhận, khu vực cấm Lan Đình này rất kỳ lạ, đây mới chỉ bắt đầu thôi”.
“Nhưng mấy người phải nghe tôi chỉ huy, còn ồn ào nữa thì tôi cũng không có cách nào đâu, nếu thiếu may mắn hơn chút nữa, có lẽ mấy người chúng ta đã trở thành đồng loại của ‘thứ quái quỷ’ đó rồi”.
Lời nói của Mao Nhất Trụ đầy vẻ oán trách, rõ ràng là nhắm vào Diệp Vĩnh Khang.
“Vĩnh Khang, sao đột nhiên em cảm thấy lạnh, liệu có phải do ảnh hưởng tâm lý không nhỉ?”
Ngay khi vừa bước vào khu vực cấm, Trần Tiểu Túy lập tức cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, dè dặt hỏi một câu.
“Không phải là ảnh hưởng tâm lý đâu, nơi này thực sự rất quỷ dị”.
Trương Tịnh tiếp tục nói, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mình cũng thấy nhiệt độ ở đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, trong trường hợp bình thường thì không nên như vậy mới đúng, xem ra nơi này đúng là hơi kì lạ”.
“Nói nhảm quá”.
Mao Nhất Trụ đi tuốt ở đằng trước, quan sát xung quanh rồi nghiêm mặt nói: “Nếu nơi này không kỳ lạ thì nó đã không phải là khu vực cấm rồi”.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhớ kỹ những điều cần chú ý mà tôi vừa dặn dò, cũng theo sát tôi và không được để lạc đội, dù gặp thứ gì hoặc nhìn thấy gì cũng không được tự tiện hành động, phải nói cho tôi biết trước, đi thôi, theo sát tôi”.
Sau khi nói xong, Mao Nhất Trụ tiếp tục đi về phía trước, ba người Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát sau lưng Mao Nhất Trụ.
Lúc mới đầu mấy người còn thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng về sau lại không có ai mở lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì thể lực của bọn họ rất tốt, lúc nãy đi quãng đường từ chân núi đến lưng chừng núi cũng không thấy mệt mỏi gì cả.
Nhưng sau khi bước vào đây chưa tới nửa tiếng, họ đã cảm thấy như đi được mấy đêm rồi vậy.
Trên đường, Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay Trần Tiểu Túy, vẻ mặt cũng hơi nghiêm trọng.
Bởi vì anh biết rất rõ, thứ khiến một người đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không phải là ảnh hưởng tâm lý mà là do nơi này quả thực rất quỷ dị.
Ngoài việc nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ngay cả lực hút trên mặt đất cũng cao hơn bên ngoài gấp mấy lần, cho nên việc đi lại tất nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mà những hiện tượng này rất khác biệt với bình thường, ngay cả Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát cũng không nghĩ ra được vấn đề mấu chốt.
Xem ra, tình huống thực tế ở nơi này phức tạp hơn so với dự đoán của anh rất nhiều!
Vù ——
Lúc này, xung quanh vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn gió.
Cùng với cơn gió là một màn sương mù dày đặc màu xám trắng quét tới giống hệt như một cơn sóng thần.
“Đừng hoảng hốt!”
Không chờ mấy người phản ứng, Mao Nhất Trụ đột nhiên lớn tiếng nói: “Tay nắm tay, tuyệt đối không được buông ra, tiếp tục theo tôi đi về phía trước”.
“Dù nghe và nhìn thấy cái gì cũng tuyệt đối không được phép quay đầu lại, càng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!”
Bỗng chốc lớp sương mù dày đặc màu xám trắng đã bao trùm phía trước, Mao Nhất Trụ nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng trong ba lô rồi vung về phía trước, sau đó cậu ta quay người nắm lấy tay Trương Tịnh, Trương Tịnh cũng quay lại, vươn tay kéo Trần Tiểu Túy đi cùng.
Một tay Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Trần Tiểu Túy, đi phía sau chịu trách nhiệm ở cuối.
Màn sương mù dày đặc màu xám trắng kia lập tức bao phủ lấy bọn họ trong chớp mắt, sương mù rất dày, vì thế cho dù đang nắm tay nhau, họ vẫn không thể nhìn thấy rõ đối phương, bị màn sương mù dày đặc che phủ hoàn toàn, chỉ có thể nắm tay nhau thật chặt rồi tiếp tục đi về trước.
Mấy người cứ đi trong màn sương mù dày đặc khoảng chừng năm phút, đột nhiên một giọng nói già nua truyền đến từ phía sau: “Tịnh Tịnh, cháu định đi đâu vậy?”
"Bà nội...”
Trương Tịnh đang định chuẩn bị quay đầu theo bản năng thì đột nhiên lại nghe thấy Mao Nhất Trụ trầm giọng quát: “Không được quay đầu, đừng lên tiếng, tiếp tục đi về trước!”
Trương Tịnh sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sau lưng cô ấy bất chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Làm sao bà nội lại xuất hiện ở đây?
Nhưng giọng nói lúc nãy nghe chân thực như vậy, thế ai là người đã lên tiếng?
Mấy người lại tiếp tục đi về phía trước được mấy phút, một giọng nói già nua lại xuất hiện phía sau bọn họ một lần nữa: “Tiểu Túy, sao cháu lại ở đây?”
Là tiếng của lão phu nhân nhà họ Trần.
Nhưng vì lúc nãy vừa mới trải qua nên Trần Tiểu Túy biểu hiện rất bình tĩnh, cô ấy cắn chặt răng, vừa không lên tiếng và cũng không quay đầu lại.
“Tiểu Túy, sao cháu lại không trả lời bà nội, bà nội trẹo chân, cháu tới đỡ bà nội đi, ôi, ôi”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần theo sát phía sau.
Trên trán Trần Tiểu Túy đầm đìa mồ hôi lạnh, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm thấy rõ cả người Trần Tiểu Túy đang run lên.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì không lên tiếng cũng không quay đầu lại.
Giọng nói phía sau càng lúc càng đến gần: “Tiểu Túy, cháu thật sự không quan tâm đến bà nội à? Ha ha ha ha, bà nội hiểu cháu nhất, cháu sẽ quay đầu lại thôi...”
Giọng nói đó vẫn là giọng của lão phu nhân nhà họ Trần, nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên quỷ dị, từng trận cười nham hiểm phát ra, hơn nữa càng lúc càng đến gần cứ như người đang ở ngay sau lưng.
"Chạy!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ bỗng nhiên quát lên, lôi kéo mấy người chạy về phía trước.
“Ha ha ha ha...”
Âm thanh kia vẫn theo sát phía sau.
“Mẹ kiếp!”
Không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tức giận, lập tức không còn quan tâm được nhiều như thế nữa, anh quay người phẫn nộ quát với phía sau: “Tao mặc kệ mày là thứ quái quỷ gì, có gan thì đi ra!”
Vừa nói, anh vừa giơ chân lên, đá mạnh mấy viên đá vụn trên mặt đất bay về phía trước.
Nói đến cũng lạ, sau khi đá mấy viên đá ra ngoài, âm thanh phía sau đột nhiên ngừng lại, hơn nữa còn cảm thấy rõ ràng một loạt tiếng bước chân bất chợt chạy tới từ phía xa.
“Anh Diệp, đừng tự tìm đến cái chết, chạy đi!”
Khi Diệp Vĩnh Khang định chuẩn bị đuổi theo, Mao Nhất Trụ đột nhiên hô to, sau đó kéo bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì lo lắng cho Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nên lúc này Diệp Vĩnh Khang mới từ bỏ ý định đuổi theo, không tình nguyện kéo Trần Tiểu Túy chạy theo Mao Nhất Trụ về phía trước.
Lần này, vừa mới chạy được một phút, màn sương mù dày đặc quỷ dị màu trắng lập tức tản đi trong nháy mắt.
“Chết tiệt, anh Diệp, lúc nãy thiếu chút nữa anh hại chết chúng tôi đấy”.
Một tay Mao Nhất Trụ chống lên một thân cây lớn, thở hổn hển không ngừng.
“Tôi mặc kệ nó là thứ quái quỷ gì, nếu dám lén lút đi theo tôi, cho dù là ông trời tôi cũng sẽ đánh hắn gãy mấy cái răng cửa!”
Diệp Vĩnh Khang vừa tức giận nói, vừa vô tình hoặc cố ý nhìn vào Mao Nhất Trụ.
“Anh Diệp, tôi biết anh rất ngầu, nhưng không thể chọc vào những thứ đó được đâu, lần sau anh đừng làm vậy nữa”.
Mao Nhất Trụ nghẹn ngào, trong lời nói tràn đầy vẻ cầu xin.
"Tôi quan tâm nhiều như vậy để làm gì, dù sao nếu lát nữa nó mà cứ tỏ ra thần bí thì có tốn công thế nào cũng phải khiến thứ đó trở về nguyên hình”.
Diệp Vĩnh Khang hung hăng nói, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười giễu cợt không dễ phát hiện.
"Mao Nhất Trụ, rốt cuộc lúc nãy là thứ quái quỷ gì vậy, tại sao giọng nói đó lại giống giọng của bà ngoại tôi và bà nội của Tiểu Túy y như đúc, lại còn biết tên chúng tôi nữa”.
Trương Tịnh cũng vịn vào một thân cây to, không ngừng thở hổn hển và lau mồ hôi trên trán, dường như vẫn còn hoảng hốt.
"Em cũng đã nói đó là ‘thứ quái quỷ’ thì khẳng định không thể dựa vào góc độ của con người để nhìn nhận, khu vực cấm Lan Đình này rất kỳ lạ, đây mới chỉ bắt đầu thôi”.
“Nhưng mấy người phải nghe tôi chỉ huy, còn ồn ào nữa thì tôi cũng không có cách nào đâu, nếu thiếu may mắn hơn chút nữa, có lẽ mấy người chúng ta đã trở thành đồng loại của ‘thứ quái quỷ’ đó rồi”.
Lời nói của Mao Nhất Trụ đầy vẻ oán trách, rõ ràng là nhắm vào Diệp Vĩnh Khang.
Bình luận facebook